-
Chương 33
Trong mơ hồ, Tạ Vãn Phong dường như nghe được một chút âm thanh tranh chấp.
Âm thanh trong suốt này giống như Thôn cô.
Bóng tối, bốn phía đều là bóng tối, đưa tay, Tạ Vãn Phong vốn định xóa sạch tiếng động kia.
Thôn cô, ngươi trở về chưa? Ngươi bình an sao?
Thật là nhớ…nhớ quá, làm thế nào cũng nói không ra lời, hắn nỗ lực đưa tay hướng lên , cuối cùng ngã vào một mảnh hố sâu.
“A, ngươi muốn làm gì.”
“Mỹ nhân ~ không phải sợ.”
“A! Nơi đó, nơi đó không nên đụng a!”
“Thật nhạy cảm a.”
Mới vừa tỉnh lại Tạ Vãn Phong vẻ mặt hắc tuyến, nhắm mắt lại.
——|||
Không nghĩ tới, vừa tỉnh lại, liền nghe được những lời mờ ám như vậy.
Suy nghĩ còn có chút mê mang, không biết là người nào trong lúc người khác ngã bệnh, vẫn ở bên cạnh làm loại chuyện đó.
Mở ánh mắt mệt mỏi ra, đập vào mắt là một mảnh da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.
Tạ Vãn Phong không nhịn được ở trong lòng cảm thán, bảo dưỡng da thật tốt a. Cô gái một nửa quần áo hở ra bộ dạng chọc người phạm tội. Lại di chuyển về phía trước, bờ vai lay động một mái tóc đen bay tán loạn. Cơ thể chủ nhân hai má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, ở giữa mơ hồ có thể thấy được cái lưỡi đinh hương. Trong mắt lấp lánh ánh lệ, kia bộ dáng điềm đạm đáng yêu, thật sự là —— quá mê người rồi!
Tạ Vãn Phong lần này là hoàn toàn thanh tỉnh.
Cái này, hiện tại khi hắn trên giường, đang dựa sát bên mình, nữ tử quần áo xốc xếch, lại là Mai Vũ Thôn Cô kia !
Trời ạ! Rốt cuộc là tình huống gì.
Lúc này, Mai Vũ cũng phát hiện Tạ Vãn Phong sự thật tỉnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Vãn Phong, mà Mai Vũ cả người cũng ngớ ngẩn.
Nàng hiện tại đang nửa cúi xuống ở trên thân người hắn, sau lưng Tả Y trêu đùa rút lui thân thể.
Đáng chết! Hiện tại đây là tình huống gì. Chẳng qua là mình bị mũi tên làm bị thương, Tả Y tự mình bôi thuốc cho nàng. Mà bây giờ giống như là nàng hướng về Vãn Phong yêu thương nhung nhớ.
Nuốt ngụm nước miếng, Tạ Vãn Phong đầu tiên mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Ngươi là đến yêu thương nhung nhớ sao. Mỹ nhân , đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta tiếp tục đi.”
Vừa mở miệng, Tạ Vãn Phong cũng biết mình chết chắc.
Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên lúc này chính mình thân thể còn chưa khôi phục tự do, miệng đã khôi phục tự do.
Mai Vũ cả khuôn mặt đều đen, khóe miệng không ngừng co quắp.
Thanh âm của hắn, khàn khàn nhỉ. Ha ha, ha ha. Thanh âm này gọi là gì đây? A, đúng rồi,chính xác là tràn đầy tính dục, âm thanh của dục vọng sao.
Ngươi!!! Tên đại sắc lang này.
Giơ tay lên, Mai Vũ liền hé ra năm ngón tay nặng nề vung lên trên mặt Tạ Vãn Phong.
“Ngươi đi chết đi! Tạ Vãn Phong!”
Tạ Vãn Phong không nhịn được ở trong lòng gào khóc. Không muốn a! Ta sợ đau nhất!
Bồ Tát cũng không nghe được lời cầu nguyện của hắn, cho nên, một cái tát kia nặng nề vung lên trên mặt để lại dấu ấn màu đỏ.
Tạ Vãn Phong khuôn mặt tràn đầy nước mắt, yên lặng ngậm miệng ủy khuất. Không thể chuyển động, trước mắt còn chưa muốn chọc nữ nhân ác độc này.
Xong rồi, lần này khuôn mặt bị hủy thật rồi.
Bên cạnh Tả Y vẻ mặt cười vui vẻ. Tạ Vãn Phong a Tạ Vãn Phong, thiên hạ nữ nhân không phải là không có ai ngươi không giải quyết được sao. Ngươi lại bị vứt.
Mai Vũ sửa sang y phục lại cho tốt, bất đắc dĩ bưng thuốc đưa tới trước mặt Tạ Vãn Phong, hung ác nói: “Uống cạn nó.”
Vãn Phong ủy khuất cong môi : “Tay ta không nhúc nhích được.”
Có nhúc nhích được cũng không động. Ở trong lòng hắn rất kiên định nói thêm một câu như vậy.
Mai Vũ theo dõi ánh mắt hắn giống như ánh mắt của chú chó nhỏ một hồi, chấp nhận than thở, bưng thuốc lên thổi nguội, từng ngụm đút hắn uống.
Đã lớn như vậy, còn làm vẻ đáng yêu, giả bộ đáng thương.
Không biết lúc nào thì Tả Y đã đi ra ngoài, trong xe ngựa chỉ còn lại hai người, cùng hoàng hôn vụng trộm ánh mặt trời lặn xuống.
Tạ Vãn Phong nghiêm túc nhìn nàng thổi thuốc đưa đến trước mặt hắn. Nhìn chằm chằm gương mặt đó, cả người cũng an tâm.
Thôn cô, ngươi bình an là tốt rồi.
Nhìn Tạ Vãn Phong ngoan ngoãn uống thuốc, dáng vẻ tinh thần rất tốt. Mai Vũ ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vãn Phong, ngươi không sao thật tốt.
Sau khi an tĩnh lại, Mai Vũ lại không nhịn được nghĩ tới An Thiếu Hàn.
Không biết, hắn sẽ làm thế nào.
Đè xuống bất an trong lòng, Mai Vũ quyết định lạc quan một chút.
Chẳng qua là trên ngón út, dường như bùng cháy một ngọn lửa, ngày đó nửa đoạn tơ hồng đứt rời vẫn còn quấn ở trên tay, còn cùng nam tử kia dây dưa . . . . . .
————
Trong vương phủ âm trầm, bọn hạ nhân công việc bận bịu, thị thếp cũng đều an phận ở trong sân của mình ngây ngô. An Thiếu Hàn nằm ở trong phòng của mình, cũng ngây ngô một hồi.
Trong tay cầm một chiếc lược gỗ đào, An Thiếu Hàn nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn phía trên.
Nữ tử kia trong trí nhớ, nhẹ nhàng dùng nó vì mình chải tóc. Nhớ tới: Gỗ đào đổi lược đào. Kết tóc đến trăm năm, vì nàng chải tóc bạc.
Không tự chủ nắm chặt đồ trong tay, trong mắt An Thiếu Hàn lạnh lùng lóe ra lửa giận, cũng xen lẫn tình cảm không dễ thấy, thì thầm: “Gỗ đào gỗ đào, nữ nhân như thế, làm sao ký thác!”
“Người đâu!” Lật người xuống giường, An Thiếu Hàn trong bóng tối trầm giọng nói.
Chợt lóe lên một bóng đen quỳ gối trước mặt hắn: “Vương gia có gì phân phó.”
“Ta muốn ngươi đi tra ba người. Đem thân thế bọn họ hết thảy tra rõ.” Nhìn về phía phương xa, khóe miệng An Thiếu Hàn nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Tiểu Vũ, ngươi mặc dù trốn chỗ nào. Ta nhất định sẽ tự mình đón ngươi trở lại. Hơn nữa bằng phương thức tàn nhẫn!
Trong lòng hung hăng suy nghĩ, An Thiếu Hàn tay cũng tự giác buông lỏng, sợ vừa dùng lực, thanh lược gỗ đào đẹp mắt kia sẽ bể nát.
Cẩn thuận thu vào, An Thiếu Hàn có chút hưng phấn nghĩ tới.
Trò chơi này, dường như thay đổi, chơi càng ngày càng vui.
Có nữ nhân kia, cuộc đời của hắn sẽ không còn nhàm chán nữa.
Vì món đồ chơi này sẽ mang đến cho ta hứng thú nhiều hơn.
Âm thanh trong suốt này giống như Thôn cô.
Bóng tối, bốn phía đều là bóng tối, đưa tay, Tạ Vãn Phong vốn định xóa sạch tiếng động kia.
Thôn cô, ngươi trở về chưa? Ngươi bình an sao?
Thật là nhớ…nhớ quá, làm thế nào cũng nói không ra lời, hắn nỗ lực đưa tay hướng lên , cuối cùng ngã vào một mảnh hố sâu.
“A, ngươi muốn làm gì.”
“Mỹ nhân ~ không phải sợ.”
“A! Nơi đó, nơi đó không nên đụng a!”
“Thật nhạy cảm a.”
Mới vừa tỉnh lại Tạ Vãn Phong vẻ mặt hắc tuyến, nhắm mắt lại.
——|||
Không nghĩ tới, vừa tỉnh lại, liền nghe được những lời mờ ám như vậy.
Suy nghĩ còn có chút mê mang, không biết là người nào trong lúc người khác ngã bệnh, vẫn ở bên cạnh làm loại chuyện đó.
Mở ánh mắt mệt mỏi ra, đập vào mắt là một mảnh da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.
Tạ Vãn Phong không nhịn được ở trong lòng cảm thán, bảo dưỡng da thật tốt a. Cô gái một nửa quần áo hở ra bộ dạng chọc người phạm tội. Lại di chuyển về phía trước, bờ vai lay động một mái tóc đen bay tán loạn. Cơ thể chủ nhân hai má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, ở giữa mơ hồ có thể thấy được cái lưỡi đinh hương. Trong mắt lấp lánh ánh lệ, kia bộ dáng điềm đạm đáng yêu, thật sự là —— quá mê người rồi!
Tạ Vãn Phong lần này là hoàn toàn thanh tỉnh.
Cái này, hiện tại khi hắn trên giường, đang dựa sát bên mình, nữ tử quần áo xốc xếch, lại là Mai Vũ Thôn Cô kia !
Trời ạ! Rốt cuộc là tình huống gì.
Lúc này, Mai Vũ cũng phát hiện Tạ Vãn Phong sự thật tỉnh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Vãn Phong, mà Mai Vũ cả người cũng ngớ ngẩn.
Nàng hiện tại đang nửa cúi xuống ở trên thân người hắn, sau lưng Tả Y trêu đùa rút lui thân thể.
Đáng chết! Hiện tại đây là tình huống gì. Chẳng qua là mình bị mũi tên làm bị thương, Tả Y tự mình bôi thuốc cho nàng. Mà bây giờ giống như là nàng hướng về Vãn Phong yêu thương nhung nhớ.
Nuốt ngụm nước miếng, Tạ Vãn Phong đầu tiên mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Ngươi là đến yêu thương nhung nhớ sao. Mỹ nhân , đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúng ta tiếp tục đi.”
Vừa mở miệng, Tạ Vãn Phong cũng biết mình chết chắc.
Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên lúc này chính mình thân thể còn chưa khôi phục tự do, miệng đã khôi phục tự do.
Mai Vũ cả khuôn mặt đều đen, khóe miệng không ngừng co quắp.
Thanh âm của hắn, khàn khàn nhỉ. Ha ha, ha ha. Thanh âm này gọi là gì đây? A, đúng rồi,chính xác là tràn đầy tính dục, âm thanh của dục vọng sao.
Ngươi!!! Tên đại sắc lang này.
Giơ tay lên, Mai Vũ liền hé ra năm ngón tay nặng nề vung lên trên mặt Tạ Vãn Phong.
“Ngươi đi chết đi! Tạ Vãn Phong!”
Tạ Vãn Phong không nhịn được ở trong lòng gào khóc. Không muốn a! Ta sợ đau nhất!
Bồ Tát cũng không nghe được lời cầu nguyện của hắn, cho nên, một cái tát kia nặng nề vung lên trên mặt để lại dấu ấn màu đỏ.
Tạ Vãn Phong khuôn mặt tràn đầy nước mắt, yên lặng ngậm miệng ủy khuất. Không thể chuyển động, trước mắt còn chưa muốn chọc nữ nhân ác độc này.
Xong rồi, lần này khuôn mặt bị hủy thật rồi.
Bên cạnh Tả Y vẻ mặt cười vui vẻ. Tạ Vãn Phong a Tạ Vãn Phong, thiên hạ nữ nhân không phải là không có ai ngươi không giải quyết được sao. Ngươi lại bị vứt.
Mai Vũ sửa sang y phục lại cho tốt, bất đắc dĩ bưng thuốc đưa tới trước mặt Tạ Vãn Phong, hung ác nói: “Uống cạn nó.”
Vãn Phong ủy khuất cong môi : “Tay ta không nhúc nhích được.”
Có nhúc nhích được cũng không động. Ở trong lòng hắn rất kiên định nói thêm một câu như vậy.
Mai Vũ theo dõi ánh mắt hắn giống như ánh mắt của chú chó nhỏ một hồi, chấp nhận than thở, bưng thuốc lên thổi nguội, từng ngụm đút hắn uống.
Đã lớn như vậy, còn làm vẻ đáng yêu, giả bộ đáng thương.
Không biết lúc nào thì Tả Y đã đi ra ngoài, trong xe ngựa chỉ còn lại hai người, cùng hoàng hôn vụng trộm ánh mặt trời lặn xuống.
Tạ Vãn Phong nghiêm túc nhìn nàng thổi thuốc đưa đến trước mặt hắn. Nhìn chằm chằm gương mặt đó, cả người cũng an tâm.
Thôn cô, ngươi bình an là tốt rồi.
Nhìn Tạ Vãn Phong ngoan ngoãn uống thuốc, dáng vẻ tinh thần rất tốt. Mai Vũ ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Vãn Phong, ngươi không sao thật tốt.
Sau khi an tĩnh lại, Mai Vũ lại không nhịn được nghĩ tới An Thiếu Hàn.
Không biết, hắn sẽ làm thế nào.
Đè xuống bất an trong lòng, Mai Vũ quyết định lạc quan một chút.
Chẳng qua là trên ngón út, dường như bùng cháy một ngọn lửa, ngày đó nửa đoạn tơ hồng đứt rời vẫn còn quấn ở trên tay, còn cùng nam tử kia dây dưa . . . . . .
————
Trong vương phủ âm trầm, bọn hạ nhân công việc bận bịu, thị thếp cũng đều an phận ở trong sân của mình ngây ngô. An Thiếu Hàn nằm ở trong phòng của mình, cũng ngây ngô một hồi.
Trong tay cầm một chiếc lược gỗ đào, An Thiếu Hàn nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn phía trên.
Nữ tử kia trong trí nhớ, nhẹ nhàng dùng nó vì mình chải tóc. Nhớ tới: Gỗ đào đổi lược đào. Kết tóc đến trăm năm, vì nàng chải tóc bạc.
Không tự chủ nắm chặt đồ trong tay, trong mắt An Thiếu Hàn lạnh lùng lóe ra lửa giận, cũng xen lẫn tình cảm không dễ thấy, thì thầm: “Gỗ đào gỗ đào, nữ nhân như thế, làm sao ký thác!”
“Người đâu!” Lật người xuống giường, An Thiếu Hàn trong bóng tối trầm giọng nói.
Chợt lóe lên một bóng đen quỳ gối trước mặt hắn: “Vương gia có gì phân phó.”
“Ta muốn ngươi đi tra ba người. Đem thân thế bọn họ hết thảy tra rõ.” Nhìn về phía phương xa, khóe miệng An Thiếu Hàn nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Tiểu Vũ, ngươi mặc dù trốn chỗ nào. Ta nhất định sẽ tự mình đón ngươi trở lại. Hơn nữa bằng phương thức tàn nhẫn!
Trong lòng hung hăng suy nghĩ, An Thiếu Hàn tay cũng tự giác buông lỏng, sợ vừa dùng lực, thanh lược gỗ đào đẹp mắt kia sẽ bể nát.
Cẩn thuận thu vào, An Thiếu Hàn có chút hưng phấn nghĩ tới.
Trò chơi này, dường như thay đổi, chơi càng ngày càng vui.
Có nữ nhân kia, cuộc đời của hắn sẽ không còn nhàm chán nữa.
Vì món đồ chơi này sẽ mang đến cho ta hứng thú nhiều hơn.
Bình luận facebook