-
Chương 192
Mai Vũ nằm mơ, trong giấc mơ có một nam tử toàn thân mặc hắc y, ngồi cạnh giường nàng, lặng lẽ thở dài.
Gương mặt của hắc y nhân tuy mơ hồ, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc. Khắp người hắn tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm nhưng mê người.
Ai vậy?
Hắn là ai?
Tại sao bóng dáng xa lạ này lại mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ quen thuộc. Tại sao trong lòng nàng lại xuất hiện cảm xúc thật bi thương? Trong cơ thể không hiểu sao lại xuất hiện cảm xúc kích động khiến Mai Vũ muốn khóc thật to?
Nàng muốn chạm đến mái tóc kia, muốn vuốt ve gương mặt kia.
Muốn làm rất nhiều chuyện với nam tử này.
“Ta rất nhớ chàng.” Nàng muốn mở miệng nói với hắn lời đó. Nhưng kỳ lạ thay trong giấc mơ này, nàng không cách nào nói được. Trong lòng, sợ hãi bủa vây, Mai Vũ bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Nhớ? Đến cả người ta là ai cũng không biết, sao nàng lại có thể nhớ hắn? Tại sao nàng lại thấy đau lòng? Tại sao?
Trong mơ không thể tìm ra đáp án, chỉ là trong lúc mơ hồ, người kia cầm lấy tay nàng, cột lên ngón út của nàng một sợi tơ hồng.
Sợi tơ hồng kia tựa hồ ngay lập tức siết chặt lòng nàng. Tình cảm nóng bỏng từ ngón út truyền đến tận sâu trong tâm khảm.
Dường như trong ký ức nàng, từng có chuyện như thế. Nam tử hắc y cầm tay nàng, cột một sợi tơ hồng.
Tơ hồng, tơ hồng, sợi tương tư.
Chàng là ai? Sao lại cột tơ hồng lên tay ta?
“Mai Vũ, rốt cuộc ta cũng hiểu được cảm giác trống rỗng ở đầu kia tơ hồng rồi.” Giọng nói của người kia, tràn đầy chua sót và cô đơn.
Giọng nói đó như đánh sâu vào lòng nàng. Tay nàng run lên. Không biết tại sao… nàng lại muốn ôm lấy hắn, an ủi hắn khỏi đau thương.
Cảm giác trống rỗng ở đầu kia tơ hồng sao? Đúng vậy, nàng cảm thấy.
Lúc Vân Khinh biến mất, đó là một loại cảm giác đau đớn đến hít thở không thông. Nhưng nàng…đã mang đến cho nam tử này cảm giác như vậy sao?
Nếu phải… sao nàng lại không nhớ ra? Nếu không phải…sao hắn lại đau khổ đến thế?
Đêm nay, một đêm khó hiểu, Mai Vũ ngồi bên nam tử trong mộng đến tận lúc bình minh. Nhưng vẫn không thấy rõ gương mặt của người đó.
Bình minh lên, Mai Vũ thức giấc, đưa tay lên nhìn.
Trên ngón út nàng trống rỗng, không có tơ hồng tượng trưng cho nỗi nhớ và tình yêu say đắm kia.
“Là mơ thật sao?” Mai Vũ nỉ non, ngồi dậy.
Một cảm giác phức tạp không rõ là thất vọng hay may mắn dâng lên.
Mai Vũ dựa vào cạnh giường, nàng cảm thấy dường như những mắc xích trong trí nhớ của nàng có vấn đề.
Lòng nàng, có một khoảng trống. Cảm giác trống vắng và những hình ảnh đột nhiên thoáng hiện trong đầu khuấy động suy nghĩ của nàng.
Có đôi khi, nàng cảm thấy trong cơ thể mình có một phần khác. Đó cũng không hẳn
Gương mặt của hắc y nhân tuy mơ hồ, nhưng cảm giác lại rất quen thuộc. Khắp người hắn tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm nhưng mê người.
Ai vậy?
Hắn là ai?
Tại sao bóng dáng xa lạ này lại mang đến cho nàng cảm giác cực kỳ quen thuộc. Tại sao trong lòng nàng lại xuất hiện cảm xúc thật bi thương? Trong cơ thể không hiểu sao lại xuất hiện cảm xúc kích động khiến Mai Vũ muốn khóc thật to?
Nàng muốn chạm đến mái tóc kia, muốn vuốt ve gương mặt kia.
Muốn làm rất nhiều chuyện với nam tử này.
“Ta rất nhớ chàng.” Nàng muốn mở miệng nói với hắn lời đó. Nhưng kỳ lạ thay trong giấc mơ này, nàng không cách nào nói được. Trong lòng, sợ hãi bủa vây, Mai Vũ bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Nhớ? Đến cả người ta là ai cũng không biết, sao nàng lại có thể nhớ hắn? Tại sao nàng lại thấy đau lòng? Tại sao?
Trong mơ không thể tìm ra đáp án, chỉ là trong lúc mơ hồ, người kia cầm lấy tay nàng, cột lên ngón út của nàng một sợi tơ hồng.
Sợi tơ hồng kia tựa hồ ngay lập tức siết chặt lòng nàng. Tình cảm nóng bỏng từ ngón út truyền đến tận sâu trong tâm khảm.
Dường như trong ký ức nàng, từng có chuyện như thế. Nam tử hắc y cầm tay nàng, cột một sợi tơ hồng.
Tơ hồng, tơ hồng, sợi tương tư.
Chàng là ai? Sao lại cột tơ hồng lên tay ta?
“Mai Vũ, rốt cuộc ta cũng hiểu được cảm giác trống rỗng ở đầu kia tơ hồng rồi.” Giọng nói của người kia, tràn đầy chua sót và cô đơn.
Giọng nói đó như đánh sâu vào lòng nàng. Tay nàng run lên. Không biết tại sao… nàng lại muốn ôm lấy hắn, an ủi hắn khỏi đau thương.
Cảm giác trống rỗng ở đầu kia tơ hồng sao? Đúng vậy, nàng cảm thấy.
Lúc Vân Khinh biến mất, đó là một loại cảm giác đau đớn đến hít thở không thông. Nhưng nàng…đã mang đến cho nam tử này cảm giác như vậy sao?
Nếu phải… sao nàng lại không nhớ ra? Nếu không phải…sao hắn lại đau khổ đến thế?
Đêm nay, một đêm khó hiểu, Mai Vũ ngồi bên nam tử trong mộng đến tận lúc bình minh. Nhưng vẫn không thấy rõ gương mặt của người đó.
Bình minh lên, Mai Vũ thức giấc, đưa tay lên nhìn.
Trên ngón út nàng trống rỗng, không có tơ hồng tượng trưng cho nỗi nhớ và tình yêu say đắm kia.
“Là mơ thật sao?” Mai Vũ nỉ non, ngồi dậy.
Một cảm giác phức tạp không rõ là thất vọng hay may mắn dâng lên.
Mai Vũ dựa vào cạnh giường, nàng cảm thấy dường như những mắc xích trong trí nhớ của nàng có vấn đề.
Lòng nàng, có một khoảng trống. Cảm giác trống vắng và những hình ảnh đột nhiên thoáng hiện trong đầu khuấy động suy nghĩ của nàng.
Có đôi khi, nàng cảm thấy trong cơ thể mình có một phần khác. Đó cũng không hẳn
Bình luận facebook