• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi (1 Viewer)

  • Chương 208

An Thiếu Hàn cùng Tạ Vãn Phong, Hoa Tử Nguyệt và Liễu Hành Vân đứng trước một khách điếm.
Khách điếm có bốn lầu, Tạ Vãn Phong gật đầu hài lòng. Được à nha, thiết kế này rất hợp lòng người.
Khách điếm này nhìn từ bên ngoài dường như cực kỳ an tĩnh. Thật ra, trong tòa nhà tối đen này vốn đã ngồi đầy người.
An Thiếu Hà gõ mạnh trường thương xuống đất, cao giọng nói: “Tại hạ là An Thiếu Hàn, đến viếng thăm.”
Cửa sổ vốn đang đóng kín đột nhiên toàn bộ mở ra nhanh như gió.
An Thiếu Hàn quay đầu lại, khóe miệng cong lên, cười cuồng vọng, nói: “Xem ra người ta đang mời ta vào cửa đó, lầu một có vẻ nhiều người, ta đi trước đây.”
Hoa Tử Nguyệt cũng mượn lời nói theo: “Hừ, có lợi cho ngươi rồi. Ta muốn lầu hai.”
Tạ Vãn Phong liếc nhìn Liễu Hành Vân, nói: “Theo quy tắc cũ đi.”
Khóe miệng Liễu Hành Vân giật giật, đáp: “Không được, ngươi tự chọn luôn đi.”
Cái gọi là quy tắc cũ là trò kéo búa bao.
Hu hu~ quy tắc cũ gì chứ, biết chắc hắn sẽ thua mà.
Bốn người phi thân lên, vào được trong lầu kia.
Tối nay, mời người thong thả bước trên Hoàng Tuyền Lộ.
Trong bóng tối, sau khi đi vào chỗ đối phương, họ mới phát hiện khác điếm to hơn trong tưởng tượng.
Toàn bộ kẻ địch đã vây thành một vòng tròn. Bốn người bước vào, bốn tầng trong nháy mắt sáng lên, rọi sáng cả một phương trời.
Tạ Vãn Phong liếc nhìn số người, lập tức cảm thấy có khó chịu rồi.
Cái gì vậy chứ!
Mấy tầng lầu này số người lại tương đương nhau! Như vậy làm sao mà thắng?
Đảo mắt một vòng, Tạ Vãn Phong đã quyết định.
Ha ha, trước giết những người đó, sau đi đoạt con mồi của người khác.
Sát thủ ở tầng trệt đều đã tụ tập trước mặt, người ở ba tầng khác vẫn còn đang nghi hoặc.
Sát thủ lầu hai thấy người tới không phải người trên bức họa chủ nhân cho, cũng không phải dáng vẻ sau khi cải trang, nghi ngờ hỏi: “Ngươi không phải An Thiếu Hàn?”
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười, đèn lồng trong tay bay lên bàn, nói: “Ta không phải tên Vương Gia kia, ta cảm thấy vô cùng may mắn. Tại hạ là Hoa Tử Nguyệt, người đến giết các ngươi.”
Bọn sát thủ nhao nhao nói: “Ngươi là thủ hạ của An Thiếu Hàn?”
Hoa Tử Nguyệt chớp chớp mắt, cười đến sáng lạn.
“Thủ hạ? Ta không phải thủ hạ gì đó của tên Vương Gia đáng ghét kia. Nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia không phải thủ hạ của hắn, cũng không phải bằng hữu, là người tới giết các ngươi mà thôi.”
Lồng đèn Vân Chu trên bàn lóe lên ánh đỏ, thân hình Hoa Tử Nguyệt vừa động đã giết tới đáp người kia.
Sát thủ lầu ba cũng hỏi vấn đề y như vậy.
“Ngươi không phải An Thiếu Hàn?”
Tạ Vãn Phong đáp: “Bổn Thiếu Gia tên Vãn Phong, ta không phải cục nước đá kia. Còn nữa, đừng tưởng bổn thiếu gia là thủ hạ của y hay bằng hữu gì đó, bổn thiếu gia cực kỳ ghét hắn.”
“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Mọi người hỏi.
Tạ Vãn Phong nhàn nhã rút kiếm ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười đẹp đẽ, nói: “Tới giết các ngươi đó, bổn thiếu gia cũng cực kỳ chán ghét các ngươi.”
Một mình xông lên, kiếm bên người đã động.
Cuối cùng, ở tầng cao nhất trái lại không có đối đáp phiền phức như vậy.
Bởi vì sau khi người nào đó lên tới, chuyện đầu tiên hắn làm đó là tự giới thiệu.
“Chào mọi người, ta tên Liễu Hành Vân, Bách Lý Thâu Phong Liễu Hành Vân á…mọi người phải nhớ tên của ta nha. Ta đến giết các ngươi, những bằng hữu có tính tự giác có thể tự giải quyết bản thân nha.” Liễu Hành Vân bày ra gương mặt tươi cười sau đó lập tức lôi đại đao ra.
Tuyệt đối không thể thua. So với ba người này, An Thiếu Hàn bên kia có vẻ được nhiều ưu đãi hơn.
Một thương lướt qua, An Thiếu Hàn dùng trường thương trong tay y ân cần thăm hỏi.
“Ta không


q5---chuong-10-toi-nay-moi-nguoi-thong-tha-buoc-tren-hoang-tuyen-lo-1537326311.7233.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom