Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
- Đúng ạ. - Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng buồn bực, hay là mình khắc đồ án linh văn có chỗ nào không ổn, cho nên mới làm cho Trương Minh Vân sư phụ kinh ngạc như thế:
- Sư phụ! Đồ nhi có chỗ nào sai, mong ngài chỉ điểm cho. - Hắn nghiêm nghị nói:
- Đồ nhi hướng ngài cam đoan, về sau sẽ không tiếp tục phạm phải sai lầm như thế nữa. - Lời cam đoan của hắn tuyệt đối là thật, hơn nữa cũng tự tin mình có thể làm được.
Bởi vì có sự tồn tại của Trí Linh, một khi hiểu mình sai ở chỗ nào, như vậy trong lúc thiết kế có thể nghĩ biện pháp tránh khỏi sai lầm này.
Loại việc này cứ giao cho Trí Linh, nó tuyệt đối sẽ đưa ra đáp án làm cho Doanh Thừa Phong hài lòng.
Gương mặt Trương Minh Vân khẽ nảy lên vài cái, nửa ngày sau mới thở dài nói:
- Không có gì. Thừa Phong! Về phía cơ sở linh văn ta đã không còn gì để chỉ điểm cho ngươi nữa.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói;
- Sư phụ! Ý ngài là....
Trương Minh Vân hơi cau mày lại, nói:
- Hừ! Chẳng qua ngươi cũng không được đắc ý, cơ sở chính là cơ sở, ta không bởi vì biểu hiện xuất sắc của ngươi mà buông lỏng. Trong vòng ba tháng, ngươi phải quán linh cho ta một trăm năm mươi chiếc áo giáp và binh khí.
Doanh Thừa Phong hơi có chút hít thở khó khăn, hắn có chút u oán nhìn Trương Minh Vân, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Không phải lúc trước nói là một trăm bộ sao? Giờ tại sao trong nháy mắt lại tăng thêm một nửa, có còn để cho người ta sống nữa không đây.
Ánh mắt Trương Minh Vân thoáng nghiêm nghị, nói:
- Sao? Ngươi không muốn làm à?
- Không. Đồ nhi đương nhiên là muốn. - Doanh Thừa Phong vội vàng phủ định, hắn miệng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ nói:
- Đừng nói là một trăm năm mươi bộ, cho dù là hai trăm bộ đồ nhi cũng cam tâm tình nguyện.
Trương Minh Vân nhẹ nhàng "a" lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong thêm vài phần quái dị.
Doanh Thừa Phong lúc này mới giật mình, trong lòng xuất hiện dự cảm khác thường, hắn cười khổ nói:
- Sư phụ! Đồ nhi chỉ là tùy tiện nói chơi thôi.
Trương Minh Vân tức giận "hừ" lạnh một tiếng, nói:
- Ở trước mặt vi sư có thể tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ sao?
Doanh Thừa Phong cúi đầu, bất đắc dĩ nói:
- Vâng thưa sư phụ. Đồ nhi sẽ tận lực cố gắng, tranh thủ thời gian hoàn thành hai trăm bộ khôi giáp và binh khí.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu, nói:
- Thừa Phong! Vi sư không chỉ yêu cầu ngươi mau chóng hoàn thành, hơn nữa còn yêu cầu ngươi xuất ra hết bản lãnh của mình. - Hắn dùng ngón tay chỉ lên mặt chiếc áo giáp nói:
- Ngươi có biết vì sao một viên Phòng Ngự Chi Thạch lại không thể lấp đầy đồ án linh văn trên chiếc áo giáp này không?
Doanh Thừa Phong thoáng suy sụp tinh thần, hắn nhẹ giọng nói:
- Mong sư phụ chỉ điểm.
Trương Minh Vân nhẹ giọng nói:
- Bởi vì đồ án linh văn ngươi khắc đã đạt tới mức quá tốt. - Hắn cảm khái nói:
- Mặc dù là cùng chất liệu, cùng một công việc, nhưng tay nghề của người thao tác lại khác nhau sẽ sinh ra chất lượng khác nhau.
Trầm Ngọc Kỳ đột nhiên vỗ nhẹ tay nói:
- Cháu hiểu rồi. Thừa Phong sư đệ khắc đồ án linh văn đạt tới mức hoàn mỹ. Trời ạ! Là hoàn mỹ a.
Trương Minh Vân mỉm cười nói:
- Còn chưa tới mức hoàn mỹ, nhưng cũng gần đạt tới mức hoàn mỹ.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, hắn cũng hiểu ra nguyên do.
Đồ án linh văn hắn khắc lên chiếc áo giáp này về chỉnh thể bố cục đã đạt tới mức cực cao, ở trong tình trạng này mà muốn quán linh thành công thì sẽ tiêu hao linh tính lực lượng lên rất nhiều lần.
Đương nhiên, mỗi một chút phòng ngự linh tính tăng thêm thì lực phòng ngự của chiếc áo giáp cũng được đề cao lên một tầng.
Chuyện tốt như vậy nếu như các Linh Sư khác gặp được thì tuyệt đối là việc khó có thể cầu.
Trương Minh Vân cười ha hả, nói:
- Thừa Phong! Vi sư biết ngươi có thiên phú học linh văn không ai sánh nổi, nhưng lại không nghĩ rằng ngươi có thể đạt tới mức khoa trương như vậy. Tốt. Tốt lắm.
Doanh Thừa Phong cười xấu hổ, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: "Trí Linh quả nhiên là lợi hại, tùy tiện tính toán một hồi lại có thể được sư phụ khích lệ như thế. Nếu như nó toàn tâm toàn ý sửa chữa thì không biết sẽ tạo ra cái thứ gì?"
Vẻ mặt Trương Minh Vân lại trở nên nghiêm nghị, nói:
- Chẳng qua, ngươi cũng không thể vì vậy mà kiêu ngạo, tự mãn. Tu luyện Linh Đạo là đi ngược với dòng nước, ngươi phải bảo trì mọi thời khắc tiến bộ, nếu như ngưng lại hoặc không thể tiên lên.... - Hắn nhìn thẳng vào mắt Doanh Thừa Phong, nói:
- Hoặc cơ sở không vững chắc, như vậy thành tựu ngày sau sẽ rất hữu hạn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, hắn cung kính vái một cái thật sâu với Trương Minh Vân, nói:
- Đệ tử hiểu. Đa tạ sư phụ dạy bảo.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu, nói:
- Ngươi ở đây tiếp tục cố gắng, ba tháng này trôi qua khá buồn tẻ, nhưng ta hy vọng ngươi có thể kiên trì.
- Đệ tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của sư phụ. - Doanh Thừa Phong vội vàng cam đoan.
Trương Minh Vân xoay người đi ra tới cửa phòng, hắn đột nhiên dừng lại một chút, nói:
- Ngọc Kỳ.
Trầm Ngọc Kỳ mặc dù không cam tâm, nhưng làm thế nào cũng không thể tiếp tục lưu lại, chỉ đành bất mãn nhìn cậu một cái rồi ngoan ngoãn rời đi.
Doanh Thừa Phong thoáng cảm thán một tiếng, hắn một lần nữa thu liễm tâm thần, tiếp tục lấy ra một viên Phòng Ngự Chi Thạch rồi đặt lên trên chiếc áo giáp.
Ngay sau đó, trong phòng xuất hiện một cỗ lực lượng kỳ dị, hơn nữa nó nhanh chóng dày đặc lên.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, cùng với cảm ứng được lực lượng tinh thần, Trương Minh Vân mới hài lòng gật đầu, dặn dò:
- Ngọc Kỳ! Thời gian này không nên đi quấy rầy Thừa Phong, để hắn chuyên tâm tu luyện Linh Đạo.
Trầm Ngọc Kỳ nhẹ nhàng ứng tiếng, chỉ là nghĩ tới trong vòng ba tháng phải quán linh hai trăm bộ áo giáp và binh khí thì trong lòng thoáng có chút không nỡ.
- Cậu! Cậu để Thừa Phong sư đệ làm như vậy có phải nặng quá hay không?
Trương Minh Vân cười cười nhìn cô cháu gái của mình, nói:
- Cháu đau lòng sao?
Trầm Ngọc Kỳ khẽ giậm chân vài cái, sẵng giọng nói:
- Cậu! Cậu nói linh tinh gì thế.
Trương Minh Vân cất tiếng cười to, nói:
- Ngươi yên tâm. Tiểu tử này có thể chịu đựng được.
Trầm Ngọc Kỳ khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, bất mãn nói:
- Cậu! Cậu từng nói qua phải lượng sức mà làm, nếu như không biết lượng sức mình, muốn một bước lên trời ngay.....
Trương Minh Vân vung tay chặn lại nói:
- Trong lòng cậu hiểu rõ, tiểu tử này không phải người bình thường, tuyệt đối không thể dùng lẽ thường đánh giá nó. Ba tháng thời gian quán linh hai trăm bộ binh khí và áo giáp nếu đổi lại là một người mới thì không thể hoàn thành công việc này, nhưng ở trên người hắn thì lại có thể. - Nói tới đây, hắn thoáng dừng lại một chút, do dự nói:
- Hơn nữa, ta cũng muốn nhìn xem cực hạn của hắn tới đâu. Ha ha... Ba tháng sau để xem hắn có thể mang tới cho chúng ta điều ngạc nhiên gì.
Trầm Ngọc Kỳ mở to mắng, trong lòng thoáng hiểu được.
Trương Minh Vân cũng không nói tiếp, hắn nhanh chân bước về phía phòng của mình.
Nhưng đúng lúc này, một tên đầy tớ trung niên nhanh chân chạy tới, cung kính nói:
- Lão gia! Ngoài cửa có hai vị khách nhân muốn cầu kiến ngài. - Hắn lấy ra một chiếc bái thiếp đưa lên.
Trương Minh Vân nhận lấy, trên đó viết Bích Thủy Uyển - Phương Hủy và Nguyên Bưu.
Hắn lúc này mới bật cười, thầm nghĩ trong lòng: "Doanh Thừa Phong vừa mới liên hệ xong đã có người đem đồ tới, muốn nói giữa hai bên trước kia không có vấn đề gì thì ta không tin"
Suy nghĩ một lát, Trương Minh Vân phân phó:
- Mời hai người bọn họ đến đại sảnh chờ, nói là..... Người bọn họ muốn gặp còn đang phải tu luyện, chờ sau khi tu luyện xong thì hắn sẽ đến gặp.
Tên đầy tớ ứng tiếng, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
*************
- Phương sư huynh! Ánh mắt của huynh quả nhiên là xa hơn tiểu đệ. - Nguyên Bưu chuyển động thân hình mập mạp của mình, vẻ mặt tươi cười nói:
- Tiểu huynh đệ kia quả nhiên là môn hạ đệ tử của Trương Minh Vân đại sư.
Phương Hủy mỉm cười, thân hình gầy yếu của hắn không thể so với Nguyên Bưu nhưng địa vị lại cao hơn Nguyên Bưu một bậc.
- Nguyên sư đệ! Lần này hắn đồng ý công khai thân phận của mình thì đã chấp nhận chúng ta rồi. Ha ha.... Đây chính là một tin tức tốt, nếu có thể mượn cơ hội này tạo quan hệ với Trương Minh Vân đại sư, thì bằng bất cứ giá nào cũng có thể trả. - Phương Hủy khẽ nói:
- Trước khi ta rời khỏi gia tộc, gia chủ cố ý dặn dò khi giao dịch với Linh Sư cho dù mình chịu thiệt một ít cũng là đáng giá.
Nguyên Bưu cung kính ứng tiếng, hắn quay đầu lại, đưa ánh mắt về phía bắc, thì thào nói:
- Tiểu huynh đệ kia vì sao còn chưa xuất hiện a.
Phương Hủy bật cười nói:
- Vị quản gia kia đã nói qua hắn còn đang tu luyện, tu luyện xong tự nhiên là sẽ tới gặp chúng ta, làm sao ngươi phải mất bình tĩnh như vậy.
Nguyên Bưu vội vàng nói:
- Tiểu đệ minh bạch. - Hắn mở miệng khen:
- Ngay cả sư huynh cũng phải chờ, tiểu đệ làm sao dám có ý kiến.
Phương Hủy khẽ gật đầu, nhắm mắt lại không nói nữa. Hắn lần này từ gia tộc trở về, vừa mới đi vào trong Bích Thủy Uyển đã nghe Nguyên Bưu đề cập tới chuyện Doanh Thừa Phong tới.
Khi biết được Doanh Thừa Phong quả nhiên là đệ tử của Trương Minh Vân đại sư, hơn nữa còn công khai thân phận, hắn làm sao có thể ngồi yên một chỗ được. Hai người lập tức đem một lô áp giáp và binh khí áp giải tới Trương phủ.
Sau khi đưa bái thiếp, hạ nhân Trương phủ lập tức đón bọn họ vào trong đại sảnh.
Nhưng mà, một canh giờ trôi qua vẫn như trước không có ai ra tiếp đón hai người.
Nếu như là kẻ khác làm như thế này, sợ rằng hai người đã sớm nổi giận, nhưng bản thân đang ở trong phủ một vị Linh Sư, bọn họ không ai dám lỗ mãng.
Cuối cùng, một tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài đại sảnh vang lên.
Dưới ánh mắt mong chờ của hai người bọn họ, Doanh Thừa Phong tiến vào cửa.
Hướng về phía hai người chắp tay chào, Doanh Thừa Phong cười nói:
- Phương tiền bối. Đã lâu không gặp.
Phương Hủy cười ha hả, nói:
- Tiểu huynh đệ! Lão phu cuối cùng cũng nhìn thấy mặt ngươi, thật sự không dễ dàng a.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Vãn bối trước kia có chút bất đắc dĩ mới phải che dấu gương mặt, mong hai vị tiền bối thứ lỗi.
Phương Hủy liên tục xua tay, nói:
- Tiểu huynh đệ! Ta nào có tức giận. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Nếu tiểu huynh đệ là đệ tử của Trương Minh Vân đại sư, hai người chúng ta sao dám nhận hai tiếng tiền bối chứ. Nếu tiểu huynh đệ không chê thì gọi hai tiếng Phương huynh, Nguyên huynh là chúng ta thấy vui rồi.
Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:
- Đã như vậy, Doanh Thừa Phong cũng không tiện làm trái lời hai vị.
Ánh mắt Phương Hủy sáng ngời lên, thế mới biết tính danh thực của tiểu tử này.
Doanh Thừa Phong lấy từ đằng sau ra một cái thùng, nói:
- Đây là một bộ áo giáp binh khí mà tiểu đệ mới quán linh xong, mời hai vị xem qua.
Hai người Phương Hủy thế mới biết, Doanh Thừa Phong quả thật cũng là người tu luyện Linh Đạo.
Chút bất mãn trước kia trong lòng bọn họ cũng theo đó mà biến mất.
Phương Hủy tiến lên, mở nắm thùng ra, hắn cầm chiếc áo giáp lên, một luồng chân khí nhanh chóng được quán nhập vào bên trong. Ngay sau đó, chiếc áo giáp phát sáng lên, bạch quang ở giữa không trung không ngờ lại làm cho người ta có cảm giác trầm trọng như núi.
- Này, cái này.... - Phương Hủy hít sâu một hơi khí lạnh, nói:
- Thượng phẩm, đây là thượng phẩm sĩ cấp linh giáp.
- Sư phụ! Đồ nhi có chỗ nào sai, mong ngài chỉ điểm cho. - Hắn nghiêm nghị nói:
- Đồ nhi hướng ngài cam đoan, về sau sẽ không tiếp tục phạm phải sai lầm như thế nữa. - Lời cam đoan của hắn tuyệt đối là thật, hơn nữa cũng tự tin mình có thể làm được.
Bởi vì có sự tồn tại của Trí Linh, một khi hiểu mình sai ở chỗ nào, như vậy trong lúc thiết kế có thể nghĩ biện pháp tránh khỏi sai lầm này.
Loại việc này cứ giao cho Trí Linh, nó tuyệt đối sẽ đưa ra đáp án làm cho Doanh Thừa Phong hài lòng.
Gương mặt Trương Minh Vân khẽ nảy lên vài cái, nửa ngày sau mới thở dài nói:
- Không có gì. Thừa Phong! Về phía cơ sở linh văn ta đã không còn gì để chỉ điểm cho ngươi nữa.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói;
- Sư phụ! Ý ngài là....
Trương Minh Vân hơi cau mày lại, nói:
- Hừ! Chẳng qua ngươi cũng không được đắc ý, cơ sở chính là cơ sở, ta không bởi vì biểu hiện xuất sắc của ngươi mà buông lỏng. Trong vòng ba tháng, ngươi phải quán linh cho ta một trăm năm mươi chiếc áo giáp và binh khí.
Doanh Thừa Phong hơi có chút hít thở khó khăn, hắn có chút u oán nhìn Trương Minh Vân, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Không phải lúc trước nói là một trăm bộ sao? Giờ tại sao trong nháy mắt lại tăng thêm một nửa, có còn để cho người ta sống nữa không đây.
Ánh mắt Trương Minh Vân thoáng nghiêm nghị, nói:
- Sao? Ngươi không muốn làm à?
- Không. Đồ nhi đương nhiên là muốn. - Doanh Thừa Phong vội vàng phủ định, hắn miệng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ nói:
- Đừng nói là một trăm năm mươi bộ, cho dù là hai trăm bộ đồ nhi cũng cam tâm tình nguyện.
Trương Minh Vân nhẹ nhàng "a" lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong thêm vài phần quái dị.
Doanh Thừa Phong lúc này mới giật mình, trong lòng xuất hiện dự cảm khác thường, hắn cười khổ nói:
- Sư phụ! Đồ nhi chỉ là tùy tiện nói chơi thôi.
Trương Minh Vân tức giận "hừ" lạnh một tiếng, nói:
- Ở trước mặt vi sư có thể tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ sao?
Doanh Thừa Phong cúi đầu, bất đắc dĩ nói:
- Vâng thưa sư phụ. Đồ nhi sẽ tận lực cố gắng, tranh thủ thời gian hoàn thành hai trăm bộ khôi giáp và binh khí.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu, nói:
- Thừa Phong! Vi sư không chỉ yêu cầu ngươi mau chóng hoàn thành, hơn nữa còn yêu cầu ngươi xuất ra hết bản lãnh của mình. - Hắn dùng ngón tay chỉ lên mặt chiếc áo giáp nói:
- Ngươi có biết vì sao một viên Phòng Ngự Chi Thạch lại không thể lấp đầy đồ án linh văn trên chiếc áo giáp này không?
Doanh Thừa Phong thoáng suy sụp tinh thần, hắn nhẹ giọng nói:
- Mong sư phụ chỉ điểm.
Trương Minh Vân nhẹ giọng nói:
- Bởi vì đồ án linh văn ngươi khắc đã đạt tới mức quá tốt. - Hắn cảm khái nói:
- Mặc dù là cùng chất liệu, cùng một công việc, nhưng tay nghề của người thao tác lại khác nhau sẽ sinh ra chất lượng khác nhau.
Trầm Ngọc Kỳ đột nhiên vỗ nhẹ tay nói:
- Cháu hiểu rồi. Thừa Phong sư đệ khắc đồ án linh văn đạt tới mức hoàn mỹ. Trời ạ! Là hoàn mỹ a.
Trương Minh Vân mỉm cười nói:
- Còn chưa tới mức hoàn mỹ, nhưng cũng gần đạt tới mức hoàn mỹ.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, hắn cũng hiểu ra nguyên do.
Đồ án linh văn hắn khắc lên chiếc áo giáp này về chỉnh thể bố cục đã đạt tới mức cực cao, ở trong tình trạng này mà muốn quán linh thành công thì sẽ tiêu hao linh tính lực lượng lên rất nhiều lần.
Đương nhiên, mỗi một chút phòng ngự linh tính tăng thêm thì lực phòng ngự của chiếc áo giáp cũng được đề cao lên một tầng.
Chuyện tốt như vậy nếu như các Linh Sư khác gặp được thì tuyệt đối là việc khó có thể cầu.
Trương Minh Vân cười ha hả, nói:
- Thừa Phong! Vi sư biết ngươi có thiên phú học linh văn không ai sánh nổi, nhưng lại không nghĩ rằng ngươi có thể đạt tới mức khoa trương như vậy. Tốt. Tốt lắm.
Doanh Thừa Phong cười xấu hổ, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: "Trí Linh quả nhiên là lợi hại, tùy tiện tính toán một hồi lại có thể được sư phụ khích lệ như thế. Nếu như nó toàn tâm toàn ý sửa chữa thì không biết sẽ tạo ra cái thứ gì?"
Vẻ mặt Trương Minh Vân lại trở nên nghiêm nghị, nói:
- Chẳng qua, ngươi cũng không thể vì vậy mà kiêu ngạo, tự mãn. Tu luyện Linh Đạo là đi ngược với dòng nước, ngươi phải bảo trì mọi thời khắc tiến bộ, nếu như ngưng lại hoặc không thể tiên lên.... - Hắn nhìn thẳng vào mắt Doanh Thừa Phong, nói:
- Hoặc cơ sở không vững chắc, như vậy thành tựu ngày sau sẽ rất hữu hạn.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, hắn cung kính vái một cái thật sâu với Trương Minh Vân, nói:
- Đệ tử hiểu. Đa tạ sư phụ dạy bảo.
Trương Minh Vân chậm rãi gật đầu, nói:
- Ngươi ở đây tiếp tục cố gắng, ba tháng này trôi qua khá buồn tẻ, nhưng ta hy vọng ngươi có thể kiên trì.
- Đệ tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của sư phụ. - Doanh Thừa Phong vội vàng cam đoan.
Trương Minh Vân xoay người đi ra tới cửa phòng, hắn đột nhiên dừng lại một chút, nói:
- Ngọc Kỳ.
Trầm Ngọc Kỳ mặc dù không cam tâm, nhưng làm thế nào cũng không thể tiếp tục lưu lại, chỉ đành bất mãn nhìn cậu một cái rồi ngoan ngoãn rời đi.
Doanh Thừa Phong thoáng cảm thán một tiếng, hắn một lần nữa thu liễm tâm thần, tiếp tục lấy ra một viên Phòng Ngự Chi Thạch rồi đặt lên trên chiếc áo giáp.
Ngay sau đó, trong phòng xuất hiện một cỗ lực lượng kỳ dị, hơn nữa nó nhanh chóng dày đặc lên.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, cùng với cảm ứng được lực lượng tinh thần, Trương Minh Vân mới hài lòng gật đầu, dặn dò:
- Ngọc Kỳ! Thời gian này không nên đi quấy rầy Thừa Phong, để hắn chuyên tâm tu luyện Linh Đạo.
Trầm Ngọc Kỳ nhẹ nhàng ứng tiếng, chỉ là nghĩ tới trong vòng ba tháng phải quán linh hai trăm bộ áo giáp và binh khí thì trong lòng thoáng có chút không nỡ.
- Cậu! Cậu để Thừa Phong sư đệ làm như vậy có phải nặng quá hay không?
Trương Minh Vân cười cười nhìn cô cháu gái của mình, nói:
- Cháu đau lòng sao?
Trầm Ngọc Kỳ khẽ giậm chân vài cái, sẵng giọng nói:
- Cậu! Cậu nói linh tinh gì thế.
Trương Minh Vân cất tiếng cười to, nói:
- Ngươi yên tâm. Tiểu tử này có thể chịu đựng được.
Trầm Ngọc Kỳ khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, bất mãn nói:
- Cậu! Cậu từng nói qua phải lượng sức mà làm, nếu như không biết lượng sức mình, muốn một bước lên trời ngay.....
Trương Minh Vân vung tay chặn lại nói:
- Trong lòng cậu hiểu rõ, tiểu tử này không phải người bình thường, tuyệt đối không thể dùng lẽ thường đánh giá nó. Ba tháng thời gian quán linh hai trăm bộ binh khí và áo giáp nếu đổi lại là một người mới thì không thể hoàn thành công việc này, nhưng ở trên người hắn thì lại có thể. - Nói tới đây, hắn thoáng dừng lại một chút, do dự nói:
- Hơn nữa, ta cũng muốn nhìn xem cực hạn của hắn tới đâu. Ha ha... Ba tháng sau để xem hắn có thể mang tới cho chúng ta điều ngạc nhiên gì.
Trầm Ngọc Kỳ mở to mắng, trong lòng thoáng hiểu được.
Trương Minh Vân cũng không nói tiếp, hắn nhanh chân bước về phía phòng của mình.
Nhưng đúng lúc này, một tên đầy tớ trung niên nhanh chân chạy tới, cung kính nói:
- Lão gia! Ngoài cửa có hai vị khách nhân muốn cầu kiến ngài. - Hắn lấy ra một chiếc bái thiếp đưa lên.
Trương Minh Vân nhận lấy, trên đó viết Bích Thủy Uyển - Phương Hủy và Nguyên Bưu.
Hắn lúc này mới bật cười, thầm nghĩ trong lòng: "Doanh Thừa Phong vừa mới liên hệ xong đã có người đem đồ tới, muốn nói giữa hai bên trước kia không có vấn đề gì thì ta không tin"
Suy nghĩ một lát, Trương Minh Vân phân phó:
- Mời hai người bọn họ đến đại sảnh chờ, nói là..... Người bọn họ muốn gặp còn đang phải tu luyện, chờ sau khi tu luyện xong thì hắn sẽ đến gặp.
Tên đầy tớ ứng tiếng, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
*************
- Phương sư huynh! Ánh mắt của huynh quả nhiên là xa hơn tiểu đệ. - Nguyên Bưu chuyển động thân hình mập mạp của mình, vẻ mặt tươi cười nói:
- Tiểu huynh đệ kia quả nhiên là môn hạ đệ tử của Trương Minh Vân đại sư.
Phương Hủy mỉm cười, thân hình gầy yếu của hắn không thể so với Nguyên Bưu nhưng địa vị lại cao hơn Nguyên Bưu một bậc.
- Nguyên sư đệ! Lần này hắn đồng ý công khai thân phận của mình thì đã chấp nhận chúng ta rồi. Ha ha.... Đây chính là một tin tức tốt, nếu có thể mượn cơ hội này tạo quan hệ với Trương Minh Vân đại sư, thì bằng bất cứ giá nào cũng có thể trả. - Phương Hủy khẽ nói:
- Trước khi ta rời khỏi gia tộc, gia chủ cố ý dặn dò khi giao dịch với Linh Sư cho dù mình chịu thiệt một ít cũng là đáng giá.
Nguyên Bưu cung kính ứng tiếng, hắn quay đầu lại, đưa ánh mắt về phía bắc, thì thào nói:
- Tiểu huynh đệ kia vì sao còn chưa xuất hiện a.
Phương Hủy bật cười nói:
- Vị quản gia kia đã nói qua hắn còn đang tu luyện, tu luyện xong tự nhiên là sẽ tới gặp chúng ta, làm sao ngươi phải mất bình tĩnh như vậy.
Nguyên Bưu vội vàng nói:
- Tiểu đệ minh bạch. - Hắn mở miệng khen:
- Ngay cả sư huynh cũng phải chờ, tiểu đệ làm sao dám có ý kiến.
Phương Hủy khẽ gật đầu, nhắm mắt lại không nói nữa. Hắn lần này từ gia tộc trở về, vừa mới đi vào trong Bích Thủy Uyển đã nghe Nguyên Bưu đề cập tới chuyện Doanh Thừa Phong tới.
Khi biết được Doanh Thừa Phong quả nhiên là đệ tử của Trương Minh Vân đại sư, hơn nữa còn công khai thân phận, hắn làm sao có thể ngồi yên một chỗ được. Hai người lập tức đem một lô áp giáp và binh khí áp giải tới Trương phủ.
Sau khi đưa bái thiếp, hạ nhân Trương phủ lập tức đón bọn họ vào trong đại sảnh.
Nhưng mà, một canh giờ trôi qua vẫn như trước không có ai ra tiếp đón hai người.
Nếu như là kẻ khác làm như thế này, sợ rằng hai người đã sớm nổi giận, nhưng bản thân đang ở trong phủ một vị Linh Sư, bọn họ không ai dám lỗ mãng.
Cuối cùng, một tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài đại sảnh vang lên.
Dưới ánh mắt mong chờ của hai người bọn họ, Doanh Thừa Phong tiến vào cửa.
Hướng về phía hai người chắp tay chào, Doanh Thừa Phong cười nói:
- Phương tiền bối. Đã lâu không gặp.
Phương Hủy cười ha hả, nói:
- Tiểu huynh đệ! Lão phu cuối cùng cũng nhìn thấy mặt ngươi, thật sự không dễ dàng a.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Vãn bối trước kia có chút bất đắc dĩ mới phải che dấu gương mặt, mong hai vị tiền bối thứ lỗi.
Phương Hủy liên tục xua tay, nói:
- Tiểu huynh đệ! Ta nào có tức giận. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Nếu tiểu huynh đệ là đệ tử của Trương Minh Vân đại sư, hai người chúng ta sao dám nhận hai tiếng tiền bối chứ. Nếu tiểu huynh đệ không chê thì gọi hai tiếng Phương huynh, Nguyên huynh là chúng ta thấy vui rồi.
Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:
- Đã như vậy, Doanh Thừa Phong cũng không tiện làm trái lời hai vị.
Ánh mắt Phương Hủy sáng ngời lên, thế mới biết tính danh thực của tiểu tử này.
Doanh Thừa Phong lấy từ đằng sau ra một cái thùng, nói:
- Đây là một bộ áo giáp binh khí mà tiểu đệ mới quán linh xong, mời hai vị xem qua.
Hai người Phương Hủy thế mới biết, Doanh Thừa Phong quả thật cũng là người tu luyện Linh Đạo.
Chút bất mãn trước kia trong lòng bọn họ cũng theo đó mà biến mất.
Phương Hủy tiến lên, mở nắm thùng ra, hắn cầm chiếc áo giáp lên, một luồng chân khí nhanh chóng được quán nhập vào bên trong. Ngay sau đó, chiếc áo giáp phát sáng lên, bạch quang ở giữa không trung không ngờ lại làm cho người ta có cảm giác trầm trọng như núi.
- Này, cái này.... - Phương Hủy hít sâu một hơi khí lạnh, nói:
- Thượng phẩm, đây là thượng phẩm sĩ cấp linh giáp.
Bình luận facebook