-
Chương 214
“Ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi đưa ta giải dược.” Mai Vũ ngồi trước mặt nam nhân vẫn đang bị xích sắt trói chặt kia, nói.
Gia Cát Trần mỉm cười, nhướn mày đáp: “Ha ha, cô nương làm sao vậy? Không phải vừa rồi cô nương còn cười nhạo tại hạ à? Sao bây giờ lại muốn cứu tại hạ ra ngoài rồi?”
Mai Vũ chán ghét nhíu mày, lấy cây tiêu trong người ra, bước từng bước về phía hắn. Đứng trước mặt hắn, Mai Vũ cười: “Gia Cát công tử, trên cây tiêu này có rượu độc, nếu ta đâm xuống, ngươi có biết kết cục của chính mình sẽ ra sao không?”
Gia Cát Trần không hề sợ hãi, hắn vẫn mở to mắt nhìn nàng, bất cần nói: “Chết à? cũng chỉ là chết thôi mà. Dù sao nếu ta chết cũng sẽ có bằng hữu của cô nương chôn cùng, không thiệt thòi chút nào.”
Nếu xú nha đầu này lại lần nữa đàm phán với hắn, vậy chứng minh nàng nhất định đã tìm được Bách Bất Duy rồi.
Có Bách Bất Duy, giao dịch có lợi.
Tục ngữ nói, kẻ sợ chết đấu không lại kẻ liều mạng. Hắn biết Mai Vũ không sợ chết, nhưng Mai Vũ lại sợ Bách Bất Duy chết.
Mai Vũ cười, cây tiêu trong tay hoàn thành một độ cong hoàn hảo, đâm vào bụng Gia Cát Trần.
Gia Cát Trần căn bản không ngờ được nàng sẽ bất ngờ ra tay, hắn lập tức cảm thấy đau muốn chết.
Bụng cực kỳ đau, toàn thân Gia Cát Trần toát mồ hôi lạnh.
Chết tiệt! Nha đầu này ra tay thật độc ác.
Mai Vũ lắc lư cây tiêu, nói: “Đương nhiên là ta sẽ không giết ngươi, giết ngươi thì sao cứu được Bách Bất Duy chứ. Nhưng mà, chỉ cần ngươi không chết, cũng không tàn phế thì cho ngươi chịu chút nổi khổ da thịt cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn tới chuyện đàm phán đâu nhỉ?”
Gia Cát Trần mồ hôi đầm đìa, trừng to mắt nhìn Mai Vũ.
Mai Vũ cau mày: “Sao vậy? Mắt công tử không khỏe sao? Có cần ta chữa trị cho công tử không?”
Nàng không ngại tốn chút sức đánh tới khi hắn nội thương.
Hừ, ngay cả tứ chi còn không thể tự do hoạt động mà hắn còn dám hung hãn trước mặt nàng. Cho Vũ Thần Mai Vũ là hàng giả à?
Sợ run cả người, Gia Cát Trần xem như đã biết nữ nhân ngốc này ngoan độc chừng nào. Để tránh nàng lại làm ra động tác nào khác, Gia Cát Trần vội nói: “Giao dịch thành công, ngươi thả ta ra, ta đưa ngươi giải dược.”
“Làm sao ta biết được thứ ngươi đưa ta là giải dược thật hay giả?” Mai Vũ phòng bị hỏi.
Không thể không cảnh giác, việc này liên quan đến sự sống chết của Bách Bất Duy, nàng không thể bất cẩn. diễn_ đ n L:> quy đôn
Gia Cát Trần trợn mắt, đáp: “Thứ đó có tác dụng rất nhanh, chỉ cần uống vào sẽ lập tức có hiệu quả. Ra khỏi nhà lao ta lập tức sẽ đi theo cô nương đến chỗ Bách Bất Duy, đích thân chờ hắn tỉnh lại mới đi không phải được rồi sao? Thủ hạ của ngươi có tới ba cao thủ, còn sợ ta chạy sao. Chỉ là ta có một yêu cầu, không được dẫn An Thiếu Hàn theo.”
Nam nhân khủng bố kia, hắn quyết định vẫn nên cư xử cho cẩn thận, những tên nhân sĩ giang hồ lỗ mãng sẽ coi trọng cái gì là ân, oán. Vương Gia kia thì chắc chắn sẽ đặt lợi ích lên trên hết.
Mai Vũ nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Ngươi không sợ hắn tỉnh rồi ta sẽ đổi ý sao?”
Gia Cát Trần lắc đầu.
Nữ nhân này phương diện nào khác thì không được nhưng lại ân oán rõ ràng, hắn tin tưởng nàng sẽ không như vậy.
“Điểm này, là địch nhân của ngươi ta vẫn có lòng tin.” Gia Cát Trần cong môi cười, đáp.
Mai Vũ trừng mắt.
Được địch nhân tin tưởng, nàng thật là vinh hạnh.
“Tốt lắm, giao dịch thành công. Ta thả ngươi ra.” Mai Vũ quyết tâm nói.
Chuyện sau đó, chính mình sẽ đi thỉnh tội với vị Vương Gia kia.
Nàng biết làm như vậy không tốt cho Tây Thự. Có lẽ không lâu sau, Gia Cát Trần sẽ trở thành một mối uy hiếp lớn đối với Tây Thự. Nàng làm vậy không thể nghi ngờ là thả hổ về rừng. Nhưng, lòng tham nhỏ bé của nàng không thể chứa nổi cả thiên hạ, chỉ có thể dành cho những người bên cạnh mình.
Vì cứu Bách Bất Duy, nàng đành phải mặc kệ cái gì mà quốc gia,
Gia Cát Trần mỉm cười, nhướn mày đáp: “Ha ha, cô nương làm sao vậy? Không phải vừa rồi cô nương còn cười nhạo tại hạ à? Sao bây giờ lại muốn cứu tại hạ ra ngoài rồi?”
Mai Vũ chán ghét nhíu mày, lấy cây tiêu trong người ra, bước từng bước về phía hắn. Đứng trước mặt hắn, Mai Vũ cười: “Gia Cát công tử, trên cây tiêu này có rượu độc, nếu ta đâm xuống, ngươi có biết kết cục của chính mình sẽ ra sao không?”
Gia Cát Trần không hề sợ hãi, hắn vẫn mở to mắt nhìn nàng, bất cần nói: “Chết à? cũng chỉ là chết thôi mà. Dù sao nếu ta chết cũng sẽ có bằng hữu của cô nương chôn cùng, không thiệt thòi chút nào.”
Nếu xú nha đầu này lại lần nữa đàm phán với hắn, vậy chứng minh nàng nhất định đã tìm được Bách Bất Duy rồi.
Có Bách Bất Duy, giao dịch có lợi.
Tục ngữ nói, kẻ sợ chết đấu không lại kẻ liều mạng. Hắn biết Mai Vũ không sợ chết, nhưng Mai Vũ lại sợ Bách Bất Duy chết.
Mai Vũ cười, cây tiêu trong tay hoàn thành một độ cong hoàn hảo, đâm vào bụng Gia Cát Trần.
Gia Cát Trần căn bản không ngờ được nàng sẽ bất ngờ ra tay, hắn lập tức cảm thấy đau muốn chết.
Bụng cực kỳ đau, toàn thân Gia Cát Trần toát mồ hôi lạnh.
Chết tiệt! Nha đầu này ra tay thật độc ác.
Mai Vũ lắc lư cây tiêu, nói: “Đương nhiên là ta sẽ không giết ngươi, giết ngươi thì sao cứu được Bách Bất Duy chứ. Nhưng mà, chỉ cần ngươi không chết, cũng không tàn phế thì cho ngươi chịu chút nổi khổ da thịt cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn tới chuyện đàm phán đâu nhỉ?”
Gia Cát Trần mồ hôi đầm đìa, trừng to mắt nhìn Mai Vũ.
Mai Vũ cau mày: “Sao vậy? Mắt công tử không khỏe sao? Có cần ta chữa trị cho công tử không?”
Nàng không ngại tốn chút sức đánh tới khi hắn nội thương.
Hừ, ngay cả tứ chi còn không thể tự do hoạt động mà hắn còn dám hung hãn trước mặt nàng. Cho Vũ Thần Mai Vũ là hàng giả à?
Sợ run cả người, Gia Cát Trần xem như đã biết nữ nhân ngốc này ngoan độc chừng nào. Để tránh nàng lại làm ra động tác nào khác, Gia Cát Trần vội nói: “Giao dịch thành công, ngươi thả ta ra, ta đưa ngươi giải dược.”
“Làm sao ta biết được thứ ngươi đưa ta là giải dược thật hay giả?” Mai Vũ phòng bị hỏi.
Không thể không cảnh giác, việc này liên quan đến sự sống chết của Bách Bất Duy, nàng không thể bất cẩn. diễn_ đ n L:> quy đôn
Gia Cát Trần trợn mắt, đáp: “Thứ đó có tác dụng rất nhanh, chỉ cần uống vào sẽ lập tức có hiệu quả. Ra khỏi nhà lao ta lập tức sẽ đi theo cô nương đến chỗ Bách Bất Duy, đích thân chờ hắn tỉnh lại mới đi không phải được rồi sao? Thủ hạ của ngươi có tới ba cao thủ, còn sợ ta chạy sao. Chỉ là ta có một yêu cầu, không được dẫn An Thiếu Hàn theo.”
Nam nhân khủng bố kia, hắn quyết định vẫn nên cư xử cho cẩn thận, những tên nhân sĩ giang hồ lỗ mãng sẽ coi trọng cái gì là ân, oán. Vương Gia kia thì chắc chắn sẽ đặt lợi ích lên trên hết.
Mai Vũ nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Ngươi không sợ hắn tỉnh rồi ta sẽ đổi ý sao?”
Gia Cát Trần lắc đầu.
Nữ nhân này phương diện nào khác thì không được nhưng lại ân oán rõ ràng, hắn tin tưởng nàng sẽ không như vậy.
“Điểm này, là địch nhân của ngươi ta vẫn có lòng tin.” Gia Cát Trần cong môi cười, đáp.
Mai Vũ trừng mắt.
Được địch nhân tin tưởng, nàng thật là vinh hạnh.
“Tốt lắm, giao dịch thành công. Ta thả ngươi ra.” Mai Vũ quyết tâm nói.
Chuyện sau đó, chính mình sẽ đi thỉnh tội với vị Vương Gia kia.
Nàng biết làm như vậy không tốt cho Tây Thự. Có lẽ không lâu sau, Gia Cát Trần sẽ trở thành một mối uy hiếp lớn đối với Tây Thự. Nàng làm vậy không thể nghi ngờ là thả hổ về rừng. Nhưng, lòng tham nhỏ bé của nàng không thể chứa nổi cả thiên hạ, chỉ có thể dành cho những người bên cạnh mình.
Vì cứu Bách Bất Duy, nàng đành phải mặc kệ cái gì mà quốc gia,
Bình luận facebook