Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Doanh Thừa Phong xoay người, quắc mắt nhìn đối phương, trong nhãn thần hắn thoáng hiện vẻ đắc ý.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tuổi tác của thân thể này nên tâm tình của hắn đã xảy ra một số biến hóa huyền diệu khôn tả. Đôi khi vẫn còn bộc phát ra tâm trạng vui, giận, buồn, hân hoan… của một thiếu niên.
“Lộp bộp! Lộp bộp…”
Lực lượng Hàn băng trên bì giáp sáo trang dù cường đại nhưng dù sao cũng là một thủ đoạn phụ trợ có công năng phản ngược hàn khí ra ngoài. Nếu như là một người bình thường bị đóng băng thì có lẽ sẽ mất hẳn nửa cái mạng, nhưng đối với một cường giả có chân khí tầng năm thì tối đa cũng chỉ đông cứng được y trong chốc lát mà thôi.
Chẳng qua, thời gian dù ngắn ngủi này cũng đủ để hắn làm rất nhiều chuyện.
Vung tay lên, thân kiếm giống như thu thủy minh nguyệt tức thì uốn lượn, nhẹ nhàng lướt qua cổ họng của Cổ Chân.
Đôi tròng mắt Cổ Chân tức khắc trợn tròn. Khi y bị Hàn băng lực đông cứng, mặc dù trong lòng đã biết là không ổn, hiểu rõ lần này sợ rằng chạy trời không khỏi nắng… nhưng khi Doanh Thừa Phong không hề do dự vung kiếm trảm sát thì y vẫn có cảm giác không thể tin nổi.
Máu tươi bắn tung tóe khỏi cổ họng, trong miệng y kêu vài tiếng lên ấm ớ mà nhìn chòng chọc Doanh Thừa Phong trong vô thức. Làm thế nào y cũng không tin một thiếu niên mới 15 tuổi, lúc vung kiếm giết người thậm chí ngay cả chân mày cũng chưa từng nháy một lần.
Trong thời khắc cuối cùng của sinh mạng, trong đầu y chỉ còn một ý niệm duy nhất.
Thằng Cổ Liêu đại ngu ngốc! Đến tột cùng nó đã trêu vào một đại quái vật gì đây…?!?
Nhưng đáng tiếc, trên thế giới này đến nay vẫn chưa có thuốc hối hận để uống.
Nhìn Cổ Chân không cam lòng ngã xuống, Doanh Thừa Phong thu kiếm về, trong lòng thầm hô thật xấu hổ.
Hắn còn chưa hiểu rõ về thế giới này. Vốn sau khi có linh khí trường kiếm lẫn bì giáp sáo trang, lòng tự tin của hắn đã cao ngút trời mà cho rằng lần này không thể xảy ra nguy hiểm gì được.
Nhưng hôm nay, cùng Cổ Chân đánh xong một trận lại khiến hắn hiểu được rất nhiều đạo lí.
Ở nơi đây, ngoại trừ cấp bậc chân khí và trang bị cá nhân thì tầm quan trọng của chiến kĩ cũng đồng thời là thứ không gì sánh nổi.
Tuy rằng trang bị của hắn vốn vượt xa Cổ Chân, nhưng đối phương lại dựa vào chiến kĩ thân pháp lẫn quyền thuật mà phát huy lực chiến đấu cường đại đến mức không tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là quyền phong nóng rực đã mang đến cho hắn phiền toái cực lớn, mà lúc tối hậu cộng thêm thần pháp di hình hoán vị quỉ mị vô cùng nhanh chóng lại càng làm cho hắn khó lòng phòng bị.
Nếu không phải bì giáp sáo trang hắn có huyền cơ khác bên trong, như vậy ai chết vào tay ai trong cuộc chiến hôm nay rất là khó nói.
Nhìn kĩ càng Cổ Chân đã nằm trong vũng máu, Doanh Thừa Phong khẽ giọng: “Đa tạ ngươi vì đã đến! Sau này ta sẽ không hề tái phạm sai lầm tương tự nữa!”
Hắn đã quyết định tu luyện chiến kĩ, nhất định phải học chiến kĩ song song với việc tu luyện chân khí!
Cúi người lục lọi trên mình Cổ Chân trong chốc lát rồi lấy bình ngọc ra. Có điều, ngoại trừ bình ngọc thì trên người Cổ Chân vẫn còn một số vật phẩm khác.
Ba quyển sách được bọc bằng giấy dầu lẫn mấy nén bạc vụn.
Vài nén bạc này tự nhiên không thể làm Doanh Thừa Phong quan tâm, nhưng mấy bộ bí tịch kia lại khiến đôi mắt hắn sáng rực lên.
Hỏa Diễm quyền pháp! Bá Vương thương pháp! Quỷ Ảnh bộ pháp!
Lúc giao thủ với Cổ Chân, uy hiếp lớn nhất với hắn chính là chiến kĩ. Mà không thể nghi ngờ, chính hai bộ chiến kĩ quyền pháp phóng ra chân khí nóng rực lẫn thân pháp di chuyển quỉ dị khó lường kia lại đóng vai trò quan trọng nhất.
Khẽ cảm thán một câu: “Trận đánh hôm nay thu hoạch rất lớn!”
Hắn thu cả mấy cuốn sách lẫn bình ngọc vào, hơn nữa dọn sạch sẽ hai thi thể trong cuộc chiến, mang tận vào rừng sâu vùi lấp che dấu đi.
Những chuyện này, bình thường đối với một thiếu niên 15 tuổi quả thực là một cơn ác mộng khó có thể tưởng tượng, nhưng với một kẻ đã từng từ đất liền lên không gian hạm đi buôn lậu, còn giao chiến không biết bao trận với hải tặc dị giới thì chỉ là trò trẻ con.
Đánh chết hai kẻ vì mưu tài vật và muốn sát hại mạng mình, đối với hắn thì không để lại bất kì bóng ma tâm lí nào trong lòng.
Lúc trở về sắc trời đã mờ tối, Doanh Thừa Phong lén lén lút lút chuồn về gia trang cho nên không ai có thể phát hiện ra chuyện gì dị thường.
Trong phòng mình, hắn mở ra chiến lợi phẩm rồi đọc cẩn thận.
Quỷ Ảnh bộ chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn đầu chỉ cần là người đã tu luyện thành chân khí, hơn nữa có thành tựu nho nhỏ là có thể học được. Có điều, loại bộ pháp này không có uy lực quá lớn, rất dễ bị cao thủ khám phá và phòng ngự.
Lúc trước, khi Cổ Liêu và Doanh Thừa Phong đối bác thì bộ pháp gã thi triển chính là Quỉ Ảnh bộ pháp ở đẳng cấp này.
Mà tinh hoa thật sự của Quỷ Ảnh bộ chính là đoạn sau mang cấp độ cao hơn.
Một kích cuối cùng, Cổ Chân thi triển chính là bộ pháp Di hình hoán ảnh ấy, thật sự là quỉ thần khó lường khiến cho cả Trí Linh cũng không kịp ứng phó.
Chẳng qua, muốn thi triển được thân pháp tầng sau thì nhất định phải có chân khí cường đại làm hậu thuẫn mới được.
Bằng tu vi chân khí mới tầng bốn của Doanh Thừa Phong hiện thời, tối đa chỉ có thể học được phần bộ pháp đơn giản nhất mà thôi.
Tuy nói là vậy nhưng Doanh Thừa Phong cũng đủ hài lòng. Chỉ cần hắn học được phương pháp Di hình hoán vị ấy, cộng thêm linh khí trang bị cá nhân thì chiến lực đâu chỉ tăng lên gấp đôi!?
Giở một quyển sách khác, Hỏa Diễm quyền!
Bộ quyền pháp này cũng không có nhiều chỗ khác thường. Chỉ cần vận hành chân khí theo một lộ tuyến kinh mạch đặc thù là có thể chuyển đổi nó thành năng lượng mang thuộc tính hỏa.
Một khi đánh ra ngoài cơ thể, nó có thể kết hợp với lực lượng thần kì nào đó trong thiên địa phóng thích ra nhiệt khí nóng rực công kích kẻ địch.
Nếu tu luyện công pháp này đến cực hạn, một quyền đánh ra sẽ giống như một quả cầu lửa khổng lồ. Khi đối mặt chiến đấu là đủ nướng một kẻ đang sống sờ sờ thành than đen.
Nhưng muốn thực hiện điểm này cũng không dễ. Nội dung được chép lại của quyển sách này cũng không trọn vẹn, chỉ có công pháp tu luyện cấp thấp mà không có bất kì phần nào ghi lại cách tu luyện những tầng cao hơn.
So ra, giá trị của Hỏa Diễm quyền còn thua kém Quỷ Ảnh bộ rất nhiều.
Đặc biệt là đối với Doanh Thừa Phong có linh khí trong tay, Hỏa Diễm Quyền cũng không mang đến sự trợ giúp quá lớn cho chiến lực của hắn.
Về phần cuốn bị tịch thứ ba, Bá Vương thương pháp lại càng khiến Doanh Thừa Phong không còn chỗ nào nói nổi.
Lúc lật ra trang đầu tiên của quyển sách này, cộng với sau khi đọc dòng chữ thứ nhất thì Doanh Thừa Phong tức thời hiểu được vì sao Cổ Chân có quyển bí tịch ấy mà binh khí của y không phải là trường thương.
Bởi vì trang đầu tiên của bí tịch Bá Vương thương có viết một đoạn văn tự vô cùng dễ hiểu.
“Muốn tập bí thương quyết này, phải sử dụng linh khí.”
Linh khí!
Ngay cả Doanh Thừa Phong lúc này chẳng qua cũng chỉ có một linh khí là thanh trường kiếm mà thôi.
Tuy rằng linh văn của các loại binh khí bất đồng đều có chỗ giống nhau, mà vốn dĩ kiến thức Doanh Thừa Phong nắm giữ lúc này thì không chắc chắn có thể khắc linh và quán linh thành công cho các loại binh khí khác ngoại trừ trường kiếm.
Tất nhiên, theo lượng kiến thức nắm giữ càng phong phú thì cuối cùng, vào một ngày nào đó hắn sẽ có thể khắc linh cho tất cả loại binh khí có các thuộc tính linh văn đại biểu bất đồng.
Tần ngần một lúc, Doanh Thừa Phong tiếp tục lật xem tiếp các trang kế.
Chỉ sau chốc lát, vẻ mặt hắn tức thời lộ ra một vẻ cổ quái.
Ba bản bí tịch, đại diện cho ba loại chiến kĩ khác nhau.
Trong đó, Hỏa Diễm quyền quá phù phiếm, Quỷ Ảnh bộ kia tuy có chỗ độc đáo nhưng khẩu khí của Bá Vương thương pháp thì hẳn chính là lớn nhất.
Dựa trên miêu tả phía trên, nếu có có thể tu luyện thương pháp này đến cực hạn, chỉ cần một thương nhất định sẽ tạo thành uy lực long trời lở đất, khai sơn phá thạch.
Nếu có khả năng tu luyện đến cấp bậc như thế, đây cũng không còn là người mà không thể nghi ngờ gì, chính là thần tiên mất rồi!
Từ từ đóng bí tịch lại, Doanh Thừa Phong thầm tự nhủ không ngừng.
Người sáng tạo ra quyển sách này không biết là nhân vật đến bực nào mà lại có khẩu khí ngông cuồng đến như vậy? Đối với một người đến từ thế giới khác như Doanh Thừa Phong, sự việc được mô tả thật sự là khó lòng tin hết cho nổi.
Doanh Lợi Đức chính là người cường đại nhất hắn từng thấy, nhưng dù là ông ta thì cũng không có năng lực đạt tới trình độ như thế kia.
Có điều là, sâu tận đáy lòng hắn vẫn dâng lên một sự mong đợi mơ hồ. Có khi nào trên thế giới này có loại vũ kĩ thật sự siêu thoát cực hạn của cơ thể loài người, đạt đến cảnh giới của thần linh hay không đây?
Hồi lâu sau, hắn lắc đầu rồi bỏ qua suy đoán trong lòng, lật quyển Quỷ Ảnh bộ đọc lại cẩn thận.
Giờ phút này, đổi với hắn thì tu luyện bộ bí tích tịch chính là chuyện thích hợp nhất không thể nghi ngờ.
Nửa phần Quỷ Ảnh bộ pháp đầu mặc dù vô cùng rối rắm và biến hóa đa dạng, nhưng sau khi Doanh Thừa Phong xem một lần đã nhớ kĩ toàn bộ.
Không thể không nói, sau khi có Trí Linh là vật có cấp bậc nghịch thiên như vậy, hắn đã chiếm được ưu thế khổng lồ trên nhiều phương diện.
Khẽ nhắm mắt lại, Doanh Thừa Phong bắt đầu tưởng tượng trong đầu.
Hắn nhớ lại nội dung trong bản bí tịch, kết hợp với kinh nghiệm đối chiến với Cổ Chân và Cổ Liêu, tức thì một bộ pháp rõ ràng đã từ từ xuất hiện ra trong đầu mình.
Sau một khắc, trong đầu hắn chỉ còn một bóng người đang bay múa. Hắn nhấc chân lên, không ngừng di động trong phạm vi mười mấy trượng.
Tựa như một con bướm đang vờn khắp vườn hoa, thân pháp hắn đang thi trển thật sự linh hoạt khó lường. Chợt trước chợt sau, chợt trái chợt phải, đột nhiên lóe lên dường như đã biến mất tại chỗ rồi bất ngờ xuất hiện ở ngoài mấy trượng rồi.
Ý nghĩ trong đầu chuyển vận, Doanh Thừa Phong mở mắt ra, bên trong chớp lóe hào quang đủ màu như vô tận.
Đứng lên, nhanh chóng vận chuyển chân khí trong người rồi chuyển vội vào kinh mạch.
Đôi chân hắn khẽ nhích đã tức thời rời khỏi phòng, trong khi vừa nhảy dường như lại giống một chú chim non vừa đủ lông cánh đã bay vút ra ngoài mấy trượng.
Chân vừa chạm đất, từ lòng bàn chân lập tức phóng ra một luồng chân khí. Nó khiến thân hình hắn giống như được gắn lò xo mà bắn vụt tới một vị trí khác xa hơn nhiều.
Mấy lần nhoáng lên, hắn đã rời khỏi nhà, dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh quen thuộc mà đến hiệu rèn bỏ hoang.
Sau khi đến đây, chẳng những hắn không ngừng lại mà còn càng thêm hưng phấn hơn nữa.
Đôi chân không ngừng di chuyển, hắn bắt đầu luyện tập bộ thân pháp thần kì này bên dòng suối nhỏ.
Thân hình hắn nhanh như chớp lóe, mỗi lúc tung bước phóng ra thì phiêu du không ngừng, khiến người khác căn bản không thể nắm bắt động tác kế tiếp của bản thân.
Nếu có người khác quan sát được động tác của bóng người đang chập chờn lúc này thì sẽ phát hiện ngay, động tác hiện thời cùng với hình ảnh trong đầu của Doanh Thừa Phong thật sự là có một không hai, chẳng khác nhau chút nào.
Một quyền bí tịch thân pháp Quỷ Ảnh bộ mà Võ sĩ bình thường muốn tu luyện, dù có tập cả vạn lần thì căn bản vẫn chưa dám nói là đạt tới hai chữ “thuần thục”. Nhưng Doanh Thừa Phong chỉ mất có một đêm đã nắm giữ trọn vẹn cả mười phần.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tuổi tác của thân thể này nên tâm tình của hắn đã xảy ra một số biến hóa huyền diệu khôn tả. Đôi khi vẫn còn bộc phát ra tâm trạng vui, giận, buồn, hân hoan… của một thiếu niên.
“Lộp bộp! Lộp bộp…”
Lực lượng Hàn băng trên bì giáp sáo trang dù cường đại nhưng dù sao cũng là một thủ đoạn phụ trợ có công năng phản ngược hàn khí ra ngoài. Nếu như là một người bình thường bị đóng băng thì có lẽ sẽ mất hẳn nửa cái mạng, nhưng đối với một cường giả có chân khí tầng năm thì tối đa cũng chỉ đông cứng được y trong chốc lát mà thôi.
Chẳng qua, thời gian dù ngắn ngủi này cũng đủ để hắn làm rất nhiều chuyện.
Vung tay lên, thân kiếm giống như thu thủy minh nguyệt tức thì uốn lượn, nhẹ nhàng lướt qua cổ họng của Cổ Chân.
Đôi tròng mắt Cổ Chân tức khắc trợn tròn. Khi y bị Hàn băng lực đông cứng, mặc dù trong lòng đã biết là không ổn, hiểu rõ lần này sợ rằng chạy trời không khỏi nắng… nhưng khi Doanh Thừa Phong không hề do dự vung kiếm trảm sát thì y vẫn có cảm giác không thể tin nổi.
Máu tươi bắn tung tóe khỏi cổ họng, trong miệng y kêu vài tiếng lên ấm ớ mà nhìn chòng chọc Doanh Thừa Phong trong vô thức. Làm thế nào y cũng không tin một thiếu niên mới 15 tuổi, lúc vung kiếm giết người thậm chí ngay cả chân mày cũng chưa từng nháy một lần.
Trong thời khắc cuối cùng của sinh mạng, trong đầu y chỉ còn một ý niệm duy nhất.
Thằng Cổ Liêu đại ngu ngốc! Đến tột cùng nó đã trêu vào một đại quái vật gì đây…?!?
Nhưng đáng tiếc, trên thế giới này đến nay vẫn chưa có thuốc hối hận để uống.
Nhìn Cổ Chân không cam lòng ngã xuống, Doanh Thừa Phong thu kiếm về, trong lòng thầm hô thật xấu hổ.
Hắn còn chưa hiểu rõ về thế giới này. Vốn sau khi có linh khí trường kiếm lẫn bì giáp sáo trang, lòng tự tin của hắn đã cao ngút trời mà cho rằng lần này không thể xảy ra nguy hiểm gì được.
Nhưng hôm nay, cùng Cổ Chân đánh xong một trận lại khiến hắn hiểu được rất nhiều đạo lí.
Ở nơi đây, ngoại trừ cấp bậc chân khí và trang bị cá nhân thì tầm quan trọng của chiến kĩ cũng đồng thời là thứ không gì sánh nổi.
Tuy rằng trang bị của hắn vốn vượt xa Cổ Chân, nhưng đối phương lại dựa vào chiến kĩ thân pháp lẫn quyền thuật mà phát huy lực chiến đấu cường đại đến mức không tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là quyền phong nóng rực đã mang đến cho hắn phiền toái cực lớn, mà lúc tối hậu cộng thêm thần pháp di hình hoán vị quỉ mị vô cùng nhanh chóng lại càng làm cho hắn khó lòng phòng bị.
Nếu không phải bì giáp sáo trang hắn có huyền cơ khác bên trong, như vậy ai chết vào tay ai trong cuộc chiến hôm nay rất là khó nói.
Nhìn kĩ càng Cổ Chân đã nằm trong vũng máu, Doanh Thừa Phong khẽ giọng: “Đa tạ ngươi vì đã đến! Sau này ta sẽ không hề tái phạm sai lầm tương tự nữa!”
Hắn đã quyết định tu luyện chiến kĩ, nhất định phải học chiến kĩ song song với việc tu luyện chân khí!
Cúi người lục lọi trên mình Cổ Chân trong chốc lát rồi lấy bình ngọc ra. Có điều, ngoại trừ bình ngọc thì trên người Cổ Chân vẫn còn một số vật phẩm khác.
Ba quyển sách được bọc bằng giấy dầu lẫn mấy nén bạc vụn.
Vài nén bạc này tự nhiên không thể làm Doanh Thừa Phong quan tâm, nhưng mấy bộ bí tịch kia lại khiến đôi mắt hắn sáng rực lên.
Hỏa Diễm quyền pháp! Bá Vương thương pháp! Quỷ Ảnh bộ pháp!
Lúc giao thủ với Cổ Chân, uy hiếp lớn nhất với hắn chính là chiến kĩ. Mà không thể nghi ngờ, chính hai bộ chiến kĩ quyền pháp phóng ra chân khí nóng rực lẫn thân pháp di chuyển quỉ dị khó lường kia lại đóng vai trò quan trọng nhất.
Khẽ cảm thán một câu: “Trận đánh hôm nay thu hoạch rất lớn!”
Hắn thu cả mấy cuốn sách lẫn bình ngọc vào, hơn nữa dọn sạch sẽ hai thi thể trong cuộc chiến, mang tận vào rừng sâu vùi lấp che dấu đi.
Những chuyện này, bình thường đối với một thiếu niên 15 tuổi quả thực là một cơn ác mộng khó có thể tưởng tượng, nhưng với một kẻ đã từng từ đất liền lên không gian hạm đi buôn lậu, còn giao chiến không biết bao trận với hải tặc dị giới thì chỉ là trò trẻ con.
Đánh chết hai kẻ vì mưu tài vật và muốn sát hại mạng mình, đối với hắn thì không để lại bất kì bóng ma tâm lí nào trong lòng.
Lúc trở về sắc trời đã mờ tối, Doanh Thừa Phong lén lén lút lút chuồn về gia trang cho nên không ai có thể phát hiện ra chuyện gì dị thường.
Trong phòng mình, hắn mở ra chiến lợi phẩm rồi đọc cẩn thận.
Quỷ Ảnh bộ chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn đầu chỉ cần là người đã tu luyện thành chân khí, hơn nữa có thành tựu nho nhỏ là có thể học được. Có điều, loại bộ pháp này không có uy lực quá lớn, rất dễ bị cao thủ khám phá và phòng ngự.
Lúc trước, khi Cổ Liêu và Doanh Thừa Phong đối bác thì bộ pháp gã thi triển chính là Quỉ Ảnh bộ pháp ở đẳng cấp này.
Mà tinh hoa thật sự của Quỷ Ảnh bộ chính là đoạn sau mang cấp độ cao hơn.
Một kích cuối cùng, Cổ Chân thi triển chính là bộ pháp Di hình hoán ảnh ấy, thật sự là quỉ thần khó lường khiến cho cả Trí Linh cũng không kịp ứng phó.
Chẳng qua, muốn thi triển được thân pháp tầng sau thì nhất định phải có chân khí cường đại làm hậu thuẫn mới được.
Bằng tu vi chân khí mới tầng bốn của Doanh Thừa Phong hiện thời, tối đa chỉ có thể học được phần bộ pháp đơn giản nhất mà thôi.
Tuy nói là vậy nhưng Doanh Thừa Phong cũng đủ hài lòng. Chỉ cần hắn học được phương pháp Di hình hoán vị ấy, cộng thêm linh khí trang bị cá nhân thì chiến lực đâu chỉ tăng lên gấp đôi!?
Giở một quyển sách khác, Hỏa Diễm quyền!
Bộ quyền pháp này cũng không có nhiều chỗ khác thường. Chỉ cần vận hành chân khí theo một lộ tuyến kinh mạch đặc thù là có thể chuyển đổi nó thành năng lượng mang thuộc tính hỏa.
Một khi đánh ra ngoài cơ thể, nó có thể kết hợp với lực lượng thần kì nào đó trong thiên địa phóng thích ra nhiệt khí nóng rực công kích kẻ địch.
Nếu tu luyện công pháp này đến cực hạn, một quyền đánh ra sẽ giống như một quả cầu lửa khổng lồ. Khi đối mặt chiến đấu là đủ nướng một kẻ đang sống sờ sờ thành than đen.
Nhưng muốn thực hiện điểm này cũng không dễ. Nội dung được chép lại của quyển sách này cũng không trọn vẹn, chỉ có công pháp tu luyện cấp thấp mà không có bất kì phần nào ghi lại cách tu luyện những tầng cao hơn.
So ra, giá trị của Hỏa Diễm quyền còn thua kém Quỷ Ảnh bộ rất nhiều.
Đặc biệt là đối với Doanh Thừa Phong có linh khí trong tay, Hỏa Diễm Quyền cũng không mang đến sự trợ giúp quá lớn cho chiến lực của hắn.
Về phần cuốn bị tịch thứ ba, Bá Vương thương pháp lại càng khiến Doanh Thừa Phong không còn chỗ nào nói nổi.
Lúc lật ra trang đầu tiên của quyển sách này, cộng với sau khi đọc dòng chữ thứ nhất thì Doanh Thừa Phong tức thời hiểu được vì sao Cổ Chân có quyển bí tịch ấy mà binh khí của y không phải là trường thương.
Bởi vì trang đầu tiên của bí tịch Bá Vương thương có viết một đoạn văn tự vô cùng dễ hiểu.
“Muốn tập bí thương quyết này, phải sử dụng linh khí.”
Linh khí!
Ngay cả Doanh Thừa Phong lúc này chẳng qua cũng chỉ có một linh khí là thanh trường kiếm mà thôi.
Tuy rằng linh văn của các loại binh khí bất đồng đều có chỗ giống nhau, mà vốn dĩ kiến thức Doanh Thừa Phong nắm giữ lúc này thì không chắc chắn có thể khắc linh và quán linh thành công cho các loại binh khí khác ngoại trừ trường kiếm.
Tất nhiên, theo lượng kiến thức nắm giữ càng phong phú thì cuối cùng, vào một ngày nào đó hắn sẽ có thể khắc linh cho tất cả loại binh khí có các thuộc tính linh văn đại biểu bất đồng.
Tần ngần một lúc, Doanh Thừa Phong tiếp tục lật xem tiếp các trang kế.
Chỉ sau chốc lát, vẻ mặt hắn tức thời lộ ra một vẻ cổ quái.
Ba bản bí tịch, đại diện cho ba loại chiến kĩ khác nhau.
Trong đó, Hỏa Diễm quyền quá phù phiếm, Quỷ Ảnh bộ kia tuy có chỗ độc đáo nhưng khẩu khí của Bá Vương thương pháp thì hẳn chính là lớn nhất.
Dựa trên miêu tả phía trên, nếu có có thể tu luyện thương pháp này đến cực hạn, chỉ cần một thương nhất định sẽ tạo thành uy lực long trời lở đất, khai sơn phá thạch.
Nếu có khả năng tu luyện đến cấp bậc như thế, đây cũng không còn là người mà không thể nghi ngờ gì, chính là thần tiên mất rồi!
Từ từ đóng bí tịch lại, Doanh Thừa Phong thầm tự nhủ không ngừng.
Người sáng tạo ra quyển sách này không biết là nhân vật đến bực nào mà lại có khẩu khí ngông cuồng đến như vậy? Đối với một người đến từ thế giới khác như Doanh Thừa Phong, sự việc được mô tả thật sự là khó lòng tin hết cho nổi.
Doanh Lợi Đức chính là người cường đại nhất hắn từng thấy, nhưng dù là ông ta thì cũng không có năng lực đạt tới trình độ như thế kia.
Có điều là, sâu tận đáy lòng hắn vẫn dâng lên một sự mong đợi mơ hồ. Có khi nào trên thế giới này có loại vũ kĩ thật sự siêu thoát cực hạn của cơ thể loài người, đạt đến cảnh giới của thần linh hay không đây?
Hồi lâu sau, hắn lắc đầu rồi bỏ qua suy đoán trong lòng, lật quyển Quỷ Ảnh bộ đọc lại cẩn thận.
Giờ phút này, đổi với hắn thì tu luyện bộ bí tích tịch chính là chuyện thích hợp nhất không thể nghi ngờ.
Nửa phần Quỷ Ảnh bộ pháp đầu mặc dù vô cùng rối rắm và biến hóa đa dạng, nhưng sau khi Doanh Thừa Phong xem một lần đã nhớ kĩ toàn bộ.
Không thể không nói, sau khi có Trí Linh là vật có cấp bậc nghịch thiên như vậy, hắn đã chiếm được ưu thế khổng lồ trên nhiều phương diện.
Khẽ nhắm mắt lại, Doanh Thừa Phong bắt đầu tưởng tượng trong đầu.
Hắn nhớ lại nội dung trong bản bí tịch, kết hợp với kinh nghiệm đối chiến với Cổ Chân và Cổ Liêu, tức thì một bộ pháp rõ ràng đã từ từ xuất hiện ra trong đầu mình.
Sau một khắc, trong đầu hắn chỉ còn một bóng người đang bay múa. Hắn nhấc chân lên, không ngừng di động trong phạm vi mười mấy trượng.
Tựa như một con bướm đang vờn khắp vườn hoa, thân pháp hắn đang thi trển thật sự linh hoạt khó lường. Chợt trước chợt sau, chợt trái chợt phải, đột nhiên lóe lên dường như đã biến mất tại chỗ rồi bất ngờ xuất hiện ở ngoài mấy trượng rồi.
Ý nghĩ trong đầu chuyển vận, Doanh Thừa Phong mở mắt ra, bên trong chớp lóe hào quang đủ màu như vô tận.
Đứng lên, nhanh chóng vận chuyển chân khí trong người rồi chuyển vội vào kinh mạch.
Đôi chân hắn khẽ nhích đã tức thời rời khỏi phòng, trong khi vừa nhảy dường như lại giống một chú chim non vừa đủ lông cánh đã bay vút ra ngoài mấy trượng.
Chân vừa chạm đất, từ lòng bàn chân lập tức phóng ra một luồng chân khí. Nó khiến thân hình hắn giống như được gắn lò xo mà bắn vụt tới một vị trí khác xa hơn nhiều.
Mấy lần nhoáng lên, hắn đã rời khỏi nhà, dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh quen thuộc mà đến hiệu rèn bỏ hoang.
Sau khi đến đây, chẳng những hắn không ngừng lại mà còn càng thêm hưng phấn hơn nữa.
Đôi chân không ngừng di chuyển, hắn bắt đầu luyện tập bộ thân pháp thần kì này bên dòng suối nhỏ.
Thân hình hắn nhanh như chớp lóe, mỗi lúc tung bước phóng ra thì phiêu du không ngừng, khiến người khác căn bản không thể nắm bắt động tác kế tiếp của bản thân.
Nếu có người khác quan sát được động tác của bóng người đang chập chờn lúc này thì sẽ phát hiện ngay, động tác hiện thời cùng với hình ảnh trong đầu của Doanh Thừa Phong thật sự là có một không hai, chẳng khác nhau chút nào.
Một quyền bí tịch thân pháp Quỷ Ảnh bộ mà Võ sĩ bình thường muốn tu luyện, dù có tập cả vạn lần thì căn bản vẫn chưa dám nói là đạt tới hai chữ “thuần thục”. Nhưng Doanh Thừa Phong chỉ mất có một đêm đã nắm giữ trọn vẹn cả mười phần.
Bình luận facebook