Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Khí thế của Doanh Thừa Phong trong nháy mắt phóng vút lên cao, sát khí mênh mông giống như thủy triều tràn tới, đem cả một đoạn thông đạo bao phủ vào bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa dường như mất đi thanh âm và màu sắc. Mỗi người, mỗi một sinh vật trên người dường như có cảm giác sợ hãi tới sởn cả tóc gáy.
Sát khí!
Sát khí thô bạo tới cực điểm.
Đan Siêu và đám võ sĩ Trương gia thân hình thoáng run lên, ngay cả linh binh trong tay cũng xuất hiện chút ngưng trệ. May mắn là, phản ứng của những con dơi trên đầu bọn họ cũng không thay đổi nhiều, thậm chí còn thêm vài phần khoa trương.
Một lượng lớn dơi phóng lên cao, dường như muốn né tránh áp lực khủng bố thình lình xuất hiện, mà cũng không nhân cơ hội này đánh lén.
- Sát khí! Là sát khí như của Phong sư thúc.
Đan Siêu đưa mắt nhìn tên võ sĩ họ Trương một cái, ánh mắt không che dấu được sự kinh hãi.
Đến bây giờ, bọn họ rốt cục cũng hiểu được Phong Huống tại sao lại coi trọng tiểu tử này như thế. Đây không chỉ bởi vì bản thân hắn có thiên phú linh sư, mà trọng yếu hơn chính là thiên phú của kẻ này rất thích hợp để kế thừa y bát của Phong sư thúc.
Trong lòng Đan Siêu có chút hối hận, nếu biết như thế bọn họ chưa chắc đã lựa chọn ở phía đối đầu với Doanh Thừa Phong.
Vù....
Trong lúc đó, một tiếng xé gió linh hoạt, sắc bén truyền tới.
Doanh Thừa Phong cầm trường thương trong tay, mũi thương đỏ tươi như máu, mãnh liệt như lửa, như một con giao long xuất hải đâm về phía võ sĩ họ Trương.
Võ sĩ họ Trương hừ lạnh một tiếng, tuy rằng một thương này uy thế rất mạnh mẽ, nhưng hắn cũng chưa thật sự để trong lòng.
Bởi vì tu vi chân khí của hắn đã đạt tới thập tầng đỉnh phong, ngay cả Đan Siêu cũng phải kém một bậc. Lấy tu vi thập tầng chân khí đối phó với một tiểu bối tu vi thất tầng chân khí hắn không cần phải dùng tới toàn lực.
Hắn không chút để ý vung kiếm đón đỡ, hắn muốn dùng kiếm gạt trường thương sang một bên, đồng thời mượn lực tấn công về phía trước.
Nhưng mà, ngay khi mũi kiếm của hắn chạm vài thân trường thương sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn cảm giác được, uy lực của thanh trường thương này không ngờ lại cường đại tới có thể thừa nhận được một kiếm đó, hơn nữa còn không bị thay đổi phương hướng.
Đồng thời, một cỗ khí tức nóng rực tới cực điểm thừ thân trường thương nhanh chóng truyền tới làm cho chân khí của hắn.
Một kiếm chứa đầy lực lượng của hắn đối với trường thương mà nói lại chỉ giống như châu chấu đá voi, không tạo ra một chút tác dụng nào.
Tên võ sĩ họ Trương kêu lớn một tiếng, hắn hai chân dùng sức kiệt lực lui về phía sau.
Nhưng mà Doanh Thừa Phong dường như đã sớm có dự liệu, cổ tay hơi rung lên, trường thương lập tức xoay tròn. Hắn xoay tròn thanh trường thương phần lớn là để mượn lực lượng của thân trường thương để kích phát ra toàn bộ sức mạnh khiến cho nó trông như không gì không thể phá.
- Keng....
Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, trường kiếm trong tay võ sĩ họ Trương không ngờ lại bị đánh bay ra ngoài.
Đám người Đan Siêu trợn tròn mắt, mặc dù tận mắt nhìn thấy nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy rất khó tin.
Trước khi tới đây, bọn họ đều biết Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là một người vừa bước chân vào thất tầng chân khí, hơn nữa còn là một võ sĩ phục dụng đan dược mới đạt được tu vi như vậy.
Nhưng tên võ sĩ họ Trương dù sao cũng là kẻ thành danh mấy chục năm, mặc dù hắn không thể tấn chức sư cấp cường giả, tuy nhiên cũng thuộc vào lớp đỉnh cao của tầng võ sĩ.
Hai bên giao thủ, Doanh Thừa Phong dường như không thể nào có khả năng địch lại võ sĩ họ Trương, nhưng lúc này kết quả lại ngược lại. Uy lực một thương của hắn không ngờ lại đáng sợ như thế, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cổ quái.
Doanh Thừa Phong sải bước về phía trước, một quyền đánh lên thân trường thương, thanh trường thương đang đâm về phía trước đột nhiên ở giữa không trung đổi hướng lao về phía Đan Siêu.
Sắc mặt Đan Siêu không khỏi thay đổi, hắn không dám có chút khinh thường, cổ tay rung lên mũi kiếm tạo thành vô số đóa hoa, giống như hoa tươi nở rộ bao phủ lấy mũi trường thương.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong đối với vô số bóng hoa này làm như không thấy, trường thương trong tay hắn giống như ý trời, không hề lung lay trước bất kỳ lực lượng nào.
- Ầm....
Một tiếng nổ lớn vang lên, Đan Siêu cũng phát ra tiếng kêu thê lương, thân hình hắn liều mạng lui về phía sau. Dường như ở trước mặt hắn có một con quái thú thời tiền sử đá há miệng ra muốn nuốt hắn vào bên trong.
Vào thời khắc kiếm và thương va chạm với nhau, hắn rốt cục cũng được tại sao võ sĩ họ Trương kia lại thất thế như vậy.
Bởi vì ở trên thanh trường thương này không chỉ có lực lượng không tưởng nổi, còn có một cỗ Liệt Hỏa mãnh liệt ở bên trong. Khí tức nóng rực của nó lan sang linh kiếm, gần như có thể xâm nhập vào trong kinh mạch của hắn.
Hỏa hệ lực lượng - Hỏa hệ lực lượng cường đại mà thần bí.
- Bộ đồ! Đây là bộ đồ binh khí. - Hai chân vừa chạm đất, tên võ sĩ họ Trương tức giận nói:
- Mọi người cẩn thận, trên người hắn có hai bộ đồ linh khí, một Băng, một Hỏa, uy lực vô cùng lớn, không thể khinh địch được.
Những người còn lại nghe vậy mà lòng phát lạnh, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới hai người cường đại nhất bên mình không ngờ lại chật vật tới như vậy, bọn họ tự nhiên không dám tiếp tục khinh địch nữa. Chỉ có điều, tiểu tử này chỉ với tu vi thất tầng chân khí lại bằng vào hai bộ linh khí mà có thể phóng xuất ra được thực lực cường đại tới như vậy, bọn họ làm thế nào có thể chống đỡ được?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, chợt nghe thấy Doanh Thừa Phong hét to một tiếng, trường thương ở giữa không trung thay đổi, phảng phất như giao long lao thẳng lên không trung.
Bộp... Bộp... Bộp....
Một màn mưa máu xuất hiện ở trên không trung, Doanh Thừa Phong sau khi đẩy lui hai cường giả còn thuận tay chém chết hơn mười con dơi đang lao bổ xuống mình.
Những con dơi này khi bị Phách Vương Thương quét trúng thì một đám gãy xương, máu tươi văng tung tóe, còn chưa đợi bọn chúng rơi xuống đất đã bỏ mạng rồi.
- Bao vây hắn lại, đừng để cho hắn chạy thoát. - Tên võ sĩ họ Trương hét to một tiếng, thân hình cũng theo đó mà di chuyển tới chỗ linh binh của mình, hắn vũ động thanh kiếm chém chết mấy con dơi đang định tấn công mình rồi mới thuận hướng lao về phía Doanh Thừa Phong.
Những người còn lại bất kể là nguyện ý hay không, bọn họ đều phải động thân chậm rãi đi tới. Chỉ có điều, sau khi chứng kiến uy lực một thương của Doanh Thừa Phong, cho dù là có lòng tin tới đâu cũng chẳng ai dám cùng hắn lấy cứng đối cứng.
Nhưng mà, nhìn đám người kia lao tới chỗ mình, Doanh Thừa Phong cũng không hề cảm thấy lo lắng. Trước đó hắn còn không biết làm sao có thể giết hết mọi người, thì không ngờ bọn chúng lại tự đưa đến cửa, hắn cười dài một tiếng. Phách Vương Thương trong tay vũ động dần chuyển thành một vòng tròn lửa bao quanh người, căn bản không một ai dám tới gần dù chỉ nửa bước.
- Trương sư huynh! Linh binh của tên này uy lực quá lớn, chúng ta không thể tiến lại gần. - Một người quát to, trong thanh âm lộ ra vài phần lo lắng.
Tên võ sĩ họ Trương trầm giọng nói:
- Mọi người không được bối rối, muốn phát động hai bộ linh khí đó thì cần phải tiêu hao rất nhiều chân khí, tiểu tử này tuyệt đối không thể kiên trì được thời gian quá dài.
- Nhưng trên người hắn khẳng định có đan dược phòng thân.
- Hắn có đan dược, chúng ta cũng có. - Tên võ sĩ họ Trương cười dữ tợn nói:
- Để ta xem, đến tột cùng là hắn không thể kiên trì nổi, hay là chúng ta ngã xuống trước.
Mọi người thoáng rùng mình, dưới sự chỉ huy của võ sĩ họ Trương dần bình tĩnh lại.
Doanh Thừa Phong kích phát uy lực của hai bộ đồ tuy rằng rất mạnh mẽ, cho dù là toàn bộ những người ở đây liên thủ lại cũng không dám đón đỡ trực tiếp.
Nhưng muốn sử dụng linh khí có uy lực cường đại như vậy thì tiêu hao chân khí không phải chỉ một người tu vi thất tầng có thể chịu được.
Về phần đan dược thì bất luận kẻ nào cũng biết rằng thứ này có hạn, nếu trong thời gian ngắn phụng dụng nhiều đan dược, như vậy cũng không có lợi gì, ngược lại còn rất hại.
Cho nên, tất cả mọi người đều tin tưởng phán đoán của tên võ sĩ họ Trương, chỉ cần bọn họ có thể kiên trì, nhất định có thể kéo dài thời gian cho tới khi Doanh Thừa Phong kiệt lực mà chết.
Doanh Thừa Phong ngẩng mặt lên trời thét dài lên một tiếng, trường thương trong tay cuồn cuộn như rồng, mỗi một thương đâm ra đều có thể bức bách đối thủ lui về phía sau.
Đồng thời, Phách Vương Thương trong tay mỗi một lần chuyển động đều kéo theo một màn mưa máu.
Trên thân trường thương ẩn dấu một tia khí tức kỳ dị, cỗ khí tức này khuếch tán ra ngoài, tràn ngập trong phạm vi một hai thước.
Bởi vì trên người có mùi vị nồng đậm, cho nên dơi ở bốn phía lao về phía hắn cuồn cuộn không dứt.
Những con dơi này một khi đụng phải trường thương trong tay Doanh Thừa Phong lập tức giống như thiêu thân lao vào lửa, bỏ mạng ngay tại chỗ. Mà sau khi chúng tử vong, sinh mạng lực lượng cũng bị Phách Vương Thương hấp thu chuyển hóa thành dòng nhiệt lưu mạnh mẽ tiến vào cơ thể Doanh Thừa Phong.
Mặc dù cầm Phách Vương Thương trong tay, người mặc hàn hệ bộ đồ, mỗi thời khắc hắn phải hao phí rất nhiều chân khí, nhưng đồng thời mỗi thời khắc Doanh Thừa Phong cũng có đại lượng chân khí bổ sung.
Phách Vương Thương trong tay hắn thi triển càng lúc càng thuận tay, trường thương ở trong tay hắn linh hoạt giống như một chiếc tú hoa châm, kim may áo. Uy lực của Phách Vương Thương được hắn thi triển tới mức tận cùng, vòng tròn lửa càng ngày càng mạnh, nó hoàn toàn che lấp đi ánh sáng do đao kiếm của đám người Đan Siêu tạo thành.
Từng đạo ánh sáng màu hồng hợp thành một tấm lưới lớn, mà đám người Đan Siêu lại giống như những con côn trùng, tuy rằng liều mạng giãy dụa nhưng thủy chung vẫn không thể thoát ra ngoài.
Khi đối mặt với Phách Vương Thương tràn ngập sát khí bá đạo, cùng đàn dơi vô cùng vô tận tập kích, cuối cùng cũng có người không kiên trì nổi. Cho dù là không ngừng sử dụng đan dược thì chân khí trong cơ thể bọn họ cũng khó có thể duy trì được.
Suốt hai canh giờ sau, động tác của những người này càng lúc càng chậm, đồng thời thở hổn hển, gần như sắp duy trì không nổi nữa.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng rực lên, hắn quát lớn một tiếng, đầu Phách Vương Thương phát ra ánh sáng mạnh mẽ giống như ánh sáng mặt trời.
Đàn dơi trên không có vô số con phát ra những tiếng kêu kinh hãi khi thấy loại ánh sáng này. Chúng nó liều mạng quơ cặp cánh nhằm cố gắng thoát khỏi phạm vi bao phủ của loại ánh sáng đó.
Những người khác không tự chủ được nheo mắt lại, nhưng ngay lúc này, Doanh Thừa Phong nhanh như chớp đâm ra ba thương.
Ba đạo tiếng kêu thảm thiết từ miệng ba người phát ra, bọn họ tuy rằng kiệt lực chống đỡ, nhưng bản thân đã rơi vào tình trạng kiệt quệ sức lực thì làm sao có thể ngăn cản được đòn tập kích tràn ngập uy lực của Phách Vương Thương.
Trên ngực ba người đều xuất hiện một lỗ máu lớn, lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong Phách Vương Thương trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ sinh cơ của bọn họ.
Ba người này trợn tròn mắt, dường như không thể nào tin được bản thân mình lại có kết cục như vậy.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thiên địa dường như mất đi thanh âm và màu sắc. Mỗi người, mỗi một sinh vật trên người dường như có cảm giác sợ hãi tới sởn cả tóc gáy.
Sát khí!
Sát khí thô bạo tới cực điểm.
Đan Siêu và đám võ sĩ Trương gia thân hình thoáng run lên, ngay cả linh binh trong tay cũng xuất hiện chút ngưng trệ. May mắn là, phản ứng của những con dơi trên đầu bọn họ cũng không thay đổi nhiều, thậm chí còn thêm vài phần khoa trương.
Một lượng lớn dơi phóng lên cao, dường như muốn né tránh áp lực khủng bố thình lình xuất hiện, mà cũng không nhân cơ hội này đánh lén.
- Sát khí! Là sát khí như của Phong sư thúc.
Đan Siêu đưa mắt nhìn tên võ sĩ họ Trương một cái, ánh mắt không che dấu được sự kinh hãi.
Đến bây giờ, bọn họ rốt cục cũng hiểu được Phong Huống tại sao lại coi trọng tiểu tử này như thế. Đây không chỉ bởi vì bản thân hắn có thiên phú linh sư, mà trọng yếu hơn chính là thiên phú của kẻ này rất thích hợp để kế thừa y bát của Phong sư thúc.
Trong lòng Đan Siêu có chút hối hận, nếu biết như thế bọn họ chưa chắc đã lựa chọn ở phía đối đầu với Doanh Thừa Phong.
Vù....
Trong lúc đó, một tiếng xé gió linh hoạt, sắc bén truyền tới.
Doanh Thừa Phong cầm trường thương trong tay, mũi thương đỏ tươi như máu, mãnh liệt như lửa, như một con giao long xuất hải đâm về phía võ sĩ họ Trương.
Võ sĩ họ Trương hừ lạnh một tiếng, tuy rằng một thương này uy thế rất mạnh mẽ, nhưng hắn cũng chưa thật sự để trong lòng.
Bởi vì tu vi chân khí của hắn đã đạt tới thập tầng đỉnh phong, ngay cả Đan Siêu cũng phải kém một bậc. Lấy tu vi thập tầng chân khí đối phó với một tiểu bối tu vi thất tầng chân khí hắn không cần phải dùng tới toàn lực.
Hắn không chút để ý vung kiếm đón đỡ, hắn muốn dùng kiếm gạt trường thương sang một bên, đồng thời mượn lực tấn công về phía trước.
Nhưng mà, ngay khi mũi kiếm của hắn chạm vài thân trường thương sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn cảm giác được, uy lực của thanh trường thương này không ngờ lại cường đại tới có thể thừa nhận được một kiếm đó, hơn nữa còn không bị thay đổi phương hướng.
Đồng thời, một cỗ khí tức nóng rực tới cực điểm thừ thân trường thương nhanh chóng truyền tới làm cho chân khí của hắn.
Một kiếm chứa đầy lực lượng của hắn đối với trường thương mà nói lại chỉ giống như châu chấu đá voi, không tạo ra một chút tác dụng nào.
Tên võ sĩ họ Trương kêu lớn một tiếng, hắn hai chân dùng sức kiệt lực lui về phía sau.
Nhưng mà Doanh Thừa Phong dường như đã sớm có dự liệu, cổ tay hơi rung lên, trường thương lập tức xoay tròn. Hắn xoay tròn thanh trường thương phần lớn là để mượn lực lượng của thân trường thương để kích phát ra toàn bộ sức mạnh khiến cho nó trông như không gì không thể phá.
- Keng....
Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, trường kiếm trong tay võ sĩ họ Trương không ngờ lại bị đánh bay ra ngoài.
Đám người Đan Siêu trợn tròn mắt, mặc dù tận mắt nhìn thấy nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy rất khó tin.
Trước khi tới đây, bọn họ đều biết Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là một người vừa bước chân vào thất tầng chân khí, hơn nữa còn là một võ sĩ phục dụng đan dược mới đạt được tu vi như vậy.
Nhưng tên võ sĩ họ Trương dù sao cũng là kẻ thành danh mấy chục năm, mặc dù hắn không thể tấn chức sư cấp cường giả, tuy nhiên cũng thuộc vào lớp đỉnh cao của tầng võ sĩ.
Hai bên giao thủ, Doanh Thừa Phong dường như không thể nào có khả năng địch lại võ sĩ họ Trương, nhưng lúc này kết quả lại ngược lại. Uy lực một thương của hắn không ngờ lại đáng sợ như thế, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cổ quái.
Doanh Thừa Phong sải bước về phía trước, một quyền đánh lên thân trường thương, thanh trường thương đang đâm về phía trước đột nhiên ở giữa không trung đổi hướng lao về phía Đan Siêu.
Sắc mặt Đan Siêu không khỏi thay đổi, hắn không dám có chút khinh thường, cổ tay rung lên mũi kiếm tạo thành vô số đóa hoa, giống như hoa tươi nở rộ bao phủ lấy mũi trường thương.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong đối với vô số bóng hoa này làm như không thấy, trường thương trong tay hắn giống như ý trời, không hề lung lay trước bất kỳ lực lượng nào.
- Ầm....
Một tiếng nổ lớn vang lên, Đan Siêu cũng phát ra tiếng kêu thê lương, thân hình hắn liều mạng lui về phía sau. Dường như ở trước mặt hắn có một con quái thú thời tiền sử đá há miệng ra muốn nuốt hắn vào bên trong.
Vào thời khắc kiếm và thương va chạm với nhau, hắn rốt cục cũng được tại sao võ sĩ họ Trương kia lại thất thế như vậy.
Bởi vì ở trên thanh trường thương này không chỉ có lực lượng không tưởng nổi, còn có một cỗ Liệt Hỏa mãnh liệt ở bên trong. Khí tức nóng rực của nó lan sang linh kiếm, gần như có thể xâm nhập vào trong kinh mạch của hắn.
Hỏa hệ lực lượng - Hỏa hệ lực lượng cường đại mà thần bí.
- Bộ đồ! Đây là bộ đồ binh khí. - Hai chân vừa chạm đất, tên võ sĩ họ Trương tức giận nói:
- Mọi người cẩn thận, trên người hắn có hai bộ đồ linh khí, một Băng, một Hỏa, uy lực vô cùng lớn, không thể khinh địch được.
Những người còn lại nghe vậy mà lòng phát lạnh, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới hai người cường đại nhất bên mình không ngờ lại chật vật tới như vậy, bọn họ tự nhiên không dám tiếp tục khinh địch nữa. Chỉ có điều, tiểu tử này chỉ với tu vi thất tầng chân khí lại bằng vào hai bộ linh khí mà có thể phóng xuất ra được thực lực cường đại tới như vậy, bọn họ làm thế nào có thể chống đỡ được?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, chợt nghe thấy Doanh Thừa Phong hét to một tiếng, trường thương ở giữa không trung thay đổi, phảng phất như giao long lao thẳng lên không trung.
Bộp... Bộp... Bộp....
Một màn mưa máu xuất hiện ở trên không trung, Doanh Thừa Phong sau khi đẩy lui hai cường giả còn thuận tay chém chết hơn mười con dơi đang lao bổ xuống mình.
Những con dơi này khi bị Phách Vương Thương quét trúng thì một đám gãy xương, máu tươi văng tung tóe, còn chưa đợi bọn chúng rơi xuống đất đã bỏ mạng rồi.
- Bao vây hắn lại, đừng để cho hắn chạy thoát. - Tên võ sĩ họ Trương hét to một tiếng, thân hình cũng theo đó mà di chuyển tới chỗ linh binh của mình, hắn vũ động thanh kiếm chém chết mấy con dơi đang định tấn công mình rồi mới thuận hướng lao về phía Doanh Thừa Phong.
Những người còn lại bất kể là nguyện ý hay không, bọn họ đều phải động thân chậm rãi đi tới. Chỉ có điều, sau khi chứng kiến uy lực một thương của Doanh Thừa Phong, cho dù là có lòng tin tới đâu cũng chẳng ai dám cùng hắn lấy cứng đối cứng.
Nhưng mà, nhìn đám người kia lao tới chỗ mình, Doanh Thừa Phong cũng không hề cảm thấy lo lắng. Trước đó hắn còn không biết làm sao có thể giết hết mọi người, thì không ngờ bọn chúng lại tự đưa đến cửa, hắn cười dài một tiếng. Phách Vương Thương trong tay vũ động dần chuyển thành một vòng tròn lửa bao quanh người, căn bản không một ai dám tới gần dù chỉ nửa bước.
- Trương sư huynh! Linh binh của tên này uy lực quá lớn, chúng ta không thể tiến lại gần. - Một người quát to, trong thanh âm lộ ra vài phần lo lắng.
Tên võ sĩ họ Trương trầm giọng nói:
- Mọi người không được bối rối, muốn phát động hai bộ linh khí đó thì cần phải tiêu hao rất nhiều chân khí, tiểu tử này tuyệt đối không thể kiên trì được thời gian quá dài.
- Nhưng trên người hắn khẳng định có đan dược phòng thân.
- Hắn có đan dược, chúng ta cũng có. - Tên võ sĩ họ Trương cười dữ tợn nói:
- Để ta xem, đến tột cùng là hắn không thể kiên trì nổi, hay là chúng ta ngã xuống trước.
Mọi người thoáng rùng mình, dưới sự chỉ huy của võ sĩ họ Trương dần bình tĩnh lại.
Doanh Thừa Phong kích phát uy lực của hai bộ đồ tuy rằng rất mạnh mẽ, cho dù là toàn bộ những người ở đây liên thủ lại cũng không dám đón đỡ trực tiếp.
Nhưng muốn sử dụng linh khí có uy lực cường đại như vậy thì tiêu hao chân khí không phải chỉ một người tu vi thất tầng có thể chịu được.
Về phần đan dược thì bất luận kẻ nào cũng biết rằng thứ này có hạn, nếu trong thời gian ngắn phụng dụng nhiều đan dược, như vậy cũng không có lợi gì, ngược lại còn rất hại.
Cho nên, tất cả mọi người đều tin tưởng phán đoán của tên võ sĩ họ Trương, chỉ cần bọn họ có thể kiên trì, nhất định có thể kéo dài thời gian cho tới khi Doanh Thừa Phong kiệt lực mà chết.
Doanh Thừa Phong ngẩng mặt lên trời thét dài lên một tiếng, trường thương trong tay cuồn cuộn như rồng, mỗi một thương đâm ra đều có thể bức bách đối thủ lui về phía sau.
Đồng thời, Phách Vương Thương trong tay mỗi một lần chuyển động đều kéo theo một màn mưa máu.
Trên thân trường thương ẩn dấu một tia khí tức kỳ dị, cỗ khí tức này khuếch tán ra ngoài, tràn ngập trong phạm vi một hai thước.
Bởi vì trên người có mùi vị nồng đậm, cho nên dơi ở bốn phía lao về phía hắn cuồn cuộn không dứt.
Những con dơi này một khi đụng phải trường thương trong tay Doanh Thừa Phong lập tức giống như thiêu thân lao vào lửa, bỏ mạng ngay tại chỗ. Mà sau khi chúng tử vong, sinh mạng lực lượng cũng bị Phách Vương Thương hấp thu chuyển hóa thành dòng nhiệt lưu mạnh mẽ tiến vào cơ thể Doanh Thừa Phong.
Mặc dù cầm Phách Vương Thương trong tay, người mặc hàn hệ bộ đồ, mỗi thời khắc hắn phải hao phí rất nhiều chân khí, nhưng đồng thời mỗi thời khắc Doanh Thừa Phong cũng có đại lượng chân khí bổ sung.
Phách Vương Thương trong tay hắn thi triển càng lúc càng thuận tay, trường thương ở trong tay hắn linh hoạt giống như một chiếc tú hoa châm, kim may áo. Uy lực của Phách Vương Thương được hắn thi triển tới mức tận cùng, vòng tròn lửa càng ngày càng mạnh, nó hoàn toàn che lấp đi ánh sáng do đao kiếm của đám người Đan Siêu tạo thành.
Từng đạo ánh sáng màu hồng hợp thành một tấm lưới lớn, mà đám người Đan Siêu lại giống như những con côn trùng, tuy rằng liều mạng giãy dụa nhưng thủy chung vẫn không thể thoát ra ngoài.
Khi đối mặt với Phách Vương Thương tràn ngập sát khí bá đạo, cùng đàn dơi vô cùng vô tận tập kích, cuối cùng cũng có người không kiên trì nổi. Cho dù là không ngừng sử dụng đan dược thì chân khí trong cơ thể bọn họ cũng khó có thể duy trì được.
Suốt hai canh giờ sau, động tác của những người này càng lúc càng chậm, đồng thời thở hổn hển, gần như sắp duy trì không nổi nữa.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng rực lên, hắn quát lớn một tiếng, đầu Phách Vương Thương phát ra ánh sáng mạnh mẽ giống như ánh sáng mặt trời.
Đàn dơi trên không có vô số con phát ra những tiếng kêu kinh hãi khi thấy loại ánh sáng này. Chúng nó liều mạng quơ cặp cánh nhằm cố gắng thoát khỏi phạm vi bao phủ của loại ánh sáng đó.
Những người khác không tự chủ được nheo mắt lại, nhưng ngay lúc này, Doanh Thừa Phong nhanh như chớp đâm ra ba thương.
Ba đạo tiếng kêu thảm thiết từ miệng ba người phát ra, bọn họ tuy rằng kiệt lực chống đỡ, nhưng bản thân đã rơi vào tình trạng kiệt quệ sức lực thì làm sao có thể ngăn cản được đòn tập kích tràn ngập uy lực của Phách Vương Thương.
Trên ngực ba người đều xuất hiện một lỗ máu lớn, lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong Phách Vương Thương trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ sinh cơ của bọn họ.
Ba người này trợn tròn mắt, dường như không thể nào tin được bản thân mình lại có kết cục như vậy.
Bình luận facebook