• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tạo Thần (5 Viewers)

  • Chương 185

Cuối đường chân trời xuất hiện một tòa thành lớn nguy nga, tráng lệ, tường thành của tòa thành thị này đều do đá hoa cương cứng rắng xây dựng lên. Đưa mắt nhìn lên, tường thành cao tới mười trượng có một cỗ khí thế uy áp làm cho ngay cả khi ở xa cũng cảm nhận được áp lực rất lớn.


Đây chính là Thiên Hạo Thành. Tòa thành to lớn này do mấy cỗ thế lực lớn nắm giữ trong tay, ngay cả với thực lực cường đại như Khí Đạo Tông cũng chỉ có thể nắm giữ một số bộ phận quyền lực mà thôi.


Đoàn xe này đi tới trước tòa thành, phụ tử Doanh Lợi Đức và Trương Xuân Hiểu đã sớm từ trong xe chui ra.


Dọc theo đường đi ba người bọn họ có thể nhận được chiếu cố đặc thù giống với Phong Huống, Doanh Thừa Phong và hai vị võ sư. Sở dĩ bọn họ được ngồi trong đoàn xe này hoàn toàn là do có liên quan tới Doanh Thừa Phong, mọi người đều biết Doanh Thừa Phong được Phong Huống thái thượng trưởng lão yêu quý, cùng với Chấp Pháp Đường và Lâm gia coi trọng, cho nên đãi ngộ đặc thù của bọn họ không hề khiến cho ai có nửa câu oán hận.


Nhưng khi tiếp cận Thiên Hạo Thành, ba người bọn họ cũng chủ động xuống xe, xen lẫn vào trong đoàn xe ngựa để chiêm ngưỡng tòa thành lớn nổi tiếng xa gần này.


Dòng người trong thành thị thập phần đông đúc, đặc biệt ở cửa ra vào có một hàng dài người xếp hàng, dường như toàn bộ người trên thế giới này đều đi tới nơi đây.


Chẳng qua, vị đệ tử Trương Lâm Hâm của Chấp Pháp Đường lấy ra một khối ngọc bài đưa tới trước, thủ vệ lập tức mở rộng cửa cho đoàn xe bọn họ đi vào. Đừng nói là tra xét, cho dù một thủ vệ mở miệng hỏi một câu cũng không có.


Doanh Thừa Phong ở trong xe thấy được hết thảy mọi việc mà trong lòng không khỏi có chút cảm khái.


Trương gia được xưng là một trong tứ đại thế gia của Thiên Hạo Thành quả nhiên là có nội tình sâu vô cùng. Nếu như hắn muốn vặn ngã Trương gia luôn đối địch thì có vẻ như đây là chuyện không hề dễ dàng a.


Phảng phất như nhìn thấu đăm chiêu trong lòng Doanh Thừa Phong, Phong Huống nhẹ giọng nói:


- Thừa Phong! Trương gia dù sao cũng là một thành viên của tông môn, chẳng qua bọn họ sở dĩ có thể đứng vững gót chân ở đây chính là có Khí Đạo Tông chúng ta làm chỗ dựa.


Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày lại, nói:


- Vâng, thưa sư tổ.


Ý tứ Phong Huống là không hy vọng hắn tiếp tục tranh đấu với Trương gia, đây chính là nguyên ý trong lời của lão.


Trương gia ở Thiên Hạo Thành tuy rằng có thể lực khổng lồ, nhưng nếu mất đi chỗ dựa là Khí Đạo Tông, vậy bọn họ chẳng khác nào cây không có rễ, chẳng thể trụ được bao lâu.


- Ha ha.... Lục huynh! Các ngươi cuối cùng đã tới.


Xa xa truyền tới tiếng chào hỏi vui mừng, dường như có người kéo Lục Mặc lại hàn huyên thân thiết.


- Trương huynh! Đã lâu không gặp.


- Đúng vậy. Từ năm năm trước, Trương mỗ ở trong Chấp Pháp Đường gặp được Lục huynh, thì từ đó tới nay vẫn vô duyên gặp lại. Thời gian năm năm chỉ thoáng cái là qua, thật sự là mau a. - Người nọ thổn thức một lát,,nói:


- Lục huynh! Chúng ta nghe Phong sư thúc muốn tới đây cho nên cả nhà cao thấp đều nhiệt liệt chờ đón. Mọi người đi đường mệt nhọc, xin mời Phong sư thúc vào trong phủ nghị tạm được chứ?


Lục Mặc trầm ngâm một lát, nói:


- Ta quay lại bẩm với sư thúc, để lão nhân gia tự mình quyết định.


Người nọ liên tục gật đầu, nói:


- Hẳn là vậy, hẳn là vậy....


- Phong sư thúc! Chúng ta đã tiến vào trong thành, Trương gia đã sắp xếp xong xuôi chỗ ở, chúng ta có qua đó không?


Ở ngoài cửa sổ xe, thanh âm Lục Mặc nhanh chóng truyền vào trong.


Phong Huống trầm ngâm một lát, nói:


- Không cần. Lần này lão phu tới đây là tham gia điển lễ khai đàn khảo hạch của Thiên Đạo Thánh Đường, theo lý thì nên ở trong Thánh Đường, ngươi hãy tự sắp xếp đi.


- Vâng. - Lục Mặc kỳ thật đã sớm có dự đoán, có đám người Doanh Thừa Phong ở trong đội ngũ, như vậy Phong Huống tuyệt đối sẽ không tới Trương gia. Chỉ có điều, hắn cũng không dám tự mình đứng ra làm chủ ngay, cho nên mới ra vẻ đi xin chỉ thị.


Sau khi có được mệnh lệnh của Phong Huống, đoàn xe tiếp tục đi tới trước, rất nhanh đã đi tới trung tâm thành thị.


Ở nơi này, một tòa tháp cao lớn dựng sừng sững giữa tòa thành, thân tháp không ngờ lại cao tới hơn ba mươi trượng, đây chính là kiến trúc cao nhất trong thành thị. Chỉ cần ở trong phạm vi thành thị, bất kể là địa phương nào, chỉ cần tầm mắt không bị cái gì chặn là có thể dễ dàng nhìn thấy tòa tháp này.


Doanh Thừa Phong xuống xe ngựa, nhìn tòa tháp cao lớn kia mà trong lòng không ngừng lấy làm kỳ.


Với lực lượng kỹ thuật của thế giới này không ngờ lại có thể kiến tạo được một tòa tháp to lớn như thế, thật đúng là có chút khó tin.


Chẳng qua, cảm thụ được từng trận linh lực dao động cường đại từ tòa tháp truyền tới, Doanh Thừa Phong lại thoáng giật mình.


Linh Đạo ở trên thế giới này chính là khoa học kỹ thuật, chỉ cần có nhóm Linh Sư tham dự vào trong việc gì đó là khó có khả năng là không làm được.


- Nơi này là trọng địa Linh Đạo Thánh Đường, người nhàn rỗi mau tránh ra.


Bỗng nhiên, một đạo tiếng hét vang lên, theo đó, từ đại môn ở phía trước tòa tháp có hơn mười vị võ sĩ mặc chiến giáp.


Trên người bọn họ không ngừng lóe lên những tia hàn ý lạnh lẽo, cỗ khí tức này cũng không phải là tồn tại một mình. Mà là bị một loại lực lượng thần bí chỉ huy tràn ngập trong hư không, làm cho người ta rét run cả người.


- Hàn hệ lực lượng.... Đây chính là Sư cấp linh khí sao? - Trương Xuân Hiểu thấp giọng hỏi.


Sĩ cấp giáp sắt bình thường cũng chỉ vẻn vẹn chứa được lực lượng phòng ngự, làm sao có thể phóng xuất ra uy áp Hàn hệ? Cho nên đám người Trương Xuân Hiểu lập tức hoài nghi bộ áo giáp này có phải là sư cấp chiến giáp hay không.


Chỉ có điều, chỉ có sư cấp cường giả mới có thể đem uy lực của sư cấp chiến giáp phát huy hoàn toàn. Chẳng lẽ, mười người phụ trách thủ vệ trong Linh Đạo Thánh Đường đều là sư cấp cường giả sao?


Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, nhãn lực của hắn không hề kém, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra những kiện áo giáp này cũng không phải là sư cấp chiến giáp, mà sĩ cấp Hàn hệ bộ đồ.


Hàn hệ bộ đồ này cũng không mạnh lắm, đừng nói là không thể so sánh với bộ áo giáp da trên người của hắn, cho dù là mỗi một kiện Hàn hệ cương giáp do hắn rèn ra thì so với chúng nó cũng tốt hơn vài phần.


Nhưng cái này dù sao cũng là bộ đồ a.


Một kiện sĩ cấp bộ đồ giá trị thậm chí còn cao hơn sư cấp linh khí bình thường, bởi vì cho dù là võ sĩ bình thường cũng có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của sĩ cấp bộ đồ, mà uy lực của chúng lại không hề kém hơn sư cấp linh khí.


Hơn nữa, sĩ cấp bộ đồ đều là những mặt hàng do linh sư bình thường chế tạo ra, cho dù là đã đạt tới danh hiệu Linh Sư chính thức thì cũng không nhất định có thể nắm giữ được kỹ xảo khắc đồ án linh văn và quán linh lên bộ đồ.


Cho nên, sĩ cấp bộ đồ có thể nói là tương đối hiếm thấy, ngay cả là có người đạt được được thì cũng xem như bảo bối mà giấu đi. Chỉ có thể là siêu cấp gia tộc, hoặc đại môn phái thì cũng chỉ đem cho đệ tử trọng yếu dùng mà thôi.


Nhưng mười người canh cửa này lại mặc bộ Hàn hệ sĩ cấp bộ đồ, hơn nữa mười bộ đồ này có một loại liên hệ thần bí nào đó. Có thể đem Hàn hệ lực lượng do những bộ áo giáp này phóng thích ra kết hợp lại với nhau, khiến cho uy lực tăng lên vài phần. Thủ đoạn như vậy thật vô cùng kỵ diệu, làm cho người ta phải kinh thán.


Lúc này, khi nhìn thấy mười người trước mặt, trong lòng Doanh Thừa Phong chỉ có duy nhất một điều cảm thán chính là Linh Đạo Thánh Đường quả thật giàu có và xa xỉ a.


Có lẽ, cũng chỉ có duy nhất cỗ lực lượng cường đại này mới có thể phân phát đại trà những bảo vật như thế.


Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, thả bộ đi lên trước.


Mà những người còn lại thoáng lui về sau mấy bước, nơi này chính là Linh Đạo Thánh Đường, cho tới bây giờ vốn không có người luyện võ nào dám động thủ làm càn ở đây.


Chẳng qua, ở trong Linh Đạo Thánh Đường, địa vị của Linh Sư cực kỳ cao thượng.


Phong Huống vừa lật cổ tay lấy ra một chiếc ngọc bài, nói:


- Lão phu là Khí Đạo Tông Phong Huống, vì khai đàn khảo hạch mà tới đây.


Một vị thủ vệ trong đó thấy được ngọc bài trong tay lão thì không khỏi thay đổi sắc mặt, lập tức tiến lên cung kính tiếp nhận. Theo đó, hắn đem ngọc bài đang cầm lật xem nửa ngày, càng thêm lộ vẻ sợ hãi, nói:


- Hóa ra là Ngân cấp Linh Sư đạp nhân quang lâm, xin thứ cho tiểu nhân không biết mà có chỗ đắc tội, mong ngài thông cảm nhiều hơn.


Ngay từ đầu, hắn chính là người mở miệng quát lớn đầu tiên, trong thanh âm tràn ngập vẻ ngạo mạn và khinh thường. Nhưng khi biết được thân phận của Phong Huống, thái độ lập tức chuyển biến một trăm tám mươi độ.


Phong Huống tiếp nhận lại ngọc bài, vung tay lên, nói:


- Những người này là tùy tùng của lão phu, hãy an bài cho lão phu một viện tử nhỏ là được rồi.


Doanh Thừa Phong ở phía sau nghe vậy mà thoáng nao nao, bao gồm cả những người đi theo và ba cỗ xe ngựa thì cũng tương đương với ba mươi người, như thế nào mà Phong Huống lại yêu cầu chỉ an bài một căn viện tử nhỏ?


Tên thủ vệ kia đưa ánh mắt thoáng liếc qua mọi người, cung kính nói:


- Tiểu nhân tuân mệnh. Chẳng qua, lão nhân gia ngài xuất môn chỉ dẫn theo một ít hộ vệ như vậy, liệu có.... Khụ khụ... Đơn giản quá không? Người xem có cần tiểu nhân vì ngài mà an bài thêm ít người?


Phong Huống thoáng liếc mắt một cái, nói:


- Hừ! Lão phu đi vào trong Thiên Hạo Thành chẳng lẽ còn sợ có người đánh lén sao?


Thủ vệ kia vội vàng nói:


- Ngài yên tâm. Ở trong Thiên Hạo Thành có Thiên Nhãn thủ hộ, tuyệt đối không có người nào dám vô lễ với các Linh Sư đại nhân.


Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, nói:


- Đã như vậy lão phu còn cần thêm người làm gì? Làm như vậy chẳng phải là bị trói buộc sao?


Nghe được khẩu khí bất mãn của lão, tên thủ vệ này cũng không dám tiếp tục kiên trì, chỉ đành liên tục vâng dạ.


Chỉ có điều, trong lòng của hắn vị tất đã cho là như vậy.


Ngân cấp Linh Sư a. Đây chính là cường giả hiếm thấy, cho dù là ở trong Thiên Đạo Thánh Đường Thiên Hạo Thành thì cũng không có đại nhân vật như vậy. Cường giả như vậy đi lại người nào không phải là tiền hô hậu ứng, vài trăm người còn có điều chê ít a.


Hơn mười người hộ vệ, ba chiếc xe ngựa, vị Linh Sư đại nhân đến từ Khí Đạo Tông này thật sự là có chút khó coi a.


Chẳng qua, bất kể trong lòng hắn nghĩ như thế nào thì hành động vẫn không dám chậm trễ, chỉ thoáng liên hệ một chút đã có người đi ra đón đám người Phong Huống vào trong.


Ở trong tháp vòng vo chừng nửa vòng, mọi người rốt cục đã đi tới viện tử "nhỏ".


Dựa theo sự giới thiệu của người dẫn đường, loại viện tử này chuyên môn dành cho Ngân cấp Linh Sư ở lại. Hơn nữa đã dựa theo phân phó của Phong Huống mà dẫn bọn họ đi tới một căn viện tử bé nhất.


Tuy rằng mang tiếng là "nhỏ", nhưng căn viện tử này vẫn rất rộng lớn, đừng nói là cho ba mươi người ở lại, cho dù là nhét vào đây một trăm ba mươi người vẫn còn dư dả.


Hơn nữa, trong sân còn có hơn mười tên tôi tớ cung nghênh, bọn họ phụ trách quét dọn, nấu ăn, giặt dũ quần áo, chăm sóc ngựa, đủ mọi việc lặt vặt.


Linh Đạo Thánh Đường an bài có thể nói là cực kỳ cẩn thận, làm cho mọi người cảm thấy hài lòng.


Sau khi sắp xếp một chút, Phong Huống phân phó vài câu rồi quay sang nói với Doanh Thừa Phong:


- Thừa Phong! Ngươi theo ta đi báo danh.


- Vâng. - Doanh Thừa Phong ứng tiếng, hắn đứng bật dậy, nhanh chóng đi theo Phong Huống.


Nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, Lâm Tự Nhiên có chút không hiểu hỏi:


- Lục sư huynh! Phong sư thúc đưa Thừa Phong đi báo danh cái gì?


Lục Mặc nhìn hắn một cái, trong lòng thoáng tính toán một chút, nếu như đã đến đây thì chuyện này cũng không còn bí mật gì, sớm muộn gì cũng biết thì bây giờ nói luôn cho bọn họ biết đi.


Hắn hơi cười, nói:


- Lâm sư đệ! Qua ba ngày nữa chính là khai đàn khảo hạch của Linh Đạo Thánh Đường, ngươi nói Thừa Phong đi làm gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chế tạo hào môn
Hệ Thống Cải Tạo Tên Phá Của
  • Gừng càng già càng cay
Tạo Hóa Chi Vương
  • Trư Bất Tam

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom