Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
“Phù…”
Trên một cánh đồng trống, Doanh Thừa Phong vung quyền đánh ra trước ngực.
Sức mạnh cường đại khiến không khí vang lên một tiếng xé gió. Mặc dù còn xa mới phô trương như nhóm Doanh Hải Đào có chân khí tầng sáu nhưng lại đã có vài phần phong phạm của bậc đại tướng.
Chân khí tầng bốn! Mặc dù chỉ hơn chân khí tầng ba một bậc, nhưng lại khác biệt rất lớn về đẳng cấp, cũng chính là cực hạn mà một Võ sĩ có thiên phú thấp kém có thể tu luyện.
Lấy thiên phú của Doanh Thừa Phong, vốn cũng nằm trong hàng ngũ này.
Nhưng sau khi chiếm được đại lượng tài nguyên và đan dược, tương lai hắn đã xảy ra thay đổi long trời lở đất. Giờ phút này, chỉ đánh ra một quyền đã tạo thành tiếng xé gió ầm ầm như danh tác. Đây là chuyện trước kia hắn tuyệt đối không dám nghĩ tới.
Thu quyền đứng ưỡn ngực, Doanh Thừa Phong vui mừng nhìn nắm tay của mình mà trong lòng tràn đầy tự hào.
Nửa năm! Chỉ nửa năm ngắn ngủi, chân của hắn đã tăng đến tầng bốn. Tuy nói đây là dựa vào kết quả của một đống đan dược chồng chất, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao của bản thân hắn. Nếu như không phải mỗi ngày đêm đều chuyên cần khổ luyện để dốc sức chuyển hóa tất cả dược hiệu thành chân khí, hắn nhất định không thể đạt đến trình độ hiện thời.
Lúc này, sau khi nhìn thấy thành quả cố gắng của mình, trong lòng hắn thậm chí còn ngổn ngang trăm mối cảm xúc chua ngọt đắng cay… đủ tất cả các loại tư vị!
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Đột nhiên, một thanh âm như tiên nhạc mang theo vẻ kinh ngạc vang lên ở một nơi nào đó phía sau.
Doanh Thừa Phong nhướng mày. Hắn tuyệt không xa lạ gì với ngữ điệu này.
Ngoại trừ Trầm Ngọc Kỳ ra, còn ai có thể phát ra thanh âm trong trẻo động lòng người như thế?!
“Ngọc Kỳ, nàng đến rồi!” Doanh Thừa Phong nhảy cỡn lên mà nói, trong lòng hắn thậm chí còn dâng trào một niềm vui nho nhỏ.
Bóng dáng vàng nhạt chợt hạ xuống nhanh như điện, Trầm Ngọc kỳ đã xuất hiện sau một bụi cây. Nàng cười dài rồi nói: “Ngươi đang luyện quyền hả? Cảm giác thế nào?”
Trong khoảng thời gian này, Trầm Ngọc Kỳ và Doanh Thừa Phong thường xuyên ở chung một chỗ cùng học linh văn chi đạo, nhưng kết quả đã khiến nàng bị đả kích thật lớn.
Có điều, Doanh Thừa Phong biểu hiện càng tốt thì Trầm Ngọc Kỳ càng không cam lòng yếu thế. Chẳng qua tuy nàng không muốn buông xuôi, nhưng trong nội tâm lại tự hiểu: Cả đời này, muốn vượt qua đối phương trên con đường linh văn thì xác xuất thật sự cực kì bé nhỏ!
Nhưng lúc này, khi thấy Doanh Thừa Phong luyện quyền, trong lòng nàng lại mơ hồ trở nên thăng bằng một ít.
“Hừ! Cho dù thiên phú trên đạo linh văn ngươi biểu hiện hơn xa ta, nhưng trong phương diện tu luyện chân khí, ta cũng vượt xa ngươi vậy!”
Doanh Thừa Phong hiển nhiên không nhìn thấu tâm tư vụn vặt ấy của nàng. Có điều, nhìn nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy trên mặt Trầm Ngọc Kỳ, tâm tình của hắn cũng càng thêm khoái chí.
“Cảm giác rất tốt!” Hắn xắn tay áo, làm một hành động chứng tỏ mình rất cố gắng rồi nói: “Ta có thể cảm giác được, lại tiến bộ rồi!”
“Ơ… có tiến bộ là tốt!” Trầm Ngọc Kỳ cười mỉm: “Cho ta thấy tiến bộ của ngươi đi!”
Doanh Thừa Phong cao giọng: “Được!”
Theo chữ “Được!” này, chân khí trong đan điền tức thời sôi trào lên kịch liệt.
Chính là muốn thể hiện điều tốt nhất trước mặt mĩ nữ, Doanh Thừa Phong tuyệt đối ứng phó hết sức mình, cơ hồ như lực bú sữa mẹ cũng bị bức phải phát hết ra ngoài.
“Rầm…”
Tiếng xé gió rít gào lại vang lên lần nữa. Chẳng qua là quyền phong lúc này liên tục không ngừng, so với một quyền lúc nãy còn mãnh liệt hơn vài phần.
Doanh Thừa Phong khẽ nhướng đôi mày, trong lòng hắn có chút tự hào.
Mà vẻ mặt Trầm Ngọc Kỳ tức thì trở nên tương đối thú vị, nụ cười chưa dứt hẳn đã bị vẻ kinh ngạc hoàn toàn thay thế.
Nàng kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong, đôi mắt to mơ màng chớp chớp tựa hồ như không thể tin được cảnh tượng bản thân mới vừa chứng kiến.
Khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, Trầm Ngọc Kỳ thì thào: “Hiện tại ngươi đã là chân khí tầng mấy?”
Doanh Thừa Phong cười hăng hắc mà đáp: “Không cao, chỉ mới tầng bốn thôi!”
“Tầng bốn!” Trầm Ngọc Kỳ hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong tức thì trở nên có thêm mấy phần cổ quái.
Chân khí tầng bốn đối với một người bình thường thì đã là một thành tựu tương đối khá rồi.
Cho dù trong đám đệ tử đông đúc của Doanh Lợi Đức, vậy cũng không có bao nhiêu người thuận lợi đột phá cực hạn chân khí tầng ba lên tầng bốn.
Nhưng trong mắt Trầm Ngọc Kỳ, có đột phá đến chân khí tầng bốn hay không thì bản thân nàng cũng không thật sự quan tâm đến loại thực lực nhỏ bé này.
Có điều, chuyện này lại phát sinh trên người Doanh Thừa Phong, vậy là bất thường!
Da mặt khẽ giật, điều này khiến Doanh Thừa Phong càng nhung nhớ khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi má lúm đồng tiền dễ thương. Một lát sau, Trầm Ngọc Kỳ nói: “Nếu như ta nhớ không lầm thì nửa năm trước, lúc chúng ta gặp nhau, chân khí của ngươi hẳn chỉ chừng tầng một sao?”
Doanh Thừa Phong cười hề hề, đáp: “Không sai! Ngọc Kỳ, trí nhớ của nàng thật tốt!”
Trầm Ngọc Kỳ liếc xéo hắn rồi nói: “Bớt nịnh bợ ta đi! Hừ, trong nửa năm nay ngươi rốt cuộc đã phục dụng bao nhiêu thiên tài địa bảo làm sao lại tiến bộ nhanh như vậy?”
Từ chân khí tầng một tấn thăng lên tầng bốn, cũng không thể xem là chuyện quá khoa trương.
Trong tuyệt đại đa số võ sĩ tu luyện chân khí, trên căn bản thì tám chín phần mười có thể đều đạt đến bước này.
Nhưng người chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà làm được chuyện này, lại là một thiếu niên đã tu luyện rất rất nhiều năm chỉ dừng lại ở chân khí tầng một, vậy chính là chuyện càng không thầm thường hơn nữa.
Doanh Thừa Phong nhỏ nhẹ: “Làm sao nàng lại nghĩ đến thiên tài địa bảo vậy hở?”
Trầm Ngọc Kỳ hừ một tiếng: “Đây còn cần phải hỏi à? Chỉ bằng sức một mình ngươi thì tuyệt đối không thể trong nửa năm lại nhảy lên ba tầng chân khí được! Cho nên nhất định là có ngoại lực giúp ngươi!” Nàng bậm môi, nói: “Trừ ngoài thiên tài địa bảo, ta thực sự nghĩ không ra còn thứ gì mới có được kì hiệu như vậy nữa!?”
Doanh Thừa Phong nhìn nàng với vẻ kinh ngạc, có phần bội phục với phán đoán của nàng.
Có điều, hắn vẫn khẽ lắc đầu, nói: “Ta cũng không dùng thiên tài địa bảo gì cả!” Dừng lại một chốc, ra bộ tựa như là một người đáng tin, Doanh Thừa Phong nghiêm nghị tiếp: “Ta chỉ phục dụng trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà thôi!”
“Trung phẩm Dưỡng Sinh đan?” Trong lòng Trầm Ngọc Kỳ chấn động: “Là trung phẩm Dưỡng Sinh đan ngươi tặng lần trước…”
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, đáp: “Không sai! Mấy viên lần trước ta tặng nàng chỉ là một phần trong số đó thôi, trên người của ta còn nhiều hơn nữa đấy!”
Trầm Ngọc Kỳ nghe đến trợn mắt líu lưỡi. Lần trước, nàng nhận lấy đan dược cũng không định để mình dùng, mà tính giữ lại cho Doanh Thừa Phong khi hắn trùng kích vào bình cảnh sau này.
Nhưng đến giờ này nàng mới biết, thì ra Doanh Thừa Phong vốn có tài phú vượt ngoài tưởng tượng của mình rất xa.
Nửa năm! Chính là thời gian nửa năm, một tiểu tử chỉ có chân khí tầng một đã bay vèo lên tầng bốn. Chuyện này phải tiêu hao bao nhiêu trung phẩm Dưỡng Sinh đan đây?
Thật ra, cho đến lúc này nàng cũng không biết Doanh Thừa Phong còn dựa hơi mình mà đưa hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan cho người khác, nếu không thì nhất định càng thêm khiếp sợ.
Nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, Trầm Ngọc Kỳ trầm giọng hỏi: “Trên người ngươi còn có bao nhiêu trung phẩm Dưỡng Sinh đan?”
Doanh Thừa Phong bấm tay tính toán rồi đáp: “Không nhiều lắm!”
“Không nhiều lắm là bao nhiêu?”
“Cũng khoảng chừng trăm viên thôi!”
“Chừng trăm viên! Ừ… Ặc!!!” Trầm Ngọc Kỳ kinh ngạc hú lên, đôi môi khẽ dẩu ra lộ vẻ đặc biệt quyến rũ say lòng người.
Doanh Thừa Phong nuốt khan ực ực hai lượt. Hắn nhốt con lợn lòng đang nổi loạn xuống và nói: “Ta đã ăn gần trăm viên, cho nên đã hụt đi một chút!” Ngừng một lúc, hắn vỗ ngực đánh bốp rồi dõng dạc cam đoan: “Nếu như nàng muốn, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng còn nhiều hơn nữa!”
Đôi má Trầm Ngọc Kỳ đột nhiên ửng lên màu đào chín, dường như được đánh một lớp phần hồng lên vậy. Nàng khẽ cắn môi, nói lí nhí: “Ai thèm Dưỡng Sinh đan của ngươi! Hừ…”
Nét mặt nàng dù quyến rũ say đắm lòng người, nhưng trong thâm tâm sớm đã nổi lên sóng gió ngút trời.
Trong mắt nàng, trung phẩm Dưỡng Sinh đan xem ra cũng không phải là dan dược quí hiếm gì lắm, nhưng số lượng Doanh Thừa Phong đang có thật sự thái quá, vừa nghe đã rợn cả người!
Chỉ khoảng trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan thôi nha!
Kể từ sau khi nàng bắt đầu tu luyện, cữu cữu liền lập tức cung cấp cho một số lượng đan dược lớn. Nhưng coi như là nàng, cũng không cách nào dùng nổi một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan trong vòng nửa năm một cách xa xỉ như vậy cả.
Dùng với tần suất như vậy, đến tột cùng cần có tài lực hùng hậu đến bao nhiêu mới có thể chống đỡ nổi đây?
Khẽ nghiêng đầu, Trầm Ngọc Kỳ biết tiểu tử này khẳng định còn bí mật gì khác muốn giấu diếm mình. Có điều, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên. Bất kể hắn dùng bao nhiêu trung phẩm Dưỡng Sinh đan, chỉ cần thực lực của hắn có thể tăng lên nhanh chóng, như vậy đủ rồi!
Chẳng qua là, cứ theo tốc độ tiến bộ như vậy, thì điều duy nhất nàng tự hào là tu vi chân khí e rằng không bao lâu nữa sẽ bị vượt qua.
Lần nữa khẽ hừ một tiếng, Trầm Ngọc Kỳ hếch gương mặt nhỏ nhắn lên rồi gắt giọng: “Không phải chỉ có chân khí tầng bốn sao? Có gì đặc biệt hơn người? Hừ, ta muốn bắt đầu truyền thụ kiến thức linh văn, ngươi có nghe hay không?”
“Tất nhiên là muốn!” Doanh Thừa Phong trơ mặt ra, cười hề hề.
Mặc dù hắn không tài nào đoán được tâm tư vụn vặt của Trầm Ngọc Kỳ, nhưng sau khi thấy gương mặt tiểu mĩ nhân thiên biến vạn hóa thì tâm thần lẫn cảm giác cũng đều dao động.
Trầm Ngọc Kỳ giương chiếc cổ trắng ngần như một con thiên nga kiêu hãnh rồi mới bắt đầu giảng thuật.
Kiến thức linh văn bác đại tinh thâm, muốn hiểu thấu tất cả không phải là chuyện dễ!
Tuy có Trí Linh hỗ trợ nhưng muốn học hết hoàn toàn thì cũng chẳng phải là chuyện sớm chiều. Huống chi, người truyền thụ là Trầm Ngọc Kỳ, bản thân cũng chỉ có kiến thức nửa vời. Cho nên, dù Doanh Thừa Phong có tập trung hết toàn lực nghe giảng, không hề phân tâm… muốn tốt nghiệp nhanh chóng cũng là chuyện không có khả năng.
Sau nửa canh giờ, Trầm Ngọc Kỳ rốt cuộc cũng giảng xong xuôi.
Nàng thở nhẹ ra một hơi, dùng ánh mắt mang vẻ u oán lẫn vui mừng nhìn hắn một cái, sau đó xoay người rời đi.
Da đầu Doanh Thừa Phong chợt tê dại. Không biết nói sao, chỉ đành tập trung nhớ lại tất cả những gì Trầm Ngọc Kỳ đã dạy.
Khẽ lắc đầu, hắn than nhẹ một tiếng.
Chính vì có câu: càng biết nhiều thì càng hiểu được mình quá nhỏ bé!
Xem ra con đường linh văn chi đạo còn rất… rất dài đây!
Trên một cánh đồng trống, Doanh Thừa Phong vung quyền đánh ra trước ngực.
Sức mạnh cường đại khiến không khí vang lên một tiếng xé gió. Mặc dù còn xa mới phô trương như nhóm Doanh Hải Đào có chân khí tầng sáu nhưng lại đã có vài phần phong phạm của bậc đại tướng.
Chân khí tầng bốn! Mặc dù chỉ hơn chân khí tầng ba một bậc, nhưng lại khác biệt rất lớn về đẳng cấp, cũng chính là cực hạn mà một Võ sĩ có thiên phú thấp kém có thể tu luyện.
Lấy thiên phú của Doanh Thừa Phong, vốn cũng nằm trong hàng ngũ này.
Nhưng sau khi chiếm được đại lượng tài nguyên và đan dược, tương lai hắn đã xảy ra thay đổi long trời lở đất. Giờ phút này, chỉ đánh ra một quyền đã tạo thành tiếng xé gió ầm ầm như danh tác. Đây là chuyện trước kia hắn tuyệt đối không dám nghĩ tới.
Thu quyền đứng ưỡn ngực, Doanh Thừa Phong vui mừng nhìn nắm tay của mình mà trong lòng tràn đầy tự hào.
Nửa năm! Chỉ nửa năm ngắn ngủi, chân của hắn đã tăng đến tầng bốn. Tuy nói đây là dựa vào kết quả của một đống đan dược chồng chất, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao của bản thân hắn. Nếu như không phải mỗi ngày đêm đều chuyên cần khổ luyện để dốc sức chuyển hóa tất cả dược hiệu thành chân khí, hắn nhất định không thể đạt đến trình độ hiện thời.
Lúc này, sau khi nhìn thấy thành quả cố gắng của mình, trong lòng hắn thậm chí còn ngổn ngang trăm mối cảm xúc chua ngọt đắng cay… đủ tất cả các loại tư vị!
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Đột nhiên, một thanh âm như tiên nhạc mang theo vẻ kinh ngạc vang lên ở một nơi nào đó phía sau.
Doanh Thừa Phong nhướng mày. Hắn tuyệt không xa lạ gì với ngữ điệu này.
Ngoại trừ Trầm Ngọc Kỳ ra, còn ai có thể phát ra thanh âm trong trẻo động lòng người như thế?!
“Ngọc Kỳ, nàng đến rồi!” Doanh Thừa Phong nhảy cỡn lên mà nói, trong lòng hắn thậm chí còn dâng trào một niềm vui nho nhỏ.
Bóng dáng vàng nhạt chợt hạ xuống nhanh như điện, Trầm Ngọc kỳ đã xuất hiện sau một bụi cây. Nàng cười dài rồi nói: “Ngươi đang luyện quyền hả? Cảm giác thế nào?”
Trong khoảng thời gian này, Trầm Ngọc Kỳ và Doanh Thừa Phong thường xuyên ở chung một chỗ cùng học linh văn chi đạo, nhưng kết quả đã khiến nàng bị đả kích thật lớn.
Có điều, Doanh Thừa Phong biểu hiện càng tốt thì Trầm Ngọc Kỳ càng không cam lòng yếu thế. Chẳng qua tuy nàng không muốn buông xuôi, nhưng trong nội tâm lại tự hiểu: Cả đời này, muốn vượt qua đối phương trên con đường linh văn thì xác xuất thật sự cực kì bé nhỏ!
Nhưng lúc này, khi thấy Doanh Thừa Phong luyện quyền, trong lòng nàng lại mơ hồ trở nên thăng bằng một ít.
“Hừ! Cho dù thiên phú trên đạo linh văn ngươi biểu hiện hơn xa ta, nhưng trong phương diện tu luyện chân khí, ta cũng vượt xa ngươi vậy!”
Doanh Thừa Phong hiển nhiên không nhìn thấu tâm tư vụn vặt ấy của nàng. Có điều, nhìn nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy trên mặt Trầm Ngọc Kỳ, tâm tình của hắn cũng càng thêm khoái chí.
“Cảm giác rất tốt!” Hắn xắn tay áo, làm một hành động chứng tỏ mình rất cố gắng rồi nói: “Ta có thể cảm giác được, lại tiến bộ rồi!”
“Ơ… có tiến bộ là tốt!” Trầm Ngọc Kỳ cười mỉm: “Cho ta thấy tiến bộ của ngươi đi!”
Doanh Thừa Phong cao giọng: “Được!”
Theo chữ “Được!” này, chân khí trong đan điền tức thời sôi trào lên kịch liệt.
Chính là muốn thể hiện điều tốt nhất trước mặt mĩ nữ, Doanh Thừa Phong tuyệt đối ứng phó hết sức mình, cơ hồ như lực bú sữa mẹ cũng bị bức phải phát hết ra ngoài.
“Rầm…”
Tiếng xé gió rít gào lại vang lên lần nữa. Chẳng qua là quyền phong lúc này liên tục không ngừng, so với một quyền lúc nãy còn mãnh liệt hơn vài phần.
Doanh Thừa Phong khẽ nhướng đôi mày, trong lòng hắn có chút tự hào.
Mà vẻ mặt Trầm Ngọc Kỳ tức thì trở nên tương đối thú vị, nụ cười chưa dứt hẳn đã bị vẻ kinh ngạc hoàn toàn thay thế.
Nàng kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong, đôi mắt to mơ màng chớp chớp tựa hồ như không thể tin được cảnh tượng bản thân mới vừa chứng kiến.
Khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, Trầm Ngọc Kỳ thì thào: “Hiện tại ngươi đã là chân khí tầng mấy?”
Doanh Thừa Phong cười hăng hắc mà đáp: “Không cao, chỉ mới tầng bốn thôi!”
“Tầng bốn!” Trầm Ngọc Kỳ hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong tức thì trở nên có thêm mấy phần cổ quái.
Chân khí tầng bốn đối với một người bình thường thì đã là một thành tựu tương đối khá rồi.
Cho dù trong đám đệ tử đông đúc của Doanh Lợi Đức, vậy cũng không có bao nhiêu người thuận lợi đột phá cực hạn chân khí tầng ba lên tầng bốn.
Nhưng trong mắt Trầm Ngọc Kỳ, có đột phá đến chân khí tầng bốn hay không thì bản thân nàng cũng không thật sự quan tâm đến loại thực lực nhỏ bé này.
Có điều, chuyện này lại phát sinh trên người Doanh Thừa Phong, vậy là bất thường!
Da mặt khẽ giật, điều này khiến Doanh Thừa Phong càng nhung nhớ khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi má lúm đồng tiền dễ thương. Một lát sau, Trầm Ngọc Kỳ nói: “Nếu như ta nhớ không lầm thì nửa năm trước, lúc chúng ta gặp nhau, chân khí của ngươi hẳn chỉ chừng tầng một sao?”
Doanh Thừa Phong cười hề hề, đáp: “Không sai! Ngọc Kỳ, trí nhớ của nàng thật tốt!”
Trầm Ngọc Kỳ liếc xéo hắn rồi nói: “Bớt nịnh bợ ta đi! Hừ, trong nửa năm nay ngươi rốt cuộc đã phục dụng bao nhiêu thiên tài địa bảo làm sao lại tiến bộ nhanh như vậy?”
Từ chân khí tầng một tấn thăng lên tầng bốn, cũng không thể xem là chuyện quá khoa trương.
Trong tuyệt đại đa số võ sĩ tu luyện chân khí, trên căn bản thì tám chín phần mười có thể đều đạt đến bước này.
Nhưng người chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà làm được chuyện này, lại là một thiếu niên đã tu luyện rất rất nhiều năm chỉ dừng lại ở chân khí tầng một, vậy chính là chuyện càng không thầm thường hơn nữa.
Doanh Thừa Phong nhỏ nhẹ: “Làm sao nàng lại nghĩ đến thiên tài địa bảo vậy hở?”
Trầm Ngọc Kỳ hừ một tiếng: “Đây còn cần phải hỏi à? Chỉ bằng sức một mình ngươi thì tuyệt đối không thể trong nửa năm lại nhảy lên ba tầng chân khí được! Cho nên nhất định là có ngoại lực giúp ngươi!” Nàng bậm môi, nói: “Trừ ngoài thiên tài địa bảo, ta thực sự nghĩ không ra còn thứ gì mới có được kì hiệu như vậy nữa!?”
Doanh Thừa Phong nhìn nàng với vẻ kinh ngạc, có phần bội phục với phán đoán của nàng.
Có điều, hắn vẫn khẽ lắc đầu, nói: “Ta cũng không dùng thiên tài địa bảo gì cả!” Dừng lại một chốc, ra bộ tựa như là một người đáng tin, Doanh Thừa Phong nghiêm nghị tiếp: “Ta chỉ phục dụng trung phẩm Dưỡng Sinh đan mà thôi!”
“Trung phẩm Dưỡng Sinh đan?” Trong lòng Trầm Ngọc Kỳ chấn động: “Là trung phẩm Dưỡng Sinh đan ngươi tặng lần trước…”
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, đáp: “Không sai! Mấy viên lần trước ta tặng nàng chỉ là một phần trong số đó thôi, trên người của ta còn nhiều hơn nữa đấy!”
Trầm Ngọc Kỳ nghe đến trợn mắt líu lưỡi. Lần trước, nàng nhận lấy đan dược cũng không định để mình dùng, mà tính giữ lại cho Doanh Thừa Phong khi hắn trùng kích vào bình cảnh sau này.
Nhưng đến giờ này nàng mới biết, thì ra Doanh Thừa Phong vốn có tài phú vượt ngoài tưởng tượng của mình rất xa.
Nửa năm! Chính là thời gian nửa năm, một tiểu tử chỉ có chân khí tầng một đã bay vèo lên tầng bốn. Chuyện này phải tiêu hao bao nhiêu trung phẩm Dưỡng Sinh đan đây?
Thật ra, cho đến lúc này nàng cũng không biết Doanh Thừa Phong còn dựa hơi mình mà đưa hai viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan cho người khác, nếu không thì nhất định càng thêm khiếp sợ.
Nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, Trầm Ngọc Kỳ trầm giọng hỏi: “Trên người ngươi còn có bao nhiêu trung phẩm Dưỡng Sinh đan?”
Doanh Thừa Phong bấm tay tính toán rồi đáp: “Không nhiều lắm!”
“Không nhiều lắm là bao nhiêu?”
“Cũng khoảng chừng trăm viên thôi!”
“Chừng trăm viên! Ừ… Ặc!!!” Trầm Ngọc Kỳ kinh ngạc hú lên, đôi môi khẽ dẩu ra lộ vẻ đặc biệt quyến rũ say lòng người.
Doanh Thừa Phong nuốt khan ực ực hai lượt. Hắn nhốt con lợn lòng đang nổi loạn xuống và nói: “Ta đã ăn gần trăm viên, cho nên đã hụt đi một chút!” Ngừng một lúc, hắn vỗ ngực đánh bốp rồi dõng dạc cam đoan: “Nếu như nàng muốn, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho nàng còn nhiều hơn nữa!”
Đôi má Trầm Ngọc Kỳ đột nhiên ửng lên màu đào chín, dường như được đánh một lớp phần hồng lên vậy. Nàng khẽ cắn môi, nói lí nhí: “Ai thèm Dưỡng Sinh đan của ngươi! Hừ…”
Nét mặt nàng dù quyến rũ say đắm lòng người, nhưng trong thâm tâm sớm đã nổi lên sóng gió ngút trời.
Trong mắt nàng, trung phẩm Dưỡng Sinh đan xem ra cũng không phải là dan dược quí hiếm gì lắm, nhưng số lượng Doanh Thừa Phong đang có thật sự thái quá, vừa nghe đã rợn cả người!
Chỉ khoảng trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan thôi nha!
Kể từ sau khi nàng bắt đầu tu luyện, cữu cữu liền lập tức cung cấp cho một số lượng đan dược lớn. Nhưng coi như là nàng, cũng không cách nào dùng nổi một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan trong vòng nửa năm một cách xa xỉ như vậy cả.
Dùng với tần suất như vậy, đến tột cùng cần có tài lực hùng hậu đến bao nhiêu mới có thể chống đỡ nổi đây?
Khẽ nghiêng đầu, Trầm Ngọc Kỳ biết tiểu tử này khẳng định còn bí mật gì khác muốn giấu diếm mình. Có điều, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên. Bất kể hắn dùng bao nhiêu trung phẩm Dưỡng Sinh đan, chỉ cần thực lực của hắn có thể tăng lên nhanh chóng, như vậy đủ rồi!
Chẳng qua là, cứ theo tốc độ tiến bộ như vậy, thì điều duy nhất nàng tự hào là tu vi chân khí e rằng không bao lâu nữa sẽ bị vượt qua.
Lần nữa khẽ hừ một tiếng, Trầm Ngọc Kỳ hếch gương mặt nhỏ nhắn lên rồi gắt giọng: “Không phải chỉ có chân khí tầng bốn sao? Có gì đặc biệt hơn người? Hừ, ta muốn bắt đầu truyền thụ kiến thức linh văn, ngươi có nghe hay không?”
“Tất nhiên là muốn!” Doanh Thừa Phong trơ mặt ra, cười hề hề.
Mặc dù hắn không tài nào đoán được tâm tư vụn vặt của Trầm Ngọc Kỳ, nhưng sau khi thấy gương mặt tiểu mĩ nhân thiên biến vạn hóa thì tâm thần lẫn cảm giác cũng đều dao động.
Trầm Ngọc Kỳ giương chiếc cổ trắng ngần như một con thiên nga kiêu hãnh rồi mới bắt đầu giảng thuật.
Kiến thức linh văn bác đại tinh thâm, muốn hiểu thấu tất cả không phải là chuyện dễ!
Tuy có Trí Linh hỗ trợ nhưng muốn học hết hoàn toàn thì cũng chẳng phải là chuyện sớm chiều. Huống chi, người truyền thụ là Trầm Ngọc Kỳ, bản thân cũng chỉ có kiến thức nửa vời. Cho nên, dù Doanh Thừa Phong có tập trung hết toàn lực nghe giảng, không hề phân tâm… muốn tốt nghiệp nhanh chóng cũng là chuyện không có khả năng.
Sau nửa canh giờ, Trầm Ngọc Kỳ rốt cuộc cũng giảng xong xuôi.
Nàng thở nhẹ ra một hơi, dùng ánh mắt mang vẻ u oán lẫn vui mừng nhìn hắn một cái, sau đó xoay người rời đi.
Da đầu Doanh Thừa Phong chợt tê dại. Không biết nói sao, chỉ đành tập trung nhớ lại tất cả những gì Trầm Ngọc Kỳ đã dạy.
Khẽ lắc đầu, hắn than nhẹ một tiếng.
Chính vì có câu: càng biết nhiều thì càng hiểu được mình quá nhỏ bé!
Xem ra con đường linh văn chi đạo còn rất… rất dài đây!
Bình luận facebook