-
Chương 42
Khóe miệng nở nụ cười thật lớn, An Thiếu Hàn xoay người, mỉm cười nói: “Tiểu Vũ, là ngươi nói nha.”
Tay Mai Vũ có chút tê tê: “Dạ, dạ, nô tỳ nói, xin mời An vương cử động nhấc tay một cái.”
Lại hao tổn nữa, nàng lại thật sự muốn té xuống làm mồi cho động vật nhỏ.
Người chỉ cần gặp xui một lần, chuyện xui xẻo giống như quả cầu tuyết chảy cuồn cuồn ùn ùn kéo đến đây.
Mai Vũ lúc này thật mở mang kiến thức.
An Thiếu Hàn nghe được hứa hẹn, lập tức đi tới đưa tay kéo nàng lên.
Mai Vũ có chút hoảng hốt, nghĩ đến trước kia luôn tưởng tượng mình là nước ở trong giếng, Hành Vân là mặt trời phía trên miệng giếng, Vãn Phong là hoa đào rơi theo gió. Như vậy An Thiếu Hàn là gì đây?
An Thiếu Hàn là cái gì?
Khi còn bé, nghe qua một truyền thuyết dân gian.
Nói Nam Hải có người cá, lệ rơi thành châu. Nửa người trên là người, nửa người dưới là cá, hàng năm sống ở biển.
Người cá yêu loài người, thời điểm hướng về phía ánh trăng rơi xuống giọt lệ thứ nhất, nửa người dưới sẽ biến thành người. Mà khi hắn yêu người, lúc để cho nàng chảy xuống giọt lệ lần thứ hai, hắn sẽ biến trở về bộ dáng người cá.
Từ đó, mỗi tháng vẫn như cũ, nước mắt người cá thành châu, cũng đã không thể cùng người yêu gần nhau.
Mai Vũ đột nhiên ngây ngốc nghĩ, mình không phải là người cá trong giếng.
Sợi dây kia mặt một giữ chặt mình chạy không thoát, một mặt khác số mạng mình giống như lục bình. Không biết, sẽ trôi về hướng hạnh phúc hay là gian khổ.
Liếc mắt, cuộc sống là không biết trước Mai Vũ cảm giác mình thật là khờ. Lại có liên tưởng ngu ngốc như vậy.
Giương mắt, nam tử áo đen ôm lấy mình cũng không buông tay ra. Vẫn như cũ cười rực rỡ.
Hắn gần đây, tựa hồ cười nhiều.
“Giá trị trao đổi. Bởi vì Vương gia cử động nhấc tay một cái, cho nên Mai Vũ cũng chỉ có thể chi thù lao ngang giá.” Trước khi An Thiếu Hàn mở miệng , Mai Vũ chặn lên trước một câu.
Hừ, coi như ngươi là An vương thì thế nào, cô nương tuyệt đối sẽ không để sơ hở cho ngươi lợi dụng.
An Thiếu Hàn khóe miệng co quắp. Bây giờ vô cùng muốn không khách khí nói cho Thôn cô này, nàng thật sự là không có gì trị giá cao.
Muốn nàng trả công cao, ngay từ lúc hắn nói điều kiện đã suy nghĩ.
Đó là lúc trước, là chuyện để cho hắn mong đợi vô số lần.
“Tiểu Vũ, gọi ta Thiếu Hàn đi. Đây chính là giá trị trao đổi. Động thủ cùng dùng tài hùng biện, rất công bình a.” Cúi đầu, An Thiếu Hàn có chút đỏ mặt nói.
Hô hấp lập tức bị đoạt đi.
Mai Vũ cảm thấy trong lồng ngực bị thứ gì chặn lại, sặc lên nước mắt.
Sắc mặt hắn hồng hồng, khóe mắt mang theo mong đợi không che dấu được.
Một khắc kia, ánh sáng chiếu rọi trên áo đen, phản chiếu ra, làm cho ánh mắt của Mai Vũ đã ươn ướt.
Mai Vũ đột nhiên phát hiện, An Thiếu Hàn tựa hồ vĩnh viễn đều là như vậy.
Rất kỳ quặc, kỳ vọng một tia ấm áp, cẩn thận rồi lại sợ bị người phát hiện.
Hắn khắp người hào quang, nhưng vẫn y phục đen làm ra vẻ như bảo vệ.
Hắn phải có hết thảy đồ người khác không nghĩ tới, lại đi quý trọng thứ người khác chẳng thèm ngó tới.
Hắn là An vương, cả quốc gia cần đến. Nhưng không có ai biết, hắn cũng cần người khác quan tâm.
Chưa từng có người kêu tên của ngươi phải không?
Chưa từng có người thân thiết kêu tên của ngươi phải không?
Mai Vũ trong lòng phút chốc đau dữ dội.
Rõ ràng là một tên khốn kiếp, lại làm cho nàng đau lòng như thế.
“Thiếu Hàn, Thiếu Hàn, Thiếu Hàn, ta về sau cũng gọi ngươi như vậy, có được hay không.” Mai Vũ cầm tay của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc nói.
Ánh mắt An Thiếu Hàn trở nên thâm trầm.
Mai Vũ biết, trong mắt của hắn hàm chứa chút nước mắt.
“Ngươi thích thì cứ kêu như vậy.” Cố giả bộ trấn định nói. An Thiếu Hàn trong lòng ấm áp.
Lần đầu tiên, có người kêu tên của hắn như vậy. Lần đầu tiên, miệng nữ tử này vâng lời kêu lên cái tên này.
Thân thiết, ấm áp. Nàng cười, khóe miệng nhẹ nhàng kéo theo độ ấm tốt đẹp. Ánh mặt trời cùng cánh hoa rơi lả tả trên người nàng làm nàng tăng thêm xinh đẹp.
Đột nhiên làm cho hắn thích tên của chính mình. Bởi vì, nàng gọi như vậy nghe thật hay.
An Thiếu Hàn nghĩ, đời này, hắn có lẽ cũng sẽ không quên, nữ tử này, ở dưới ánh mặt trời cùng cánh hoa rơi rụng, trong nháy mắt mỉm cười kêu lên mình.
Hắn biết, giờ khắc này, chẳng qua là ngắn ngủi, nàng không thuộc về Vương Phủ, nàng vẫn muốn trốn đi. Nàng vẫn muốn đến giang hồ làm sát thủ. Nhưng trong lòng muốn lưu nàng lại, quá mạnh mẽ. Đến nỗi, hắn có thể bao dung tội nàng đã phạm qua. Có thể dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của nàng. Có thể, bày ra sự yếu đuối của bản thân cho nàng nhìn.
Chẳng qua là An Thiếu Hàn không hiểu, loại tình cảm phức tạp này là gì.
Hắn rõ ràng biết, người mình muốn kết hôn là Thanh ca Quận chúa Lâm Quốc.
Cũng biết thân phận nàng, đừng nói Vương Phi, ngay cả vị trí thê thiếp, cũng cao nàng với không tới.
Nhưng hắn muốn lưu lại nàng. Nhưng không nghĩ cho nàng vị trí thê thiếp.
Hắn không biết mình vì sao không muốn, cũng không muốn biết.
Suy nghĩ vào lúc này, bị Mai Vũ cắt đứt, nàng hoạt động gân cốt, lẩm bẩm nói: “Tốt lắm, ngươi đáp ứng nha.”
An Thiếu Hàn có chút ngẩn ra
“Ta đáp ứng cái gì?”
Cảm giác, bị nàng tính toán.
Mai Vũ vẻ mặt vô tội cười cười, cố ý quyến rũ nói: “Ôi, ngài không phải là người hay quên chuyện đi. Mới vừa rồi còn đồng ý, chuyện sáng sớm hôm nay xóa bỏ .”
An Thiếu Hàn mặt tối lại một nửa: “Ta lúc nào nói?”
“Liền mới vừa rồi, ta nói chuyện sáng nay liền một bút xóa bỏ. Ngươi gật đầu, vậy thì ngươi mới vừa rồi động tác cúi đầu là ngẩn người.” Mai Vũ vô cùng chắc chắc nói.
Trong lòng lại thêm câu: Phi, dễ dàng hiểu sớm như vậy thì tốt rồi. Dựa vào sự thông minh, đương nhiên là không có đáp ứng. Mình cũng không lên tiếng. Chỉ bất quá, y theo tính sĩ diện của hắn mà nói, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang ngẩn người.
Cho nên nói, sĩ diện khổ thân.
Quả nhiên, An Thiếu Hàn mặt lạnh lùng biến sắc, lúng túng cười một tiếng: “A, đúng, ha ha. Con người của ta luôn luôn đại lượng. Dĩ nhiên sẽ không so đo với ngươi. Vốn cũng muốn ở trong sân đào một con kênh, trồng chút hoa sen.”
——|||
Biến, có tài mới có thể nghĩ đào con kênh trong vườn rồi trồng hoa sen vào!
Xú nha đầu! Ta chờ xem, ngươi trồng như thế nào.
Mai Vũ sống lưng gió lạnh quét qua một trận sợ sệt xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Mồ hôi, trồng hoa sen, may mà hắn có thể nghĩ ra lý do như vậy.
Mở tay của Mai Vũ ra, An Thiếu Hàn cau mày: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiều dùng sức nắm chặt lấy miệng giếng a. Tay đã chảy máu.”
Mai Vũ đơn giản muốn té trên đất, lớn tiếng kể khổ.
Ông trời không có mắt a, người khởi xướng cư nhiên oán hận người bị hại.
Nếu không phải là ngươi không sớm sớm tới cứu ta, ta đến mức này sao. Ở trong lòng lầm bầm một câu, Mai Vũ cũng không dám nói ra ngoài.
Chẳng qua là giở giọng nói: “Không nắm chặt chút sẽ té xuống.”
An Thiếu Hàn buồn cười nhướng nhướng mày, cười nhạo nói: “Là ai nói: bắt không được, sẽ theo gió thổi đi.”
Mai Vũ vẻ mặt lập tức lúng túng đỏ bừng, nói sạo: “Đó là tình huống đặc biệt.”
Nhẹ nhàng đưa tay của nàng lên miệng thổi, An Thiếu Hàn cười nhẹ lên tiếng.
“Về sau, có thể bắt được, cứ ra sức đi bắt lấy đi, Tiểu Vũ.”
Hắn cúi đầu, Mai Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại có thể nghe ra, ôn nhu trong ngữ khí kia.
Lòng bàn tay An Thiếu Hàn. . . . . .
Thật là ấm áp. . . . . .
————
Trong phòng âm u một mảnh tối đen, một bóng người co rúc ở góc, chán nản không nhúc nhích.
Ngoài cửa tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, phía ngoài phòng người kêu mấy tiếng, thấy trong phòng còn không có động tĩnh, mắng to một tiếng, người nọ một cước đá cửa vọt vào.
“Liễu Hành Vân tên khốn kiếp này! Ngươi còn muốn suy sụp tới khi nào!”
Một bóng người vọt tới, Liễu Hành Vân híp mắt chống đỡ ánh mặt trời sáng chói.
Xuyên thấu qua khe hở, thấy được một nữ nhân.
Nữ nhân? Hắn mới vừa rõ ràng nghe được thanh âm Tạ Vãn Phong mà.
Nữ tử cực kỳ lực lưỡng nhắc tới hắn, dùng giọng nam dễ nghe hướng hắn kêu: “Đáng chết, ngươi tỉnh táo một chút.”
Liễu Hành Vân hoàn toàn thích ứng ánh mặt trời, lúc này hoàn toàn thanh tỉnh.
Nhìn “nữ tử” trước mặt, nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Một hồi lâu mới tìm lại được thanh âm bị mất.
“Vãn Phong, ta biết, ngươi bị kích thích rất lớn. Nhưng ngươi không thể nghĩ không ra a.”
Người sống . . . . . . Quả nhiên tồn tại rất nhiều thử thách cùng kích thích.
Trên thân thể , cùng. . . . . . Trên tinh thần . . . . . .
A a a! ! ! Thiên diện hoa đào Tạ Vãn Phong! Cư nhiên mặc nữ trang! ! A a a a! ! ! !
Tạ Vãn Phong trên trán dần dần nổi lên gân xanh.
Liễu Hành Vân! Ngươi cho rằng gia muốn mặc nữ trang sao.
Hay là do tên ngu ngốc ngươi gây họa.
Một đấm chào hỏi đi tới, Liễu Hành Vân ngược lại vô cùng tích cực tiếp nhận.
Mang theo câu: “Đừng đánh mặt.”
Tạ Vãn Phong hoàn toàn nổi giận, tức giận lắc lắc hắn: “Nha, ta mặc nữ trang đi ra ngoài dò thám, ngươi ở nơi này làm bối cảnh! Gia như thế, cần ngươi làm bối cảnh sao. Nói, ngươi có sống không, có sống không!”
Liễu Hành Vân liều mạng chống cự, kêu to: “Sống, sống, ngươi lắc nữa liền thật sự chết. Đến lúc đó người nào cùng đi với ngươi cứu thôn cô kia.”
Tay Tạ Vãn Phong buông lỏng, Liễu Hành Vân rốt cục có thể bình thường hít thở.
Hai người thở hỗn hển liếc mắt nhìn nhau, cùng cười.
Mai Vũ, chờ, chúng ta tới cứu ngươi.
Tay Mai Vũ có chút tê tê: “Dạ, dạ, nô tỳ nói, xin mời An vương cử động nhấc tay một cái.”
Lại hao tổn nữa, nàng lại thật sự muốn té xuống làm mồi cho động vật nhỏ.
Người chỉ cần gặp xui một lần, chuyện xui xẻo giống như quả cầu tuyết chảy cuồn cuồn ùn ùn kéo đến đây.
Mai Vũ lúc này thật mở mang kiến thức.
An Thiếu Hàn nghe được hứa hẹn, lập tức đi tới đưa tay kéo nàng lên.
Mai Vũ có chút hoảng hốt, nghĩ đến trước kia luôn tưởng tượng mình là nước ở trong giếng, Hành Vân là mặt trời phía trên miệng giếng, Vãn Phong là hoa đào rơi theo gió. Như vậy An Thiếu Hàn là gì đây?
An Thiếu Hàn là cái gì?
Khi còn bé, nghe qua một truyền thuyết dân gian.
Nói Nam Hải có người cá, lệ rơi thành châu. Nửa người trên là người, nửa người dưới là cá, hàng năm sống ở biển.
Người cá yêu loài người, thời điểm hướng về phía ánh trăng rơi xuống giọt lệ thứ nhất, nửa người dưới sẽ biến thành người. Mà khi hắn yêu người, lúc để cho nàng chảy xuống giọt lệ lần thứ hai, hắn sẽ biến trở về bộ dáng người cá.
Từ đó, mỗi tháng vẫn như cũ, nước mắt người cá thành châu, cũng đã không thể cùng người yêu gần nhau.
Mai Vũ đột nhiên ngây ngốc nghĩ, mình không phải là người cá trong giếng.
Sợi dây kia mặt một giữ chặt mình chạy không thoát, một mặt khác số mạng mình giống như lục bình. Không biết, sẽ trôi về hướng hạnh phúc hay là gian khổ.
Liếc mắt, cuộc sống là không biết trước Mai Vũ cảm giác mình thật là khờ. Lại có liên tưởng ngu ngốc như vậy.
Giương mắt, nam tử áo đen ôm lấy mình cũng không buông tay ra. Vẫn như cũ cười rực rỡ.
Hắn gần đây, tựa hồ cười nhiều.
“Giá trị trao đổi. Bởi vì Vương gia cử động nhấc tay một cái, cho nên Mai Vũ cũng chỉ có thể chi thù lao ngang giá.” Trước khi An Thiếu Hàn mở miệng , Mai Vũ chặn lên trước một câu.
Hừ, coi như ngươi là An vương thì thế nào, cô nương tuyệt đối sẽ không để sơ hở cho ngươi lợi dụng.
An Thiếu Hàn khóe miệng co quắp. Bây giờ vô cùng muốn không khách khí nói cho Thôn cô này, nàng thật sự là không có gì trị giá cao.
Muốn nàng trả công cao, ngay từ lúc hắn nói điều kiện đã suy nghĩ.
Đó là lúc trước, là chuyện để cho hắn mong đợi vô số lần.
“Tiểu Vũ, gọi ta Thiếu Hàn đi. Đây chính là giá trị trao đổi. Động thủ cùng dùng tài hùng biện, rất công bình a.” Cúi đầu, An Thiếu Hàn có chút đỏ mặt nói.
Hô hấp lập tức bị đoạt đi.
Mai Vũ cảm thấy trong lồng ngực bị thứ gì chặn lại, sặc lên nước mắt.
Sắc mặt hắn hồng hồng, khóe mắt mang theo mong đợi không che dấu được.
Một khắc kia, ánh sáng chiếu rọi trên áo đen, phản chiếu ra, làm cho ánh mắt của Mai Vũ đã ươn ướt.
Mai Vũ đột nhiên phát hiện, An Thiếu Hàn tựa hồ vĩnh viễn đều là như vậy.
Rất kỳ quặc, kỳ vọng một tia ấm áp, cẩn thận rồi lại sợ bị người phát hiện.
Hắn khắp người hào quang, nhưng vẫn y phục đen làm ra vẻ như bảo vệ.
Hắn phải có hết thảy đồ người khác không nghĩ tới, lại đi quý trọng thứ người khác chẳng thèm ngó tới.
Hắn là An vương, cả quốc gia cần đến. Nhưng không có ai biết, hắn cũng cần người khác quan tâm.
Chưa từng có người kêu tên của ngươi phải không?
Chưa từng có người thân thiết kêu tên của ngươi phải không?
Mai Vũ trong lòng phút chốc đau dữ dội.
Rõ ràng là một tên khốn kiếp, lại làm cho nàng đau lòng như thế.
“Thiếu Hàn, Thiếu Hàn, Thiếu Hàn, ta về sau cũng gọi ngươi như vậy, có được hay không.” Mai Vũ cầm tay của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc nói.
Ánh mắt An Thiếu Hàn trở nên thâm trầm.
Mai Vũ biết, trong mắt của hắn hàm chứa chút nước mắt.
“Ngươi thích thì cứ kêu như vậy.” Cố giả bộ trấn định nói. An Thiếu Hàn trong lòng ấm áp.
Lần đầu tiên, có người kêu tên của hắn như vậy. Lần đầu tiên, miệng nữ tử này vâng lời kêu lên cái tên này.
Thân thiết, ấm áp. Nàng cười, khóe miệng nhẹ nhàng kéo theo độ ấm tốt đẹp. Ánh mặt trời cùng cánh hoa rơi lả tả trên người nàng làm nàng tăng thêm xinh đẹp.
Đột nhiên làm cho hắn thích tên của chính mình. Bởi vì, nàng gọi như vậy nghe thật hay.
An Thiếu Hàn nghĩ, đời này, hắn có lẽ cũng sẽ không quên, nữ tử này, ở dưới ánh mặt trời cùng cánh hoa rơi rụng, trong nháy mắt mỉm cười kêu lên mình.
Hắn biết, giờ khắc này, chẳng qua là ngắn ngủi, nàng không thuộc về Vương Phủ, nàng vẫn muốn trốn đi. Nàng vẫn muốn đến giang hồ làm sát thủ. Nhưng trong lòng muốn lưu nàng lại, quá mạnh mẽ. Đến nỗi, hắn có thể bao dung tội nàng đã phạm qua. Có thể dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của nàng. Có thể, bày ra sự yếu đuối của bản thân cho nàng nhìn.
Chẳng qua là An Thiếu Hàn không hiểu, loại tình cảm phức tạp này là gì.
Hắn rõ ràng biết, người mình muốn kết hôn là Thanh ca Quận chúa Lâm Quốc.
Cũng biết thân phận nàng, đừng nói Vương Phi, ngay cả vị trí thê thiếp, cũng cao nàng với không tới.
Nhưng hắn muốn lưu lại nàng. Nhưng không nghĩ cho nàng vị trí thê thiếp.
Hắn không biết mình vì sao không muốn, cũng không muốn biết.
Suy nghĩ vào lúc này, bị Mai Vũ cắt đứt, nàng hoạt động gân cốt, lẩm bẩm nói: “Tốt lắm, ngươi đáp ứng nha.”
An Thiếu Hàn có chút ngẩn ra
“Ta đáp ứng cái gì?”
Cảm giác, bị nàng tính toán.
Mai Vũ vẻ mặt vô tội cười cười, cố ý quyến rũ nói: “Ôi, ngài không phải là người hay quên chuyện đi. Mới vừa rồi còn đồng ý, chuyện sáng sớm hôm nay xóa bỏ .”
An Thiếu Hàn mặt tối lại một nửa: “Ta lúc nào nói?”
“Liền mới vừa rồi, ta nói chuyện sáng nay liền một bút xóa bỏ. Ngươi gật đầu, vậy thì ngươi mới vừa rồi động tác cúi đầu là ngẩn người.” Mai Vũ vô cùng chắc chắc nói.
Trong lòng lại thêm câu: Phi, dễ dàng hiểu sớm như vậy thì tốt rồi. Dựa vào sự thông minh, đương nhiên là không có đáp ứng. Mình cũng không lên tiếng. Chỉ bất quá, y theo tính sĩ diện của hắn mà nói, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang ngẩn người.
Cho nên nói, sĩ diện khổ thân.
Quả nhiên, An Thiếu Hàn mặt lạnh lùng biến sắc, lúng túng cười một tiếng: “A, đúng, ha ha. Con người của ta luôn luôn đại lượng. Dĩ nhiên sẽ không so đo với ngươi. Vốn cũng muốn ở trong sân đào một con kênh, trồng chút hoa sen.”
——|||
Biến, có tài mới có thể nghĩ đào con kênh trong vườn rồi trồng hoa sen vào!
Xú nha đầu! Ta chờ xem, ngươi trồng như thế nào.
Mai Vũ sống lưng gió lạnh quét qua một trận sợ sệt xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Mồ hôi, trồng hoa sen, may mà hắn có thể nghĩ ra lý do như vậy.
Mở tay của Mai Vũ ra, An Thiếu Hàn cau mày: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiều dùng sức nắm chặt lấy miệng giếng a. Tay đã chảy máu.”
Mai Vũ đơn giản muốn té trên đất, lớn tiếng kể khổ.
Ông trời không có mắt a, người khởi xướng cư nhiên oán hận người bị hại.
Nếu không phải là ngươi không sớm sớm tới cứu ta, ta đến mức này sao. Ở trong lòng lầm bầm một câu, Mai Vũ cũng không dám nói ra ngoài.
Chẳng qua là giở giọng nói: “Không nắm chặt chút sẽ té xuống.”
An Thiếu Hàn buồn cười nhướng nhướng mày, cười nhạo nói: “Là ai nói: bắt không được, sẽ theo gió thổi đi.”
Mai Vũ vẻ mặt lập tức lúng túng đỏ bừng, nói sạo: “Đó là tình huống đặc biệt.”
Nhẹ nhàng đưa tay của nàng lên miệng thổi, An Thiếu Hàn cười nhẹ lên tiếng.
“Về sau, có thể bắt được, cứ ra sức đi bắt lấy đi, Tiểu Vũ.”
Hắn cúi đầu, Mai Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lại có thể nghe ra, ôn nhu trong ngữ khí kia.
Lòng bàn tay An Thiếu Hàn. . . . . .
Thật là ấm áp. . . . . .
————
Trong phòng âm u một mảnh tối đen, một bóng người co rúc ở góc, chán nản không nhúc nhích.
Ngoài cửa tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, phía ngoài phòng người kêu mấy tiếng, thấy trong phòng còn không có động tĩnh, mắng to một tiếng, người nọ một cước đá cửa vọt vào.
“Liễu Hành Vân tên khốn kiếp này! Ngươi còn muốn suy sụp tới khi nào!”
Một bóng người vọt tới, Liễu Hành Vân híp mắt chống đỡ ánh mặt trời sáng chói.
Xuyên thấu qua khe hở, thấy được một nữ nhân.
Nữ nhân? Hắn mới vừa rõ ràng nghe được thanh âm Tạ Vãn Phong mà.
Nữ tử cực kỳ lực lưỡng nhắc tới hắn, dùng giọng nam dễ nghe hướng hắn kêu: “Đáng chết, ngươi tỉnh táo một chút.”
Liễu Hành Vân hoàn toàn thích ứng ánh mặt trời, lúc này hoàn toàn thanh tỉnh.
Nhìn “nữ tử” trước mặt, nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Một hồi lâu mới tìm lại được thanh âm bị mất.
“Vãn Phong, ta biết, ngươi bị kích thích rất lớn. Nhưng ngươi không thể nghĩ không ra a.”
Người sống . . . . . . Quả nhiên tồn tại rất nhiều thử thách cùng kích thích.
Trên thân thể , cùng. . . . . . Trên tinh thần . . . . . .
A a a! ! ! Thiên diện hoa đào Tạ Vãn Phong! Cư nhiên mặc nữ trang! ! A a a a! ! ! !
Tạ Vãn Phong trên trán dần dần nổi lên gân xanh.
Liễu Hành Vân! Ngươi cho rằng gia muốn mặc nữ trang sao.
Hay là do tên ngu ngốc ngươi gây họa.
Một đấm chào hỏi đi tới, Liễu Hành Vân ngược lại vô cùng tích cực tiếp nhận.
Mang theo câu: “Đừng đánh mặt.”
Tạ Vãn Phong hoàn toàn nổi giận, tức giận lắc lắc hắn: “Nha, ta mặc nữ trang đi ra ngoài dò thám, ngươi ở nơi này làm bối cảnh! Gia như thế, cần ngươi làm bối cảnh sao. Nói, ngươi có sống không, có sống không!”
Liễu Hành Vân liều mạng chống cự, kêu to: “Sống, sống, ngươi lắc nữa liền thật sự chết. Đến lúc đó người nào cùng đi với ngươi cứu thôn cô kia.”
Tay Tạ Vãn Phong buông lỏng, Liễu Hành Vân rốt cục có thể bình thường hít thở.
Hai người thở hỗn hển liếc mắt nhìn nhau, cùng cười.
Mai Vũ, chờ, chúng ta tới cứu ngươi.
Bình luận facebook