-
Chương 130
Không chỉ có thân thể mệt mỏi, mà tim cũng vậy. Những thứ châu báu kia, nặng nề giống như những xiềng xích vô hình.
Đến khi cho đi hết tất cả mọi thứ xong, Mai Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong vườn hoa, Hoa Tử Nguyệt đang đợi nàng.
Mai Vũ đi tới, lập tức nằm trên cỏ.
Tối nay trên trời có đầy sao, đúng là một đêm tuyệt đẹp.
Hoa Tử Nguyệt cũng ngồi xuống, cứ như vậy nói chuyện.
“Tử Nguyệt, ngươi có phải là bồ công anh hay không?”
“Ha ha, tại sao lại hỏi như vậy?”
“Đâu có gì đâu, chỉ là cảm thấy, ngươi là bồ công anh. Bay bay, dáng vẻ rất đẹp.”
“Ngu ngốc, ta là một tên sát thủ, lấy đâu ra dáng vẻ tốt đẹp?”
“Hứ, ngươi nói cái đó không tính. Dù sao ta vẫn cảm thấy Tử Nguyệt là bồ công anh.”
Giống như cây bồ công anh, luôn luôn bay bổng trên không trung, chỉ chọn đúng chỗ, mới đáp xuống.
“Đồ ngốc...”
“Tử Nguyệt, cho ta dũng khí đi.”
“Cần nhiều hay ít đây?”
“Cho ta mượn hết, có được không? Ta cần rất nhiều. Ta muốn ngươi cho ta mượn tất cả dũng khí của ngươi.”
Ta cần rất nhiều dũng khí để quên đi tất cả mọi thứ. Thì ra muốn quên đi một chút, so với nhớ ngay lập tức thì khó khăn hơn nhiều.
Luôn phải nhớ rằng, muốn quên đi người này. Tim cứ đau đớn như vậy.
Hoa Tử Nguyệt đứng dậy, mỉm cười nhìn nàng: “Được, nhưng muốn lấy dũng khí của ta, phải trả giá thật lớn đó.”
Mai Vũ nằm trên cỏ, vẫn không nhúc nhích, giương mắt nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
“Cái gì mà giá cao chứ?”
Đúng là, quỷ hẹp hòi, cần chút dũng khí của ngươi thôi mà cũng đòi giá cao.
Hoa Tử Nguyệt đón gió mà đứng, nói: “Mai Vũ, không được cử động đó.”
Hoa Tử Nguyệt cất tiếng cười thần bí, Mai Vũ ngoan ngoãn nằm tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Hoa Tử Nguyệt lập tức chạy mất.
Mai Vũ còn đang nghi hoặc, chỉ thấy gió nhẹ nhàng thổi tới.
Vô số cánh hoa màu đỏ tung bay, bay về phía nàng trong đêm đen.
Mưa cánh hoa màu đỏ, bay bổng theo gió.
Nam tử kia đứng trong làn hoa, ngón tay cử động, cánh hoa giống như có cảm giác, bay theo chuyển động của ngón tay hắn.
Mai Vũ nhìn đến ngây người.
Thật là đẹp.
Vô tình cảm thấy, ngón tay của nam tử kia cũng rất đẹp.
Dài nhỏ, thanh mảnh. Thật là làm cho người ta ghen tỵ nha.
Lập tức, cánh hoa lại bay về hướng nàng, bay lên rồi rơi xuống người nàng.
Hoa Tử Nguyệt nhìn xuống nàng, mỉm cười, một cánh hoa màu đỏ rơi trên môi Mai Vũ.
Hoa Tử Nguyệt cứ như vậy cúi xuống, cách cánh hoa hôn lên trán nàng.
Nếu ta là đóa hoa yếu ớt xinh đẹp, Mai Vũ, vậy sức mạnh của ta có đủ truyền cho ngươi hay không?
“Thù lao đã tới tay, như vậy, Mai Vũ, hãy dũng cảm quên hắn đi, đừng quên là ngươi còn có chúng ta.” Hoa Tử Nguyệt nói, những sợi tóc đen của hắn rũ xuống, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, dịu dàng đến mê người.
Mai Vũ nhắm mắt lại, thống khổ nằm trong ngực hắn.
Tử Nguyệt, ngươi hiểu ta quá.
Hiểu sự vùng vẫy và hèn yếu của ta.
Nhưng mà ta mặc kệ, ta đã mượn được dũng khí.
Ngươi nói đúng, ta còn có ngươi, có Vô Ca nữa. Còn có Tạ Vãn Phong sẽ rất nhanh tìm đến đây kia.
Khi vừa mới ngủ dậy, quả nhiên tinh thần tốt hơn nhiều.
Mai Vũ cảm thấy mình tinh thần phấn chấn, thân thể tràn đầy lực lượng.
Đêm qua nàng và Hoa Tử Nguyệt đã cùng nhau lập ra kế hoạch “Mười mặt trời mọc trên Vương Phủ”.
Cái kế hoạch này chính là, trong vòng mười ngày, chạy thoát khỏi Vương Phủ này.
Cuộc sống, quả nhiên là rượt đuổi và giãy dụa trong lúc bị rượt đuổi.
Mai Vũ móc móc lỗ tai, đối mặt, nói chuyện với Hoa Vũ Đình.
Hoa Vũ Đình uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn nàng: “Tại sao ta lại phải giúp các ngươi?”
Có nhầm không vậy? Muốn hắn giúp nàng ấy trốn thoát khỏi Vương Phủ?
Hắn có thể mang Hoa Tử Nguyệt vào trong đây đã là đại kỳ tích từ trên trời giáng xuống rồi có được chưa?
Nói trắng ra là lúc đó An Thiếu Hàn khá là mệt mỏi. Vốn không có tâm tình nhìn qua cái gì mà tiểu đệ dưới quê của hắn.
Thuận miệng đáp ứng. Bằng không, chỉ sợ Hoa Tử Nguyệt không thể lọt vào dễ dàng như vậy.
Hắn đã phát huy thiện tâm và tình huynh đệ của mình ở mức lớn nhất để đưa tên kia vào, bây giờ lại muốn hắn đưa bọn họ ra ngoài?
Một câu thôi: Không có cửa đâu.
“Hoa Vũ Đình, không lẽ ngươi không biết bây giờ chúng ta đang bị cột chung trên một sợi dây à? Từ lúc ngươi nói Hoa Tử Nguyệt là tiểu đệ dưới quê của ngươi thì giờ khắc này đã định rồi.” Mai Vũ không nhanh không chậm nhàn nhã nói.
Hoa Vũ Đình thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Mai Vũ, ngươi đừng quên, ngươi vẫn còn cần ta trị liệu, chỉ cần hơi sai sót một chút, ta có thể sửa lại trí nhớ của ngươi.”
Hừ, ta không tin là ngươi không sợ hãi.
Mai Vũ nghe thấy, chân mày nhíu lại, nói: “Hoa Vũ Đình, ngươi cũng đừng quên, ít nhất bây giờ ta còn đang vui vẻ, một khi đàm phán thất bại, ta sẽ chà đạp tất cả thảo dược của ngươi. Hơn nữa, mạng của ngươi cũng sẽ bị bóp nát trong tay Tử Nguyệt.”
Tiểu tử, bổn cô nương đã không còn sợ bất cứ thứ gì.
“Mai Vũ, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên.”
“Hoa Vũ Đình, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không?”
“Ngươi, nữ nhân này, không biết là có ân phải báo sao?”
“Ngại quá, bổn cô nương không phải là nữ nhân tốt biết cái gì gọi là có ân phải báo.”
Hừ, dù sao Mai Vũ nàng là một sát thủ, biết có ân phải báo để làm gì?
Cũng phải xem tâm tình bổn cô nương đã chứ. Bổn cô nương đang trong cảnh nước nước sôi lửa bỏng, lấy đâu ra tâm trạng mà báo ân chứ.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy....
Hai bên đều nắm được nhược điểm của đối phương, cũng bám vào điểm yếu của nhau.
Bây giờ, phải xem ai là người ra một kích cuối cùng.
Cái bộ dạng này, điệu bộ này.
Nhất định là....
Nhất định là....
Con gà chọi!
Ách, được rồi, cái ví dụ này đúng là rất đáng đánh đòn!
Hít sâu, Hoa Vũ Đình nghiến răng nghiến lợi: “Ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.”
“Hừ, vậy ngươi để mạng lại đây đi.” Mai Vũ nói.
Trong lúc nơi này đang đi đến hồi kết, chỉ mành treo chuông, Hoa Tử Nguyệt thong thả mở cửa bước vào.
Dựa vào cửa, chỉ nói một câu.
Lúc đó Mai Vũ lập tức cảm thấy phục sát đất.
Tử Nguyệt, tại sao trước kia ta lại không biết, ngươi còn có bản lĩnh như vậy nha.
Vẻ mặt Hoa Vũ Đình đầy thống khổ nằm trên bàn.
Hoa Tử Nguyệt! Coi như thằng nhóc đáng chết nhà ngươi đủ ngoan độc.
Cứ như vậy, ba người chính thức lập thành đồng minh.
Nhân tiện nhắc lại, câu nói kia của Hoa Tử Nguyệt là: “Hoa Vũ Đình, nếu như ngươi từ chối, cả đời này ngươi hãy giả làm thái giám đi.”
Ý tứ rất rõ ràng, đó chính là: “Nếu như ngươi từ chối, mặc kệ sau này ngươi có qua lại với bao nhiêu nữ nhân, đều sẽ tới trên giường của ta.”
Mỹ nam Hoa Tử Nguyệt ra chiêu tất sát, thu được toàn thắng.
Mặc dù chuyện này về sau đã để lại di chứng không nhỏ.
Mai Vũ cười suốt mấy canh giờ, mới được Hoa Vũ Đình thả đi.
Sau khi vừa lấy lại tự do, Mai Vũ lập tức nhổ một bó to, nghe nói là thảo dược vô cùng trân quý rồi bỏ chạy.
Có lẽ là An Thiếu Hàn bận rộn, không có thời gian để ý tới nàng, hình như hôm nay đặc biệt thanh nhàn.
Mai Vũ hướng về phía bờ sông đi tới theo thói quen.
Nước sông mênh mông gợn sóng vỗ vào bờ, rãnh rỗi ngủ một giấc, đúng là vô cùng dễ chịu.
Điều kiện tiên quyết là....
Điều kiện tiên quyết là....
Nàng có thể thuận lợi đi tới bờ sông.
“Vị cô nương này, có thể nhường đường hay không?” Mai Vũ nhịn xuống xúc động muốn nhào lên xé nát gương mặt đó. Cố gắng giả bộ không nhận ra nha hoàn đang cố ý chặn đường trước mắt này chính là Đông Thần Hạo.
Đông Thần Hạo mỉm cười, nói từng chữ êm ái: “Ta không muốn.”
Mai Vũ liếc mắt, người quái dị mặc trang phục nữ nhân, ngươi không muốn, bổn cô nương sợ chắc?
Cùng lắm thì bổn cô nương đi đường vòng.
Quẹo trái, bộ trang phục nữ nhân dịch sang trái.
Quẹo phải, bộ trang phục nữ nhân nhích sang phải.
Vị thiếu niên biến thái này.
Đây là ngươi muốn chết, muốn tìm cái chết đúng không, muốn tìm cái chết có đúng không?
Mai Vũ bỏ cuộc, dừng lại, nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi muốn sao đây?”
Đông Thần Hạo cười: “Ngươi biết ta đúng không?”
“Không, ta không quen biết ngươi.” Mai Vũ quyết định giả bộ đến cùng.
Đông Thần Hạo vẫn cười, nói: “Ta biết là ngươi nhận ra ta. Ta là Đông Thần Hạo, chính là Hạo Thiên hôm đó đã từng gặp ngươi ở thanh lâu.”
Mai Vũ nắm chặt nắm tay, trực giác nói cho nàng biết, nếu trở mặt, sẽ không có quả ngon để ăn.
Mỉm cười, treo lên nụ cười cứng ngắc trăm phần trăm.
Mai Vũ tiếp tục giả bộ: “Ha ha, ha ha, vừa nghe tên Hạo Thiên đã biết là nam nhân, ngươi là một nữ nhân đó. Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa.”
Đông Thần Hạo cười, đột nhiên kéo váy lên, hơn nữa còn tiếp tục kéo lên cao.
Vừa kéo vừa nói: “Ngươi có muốn kiểm tra một cái hay không?”
Một trận gió thổi tới. Mai Vũ bị Thiên Lôi hoành tráng bổ cho một nhát.
Kiểm tra?
A ha ha ha ha ha ha.
Người này vừa nói cái gì?
Nói kiểm tra hả?
Tên thiếu niên biến thái đáng chết này!
“Thật vô cùng xin lỗi, ta đã nhớ ra tất cả rồi.” Vẻ mặt đau khổ, Mai Vũ dùng tất cả dũng khí của mình nói.
Ông trời ơi, tại sao nàng lại gặp phải một tên biến thái như vậy chứ!
Đến khi cho đi hết tất cả mọi thứ xong, Mai Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong vườn hoa, Hoa Tử Nguyệt đang đợi nàng.
Mai Vũ đi tới, lập tức nằm trên cỏ.
Tối nay trên trời có đầy sao, đúng là một đêm tuyệt đẹp.
Hoa Tử Nguyệt cũng ngồi xuống, cứ như vậy nói chuyện.
“Tử Nguyệt, ngươi có phải là bồ công anh hay không?”
“Ha ha, tại sao lại hỏi như vậy?”
“Đâu có gì đâu, chỉ là cảm thấy, ngươi là bồ công anh. Bay bay, dáng vẻ rất đẹp.”
“Ngu ngốc, ta là một tên sát thủ, lấy đâu ra dáng vẻ tốt đẹp?”
“Hứ, ngươi nói cái đó không tính. Dù sao ta vẫn cảm thấy Tử Nguyệt là bồ công anh.”
Giống như cây bồ công anh, luôn luôn bay bổng trên không trung, chỉ chọn đúng chỗ, mới đáp xuống.
“Đồ ngốc...”
“Tử Nguyệt, cho ta dũng khí đi.”
“Cần nhiều hay ít đây?”
“Cho ta mượn hết, có được không? Ta cần rất nhiều. Ta muốn ngươi cho ta mượn tất cả dũng khí của ngươi.”
Ta cần rất nhiều dũng khí để quên đi tất cả mọi thứ. Thì ra muốn quên đi một chút, so với nhớ ngay lập tức thì khó khăn hơn nhiều.
Luôn phải nhớ rằng, muốn quên đi người này. Tim cứ đau đớn như vậy.
Hoa Tử Nguyệt đứng dậy, mỉm cười nhìn nàng: “Được, nhưng muốn lấy dũng khí của ta, phải trả giá thật lớn đó.”
Mai Vũ nằm trên cỏ, vẫn không nhúc nhích, giương mắt nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
“Cái gì mà giá cao chứ?”
Đúng là, quỷ hẹp hòi, cần chút dũng khí của ngươi thôi mà cũng đòi giá cao.
Hoa Tử Nguyệt đón gió mà đứng, nói: “Mai Vũ, không được cử động đó.”
Hoa Tử Nguyệt cất tiếng cười thần bí, Mai Vũ ngoan ngoãn nằm tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Hoa Tử Nguyệt lập tức chạy mất.
Mai Vũ còn đang nghi hoặc, chỉ thấy gió nhẹ nhàng thổi tới.
Vô số cánh hoa màu đỏ tung bay, bay về phía nàng trong đêm đen.
Mưa cánh hoa màu đỏ, bay bổng theo gió.
Nam tử kia đứng trong làn hoa, ngón tay cử động, cánh hoa giống như có cảm giác, bay theo chuyển động của ngón tay hắn.
Mai Vũ nhìn đến ngây người.
Thật là đẹp.
Vô tình cảm thấy, ngón tay của nam tử kia cũng rất đẹp.
Dài nhỏ, thanh mảnh. Thật là làm cho người ta ghen tỵ nha.
Lập tức, cánh hoa lại bay về hướng nàng, bay lên rồi rơi xuống người nàng.
Hoa Tử Nguyệt nhìn xuống nàng, mỉm cười, một cánh hoa màu đỏ rơi trên môi Mai Vũ.
Hoa Tử Nguyệt cứ như vậy cúi xuống, cách cánh hoa hôn lên trán nàng.
Nếu ta là đóa hoa yếu ớt xinh đẹp, Mai Vũ, vậy sức mạnh của ta có đủ truyền cho ngươi hay không?
“Thù lao đã tới tay, như vậy, Mai Vũ, hãy dũng cảm quên hắn đi, đừng quên là ngươi còn có chúng ta.” Hoa Tử Nguyệt nói, những sợi tóc đen của hắn rũ xuống, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, dịu dàng đến mê người.
Mai Vũ nhắm mắt lại, thống khổ nằm trong ngực hắn.
Tử Nguyệt, ngươi hiểu ta quá.
Hiểu sự vùng vẫy và hèn yếu của ta.
Nhưng mà ta mặc kệ, ta đã mượn được dũng khí.
Ngươi nói đúng, ta còn có ngươi, có Vô Ca nữa. Còn có Tạ Vãn Phong sẽ rất nhanh tìm đến đây kia.
Khi vừa mới ngủ dậy, quả nhiên tinh thần tốt hơn nhiều.
Mai Vũ cảm thấy mình tinh thần phấn chấn, thân thể tràn đầy lực lượng.
Đêm qua nàng và Hoa Tử Nguyệt đã cùng nhau lập ra kế hoạch “Mười mặt trời mọc trên Vương Phủ”.
Cái kế hoạch này chính là, trong vòng mười ngày, chạy thoát khỏi Vương Phủ này.
Cuộc sống, quả nhiên là rượt đuổi và giãy dụa trong lúc bị rượt đuổi.
Mai Vũ móc móc lỗ tai, đối mặt, nói chuyện với Hoa Vũ Đình.
Hoa Vũ Đình uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn nàng: “Tại sao ta lại phải giúp các ngươi?”
Có nhầm không vậy? Muốn hắn giúp nàng ấy trốn thoát khỏi Vương Phủ?
Hắn có thể mang Hoa Tử Nguyệt vào trong đây đã là đại kỳ tích từ trên trời giáng xuống rồi có được chưa?
Nói trắng ra là lúc đó An Thiếu Hàn khá là mệt mỏi. Vốn không có tâm tình nhìn qua cái gì mà tiểu đệ dưới quê của hắn.
Thuận miệng đáp ứng. Bằng không, chỉ sợ Hoa Tử Nguyệt không thể lọt vào dễ dàng như vậy.
Hắn đã phát huy thiện tâm và tình huynh đệ của mình ở mức lớn nhất để đưa tên kia vào, bây giờ lại muốn hắn đưa bọn họ ra ngoài?
Một câu thôi: Không có cửa đâu.
“Hoa Vũ Đình, không lẽ ngươi không biết bây giờ chúng ta đang bị cột chung trên một sợi dây à? Từ lúc ngươi nói Hoa Tử Nguyệt là tiểu đệ dưới quê của ngươi thì giờ khắc này đã định rồi.” Mai Vũ không nhanh không chậm nhàn nhã nói.
Hoa Vũ Đình thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Mai Vũ, ngươi đừng quên, ngươi vẫn còn cần ta trị liệu, chỉ cần hơi sai sót một chút, ta có thể sửa lại trí nhớ của ngươi.”
Hừ, ta không tin là ngươi không sợ hãi.
Mai Vũ nghe thấy, chân mày nhíu lại, nói: “Hoa Vũ Đình, ngươi cũng đừng quên, ít nhất bây giờ ta còn đang vui vẻ, một khi đàm phán thất bại, ta sẽ chà đạp tất cả thảo dược của ngươi. Hơn nữa, mạng của ngươi cũng sẽ bị bóp nát trong tay Tử Nguyệt.”
Tiểu tử, bổn cô nương đã không còn sợ bất cứ thứ gì.
“Mai Vũ, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên.”
“Hoa Vũ Đình, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không?”
“Ngươi, nữ nhân này, không biết là có ân phải báo sao?”
“Ngại quá, bổn cô nương không phải là nữ nhân tốt biết cái gì gọi là có ân phải báo.”
Hừ, dù sao Mai Vũ nàng là một sát thủ, biết có ân phải báo để làm gì?
Cũng phải xem tâm tình bổn cô nương đã chứ. Bổn cô nương đang trong cảnh nước nước sôi lửa bỏng, lấy đâu ra tâm trạng mà báo ân chứ.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy....
Hai bên đều nắm được nhược điểm của đối phương, cũng bám vào điểm yếu của nhau.
Bây giờ, phải xem ai là người ra một kích cuối cùng.
Cái bộ dạng này, điệu bộ này.
Nhất định là....
Nhất định là....
Con gà chọi!
Ách, được rồi, cái ví dụ này đúng là rất đáng đánh đòn!
Hít sâu, Hoa Vũ Đình nghiến răng nghiến lợi: “Ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.”
“Hừ, vậy ngươi để mạng lại đây đi.” Mai Vũ nói.
Trong lúc nơi này đang đi đến hồi kết, chỉ mành treo chuông, Hoa Tử Nguyệt thong thả mở cửa bước vào.
Dựa vào cửa, chỉ nói một câu.
Lúc đó Mai Vũ lập tức cảm thấy phục sát đất.
Tử Nguyệt, tại sao trước kia ta lại không biết, ngươi còn có bản lĩnh như vậy nha.
Vẻ mặt Hoa Vũ Đình đầy thống khổ nằm trên bàn.
Hoa Tử Nguyệt! Coi như thằng nhóc đáng chết nhà ngươi đủ ngoan độc.
Cứ như vậy, ba người chính thức lập thành đồng minh.
Nhân tiện nhắc lại, câu nói kia của Hoa Tử Nguyệt là: “Hoa Vũ Đình, nếu như ngươi từ chối, cả đời này ngươi hãy giả làm thái giám đi.”
Ý tứ rất rõ ràng, đó chính là: “Nếu như ngươi từ chối, mặc kệ sau này ngươi có qua lại với bao nhiêu nữ nhân, đều sẽ tới trên giường của ta.”
Mỹ nam Hoa Tử Nguyệt ra chiêu tất sát, thu được toàn thắng.
Mặc dù chuyện này về sau đã để lại di chứng không nhỏ.
Mai Vũ cười suốt mấy canh giờ, mới được Hoa Vũ Đình thả đi.
Sau khi vừa lấy lại tự do, Mai Vũ lập tức nhổ một bó to, nghe nói là thảo dược vô cùng trân quý rồi bỏ chạy.
Có lẽ là An Thiếu Hàn bận rộn, không có thời gian để ý tới nàng, hình như hôm nay đặc biệt thanh nhàn.
Mai Vũ hướng về phía bờ sông đi tới theo thói quen.
Nước sông mênh mông gợn sóng vỗ vào bờ, rãnh rỗi ngủ một giấc, đúng là vô cùng dễ chịu.
Điều kiện tiên quyết là....
Điều kiện tiên quyết là....
Nàng có thể thuận lợi đi tới bờ sông.
“Vị cô nương này, có thể nhường đường hay không?” Mai Vũ nhịn xuống xúc động muốn nhào lên xé nát gương mặt đó. Cố gắng giả bộ không nhận ra nha hoàn đang cố ý chặn đường trước mắt này chính là Đông Thần Hạo.
Đông Thần Hạo mỉm cười, nói từng chữ êm ái: “Ta không muốn.”
Mai Vũ liếc mắt, người quái dị mặc trang phục nữ nhân, ngươi không muốn, bổn cô nương sợ chắc?
Cùng lắm thì bổn cô nương đi đường vòng.
Quẹo trái, bộ trang phục nữ nhân dịch sang trái.
Quẹo phải, bộ trang phục nữ nhân nhích sang phải.
Vị thiếu niên biến thái này.
Đây là ngươi muốn chết, muốn tìm cái chết đúng không, muốn tìm cái chết có đúng không?
Mai Vũ bỏ cuộc, dừng lại, nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi muốn sao đây?”
Đông Thần Hạo cười: “Ngươi biết ta đúng không?”
“Không, ta không quen biết ngươi.” Mai Vũ quyết định giả bộ đến cùng.
Đông Thần Hạo vẫn cười, nói: “Ta biết là ngươi nhận ra ta. Ta là Đông Thần Hạo, chính là Hạo Thiên hôm đó đã từng gặp ngươi ở thanh lâu.”
Mai Vũ nắm chặt nắm tay, trực giác nói cho nàng biết, nếu trở mặt, sẽ không có quả ngon để ăn.
Mỉm cười, treo lên nụ cười cứng ngắc trăm phần trăm.
Mai Vũ tiếp tục giả bộ: “Ha ha, ha ha, vừa nghe tên Hạo Thiên đã biết là nam nhân, ngươi là một nữ nhân đó. Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa.”
Đông Thần Hạo cười, đột nhiên kéo váy lên, hơn nữa còn tiếp tục kéo lên cao.
Vừa kéo vừa nói: “Ngươi có muốn kiểm tra một cái hay không?”
Một trận gió thổi tới. Mai Vũ bị Thiên Lôi hoành tráng bổ cho một nhát.
Kiểm tra?
A ha ha ha ha ha ha.
Người này vừa nói cái gì?
Nói kiểm tra hả?
Tên thiếu niên biến thái đáng chết này!
“Thật vô cùng xin lỗi, ta đã nhớ ra tất cả rồi.” Vẻ mặt đau khổ, Mai Vũ dùng tất cả dũng khí của mình nói.
Ông trời ơi, tại sao nàng lại gặp phải một tên biến thái như vậy chứ!
Bình luận facebook