Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1547
- Đó là tự nhiên, Thanh Khư Cửu Vĩ thiên hồ nhất tộc và Tổ Long nhất tộc, Phượng Hoàng nhất tộc đều truyền lại từ thời kỳ thượng cổ, chỉ riêng cường giả cấp Đế từng xuất hiện đã không biết bao nhiêu mà kể, lấy Đế uy vô thượng bố xuống một tòa đại trận như này, cũng là để uẩn mà các thế lực khác căn bản không có... Muốn thông qua đại trận này thì một là có huyết mạch Cửu Vĩ thiên hồ nhất tộc, hoặc phải có lệnh phù thông hành, chúng ta lại chẳng có gì cả, ngươi nghĩ được cách để tiến vào không?!
Hoàng Thiên Y khẽ cười, có vẻ vô trách nhiệm nói.
- Đại trấn cấp Đế, ta cũng không cách nào hoàn toàn phá giải, chẳng qua nếu muốn không kinh động đại trận, khe khẽ lẻn tiến vào, hẳn vẫn có chút nắm bắt.
Khương Tư Nam khẽ cười, trong tay xuất hiện một khối trận bàn màu đỏ, mặt trên khắc họa các loại đường vân huyền ảo, như tinh thần trên trời, thần bí mà cổ lão.
- Đây là?
Thần sắc Hoàng Thiên Y khẽ chấn, phảng phất nghĩ đến thứ gì.
- Ở hạ giới ta từng được đến một khối Thiên Cơ trận bàn, sau đó từ trên thân một gia hỏa tên Liễu Côn Lôi của Thái Sơ Thánh Địa cướp được Vạn Giới trận bàn, hai thứ hợp nhất liền thành nửa phần Thần Ky trận giới! Thần Ky trận giới huyền diệu khó lường, tuy hiện nay chỉ là Tiên Thiên Linh Bảo cực phẩm, nhưng diệu dụng vô cùng, để ta thử xem sao!
Thần Ky trận giới trong tay Khương Tư Nam vừa khẽ động, lập tức liền hóa thành một hạt quang đoàn cực nhỏ, lan tràn ra đại trận trước mặt.
Vô số phù văn bắt đầu chớp động, phảng phất đang giải khai quy tắc mật mã cất chứa trong đó, quang mang nhàn nhạt bắt đầu từ từ tràn ngập ra.
Tay Khương Tư Nam kết ấn, tinh thần chăm chú, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng, nháy mắt hắn đã kết xuất trên vạn đạo thủ ấn phức tạp, cuối cùng dường như hình thành nên một đạo hư ảnh quang môn, sau đó đột nhiên vỗ mạnh lên trên đại trận.
Oanh!
Đại trận khẽ run rẩy, lập tức hiện ra một đạo quang môn đủ để một người có thể tiến vào.
Đi!
Khương Tư Nam nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp lôi kéo Hoàng Thiên Y tiến vào trong quang môn.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc đó, phiến đại trận bàng bạc đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, trên Thanh Khư đại lục lôi đình rền vang, điện thiểm lôi minh, đây là đại trận đang dự cảnh.
- Người nào?!
Một đạo thanh âm già nua mà uy nghiêm truyền ra, thần niệm bàng bạc quét ngang khắp bốn phương tám hướng.
- Đáng chết!
Khương Tư Nam biến sắc, không ngờ đột nhiên lại xảy ra biến cố lớn như thế, nhưng không nên a, lúc mình hóa giải đại trận đâu thấy có vấn đề gì, tại sao lại như vậy?
Hắn và Hoàng Thiên Y đều thu liễm khí tức đến cực điểm, cộng thêm pháp môn ẩn núp cực thần diệu, thế nên đạo thần niệm Tiên Vương cường đại kia không phát hiện ra được tung tích hai người bọn họ.
- Làm thế nào? Chúng ta đã bại lộ!
Hoàng Thiên Y cũng cười khổ một tiếng nói.
- Là chúng ta bại lộ ư? Chỉ sợ chưa hẳn!
Nội tâm Khương Tư Nam khẽ động, trong mắt chớp qua một tia tinh mang.
- Ý ngươi ra?
Ánh mắt Hoàng Thiên Y cũng chợt lóe, nếu không phải bọn họ làm ra động tĩnh lớn như vậy, như thế nguyên nhân chỉ còn có một, đó là còn người khác lẻn vào đây.
Đúng thời khắc này, nơi xa đột nhiên truyền tới tiếng kêu giết, lôi đình rền vang, quang mang của pháp bảo và thần thông chiếu rực một góc trời.
- Nếu ta đoán không sai thì hẳn là người do phụ thân phái tới! Đây đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp, chúng ta trước không quản bọn họ, nếu phụ thân đã phái bọn họ đến, bọn họ nhất định có thể kéo chặt một đoạn thời gian, chúng ta thừa dịp này chặn giết một tên cao tầng Thiên Hương Thánh Địa, sau đó tìm đến ta nơi mẫu thân bị cầm tù!
Mặt Khương Tư Nam lộ ra một tia kinh hỉ, đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Thiên Y, hai người nhanh chóng tiến về phía trước.
Thanh Khư là một khối đại lục thần bí, khắp nơi tràn đầy khí tức tự nhiên, non xanh nước chảy, suối chảy như đai ngọc, mây mù phiêu miểu vờn quanh,
Ẩn ẩn thấy được tiên hạc bay qua, tùng bách um tùm, cắm thẳng trời cao.
Hơn nữa đỉnh núi nơi đây có vẻ rất kỳ đặc, tràn đầy ý vị trận pháp, nếu không phải Khương Tư Nam dựa vào Thần Ky trận giới mấy lần dự cảnh, chỉ sợ hai người cũng đã bại lộ.
- Nữ tử áo đỏ kia nhìn rất quen, hẳn là cao tầng Thiên Hương Thánh Địa, có cần bắt lại khảo vấn một phen!
Ánh mắt Hoàng Thiên Y chợt lóe, đột nhiên chỉ vào nữ tử áo đỏ đang giá ngự một đạo trường hồng bay trong hư không, nói.
- Nàng là?
Thần sắc Khương Tư Nam khẽ chấn:
- Tử Mặc Nhiên!
Khương Tư Nam thật không ngờ lại nhìn thấy Tử Mặc Nhiên trong Thiên Hương Thánh Địa, thì ra thông qua tế đàn ở Hỗn Độn hải trong Thái Sơ đại thế giới, Tử Mặc Nhiên đã thật sự tìm được con đường thông lên Tiên giới.
Chỉ là sao nàng lại ở trong Thiên Hương Thánh Địa, hơn nữa hình như còn trở thành cao tầng Thiên Hương Thánh Địa?
Trong lòng Khương Tư Nam không khỏi sinh ra dự cảm chẳng lành.
- Trước bắt nàng lại rồi tính!
Khương Tư Nam suy nghĩ một lát, lập tức liền đưa ra quyết định, hắn khe khẽ đi theo sau lưng Tử Mặc Nhiên, tiếp đó Hồng Mông thế giới đột nhiên run động, một cỗ lực lượng cường đại bao bọc lấy Tử Mặc Nhiên, thu nàng vào trong Hồng Mông thế giới.
Sau khi làm xong hết thảy, Khương Tư Nam và Hoàng Thiên Y lập tức độn về phương xa.
Quả nhiên, bọn họ vừa đi không lâu, vài đạo thần niệm cường đại liền vươn tới nơi này.
- Khương Tư Nam, là ngươi?
Trong Hồng Mông thế giới, Tử Mặc Nhiên nhìn thấy Khương Tư Nam xuất hiện trước mắt, trong mắt đầy vẻ chấn kinh.
Tử Mặc Nhiên tuy tu vi không tính cao, nhưng cũng đạt tới cảnh giới bán bộ Tiên Vương, có thể vô thanh vô tức bắt nàng lại, ít nhất phải có cảnh giới Tiên Vương mới làm được.
Lại nhìn phiến thế giới bao la trước mắt, sau đó nhìn nhìn Khương Tư Nam, trong lòng Tử Mặc Nhiên quả thực chấn kinh không cách nào diễn tả.
Thời gian mới qua đi mấy năm, thiếu niên đương sơ đã trưởng thành đến trình độ thế này rồi ư.
Khương Tư Nam khẽ cười nói:
- Tử di thứ lỗi, ở trong Thiên Hương Thánh Địa, ta không thể không hành sự cẩn thận, lâu vậy không gặp, Tử di vẫn khỏe chứ?
Tử Mặc Nhiên nhìn Khương Tư Nam một cái nói:
- Ta rất tốt! Chẳng qua ý đến của ngươi ta rất rõ ràng, ngươi hẳn là vì cứu Nam Ngưng Vân mà đến, đúng không? Nơi nàng bị tù cấm, ta biết, ta có thể dẫn ngươi tới đó!
- Thật ư?
Ánh mắt Khương Tư Nam sáng lên, vừa nghe đến tên mẫu thân mình, trong lòng lập tức nổi lên sóng cả.
- Chậm đã!
Vừa lúc đó, Hoàng Thiên Y ở bên chợt mở miệng nói, nàng nhìn Tử Mặc Nhiên, trong mắt lộ ra một tia kỳ dị, nói:
- Ngươi còn muốn giả bộ ư? Nam Mị Nương!
- Cái gì?!
Nội tâm Khương Tư Nam khẽ chấn, đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện thần tình Tử Mặc Nhiên quả nhiên hơi biến.
- Sao ngươi phát hiện ra được?
Tử Mặc Nhiên nhìn Hoàng Thiên Y, thần sắc lạnh lùng, trong mắt chớp qua một tia hiếu kỳ..
- Chẳng lẽ ngươi đã quên Phá Vọng Thiên Mâu của Phượng Hoàng nhất tộc?
Trong mắt Hoàng Thiên Y bắn ra hai luồng sáng bảy màu huyễn lệ, cất chứa ba động băng lãnh và thần bí nào đó, phảng phất chỉ cần thoáng nhìn liền thấu hết về người đối diện.
- Thật không ngờ ngay cả Phá Vọng Thiên Mâu cũng được ngươi bóc mở, không sai không sai! Chẳng qua hai ngươi đúng là lớn mật, dám xông vào Thiên Hương Thánh Địa, còn vọng đồ cứu tiện nhân Nam Ngưng Vân kia, ta nói cho các ngươi, tuyệt đối không khả năng!
Nói xong, trong thân thể Tử Mặc Nhiên chợt có một đạo bóng dáng màu đỏ xung thiên mà lên.
Khương Tư Nam căn bản không hề có động tác gì, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng nhàn nhạt.
Hoàng Thiên Y khẽ cười, có vẻ vô trách nhiệm nói.
- Đại trấn cấp Đế, ta cũng không cách nào hoàn toàn phá giải, chẳng qua nếu muốn không kinh động đại trận, khe khẽ lẻn tiến vào, hẳn vẫn có chút nắm bắt.
Khương Tư Nam khẽ cười, trong tay xuất hiện một khối trận bàn màu đỏ, mặt trên khắc họa các loại đường vân huyền ảo, như tinh thần trên trời, thần bí mà cổ lão.
- Đây là?
Thần sắc Hoàng Thiên Y khẽ chấn, phảng phất nghĩ đến thứ gì.
- Ở hạ giới ta từng được đến một khối Thiên Cơ trận bàn, sau đó từ trên thân một gia hỏa tên Liễu Côn Lôi của Thái Sơ Thánh Địa cướp được Vạn Giới trận bàn, hai thứ hợp nhất liền thành nửa phần Thần Ky trận giới! Thần Ky trận giới huyền diệu khó lường, tuy hiện nay chỉ là Tiên Thiên Linh Bảo cực phẩm, nhưng diệu dụng vô cùng, để ta thử xem sao!
Thần Ky trận giới trong tay Khương Tư Nam vừa khẽ động, lập tức liền hóa thành một hạt quang đoàn cực nhỏ, lan tràn ra đại trận trước mặt.
Vô số phù văn bắt đầu chớp động, phảng phất đang giải khai quy tắc mật mã cất chứa trong đó, quang mang nhàn nhạt bắt đầu từ từ tràn ngập ra.
Tay Khương Tư Nam kết ấn, tinh thần chăm chú, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng, nháy mắt hắn đã kết xuất trên vạn đạo thủ ấn phức tạp, cuối cùng dường như hình thành nên một đạo hư ảnh quang môn, sau đó đột nhiên vỗ mạnh lên trên đại trận.
Oanh!
Đại trận khẽ run rẩy, lập tức hiện ra một đạo quang môn đủ để một người có thể tiến vào.
Đi!
Khương Tư Nam nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp lôi kéo Hoàng Thiên Y tiến vào trong quang môn.
Ầm ầm!
Nhưng vào lúc đó, phiến đại trận bàng bạc đột nhiên bắt đầu run rẩy kịch liệt, trên Thanh Khư đại lục lôi đình rền vang, điện thiểm lôi minh, đây là đại trận đang dự cảnh.
- Người nào?!
Một đạo thanh âm già nua mà uy nghiêm truyền ra, thần niệm bàng bạc quét ngang khắp bốn phương tám hướng.
- Đáng chết!
Khương Tư Nam biến sắc, không ngờ đột nhiên lại xảy ra biến cố lớn như thế, nhưng không nên a, lúc mình hóa giải đại trận đâu thấy có vấn đề gì, tại sao lại như vậy?
Hắn và Hoàng Thiên Y đều thu liễm khí tức đến cực điểm, cộng thêm pháp môn ẩn núp cực thần diệu, thế nên đạo thần niệm Tiên Vương cường đại kia không phát hiện ra được tung tích hai người bọn họ.
- Làm thế nào? Chúng ta đã bại lộ!
Hoàng Thiên Y cũng cười khổ một tiếng nói.
- Là chúng ta bại lộ ư? Chỉ sợ chưa hẳn!
Nội tâm Khương Tư Nam khẽ động, trong mắt chớp qua một tia tinh mang.
- Ý ngươi ra?
Ánh mắt Hoàng Thiên Y cũng chợt lóe, nếu không phải bọn họ làm ra động tĩnh lớn như vậy, như thế nguyên nhân chỉ còn có một, đó là còn người khác lẻn vào đây.
Đúng thời khắc này, nơi xa đột nhiên truyền tới tiếng kêu giết, lôi đình rền vang, quang mang của pháp bảo và thần thông chiếu rực một góc trời.
- Nếu ta đoán không sai thì hẳn là người do phụ thân phái tới! Đây đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp, chúng ta trước không quản bọn họ, nếu phụ thân đã phái bọn họ đến, bọn họ nhất định có thể kéo chặt một đoạn thời gian, chúng ta thừa dịp này chặn giết một tên cao tầng Thiên Hương Thánh Địa, sau đó tìm đến ta nơi mẫu thân bị cầm tù!
Mặt Khương Tư Nam lộ ra một tia kinh hỉ, đánh mắt ra hiệu cho Hoàng Thiên Y, hai người nhanh chóng tiến về phía trước.
Thanh Khư là một khối đại lục thần bí, khắp nơi tràn đầy khí tức tự nhiên, non xanh nước chảy, suối chảy như đai ngọc, mây mù phiêu miểu vờn quanh,
Ẩn ẩn thấy được tiên hạc bay qua, tùng bách um tùm, cắm thẳng trời cao.
Hơn nữa đỉnh núi nơi đây có vẻ rất kỳ đặc, tràn đầy ý vị trận pháp, nếu không phải Khương Tư Nam dựa vào Thần Ky trận giới mấy lần dự cảnh, chỉ sợ hai người cũng đã bại lộ.
- Nữ tử áo đỏ kia nhìn rất quen, hẳn là cao tầng Thiên Hương Thánh Địa, có cần bắt lại khảo vấn một phen!
Ánh mắt Hoàng Thiên Y chợt lóe, đột nhiên chỉ vào nữ tử áo đỏ đang giá ngự một đạo trường hồng bay trong hư không, nói.
- Nàng là?
Thần sắc Khương Tư Nam khẽ chấn:
- Tử Mặc Nhiên!
Khương Tư Nam thật không ngờ lại nhìn thấy Tử Mặc Nhiên trong Thiên Hương Thánh Địa, thì ra thông qua tế đàn ở Hỗn Độn hải trong Thái Sơ đại thế giới, Tử Mặc Nhiên đã thật sự tìm được con đường thông lên Tiên giới.
Chỉ là sao nàng lại ở trong Thiên Hương Thánh Địa, hơn nữa hình như còn trở thành cao tầng Thiên Hương Thánh Địa?
Trong lòng Khương Tư Nam không khỏi sinh ra dự cảm chẳng lành.
- Trước bắt nàng lại rồi tính!
Khương Tư Nam suy nghĩ một lát, lập tức liền đưa ra quyết định, hắn khe khẽ đi theo sau lưng Tử Mặc Nhiên, tiếp đó Hồng Mông thế giới đột nhiên run động, một cỗ lực lượng cường đại bao bọc lấy Tử Mặc Nhiên, thu nàng vào trong Hồng Mông thế giới.
Sau khi làm xong hết thảy, Khương Tư Nam và Hoàng Thiên Y lập tức độn về phương xa.
Quả nhiên, bọn họ vừa đi không lâu, vài đạo thần niệm cường đại liền vươn tới nơi này.
- Khương Tư Nam, là ngươi?
Trong Hồng Mông thế giới, Tử Mặc Nhiên nhìn thấy Khương Tư Nam xuất hiện trước mắt, trong mắt đầy vẻ chấn kinh.
Tử Mặc Nhiên tuy tu vi không tính cao, nhưng cũng đạt tới cảnh giới bán bộ Tiên Vương, có thể vô thanh vô tức bắt nàng lại, ít nhất phải có cảnh giới Tiên Vương mới làm được.
Lại nhìn phiến thế giới bao la trước mắt, sau đó nhìn nhìn Khương Tư Nam, trong lòng Tử Mặc Nhiên quả thực chấn kinh không cách nào diễn tả.
Thời gian mới qua đi mấy năm, thiếu niên đương sơ đã trưởng thành đến trình độ thế này rồi ư.
Khương Tư Nam khẽ cười nói:
- Tử di thứ lỗi, ở trong Thiên Hương Thánh Địa, ta không thể không hành sự cẩn thận, lâu vậy không gặp, Tử di vẫn khỏe chứ?
Tử Mặc Nhiên nhìn Khương Tư Nam một cái nói:
- Ta rất tốt! Chẳng qua ý đến của ngươi ta rất rõ ràng, ngươi hẳn là vì cứu Nam Ngưng Vân mà đến, đúng không? Nơi nàng bị tù cấm, ta biết, ta có thể dẫn ngươi tới đó!
- Thật ư?
Ánh mắt Khương Tư Nam sáng lên, vừa nghe đến tên mẫu thân mình, trong lòng lập tức nổi lên sóng cả.
- Chậm đã!
Vừa lúc đó, Hoàng Thiên Y ở bên chợt mở miệng nói, nàng nhìn Tử Mặc Nhiên, trong mắt lộ ra một tia kỳ dị, nói:
- Ngươi còn muốn giả bộ ư? Nam Mị Nương!
- Cái gì?!
Nội tâm Khương Tư Nam khẽ chấn, đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện thần tình Tử Mặc Nhiên quả nhiên hơi biến.
- Sao ngươi phát hiện ra được?
Tử Mặc Nhiên nhìn Hoàng Thiên Y, thần sắc lạnh lùng, trong mắt chớp qua một tia hiếu kỳ..
- Chẳng lẽ ngươi đã quên Phá Vọng Thiên Mâu của Phượng Hoàng nhất tộc?
Trong mắt Hoàng Thiên Y bắn ra hai luồng sáng bảy màu huyễn lệ, cất chứa ba động băng lãnh và thần bí nào đó, phảng phất chỉ cần thoáng nhìn liền thấu hết về người đối diện.
- Thật không ngờ ngay cả Phá Vọng Thiên Mâu cũng được ngươi bóc mở, không sai không sai! Chẳng qua hai ngươi đúng là lớn mật, dám xông vào Thiên Hương Thánh Địa, còn vọng đồ cứu tiện nhân Nam Ngưng Vân kia, ta nói cho các ngươi, tuyệt đối không khả năng!
Nói xong, trong thân thể Tử Mặc Nhiên chợt có một đạo bóng dáng màu đỏ xung thiên mà lên.
Khương Tư Nam căn bản không hề có động tác gì, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng nhàn nhạt.
Bình luận facebook