-
Chương 235
Mùa hè mà lại đột nhiên bị phong hàn là chuyện đáng ghét nhất.
Mai Vũ mơ mơ tỉnh tỉnh đến trướng của Thiên Điểu, nhìn người đã khỏe mạnh, xuống giường đi loạn khắp nơi kia, không khỏi thầm ghen tỵ.
Sau đó nàng đành tư an ủi chính mình: Hừ, chỉ có người ngốc mới không bị bệnh. Từ đó suy ra, Thiên Điểu vô cùng ngốc nghếch.
Thiên Điểu nhìn vào mắt nàng, nhướn mày hỏi: “Sao thế? Bệnh à?”
Mai Vũ lắc đầu đáp: “Đâu có, hình như chỉ là dấu hiệu trước khi phát bệnh thôi. Gần đây cũng nhiều người bị nhiễm phong hàn mà.”
Thiên Điểu đảo mắt, lấy cái túi lớn trên giường đưa cho nàng, nói: “Lấy cái này đi.”
Mai Vũ nhíu mày, thắc mắc: “Cái gì vậy?”
“Tự xem đi.” Không kiên nhẫn đáp lời, Thiên Điểu nhét cả cái túi lớn vào tay nàng.
Mai Vũ mở túi ra, một lúc sau mới cảm thán một câu: “Oa, nhiều Liên Lý Quả quá!”
Thiên Điểu suýt nữa đã phun một ngụm nước lên mặt nàng.
Nữ nhân này ngốc à? Chắc chắn là ngốc rồi!
Thiên Điểu ngồi xuống, nhìn nàng, thở dài.
“Não ngươi dùng để thở à?” Thiên Điểu Hỏi.
Mai Vũ trừng mắt trả lời: “Không, dù ta muốn bắt nó thở nó cũng không chịu nghe ta.”
Biết mình và nàng không thể nào tiếp tục nói tiếp chuyện này, Thiên Điểu quyết đoán đổi đề tài: “Là cẩu kỷ, ngươi không biết à? Mùa hè nóng dùng cái này nấu cháo sẽ rất tốt cho sức khỏe. Không phải ngươi có rất nhiều bằng hữu à, có thể nấu cho bọn họ ăn.”
Mai Vũ sáng mắt, hỏi lại: “Thật hả?”
“Rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân không vậy?” Thiên Điểu lắc đầu châm chọc.
Mai Vũ bĩu môi, chống chế: “Bây giờ ta không phải là nữ nhân, ta là công tử. Hơn nữa không phải là ta không biết cẩu kỷ, chỉ là chưa thấy qua cẩu kỷ to như vậy. Được rồi, sao đệ lại cho ta cái này?”
Thiên Điểu cười nói: “Thì hiếu kính sư tỷ đó.”
“Tuy lời này rất dễ nghe, nhưng đệ vẫn nên nói thật đi, nếu không lòng ta cảm thấy không yên.” Mai Vũ cất cẩu kỷ đi, bình tĩnh nói.
Thiên Điểu chính là Thiên Điểu, chắc là nó muốn nhờ nàng chuyện gì đó nên mới như vậy.
“Mang ta ra ngoài đi dạo, ngươi không tới bọn họ không cho ta ra ngoài.” Thiên Điểu nói.
Mai Vũ nhìn chằm chằm nó, sầm mặt: “Muốn vẽ bản đồ cho Đông Thần Hạo hay là muốn giết ai?”
“Ngươi cảm thấy ta làm được à?” Thiên Điểu cười, hỏi ngược lại.
Mai Vũ đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, nói: “Không giống, đi thôi, đệ đã ở đây suốt mấy ngày rồi, cũng nên ra ngoài dạo.”
Đại phu từng nói Thiên Điểu đã từng là cao thủ võ lâm, nhưng bây giờ chỉ còn một nửa võ công.
Hình như là nó đã từng bị người ta phế đi một nửa.
Mai Vũ không thể nào đoán được Thiên Điểu từng trải qua những gì nhưng nàng biết nó là thủ hạ của Gia Cát Trần. Với tính cách của Gia Cát Trần, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Mục đích của Gia Cát Trần là giết nàng, hắn phái Thiên Điểu tới đây cũng là vì việc này.
Nên Mai Vũ không hề lo lắng Thiên Điểu sẽ vẽ bản đồ cho Đông Thần Hạo.
Giới thiệu từng chút cho Thiên Điểu, lúc Mai Vũ đi ngang trướng của An Thiếu Hàn, nàng dừng bước. Những gì xảy ra đêm qua giống như vẫn còn ngay trước mắt, Mai Vũ ngẩn ngơ nhìn trướng bồng kia.
Thiên Điểu nhìn nàng, lại nhìn trướng kia, sau đó nó nhìn thấy một đám nam nhân đứng cách đó không xa.
Nó cười hỏi: “Sao ngươi lại được nhiều người yêu thích vậy?”
Mai Vũ bất ngờ nghiêng đầu nhìn thử, đám nam nhân kia vội vàng trốn đi.
Cau mày, Mai Vũ buồn bực: “Cái đám người kia lo lắng quá mức thôi, đừng để ý tới họ. Còn nữa, ta không phải được yêu thích. Cái gì cũng đều có cái giá của nó. Nếu muốn chạm đến trái tim người khác thì trước hết phải không oán không hối giao tim mình ra.”
“Nếu như không đạt được cái giá mà mình muốn thì sao?” Thiên Điểu nghĩ tới Thiên Hòa, nó hỏi nàng.
“Vậy đành cam tâm tình nguyện chấp nhận.” Mai Vũ cười đáp.
“Ngươi đã từng trả giá cho sự thật tâm của mình chưa?” Tay Thiên Điểu nắm thành quả đấm, hỏi.
Lúc đó, đôi mắt Mai Vũ sáng lấp lánh như ánh mặt trời tháng tám, sau lưng nàng giống như có đôi cánh màu sắc sặc sỡ duỗi ra.
“Đã từng, không chỉ là trái tim mà cả sinh mệnh cũng cho đi. Có lẽ đệ sẽ không tin, nhưng nếu có cơ hội, đệ sẽ thấy.” Mai Vũ nói rồi lại chỉ vào trướng của An Thiếu Hàn, tiếp tục giới thiệu cho Thiên Điểu.
Bên tai như có tiếng nổ vang, lời nói của nàng vẫn đang quẩn quanh trong đầu Thiên Điểu.
Nếu có cơ hội, đệ sẽ thấy.
Trong chớp mắt đó, nó thấy rõ ràng phía sau lưng nàng có một đôi cánh hồ điệp mỹ lệ.
Nó nhớ buổi trưa nào đó, nó từng nghe một cung nữ nói rằng:
Hồ điệp bất tử, mộng điệp ngũ sắc. Chỉ người có thất khiếu lung linh tâm mới có thể cộng sinh cùng loài hồ điệp này.
Nàng ta còn nói, người gặp được người có đôi cánh hồ điệp kia, sẽ được hạnh phúc.
Ha ha, hạnh phúc lớn nhất của nó là Thiên Hòa, nhưng lại không thể có được.
“Ngươi thích hắn.” Thiên Điểu nhìn trướng bồng trước mắt, thản nhiên nói.
Mai Vũ giật mình, lúng túng hỏi: “Đệ…đệ nói cái gì đó?
“Ngươi thích hắn, trời nóng như vậy đem một bát cháo đến sẽ không có gì lạ.” Thiên Hòa nói xong thì rời đi.
Nó từng do dự có nên dừng tay lại hay không? Nhưng vì Thiên Hòa, nó vẫn xúi bẫy nàng.
Những thứ nó cho nàng đúng là cẩu kỷ.
Chỉ riêng trong bát cháo của An Thiếu Hàn sẽ có thêm một thứ khác nữa.
Liên Tâm Quả không phải là độc dược nên cho dù có lẫn trong cẩu kỷ An Thiếu Hàn ăn, hắn cũng sẽ không phát hiện. Còn chuyện hắn có ăn hay không, đó là chuyện không cần phải lo. Chỉ cần là do Mai Vũ đưa, hắn nhất định sẽ ăn.
Nhếch môi cười tàn nhẫn, Thiên Điểu có chút chờ mong.
Mai Vũ, ta chờ, chờ cho Thiên Hòa xem các ngươi khổ càng thêm khổ.
“Thiên Điểu.” Nữ tử phía sau mở miệng gọi nó.
Thiên Hào bực dọc quay đầu lại, thấy Mai Vũ cười thật rạng rỡ.
Nàng bước từng bước, rõ ràng là đang mặc nam trang nhưng lại đẹp như tiên nữ từ trong tranh bước đến gần nó. Nàng nói: “Cảm tạ đệ, ta thật lòng cảm tạ đệ. Tuy nói như vậy rất kỳ cục. Dù sao đệ cũng là người tới giết ta, nhưng ta vẫn cảm tạ đệ vì đã đến bên cạnh ta. Thiên Hòa có một ca ca như đệ, thật là hạnh phúc.”
Mai Vũ nói rồi xoay người đi về hướng bên kia.
Thiên Hòa, ca ca của đệ đối xử với đệ thật tốt.
Thiên Hòa yêu dấu, tỷ cầu nguyện cho đệ, hy vọng kiếp sau đệ sẽ được đoàn tụ với ca ca của đệ. Nhưng mà, kiếp sau chỉ sợ đổi thành đệ làm ca ca…
Bởi vì nó cũng rất cô đơn nên mới đổi lại đệ yêu thương nó.
Đây là mệnh lệnh của lão đại đó…
Thiên Điểu cảm thấy hít thở không thông.
Cảm giác quái lạ trong lòng lại bắt đầu trào ra. Tại sao ngươi lại nói như vậy? Ta tới để giết ngươi, bây giờ không chỉ muốn giết ngươi mà còn giết những người quan trọng với ngươi. Nếu ngươi biết, ngươi còn muốn cảm tạ ta sao?
Thiên Hòa có một ca ca như đệ, thật là hạnh phúc.
Lòng nó cảm thấy thật chua chát.
Hạnh phúc?
Không, ngươi không biết Thiên Hòa đau khổ thế nào đâu. Bởi vì người ca ca như ta, đến bây giờ cũng không bảo vệ được nó.
Quay đầu, nén nước mắt vào trong, Thiên Điểu bước nhanh về trướng.
“Đứng lại, ai đó?”
Còn chưa tới gần trướng Thiên Điểu đã bị một binh sĩ chặn lại.
Cau mày, Thiên Điểu nén giận quát: “Tránh ra.”
Binh lính liếc mắt ra hiệu nói: “Chủ thượng tới rồi.”
Thiên Điểu biết, thì ra là thám tử của Gia Cát Trần.
Hai người cố ý đóng giả thành như vậy, đưa nó một tờ giấy.
Binh sĩ đứng trước trướng thấy thế vội bước lên giải thích, hai người này mới rời đi.
Trở về trong trướng, Thiên Điểu vội vàng mở thứ kia ra.
Bên trong có một bình chất lỏng nho nhỏ và một tờ giấy.
“Đổ cái này lên người Mai Vũ trên chiến trường.”
Trên tờ giấy chỉ có một câu, Thiên Điểu cau mày, nghĩ mãi không xong bèn nhẹ nhàng mở nắp ra ngửi thử.
Thiên Điểu lập tức hiểu rõ.
Đây là mùi hương Thiên Lý Truy Tung. Chỉ cần đổ lên người, nếu không dùng phương pháp đặc thù để xóa đi thì dù người đó đi đến bất cứ đâu cũng sẽ bị tìm ra.
Nó thầm nghĩ: xem ra kế hoạch sắp bắt đầu rồi.
Đông Thần Hạo không biết trong quân doanh của chính hắn đã có chuyện xảy ra đêm đó.
Một đêm trước khi ra chiến trường, hắn từng nghĩ đến diễn biến của cuộc chiến ngày mai.
Nhưng hắn không ngờ, bắt đầu từ lúc hắn châm lên ngọn lửa chiến tranh, cũng là lúc không thể vãn hồi.
Gia Cát Trần đã hạ lệnh, từ lúc bắt đầu chiến tranh toàn bộ bất tử binh đoàn sẽ uống thuốc. Mà thứ thuốc kia sẽ không có thuốc giải.
Dù bị chặt tay chặt chân, những chiến binh này vẫn sẽ mê muội, không ngừng giết, giết, giết.
Ngay cả Gia Cát Trần cũng không nghĩ đến hậu quả khi gã dùng quân đoàn đó.
Tóm lại, tai nạn lại ập đến rồi.
Mùa hè mà lại đột nhiên bị phong hàn là chuyện đáng ghét nhất.
Mai Vũ mơ mơ tỉnh tỉnh đến trướng của Thiên Điểu, nhìn người đã khỏe mạnh, xuống giường đi loạn khắp nơi kia, không khỏi thầm ghen tỵ.
Sau đó nàng đành tư an ủi chính mình: Hừ, chỉ có người ngốc mới không bị bệnh. Từ đó suy ra, Thiên Điểu vô cùng ngốc nghếch.
Thiên Điểu nhìn vào mắt nàng, nhướn mày hỏi: “Sao thế? Bệnh à?”
Mai Vũ lắc đầu đáp: “Đâu có, hình như chỉ là dấu hiệu trước khi phát bệnh thôi. Gần đây cũng nhiều người bị nhiễm phong hàn mà.”
Thiên Điểu đảo mắt, lấy cái túi lớn trên giường đưa cho nàng, nói: “Lấy cái này đi.”
Mai Vũ nhíu mày, thắc mắc: “Cái gì vậy?”
“Tự xem đi.” Không kiên nhẫn đáp lời, Thiên Điểu nhét cả cái túi lớn vào tay nàng.
Mai Vũ mở túi ra, một lúc sau mới cảm thán một câu: “Oa, nhiều Liên Lý Quả quá!”
Thiên Điểu suýt nữa đã phun một ngụm nước lên mặt nàng.
Nữ nhân này ngốc à? Chắc chắn là ngốc rồi!
Thiên Điểu ngồi xuống, nhìn nàng, thở dài.
“Não ngươi dùng để thở à?” Thiên Điểu Hỏi.
Mai Vũ trừng mắt trả lời: “Không, dù ta muốn bắt nó thở nó cũng không chịu nghe ta.”
Biết mình và nàng không thể nào tiếp tục nói tiếp chuyện này, Thiên Điểu quyết đoán đổi đề tài: “Là cẩu kỷ, ngươi không biết à? Mùa hè nóng dùng cái này nấu cháo sẽ rất tốt cho sức khỏe. Không phải ngươi có rất nhiều bằng hữu à, có thể nấu cho bọn họ ăn.”
Mai Vũ sáng mắt, hỏi lại: “Thật hả?”
“Rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân không vậy?” Thiên Điểu lắc đầu châm chọc.
Mai Vũ bĩu môi, chống chế: “Bây giờ ta không phải là nữ nhân, ta là công tử. Hơn nữa không phải là ta không biết cẩu kỷ, chỉ là chưa thấy qua cẩu kỷ to như vậy. Được rồi, sao đệ lại cho ta cái này?”
Thiên Điểu cười nói: “Thì hiếu kính sư tỷ đó.”
“Tuy lời này rất dễ nghe, nhưng đệ vẫn nên nói thật đi, nếu không lòng ta cảm thấy không yên.” Mai Vũ cất cẩu kỷ đi, bình tĩnh nói.
Thiên Điểu chính là Thiên Điểu, chắc là nó muốn nhờ nàng chuyện gì đó nên mới như vậy.
“Mang ta ra ngoài đi dạo, ngươi không tới bọn họ không cho ta ra ngoài.” Thiên Điểu nói.
Mai Vũ nhìn chằm chằm nó, sầm mặt: “Muốn vẽ bản đồ cho Đông Thần Hạo hay là muốn giết ai?”
“Ngươi cảm thấy ta làm được à?” Thiên Điểu cười, hỏi ngược lại.
Mai Vũ đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, nói: “Không giống, đi thôi, đệ đã ở đây suốt mấy ngày rồi, cũng nên ra ngoài dạo.”
Đại phu từng nói Thiên Điểu đã từng là cao thủ võ lâm, nhưng bây giờ chỉ còn một nửa võ công.
Hình như là nó đã từng bị người ta phế đi một nửa.
Mai Vũ không thể nào đoán được Thiên Điểu từng trải qua những gì nhưng nàng biết nó là thủ hạ của Gia Cát Trần. Với tính cách của Gia Cát Trần, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Mục đích của Gia Cát Trần là giết nàng, hắn phái Thiên Điểu tới đây cũng là vì việc này.
Nên Mai Vũ không hề lo lắng Thiên Điểu sẽ vẽ bản đồ cho Đông Thần Hạo.
Giới thiệu từng chút cho Thiên Điểu, lúc Mai Vũ đi ngang trướng của An Thiếu Hàn, nàng dừng bước. Những gì xảy ra đêm qua giống như vẫn còn ngay trước mắt, Mai Vũ ngẩn ngơ nhìn trướng bồng kia.
Thiên Điểu nhìn nàng, lại nhìn trướng kia, sau đó nó nhìn thấy một đám nam nhân đứng cách đó không xa.
Nó cười hỏi: “Sao ngươi lại được nhiều người yêu thích vậy?”
Mai Vũ bất ngờ nghiêng đầu nhìn thử, đám nam nhân kia vội vàng trốn đi.
Cau mày, Mai Vũ buồn bực: “Cái đám người kia lo lắng quá mức thôi, đừng để ý tới họ. Còn nữa, ta không phải được yêu thích. Cái gì cũng đều có cái giá của nó. Nếu muốn chạm đến trái tim người khác thì trước hết phải không oán không hối giao tim mình ra.”
“Nếu như không đạt được cái giá mà mình muốn thì sao?” Thiên Điểu nghĩ tới Thiên Hòa, nó hỏi nàng.
“Vậy đành cam tâm tình nguyện chấp nhận.” Mai Vũ cười đáp.
“Ngươi đã từng trả giá cho sự thật tâm của mình chưa?” Tay Thiên Điểu nắm thành quả đấm, hỏi.
Lúc đó, đôi mắt Mai Vũ sáng lấp lánh như ánh mặt trời tháng tám, sau lưng nàng giống như có đôi cánh màu sắc sặc sỡ duỗi ra.
“Đã từng, không chỉ là trái tim mà cả sinh mệnh cũng cho đi. Có lẽ đệ sẽ không tin, nhưng nếu có cơ hội, đệ sẽ thấy.” Mai Vũ nói rồi lại chỉ vào trướng của An Thiếu Hàn, tiếp tục giới thiệu cho Thiên Điểu.
Bên tai như có tiếng nổ vang, lời nói của nàng vẫn đang quẩn quanh trong đầu Thiên Điểu.
Nếu có cơ hội, đệ sẽ thấy.
Trong chớp mắt đó, nó thấy rõ ràng phía sau lưng nàng có một đôi cánh hồ điệp mỹ lệ.
Nó nhớ buổi trưa nào đó, nó từng nghe một cung nữ nói rằng:
Hồ điệp bất tử, mộng điệp ngũ sắc. Chỉ người có thất khiếu lung linh tâm mới có thể cộng sinh cùng loài hồ điệp này.
Nàng ta còn nói, người gặp được người có đôi cánh hồ điệp kia, sẽ được hạnh phúc.
Ha ha, hạnh phúc lớn nhất của nó là Thiên Hòa, nhưng lại không thể có được.
“Ngươi thích hắn.” Thiên Điểu nhìn trướng bồng trước mắt, thản nhiên nói.
Mai Vũ giật mình, lúng túng hỏi: “Đệ…đệ nói cái gì đó?
“Ngươi thích hắn, trời nóng như vậy đem một bát cháo đến sẽ không có gì lạ.” Thiên Hòa nói xong thì rời đi.
Nó từng do dự có nên dừng tay lại hay không? Nhưng vì Thiên Hòa, nó vẫn xúi bẫy nàng.
Những thứ nó cho nàng đúng là cẩu kỷ.
Chỉ riêng trong bát cháo của An Thiếu Hàn sẽ có thêm một thứ khác nữa.
Liên Tâm Quả không phải là độc dược nên cho dù có lẫn trong cẩu kỷ An Thiếu Hàn ăn, hắn cũng sẽ không phát hiện. Còn chuyện hắn có ăn hay không, đó là chuyện không cần phải lo. Chỉ cần là do Mai Vũ đưa, hắn nhất định sẽ ăn.
Nhếch môi cười tàn nhẫn, Thiên Điểu có chút chờ mong.
Mai Vũ, ta chờ, chờ cho Thiên Hòa xem các ngươi khổ càng thêm khổ.
“Thiên Điểu.” Nữ tử phía sau mở miệng gọi nó.
Thiên Hào bực dọc quay đầu lại, thấy Mai Vũ cười thật rạng rỡ.
Nàng bước từng bước, rõ ràng là đang mặc nam trang nhưng lại đẹp như tiên nữ từ trong tranh bước đến gần nó. Nàng nói: “Cảm tạ đệ, ta thật lòng cảm tạ đệ. Tuy nói như vậy rất kỳ cục. Dù sao đệ cũng là người tới giết ta, nhưng ta vẫn cảm tạ đệ vì đã đến bên cạnh ta. Thiên Hòa có một ca ca như đệ, thật là hạnh phúc.”
Mai Vũ nói rồi xoay người đi về hướng bên kia.
Thiên Hòa, ca ca của đệ đối xử với đệ thật tốt.
Thiên Hòa yêu dấu, tỷ cầu nguyện cho đệ, hy vọng kiếp sau đệ sẽ được đoàn tụ với ca ca của đệ. Nhưng mà, kiếp sau chỉ sợ đổi thành đệ làm ca ca…
Bởi vì nó cũng rất cô đơn nên mới đổi lại đệ yêu thương nó.
Đây là mệnh lệnh của lão đại đó…
Thiên Điểu cảm thấy hít thở không thông.
Cảm giác quái lạ trong lòng lại bắt đầu trào ra. Tại sao ngươi lại nói như vậy? Ta tới để giết ngươi, bây giờ không chỉ muốn giết ngươi mà còn giết những người quan trọng với ngươi. Nếu ngươi biết, ngươi còn muốn cảm tạ ta sao?
Thiên Hòa có một ca ca như đệ, thật là hạnh phúc.
Lòng nó cảm thấy thật chua chát.
Hạnh phúc?
Không, ngươi không biết Thiên Hòa đau khổ thế nào đâu. Bởi vì người ca ca như ta, đến bây giờ cũng không bảo vệ được nó.
Quay đầu, nén nước mắt vào trong, Thiên Điểu bước nhanh về trướng.
“Đứng lại, ai đó?”
Còn chưa tới gần trướng Thiên Điểu đã bị một binh sĩ chặn lại.
Cau mày, Thiên Điểu nén giận quát: “Tránh ra.”
Binh lính liếc mắt ra hiệu nói: “Chủ thượng tới rồi.”
Thiên Điểu biết, thì ra là thám tử của Gia Cát Trần.
Hai người cố ý đóng giả thành như vậy, đưa nó một tờ giấy.
Binh sĩ đứng trước trướng thấy thế vội bước lên giải thích, hai người này mới rời đi.
Trở về trong trướng, Thiên Điểu vội vàng mở thứ kia ra.
Bên trong có một bình chất lỏng nho nhỏ và một tờ giấy.
“Đổ cái này lên người Mai Vũ trên chiến trường.”
Trên tờ giấy chỉ có một câu, Thiên Điểu cau mày, nghĩ mãi không xong bèn nhẹ nhàng mở nắp ra ngửi thử.
Thiên Điểu lập tức hiểu rõ.
Đây là mùi hương Thiên Lý Truy Tung. Chỉ cần đổ lên người, nếu không dùng phương pháp đặc thù để xóa đi thì dù người đó đi đến bất cứ đâu cũng sẽ bị tìm ra.
Nó thầm nghĩ: xem ra kế hoạch sắp bắt đầu rồi.
Đông Thần Hạo không biết trong quân doanh của chính hắn đã có chuyện xảy ra đêm đó.
Một đêm trước khi ra chiến trường, hắn từng nghĩ đến diễn biến của cuộc chiến ngày mai.
Nhưng hắn không ngờ, bắt đầu từ lúc hắn châm lên ngọn lửa chiến tranh, cũng là lúc không thể vãn hồi.
Gia Cát Trần đã hạ lệnh, từ lúc bắt đầu chiến tranh toàn bộ bất tử binh đoàn sẽ uống thuốc. Mà thứ thuốc kia sẽ không có thuốc giải.
Dù bị chặt tay chặt chân, những chiến binh này vẫn sẽ mê muội, không ngừng giết, giết, giết.
Ngay cả Gia Cát Trần cũng không nghĩ đến hậu quả khi gã dùng quân đoàn đó.
Tóm lại, tai nạn lại ập đến rồi.
Mai Vũ mơ mơ tỉnh tỉnh đến trướng của Thiên Điểu, nhìn người đã khỏe mạnh, xuống giường đi loạn khắp nơi kia, không khỏi thầm ghen tỵ.
Sau đó nàng đành tư an ủi chính mình: Hừ, chỉ có người ngốc mới không bị bệnh. Từ đó suy ra, Thiên Điểu vô cùng ngốc nghếch.
Thiên Điểu nhìn vào mắt nàng, nhướn mày hỏi: “Sao thế? Bệnh à?”
Mai Vũ lắc đầu đáp: “Đâu có, hình như chỉ là dấu hiệu trước khi phát bệnh thôi. Gần đây cũng nhiều người bị nhiễm phong hàn mà.”
Thiên Điểu đảo mắt, lấy cái túi lớn trên giường đưa cho nàng, nói: “Lấy cái này đi.”
Mai Vũ nhíu mày, thắc mắc: “Cái gì vậy?”
“Tự xem đi.” Không kiên nhẫn đáp lời, Thiên Điểu nhét cả cái túi lớn vào tay nàng.
Mai Vũ mở túi ra, một lúc sau mới cảm thán một câu: “Oa, nhiều Liên Lý Quả quá!”
Thiên Điểu suýt nữa đã phun một ngụm nước lên mặt nàng.
Nữ nhân này ngốc à? Chắc chắn là ngốc rồi!
Thiên Điểu ngồi xuống, nhìn nàng, thở dài.
“Não ngươi dùng để thở à?” Thiên Điểu Hỏi.
Mai Vũ trừng mắt trả lời: “Không, dù ta muốn bắt nó thở nó cũng không chịu nghe ta.”
Biết mình và nàng không thể nào tiếp tục nói tiếp chuyện này, Thiên Điểu quyết đoán đổi đề tài: “Là cẩu kỷ, ngươi không biết à? Mùa hè nóng dùng cái này nấu cháo sẽ rất tốt cho sức khỏe. Không phải ngươi có rất nhiều bằng hữu à, có thể nấu cho bọn họ ăn.”
Mai Vũ sáng mắt, hỏi lại: “Thật hả?”
“Rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân không vậy?” Thiên Điểu lắc đầu châm chọc.
Mai Vũ bĩu môi, chống chế: “Bây giờ ta không phải là nữ nhân, ta là công tử. Hơn nữa không phải là ta không biết cẩu kỷ, chỉ là chưa thấy qua cẩu kỷ to như vậy. Được rồi, sao đệ lại cho ta cái này?”
Thiên Điểu cười nói: “Thì hiếu kính sư tỷ đó.”
“Tuy lời này rất dễ nghe, nhưng đệ vẫn nên nói thật đi, nếu không lòng ta cảm thấy không yên.” Mai Vũ cất cẩu kỷ đi, bình tĩnh nói.
Thiên Điểu chính là Thiên Điểu, chắc là nó muốn nhờ nàng chuyện gì đó nên mới như vậy.
“Mang ta ra ngoài đi dạo, ngươi không tới bọn họ không cho ta ra ngoài.” Thiên Điểu nói.
Mai Vũ nhìn chằm chằm nó, sầm mặt: “Muốn vẽ bản đồ cho Đông Thần Hạo hay là muốn giết ai?”
“Ngươi cảm thấy ta làm được à?” Thiên Điểu cười, hỏi ngược lại.
Mai Vũ đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, nói: “Không giống, đi thôi, đệ đã ở đây suốt mấy ngày rồi, cũng nên ra ngoài dạo.”
Đại phu từng nói Thiên Điểu đã từng là cao thủ võ lâm, nhưng bây giờ chỉ còn một nửa võ công.
Hình như là nó đã từng bị người ta phế đi một nửa.
Mai Vũ không thể nào đoán được Thiên Điểu từng trải qua những gì nhưng nàng biết nó là thủ hạ của Gia Cát Trần. Với tính cách của Gia Cát Trần, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Mục đích của Gia Cát Trần là giết nàng, hắn phái Thiên Điểu tới đây cũng là vì việc này.
Nên Mai Vũ không hề lo lắng Thiên Điểu sẽ vẽ bản đồ cho Đông Thần Hạo.
Giới thiệu từng chút cho Thiên Điểu, lúc Mai Vũ đi ngang trướng của An Thiếu Hàn, nàng dừng bước. Những gì xảy ra đêm qua giống như vẫn còn ngay trước mắt, Mai Vũ ngẩn ngơ nhìn trướng bồng kia.
Thiên Điểu nhìn nàng, lại nhìn trướng kia, sau đó nó nhìn thấy một đám nam nhân đứng cách đó không xa.
Nó cười hỏi: “Sao ngươi lại được nhiều người yêu thích vậy?”
Mai Vũ bất ngờ nghiêng đầu nhìn thử, đám nam nhân kia vội vàng trốn đi.
Cau mày, Mai Vũ buồn bực: “Cái đám người kia lo lắng quá mức thôi, đừng để ý tới họ. Còn nữa, ta không phải được yêu thích. Cái gì cũng đều có cái giá của nó. Nếu muốn chạm đến trái tim người khác thì trước hết phải không oán không hối giao tim mình ra.”
“Nếu như không đạt được cái giá mà mình muốn thì sao?” Thiên Điểu nghĩ tới Thiên Hòa, nó hỏi nàng.
“Vậy đành cam tâm tình nguyện chấp nhận.” Mai Vũ cười đáp.
“Ngươi đã từng trả giá cho sự thật tâm của mình chưa?” Tay Thiên Điểu nắm thành quả đấm, hỏi.
Lúc đó, đôi mắt Mai Vũ sáng lấp lánh như ánh mặt trời tháng tám, sau lưng nàng giống như có đôi cánh màu sắc sặc sỡ duỗi ra.
“Đã từng, không chỉ là trái tim mà cả sinh mệnh cũng cho đi. Có lẽ đệ sẽ không tin, nhưng nếu có cơ hội, đệ sẽ thấy.” Mai Vũ nói rồi lại chỉ vào trướng của An Thiếu Hàn, tiếp tục giới thiệu cho Thiên Điểu.
Bên tai như có tiếng nổ vang, lời nói của nàng vẫn đang quẩn quanh trong đầu Thiên Điểu.
Nếu có cơ hội, đệ sẽ thấy.
Trong chớp mắt đó, nó thấy rõ ràng phía sau lưng nàng có một đôi cánh hồ điệp mỹ lệ.
Nó nhớ buổi trưa nào đó, nó từng nghe một cung nữ nói rằng:
Hồ điệp bất tử, mộng điệp ngũ sắc. Chỉ người có thất khiếu lung linh tâm mới có thể cộng sinh cùng loài hồ điệp này.
Nàng ta còn nói, người gặp được người có đôi cánh hồ điệp kia, sẽ được hạnh phúc.
Ha ha, hạnh phúc lớn nhất của nó là Thiên Hòa, nhưng lại không thể có được.
“Ngươi thích hắn.” Thiên Điểu nhìn trướng bồng trước mắt, thản nhiên nói.
Mai Vũ giật mình, lúng túng hỏi: “Đệ…đệ nói cái gì đó?
“Ngươi thích hắn, trời nóng như vậy đem một bát cháo đến sẽ không có gì lạ.” Thiên Hòa nói xong thì rời đi.
Nó từng do dự có nên dừng tay lại hay không? Nhưng vì Thiên Hòa, nó vẫn xúi bẫy nàng.
Những thứ nó cho nàng đúng là cẩu kỷ.
Chỉ riêng trong bát cháo của An Thiếu Hàn sẽ có thêm một thứ khác nữa.
Liên Tâm Quả không phải là độc dược nên cho dù có lẫn trong cẩu kỷ An Thiếu Hàn ăn, hắn cũng sẽ không phát hiện. Còn chuyện hắn có ăn hay không, đó là chuyện không cần phải lo. Chỉ cần là do Mai Vũ đưa, hắn nhất định sẽ ăn.
Nhếch môi cười tàn nhẫn, Thiên Điểu có chút chờ mong.
Mai Vũ, ta chờ, chờ cho Thiên Hòa xem các ngươi khổ càng thêm khổ.
“Thiên Điểu.” Nữ tử phía sau mở miệng gọi nó.
Thiên Hào bực dọc quay đầu lại, thấy Mai Vũ cười thật rạng rỡ.
Nàng bước từng bước, rõ ràng là đang mặc nam trang nhưng lại đẹp như tiên nữ từ trong tranh bước đến gần nó. Nàng nói: “Cảm tạ đệ, ta thật lòng cảm tạ đệ. Tuy nói như vậy rất kỳ cục. Dù sao đệ cũng là người tới giết ta, nhưng ta vẫn cảm tạ đệ vì đã đến bên cạnh ta. Thiên Hòa có một ca ca như đệ, thật là hạnh phúc.”
Mai Vũ nói rồi xoay người đi về hướng bên kia.
Thiên Hòa, ca ca của đệ đối xử với đệ thật tốt.
Thiên Hòa yêu dấu, tỷ cầu nguyện cho đệ, hy vọng kiếp sau đệ sẽ được đoàn tụ với ca ca của đệ. Nhưng mà, kiếp sau chỉ sợ đổi thành đệ làm ca ca…
Bởi vì nó cũng rất cô đơn nên mới đổi lại đệ yêu thương nó.
Đây là mệnh lệnh của lão đại đó…
Thiên Điểu cảm thấy hít thở không thông.
Cảm giác quái lạ trong lòng lại bắt đầu trào ra. Tại sao ngươi lại nói như vậy? Ta tới để giết ngươi, bây giờ không chỉ muốn giết ngươi mà còn giết những người quan trọng với ngươi. Nếu ngươi biết, ngươi còn muốn cảm tạ ta sao?
Thiên Hòa có một ca ca như đệ, thật là hạnh phúc.
Lòng nó cảm thấy thật chua chát.
Hạnh phúc?
Không, ngươi không biết Thiên Hòa đau khổ thế nào đâu. Bởi vì người ca ca như ta, đến bây giờ cũng không bảo vệ được nó.
Quay đầu, nén nước mắt vào trong, Thiên Điểu bước nhanh về trướng.
“Đứng lại, ai đó?”
Còn chưa tới gần trướng Thiên Điểu đã bị một binh sĩ chặn lại.
Cau mày, Thiên Điểu nén giận quát: “Tránh ra.”
Binh lính liếc mắt ra hiệu nói: “Chủ thượng tới rồi.”
Thiên Điểu biết, thì ra là thám tử của Gia Cát Trần.
Hai người cố ý đóng giả thành như vậy, đưa nó một tờ giấy.
Binh sĩ đứng trước trướng thấy thế vội bước lên giải thích, hai người này mới rời đi.
Trở về trong trướng, Thiên Điểu vội vàng mở thứ kia ra.
Bên trong có một bình chất lỏng nho nhỏ và một tờ giấy.
“Đổ cái này lên người Mai Vũ trên chiến trường.”
Trên tờ giấy chỉ có một câu, Thiên Điểu cau mày, nghĩ mãi không xong bèn nhẹ nhàng mở nắp ra ngửi thử.
Thiên Điểu lập tức hiểu rõ.
Đây là mùi hương Thiên Lý Truy Tung. Chỉ cần đổ lên người, nếu không dùng phương pháp đặc thù để xóa đi thì dù người đó đi đến bất cứ đâu cũng sẽ bị tìm ra.
Nó thầm nghĩ: xem ra kế hoạch sắp bắt đầu rồi.
Đông Thần Hạo không biết trong quân doanh của chính hắn đã có chuyện xảy ra đêm đó.
Một đêm trước khi ra chiến trường, hắn từng nghĩ đến diễn biến của cuộc chiến ngày mai.
Nhưng hắn không ngờ, bắt đầu từ lúc hắn châm lên ngọn lửa chiến tranh, cũng là lúc không thể vãn hồi.
Gia Cát Trần đã hạ lệnh, từ lúc bắt đầu chiến tranh toàn bộ bất tử binh đoàn sẽ uống thuốc. Mà thứ thuốc kia sẽ không có thuốc giải.
Dù bị chặt tay chặt chân, những chiến binh này vẫn sẽ mê muội, không ngừng giết, giết, giết.
Ngay cả Gia Cát Trần cũng không nghĩ đến hậu quả khi gã dùng quân đoàn đó.
Tóm lại, tai nạn lại ập đến rồi.
Mùa hè mà lại đột nhiên bị phong hàn là chuyện đáng ghét nhất.
Mai Vũ mơ mơ tỉnh tỉnh đến trướng của Thiên Điểu, nhìn người đã khỏe mạnh, xuống giường đi loạn khắp nơi kia, không khỏi thầm ghen tỵ.
Sau đó nàng đành tư an ủi chính mình: Hừ, chỉ có người ngốc mới không bị bệnh. Từ đó suy ra, Thiên Điểu vô cùng ngốc nghếch.
Thiên Điểu nhìn vào mắt nàng, nhướn mày hỏi: “Sao thế? Bệnh à?”
Mai Vũ lắc đầu đáp: “Đâu có, hình như chỉ là dấu hiệu trước khi phát bệnh thôi. Gần đây cũng nhiều người bị nhiễm phong hàn mà.”
Thiên Điểu đảo mắt, lấy cái túi lớn trên giường đưa cho nàng, nói: “Lấy cái này đi.”
Mai Vũ nhíu mày, thắc mắc: “Cái gì vậy?”
“Tự xem đi.” Không kiên nhẫn đáp lời, Thiên Điểu nhét cả cái túi lớn vào tay nàng.
Mai Vũ mở túi ra, một lúc sau mới cảm thán một câu: “Oa, nhiều Liên Lý Quả quá!”
Thiên Điểu suýt nữa đã phun một ngụm nước lên mặt nàng.
Nữ nhân này ngốc à? Chắc chắn là ngốc rồi!
Thiên Điểu ngồi xuống, nhìn nàng, thở dài.
“Não ngươi dùng để thở à?” Thiên Điểu Hỏi.
Mai Vũ trừng mắt trả lời: “Không, dù ta muốn bắt nó thở nó cũng không chịu nghe ta.”
Biết mình và nàng không thể nào tiếp tục nói tiếp chuyện này, Thiên Điểu quyết đoán đổi đề tài: “Là cẩu kỷ, ngươi không biết à? Mùa hè nóng dùng cái này nấu cháo sẽ rất tốt cho sức khỏe. Không phải ngươi có rất nhiều bằng hữu à, có thể nấu cho bọn họ ăn.”
Mai Vũ sáng mắt, hỏi lại: “Thật hả?”
“Rốt cuộc ngươi có phải là nữ nhân không vậy?” Thiên Điểu lắc đầu châm chọc.
Mai Vũ bĩu môi, chống chế: “Bây giờ ta không phải là nữ nhân, ta là công tử. Hơn nữa không phải là ta không biết cẩu kỷ, chỉ là chưa thấy qua cẩu kỷ to như vậy. Được rồi, sao đệ lại cho ta cái này?”
Thiên Điểu cười nói: “Thì hiếu kính sư tỷ đó.”
“Tuy lời này rất dễ nghe, nhưng đệ vẫn nên nói thật đi, nếu không lòng ta cảm thấy không yên.” Mai Vũ cất cẩu kỷ đi, bình tĩnh nói.
Thiên Điểu chính là Thiên Điểu, chắc là nó muốn nhờ nàng chuyện gì đó nên mới như vậy.
“Mang ta ra ngoài đi dạo, ngươi không tới bọn họ không cho ta ra ngoài.” Thiên Điểu nói.
Mai Vũ nhìn chằm chằm nó, sầm mặt: “Muốn vẽ bản đồ cho Đông Thần Hạo hay là muốn giết ai?”
“Ngươi cảm thấy ta làm được à?” Thiên Điểu cười, hỏi ngược lại.
Mai Vũ đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, nói: “Không giống, đi thôi, đệ đã ở đây suốt mấy ngày rồi, cũng nên ra ngoài dạo.”
Đại phu từng nói Thiên Điểu đã từng là cao thủ võ lâm, nhưng bây giờ chỉ còn một nửa võ công.
Hình như là nó đã từng bị người ta phế đi một nửa.
Mai Vũ không thể nào đoán được Thiên Điểu từng trải qua những gì nhưng nàng biết nó là thủ hạ của Gia Cát Trần. Với tính cách của Gia Cát Trần, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Mục đích của Gia Cát Trần là giết nàng, hắn phái Thiên Điểu tới đây cũng là vì việc này.
Nên Mai Vũ không hề lo lắng Thiên Điểu sẽ vẽ bản đồ cho Đông Thần Hạo.
Giới thiệu từng chút cho Thiên Điểu, lúc Mai Vũ đi ngang trướng của An Thiếu Hàn, nàng dừng bước. Những gì xảy ra đêm qua giống như vẫn còn ngay trước mắt, Mai Vũ ngẩn ngơ nhìn trướng bồng kia.
Thiên Điểu nhìn nàng, lại nhìn trướng kia, sau đó nó nhìn thấy một đám nam nhân đứng cách đó không xa.
Nó cười hỏi: “Sao ngươi lại được nhiều người yêu thích vậy?”
Mai Vũ bất ngờ nghiêng đầu nhìn thử, đám nam nhân kia vội vàng trốn đi.
Cau mày, Mai Vũ buồn bực: “Cái đám người kia lo lắng quá mức thôi, đừng để ý tới họ. Còn nữa, ta không phải được yêu thích. Cái gì cũng đều có cái giá của nó. Nếu muốn chạm đến trái tim người khác thì trước hết phải không oán không hối giao tim mình ra.”
“Nếu như không đạt được cái giá mà mình muốn thì sao?” Thiên Điểu nghĩ tới Thiên Hòa, nó hỏi nàng.
“Vậy đành cam tâm tình nguyện chấp nhận.” Mai Vũ cười đáp.
“Ngươi đã từng trả giá cho sự thật tâm của mình chưa?” Tay Thiên Điểu nắm thành quả đấm, hỏi.
Lúc đó, đôi mắt Mai Vũ sáng lấp lánh như ánh mặt trời tháng tám, sau lưng nàng giống như có đôi cánh màu sắc sặc sỡ duỗi ra.
“Đã từng, không chỉ là trái tim mà cả sinh mệnh cũng cho đi. Có lẽ đệ sẽ không tin, nhưng nếu có cơ hội, đệ sẽ thấy.” Mai Vũ nói rồi lại chỉ vào trướng của An Thiếu Hàn, tiếp tục giới thiệu cho Thiên Điểu.
Bên tai như có tiếng nổ vang, lời nói của nàng vẫn đang quẩn quanh trong đầu Thiên Điểu.
Nếu có cơ hội, đệ sẽ thấy.
Trong chớp mắt đó, nó thấy rõ ràng phía sau lưng nàng có một đôi cánh hồ điệp mỹ lệ.
Nó nhớ buổi trưa nào đó, nó từng nghe một cung nữ nói rằng:
Hồ điệp bất tử, mộng điệp ngũ sắc. Chỉ người có thất khiếu lung linh tâm mới có thể cộng sinh cùng loài hồ điệp này.
Nàng ta còn nói, người gặp được người có đôi cánh hồ điệp kia, sẽ được hạnh phúc.
Ha ha, hạnh phúc lớn nhất của nó là Thiên Hòa, nhưng lại không thể có được.
“Ngươi thích hắn.” Thiên Điểu nhìn trướng bồng trước mắt, thản nhiên nói.
Mai Vũ giật mình, lúng túng hỏi: “Đệ…đệ nói cái gì đó?
“Ngươi thích hắn, trời nóng như vậy đem một bát cháo đến sẽ không có gì lạ.” Thiên Hòa nói xong thì rời đi.
Nó từng do dự có nên dừng tay lại hay không? Nhưng vì Thiên Hòa, nó vẫn xúi bẫy nàng.
Những thứ nó cho nàng đúng là cẩu kỷ.
Chỉ riêng trong bát cháo của An Thiếu Hàn sẽ có thêm một thứ khác nữa.
Liên Tâm Quả không phải là độc dược nên cho dù có lẫn trong cẩu kỷ An Thiếu Hàn ăn, hắn cũng sẽ không phát hiện. Còn chuyện hắn có ăn hay không, đó là chuyện không cần phải lo. Chỉ cần là do Mai Vũ đưa, hắn nhất định sẽ ăn.
Nhếch môi cười tàn nhẫn, Thiên Điểu có chút chờ mong.
Mai Vũ, ta chờ, chờ cho Thiên Hòa xem các ngươi khổ càng thêm khổ.
“Thiên Điểu.” Nữ tử phía sau mở miệng gọi nó.
Thiên Hào bực dọc quay đầu lại, thấy Mai Vũ cười thật rạng rỡ.
Nàng bước từng bước, rõ ràng là đang mặc nam trang nhưng lại đẹp như tiên nữ từ trong tranh bước đến gần nó. Nàng nói: “Cảm tạ đệ, ta thật lòng cảm tạ đệ. Tuy nói như vậy rất kỳ cục. Dù sao đệ cũng là người tới giết ta, nhưng ta vẫn cảm tạ đệ vì đã đến bên cạnh ta. Thiên Hòa có một ca ca như đệ, thật là hạnh phúc.”
Mai Vũ nói rồi xoay người đi về hướng bên kia.
Thiên Hòa, ca ca của đệ đối xử với đệ thật tốt.
Thiên Hòa yêu dấu, tỷ cầu nguyện cho đệ, hy vọng kiếp sau đệ sẽ được đoàn tụ với ca ca của đệ. Nhưng mà, kiếp sau chỉ sợ đổi thành đệ làm ca ca…
Bởi vì nó cũng rất cô đơn nên mới đổi lại đệ yêu thương nó.
Đây là mệnh lệnh của lão đại đó…
Thiên Điểu cảm thấy hít thở không thông.
Cảm giác quái lạ trong lòng lại bắt đầu trào ra. Tại sao ngươi lại nói như vậy? Ta tới để giết ngươi, bây giờ không chỉ muốn giết ngươi mà còn giết những người quan trọng với ngươi. Nếu ngươi biết, ngươi còn muốn cảm tạ ta sao?
Thiên Hòa có một ca ca như đệ, thật là hạnh phúc.
Lòng nó cảm thấy thật chua chát.
Hạnh phúc?
Không, ngươi không biết Thiên Hòa đau khổ thế nào đâu. Bởi vì người ca ca như ta, đến bây giờ cũng không bảo vệ được nó.
Quay đầu, nén nước mắt vào trong, Thiên Điểu bước nhanh về trướng.
“Đứng lại, ai đó?”
Còn chưa tới gần trướng Thiên Điểu đã bị một binh sĩ chặn lại.
Cau mày, Thiên Điểu nén giận quát: “Tránh ra.”
Binh lính liếc mắt ra hiệu nói: “Chủ thượng tới rồi.”
Thiên Điểu biết, thì ra là thám tử của Gia Cát Trần.
Hai người cố ý đóng giả thành như vậy, đưa nó một tờ giấy.
Binh sĩ đứng trước trướng thấy thế vội bước lên giải thích, hai người này mới rời đi.
Trở về trong trướng, Thiên Điểu vội vàng mở thứ kia ra.
Bên trong có một bình chất lỏng nho nhỏ và một tờ giấy.
“Đổ cái này lên người Mai Vũ trên chiến trường.”
Trên tờ giấy chỉ có một câu, Thiên Điểu cau mày, nghĩ mãi không xong bèn nhẹ nhàng mở nắp ra ngửi thử.
Thiên Điểu lập tức hiểu rõ.
Đây là mùi hương Thiên Lý Truy Tung. Chỉ cần đổ lên người, nếu không dùng phương pháp đặc thù để xóa đi thì dù người đó đi đến bất cứ đâu cũng sẽ bị tìm ra.
Nó thầm nghĩ: xem ra kế hoạch sắp bắt đầu rồi.
Đông Thần Hạo không biết trong quân doanh của chính hắn đã có chuyện xảy ra đêm đó.
Một đêm trước khi ra chiến trường, hắn từng nghĩ đến diễn biến của cuộc chiến ngày mai.
Nhưng hắn không ngờ, bắt đầu từ lúc hắn châm lên ngọn lửa chiến tranh, cũng là lúc không thể vãn hồi.
Gia Cát Trần đã hạ lệnh, từ lúc bắt đầu chiến tranh toàn bộ bất tử binh đoàn sẽ uống thuốc. Mà thứ thuốc kia sẽ không có thuốc giải.
Dù bị chặt tay chặt chân, những chiến binh này vẫn sẽ mê muội, không ngừng giết, giết, giết.
Ngay cả Gia Cát Trần cũng không nghĩ đến hậu quả khi gã dùng quân đoàn đó.
Tóm lại, tai nạn lại ập đến rồi.
Bình luận facebook