-
Chương 39
An Thiếu Hàn vẫn bồi hồi quanh quẩn một chỗ.
Ban đêm thấy Vân Khinh đi vào, hắn vẫn không yên lòng.
Cho đến khi nghe được bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết, An Thiếu Hàn mới kinh hãi chạy tới. Hốt hoảng muốn vọt vào, rồi lại không biết nên lấy lý do nào đi vào.
Nhưng không nghĩ tới, âm thanh thảm thiết truyền đến, dường như vĩnh viễn cũng không ngừng nghỉ, kinh hãi đến mức linh hồn nhỏ bé của hắn cũng muốn nhảy ra ngoài.
Đè nén bất an trong lòng, An Thiếu Hàn trầm giọng hỏi người trong nhà: “Làm sao như thế này? Vân Khinh, ngươi ở đây làm gì?”
Trong phòng, Vân Khinh cũng không đứng dậy đi tới mở cửa, mà là cách cánh cửa, nhàn nhã bình tĩnh đáp: “Hồi vương gia, ta theo lời nói Vương gia, xử trí sư muội của ta.”
Tầm mắt nhạy cảm liếc qua vẻ mặt Mai Vũ, quả nhiên thấy được khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy bi thương.
Vân Khinh cảm thấy rất thống khoái, tiếp tục nói: “Bất quá Vương gia yên tâm, ta sẽ không làm hư món đồ chơi của Vương gia. Bàn tay kỳ diệu xoay chuyển trời đất của Hoa thần y nhất định có thể làm cho nàng nguyên vẹn giống như lúc ban đầu. Còn nếu Vương gia không nỡ? Ta đây liền dừng tay.”
An Thiếu Hàn trong lòng dường như đau như cắt, hắn rất muốn vọt vào xem nàng thế nào.
Nhưng hắn không thể. Hắn là Vương gia, lời nói ra, là đất rơi vào trong nước không thu trở lại được.
Vân Khinh cúi đầu, thì thầm bên tai Mai Vũ: “Đây là lần đầu tiên, ngươi đoán, hắn có thể cứu ngươi hay không đây.”
Trong bóng tối, Mai Vũ tựa hồ thấy được ánh sáng.
An Thiếu Hàn, ngươi sẽ cứu ta, có đúng hay không?
Cổ họng khàn giọng, Mai Vũ có chút khẩn trương mong đợi, trong đôi mắt tuyệt vọng bốc cháy lên chút ánh sáng, chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Ngoài cửa, âm thanh nam tử biến mất một hồi, giống như im lặng trầm tĩnh, tiếp theo lạnh lẽo nhẹ nhàng truyền vào.
“Vân Khinh, cho nàng chút dạy dỗ vừa phải, ta không hy vọng món đồ chơi có bất kỳ tổn hại nào.”
Trong chớp nhoáng này, trái tim nàng tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Khóe miệng Mai Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, ngón tay của người kia, bám vào mắt cá chân còn nguyên vẹn.
“Răng rắc.” Một tiếng.
Phân tán bốn phía tản ra trước mắt Mai Vũ là nam tử áo đen.
Hắn đi qua trong làn mưa, giục ngựa mà bay, anh tuấn phi phàm. Hắn bắt được tay của nàng quấn tơ hồng vòng quanh, dưới đêm trăng nhạt nhẽo mỉm cười khuynh thành, sắc mặt hồng hồng nói: “Ta không phải là nam nhân phụ lòng.” , cuối cùng, hoàng hôn ngày đó, vẫn đi tiếp trên ngựa, hắn vòng tay quanh eo nàng, đi thẳng, không có đích đến.
Tan rã, tan rã, có khâu cũng không hoàn chỉnh.
Nguyên lai, ta cho rằng mọi chuyện là đúng, toàn bộ đều là sai.
An Thiếu Hàn, ta. . . . . . Một chút cũng không hiểu ngươi.
Trong nhà không còn nghe tiếng kêu thảm thiết của Mai Vũ nữa.
Vân Khinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Mai Vũ.
Sau đó chuyển không được ánh mắt.
Trước kia, vô luận là hành hạ như thế nào, Mai Vũ không bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Là cô lập cũng tốt, là uy hiếp được sinh mạng cũng tốt, nàng chỉ là vẻ mặt thống khổ, chưa bao giờ khóc.
Lần đầu tiên, nàng khóc.
Nước mắt không tiếng động theo khóe mắt chảy xuống, không cầm được chảy xuống.
Nàng thật là đẹp, khóc lên cũng rất đẹp.
Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh vô cùng.
Ngoài cửa, An Thiếu Hàn cũng không rời đi, chẳng qua là đứng ở dưới cửa, gắt gao nắm chặt quả đấm.
Nàng không có thanh âm, là ngất đi sao?
Một hồi lâu, Vân Khinh đột nhiên nở nụ cười.
Tùy tiện cười: “Ha Ha Ha Ha! Sư muội, ngươi quả nhiên là đẹp nhất, khóc lên thật đẹp, làm cho ta không nhịn được muốn càng thêm tàn nhẫn đối với ngươi.”
Ngoài cửa sổ, An Thiếu Hàn cả người lạnh như băng, cả người cũng cứng ngắc trong gió đêm.
Nàng, khóc.
Nữ tử kia đối mặt bất cứ chuyện gì cũng sẽ không rơi lệ.
Bên trong cửa lại vang lên tiếng vang kịch liệt.
Vân Khinh đem bàn tay đến miệng vết thương của Mai Vũ, vuốt ve chỗ khe hở nứt ra.
“Sư muội, ngươi nhất định biết cái gì là đau thương nhất. Vết thương mới vừa khép lại nứt ra lần nữa, sẽ rất đau đi. Sư muội, kỳ thực ta cũng thường thường đau như vậy đấy.”
Cả người Mai Vũ co rút, thân thể không bị khống chế lay động. Không nhịn được nghĩ: Vân Khinh ngươi máu lạnh như vậy, cũng biết đau sao?
Ngón tay hung hăng cắm vào trong thịt, tàn nhẫn đâm sâu vào vết thương.
Mai Vũ cũng không thể khống chế được, kêu lên thê lương: “A! ! A! ! !”
Thanh âm kia, dường như là của nữ quỷ không được giải thoát làm cho An Thiếu Hàn như rơi vào hầm băng.
Máu vẩy bắn ra ngoài, vẩy vào trên hai ngón tay.
An Thiếu Hàn quay đầu lại, môi trong nháy mắt trắng bệch.
Một khắc kia, An Thiếu Hàn cảm thấy, tim của mình, đang bị bóp nát.
Hắn lập tức vọt vào trong phòng.
Trong phòng rất an tĩnh, Vân Khinh ôm Mai Vũ cả người toàn là máu, an tĩnh nhìn về phía hắn.
Khóe môi nhếch lên mỉm cười ,Vân Khinh như thế thật quỷ dị.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, tựa hồ đang ôm vật trân quý nhất. Cười nói với An Thiếu Hàn: “Vương gia hài lòng Vân Khinh biểu hiện sao? Yên tâm, nàng chỉ là hôn mê mà thôi.”
Máu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo nàng.
Ngón tay An Thiếu Hàn run rẩy, tức giận rống: “Cút!”
Xông tới đoạt lấy Mai Vũ, An Thiếu Hàn cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, chán ghét nhìn Vân Khinh.
Mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn thiếu chút nữa muốn xông tới giết hắn rồi.
Vân Khinh, tổn thương Tiểu Vũ như vậy, món nợ này, An Thiếu Hàn ta sẽ ghi nhớ.
Ngày khác hoàn lại gấp mười lần.
Nhưng vẫn không quên tổn thương nàng sâu nhất chính là mình.
Vân Khinh cũng rất thức thời xoay người rút lui, đi rất xa, Vân Khinh mới quay đầu lại nhìn gian phòng kia. Hoa Vũ Đình đang chạy tới.
Khóe miệng nở một nụ cười cô đơn, Vân Khinh tiêu soái rời đi.
Bóng lưng dưới ánh trăng, hiện ra trong trẻo lạnh lùng.
Mai Vũ, ta nhất định là điên rồi. Ta rốt cuộc, là đang hành hạ người nào?
Ban đêm thấy Vân Khinh đi vào, hắn vẫn không yên lòng.
Cho đến khi nghe được bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết, An Thiếu Hàn mới kinh hãi chạy tới. Hốt hoảng muốn vọt vào, rồi lại không biết nên lấy lý do nào đi vào.
Nhưng không nghĩ tới, âm thanh thảm thiết truyền đến, dường như vĩnh viễn cũng không ngừng nghỉ, kinh hãi đến mức linh hồn nhỏ bé của hắn cũng muốn nhảy ra ngoài.
Đè nén bất an trong lòng, An Thiếu Hàn trầm giọng hỏi người trong nhà: “Làm sao như thế này? Vân Khinh, ngươi ở đây làm gì?”
Trong phòng, Vân Khinh cũng không đứng dậy đi tới mở cửa, mà là cách cánh cửa, nhàn nhã bình tĩnh đáp: “Hồi vương gia, ta theo lời nói Vương gia, xử trí sư muội của ta.”
Tầm mắt nhạy cảm liếc qua vẻ mặt Mai Vũ, quả nhiên thấy được khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy bi thương.
Vân Khinh cảm thấy rất thống khoái, tiếp tục nói: “Bất quá Vương gia yên tâm, ta sẽ không làm hư món đồ chơi của Vương gia. Bàn tay kỳ diệu xoay chuyển trời đất của Hoa thần y nhất định có thể làm cho nàng nguyên vẹn giống như lúc ban đầu. Còn nếu Vương gia không nỡ? Ta đây liền dừng tay.”
An Thiếu Hàn trong lòng dường như đau như cắt, hắn rất muốn vọt vào xem nàng thế nào.
Nhưng hắn không thể. Hắn là Vương gia, lời nói ra, là đất rơi vào trong nước không thu trở lại được.
Vân Khinh cúi đầu, thì thầm bên tai Mai Vũ: “Đây là lần đầu tiên, ngươi đoán, hắn có thể cứu ngươi hay không đây.”
Trong bóng tối, Mai Vũ tựa hồ thấy được ánh sáng.
An Thiếu Hàn, ngươi sẽ cứu ta, có đúng hay không?
Cổ họng khàn giọng, Mai Vũ có chút khẩn trương mong đợi, trong đôi mắt tuyệt vọng bốc cháy lên chút ánh sáng, chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Ngoài cửa, âm thanh nam tử biến mất một hồi, giống như im lặng trầm tĩnh, tiếp theo lạnh lẽo nhẹ nhàng truyền vào.
“Vân Khinh, cho nàng chút dạy dỗ vừa phải, ta không hy vọng món đồ chơi có bất kỳ tổn hại nào.”
Trong chớp nhoáng này, trái tim nàng tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Khóe miệng Mai Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, ngón tay của người kia, bám vào mắt cá chân còn nguyên vẹn.
“Răng rắc.” Một tiếng.
Phân tán bốn phía tản ra trước mắt Mai Vũ là nam tử áo đen.
Hắn đi qua trong làn mưa, giục ngựa mà bay, anh tuấn phi phàm. Hắn bắt được tay của nàng quấn tơ hồng vòng quanh, dưới đêm trăng nhạt nhẽo mỉm cười khuynh thành, sắc mặt hồng hồng nói: “Ta không phải là nam nhân phụ lòng.” , cuối cùng, hoàng hôn ngày đó, vẫn đi tiếp trên ngựa, hắn vòng tay quanh eo nàng, đi thẳng, không có đích đến.
Tan rã, tan rã, có khâu cũng không hoàn chỉnh.
Nguyên lai, ta cho rằng mọi chuyện là đúng, toàn bộ đều là sai.
An Thiếu Hàn, ta. . . . . . Một chút cũng không hiểu ngươi.
Trong nhà không còn nghe tiếng kêu thảm thiết của Mai Vũ nữa.
Vân Khinh có chút kinh ngạc nhìn về phía Mai Vũ.
Sau đó chuyển không được ánh mắt.
Trước kia, vô luận là hành hạ như thế nào, Mai Vũ không bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Là cô lập cũng tốt, là uy hiếp được sinh mạng cũng tốt, nàng chỉ là vẻ mặt thống khổ, chưa bao giờ khóc.
Lần đầu tiên, nàng khóc.
Nước mắt không tiếng động theo khóe mắt chảy xuống, không cầm được chảy xuống.
Nàng thật là đẹp, khóc lên cũng rất đẹp.
Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh vô cùng.
Ngoài cửa, An Thiếu Hàn cũng không rời đi, chẳng qua là đứng ở dưới cửa, gắt gao nắm chặt quả đấm.
Nàng không có thanh âm, là ngất đi sao?
Một hồi lâu, Vân Khinh đột nhiên nở nụ cười.
Tùy tiện cười: “Ha Ha Ha Ha! Sư muội, ngươi quả nhiên là đẹp nhất, khóc lên thật đẹp, làm cho ta không nhịn được muốn càng thêm tàn nhẫn đối với ngươi.”
Ngoài cửa sổ, An Thiếu Hàn cả người lạnh như băng, cả người cũng cứng ngắc trong gió đêm.
Nàng, khóc.
Nữ tử kia đối mặt bất cứ chuyện gì cũng sẽ không rơi lệ.
Bên trong cửa lại vang lên tiếng vang kịch liệt.
Vân Khinh đem bàn tay đến miệng vết thương của Mai Vũ, vuốt ve chỗ khe hở nứt ra.
“Sư muội, ngươi nhất định biết cái gì là đau thương nhất. Vết thương mới vừa khép lại nứt ra lần nữa, sẽ rất đau đi. Sư muội, kỳ thực ta cũng thường thường đau như vậy đấy.”
Cả người Mai Vũ co rút, thân thể không bị khống chế lay động. Không nhịn được nghĩ: Vân Khinh ngươi máu lạnh như vậy, cũng biết đau sao?
Ngón tay hung hăng cắm vào trong thịt, tàn nhẫn đâm sâu vào vết thương.
Mai Vũ cũng không thể khống chế được, kêu lên thê lương: “A! ! A! ! !”
Thanh âm kia, dường như là của nữ quỷ không được giải thoát làm cho An Thiếu Hàn như rơi vào hầm băng.
Máu vẩy bắn ra ngoài, vẩy vào trên hai ngón tay.
An Thiếu Hàn quay đầu lại, môi trong nháy mắt trắng bệch.
Một khắc kia, An Thiếu Hàn cảm thấy, tim của mình, đang bị bóp nát.
Hắn lập tức vọt vào trong phòng.
Trong phòng rất an tĩnh, Vân Khinh ôm Mai Vũ cả người toàn là máu, an tĩnh nhìn về phía hắn.
Khóe môi nhếch lên mỉm cười ,Vân Khinh như thế thật quỷ dị.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, tựa hồ đang ôm vật trân quý nhất. Cười nói với An Thiếu Hàn: “Vương gia hài lòng Vân Khinh biểu hiện sao? Yên tâm, nàng chỉ là hôn mê mà thôi.”
Máu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo nàng.
Ngón tay An Thiếu Hàn run rẩy, tức giận rống: “Cút!”
Xông tới đoạt lấy Mai Vũ, An Thiếu Hàn cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, chán ghét nhìn Vân Khinh.
Mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn thiếu chút nữa muốn xông tới giết hắn rồi.
Vân Khinh, tổn thương Tiểu Vũ như vậy, món nợ này, An Thiếu Hàn ta sẽ ghi nhớ.
Ngày khác hoàn lại gấp mười lần.
Nhưng vẫn không quên tổn thương nàng sâu nhất chính là mình.
Vân Khinh cũng rất thức thời xoay người rút lui, đi rất xa, Vân Khinh mới quay đầu lại nhìn gian phòng kia. Hoa Vũ Đình đang chạy tới.
Khóe miệng nở một nụ cười cô đơn, Vân Khinh tiêu soái rời đi.
Bóng lưng dưới ánh trăng, hiện ra trong trẻo lạnh lùng.
Mai Vũ, ta nhất định là điên rồi. Ta rốt cuộc, là đang hành hạ người nào?
Bình luận facebook