• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi (1 Viewer)

  • Chương 248

Mọi việc có vẻ thuận lợi hơn trong tưởng tượng nhiều.



Có thể nàng sợ An Thiếu Hàn làm khó dễ, đột nhiên làm ra những chuyện như thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.



Vì thế, buổi chiều Đông Thần Hạo đã dùng Thiên Lý Phi Thư hạ lệnh cho Gia Cát Trần.



Mai Vũ không biết hắn đã viết gì nhưng Gia Cát Trần lại phối hợp ngoài ý muốn, nói cho Đông Thần Hạo biết phương pháp tiêu diệt đám quái vật.



Ném rượu độc lên mấy “người” kia rồi hỏa thiêu là được.



Tuy đây là cách làm vô cùng tàn nhẫn nhưng cũng vô cùng hữu hiệu.



Cả buổi chiều, Mai Vũ vẫn luôn hôn mê.



Lúc nàng tỉnh lại, Mai Vũ nắm lấy tay Đông Thần Thanh Vân nói: “Thanh Vân, ta không thể xem cảnh đốt xác nhưng ta có thể nhờ ngươi giúp ta thu lại tro của năm người bọn họ được không? Ngươi nhớ đừng gom chung lại một chỗ, năm người năm phần.”



“Mai Vũ, tội gì phải vậy?” Đông Thần Thanh Vân lau nước mắt cho nàng, khẽ thở dài.



Mai Vũ cười, nhìn lên xà nhà nỉ non: “Trong mệnh khi cần thì có, trong mệnh không có chớ cưỡng cầu. Ngươi yên tâm, ta cũng không mong gì hơn, chỉ muốn bọn họ được an táng đàng hoàng mà thôi.”



“Ngươi cứ tin là họ sẽ chết à?” Nắm lấy tay nàng, Đông Thần Thanh Vân đột nhiên hỏi.



Mai Vũ chớp mắt nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.



Đông Thần Thanh Vân mỉm cười, trong mắt phát ra ánh sáng kiên định.



Dường như cái ánh mắt này nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó.



“Thay vì tin rằng họ đã chết không bằng cứ tin họ vẫn còn sống. Mai Vũ, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi còn nhớ không, ngươi đã từng dạy ta: Vì bằng hữu không tiếc mạng sống, vì huynh đệ không màng sống chết, vì thân nhân vượt lửa băng sông. Ngươi đã thực hiện lời hứa với ta, bây giờ là lúc ta thực hiện lời hứa với ngươi. Tin ta đi, ta chắc chắn sẽ cứu ngươi ra ngoài.”



Sắc mặt Mai Vũ thoắt cái tái nhợt, khuyên nhủ: “Thanh Vân, đừng làm chuyện điên rồ, ta không muốn mất thêm một bằng hữu là ngươi nữa.”



Đông Thần Thanh Vân lắc đầu, nói: “Ngươi yên tâm, những chuyện phí sức lại chẳng có kết quả ta sẽ không làm. Tóm lại, tối nay chúng ta lên đường về Đông Thần, tới lúc đó Đông Thần Hạo nhất định sẽ cử hành lễ phong Hậu ngay lập tức. Ngươi có thể qua kiếp này hay không phải xem hôm đó thế nào.”



Dường như nàng ấy còn chắc chắn hơn nàng, Đông Thần Thanh Vân nói rồi lui ra ngoài.



Mai Vũ xuống giường viết một bức thư, gửi cho An Thiếu Hàn trong sự đồng ý của Đông Thần Hạo.



Đêm đến, An Thiếu Hàn nhận được thư của Mai Vũ.



Cảm thấy tốt hơn, An Thiếu Hàn không nói nên lời.



Vì dưới thư Mai Vũ có viết một câu: Mai Vũ sẽ cùng chàng tồn tại, chìm nổi cùng Đông Thần.



Ai sẽ nghĩ tới, người cứu đất nước này lại là một nữ nhân chứ?



Đặt thư sang một bên, song song với hiệp ước của Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo.



Cười ảm đạm, An Thiếu Hàn đóng dấu vào hiệp ước.



Trăm năm thịnh thế à?



Trăm năm sau mình đã không còn trên đời nữa rồi.



Trước kia An Thiếu Hàn sống vì bảo vệ Tây Thự, bảo vệ quốc gia này.



Bây giờ quốc gia không cần Mặt Trời là chàng nữa. Vậy…chàng có thể đi trên con đường của mình rồi.



Chàng phải đi, đuổi theo Mặt Trời thuộc về chàng.



Nhẹ nhàng xé lá thư của Mai Vũ, An Thiếu Hàn đốt nó đi.



Tình yêu của hắn…là tàn nhẫn.



Mai Vũ, là nàng nói sẽ cùng ta tồn tại.



Nếu ta không thể đoạt lại nàng từ tay hắn, ta sẽ kéo nàng cùng xuống Hoàng Tuyền.



Ta không thể để nàng sống trong đau khổ. Nếu phải lựa chọn, ta chọn sẽ chết cùng nàng.



Đồng sinh cộng tử, chỉ cần nghĩ tới đã thất tốt đẹp biết bao, không phải sao?



Tối nay hãy để ta làm Chiến Thần bất bại một lần nữa.



Sau đó…ta sẽ đi tìm nàng.



Đứng dậy, An Thiếu Hàn ra ngoài trướng, lớn tiếng ra lệnh: “Các tướng sĩ nghe lệnh, tối nay chúng ta sẽ tiêu diệt đám quái vật này, chiến đấu vì Tây Thự của chúng ta, mọi người hãy cùng ta chuẩn bị.”



Khi những tia nắng soi xuống mặt đất.



Cả chiến trường biến thành một vùng đất chỉ toàn cát vàng.



An Thiếu Hàn đứng trên tường thành, nghe tiếng hoan hô khắp nơi, thở phào nhẹ nhõm.



Võ tướng kích động bước tới, bẩm với An Thiếu Hàn: “Vương gia, Vương gia, chúng ta thắng rồi. Lần này người lại lập công lớn.”



An Thiếu Hàn nhìn nắng sớm, nhiều năm rồi, lần đầu tiên chàng nở một nụ cười thoải mái.



“Ồ… đúng là công lớn, nhưng cũng là chiến công cuối cùng rồi.”



Võ tướng sửng sốt, cảm thấy lời chàng có chút không đúng.



Ông ngượng ngùng cười hỏi: “Vương gia, người nói đùa à? Sau này nhất định người sẽ còn lập thêm nhiều công lớn.”



Nghiêng đầu, An Thiếu Hàn cởi áo choàng trên người, đưa cho Võ tướng.



“Kể từ hôm nay, ta không còn là Vương Gia nữa.” An Thiếu Hàn nói rồi chạy xuống tường thành.



Nhìn bóng lưng chàng xa dần, tất cả mọi người dần an tĩnh lại.



Võ tướng thở dài, lòng đầy tiếc nuối và kính phục.



Tây thự này sẽ không còn một người hào hiệp như Vương Gia nữa.



“Tất cả tướng sĩ, cung tiễn Tướng quân!”



An Thiếu Hàn chưa từng quay đầu, vẫn luôn tiến về phía trước nhưng chàng biết phía sau là cảnh tượng đồ sộ thế nào.



Mê man đến tận Đông Thần Quốc Mai Vũ mới tỉnh dậy trong trạng thái uể oải.



Đông Thần Hạo đang ngồi trong xe ngựa uống trà, hắn nhướn mày châm chọc: “Sao? Sống lại rồi à?”



Mai Vũ dựa vào cửa sổ, nhếch môi cười, đáp trả lại: “Đúng rồi, nghĩ tới việc sẽ tự tay giết chết Gia Cát Trần, ta hưng phấn đến không ngủ được.”



Đông Thần Hạo xốc mành lên, nói khẽ: “Nàng không còn cơ hội nữa rồi.”



Nụ cười của Mai Vũ cứng lại, nàng lạnh mặt hỏi: “Có ý gì?”



“Hắn chết rồi, người đó…ta hiểu rất rõ, dù có chết hắn cũng sẽ không cho nàng đắc ý.”



Đông Thần Hạo không quay đầu lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.



Từ nay không còn ai đứng trên tường thành cao cao treo dây lụa đỏ hân hoan nghênh đón hắn nữa.



Hắn nghĩ…nam tử kia chắc đã lên đường rồi.



Trong lòng bỗng có chút thương cảm.



Hắn còn nhớ phong thư kia, Gia Cát Trần – người không biết tới sầu não lại viết cuối thư rằng: “Chủ thượng, vô cùng xin lỗi ngài, thần chỉ sợ ngài thương tâm. Hơn nữa, thần không thể đón ngài về nhà, xin lỗi ngài.”



Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt lại vĩnh viễn không thể rơi xuống.



Từ xưa Đế Vương là vô tình nhất, hắn là Đông Thần Vương nên hắn không thể khóc.



Mai Vũ cúi đầu, không nói gì nữa.



Bên ngoài có tiếng reo hò ầm ĩ.



Mai Vũ thật sự không biết đám người đó đang reo hò cái gì.



Có lẽ họ cũng không biết mình đang reo hò vì điều gì chăng?



Chiến tranh chỉ mang đến đau khổ cho con người.



Nhếch môi cười, im lặng hồi lâu, Mai Vũ nhẹ giọng nói với Đông Thần Hạo: “Ngươi thật đáng thương.”



“Ha ha, trên đời này không có mấy ai dám nói vậy.”



“Nhưng đó là sự thật.”



“Là sao?”



“Người yêu ngươi cũng đã rời đi, người không yêu ngươi…ngươi lại muốn cường hoành giữ lại. Ngươi nói xem, có phải cực kỳ đáng thương hay không?”



“Có lẽ vậy.”



Xe ngựa chạy thẳng về Hoàng cung.



Mai Vũ một mình đến nơi đặt thi thể của Gia Cát Trần.



Thắp nhang, Mai Vũ cũng bái gã một cái rồi nói: “Gia Cát Trần, ngươi phải hiểu rằng vận mệnh đã được định sẵn, không thể tránh khỏi. Như bây giờ, ngươi luôn ngăn cản ta đến bên cạnh Đông Thần Hạo nhưng ta vẫn đến đây. Đây có lẽ chính là thứ gọi là vận mệnh. Chuyện trước kia đều là mây khói, ân oán của ngươi và ta đã tận. Ngươi cứ an tâm đi đi. Còn nữa, người mà ngươi yêu thương nhất, ta hứa với ngươi sẽ không làm tổn thương một ngón tay của hắn.”



Gia Cát Trần, ngươi thương hắn, điều này không sai. Sai là do hắn là Hoàng Đế, không thể yêu ngươi.



Xoay người, Mai Vũ ra khỏi linh đường.



Nhất thời, nàng có cảm giác như dũng khí của nàng đều tan thành mây khói.



Đúng vậy…đã tan đi hết rồi.



Yêu hận tình thù của Mai Vũ đều mất hết rồi.



Đông Thần Thanh Vân từ xa đi tới, cười hỏi nàng: “Chuẩn bị xong chưa?”



Mai Vũ duỗi người duỗi cổ, dùng tay che đi ánh mặt trời, trả lời: “Có gì mà chuẩn bị với không chuẩn bị chứ. Không phải chỉ là Đại điển phong Hậu thôi sao? Cái gì cần tới thì tránh cũng không khỏi.



Đông Thần Thanh Vân cùng ngồi với nàng, nhìn ánh mặt trời, có chút hoảng hốt. Dường như mình vẫn còn như lúc trước, là một nha đầu đi theo Mai Vũ điên điên khùng khùng gây rối khắp nơi.”



“Sau này sống trong cung ngươi phải cẩn thận, phải ra dáng Hoàng Hậu.”



Mai Vũ bĩu môi: “Ngươi sinh ra trong cung, lớn lên trong cung cũng đâu phải như bây giờ?”



“Ê, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta không giống một công chúa hay sao?”



“Có muốn ta nhắc lại những chuyện trước kia của ngươi không đây?”



“Ôi…ngàn vạn lần đừng nha!”



….



Lễ phong Hậu tổ chức thật vội vàng, Đông Thần Thanh Vân nói, Đông Thần Hạo định ba ngày sao sẽ tiến hành đại điển.



Mai Vũ ngồi dưới ánh dương quang rực rỡ, chầm chậm nhắm mắt lại.



Cuộc sống của bọt biển cuối cùng sau vài nghi lễ nữa sẽ khép màn sao?



Chuyện sau đó sẽ ra sao?



Nàng hoàn toàn không biết, cũng không ai biết cả.


Mọi việc có vẻ thuận lợi hơn trong tưởng tượng nhiều.



Có thể nàng sợ An Thiếu Hàn làm khó dễ, đột nhiên làm ra những chuyện như thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.



Vì thế, buổi chiều Đông Thần Hạo đã dùng Thiên Lý Phi Thư hạ lệnh cho Gia Cát Trần.



Mai Vũ không biết hắn đã viết gì nhưng Gia Cát Trần lại phối hợp ngoài ý muốn, nói cho Đông Thần Hạo biết phương pháp tiêu diệt đám quái vật.



Ném rượu độc lên mấy “người” kia rồi hỏa thiêu là được.



Tuy đây là cách làm vô cùng tàn nhẫn nhưng cũng vô cùng hữu hiệu.



Cả buổi chiều, Mai Vũ vẫn luôn hôn mê.



Lúc nàng tỉnh lại, Mai Vũ nắm lấy tay Đông Thần Thanh Vân nói: “Thanh Vân, ta không thể xem cảnh đốt xác nhưng ta có thể nhờ ngươi giúp ta thu lại tro của năm người bọn họ được không? Ngươi nhớ đừng gom chung lại một chỗ, năm người năm phần.”



“Mai Vũ, tội gì phải vậy?” Đông Thần Thanh Vân lau nước mắt cho nàng, khẽ thở dài.



Mai Vũ cười, nhìn lên xà nhà nỉ non: “Trong mệnh khi cần thì có, trong mệnh không có chớ cưỡng cầu. Ngươi yên tâm, ta cũng không mong gì hơn, chỉ muốn bọn họ được an táng đàng hoàng mà thôi.”



“Ngươi cứ tin là họ sẽ chết à?” Nắm lấy tay nàng, Đông Thần Thanh Vân đột nhiên hỏi.



Mai Vũ chớp mắt nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.



Đông Thần Thanh Vân mỉm cười, trong mắt phát ra ánh sáng kiên định.



Dường như cái ánh mắt này nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó.



“Thay vì tin rằng họ đã chết không bằng cứ tin họ vẫn còn sống. Mai Vũ, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi còn nhớ không, ngươi đã từng dạy ta: Vì bằng hữu không tiếc mạng sống, vì huynh đệ không màng sống chết, vì thân nhân vượt lửa băng sông. Ngươi đã thực hiện lời hứa với ta, bây giờ là lúc ta thực hiện lời hứa với ngươi. Tin ta đi, ta chắc chắn sẽ cứu ngươi ra ngoài.”



Sắc mặt Mai Vũ thoắt cái tái nhợt, khuyên nhủ: “Thanh Vân, đừng làm chuyện điên rồ, ta không muốn mất thêm một bằng hữu là ngươi nữa.”



Đông Thần Thanh Vân lắc đầu, nói: “Ngươi yên tâm, những chuyện phí sức lại chẳng có kết quả ta sẽ không làm. Tóm lại, tối nay chúng ta lên đường về Đông Thần, tới lúc đó Đông Thần Hạo nhất định sẽ cử hành lễ phong Hậu ngay lập tức. Ngươi có thể qua kiếp này hay không phải xem hôm đó thế nào.”



Dường như nàng ấy còn chắc chắn hơn nàng, Đông Thần Thanh Vân nói rồi lui ra ngoài.



Mai Vũ xuống giường viết một bức thư, gửi cho An Thiếu Hàn trong sự đồng ý của Đông Thần Hạo.



Đêm đến, An Thiếu Hàn nhận được thư của Mai Vũ.



Cảm thấy tốt hơn, An Thiếu Hàn không nói nên lời.



Vì dưới thư Mai Vũ có viết một câu: Mai Vũ sẽ cùng chàng tồn tại, chìm nổi cùng Đông Thần.



Ai sẽ nghĩ tới, người cứu đất nước này lại là một nữ nhân chứ?



Đặt thư sang một bên, song song với hiệp ước của Đông Thần Thanh Vân và Đông Thần Hạo.



Cười ảm đạm, An Thiếu Hàn đóng dấu vào hiệp ước.



Trăm năm thịnh thế à?



Trăm năm sau mình đã không còn trên đời nữa rồi.



Trước kia An Thiếu Hàn sống vì bảo vệ Tây Thự, bảo vệ quốc gia này.



Bây giờ quốc gia không cần Mặt Trời là chàng nữa. Vậy…chàng có thể đi trên con đường của mình rồi.



Chàng phải đi, đuổi theo Mặt Trời thuộc về chàng.



Nhẹ nhàng xé lá thư của Mai Vũ, An Thiếu Hàn đốt nó đi.



Tình yêu của hắn…là tàn nhẫn.



Mai Vũ, là nàng nói sẽ cùng ta tồn tại.



Nếu ta không thể đoạt lại nàng từ tay hắn, ta sẽ kéo nàng cùng xuống Hoàng Tuyền.



Ta không thể để nàng sống trong đau khổ. Nếu phải lựa chọn, ta chọn sẽ chết cùng nàng.



Đồng sinh cộng tử, chỉ cần nghĩ tới đã thất tốt đẹp biết bao, không phải sao?



Tối nay hãy để ta làm Chiến Thần bất bại một lần nữa.



Sau đó…ta sẽ đi tìm nàng.



Đứng dậy, An Thiếu Hàn ra ngoài trướng, lớn tiếng ra lệnh: “Các tướng sĩ nghe lệnh, tối nay chúng ta sẽ tiêu diệt đám quái vật này, chiến đấu vì Tây Thự của chúng ta, mọi người hãy cùng ta chuẩn bị.”



Khi những tia nắng soi xuống mặt đất.



Cả chiến trường biến thành một vùng đất chỉ toàn cát vàng.



An Thiếu Hàn đứng trên tường thành, nghe tiếng hoan hô khắp nơi, thở phào nhẹ nhõm.



Võ tướng kích động bước tới, bẩm với An Thiếu Hàn: “Vương gia, Vương gia, chúng ta thắng rồi. Lần này người lại lập công lớn.”



An Thiếu Hàn nhìn nắng sớm, nhiều năm rồi, lần đầu tiên chàng nở một nụ cười thoải mái.



“Ồ… đúng là công lớn, nhưng cũng là chiến công cuối cùng rồi.”



Võ tướng sửng sốt, cảm thấy lời chàng có chút không đúng.



Ông ngượng ngùng cười hỏi: “Vương gia, người nói đùa à? Sau này nhất định người sẽ còn lập thêm nhiều công lớn.”



Nghiêng đầu, An Thiếu Hàn cởi áo choàng trên người, đưa cho Võ tướng.



“Kể từ hôm nay, ta không còn là Vương Gia nữa.” An Thiếu Hàn nói rồi chạy xuống tường thành.



Nhìn bóng lưng chàng xa dần, tất cả mọi người dần an tĩnh lại.



Võ tướng thở dài, lòng đầy tiếc nuối và kính phục.



Tây thự này sẽ không còn một người hào hiệp như Vương Gia nữa.



“Tất cả tướng sĩ, cung tiễn Tướng quân!”



An Thiếu Hàn chưa từng quay đầu, vẫn luôn tiến về phía trước nhưng chàng biết phía sau là cảnh tượng đồ sộ thế nào.



Mê man đến tận Đông Thần Quốc Mai Vũ mới tỉnh dậy trong trạng thái uể oải.



Đông Thần Hạo đang ngồi trong xe ngựa uống trà, hắn nhướn mày châm chọc: “Sao? Sống lại rồi à?”



Mai Vũ dựa vào cửa sổ, nhếch môi cười, đáp trả lại: “Đúng rồi, nghĩ tới việc sẽ tự tay giết chết Gia Cát Trần, ta hưng phấn đến không ngủ được.”



Đông Thần Hạo xốc mành lên, nói khẽ: “Nàng không còn cơ hội nữa rồi.”



Nụ cười của Mai Vũ cứng lại, nàng lạnh mặt hỏi: “Có ý gì?”



“Hắn chết rồi, người đó…ta hiểu rất rõ, dù có chết hắn cũng sẽ không cho nàng đắc ý.”



Đông Thần Hạo không quay đầu lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.



Từ nay không còn ai đứng trên tường thành cao cao treo dây lụa đỏ hân hoan nghênh đón hắn nữa.



Hắn nghĩ…nam tử kia chắc đã lên đường rồi.



Trong lòng bỗng có chút thương cảm.



Hắn còn nhớ phong thư kia, Gia Cát Trần – người không biết tới sầu não lại viết cuối thư rằng: “Chủ thượng, vô cùng xin lỗi ngài, thần chỉ sợ ngài thương tâm. Hơn nữa, thần không thể đón ngài về nhà, xin lỗi ngài.”



Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt lại vĩnh viễn không thể rơi xuống.



Từ xưa Đế Vương là vô tình nhất, hắn là Đông Thần Vương nên hắn không thể khóc.



Mai Vũ cúi đầu, không nói gì nữa.



Bên ngoài có tiếng reo hò ầm ĩ.



Mai Vũ thật sự không biết đám người đó đang reo hò cái gì.



Có lẽ họ cũng không biết mình đang reo hò vì điều gì chăng?



Chiến tranh chỉ mang đến đau khổ cho con người.



Nhếch môi cười, im lặng hồi lâu, Mai Vũ nhẹ giọng nói với Đông Thần Hạo: “Ngươi thật đáng thương.”



“Ha ha, trên đời này không có mấy ai dám nói vậy.”



“Nhưng đó là sự thật.”



“Là sao?”



“Người yêu ngươi cũng đã rời đi, người không yêu ngươi…ngươi lại muốn cường hoành giữ lại. Ngươi nói xem, có phải cực kỳ đáng thương hay không?”



“Có lẽ vậy.”



Xe ngựa chạy thẳng về Hoàng cung.



Mai Vũ một mình đến nơi đặt thi thể của Gia Cát Trần.



Thắp nhang, Mai Vũ cũng bái gã một cái rồi nói: “Gia Cát Trần, ngươi phải hiểu rằng vận mệnh đã được định sẵn, không thể tránh khỏi. Như bây giờ, ngươi luôn ngăn cản ta đến bên cạnh Đông Thần Hạo nhưng ta vẫn đến đây. Đây có lẽ chính là thứ gọi là vận mệnh. Chuyện trước kia đều là mây khói, ân oán của ngươi và ta đã tận. Ngươi cứ an tâm đi đi. Còn nữa, người mà ngươi yêu thương nhất, ta hứa với ngươi sẽ không làm tổn thương một ngón tay của hắn.”



Gia Cát Trần, ngươi thương hắn, điều này không sai. Sai là do hắn là Hoàng Đế, không thể yêu ngươi.



Xoay người, Mai Vũ ra khỏi linh đường.



Nhất thời, nàng có cảm giác như dũng khí của nàng đều tan thành mây khói.



Đúng vậy…đã tan đi hết rồi.



Yêu hận tình thù của Mai Vũ đều mất hết rồi.



Đông Thần Thanh Vân từ xa đi tới, cười hỏi nàng: “Chuẩn bị xong chưa?”



Mai Vũ duỗi người duỗi cổ, dùng tay che đi ánh mặt trời, trả lời: “Có gì mà chuẩn bị với không chuẩn bị chứ. Không phải chỉ là Đại điển phong Hậu thôi sao? Cái gì cần tới thì tránh cũng không khỏi.



Đông Thần Thanh Vân cùng ngồi với nàng, nhìn ánh mặt trời, có chút hoảng hốt. Dường như mình vẫn còn như lúc trước, là một nha đầu đi theo Mai Vũ điên điên khùng khùng gây rối khắp nơi.”



“Sau này sống trong cung ngươi phải cẩn thận, phải ra dáng Hoàng Hậu.”



Mai Vũ bĩu môi: “Ngươi sinh ra trong cung, lớn lên trong cung cũng đâu phải như bây giờ?”



“Ê, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ta không giống một công chúa hay sao?”



“Có muốn ta nhắc lại những chuyện trước kia của ngươi không đây?”



“Ôi…ngàn vạn lần đừng nha!”



….



Lễ phong Hậu tổ chức thật vội vàng, Đông Thần Thanh Vân nói, Đông Thần Hạo định ba ngày sao sẽ tiến hành đại điển.



Mai Vũ ngồi dưới ánh dương quang rực rỡ, chầm chậm nhắm mắt lại.



Cuộc sống của bọt biển cuối cùng sau vài nghi lễ nữa sẽ khép màn sao?



Chuyện sau đó sẽ ra sao?



Nàng hoàn toàn không biết, cũng không ai biết cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom