Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Phương Hủy phất nhẹ tay để ngắt lời rồi nói: “Tiểu huynh đệ không cần khách khí! Hôm nay lão phu lưu ngươi lại là muốn thương lượng một chuyện.”
Doanh Thừa Phong biết rõ, nhìn thì ra vẻ đối phương muốn thương lượng với mình nhưng thật ra thì ngay cả tư cách cò kè mặc cả mình cũng không có, bèn cười nói: “Mời tiền bối phân phó!”
Phương Hủy khẽ gật đầu, vung tay lấy ra một tờ giấy mỏng rồi đặt nhẹ lên bàn. Lão nói: “Ngươi cầm rồi xem qua một chút đi!”
Doanh Thừa Phong khiêm tốn cáo lỗi rồi cầm tờ giấy lên xem xét nghiêm chỉnh.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã sáng mắt lên.
Đây vậy mà lại là một bản vẽ khôi giáp. Hơn nữa, điều làm cho hắn phải kinh ngạc là: trong bản vẽ còn có một đồ án linh văn mới toanh.
“Ngươi có thể nhận ra đây là thứ gì sao?” Phương Hủy hỏi bằng giọng hòa hoãn.
Mặc dù tu vi chân khí của nguyên chủ nhân thân thể này không cao lắm, nhưng năm năm hắn bên cạnh Doanh Lợi Đức cũng không phải là chỉ biết ăn hại. Mà Doanh Thừa Phong lại càng kế thừa đầy đủ tất cả trí nhớ lẫn kiến thức của hắn. Cho nên, sau khi xem xét cặn kẽ trong lòng hắn đã hiểu rõ ràng.
“Tiền bối, đây chính là bản sao để chế tạo khôi giáp.” Hắn ngập ngừng suy tính trong chốc lát nhưng thực ra là mượn cơ hội này để trao đổi cùng Trí Linh. “Nếu như vãn bối đoán không sai thì bộ khôi giáp này hẳn là một bộ sáo trang* đi?”
*Sáo trang: bộ trang phục hoàn chỉnh, gồm đầy đủ phụ kiện có tác dụng bảo vệ như: mũ, giáp, giày, che vai – đùi…
Đôi mắt Phương Hủy rực sáng rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ không hổ xuất thân từ thế gia có tiếng bác học đa tài, cả điểm này vậy mà thậm chí cũng nhìn ra!”
Doanh Thừa Phong cười khẽ. Hắn biết rõ vị cao nhân đối diện hẳn là đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng nó có lợi cho mình thì hắn tự nhiên sẽ không ngốc đến độ tự bán đứng mình.
Phương Hủy trầm ngâm hồi lâu, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi từng nghe qua linh khí sáo trang chưa?”
Doanh Thừa Phong liền giật mình. Nói thật tự đáy lòng, hắn cũng không biết cái quái gì gọi là linh khí sáo trang. Nhưng ở thời khắc này, nếu bản thân phun ra một câu “không biết!” thì chỉ sợ sẽ khiến đối phương lập tức hoài nghi.
Hắn gật nhẹ đầu rồi đáp: “Đã từng nghe qua.”
Phương Hủy mỉm cười, trong mắt lại hiện lên vẻ kích động thoáng qua nhưng vẫn bình tĩnh: “Linh khí sáo trang chính là vật phẩm khó quán linh nhất đương thời. Đây không chỉ do sự phân bố đồ án linh văn, hơn nữa lại còn cần một lượng linh lực lẫn sự tính toán vô cùng chuẩn xác trong quá trình quán linh. Chỉ cần một sai lầm nhỏ liền tức thì tựa kiếm củi ba năm đốt một giờ!” Thở dài một hơi, ông ta tiếp lời: “Cho dù trong Khí Đạo Tông của chúng ta, Linh sư có thể quán linh cho sáo trang cũng chẳng có là bao.”
Doanh Thừa Phong chầm chậm gật đầu, thầm nghĩ: “Loại sáo trang này không ngờ lại khó luyện chế đến như vậy! Có thể trong chuyện này có bí ẩn gì chăng?”
Tiếng nói Phương Hủy vẫn tiếp tục vang lên đều đều: “Chẳng qua, có mất là có được! Linh khí sáo trang nếu được quán linh thành công thì uy lực của nó sẽ gia tăng gấp bội. Cho dù gặp công kích của những linh khí bình thường cũng có thể ngăn cản dễ dàng.”
Doanh Thừa Phong lúc này mới hiểu ra, đồng thời trong lòng đại động. Hắn chuyển hướng nhìn về mảnh giấy bằng ánh mắt chăm chăm như muốn nuốt chửng nó, và cũng tựa hồ như muốn nhớ kĩ cấu trúc bản vẽ trong đầu.
Phương Hủy cười hăng hắc rồi nói: “Tiểu huynh đệ, lão phu đã lấy bản vẽ này ra nhưng cũng không có ý định thu về.”
Doanh Thừa Phong liền giật mình: “Ý của tiền bối là..?!”
“Lão phu muốn mời ngươi… khắc linh văn và quán linh cho bộ sáo trang thành linh khí!” Phương Hủy nói bằng giọng nghiêm nghị.
Doanh Thừa Phong thất kinh, vội vàng nói: “Tiền bối, ngài đang nói đùa ư?”
Hình dạng linh văn trên phụ kiện và bộ giáp này mặc dù rất phức tạp, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn tự tin có thể chú tạo ra. Nếu muốn quán linh để thành khí thì lại là chuyện xa xa hắn mới làm được.
Phương Hủy khẽ lắc đầu, nói: “Tiểu huynh đệ, bản thân ngươi tự nhiên là chưa làm được nhưng Trương huynh thì có thể thôi mà!”
Trong đầu Doanh Thừa Phong đột nhiên hiện lên linh quang thấu hiểu. Hắn tức thì rõ ràng, vị Phương Hủy này lại cho rằng hắn chính là hậu bối trong nhà Trương Minh Vân.
Quả thật, nếu như nói nếu có ai đủ khả năng hoàn thành quá trình quán linh phức tạp thế này, thì trong vòng trăm dặm quanh đây chỉ e rằng chỉ mỗi Trương Minh Vân mới có thể nắm chắc.
“Đây… chuyện này...” Doanh Thừa Phong liên tục cười khổ. Gan hắn mặc dù không nhỏ nhưng vẫn không thể nhẹ nhàng thừa nhận “vụ hiểu lầm” này.
Trương Minh Vân ấy có thân phận bậc nào?! Ngay cả Phương Hủy rõ ràng còn không cầu được người ta, nói gì đến một tiểu tử vô danh như mình chứ!
Thấy hắn ngần ngừ, Phương Hủy vội nói: “Tiểu huynh đệ, thật ra thì khôi giáp lão phu đã sớm chế tạo xong, nhưng về mặt khắc linh và quán linh đến bây giờ cũng không có tiến thêm bước nào. Nếu ngươi có thể giúp chúng ta giải quyết chuyện này, lão phu tất có thù lao thật hậu!”
Doanh Thừa Phong lại do dự một lúc: “Phương tiền bối, nếu vãn bối nhìn không lầm thì… những linh văn này có chút bất đồng với các nhà khác phải không?”
Phương Hủy đưa ngón cái khen ngợi: “Tiểu huynh đệ quả nhiên là gia truyền uyên bác! Hắc hắc… những linh văn này đến từ trong một bí pháp của một đại gia tộc truyền đời. Không chỉ có bất đồng về linh văn, mà ngay cả Phong linh thạch phối hợp cũng được đặc chế đấy!”
Phong linh thạch…*
*Phong ở đây là tồn trữ hay giam giữ trong “phong ấn – phong bế” chứ không có nghĩa là “gió”.
Doanh Thừa Phong lập tức nhớ lại hòn đá đen mà Trương Minh Vân đã từng sử dụng.
Lòng hắn chợt động. “Chẳng lẽ Phong linh thạch không chỉ có một mà còn có nhiều chủng loại và tác dụng cũng bất đồng hay sao?” Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ biết nén vấn đề này trong bụng, nếu cứ hỏi khơi khơi thì như vậy mọi chuyện đã lòi hết ra rồi.
Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong nói: “Được rồi! Ta chỉ cố hết sức thử một lần!” Hắn dừng một lúc rồi tiếp: “Thỉnh tiền bối đưa bộ khôi giáp ra đây. Trước tiên tại hạ sẽ khắc linh văn, sau khi khắc linh văn xong…”
Phương Hủy gật mạnh đầu, dõng dạc: “Đợi đến khi khắc linh văn xong thì Phương mỗ tất sẽ dâng Phong linh thạch lên. Mong tiểu huynh đệ chuyển lời cho Trương đại sư!”
Cúi đầu đáp một tiếng, Doanh Thừa Phong xoay người đi khỏi. Khi hắn đến trước cửa thì đã phát hiện có người sớm đã chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa cùng một cái rương lớn bên trong.
Hắn bất đắc dĩ than thầm rồi đuổi phu xe xuống, tự mình đánh xe rời khỏi trấn.
Sau khi hắn đi khỏi không lâu, Nguyên Bưu lại khó nhọc lê thân hình mập mạp đi tới.
“Phương sư huynh, người thấy tiểu tử kia có đáng tin không?” Lão béo lại thấp giọng xin chỉ thị: “Có cần đệ phái người theo dõi một chút..?!”
“Hừ, người Trương gia làm sao mà không đáng tin hử?” Phương Hủy quét mắt nhìn lão béo một lượt rồi tiếp: “Ngươi đang lấy làm kì quái vì sao ta nhận ra thân phận của hắn ư?”
“Vâng, sư huynh tuệ nhãn như điện, tiểu đệ ngu độn!” Nguyên Bưu vội vàng bợ đít.
Phương Hủy mỉm cười, tuốt thanh linh kiếm trong ra khỏi vỏ rồi hỏi: “Ngươi đã thử thanh kiếm này, thấy nó thế nào?”
Nguyên Bưu lập tức nhướng mày tươi mặt: “Phẩm cấp kiếm này, dù tiểu đệ công tác ở đây đã nhiều năm, cầm trong tay cũng không ít linh khí nhưng có thể sánh với kiếm này thì thực sự là chả có mấy.”
Phương Hủy chợt thấy buồn cười, lão nói: “Tiểu tử ngươi vẫn còn vài phần nhãn lực!” Sau đó, vị giám định sư vuốt nhẹ lên thân kiếm rồi tiếp lời: “Ngươi chưa từng khắc linh văn nên không biết sự trân quý của kiếm này ở chỗ nào đâu!” Rồi ông ta lại thì thào: “Ở trên thân kiếm có mấy điểm nối không thật rõ ràng.”
Sắc mặt Nguyên Bưu đại biến. Dĩ nhiên lão biết hàm ý của điểm nối linh văn có nghĩa là gì. Một thanh binh khí, nếu khi khắc linh văn mà xuất hiện điểm nối thì như vậy đến tám chín phần mười là đồ bỏ đi.
Bởi vì điểm nối sẽ tạo thành chướng ngại và lực cản khổng lồ cho quá trình vận chuyển linh lực.
Nhưng mà, thanh cực phẩm linh kiếm này lại có đến mấy điểm nối. Điều này thật sự là quá dọa người mà!
Phương Hủy khẽ nhếch môi rồi nói: “Chẳng qua những điểm nối này đã được cao nhân xử lí, căn bản không chỉ san bằng chúng mà còn cải tạo lại đồ án linh văn nữa! Hắc hắc…” Lão ta cười khan mấy tiếng rồi tiếp: “Nhân vật như vậy, trong chu vi mười dặm quanh nơi này, ngoại trừ y ra thì còn là ai vào đây?!”
Nguyên Bưu hít vào một hơi khí lạnh nhưng vẫn hồ nghi: “Phương sư huynh, nếu Trương đại sư muốn ra tay thì sao còn tạo nên những điểm nối trên linh văn thế này? Có khả năng trong đó chứa thâm ý gì sao?”
Phương Hủy vẫn thấy buồn cười, mắng đùa: “Thâm ý cái rắm ấy! Ta thấy những điểm nối này là do tiểu tử kia chơi lung tung mà thành đây!”
“Hắn vậy mà là một Linh sĩ ư?”
“Hiện giờ thì chưa hẳn, sau này còn chưa chắc!” Phương Hủy nói chậm rì rì: “Nếu ta đoán không sai… Trương đại sư hẳn đã thu người này làm đệ tử, hướng dẫn hắn học tập linh thuật.”
Trong mắt Nguyên Bưu không dấu được sự hâm mộ. Có thể trở thành đệ tử của Trương đại sư, đây chính là chuyện còn làm cho người ta ham muốn còn hơn cả trở thành đệ tử Nội đường của Khí Đạo Tông đó!
Phương Hủy lại cầm thanh kiếm lên rồi đánh giá cẩn thận, trong mắt càng không dấu nổi sự yêu thích vô cùng.
“Ha ha… một thanh kiếm mà tiểu đệ tử luyện hỏng rồi, vốn đã thành phế phẩm nhưng dưới tay Trương đại sư vậy mà có thể khởi tử hồi sinh, mà hơn nữa… còn trở thành một tác phẩm thượng giai xuất sắc. Tài nghệ bậc này thật sự làm người ta phải thán phục!” Một lúc sau, Phương Hủy mới nói lời như tận đáy lòng.
Nguyên Bưu liên tục đồng ý: “Nếu như kiếm này không có điểm nối, chẳng phải càng ghê gớm hơn sao?”
Phương Hủy trầm ngâm chốc lát. Ông ta gật đầu rồi đáp: “Hẳn là vậy!” Ngừng lại một chốc, ông ta không nhịn được mà hỏi: “Ngươi có biết đặc điểm lớn nhất của kiếm này là gì không?”
Nguyên Bưu lập tức đáp: “Sắc bén vô song.”
Phương Hủy cười khẽ mới giải thích: “Nếu như chỉ sắc bén vô song thì lão phu sao lại đánh giá là thượng phẩm chứ!”
Nguyên Bưu ngẩn người, vui mừng hỏi dồn dập: “Chẳng lẽ kiếm này còn ẩn chứa huyền cơ khác?”
“Đó là tự nhiên!” Phương Hủy rung nhẹ cổ tay rồi tiếp: “Điểm độc đáo lớn nhất của kiếm này chính là đã được cải tạo đồ án linh văn. Hơn nữa, lúc quán linh nó còn được thi triển mật kĩ khiến cho kiếm quang dài hơn ba phần, mà đối với nhu cầu chân khí thì giảm đi rất nhiều.”
--o0o--
Nguyên Bưu cố gắng trợn to đôi mắt hí, trong lòng lão âm thầm kinh sợ.
Có thể làm kiếm quang dài thêm ba phần đã là chuyện không thể tin nổi, mà giảm bớt nhu cầu chân khí thì càng có thể để Võ sĩ cấp thấp sử dụng. Đây tuyệt đối là một thuộc tính cực kì hữu dụng!
Sau khi dược quán linh thì dù linh văn có thể phóng ra uy năng khủng khiếp nhưng lại rất cần chân khí duy trì. Cho nên, uy năng binh khí càng mạnh thì lượng chân khí cung cấp phải càng nhiều.
Mà thanh kiếm này khác xa! Vừa gia tăng độ sắc bén đồng thời vừa giảm thiểu đối đa lượng chân khí cần cung cấp.
Từ đó mà luận, người có thể kích phát uy năng kiếm này càng lâu, trong lúc chiến đấu sinh tử thì hẳn đây chính là cơ hội chiến thắng.
Đến đây, trong lòng lão béo đã không cách nào yên nữa.
Thanh linh kiếm này, đừng nói là một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà cho dù một trăm năm mươi viên cũng quá đáng giá.
Chẳng qua, trong lòng lão vẫn còn vài phần lo lắng: “Sư huynh, nhưng người nọ lại không thừa nhận hắn là đệ tử của đại sư Trương Minh Vân mà?”
Phương Hủy cười nhạt: “Ngươi yên tâm. Thủ pháp Mạt bình của các môn phái đều không giống nhau. Thủ pháp trên thanh trường kiếm này tuyệt đối đến từ Trương gia. Mà lại nói…” Ông ta dừng lại rồi tiếp lời: “Bản vẽ ta đưa hắn cũng không phải là vật gì trân quý, nhưng nếu có thể dùng nó để tạo quan hệ với Trương Minh Vân kia, đây mới thực sự là một vốn bốn lời!”
Doanh Thừa Phong biết rõ, nhìn thì ra vẻ đối phương muốn thương lượng với mình nhưng thật ra thì ngay cả tư cách cò kè mặc cả mình cũng không có, bèn cười nói: “Mời tiền bối phân phó!”
Phương Hủy khẽ gật đầu, vung tay lấy ra một tờ giấy mỏng rồi đặt nhẹ lên bàn. Lão nói: “Ngươi cầm rồi xem qua một chút đi!”
Doanh Thừa Phong khiêm tốn cáo lỗi rồi cầm tờ giấy lên xem xét nghiêm chỉnh.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã sáng mắt lên.
Đây vậy mà lại là một bản vẽ khôi giáp. Hơn nữa, điều làm cho hắn phải kinh ngạc là: trong bản vẽ còn có một đồ án linh văn mới toanh.
“Ngươi có thể nhận ra đây là thứ gì sao?” Phương Hủy hỏi bằng giọng hòa hoãn.
Mặc dù tu vi chân khí của nguyên chủ nhân thân thể này không cao lắm, nhưng năm năm hắn bên cạnh Doanh Lợi Đức cũng không phải là chỉ biết ăn hại. Mà Doanh Thừa Phong lại càng kế thừa đầy đủ tất cả trí nhớ lẫn kiến thức của hắn. Cho nên, sau khi xem xét cặn kẽ trong lòng hắn đã hiểu rõ ràng.
“Tiền bối, đây chính là bản sao để chế tạo khôi giáp.” Hắn ngập ngừng suy tính trong chốc lát nhưng thực ra là mượn cơ hội này để trao đổi cùng Trí Linh. “Nếu như vãn bối đoán không sai thì bộ khôi giáp này hẳn là một bộ sáo trang* đi?”
*Sáo trang: bộ trang phục hoàn chỉnh, gồm đầy đủ phụ kiện có tác dụng bảo vệ như: mũ, giáp, giày, che vai – đùi…
Đôi mắt Phương Hủy rực sáng rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ không hổ xuất thân từ thế gia có tiếng bác học đa tài, cả điểm này vậy mà thậm chí cũng nhìn ra!”
Doanh Thừa Phong cười khẽ. Hắn biết rõ vị cao nhân đối diện hẳn là đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng nó có lợi cho mình thì hắn tự nhiên sẽ không ngốc đến độ tự bán đứng mình.
Phương Hủy trầm ngâm hồi lâu, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi từng nghe qua linh khí sáo trang chưa?”
Doanh Thừa Phong liền giật mình. Nói thật tự đáy lòng, hắn cũng không biết cái quái gì gọi là linh khí sáo trang. Nhưng ở thời khắc này, nếu bản thân phun ra một câu “không biết!” thì chỉ sợ sẽ khiến đối phương lập tức hoài nghi.
Hắn gật nhẹ đầu rồi đáp: “Đã từng nghe qua.”
Phương Hủy mỉm cười, trong mắt lại hiện lên vẻ kích động thoáng qua nhưng vẫn bình tĩnh: “Linh khí sáo trang chính là vật phẩm khó quán linh nhất đương thời. Đây không chỉ do sự phân bố đồ án linh văn, hơn nữa lại còn cần một lượng linh lực lẫn sự tính toán vô cùng chuẩn xác trong quá trình quán linh. Chỉ cần một sai lầm nhỏ liền tức thì tựa kiếm củi ba năm đốt một giờ!” Thở dài một hơi, ông ta tiếp lời: “Cho dù trong Khí Đạo Tông của chúng ta, Linh sư có thể quán linh cho sáo trang cũng chẳng có là bao.”
Doanh Thừa Phong chầm chậm gật đầu, thầm nghĩ: “Loại sáo trang này không ngờ lại khó luyện chế đến như vậy! Có thể trong chuyện này có bí ẩn gì chăng?”
Tiếng nói Phương Hủy vẫn tiếp tục vang lên đều đều: “Chẳng qua, có mất là có được! Linh khí sáo trang nếu được quán linh thành công thì uy lực của nó sẽ gia tăng gấp bội. Cho dù gặp công kích của những linh khí bình thường cũng có thể ngăn cản dễ dàng.”
Doanh Thừa Phong lúc này mới hiểu ra, đồng thời trong lòng đại động. Hắn chuyển hướng nhìn về mảnh giấy bằng ánh mắt chăm chăm như muốn nuốt chửng nó, và cũng tựa hồ như muốn nhớ kĩ cấu trúc bản vẽ trong đầu.
Phương Hủy cười hăng hắc rồi nói: “Tiểu huynh đệ, lão phu đã lấy bản vẽ này ra nhưng cũng không có ý định thu về.”
Doanh Thừa Phong liền giật mình: “Ý của tiền bối là..?!”
“Lão phu muốn mời ngươi… khắc linh văn và quán linh cho bộ sáo trang thành linh khí!” Phương Hủy nói bằng giọng nghiêm nghị.
Doanh Thừa Phong thất kinh, vội vàng nói: “Tiền bối, ngài đang nói đùa ư?”
Hình dạng linh văn trên phụ kiện và bộ giáp này mặc dù rất phức tạp, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn tự tin có thể chú tạo ra. Nếu muốn quán linh để thành khí thì lại là chuyện xa xa hắn mới làm được.
Phương Hủy khẽ lắc đầu, nói: “Tiểu huynh đệ, bản thân ngươi tự nhiên là chưa làm được nhưng Trương huynh thì có thể thôi mà!”
Trong đầu Doanh Thừa Phong đột nhiên hiện lên linh quang thấu hiểu. Hắn tức thì rõ ràng, vị Phương Hủy này lại cho rằng hắn chính là hậu bối trong nhà Trương Minh Vân.
Quả thật, nếu như nói nếu có ai đủ khả năng hoàn thành quá trình quán linh phức tạp thế này, thì trong vòng trăm dặm quanh đây chỉ e rằng chỉ mỗi Trương Minh Vân mới có thể nắm chắc.
“Đây… chuyện này...” Doanh Thừa Phong liên tục cười khổ. Gan hắn mặc dù không nhỏ nhưng vẫn không thể nhẹ nhàng thừa nhận “vụ hiểu lầm” này.
Trương Minh Vân ấy có thân phận bậc nào?! Ngay cả Phương Hủy rõ ràng còn không cầu được người ta, nói gì đến một tiểu tử vô danh như mình chứ!
Thấy hắn ngần ngừ, Phương Hủy vội nói: “Tiểu huynh đệ, thật ra thì khôi giáp lão phu đã sớm chế tạo xong, nhưng về mặt khắc linh và quán linh đến bây giờ cũng không có tiến thêm bước nào. Nếu ngươi có thể giúp chúng ta giải quyết chuyện này, lão phu tất có thù lao thật hậu!”
Doanh Thừa Phong lại do dự một lúc: “Phương tiền bối, nếu vãn bối nhìn không lầm thì… những linh văn này có chút bất đồng với các nhà khác phải không?”
Phương Hủy đưa ngón cái khen ngợi: “Tiểu huynh đệ quả nhiên là gia truyền uyên bác! Hắc hắc… những linh văn này đến từ trong một bí pháp của một đại gia tộc truyền đời. Không chỉ có bất đồng về linh văn, mà ngay cả Phong linh thạch phối hợp cũng được đặc chế đấy!”
Phong linh thạch…*
*Phong ở đây là tồn trữ hay giam giữ trong “phong ấn – phong bế” chứ không có nghĩa là “gió”.
Doanh Thừa Phong lập tức nhớ lại hòn đá đen mà Trương Minh Vân đã từng sử dụng.
Lòng hắn chợt động. “Chẳng lẽ Phong linh thạch không chỉ có một mà còn có nhiều chủng loại và tác dụng cũng bất đồng hay sao?” Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ biết nén vấn đề này trong bụng, nếu cứ hỏi khơi khơi thì như vậy mọi chuyện đã lòi hết ra rồi.
Khẽ gật đầu, Doanh Thừa Phong nói: “Được rồi! Ta chỉ cố hết sức thử một lần!” Hắn dừng một lúc rồi tiếp: “Thỉnh tiền bối đưa bộ khôi giáp ra đây. Trước tiên tại hạ sẽ khắc linh văn, sau khi khắc linh văn xong…”
Phương Hủy gật mạnh đầu, dõng dạc: “Đợi đến khi khắc linh văn xong thì Phương mỗ tất sẽ dâng Phong linh thạch lên. Mong tiểu huynh đệ chuyển lời cho Trương đại sư!”
Cúi đầu đáp một tiếng, Doanh Thừa Phong xoay người đi khỏi. Khi hắn đến trước cửa thì đã phát hiện có người sớm đã chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa cùng một cái rương lớn bên trong.
Hắn bất đắc dĩ than thầm rồi đuổi phu xe xuống, tự mình đánh xe rời khỏi trấn.
Sau khi hắn đi khỏi không lâu, Nguyên Bưu lại khó nhọc lê thân hình mập mạp đi tới.
“Phương sư huynh, người thấy tiểu tử kia có đáng tin không?” Lão béo lại thấp giọng xin chỉ thị: “Có cần đệ phái người theo dõi một chút..?!”
“Hừ, người Trương gia làm sao mà không đáng tin hử?” Phương Hủy quét mắt nhìn lão béo một lượt rồi tiếp: “Ngươi đang lấy làm kì quái vì sao ta nhận ra thân phận của hắn ư?”
“Vâng, sư huynh tuệ nhãn như điện, tiểu đệ ngu độn!” Nguyên Bưu vội vàng bợ đít.
Phương Hủy mỉm cười, tuốt thanh linh kiếm trong ra khỏi vỏ rồi hỏi: “Ngươi đã thử thanh kiếm này, thấy nó thế nào?”
Nguyên Bưu lập tức nhướng mày tươi mặt: “Phẩm cấp kiếm này, dù tiểu đệ công tác ở đây đã nhiều năm, cầm trong tay cũng không ít linh khí nhưng có thể sánh với kiếm này thì thực sự là chả có mấy.”
Phương Hủy chợt thấy buồn cười, lão nói: “Tiểu tử ngươi vẫn còn vài phần nhãn lực!” Sau đó, vị giám định sư vuốt nhẹ lên thân kiếm rồi tiếp lời: “Ngươi chưa từng khắc linh văn nên không biết sự trân quý của kiếm này ở chỗ nào đâu!” Rồi ông ta lại thì thào: “Ở trên thân kiếm có mấy điểm nối không thật rõ ràng.”
Sắc mặt Nguyên Bưu đại biến. Dĩ nhiên lão biết hàm ý của điểm nối linh văn có nghĩa là gì. Một thanh binh khí, nếu khi khắc linh văn mà xuất hiện điểm nối thì như vậy đến tám chín phần mười là đồ bỏ đi.
Bởi vì điểm nối sẽ tạo thành chướng ngại và lực cản khổng lồ cho quá trình vận chuyển linh lực.
Nhưng mà, thanh cực phẩm linh kiếm này lại có đến mấy điểm nối. Điều này thật sự là quá dọa người mà!
Phương Hủy khẽ nhếch môi rồi nói: “Chẳng qua những điểm nối này đã được cao nhân xử lí, căn bản không chỉ san bằng chúng mà còn cải tạo lại đồ án linh văn nữa! Hắc hắc…” Lão ta cười khan mấy tiếng rồi tiếp: “Nhân vật như vậy, trong chu vi mười dặm quanh nơi này, ngoại trừ y ra thì còn là ai vào đây?!”
Nguyên Bưu hít vào một hơi khí lạnh nhưng vẫn hồ nghi: “Phương sư huynh, nếu Trương đại sư muốn ra tay thì sao còn tạo nên những điểm nối trên linh văn thế này? Có khả năng trong đó chứa thâm ý gì sao?”
Phương Hủy vẫn thấy buồn cười, mắng đùa: “Thâm ý cái rắm ấy! Ta thấy những điểm nối này là do tiểu tử kia chơi lung tung mà thành đây!”
“Hắn vậy mà là một Linh sĩ ư?”
“Hiện giờ thì chưa hẳn, sau này còn chưa chắc!” Phương Hủy nói chậm rì rì: “Nếu ta đoán không sai… Trương đại sư hẳn đã thu người này làm đệ tử, hướng dẫn hắn học tập linh thuật.”
Trong mắt Nguyên Bưu không dấu được sự hâm mộ. Có thể trở thành đệ tử của Trương đại sư, đây chính là chuyện còn làm cho người ta ham muốn còn hơn cả trở thành đệ tử Nội đường của Khí Đạo Tông đó!
Phương Hủy lại cầm thanh kiếm lên rồi đánh giá cẩn thận, trong mắt càng không dấu nổi sự yêu thích vô cùng.
“Ha ha… một thanh kiếm mà tiểu đệ tử luyện hỏng rồi, vốn đã thành phế phẩm nhưng dưới tay Trương đại sư vậy mà có thể khởi tử hồi sinh, mà hơn nữa… còn trở thành một tác phẩm thượng giai xuất sắc. Tài nghệ bậc này thật sự làm người ta phải thán phục!” Một lúc sau, Phương Hủy mới nói lời như tận đáy lòng.
Nguyên Bưu liên tục đồng ý: “Nếu như kiếm này không có điểm nối, chẳng phải càng ghê gớm hơn sao?”
Phương Hủy trầm ngâm chốc lát. Ông ta gật đầu rồi đáp: “Hẳn là vậy!” Ngừng lại một chốc, ông ta không nhịn được mà hỏi: “Ngươi có biết đặc điểm lớn nhất của kiếm này là gì không?”
Nguyên Bưu lập tức đáp: “Sắc bén vô song.”
Phương Hủy cười khẽ mới giải thích: “Nếu như chỉ sắc bén vô song thì lão phu sao lại đánh giá là thượng phẩm chứ!”
Nguyên Bưu ngẩn người, vui mừng hỏi dồn dập: “Chẳng lẽ kiếm này còn ẩn chứa huyền cơ khác?”
“Đó là tự nhiên!” Phương Hủy rung nhẹ cổ tay rồi tiếp: “Điểm độc đáo lớn nhất của kiếm này chính là đã được cải tạo đồ án linh văn. Hơn nữa, lúc quán linh nó còn được thi triển mật kĩ khiến cho kiếm quang dài hơn ba phần, mà đối với nhu cầu chân khí thì giảm đi rất nhiều.”
--o0o--
Nguyên Bưu cố gắng trợn to đôi mắt hí, trong lòng lão âm thầm kinh sợ.
Có thể làm kiếm quang dài thêm ba phần đã là chuyện không thể tin nổi, mà giảm bớt nhu cầu chân khí thì càng có thể để Võ sĩ cấp thấp sử dụng. Đây tuyệt đối là một thuộc tính cực kì hữu dụng!
Sau khi dược quán linh thì dù linh văn có thể phóng ra uy năng khủng khiếp nhưng lại rất cần chân khí duy trì. Cho nên, uy năng binh khí càng mạnh thì lượng chân khí cung cấp phải càng nhiều.
Mà thanh kiếm này khác xa! Vừa gia tăng độ sắc bén đồng thời vừa giảm thiểu đối đa lượng chân khí cần cung cấp.
Từ đó mà luận, người có thể kích phát uy năng kiếm này càng lâu, trong lúc chiến đấu sinh tử thì hẳn đây chính là cơ hội chiến thắng.
Đến đây, trong lòng lão béo đã không cách nào yên nữa.
Thanh linh kiếm này, đừng nói là một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà cho dù một trăm năm mươi viên cũng quá đáng giá.
Chẳng qua, trong lòng lão vẫn còn vài phần lo lắng: “Sư huynh, nhưng người nọ lại không thừa nhận hắn là đệ tử của đại sư Trương Minh Vân mà?”
Phương Hủy cười nhạt: “Ngươi yên tâm. Thủ pháp Mạt bình của các môn phái đều không giống nhau. Thủ pháp trên thanh trường kiếm này tuyệt đối đến từ Trương gia. Mà lại nói…” Ông ta dừng lại rồi tiếp lời: “Bản vẽ ta đưa hắn cũng không phải là vật gì trân quý, nhưng nếu có thể dùng nó để tạo quan hệ với Trương Minh Vân kia, đây mới thực sự là một vốn bốn lời!”
Bình luận facebook