Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
- Nhị quản sự! Bên ngoài có hai nam tử phong trần muốn cầu kiến chủ nhân. - Ở trong một căn phòng rộng, vị trung niên nam tử cười nịnh nọt nói xong, giờ phút này trên mặt hắn không có chút vẻ kiêu căng nào.
Ở trong căn phòng được bố trí xa hoa này, một nam tử hơn ba mươi tuổi đang nằm trên giường hưởng thụ tỳ nữ mát xa đầu, khi hắn nghe xong lời bẩm báo lập tức nhíu mày lại, nói:
- Phong phủ chúng ta là nơi nào chẳng lẽ ngươi đã quên? Hừ! Chủ nhân là có thân phận ra sao, sao có thể muốn cầu kiến là được, để cho bọn chúng chậm rãi chờ đi.
Trung niên nam tử ứng tiếng, đang định rời đi thì nhớ tới chiếc bình ngọc trong lồng ngực, vì thế bồi thêm một câu:
- Nhưng hai người đó nói là Lục Mặc trưởng lão để cho họ tới đây.
- Mặc kệ.... - Nhị quản sự vừa mở miệng thì đột ngột dừng lại, hắn mở hai mắt ra, cả người bật ngồi dậy khỏi chiếc giường làm cho tỳ nữ đấm bóp cho hắn và trung niên nam tử phải giật mình sợ hãi. Hắn cũng không để ý nhiều như thế, mà dùng một loại thanh âm cực kỳ gấp gáp nói:
- Là Lục Mặc trưởng lão phân phó? Hai người kia tên là gì?
Nhìn thấy bộ dạng Nhị quản sự như vậy, sắc mặt trung niên nam tử hơi thay đổi, vội vàng nói:
- Đó là hai chú cháu, tên là Doanh Lợi Đức và Doanh.... Tiểu nhân cũng không nhớ rõ.
- Doanh Thừa Phong. - Thanh âm của hắn chưa dứt, Nhị quản sự đã tươi cười rạng rỡ, phất tay nói:
- Ngươi mau mời bọn họ vào đây, ta đi bẩm báo cho lão gia. Ha ha.... Lão gia mong gặp hắn đã lâu, cuối cùng cũng có tin tức của hắn, nhất định sẽ rất cao hứng.
Trung niên nam tử hít sâu một hơi khí lạnh, trong đầu không nhanh chóng nhớ lại câu nói vừa xong của Nhị quản sự.
"Lão gia đã muốn gặp hắn từ lâu rồi". Hóa ra kẻ này thật sự là người mà lão gia muốn triệu kiến a.
Hơn nữa nhìn bộ dạng Nhị quản sự thì lão gia đối với hắn cực kỳ coi trọng a.
- Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi. - Nhị quản sự nổi giận nói.
- Vâng. Tiểu nhân đi ngay. - Trung niên nam tử mau chóng đi ra ngoài cửa lớn, hắn không chút do dự mở cửa ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Doanh Lợi Đức tiến sinh! Doanh Thừa Phong tiên sinh! Mời vào.
Doanh Lợi Đức thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng Lục Mặc trưởng lão đã dặn dò cẩn thận là mau chóng mang Doanh Thừa Phong tới Phong phủ. Nhưng từ sâu trong lòng hắn vẫn kính sợ địa phương này, khi chưa được cho phép gặp mặt Phong Huống thì thủy chung trong lòng hắn vẫn cảm thấy hồi hộp không yên.
Cho đến lúc này, khi thấy trung niên nam tử khi nãy còn tỏ vẻ kiêu ngạo giờ chuyển thành cung kính thì trong lòng mới thoáng được thả lỏng.
Hắn ôm quyền thi lễ, cười nói:
- Đa tạ huynh đài.
Nhưng đúng lúc hắn muốn đi vào, Doanh Thừa Phong lại kéo ống tay áo của hắn, nói:
- Chú! Chúng ta về thôi.
Doanh Lợi Đức lặng đi một chút, rồi đột nhiên nổi giận nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Doanh Thừa Phong vẻ mặt ngây thơ nói:
- Phong phủ khó tiến vào như vậy, nếu đợi lát nữa gặp được Phong huống tiền bối chú chẳng phải còn cần tiêu pha nhiều hơn sao.
Doanh Lợi Đức dở khóc dở cười, nói:
- Đừng nói lung tung. Phong thái thượng trưởng lão có thân phận thế nào chứ, chú ở trong mắt lão nhân gia người chỉ giống như một con kiến mà thôi, tiểu tử ngươi đừng có nói bừa.
Doanh Thừa Phong giật mình, hơi gật đầu, ánh mắt căn bản không nhìn thấy sắc mặt vị trung niên nam tử bên cạnh đang trắc bệch ra, tự nói một mình:
- Vâng. Cháu hiểu rồi.
Doanh Lợi Đức xoay người, đột nhiên thấy trung niên nam tử lấy từ trong người ra hai cái bình ngọc đưa về phía mình.
Trừ chiếc bình ngọc vừa nãy hắn đưa cho trung niên nam tử người hầu, thì còn kèm theo một bình nữa.
- Doanh đại nhân! Tiểu nhân có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, mong ngài lượng thứ, bỏ qua cho tiểu nhân một lần. - Trung niên nam tử vẻ mặt đau khổ nói:
- Đây là một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan trân quý nhất của tiểu nhân, mong ngài nhận cho.
Xem bộ dáng của Nhị quản sự, đôi chú cháu này không phải là người dễ đắc tội, nếu như để bọn họ nhớ tới rồi ở trước mặt chủ nhân nói một câu thì kết quả của hắn sẽ rất bi thảm.
Doanh Lợi Đức hơi lặng đi một chút, quay đầu nhìn đứa cháu mình.
Doanh Thừa Phong cũng mỉm cười, nói:
- Chú! Nếu người ta đã có ý tốt như thế thì chú cứ nhận lấy đi.
Trung niên nam tử thế mới biết hóa ra ác ma chân chính cũng không phải là Doanh Lợi Đức với gương mặt phong trần, mà chính là tên tiểu tử Doanh Thừa Phong nhìn qua thì gương mặt vẫn còn non nớt này.
Chỉ có điều, người có thể khiến cho lão gia muốn gặp mặt thì hắn cũng không dám so đo điều gì.
Doanh Lợi Đức cười khổ một tiếng nhận lấy chiếc bình ngọc, trong lòng thầm cảm thán: "Cháu của mình càng ngày càng lợi hại, cũng càng ngày càng không chịu thiệt thòi. Chẳng qua, tôi tớ trong Phong phủ đúng là giàu có a, ngay cả thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan cũng lấy ra được."
Hai người tiến vào trong đại sảnh, mông còn chưa ngồi vững đã nghe thấy một tiếng cười to như sấm từ ngoài vang lên.
- Ha ha.... Tiểu tử Trương Minh Vân thật là cứng nhắc, không ngờ lại giữ ngươi lại ba tháng mới bằng lòng thả ngươi a.
Theo tiếng cười sang sảng này, Phong Huống nhanh chóng tiến vào trong phòng.
Ánh mắt Doanh Lợi Đức sáng lên, vội vàng quỳ bái, nói:
- Đệ tử Doanh Lợi Đức bái kiến Phong sư tổ.
Doanh Thừa Phong do dự một chút cũng quỳ gối theo, vị Phong Huống đại sư này tuổi cũng cao cho dù hắn quỳ lạy cũng là điều đương nhiên.
Phong Huống khoát tay chặn lại, một cỗ lực lượng mạnh mẽ vọt tới nâng đỡ hai người đứng dậy.
- Đã tới đây rồi thì không cần đa lễ. - Ánh mắt Phong Huống khẽ đảo qua người Doanh Lợi Đức một cái rồi nhanh chóng thu về. Đối với lão mà nói, những môn hạ đệ tử như Doanh Lợi Đức lão gặp qua đếm không hết, nếu hắn không phải là chú của Doanh Thừa Phong thì lão ngay cả liếc mắt cũng không có hứng thú.
- Phong sư tổ. - Doanh Thừa Phong cung kính nói:
- Đệ tử lần này tới đây là muốn theo ngài học tập Linh Đạo.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Ngươi cho dù không nói, lão phu cũng sẽ truyền thụ cho ngươi. - Hắn quay về phía người bên cạnh khẽ gật đầu một cái, nói:
- Mang Doanh Lợi Đức đi nghỉ ngơi, nhớ chiêu đãi cho tốt, nếu chậm trễ thì cẩn thận cái chân chó của các ngươi.
- Vâng. - Nhị quản sự vội vàng đáp ứng, tự mình dẫn Doanh Lợi Đức rời đi.
Trong đại sảnh lập tức chỉ còn lại hai người Phong Huống và Doanh Thừa Phong, mà nụ cười trên mặt Phong Huống cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó lại lộ ra biểu tình kỵ dị, dường như có chút do dự gì đó.
Doanh Thừa Phong im lặng đứng, trong đại sảnh lúc này không khí dần trở nên quỷ dị.
Nửa ngày sau, Phong Huống cũng đưa ra quyết định, lão trầm giọng nói:
- Thừa Phong à! Lão phu hôm nay muốn hỏi ngươi một vấn đề, hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời.
Doanh Thừa Phong khom người, nói:
- Mong sư tổ cứ nói.
- Ta muốn biết rằng, Trương Minh Vân đến tột cùng là đã truyền thụ cho ngươi nhiều ít bao nhiêu kỹ xảo Linh Đạo. - Ánh mắt Phong Huống chợt lóe lên một tia quang mang linh hoạt, sắc bén, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Doanh Thừa Phong.
Ở dưới ánh mắt chăm chú của lão, Doanh Thừa Phong không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác kỳ dị, nếu như hắn nói dối nửa lời sẽ bị Phong Huống nhìn thấu ngay lập tức.
Cười khổ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Sư tổ! Đệ tử không dám lừa ngài, gia sư mặc dù là người dẫn đường cho đệ tử vào Linh Đạo, nhưng ngoại trừ tri thức linh văn ra thì cũng chỉ truyền thụ kỹ xảo cơ bản nhất của Linh Đạo mà thôi.
- Cơ bản nhất?
- Vâng.
Ánh mắt Phong Huống sáng ngời lên, loại biểu tình này không ngờ lại tràn ngập sự vui mừng:
- Nói như vậy hắn cũng không đem phương pháp tu luyện linh đạo huyết mạch truyền thụ cho ngươi.
Doanh Thừa Phong không hiểu gì nói:
- Sư tổ! Cái gì là phương pháp tu luyện Linh Đạo huyết mạch?
Phong Huống "A" một tiếng, lão ho khan vài câu, nói:
- Không có gì. Đây là một loại bí quyết tu luyện đặc thù, nhưng đáng tiếc chính là cũng không phải là phương pháp thích hợp cho mọi người tu luyện.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn biết sự thật tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhưng vô luận là Trương Minh Vân hay Phong Huống tựa hồ đối với cái này đều kiêng kỵ. Cho dù là ngẫu nhiên mở miệng nói một câu thì cũng lập tức lấp liếm đi, tuyệt đối không nói thêm một câu nào nữa.
Dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Doanh Thừa Phong, Phong Huống cười ha hả, nói:
- Tiểu tử ngươi không phải suy nghĩ nhiều, nếu ngày sau trên Linh Đạo ngươi đạt được thành tựu cao tự nhiên là sẽ tiếp xúc được với một ít bí mật đó. Nhưng hiện tại bây giờ thì hãy chăm chú khổ luyện đi, chớ theo đuổi những thứ cao xa.
Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, vội vàng nói:
- Vâng! Đệ tử nhớ rồi.
- Đi theo ta. - Phong Huống cười lớn, nói:
- Nếu như Trương Minh Vân không truyền thụ bí quyết Linh Đạo đặc thù cho ngươi thì lão phu cũng yên tâm truyền thụ.
Ở trong tiếng cười của lão tràn ngập sự vui mừng, những lo lắng khi nãy đã biến mất không còn dấu vết.
Doanh Thừa Phong đi theo lão vào trong nội viện, dọc theo đường đi thấy không ít gia nhân, cả đám cung kính đứng hầu một bên. Đợi cho hai người đi qua một đoạn xa mới dám động thân làm tiếp công việc của mình.
Bởi vậy mới thấy được, địa vị của Phong Huống đạt tới mức nào, loại địa vị này cũng không phải là biểu tượng của thân phận, mà là lão dùng thực lực cường đại khiến cho mọi người tán thành.
Đi qua mấy cái đình viện, tới một chỗ khố phòng.
Ở bên ngoài khố phòng, bốn gã nam tử canh gác, bọn họ mỗi một người ánh mắt đều sáng như sao, thân thủ nhanh nhẹn.
Nhãn lực của Doanh Thừa Phong hơn xa ngày trước, hơn nữa còn kích phát ra lực lượng tinh thần, lúc dùng thần niệm quét qua bốn người sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.
Bốn người này đều có tu vi cửu tầng chân khí, không có một ai tu vi thấp hơn chú Doanh Lợi Đức.
Nhưng xem bộ dáng của bọn họ thì chỉ là người hầu canh gác cho khố phòng mà thôi.
Cũng không biết là ở trong khố phòng này cất giấu những cái gì, không ngờ lại được Phong Huống coi trọng như thế.
Nhìn thấy Phong Huống tự mình đến, bốn nam tử canh gác khố phòng cũng không dám ngăn cản, mà ngoan ngoãn mở cửa ra.
Doanh Thừa Phong đi theo Phong Huống vào bên trong, vừa đảo ánh mắt qua một cái hắn không hỏi kinh hô lên một tiếng, sắc mặt trở nên quái dị.
Trong khố phòng này không ngờ đặt mấy trăm binh khí, những binh khí này tuy rằng không cùng một loại, nhưng khi Doanh Thừa Phong dùng thần niệm đảo qua lại phát hiện chúng nó hoàn toàn do tinh cương tạo thành.
Như vậy mấy trăm binh khí ở trong này đều phôi của linh khí, chỉ cần khắc đồ án linh văn lên đó và quán linh vào là có thể trở thành một kiện linh khí.
Phong Huống hơi hất chân một cái, một kiện binh khí từ mặt đất bay lên, rơi xuống trước mặt Doanh Thừa Phong.
- Thừa Phong! Ta nghe nói ngươi ở trong ba tháng qua tiến hành khảo hạch xuất sư ở Trương phủ? - Phong Huống thản nhiên hỏi.
- Vâng. - Doanh Thừa Phong đương nhiên biết chuyện này không thể lừa người khác, cho nên dứt khoát trả lời.
- Tốt. Vậy ngươi hãy quán linh một lần cho lão phu xem, bản lĩnh của ngươi như thế nào.
Ở trong căn phòng được bố trí xa hoa này, một nam tử hơn ba mươi tuổi đang nằm trên giường hưởng thụ tỳ nữ mát xa đầu, khi hắn nghe xong lời bẩm báo lập tức nhíu mày lại, nói:
- Phong phủ chúng ta là nơi nào chẳng lẽ ngươi đã quên? Hừ! Chủ nhân là có thân phận ra sao, sao có thể muốn cầu kiến là được, để cho bọn chúng chậm rãi chờ đi.
Trung niên nam tử ứng tiếng, đang định rời đi thì nhớ tới chiếc bình ngọc trong lồng ngực, vì thế bồi thêm một câu:
- Nhưng hai người đó nói là Lục Mặc trưởng lão để cho họ tới đây.
- Mặc kệ.... - Nhị quản sự vừa mở miệng thì đột ngột dừng lại, hắn mở hai mắt ra, cả người bật ngồi dậy khỏi chiếc giường làm cho tỳ nữ đấm bóp cho hắn và trung niên nam tử phải giật mình sợ hãi. Hắn cũng không để ý nhiều như thế, mà dùng một loại thanh âm cực kỳ gấp gáp nói:
- Là Lục Mặc trưởng lão phân phó? Hai người kia tên là gì?
Nhìn thấy bộ dạng Nhị quản sự như vậy, sắc mặt trung niên nam tử hơi thay đổi, vội vàng nói:
- Đó là hai chú cháu, tên là Doanh Lợi Đức và Doanh.... Tiểu nhân cũng không nhớ rõ.
- Doanh Thừa Phong. - Thanh âm của hắn chưa dứt, Nhị quản sự đã tươi cười rạng rỡ, phất tay nói:
- Ngươi mau mời bọn họ vào đây, ta đi bẩm báo cho lão gia. Ha ha.... Lão gia mong gặp hắn đã lâu, cuối cùng cũng có tin tức của hắn, nhất định sẽ rất cao hứng.
Trung niên nam tử hít sâu một hơi khí lạnh, trong đầu không nhanh chóng nhớ lại câu nói vừa xong của Nhị quản sự.
"Lão gia đã muốn gặp hắn từ lâu rồi". Hóa ra kẻ này thật sự là người mà lão gia muốn triệu kiến a.
Hơn nữa nhìn bộ dạng Nhị quản sự thì lão gia đối với hắn cực kỳ coi trọng a.
- Ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi. - Nhị quản sự nổi giận nói.
- Vâng. Tiểu nhân đi ngay. - Trung niên nam tử mau chóng đi ra ngoài cửa lớn, hắn không chút do dự mở cửa ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Doanh Lợi Đức tiến sinh! Doanh Thừa Phong tiên sinh! Mời vào.
Doanh Lợi Đức thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy rằng Lục Mặc trưởng lão đã dặn dò cẩn thận là mau chóng mang Doanh Thừa Phong tới Phong phủ. Nhưng từ sâu trong lòng hắn vẫn kính sợ địa phương này, khi chưa được cho phép gặp mặt Phong Huống thì thủy chung trong lòng hắn vẫn cảm thấy hồi hộp không yên.
Cho đến lúc này, khi thấy trung niên nam tử khi nãy còn tỏ vẻ kiêu ngạo giờ chuyển thành cung kính thì trong lòng mới thoáng được thả lỏng.
Hắn ôm quyền thi lễ, cười nói:
- Đa tạ huynh đài.
Nhưng đúng lúc hắn muốn đi vào, Doanh Thừa Phong lại kéo ống tay áo của hắn, nói:
- Chú! Chúng ta về thôi.
Doanh Lợi Đức lặng đi một chút, rồi đột nhiên nổi giận nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Doanh Thừa Phong vẻ mặt ngây thơ nói:
- Phong phủ khó tiến vào như vậy, nếu đợi lát nữa gặp được Phong huống tiền bối chú chẳng phải còn cần tiêu pha nhiều hơn sao.
Doanh Lợi Đức dở khóc dở cười, nói:
- Đừng nói lung tung. Phong thái thượng trưởng lão có thân phận thế nào chứ, chú ở trong mắt lão nhân gia người chỉ giống như một con kiến mà thôi, tiểu tử ngươi đừng có nói bừa.
Doanh Thừa Phong giật mình, hơi gật đầu, ánh mắt căn bản không nhìn thấy sắc mặt vị trung niên nam tử bên cạnh đang trắc bệch ra, tự nói một mình:
- Vâng. Cháu hiểu rồi.
Doanh Lợi Đức xoay người, đột nhiên thấy trung niên nam tử lấy từ trong người ra hai cái bình ngọc đưa về phía mình.
Trừ chiếc bình ngọc vừa nãy hắn đưa cho trung niên nam tử người hầu, thì còn kèm theo một bình nữa.
- Doanh đại nhân! Tiểu nhân có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, mong ngài lượng thứ, bỏ qua cho tiểu nhân một lần. - Trung niên nam tử vẻ mặt đau khổ nói:
- Đây là một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan trân quý nhất của tiểu nhân, mong ngài nhận cho.
Xem bộ dáng của Nhị quản sự, đôi chú cháu này không phải là người dễ đắc tội, nếu như để bọn họ nhớ tới rồi ở trước mặt chủ nhân nói một câu thì kết quả của hắn sẽ rất bi thảm.
Doanh Lợi Đức hơi lặng đi một chút, quay đầu nhìn đứa cháu mình.
Doanh Thừa Phong cũng mỉm cười, nói:
- Chú! Nếu người ta đã có ý tốt như thế thì chú cứ nhận lấy đi.
Trung niên nam tử thế mới biết hóa ra ác ma chân chính cũng không phải là Doanh Lợi Đức với gương mặt phong trần, mà chính là tên tiểu tử Doanh Thừa Phong nhìn qua thì gương mặt vẫn còn non nớt này.
Chỉ có điều, người có thể khiến cho lão gia muốn gặp mặt thì hắn cũng không dám so đo điều gì.
Doanh Lợi Đức cười khổ một tiếng nhận lấy chiếc bình ngọc, trong lòng thầm cảm thán: "Cháu của mình càng ngày càng lợi hại, cũng càng ngày càng không chịu thiệt thòi. Chẳng qua, tôi tớ trong Phong phủ đúng là giàu có a, ngay cả thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan cũng lấy ra được."
Hai người tiến vào trong đại sảnh, mông còn chưa ngồi vững đã nghe thấy một tiếng cười to như sấm từ ngoài vang lên.
- Ha ha.... Tiểu tử Trương Minh Vân thật là cứng nhắc, không ngờ lại giữ ngươi lại ba tháng mới bằng lòng thả ngươi a.
Theo tiếng cười sang sảng này, Phong Huống nhanh chóng tiến vào trong phòng.
Ánh mắt Doanh Lợi Đức sáng lên, vội vàng quỳ bái, nói:
- Đệ tử Doanh Lợi Đức bái kiến Phong sư tổ.
Doanh Thừa Phong do dự một chút cũng quỳ gối theo, vị Phong Huống đại sư này tuổi cũng cao cho dù hắn quỳ lạy cũng là điều đương nhiên.
Phong Huống khoát tay chặn lại, một cỗ lực lượng mạnh mẽ vọt tới nâng đỡ hai người đứng dậy.
- Đã tới đây rồi thì không cần đa lễ. - Ánh mắt Phong Huống khẽ đảo qua người Doanh Lợi Đức một cái rồi nhanh chóng thu về. Đối với lão mà nói, những môn hạ đệ tử như Doanh Lợi Đức lão gặp qua đếm không hết, nếu hắn không phải là chú của Doanh Thừa Phong thì lão ngay cả liếc mắt cũng không có hứng thú.
- Phong sư tổ. - Doanh Thừa Phong cung kính nói:
- Đệ tử lần này tới đây là muốn theo ngài học tập Linh Đạo.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Ngươi cho dù không nói, lão phu cũng sẽ truyền thụ cho ngươi. - Hắn quay về phía người bên cạnh khẽ gật đầu một cái, nói:
- Mang Doanh Lợi Đức đi nghỉ ngơi, nhớ chiêu đãi cho tốt, nếu chậm trễ thì cẩn thận cái chân chó của các ngươi.
- Vâng. - Nhị quản sự vội vàng đáp ứng, tự mình dẫn Doanh Lợi Đức rời đi.
Trong đại sảnh lập tức chỉ còn lại hai người Phong Huống và Doanh Thừa Phong, mà nụ cười trên mặt Phong Huống cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó lại lộ ra biểu tình kỵ dị, dường như có chút do dự gì đó.
Doanh Thừa Phong im lặng đứng, trong đại sảnh lúc này không khí dần trở nên quỷ dị.
Nửa ngày sau, Phong Huống cũng đưa ra quyết định, lão trầm giọng nói:
- Thừa Phong à! Lão phu hôm nay muốn hỏi ngươi một vấn đề, hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời.
Doanh Thừa Phong khom người, nói:
- Mong sư tổ cứ nói.
- Ta muốn biết rằng, Trương Minh Vân đến tột cùng là đã truyền thụ cho ngươi nhiều ít bao nhiêu kỹ xảo Linh Đạo. - Ánh mắt Phong Huống chợt lóe lên một tia quang mang linh hoạt, sắc bén, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Doanh Thừa Phong.
Ở dưới ánh mắt chăm chú của lão, Doanh Thừa Phong không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác kỳ dị, nếu như hắn nói dối nửa lời sẽ bị Phong Huống nhìn thấu ngay lập tức.
Cười khổ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Sư tổ! Đệ tử không dám lừa ngài, gia sư mặc dù là người dẫn đường cho đệ tử vào Linh Đạo, nhưng ngoại trừ tri thức linh văn ra thì cũng chỉ truyền thụ kỹ xảo cơ bản nhất của Linh Đạo mà thôi.
- Cơ bản nhất?
- Vâng.
Ánh mắt Phong Huống sáng ngời lên, loại biểu tình này không ngờ lại tràn ngập sự vui mừng:
- Nói như vậy hắn cũng không đem phương pháp tu luyện linh đạo huyết mạch truyền thụ cho ngươi.
Doanh Thừa Phong không hiểu gì nói:
- Sư tổ! Cái gì là phương pháp tu luyện Linh Đạo huyết mạch?
Phong Huống "A" một tiếng, lão ho khan vài câu, nói:
- Không có gì. Đây là một loại bí quyết tu luyện đặc thù, nhưng đáng tiếc chính là cũng không phải là phương pháp thích hợp cho mọi người tu luyện.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn biết sự thật tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhưng vô luận là Trương Minh Vân hay Phong Huống tựa hồ đối với cái này đều kiêng kỵ. Cho dù là ngẫu nhiên mở miệng nói một câu thì cũng lập tức lấp liếm đi, tuyệt đối không nói thêm một câu nào nữa.
Dường như nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Doanh Thừa Phong, Phong Huống cười ha hả, nói:
- Tiểu tử ngươi không phải suy nghĩ nhiều, nếu ngày sau trên Linh Đạo ngươi đạt được thành tựu cao tự nhiên là sẽ tiếp xúc được với một ít bí mật đó. Nhưng hiện tại bây giờ thì hãy chăm chú khổ luyện đi, chớ theo đuổi những thứ cao xa.
Doanh Thừa Phong thoáng rùng mình, vội vàng nói:
- Vâng! Đệ tử nhớ rồi.
- Đi theo ta. - Phong Huống cười lớn, nói:
- Nếu như Trương Minh Vân không truyền thụ bí quyết Linh Đạo đặc thù cho ngươi thì lão phu cũng yên tâm truyền thụ.
Ở trong tiếng cười của lão tràn ngập sự vui mừng, những lo lắng khi nãy đã biến mất không còn dấu vết.
Doanh Thừa Phong đi theo lão vào trong nội viện, dọc theo đường đi thấy không ít gia nhân, cả đám cung kính đứng hầu một bên. Đợi cho hai người đi qua một đoạn xa mới dám động thân làm tiếp công việc của mình.
Bởi vậy mới thấy được, địa vị của Phong Huống đạt tới mức nào, loại địa vị này cũng không phải là biểu tượng của thân phận, mà là lão dùng thực lực cường đại khiến cho mọi người tán thành.
Đi qua mấy cái đình viện, tới một chỗ khố phòng.
Ở bên ngoài khố phòng, bốn gã nam tử canh gác, bọn họ mỗi một người ánh mắt đều sáng như sao, thân thủ nhanh nhẹn.
Nhãn lực của Doanh Thừa Phong hơn xa ngày trước, hơn nữa còn kích phát ra lực lượng tinh thần, lúc dùng thần niệm quét qua bốn người sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.
Bốn người này đều có tu vi cửu tầng chân khí, không có một ai tu vi thấp hơn chú Doanh Lợi Đức.
Nhưng xem bộ dáng của bọn họ thì chỉ là người hầu canh gác cho khố phòng mà thôi.
Cũng không biết là ở trong khố phòng này cất giấu những cái gì, không ngờ lại được Phong Huống coi trọng như thế.
Nhìn thấy Phong Huống tự mình đến, bốn nam tử canh gác khố phòng cũng không dám ngăn cản, mà ngoan ngoãn mở cửa ra.
Doanh Thừa Phong đi theo Phong Huống vào bên trong, vừa đảo ánh mắt qua một cái hắn không hỏi kinh hô lên một tiếng, sắc mặt trở nên quái dị.
Trong khố phòng này không ngờ đặt mấy trăm binh khí, những binh khí này tuy rằng không cùng một loại, nhưng khi Doanh Thừa Phong dùng thần niệm đảo qua lại phát hiện chúng nó hoàn toàn do tinh cương tạo thành.
Như vậy mấy trăm binh khí ở trong này đều phôi của linh khí, chỉ cần khắc đồ án linh văn lên đó và quán linh vào là có thể trở thành một kiện linh khí.
Phong Huống hơi hất chân một cái, một kiện binh khí từ mặt đất bay lên, rơi xuống trước mặt Doanh Thừa Phong.
- Thừa Phong! Ta nghe nói ngươi ở trong ba tháng qua tiến hành khảo hạch xuất sư ở Trương phủ? - Phong Huống thản nhiên hỏi.
- Vâng. - Doanh Thừa Phong đương nhiên biết chuyện này không thể lừa người khác, cho nên dứt khoát trả lời.
- Tốt. Vậy ngươi hãy quán linh một lần cho lão phu xem, bản lĩnh của ngươi như thế nào.
Bình luận facebook