• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi (2 Viewers)

  • Chương 178

Một đêm quỷ dị, loại rượu kỳ lạ, chuyện khó hiểu đột ngột ập tới.
Ngoài dự tính, lại không thể tránh khỏi phiền toái.
Lúc Bách Bất Duy tỉnh lại đã là lúc sáng sớm, nơi hắn đang ở không phải là con đường có đèn treo, cũng không phải là nơi có thể nghe tiếng trúc xào xạc vào buổi tối. Mà trong tay hắn lại đang cầm một thanh đoản kiếm, nằm trên bãi cỏ.
Bách Bất Duy chỉ cảm thầy đầu hơi choáng váng, hắn đứng lên, lắc đầu, lại nhìn thanh đoản kiếm trong tay, vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trời chưa sáng hẳn, không khí xung quanh làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Bách Bất Duy cảm thấy có chút ảo não, than thở: “A, ta thật khờ, chắc không phải ta vừa cùng quỷ uống rượu cả đêm đó chứ.”
Trời ạ, hắn bị ngốc hay sao, lại có thể uống rượu với người lạ.
Lúc Bách Bất Duy định ném đoản kiếm đi, đột nhiên có một tiếng thét truyền tới.
“Đứng lại!”
Bách Bất Duy nghi hoặc, nhìn quanh, bốn phía đột nhiên xuất hiện một đám người cầm kiếm.
Bách Bất Duy nhíu mày, tự hỏi.
Trả thù? Hắn đã biến thành như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn còn có người nhận ra hắn sao? Nếu không…là cướp à? Mới sáng sớm, sơn tặc dậy sớm vậy sao?
Nhưng hiển nhiên, cách nghĩ của hắn cũng không đúng, bởi vì sau khi đám người vây quanh hắn thì cầm kiếm nhìn chằm chằm như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, không hề có động tác gì khác. Sau đó, có một người từ phía sau bước ra.
Đó là một nam tử có gương mặt thanh tú, mặc một bộ sam y màu tím, vừa nhìn đã biết là người của gia đình giàu có.
Người kia quan sát Bách Bất Duy, lúc tầm mắt hắn dời đến thanh đoản kiếm kia, gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Hăn nói với đám người kia: “Bắt lấy hắn!”
Bách Bất Duy mất hứng, bĩu môi nói: “Này, chờ một chút. Bắt người phải có lý do chứ.”
Đám người này không muốn làm rõ tình hình à? Nếu Bách Bất Duy hắn muốn thì không ai ở đây có thể làm gì được hắn.
“Lý do? Lý do là gì ngươi còn không biết à?” Người kia giận dữ nhìn hắn, oán hận nói.
“Các ngươi muốn bắt ta, làm sao ta biết được?” Bách Bất Duy cảm thấy thật chướng mắt.
Điên thật, phiền phức cứ liên tục kéo tới, đang lúc tâm trạng hắn đang vô cùng khó chịu, dùng đám người này để trút giận vậy.
“Lý do là ngươi đã giết Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành.” Nam tử nói xong, vung tay lên, đám người cầm kiếm lập tức vọt lên.
Bách Bất Duy cười lạnh.
Hừ, giết Thành chủ? Bách Bất Duy hắn không có thời gian để làm chuyện nhàm chán đó.
Đám người này đến cả chứng cứ còn không có đã vội vã bắt người lung tung.
Bách Bất Duy vận lực, định phản kích nhưng hắn chợt phát hiện ngay cả một chút nội lực hắn cũng không thể sử dụng được.
Lòng hắn trầm xuống, cả người ngẩn ra.
Lại liếc nhìn đoản kiếm trong tay, Bách Bất Duy dường như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Bên tai hắn lại vang vọng lời nói của người đêm qua.
“Thanh Tương không phải loại rượu mạnh nhất, chỗ ta có một loại rượu dũng khí, ngươi uống vào nhất định sẽ say.”
“Rượu này tên là Hồng Chước, mặc kệ là ai uống vào, đều sẽ say.”

Chết tiệt! Đây là một cái bẫy! Tất cả những chuyện này nhất định là đã có người sắp đặt trước.
Thứ kia căn bản chẳng phải là rượu gì cả mà chính là tán công dịch.
Hắn lại nghĩ về những chuyện kỳ lạ tối qua. Tại sao ở một nơi hẻo lánh như thế lại đột nhiên có người mời hắn uống rượu cơ chứ, đều tại lúc đó tâm tình hắn quá kém nên mới không có một chút hoài nghi nào.
Thiên hạ này quả nhiên không có loại rượu nào tốt cả.
Bây giờ xem ra hắn không thể phản kháng được. Trong lòng đã tỏ, Bách Bất Duy thức thời nén đoản kiếm trong tay xuống, giơ tay lên, nói: “Các ngươi bắt đi, dù sao thì ta cũng trong sạch.”
Dường như không tin hắn lại dễ dàng chịu trói như vậy, những người đó đợi một hồi, không thấy Bách Bất Duy có bất kỳ phản kháng nào mới trói hai tay hắn ra sau lưng.
“Mang về.” Tử y nam tử nói.
Bách Bất Duy trừng mắt, bực bội đám người này sao chẳng biết phân biệt trắng đen xanh đỏ gì cả.
“Này, ta cũng cần chết một cách rõ


q4---chuong-38-1533701060.275.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom