Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Những đám mây trôi nổi nơi thiên không, giống như một luồng khói cũng giống như một tầng những sợi bông.
"Đinh, đinh, đinh..."
Âm thanh thanh thúy động lòng người của rèn khí vang lên trong một thôn nhỏ bình thường.
Một đại hán trung niên trên thân với những cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, đang huy động thiết chùy khổng lồ trên tay, liên tục đánh lên một thanh phôi kiếm.
Thân hình của hắn cao lớn, bả vai, trên bộ ngực tất cả đều cuồn cuộn cơ bắp, quả thực giống như một đầu Độc Tử Ngưu.
Động tác của hắn mau lẹ mà chững chạc, thiết chùy ở trong tay của hắn nhảy múa đều đặn nhanh chóng mà tràn đầy lực lượng. Từng đạo tiếng đánh xa xa truyền ra, ở bất kỳ nơi nào trong thôn đều có thể nghe rõ.
Bên trong gian phòng, có hơn mười vị thiếu niên cùng thanh niên.
Trong bọn họ lớn tuổi nhất đã hơn hai mươi, nhưng nhỏ tuổi nhất cũng khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Bất quá, ánh mắt của mọi người đều hết sức chăm chú nhìn vào vị đại hán kia, đồng thời làm một số việc trong khả năng của họ.
Thật ra thì, công việc của bọn họ rất đơn giản, đó là thêm vào trong bếp lò một tảng đá màu đen, hơn nữa đôi khi còn thôi động bễ thổi, để cho liệt hỏa bên trong có thể tràn đầy phôi.
Chân chính làm việc này, chỉ có ba vị thiếu nên lớn tuổi nhất, mà những người còn lại đều nhìn cẩn thận vào nhất cử nhất động của trung niên kia. Ánh mắt của bọn họ nóng rực, tràn đầy sùng bái, phảng phất là muốn đem động tác của trung niên kia toàn bộ khắc sâu vào trong lòng mình. Cũng không biết qua bao lâu, trung niên đại hán kia đem phôi kiếm trong tay vào trong nước lạnh.
Một loạt những âm thanh gấp gáp chói tai vang lên, một làn khói trắng từ trong nước bay lên bảo phủ lấy tất cả mọi người.
"Ha ha..."
Làm sương khói tản đi, trung niên đại hán giơ cao trường kiếm trong tay lên đỉnh đầu nhìn thật kĩ, trên mặt của hắn tràn đầy nụ cười hài lòng.
"Sư phụ, ngài lại tạo ra một thanh hảo kiếm." Một vị thanh niên kêu lớn.
Trung niên đại hán chậm rãi thu liễm nụ cười trên mặt, hắn trầm giọng nói: " Chẳng qua chỉ là một cái phôi kiếm, có gì đáng ngạc nhiên chứ." Hắn chậm rãi nói: "Kế tiếp mới là trọng yếu nhất."
"Dạ." Người thanh niên kia mặc dù bị quát lớn, nhưng trên mặt không chút nào vẻ chán nản, ngược lại tròng mắt y lại tỏa sáng, nói: "Sư phụ, hiện tại có phải ngài sẽ khắc Linh Văn lên thân kiếm không?"
Nghe được những lời này, nơi này tất cả thanh thiếu niên còn lại cũng là hai mắt đều sáng rạng rỡ, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
Trung niên tráng hán ha ha cười một tiếng, nói: "Được rồi, hôm nay vi sư tâm tình tốt, tựu biểu diễn một lần cho các ngươi xem."
Hắn cầm lấy trường kiếm đi tới trước bàn, từ bên trong thùng dụng cụ lấy ra một thanh đoản châm đặc chế. Hít sâu một hơi, từ trên người của hắn dâng lên một cổ cường đại khí tức, trên thanh đoản chăm kia toát ra hào quang dài hơn 1 tấc.
Mọi người ánh mắt cùng trợn tròn, lẳng lặng cùng đợi động tác kế tiếp của hắn.
Cánh tay của trung niên đai hán đột nhiên động, cánh tay vững chắc như núi giờ khắc này nhưng đang nhảy múa, mà hào quang của cây đoản châm không ngừng lướt quanh thân kiếm.
Dần dần, trên trán của hắn chảy ra một mảng mồ hôi, tựa hồ động tác này làm hắn tiêu hao rất nhiều sức lực.
Suốt một canh giờ sau, hắn thật dài thở ra một hơi, rốt cục thu hồi đoản châm.
Thanh kiếm kia nhìn qua thì chả khác gì với thanh lúc trước, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, ở trên thanh kiếm đã có thêm một số thứ.
"Sư phụ, thực lực của ngài càng ngày càng mạnh." Người thanh niên lúc trước mở miệng vui vẻ nói: "Một lần đã khắc Linh Văn thành công, đây tuyệt đối là tiếp cận với tu vị Võ Sư."
Trung niên đại hán khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn thở dài một hơi, nói: "Mặc dù nói chỉ kém một bước, nhưng muốn bước qua một bước này lại muôn vàn khó khăn." Cảm khái một chút, hắn nói: " Không nói chuyện này nữa, các người mau nhìn thanh kiếm này cho kĩ, mấy ngày sau ta sẽ mời Trương đại sư đến, xem xem có thể Quán Linh không."
Ánh mắt của mọi người bên trong gian phòng bỗng phát sáng, thanh niên kia lại càng nói: "Sư phụ, nếu Trương đại sư thật có thể quán linh cho thanh kiếm này, thì giá trị của thanh kiếm này có thể tăng lên gấp mười lần."
Trung niên đại hán cười khổ một tiếng, nói: "Ta dĩ nhiên hi vọng Trương đại sư có thể xuất thủ, nhưng đây hết thảy muốn nhìn tâm tình của hắn như thế nào." Hắn lắc đầu, nói: "Đáng tiếc, trong thôn chúng ta không có Linh Sĩ, nếu không..."
Hắn thở dài một tiếng, đem trường kiếm để tại trên bình đài, xoay người rời đi.
Tất cả thanh thiếu niên cùng khom người đưa hắn đi ra ngoài, cho đến bóng lưng của hắn hoàn toàn khuất, mới như một tổ ong vọt tới trường kiếm lúc trước. Bọn họ đem trường kiếm nâng lên, giống như là một loại tuyệt thế bảo vật vuốt ve, quan sát.
Cuối cùng, trường kiếm rơi xuống trong tay một vị thiếu nên vóc người tương đối nhỏ.
Hắn nhận lấy trường kiếm, khóe miệng mỉm cười, tựa hồ đối với sức nặng của trường kiếm không quan tâm.
"Hừ, Thừa Phong sư đệ, ngươi cẩn thận một chút." Một vị thanh niên bất mãn nói: "Đây là sư phụ tỉ mỉ chế tạo binh khí, hơn là còn có thể Quán Linh, ngươi cũng không nên làm hư."
"Dạ." Thiếu niên cúi đầu, kính cẩn nghe rồi đáp một tiếng.
Chẳng qua là, không có ai thấy, ánh mắt của hắn có chút biến hóa nào. Khiển trách của thanh niên đối với hắn giống như truyền từ tai trái qua tai phải, cũng không để lại trong lòng của hắn bất kì một giấu vết gì
Trong ánh mắt của hắn chớp động một tia quang man không hợp với tuổi của hắn, hai cánh tay cầm chắc thanh kiếm kia khẽ run.
Đó không phải là sợ hãi hay kích động, mà là bởi vì hắn đang đem tự thân chân khí đưa vào trường kiếm, hơn nữa đang lẳng lặng quan sát sự biến hóa trên thân kiếm.
"Hắc, mau nhìn Thừa Phong, dám vận dụng chân khí quán thâu trường kiếm..."
"Không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng chân khí mới tầng một của hắn, đã nghĩ đến quán thâu chân khí vào trường kiếm, hừ, hắn làm như mình là sư phụ hay các sư huynh chắc."
"Tu luyện năm năm, chân khí mới tầng một, thật là sỉ nhục khi có một người bạn như hắn."
"Hư, nhỏ giọng, hắn là chất nhi của sư phụ, nếu hắn nói với sư phụ những lời của ngươi thì ngươi khóc không ra nước mắt đâu."
"Chỉ bằng hắn, một tên tiểu quỷ nhát gan, dám sao..."
Từng tiếng bàn luận xôn xao từ mọi người trong miệng vang lên, mặc dù bọn họ cố ý giảm thấp thanh âm xuống, cũng không có lớn tiếng xôn xao, nhưng ở chỗ này có nhiều người, há lại không có người để ý.
Có mấy vị thanh niên sắc mặt bất thiện, nhìn về phía Doanh Thừa Phong ánh mắt không khỏi mang vài phần khinh bỉ. Chẳng qua là sư phụ đã có thông báo từ trước, cho nên khi hắn chưa bỏ trường kiếm xuống, không có ai dám tiến lên quấy nhiễu.
Suốt một khắc đồng hồ sau, Doanh Thừa Phong rốt cục đem trường kiếm trong tay để xuống, hắn nhẹ nhàng thở dốc một tiếng, nói: "Các vị sư huynh, tiểu đệ trong nhà còn có một chút việc vặt muốn đi trước, cáo từ." Dứt lời, hắn hướng mọi người khẽ ôm quyền thi lễ, xoay người rời đi.
"Hừ, trong nhà có việc... Không phải là muốn lười biếng thôi." Một vị thanh niên bất mãn thì thầm một tiếng.
Thanh niên cầm đầu chân mày hơi mặt nhăn, thầm nghĩ trong lòng, đường đệ thể chất cũng không thích hợp tiếp tục tu luyện, nếu là miễn cưỡng tu luyện, chỉ sợ là họa không phải là phúc a. Nhưng mà, đường đệ tính tình có chút quật cường, hắn phải làm sao vừa khuyên can tiểu đệ vừa không làm hắn tự ái đây.
Doanh Thừa Phong thản nhiên đi ra khỏi phòng, hướng về ngọn núi phía sau thôn mà đi.
Mới vừa rồi, mọi người trong phòng nghị luận, hắn tự nhiên không để vào tai, những lời này cũng không làm trong lòng hắn dậy sóng.
Đi mấy vòng dưới chân núi, tốc độ của hắn từ từ tăng lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Dọc theo bờ sông đi về phía trước, mấy chốc vọt xa hơn một dặm hắn mới ngừng lại.
Nơi này, là một đầm nước an tĩnh, ở bên cạnh đầm nước, có một gian phóng xá bỏ hoang.
Căn nhà này vốn là một gian làm nghề rèn cửa hàng, nghe nói khi thúc thúc còn trẻ đã rèn khí ở chỗ này. Sau lại thúc thúc gia nhập Khí Đạo Tông, hơn nữa trở thành nhập thất đệ tử, lúc này mới bỏ qua nơi đây.
Mà hôm nay, căn phòng này lại trở thành địa phương bí mật của hắn.
Thật ra thì, cha mẹ hắn cùng thúc thúc cũng biết hắn thích tới chỗ này chơi đùa.
Nếu đổi lại là để tử của thúc thúc, sợ là sớm đã bị thúc thúc quát cho phun máu rồi. Nhưng hắn cùng thúc thúc dù sao cũng là người có cùng huyết thống, cho nên thúc thúc cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, ra vẻ không biết, hơn nữa còn chấp nhận nơi này thuộc quyền sở hữu của hắn.
Một lúc sau, trừ hắn ra ở ngoài, nơi này cũng không có những người khác tới.
Ở phòng xá trung ngưng lại chốc lát, Doanh Thừa Phong từ trong một cái động một thanh trường kiếm
Yên lặng nhìn này thanh trường kiếm, hồi lâu sau Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, lầu bầu nói: "Trường kiếm a trường kiếm, thúc thúc rèn một thanh chỉ cần ba ngày, mà ta rèn ra ngươi tốn trọn hai tháng."
Nếu là vị kia trung niên tráng hán cùng con hắn ở chỗ này, nhất định sẽ rất là khiếp sợ. Bởi vì trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong dĩ nhiên là hắn một mình một người rèn ra. Hơn nữa, thanh trường kiếm này cùng bọn họ may mắn gian khổ chú tạo nên trường kiếm cơ hồ chính là độc nhất vô nhị, thậm chí ở phẩm chất còn cao hơn vài phần.
Tuy nói Doanh Thừa Phong hao tốn gấp mấy lần thời gian, nhưng đó là bởi vì sức lực của hắn so với người khác nhỏ hơn. Nếu là hắn cũng có trung niên tráng hán lực lượng, như vậy rèn ra thanh trường kiếm này thời gian tuyệt đối sẽ không quá dài.
Đột nhiên, một đạo thanh âm đột ngột ở trong đầu của hắn vang lên.
"Thừa Phong, ngươi không cần nản chí, ta xem tiềm lực của ngươi rất tốt, nhất định có thể vượt xa hắn."
Doanh Thừa Phong khóe miệng khẽ xẹt qua một đường vòng cung, hắn thầm nghĩ trong lòng: "Trí Linh, ta biết, có trợ giúp của ngươi, ta vượt qua hắn chẳng qua là vấn đề thời gian."
Miệng của hắn thần không động, chỉ có trong lòng chuyển động ý nghĩ này, nhưng đối phương lại tựa hồ như đã nghe rõ, hơn nữa còn đáp lại: "Ngươi hiện tại muốn học tập cái gì, muốn tại trường kiếm lưu lại loại nầy đặc thù Linh Văn sao?"
Doanh Thừa Phong vỗ tay than thở, thầm nghĩ: "Trí Linh, ngươi đoán rất đúng. Hắc hắc, cái Linh Văn kia ngươi có sao chép lại không?"
"Dĩ nhiên, bảo đảm không có chút nào khác biệt." Đạo kia trong thanh âm mang theo một tia ngạo khí, nói: " Chỉ cần để ta nhìn qua một lần thì ta sẽ không bao giờ quên."
"Tốt, kia..." Doanh Thừa Phong trong con ngươi tinh mang chợt lóe, nói: "Chúng ta bắt đầu đi."
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra đồng dạng một cây đoản châm, trong cơ thể tất cả chân khí vận chuyển, nhiều tia quán thâu vào bên trong đoản châm, nửa tấc hào quang lại xuất hiện.
"Đinh, đinh, đinh..."
Âm thanh thanh thúy động lòng người của rèn khí vang lên trong một thôn nhỏ bình thường.
Một đại hán trung niên trên thân với những cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, đang huy động thiết chùy khổng lồ trên tay, liên tục đánh lên một thanh phôi kiếm.
Thân hình của hắn cao lớn, bả vai, trên bộ ngực tất cả đều cuồn cuộn cơ bắp, quả thực giống như một đầu Độc Tử Ngưu.
Động tác của hắn mau lẹ mà chững chạc, thiết chùy ở trong tay của hắn nhảy múa đều đặn nhanh chóng mà tràn đầy lực lượng. Từng đạo tiếng đánh xa xa truyền ra, ở bất kỳ nơi nào trong thôn đều có thể nghe rõ.
Bên trong gian phòng, có hơn mười vị thiếu niên cùng thanh niên.
Trong bọn họ lớn tuổi nhất đã hơn hai mươi, nhưng nhỏ tuổi nhất cũng khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Bất quá, ánh mắt của mọi người đều hết sức chăm chú nhìn vào vị đại hán kia, đồng thời làm một số việc trong khả năng của họ.
Thật ra thì, công việc của bọn họ rất đơn giản, đó là thêm vào trong bếp lò một tảng đá màu đen, hơn nữa đôi khi còn thôi động bễ thổi, để cho liệt hỏa bên trong có thể tràn đầy phôi.
Chân chính làm việc này, chỉ có ba vị thiếu nên lớn tuổi nhất, mà những người còn lại đều nhìn cẩn thận vào nhất cử nhất động của trung niên kia. Ánh mắt của bọn họ nóng rực, tràn đầy sùng bái, phảng phất là muốn đem động tác của trung niên kia toàn bộ khắc sâu vào trong lòng mình. Cũng không biết qua bao lâu, trung niên đại hán kia đem phôi kiếm trong tay vào trong nước lạnh.
Một loạt những âm thanh gấp gáp chói tai vang lên, một làn khói trắng từ trong nước bay lên bảo phủ lấy tất cả mọi người.
"Ha ha..."
Làm sương khói tản đi, trung niên đại hán giơ cao trường kiếm trong tay lên đỉnh đầu nhìn thật kĩ, trên mặt của hắn tràn đầy nụ cười hài lòng.
"Sư phụ, ngài lại tạo ra một thanh hảo kiếm." Một vị thanh niên kêu lớn.
Trung niên đại hán chậm rãi thu liễm nụ cười trên mặt, hắn trầm giọng nói: " Chẳng qua chỉ là một cái phôi kiếm, có gì đáng ngạc nhiên chứ." Hắn chậm rãi nói: "Kế tiếp mới là trọng yếu nhất."
"Dạ." Người thanh niên kia mặc dù bị quát lớn, nhưng trên mặt không chút nào vẻ chán nản, ngược lại tròng mắt y lại tỏa sáng, nói: "Sư phụ, hiện tại có phải ngài sẽ khắc Linh Văn lên thân kiếm không?"
Nghe được những lời này, nơi này tất cả thanh thiếu niên còn lại cũng là hai mắt đều sáng rạng rỡ, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
Trung niên tráng hán ha ha cười một tiếng, nói: "Được rồi, hôm nay vi sư tâm tình tốt, tựu biểu diễn một lần cho các ngươi xem."
Hắn cầm lấy trường kiếm đi tới trước bàn, từ bên trong thùng dụng cụ lấy ra một thanh đoản châm đặc chế. Hít sâu một hơi, từ trên người của hắn dâng lên một cổ cường đại khí tức, trên thanh đoản chăm kia toát ra hào quang dài hơn 1 tấc.
Mọi người ánh mắt cùng trợn tròn, lẳng lặng cùng đợi động tác kế tiếp của hắn.
Cánh tay của trung niên đai hán đột nhiên động, cánh tay vững chắc như núi giờ khắc này nhưng đang nhảy múa, mà hào quang của cây đoản châm không ngừng lướt quanh thân kiếm.
Dần dần, trên trán của hắn chảy ra một mảng mồ hôi, tựa hồ động tác này làm hắn tiêu hao rất nhiều sức lực.
Suốt một canh giờ sau, hắn thật dài thở ra một hơi, rốt cục thu hồi đoản châm.
Thanh kiếm kia nhìn qua thì chả khác gì với thanh lúc trước, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, ở trên thanh kiếm đã có thêm một số thứ.
"Sư phụ, thực lực của ngài càng ngày càng mạnh." Người thanh niên lúc trước mở miệng vui vẻ nói: "Một lần đã khắc Linh Văn thành công, đây tuyệt đối là tiếp cận với tu vị Võ Sư."
Trung niên đại hán khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó hắn thở dài một hơi, nói: "Mặc dù nói chỉ kém một bước, nhưng muốn bước qua một bước này lại muôn vàn khó khăn." Cảm khái một chút, hắn nói: " Không nói chuyện này nữa, các người mau nhìn thanh kiếm này cho kĩ, mấy ngày sau ta sẽ mời Trương đại sư đến, xem xem có thể Quán Linh không."
Ánh mắt của mọi người bên trong gian phòng bỗng phát sáng, thanh niên kia lại càng nói: "Sư phụ, nếu Trương đại sư thật có thể quán linh cho thanh kiếm này, thì giá trị của thanh kiếm này có thể tăng lên gấp mười lần."
Trung niên đại hán cười khổ một tiếng, nói: "Ta dĩ nhiên hi vọng Trương đại sư có thể xuất thủ, nhưng đây hết thảy muốn nhìn tâm tình của hắn như thế nào." Hắn lắc đầu, nói: "Đáng tiếc, trong thôn chúng ta không có Linh Sĩ, nếu không..."
Hắn thở dài một tiếng, đem trường kiếm để tại trên bình đài, xoay người rời đi.
Tất cả thanh thiếu niên cùng khom người đưa hắn đi ra ngoài, cho đến bóng lưng của hắn hoàn toàn khuất, mới như một tổ ong vọt tới trường kiếm lúc trước. Bọn họ đem trường kiếm nâng lên, giống như là một loại tuyệt thế bảo vật vuốt ve, quan sát.
Cuối cùng, trường kiếm rơi xuống trong tay một vị thiếu nên vóc người tương đối nhỏ.
Hắn nhận lấy trường kiếm, khóe miệng mỉm cười, tựa hồ đối với sức nặng của trường kiếm không quan tâm.
"Hừ, Thừa Phong sư đệ, ngươi cẩn thận một chút." Một vị thanh niên bất mãn nói: "Đây là sư phụ tỉ mỉ chế tạo binh khí, hơn là còn có thể Quán Linh, ngươi cũng không nên làm hư."
"Dạ." Thiếu niên cúi đầu, kính cẩn nghe rồi đáp một tiếng.
Chẳng qua là, không có ai thấy, ánh mắt của hắn có chút biến hóa nào. Khiển trách của thanh niên đối với hắn giống như truyền từ tai trái qua tai phải, cũng không để lại trong lòng của hắn bất kì một giấu vết gì
Trong ánh mắt của hắn chớp động một tia quang man không hợp với tuổi của hắn, hai cánh tay cầm chắc thanh kiếm kia khẽ run.
Đó không phải là sợ hãi hay kích động, mà là bởi vì hắn đang đem tự thân chân khí đưa vào trường kiếm, hơn nữa đang lẳng lặng quan sát sự biến hóa trên thân kiếm.
"Hắc, mau nhìn Thừa Phong, dám vận dụng chân khí quán thâu trường kiếm..."
"Không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng chân khí mới tầng một của hắn, đã nghĩ đến quán thâu chân khí vào trường kiếm, hừ, hắn làm như mình là sư phụ hay các sư huynh chắc."
"Tu luyện năm năm, chân khí mới tầng một, thật là sỉ nhục khi có một người bạn như hắn."
"Hư, nhỏ giọng, hắn là chất nhi của sư phụ, nếu hắn nói với sư phụ những lời của ngươi thì ngươi khóc không ra nước mắt đâu."
"Chỉ bằng hắn, một tên tiểu quỷ nhát gan, dám sao..."
Từng tiếng bàn luận xôn xao từ mọi người trong miệng vang lên, mặc dù bọn họ cố ý giảm thấp thanh âm xuống, cũng không có lớn tiếng xôn xao, nhưng ở chỗ này có nhiều người, há lại không có người để ý.
Có mấy vị thanh niên sắc mặt bất thiện, nhìn về phía Doanh Thừa Phong ánh mắt không khỏi mang vài phần khinh bỉ. Chẳng qua là sư phụ đã có thông báo từ trước, cho nên khi hắn chưa bỏ trường kiếm xuống, không có ai dám tiến lên quấy nhiễu.
Suốt một khắc đồng hồ sau, Doanh Thừa Phong rốt cục đem trường kiếm trong tay để xuống, hắn nhẹ nhàng thở dốc một tiếng, nói: "Các vị sư huynh, tiểu đệ trong nhà còn có một chút việc vặt muốn đi trước, cáo từ." Dứt lời, hắn hướng mọi người khẽ ôm quyền thi lễ, xoay người rời đi.
"Hừ, trong nhà có việc... Không phải là muốn lười biếng thôi." Một vị thanh niên bất mãn thì thầm một tiếng.
Thanh niên cầm đầu chân mày hơi mặt nhăn, thầm nghĩ trong lòng, đường đệ thể chất cũng không thích hợp tiếp tục tu luyện, nếu là miễn cưỡng tu luyện, chỉ sợ là họa không phải là phúc a. Nhưng mà, đường đệ tính tình có chút quật cường, hắn phải làm sao vừa khuyên can tiểu đệ vừa không làm hắn tự ái đây.
Doanh Thừa Phong thản nhiên đi ra khỏi phòng, hướng về ngọn núi phía sau thôn mà đi.
Mới vừa rồi, mọi người trong phòng nghị luận, hắn tự nhiên không để vào tai, những lời này cũng không làm trong lòng hắn dậy sóng.
Đi mấy vòng dưới chân núi, tốc độ của hắn từ từ tăng lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Dọc theo bờ sông đi về phía trước, mấy chốc vọt xa hơn một dặm hắn mới ngừng lại.
Nơi này, là một đầm nước an tĩnh, ở bên cạnh đầm nước, có một gian phóng xá bỏ hoang.
Căn nhà này vốn là một gian làm nghề rèn cửa hàng, nghe nói khi thúc thúc còn trẻ đã rèn khí ở chỗ này. Sau lại thúc thúc gia nhập Khí Đạo Tông, hơn nữa trở thành nhập thất đệ tử, lúc này mới bỏ qua nơi đây.
Mà hôm nay, căn phòng này lại trở thành địa phương bí mật của hắn.
Thật ra thì, cha mẹ hắn cùng thúc thúc cũng biết hắn thích tới chỗ này chơi đùa.
Nếu đổi lại là để tử của thúc thúc, sợ là sớm đã bị thúc thúc quát cho phun máu rồi. Nhưng hắn cùng thúc thúc dù sao cũng là người có cùng huyết thống, cho nên thúc thúc cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, ra vẻ không biết, hơn nữa còn chấp nhận nơi này thuộc quyền sở hữu của hắn.
Một lúc sau, trừ hắn ra ở ngoài, nơi này cũng không có những người khác tới.
Ở phòng xá trung ngưng lại chốc lát, Doanh Thừa Phong từ trong một cái động một thanh trường kiếm
Yên lặng nhìn này thanh trường kiếm, hồi lâu sau Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, lầu bầu nói: "Trường kiếm a trường kiếm, thúc thúc rèn một thanh chỉ cần ba ngày, mà ta rèn ra ngươi tốn trọn hai tháng."
Nếu là vị kia trung niên tráng hán cùng con hắn ở chỗ này, nhất định sẽ rất là khiếp sợ. Bởi vì trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong dĩ nhiên là hắn một mình một người rèn ra. Hơn nữa, thanh trường kiếm này cùng bọn họ may mắn gian khổ chú tạo nên trường kiếm cơ hồ chính là độc nhất vô nhị, thậm chí ở phẩm chất còn cao hơn vài phần.
Tuy nói Doanh Thừa Phong hao tốn gấp mấy lần thời gian, nhưng đó là bởi vì sức lực của hắn so với người khác nhỏ hơn. Nếu là hắn cũng có trung niên tráng hán lực lượng, như vậy rèn ra thanh trường kiếm này thời gian tuyệt đối sẽ không quá dài.
Đột nhiên, một đạo thanh âm đột ngột ở trong đầu của hắn vang lên.
"Thừa Phong, ngươi không cần nản chí, ta xem tiềm lực của ngươi rất tốt, nhất định có thể vượt xa hắn."
Doanh Thừa Phong khóe miệng khẽ xẹt qua một đường vòng cung, hắn thầm nghĩ trong lòng: "Trí Linh, ta biết, có trợ giúp của ngươi, ta vượt qua hắn chẳng qua là vấn đề thời gian."
Miệng của hắn thần không động, chỉ có trong lòng chuyển động ý nghĩ này, nhưng đối phương lại tựa hồ như đã nghe rõ, hơn nữa còn đáp lại: "Ngươi hiện tại muốn học tập cái gì, muốn tại trường kiếm lưu lại loại nầy đặc thù Linh Văn sao?"
Doanh Thừa Phong vỗ tay than thở, thầm nghĩ: "Trí Linh, ngươi đoán rất đúng. Hắc hắc, cái Linh Văn kia ngươi có sao chép lại không?"
"Dĩ nhiên, bảo đảm không có chút nào khác biệt." Đạo kia trong thanh âm mang theo một tia ngạo khí, nói: " Chỉ cần để ta nhìn qua một lần thì ta sẽ không bao giờ quên."
"Tốt, kia..." Doanh Thừa Phong trong con ngươi tinh mang chợt lóe, nói: "Chúng ta bắt đầu đi."
Hắn từ trong lòng ngực lấy ra đồng dạng một cây đoản châm, trong cơ thể tất cả chân khí vận chuyển, nhiều tia quán thâu vào bên trong đoản châm, nửa tấc hào quang lại xuất hiện.
Bình luận facebook