Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
- Linh khí....
Sắc mặt Doanh Thừa Phong lập tức trở nên cổ quái, hắn tự nhiên là nhận ra thanh kiếm này chính là cái đầu tiên do chú tự mình chế tạo.
Sau khi được Trương Minh Vân đại sư quán linh, thanh kiếm này trở thành binh khí mà chú yêu thích nhất.
Hơn nữa, Doanh Lợi Đức cũng vì thanh kiếm này cho nên mới gia nhập được vào trong Chú Tạo Đường của tông môn. Đối với hắn mà nói, kiếm này có ý nghĩa rất lớn với bản thân.
Nhưng cho dù là thế, khi biết được Doanh Thừa Phong sắp tiến vào Kỳ Liên sơn mạch, Doanh Lợi Đức cũng không chút do dự đem kiếm ra.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói:
- Chú! Thanh kiếm này là vật chú thích nhất, cháu không thể lấy.
Doanh Lợi Đức trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Cái gì mà không thể nhận? Hừ! Đây bất quá chỉ là một thanh linh kiếm mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào thực lực của ta còn không cách nào chế tạo được một thanh thứ hai sao?
Doanh Thừa Phong liên tục lắc đầu nói:
- Chú! Chú biết cháu không có ý ấy.
Khẽ hừ một tiếng, Doanh Lợi Đức nói:
- Tiểu tử! Ngươi phải nhớ kỹ cho ta, Trầm Ngọc Kỳ có thể mời ngươi đi cùng đó là cấp cho ngươi mặt mũi. Nàng ta là hậu nhân của Trương Minh Vân đại sư, tự nhiên sẽ không thiếu những trang bị hàng đầu, thanh linh kiếm này ở trong mắt nàng ấy chẳng là cái gì cả. Nhưng đây cũng là thanh linh khí tốt nhất mà chú có thể chuẩn bị cho ngươi. - Dừng lại một chút, hắn đưa tay ra vỗ vài cái lên vai Doanh Thừa Phong nói:
- Tiểu tử! Nỗ lực lên, không được để mất điểm ở trước mặt nàng ấy.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nhìn chú mình, nhưng trong lòng lại rất cảm động.
Chỉ có điều, đối với Doanh Thừa Phong hiện giờ mà nói, thanh linh khí này thật sự có chút không đủ tiêu chuẩn.
Trong cái khó ló cái khôn, Doanh Thừa Phong nói:
- Chú! Cháu thật sự không cần thanh linh khí này.
- Vì sao? - Sắc mặt Doanh Lợi Đức hơi cau lại hỏi.
Gã gãi đầu, Doanh Thừa Phong làm bộ bộ dạng ngượng ngùng nói:
- Bởi vì cháu cũng có vật để phòng thân.
- Ngươi cũng có đồ phòng thân... A! Là nàng ta đưa cho?
Tuy rằng Doanh Lợi Đức không nói thẳng ra, nhưng kẻ ngu ngốc cũng biết "nàng ta" ở đây là chỉ ai.
Doanh Thừa Phong chỉ cười a a vài tiếng, hắn cũng không gật đầu thừa nhận, mà cũng chẳng lắc đầu phủ nhận, nhưng biểu tình này lại khiến cho Doanh Lợi Đức hiểu nhầm.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Lợi Đức khẽ thở dài nói:
- Cũng đúng. Nàng ta nếu đã mời ngươi tiến vào chỗ nguy hiểm như Kỳ Liên sơn mạch nhất định đã làm ra những chuẩn bị tốt nhất. Ha ha.... Chú mặc dù cũng hiểu được một ít phương pháp rèn binh khí, nhưng nếu so với Trương Minh Vân đại sư thì còn kém rất xa. - Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên người Doanh Thừa Phong nói:
- Đưa ta xem, Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư đưa cho ngươi cái gì vậy?
Doanh Thừa Phong gật đầu, hắn nhẹ giọng nói:
- Chú! Chú chờ cháu một chút.
Còn chưa dứt lời, thân hình hắn đã nhánh chóng chạy đi xa. Chẳng qua, chỉ lát sau Doanh Thừa Phong cũng cầm lại một thanh kiếm tương tự.
Doanh Lợi Đức nhận lấy, thoáng dung nhập một ít chân khí vào bên trong.
Ngay sau đó, thanh trường kiếm lập tức tỏa ra luồng ánh sáng màu trắng, đặc biệt là ở đầu mũi kiếm, ánh sáng còn ngưng đọng lại như thực chất.
Doanh Lợi Đức hít sâu một hơi, hắn nheo hai mắt lại, chân khí không ngừng tiến vào trong thanh kiếm.
Thanh trường kiếm này vô luận là phẩm chất hay khả năng chế tạo cũng không hề kém hơn thanh binh khí do hắn làm. Điều chân chính làm cho hắn phải giật mình chính là, cỗ lực lượng linh tính cường đại ở trên thanh trường kiếm truyền ra.
Lộ tuyến linh văn tuy rằng cũng có chút giống với lộ tuyến mà hắn khắc, nhưng ở một số chỗ đã thay đổi nhỏ. Chính bởi những chỗ này đã làm cho linh tính lực lượng bên trong đó càng hùng hậu hơn.
Tuy rằng chưa chân chính so sánh, nhưng Doanh Lợi Đức có một cảm giác, độ sắc bén của thanh trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong cầm đến còn tốt hơn thanh kiếm của hắn.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn đem thanh trường kiếm trả lại cho Doanh Thừa Phong, vui vẻ bội phục nói:
- Trương Minh Vân đại sư quả nhiên lợi hại, chỉ một thanh trường kiếm phổ thông lại có thể chế tạo tới trình độ này. - Hắn gật đầu, lời nói cũng chuyển đi:
- Thừa Phong! Nếu Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư và ngươi có duyên, vậy ngàn vạn lần không thể để cơ hội này bị bỏ lỡ.
Hắn sở dĩ có thể đưa ra thanh linh khí duy nhất của mình cho Doanh Thừa Phong cũng là hy vọng tiểu tử này ở trước mặt mỹ nữ không có biểu hiện gì quá mức thấp kém.
Tuy rằng, Doanh Thừa Phong thiên phú quá kém, nhưng chỉ cần Trầm Ngọc Kỳ thích, thì cuối cùng cũng có khả năng ôm lấy mỹ nhân về.
Vì mục đích này, hắn cũng không tiếc phải trả giá.
Nhưng, làm cho hắn không thể tưởng tượng được, vị tiểu cô nương xinh đẹp bình thường kia đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, điều này chỉ cần thanh kiếm trong tay Doanh Thừa Phong là có thể biết được.
Trầm Ngọc Kỳ dụng tâm như thế đôi với Doanh Thừa Phong thì tâm ý quá mức rõ ràng rồi.
Nghĩ đến đây, Doanh Lợi Đức cũng cảm thấy an lòng, ánh mắt nhìn đứa cháu mình có thêm vài phần vui mừng.
- Chú! Cháu ngày mai sẽ xuất phát, người xem.... - Doanh Thừa Phong cẩn thận hỏi.
Doanh Lợi Đức bật cười nói:
- Đi đi.... Về phần cha mẹ ngươi, ta sẽ tự mình giải thích cho họ.
Doanh Thừa Phong lúc này mới hoàn toàn yên lòng, cha mẹ hắn tuy rằng ở Tam Hạp Thôn rất có uy vọng, nhưng nếu so sánh với chú thì vẫn còn kém rất xa. Hơn nữa, vô luận là phụ thân hay mẫu thân hắn cũng đều tin phục người chú này. Có chú ra mặt, hết thảy mọi việc sẽ không còn vấn đề gì nữa.
***************
Kỳ Liên sơn mạch là một dãy núi kéo dài tới mấy ngàn dặm.
Nếu như có người từ phía trên cao nhìn xuống, như vậy có thể thấy nó giống như một con Hắc Long đang nằm yên lặng trên mặt đất.
Nó phảng phất như thân thể đang uốn lượn ngoằn ngoèo một cách vô hạn, đặc biệt là ở một đầu còn có đoạn nhô cao lên giống như một con quái thú đang ngẩng cao đầu lên trời hét dài.
Chẳng qua, Kỳ Liên sơn mạch tuy rằng rộng lớn, nhưng khu vực có nhiều người xuất hiện nhất vẫn là Long Đầu Nham.
Nơi này ở bên ngoài rìa dãy núi, ở đây mặc dù có rất nhiều mãnh thú và ít dị thụ, nhưng thực lực của chúng nó cũng chỉ có thể sánh bằng những võ sĩ tứ tầng, ngũ tầng chân khí của loài người. Đối với phần lớn võ sĩ mà nói, đây không nghi ngờ gì sẽ trở thành nơi an toàn nhất để nghỉ ngơi.
Mà chính bởi vì có một lượng lớn đám người này, cho nên ở ngay dưới chân nói lại có thể tạo thành một thôn trấn nho nhỏ.
Thôn trấn này gọi là Long Nham trấn, bên trong trấn long xà hỗn tạp, số lượng cao thủ đếm không hết.
Khi Doanh Thừa Phong một mình tới đây, hắn cũng không trực tiếp tiến vào trong sơn mạch, mà tìm một nhà khách lớn nhất để trọ lại.
Trước khi hắn tới đây cũng đã hỏi qua tình huống của Kỳ Liên sơn mạch từ phía Doanh Lợi Đức, mà Doanh Lợi Đức tự nhiên cũng không hề giữ lại chút kiến thức nào, đem toàn bộ hiểu biết của mình giảng giải một lượt.
Chẳng qua, Doanh Lợi Đức không thể tưởng tượng được, khi Doanh Thừa Phong trước khi tới thôn này lại không hội họp với đám người Trầm Ngọc Kỳ, mà lẻ loi một mình đi vào trong Long Nham trấn.
Nếu như để hắn biết tình huống thật sự, như vậy sẽ không bao giờ cho phép một thiếu niên mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn chưa từng rời xa thôn quá mười dặm đi tới một trấn phức tạp như này.
Chỉ có điều, Doanh Thừa Phong có được kinh nghiệm hai kiếp sống cho nên bên ngoài nhìn thì hắn non nớt, nhưng ở bên trong lại chính là tâm hồn của một kẻ đã trường thành.
Sau khi tiến vào nơi có hoàn cảnh lạ lẫm, hắn cũng không tìm tới một tiểu điếm ít người để nghỉ lại, mà đi thẳng tới nhà trọ xa hoa nhất trong trấn.
Mặc dù tiêu phí ở đây rất xa xỉ, nhưng không nghi ngờ gì ở nơi đây tuyệt đối có thể giảm bớt những phát sinh không đáng để xảy ra.
Hơn nữa, khi hắn tiến vào cũng không lập tức đi luôn vào trong sơn mạch, mà quần áo chỉnh tề ra ngoài đi dạo.
Nhân khẩu ở đây tuy không được như như ở Bàn Long trấn, nhưng trình độ náo nhiệt ở đây lại không chút nào thua kém.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong lạnh lùng đảo qua tứ phía một vòng.
Ở trong trấn này, hắn thấy được một cửa hàng đặc thù, thậm chí còn hiểu được đây là một phân nhánh của Bích Thủy Uyển.
Cái này cũng không có gì kỳ quái, Kỳ Liên sơn mạch tuy rằng nguy hiểm, nhưng tiến vào trong đó còn có thể săn bắt dị thú. Tuy nói rằng giá trị dị thú cũng có cao, có thấp,,nhưng mỗi một đầu dị thú đều có thể bán với giá xa xỉ.
Tuy nói, rất nhiều người có được thế lực tương ứng của mình, nhưng cũng có rất nhiều người là tán tu không có chỗ dựa vững chắc. Bọn họ săn bắt được dị thú thì nhất định phải đổi lấy một loại binh khí cường đại, phòng cụ, đan dược và bí kíp tu luyện.
Ở trong trấn nhỏ này, cất giấu một lượng lớn tài phú khó có thể tưởng tượng nổi. Mà những thế lực giống như Bích Thủy Uyển lại đồng ý đứng ra thu mua chúng với giá tốt nhất.
Cho nên, ở trong này có thể nhìn thấy đủ các loại cửa hàng kỳ quái.
Chẳng qua, điều hấp dẫn ánh mắt Doanh Thừa Phong nhất lại chính là góc tự do buôn bán ở một chỗ hẻo lánh trong trấn.
Cũng không phải tất cả tán tu đều nguyện ý đem những dị thú săn bắt được bán vào trong cửa hàng, có rất nhiều người muốn đem những đồ vật đó tự bán lấy giá cao.
Nơi này chính là chỗ dành cho người ta tự do giao dịch, một điểm sinh ra đúng thời cơ.
Ở trong này, mọi người muốn bán gì thì tự mình lấy ra, để cho người khác tùy ý lựa chọn.
Đương nhiên, làm như thế sẽ gặp phải những nguy hiểm nhất định, vô luận là kẻ mua hay người bán đều có khả năng bị người ta ám sát đoạt đồ.
Chỉ có điều ở trong này bán những thứ gì, giá cả bình thường có thể so với việc buôn bán trực tiếp trong cửa hàng còn lớn hơn ba thành. Cho nên tuy rằng có nguy hiểm, nhưng thị trường chỗ này cũng vẫn rất náo nhiệt.
Khi Doanh Thừa Phong tiến vào nơi này, lập tức hấp dẫn được vô số ánh mắt khác thường.
Hắn hơi suy nghĩ, lập tức hiểu được nguyên do.
Có thể đến chỗ này đều là những người giang hồ lão luyện, trẻ nhất cũng phải trên hai ba, hai tư tuổi. Hơn nữa, trên mặt những người đó đều bao phủ những nếp nhăn do bôn ba vất vả bên ngoài, chỉ thoáng nhìn qua là biết được đó là những kẻ có kinh nghiệm phong phú.
Còn kẻ có bề ngoài và tuổi giống như hắn, hơn nữa lại xuất hiện một mình tuy rằng không phải độc nhất vô nhị, nhưng cũng thuộc vào hàng hiếm.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong lập tức trở nên cổ quái, hắn tự nhiên là nhận ra thanh kiếm này chính là cái đầu tiên do chú tự mình chế tạo.
Sau khi được Trương Minh Vân đại sư quán linh, thanh kiếm này trở thành binh khí mà chú yêu thích nhất.
Hơn nữa, Doanh Lợi Đức cũng vì thanh kiếm này cho nên mới gia nhập được vào trong Chú Tạo Đường của tông môn. Đối với hắn mà nói, kiếm này có ý nghĩa rất lớn với bản thân.
Nhưng cho dù là thế, khi biết được Doanh Thừa Phong sắp tiến vào Kỳ Liên sơn mạch, Doanh Lợi Đức cũng không chút do dự đem kiếm ra.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói:
- Chú! Thanh kiếm này là vật chú thích nhất, cháu không thể lấy.
Doanh Lợi Đức trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
- Cái gì mà không thể nhận? Hừ! Đây bất quá chỉ là một thanh linh kiếm mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng vào thực lực của ta còn không cách nào chế tạo được một thanh thứ hai sao?
Doanh Thừa Phong liên tục lắc đầu nói:
- Chú! Chú biết cháu không có ý ấy.
Khẽ hừ một tiếng, Doanh Lợi Đức nói:
- Tiểu tử! Ngươi phải nhớ kỹ cho ta, Trầm Ngọc Kỳ có thể mời ngươi đi cùng đó là cấp cho ngươi mặt mũi. Nàng ta là hậu nhân của Trương Minh Vân đại sư, tự nhiên sẽ không thiếu những trang bị hàng đầu, thanh linh kiếm này ở trong mắt nàng ấy chẳng là cái gì cả. Nhưng đây cũng là thanh linh khí tốt nhất mà chú có thể chuẩn bị cho ngươi. - Dừng lại một chút, hắn đưa tay ra vỗ vài cái lên vai Doanh Thừa Phong nói:
- Tiểu tử! Nỗ lực lên, không được để mất điểm ở trước mặt nàng ấy.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nhìn chú mình, nhưng trong lòng lại rất cảm động.
Chỉ có điều, đối với Doanh Thừa Phong hiện giờ mà nói, thanh linh khí này thật sự có chút không đủ tiêu chuẩn.
Trong cái khó ló cái khôn, Doanh Thừa Phong nói:
- Chú! Cháu thật sự không cần thanh linh khí này.
- Vì sao? - Sắc mặt Doanh Lợi Đức hơi cau lại hỏi.
Gã gãi đầu, Doanh Thừa Phong làm bộ bộ dạng ngượng ngùng nói:
- Bởi vì cháu cũng có vật để phòng thân.
- Ngươi cũng có đồ phòng thân... A! Là nàng ta đưa cho?
Tuy rằng Doanh Lợi Đức không nói thẳng ra, nhưng kẻ ngu ngốc cũng biết "nàng ta" ở đây là chỉ ai.
Doanh Thừa Phong chỉ cười a a vài tiếng, hắn cũng không gật đầu thừa nhận, mà cũng chẳng lắc đầu phủ nhận, nhưng biểu tình này lại khiến cho Doanh Lợi Đức hiểu nhầm.
Chậm rãi gật đầu, Doanh Lợi Đức khẽ thở dài nói:
- Cũng đúng. Nàng ta nếu đã mời ngươi tiến vào chỗ nguy hiểm như Kỳ Liên sơn mạch nhất định đã làm ra những chuẩn bị tốt nhất. Ha ha.... Chú mặc dù cũng hiểu được một ít phương pháp rèn binh khí, nhưng nếu so với Trương Minh Vân đại sư thì còn kém rất xa. - Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên người Doanh Thừa Phong nói:
- Đưa ta xem, Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư đưa cho ngươi cái gì vậy?
Doanh Thừa Phong gật đầu, hắn nhẹ giọng nói:
- Chú! Chú chờ cháu một chút.
Còn chưa dứt lời, thân hình hắn đã nhánh chóng chạy đi xa. Chẳng qua, chỉ lát sau Doanh Thừa Phong cũng cầm lại một thanh kiếm tương tự.
Doanh Lợi Đức nhận lấy, thoáng dung nhập một ít chân khí vào bên trong.
Ngay sau đó, thanh trường kiếm lập tức tỏa ra luồng ánh sáng màu trắng, đặc biệt là ở đầu mũi kiếm, ánh sáng còn ngưng đọng lại như thực chất.
Doanh Lợi Đức hít sâu một hơi, hắn nheo hai mắt lại, chân khí không ngừng tiến vào trong thanh kiếm.
Thanh trường kiếm này vô luận là phẩm chất hay khả năng chế tạo cũng không hề kém hơn thanh binh khí do hắn làm. Điều chân chính làm cho hắn phải giật mình chính là, cỗ lực lượng linh tính cường đại ở trên thanh trường kiếm truyền ra.
Lộ tuyến linh văn tuy rằng cũng có chút giống với lộ tuyến mà hắn khắc, nhưng ở một số chỗ đã thay đổi nhỏ. Chính bởi những chỗ này đã làm cho linh tính lực lượng bên trong đó càng hùng hậu hơn.
Tuy rằng chưa chân chính so sánh, nhưng Doanh Lợi Đức có một cảm giác, độ sắc bén của thanh trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong cầm đến còn tốt hơn thanh kiếm của hắn.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, hắn đem thanh trường kiếm trả lại cho Doanh Thừa Phong, vui vẻ bội phục nói:
- Trương Minh Vân đại sư quả nhiên lợi hại, chỉ một thanh trường kiếm phổ thông lại có thể chế tạo tới trình độ này. - Hắn gật đầu, lời nói cũng chuyển đi:
- Thừa Phong! Nếu Trầm Ngọc Kỳ tiểu thư và ngươi có duyên, vậy ngàn vạn lần không thể để cơ hội này bị bỏ lỡ.
Hắn sở dĩ có thể đưa ra thanh linh khí duy nhất của mình cho Doanh Thừa Phong cũng là hy vọng tiểu tử này ở trước mặt mỹ nữ không có biểu hiện gì quá mức thấp kém.
Tuy rằng, Doanh Thừa Phong thiên phú quá kém, nhưng chỉ cần Trầm Ngọc Kỳ thích, thì cuối cùng cũng có khả năng ôm lấy mỹ nhân về.
Vì mục đích này, hắn cũng không tiếc phải trả giá.
Nhưng, làm cho hắn không thể tưởng tượng được, vị tiểu cô nương xinh đẹp bình thường kia đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, điều này chỉ cần thanh kiếm trong tay Doanh Thừa Phong là có thể biết được.
Trầm Ngọc Kỳ dụng tâm như thế đôi với Doanh Thừa Phong thì tâm ý quá mức rõ ràng rồi.
Nghĩ đến đây, Doanh Lợi Đức cũng cảm thấy an lòng, ánh mắt nhìn đứa cháu mình có thêm vài phần vui mừng.
- Chú! Cháu ngày mai sẽ xuất phát, người xem.... - Doanh Thừa Phong cẩn thận hỏi.
Doanh Lợi Đức bật cười nói:
- Đi đi.... Về phần cha mẹ ngươi, ta sẽ tự mình giải thích cho họ.
Doanh Thừa Phong lúc này mới hoàn toàn yên lòng, cha mẹ hắn tuy rằng ở Tam Hạp Thôn rất có uy vọng, nhưng nếu so sánh với chú thì vẫn còn kém rất xa. Hơn nữa, vô luận là phụ thân hay mẫu thân hắn cũng đều tin phục người chú này. Có chú ra mặt, hết thảy mọi việc sẽ không còn vấn đề gì nữa.
***************
Kỳ Liên sơn mạch là một dãy núi kéo dài tới mấy ngàn dặm.
Nếu như có người từ phía trên cao nhìn xuống, như vậy có thể thấy nó giống như một con Hắc Long đang nằm yên lặng trên mặt đất.
Nó phảng phất như thân thể đang uốn lượn ngoằn ngoèo một cách vô hạn, đặc biệt là ở một đầu còn có đoạn nhô cao lên giống như một con quái thú đang ngẩng cao đầu lên trời hét dài.
Chẳng qua, Kỳ Liên sơn mạch tuy rằng rộng lớn, nhưng khu vực có nhiều người xuất hiện nhất vẫn là Long Đầu Nham.
Nơi này ở bên ngoài rìa dãy núi, ở đây mặc dù có rất nhiều mãnh thú và ít dị thụ, nhưng thực lực của chúng nó cũng chỉ có thể sánh bằng những võ sĩ tứ tầng, ngũ tầng chân khí của loài người. Đối với phần lớn võ sĩ mà nói, đây không nghi ngờ gì sẽ trở thành nơi an toàn nhất để nghỉ ngơi.
Mà chính bởi vì có một lượng lớn đám người này, cho nên ở ngay dưới chân nói lại có thể tạo thành một thôn trấn nho nhỏ.
Thôn trấn này gọi là Long Nham trấn, bên trong trấn long xà hỗn tạp, số lượng cao thủ đếm không hết.
Khi Doanh Thừa Phong một mình tới đây, hắn cũng không trực tiếp tiến vào trong sơn mạch, mà tìm một nhà khách lớn nhất để trọ lại.
Trước khi hắn tới đây cũng đã hỏi qua tình huống của Kỳ Liên sơn mạch từ phía Doanh Lợi Đức, mà Doanh Lợi Đức tự nhiên cũng không hề giữ lại chút kiến thức nào, đem toàn bộ hiểu biết của mình giảng giải một lượt.
Chẳng qua, Doanh Lợi Đức không thể tưởng tượng được, khi Doanh Thừa Phong trước khi tới thôn này lại không hội họp với đám người Trầm Ngọc Kỳ, mà lẻ loi một mình đi vào trong Long Nham trấn.
Nếu như để hắn biết tình huống thật sự, như vậy sẽ không bao giờ cho phép một thiếu niên mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn chưa từng rời xa thôn quá mười dặm đi tới một trấn phức tạp như này.
Chỉ có điều, Doanh Thừa Phong có được kinh nghiệm hai kiếp sống cho nên bên ngoài nhìn thì hắn non nớt, nhưng ở bên trong lại chính là tâm hồn của một kẻ đã trường thành.
Sau khi tiến vào nơi có hoàn cảnh lạ lẫm, hắn cũng không tìm tới một tiểu điếm ít người để nghỉ lại, mà đi thẳng tới nhà trọ xa hoa nhất trong trấn.
Mặc dù tiêu phí ở đây rất xa xỉ, nhưng không nghi ngờ gì ở nơi đây tuyệt đối có thể giảm bớt những phát sinh không đáng để xảy ra.
Hơn nữa, khi hắn tiến vào cũng không lập tức đi luôn vào trong sơn mạch, mà quần áo chỉnh tề ra ngoài đi dạo.
Nhân khẩu ở đây tuy không được như như ở Bàn Long trấn, nhưng trình độ náo nhiệt ở đây lại không chút nào thua kém.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong lạnh lùng đảo qua tứ phía một vòng.
Ở trong trấn này, hắn thấy được một cửa hàng đặc thù, thậm chí còn hiểu được đây là một phân nhánh của Bích Thủy Uyển.
Cái này cũng không có gì kỳ quái, Kỳ Liên sơn mạch tuy rằng nguy hiểm, nhưng tiến vào trong đó còn có thể săn bắt dị thú. Tuy nói rằng giá trị dị thú cũng có cao, có thấp,,nhưng mỗi một đầu dị thú đều có thể bán với giá xa xỉ.
Tuy nói, rất nhiều người có được thế lực tương ứng của mình, nhưng cũng có rất nhiều người là tán tu không có chỗ dựa vững chắc. Bọn họ săn bắt được dị thú thì nhất định phải đổi lấy một loại binh khí cường đại, phòng cụ, đan dược và bí kíp tu luyện.
Ở trong trấn nhỏ này, cất giấu một lượng lớn tài phú khó có thể tưởng tượng nổi. Mà những thế lực giống như Bích Thủy Uyển lại đồng ý đứng ra thu mua chúng với giá tốt nhất.
Cho nên, ở trong này có thể nhìn thấy đủ các loại cửa hàng kỳ quái.
Chẳng qua, điều hấp dẫn ánh mắt Doanh Thừa Phong nhất lại chính là góc tự do buôn bán ở một chỗ hẻo lánh trong trấn.
Cũng không phải tất cả tán tu đều nguyện ý đem những dị thú săn bắt được bán vào trong cửa hàng, có rất nhiều người muốn đem những đồ vật đó tự bán lấy giá cao.
Nơi này chính là chỗ dành cho người ta tự do giao dịch, một điểm sinh ra đúng thời cơ.
Ở trong này, mọi người muốn bán gì thì tự mình lấy ra, để cho người khác tùy ý lựa chọn.
Đương nhiên, làm như thế sẽ gặp phải những nguy hiểm nhất định, vô luận là kẻ mua hay người bán đều có khả năng bị người ta ám sát đoạt đồ.
Chỉ có điều ở trong này bán những thứ gì, giá cả bình thường có thể so với việc buôn bán trực tiếp trong cửa hàng còn lớn hơn ba thành. Cho nên tuy rằng có nguy hiểm, nhưng thị trường chỗ này cũng vẫn rất náo nhiệt.
Khi Doanh Thừa Phong tiến vào nơi này, lập tức hấp dẫn được vô số ánh mắt khác thường.
Hắn hơi suy nghĩ, lập tức hiểu được nguyên do.
Có thể đến chỗ này đều là những người giang hồ lão luyện, trẻ nhất cũng phải trên hai ba, hai tư tuổi. Hơn nữa, trên mặt những người đó đều bao phủ những nếp nhăn do bôn ba vất vả bên ngoài, chỉ thoáng nhìn qua là biết được đó là những kẻ có kinh nghiệm phong phú.
Còn kẻ có bề ngoài và tuổi giống như hắn, hơn nữa lại xuất hiện một mình tuy rằng không phải độc nhất vô nhị, nhưng cũng thuộc vào hàng hiếm.
Bình luận facebook