Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 777
- Doanh đại sư, chúc mừng chúc mừng.
Đột nhiên xuất hiện lời chúc mừng khiến Doanh Thừa Phong và Bá Vương tỉnh lại trong ngượng ngùng.
Quya đầu nhìn lại, Kha Vương điện hạ cười ha hả nhìn họ, nụ cười trên mặt còn thành khẩn hơn nhiều so với lần trước gặp.
Doanh Thừa Phong vội vàng ôm quyền đáp lễ, nói:
- Kha Vương điện hạ, hẳn là vãn bối phải cảm tạ ngài và các vị tiền bối mới đúng.
Ánh mắt của hắn đảo qua tất cả mọi người, chân tâm thật ý nói lời cảm ơn.
Sau khi biết được uy lực của thiên địa, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được, nếu chỉ dựa vào sức lực của một mình mình, vậy thì dưới thiên kiếp, kết quả duy nhất chính là hóa thành cát bụi.
Đương nhiên, nếu hắn vứt bỏ Hàn Băng trường kiếm và bỏ chạy một mình thì cũng có thể né được oanh kích của Thiên Kiếp. Nhưng đây tuyệt đối không phải là tính cách của hắn, Doanh Thừa Phong biết rõ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi khí linh của trường kiếm mà bỏ chạy một mình.
Cho nên, lúc những người này xuất hiện, tuy rằng dụng tâm không trong sáng nhưng hắn vẫn vô cùng cảm kích.
Đến cả hoàng đế cũng không thể để cho quân lính của mình đói, nếu như không có ưu đãi đầy đủ, làm sao lại có cường nhân Vương Cấp tự nguyện giúp hắn đi chống cự Thiên Kiếp cơ chứ?
Phải biết rằng, nếu tranh chấp với uy lực của thiên địa thì đó chính là muốn chết.
- Ha ha, Doanh đại sư quá khách khí rồi.
- Doanh đại sư không cần đa lễ, ta chỉ là tiện tay mà thôi, không cần lo lắng.
Trong lúc nhất thời, các cường nhân Vương Cấp cũng tươi cười rạng rỡ đáp lễ.
Sau khi gặp phải chi uy của trận Thiên Kiếp này, cho dù tu vi của Doanh Thừa Phong chỉ vẻn vẹn là tước vị, nhưng các cường nhân Vương Cấp cũng không ai dám khinh thường hắn nữa.
Đây là một đại sư rèn trẻ tuổi, nhất định có thể trở thành một Linh Sư Rèn hùng mạnh trong Thánh Vực, không, cũng có thể là hùng mạnh nhất trong Thánh Vực.
Nhân vật như vậy, liều mạng nịnh bợ giao hảo còn không kịp, làm sao lại có người dám đi đắc tội chứ?
Vẻ mặt của Doanh Thừa Phong đột nhiên ngưng tụ, nói:
- Các vị tiền bối, tại hạ nhắc lại một lần, nếu sau này các vị có chuyện gì cần tại hạ cống hiến sức lực, không cần ngại mà có thể tới Quang Minh Thánh giáo tìm ta.
Hắn dừng một chút, nói:
- Chỉ cần tại hạ có thể làm được sẽ nhất định toàn lực ứng phó. Nếu như có chút giả dối thì trời tru đất diệt.
Những lời này của hắn rất là có lực, thanh âm kia phảng phất như là có thanh âm kim loại va vào nhau trong không trung, làm cho người ta vừa nghe xong liền có thể hiểu được quyết tâm và thành ý của hắn.
- Được.
Cũng không biết là vị cường nhân Vương Cấp nào đã nói một tiếng đó, trong đôi mắt của mọi người đều có được vẻ hài lòng.
Ái Lệ Ti điện hạ than nhẹ một tiếng, trong lòng của nàng nảy ra vẻ vui mừng kinh ngạc.
Sau khi chiếm được hứa hẹn này của Doanh Thừa Phong, các cường nhân Vương Cấp này nhất định sẽ đều theo bản năng muốn đứng bên cạnh hắn. Xa không nói, chỉ nói riêng lúc linh thú chi tranh mà nói, Doanh Thừa Phong có thể đạt được khả năng thắng lợi cuối cùng rất cao.
Thế nhưng, biểu hiện của Doanh Thừa Phong càng xuất sắc thì trong lòng của nàng lại càng không yên.
Chính mình lại muốn tham gia tranh đấu cùng với hắn, không biết ranh con này có tồn tại một vướng mắc hay không. Tuy rằng lúc này Doanh Thừa Phong không thể làm ảnh hưởng đến địa vị của nàng, nhưng nếu cho ranh con này đầy đủ thời gian, Ái Lệ Ti tin tưởng, Doanh Thừa Phong nhất định có thể trở thành đại nhân vật rất giỏi.
Khi đó, ở trong Quang Minh Thánh giáo, sợ là cũng chỉ có Giáo Tông Bệ Hạ mới có thể sánh vai.
Kha Vương điện hạ cười vui một lát, đột nhiên, một người cao giọng hỏi:
- Doanh đại sư, lúc này ngài rèn được Thánh Khí gì vậy, có thể để ta mở rộng tầm mắt không?
Thanh âm của mọi người đều biến mất, đôi mắt của bọn họ không hẹn mà cùng phát sáng lên.
Uy năng của Thiên Kiếp lúc này không phải nhỏ, tập hợp sức lực của hơn mấy chục vị cường nhân Vương Cấp mới có thể bình yên vô sự vượt qua. Tuy rằng tất cả mọi người đều nghĩ đến, uy năng của Thiên Kiếp mãnh liệt như thế là bởi vì hành vi chọc giận thiên địa lúc đầu của mình.
Nhưng, với uy lực lúc trước của thiên địa cũng đã cường đại đến mức làm người ta khó có thể thừa nhận, cho nên bọn họ vẫn rất tò mò đối với Thánh Khí mà Doanh Thừa Phong đã rèn tạo ra.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại rùng minh.
Tuy rằng hắn tin tưởng, tuyệt đối sẽ không có người có thể cướp đoạt được Thánh Khí của hắn ở nơi này, nhưng nếu đểu những người này biết hiện giờ Hàn Băng trường kiếm đã là bán thần khí, vậy thì không biết phải làm thế nào mới có thể xong việc này.
Thế nhưng, nhiều cường nhân Vương Cấp vừa mới trợ giúp hắn bình an vượt qua Thiên Kiếp như vậy, hơn nữa trong đôi mắt còn mang theo sự trông mong mà nhìn hắn, khiến hắn không thể nào bỏ mặc được.
Ho nhẹ một tiếng, cổ tay của Doanh Thừa Phong khẽ lật, lập tức lấy ra một thanh Hàn Băng trường kiếm.
Hiện giờ sau khi Hàn Băng trường kiếm trải qua nhiều lần rèn luyện, không ngờ đã hoàn toàn thu liễm vào trong. Thân kiếm không có mang theo hàn ý nống nặc, bên trên trường kiếm dường như cũng không nhìn ra bất ký linh văn nào cả.
Nếu thanh trường kiếm này không xuất hiện trên tay Doanh Thừa Phong, như vậy thì ngay cả những cường nhân Vương Cấp này cũng đều cảm thấy mình nhìn lầm.
- Doanh đại sư, đay là….
Kha Vương điện hạ nghi ngờ hỏi.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Kha Vương điện hạ, đây là Thánh Khí vãn bối mới rèn xong.
Hắn khẽ vuốt Hàn Băng trường kiếm, thở dài:
- Cũng bởi vì nó mới có thể dẫn tới Thiên Kiếp như thế. Nếu không có các vị tiền bối ra tay tiếp viện, ha ha, sợ là nó đã bị hủy rồi.
Sắc mặt của đám người Kha Vương điện hạ khẽ biến, ánh mắt nhìn về phía thanh kiếm có chút bất đồng.
Nếu Doanh đại sư đã lấy thanh kiếm này ra, tự nhiên là không phải dùng để nói lừa gạt người khác. Mà bọn họ lại không nhìn ra kiếm này có huyền ảo gì cả, thật là có chút xấu hổ.
Một lát sau, vị cường nhân Vương Cấp họ Thần đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Thật là một Thiên Kỵ Thánh Khí tốt, Doanh đại sư có thể rèn ra vật ấy, danh hiệu đại sư đúng là không phải hư vô.
Các cường nhân Vương Cấp còn lại, cho dù da mặt có dày cũng không kìm nổi mà khẽ đỏ lên.
Nhiều người như vậy, vậy mà cũng chỉ có một người có thể nhìn ra ảo diệu của thanh kiếm này.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ trường kiếm một cái, nói:
- Hàn Băng, đi ra chào các vị tiền bối đi.
Ngay sau đó, trường kiếm trong tay hắn lập tức phát sáng lên.
Lúc Hàn Băng trường kiếm chưa bày biện ra tài năng của mình, lại giống như một thanh kiếm bình thường, không hề thấy một chút dị thường nào cả. Nhưng một khi nó phóng ra sức lực của mình, lại giống như một mãnh thú, giương nanh vuốt lợi hại của mình hiện trước mặt mọi người.
- Tê…..
Trong hư không, dường như là đột nhiên nhiều hơn một luồng thanh âm không thể dò xét.
Kéo theo luồng thanh âm này chính là một tia hàn ý âm trầm thấu xương. Chỉ có điều, bất kể là thanh âm kia hay là hàn ý đều rất nhỏ, khó có thể bị người khác phát hiện ra.
Nhưng lúc này ở bên cạnh Doanh Thừa Phong lại đều là cường nhân Vương Cấp.
Đối với những cường nhân đạt tới tu vi Vương Cấp mà nói, hoàn cảnh bốn phía cho dù có một tia biến hóa rất nhỏ cũng đừng hòng có thể dấu diếm được bọn họ.
Cho nên bọn họ cảm ứng rất rõ, thanh trường kiếm này sau khi biến hóa đã tách ra được Quang Minh.
Thật đúng là bởi vì như thế, sắc mặt của mọi người cũng đều thay đổi.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên sắc bén, bọn họ đều cảm ứng được, biến hóa bốn phía vô cùng mãnh liệt, mà luồng hơi thở âm hàn lại tràn ngập vô cùng hùng mạnh trong không gian.
Đây là một cỗ sức lực có thể uy hiếp đến sinh mạng của bọn họ.
Một Thánh Khí đơn thuần, cho dù là Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thì nó cũng chỉ là một kiện Thánh Khí mà không phải là một người..
Theo lý mà nói, cho dù Thánh Khí có cường đại thế nào đi nữa cũng không thể khiến bọn họ cảm thấy tim đập nhanh được. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người ở đây, bao gồm hơn mười vị Kỵ Sĩ Vương đến từ chính Quang Minh Thánh giáo cũng đều có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Dường như trong thanh trường kiếm này ẩn chứa một cỗ sức lực khổng lồ khiến bọn họ không thể chống cự được.
Hào quang do Hàn Băng trường kiếm phóng thích ra cũng không phải đặc biệt đẹp mắt và lóe sáng, mà là một loại bạch quang nhè nhẹ.
Nhưng một luồng quang này lại khiến mọi người hết hồn, khó có thể tự động điều khiển.
Một lát sau, luồng hào quang hội lại thành một ảo ảnh hình người, mà điều khiến mọi người kinh ngạc là bóng người này lại gần như giống y chang Doanh Thừa Phong. Đương nhiên, ở trên ảo ảnh này không hề có sắc thái, như thể là một Doanh Thừa Phong khác bị bệnh bạch cầu.
Sờ sờ mũi mình một chút, Doanh Thừa Phong cười khổ không nói gì.
Tuy rằng trước kia khí linh của Hàn Băng trường kiếm có thể ngưng tụ thành hình người, nhưng bóng người kia mơ hồ, căn bản là không thấy rõ mặt.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi sức lực của Hàn Băng trường kiếm tăng lên tới cảnh giới này, mô phỏng một người, không ngờ lại lấy mình làm mẫu để chế tạo ra.
Tuy nói ngoại hình của khí linh cũng không thể đại biểu cho cái gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy một tên giống y như mình hiện ra trước mặt, nhiều ít vẫn còn có chút xấu hổ.
Khí linh của Hàn Băng trường kiếm nhìn chung quanh một vòng, thi lễ một cái với mọi người, nói:
- Đa tạ.
Thanh âm của hắn khàn khàn khí nghe, giống như là ở trong miệng ngậm một đống băng, hết sức chói tai.
Doanh Thừa Phong biết rằng, khí linh của Hàn Băng trường kiếm nói ra lời tạ ơn vì bọn họ thay mình ngăn chặn nguy hiểm, nếu không thì khí linh tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Mấy chục vị cường nhân Vương Cấp đều gật đầu, đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Doanh Thừa Phong.
Một khắc khi khí linh của trường kiếm hiện thân, bọn họ liền hiểu được, thanh trường kiếm này tuyệt đối không đơn giản giống như bề ngoài nhìn thấy.
Có thể thu liễm toàn bộ sức lực của Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển vào trông, điều này cần phải có năng lực rất cường đại.
Nhìn bề ngoài đơn giản của trường kiếm này, mà uy năng cường đại này, tuyệt đối sẽ cầm cờ đi trước trong số những Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển.
Mà trên thực tế, bọn họ đều đã đoán sai.
Uy năng vốn có của khí linh Hàn Băng trường kiếm tuyệt đối vượt rất xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Có thể nói, có kiếm này trong tay, thực lực của Doanh Thừa Phong sẽ tăng lên rất nhiều. Sau này cho dù gặp phải cường nhân Vương Cấp bình thường, hắn ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.
Nhẹ nhàng vẫy tay một cái, khí linh trường kiếm lại hóa thành một luồng quang trốn vào trong bản thể.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, thu trường kiếm vào.
Tuy nói nơi này sẽ không có người có khả năng nhìn ra cấp bậc thật sự của Hàn Băng trường kiếm, nhưng Doanh Thừa Phong cũng không có ý định để vật ấy bại lộ ở trước mặt mọi người.
Mọi người thở một hơi thật dài, đồng thời nói với Doanh Thừa Phong.
Ồn ào cả nửa ngày, phương xa lại nhẹ nhàng có mấy bóng người lướt tới.
Đó chính là các cường nhân Vương Cấp còn lại và tùy tùng của mọi người, bọn họ đợi đến khi Thiên Kiếp hoàn toàn biến mất một lúc lâu mới từ từ qua đây gặp gỡ cùng mọi người.
Tuy nhiên, ánh mắt mọi người nhìn về phía Doanh Thừa Phong lại có chút phức tạp, đặc biệt là cường nhân tới từ Hắc Ám Thánh giáo lại càng thêm cổ quái.
Đột nhiên, một người cười ha hả, nói:
- Chúc mừng Doanh đại sư rèn thành công Thánh Khí, thế nhưng….
Hắn dừng lại một chút, mãi đến khi thấy mình đã hấp dẫn được ánh mắt của mọi người mới cười híp mắt, nói:
- Các vị dường như đã quên, chúng ta còn mấy trận quyết đấu linh thú chưa tiến hành nữa đấy.
Đột nhiên xuất hiện lời chúc mừng khiến Doanh Thừa Phong và Bá Vương tỉnh lại trong ngượng ngùng.
Quya đầu nhìn lại, Kha Vương điện hạ cười ha hả nhìn họ, nụ cười trên mặt còn thành khẩn hơn nhiều so với lần trước gặp.
Doanh Thừa Phong vội vàng ôm quyền đáp lễ, nói:
- Kha Vương điện hạ, hẳn là vãn bối phải cảm tạ ngài và các vị tiền bối mới đúng.
Ánh mắt của hắn đảo qua tất cả mọi người, chân tâm thật ý nói lời cảm ơn.
Sau khi biết được uy lực của thiên địa, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được, nếu chỉ dựa vào sức lực của một mình mình, vậy thì dưới thiên kiếp, kết quả duy nhất chính là hóa thành cát bụi.
Đương nhiên, nếu hắn vứt bỏ Hàn Băng trường kiếm và bỏ chạy một mình thì cũng có thể né được oanh kích của Thiên Kiếp. Nhưng đây tuyệt đối không phải là tính cách của hắn, Doanh Thừa Phong biết rõ, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi khí linh của trường kiếm mà bỏ chạy một mình.
Cho nên, lúc những người này xuất hiện, tuy rằng dụng tâm không trong sáng nhưng hắn vẫn vô cùng cảm kích.
Đến cả hoàng đế cũng không thể để cho quân lính của mình đói, nếu như không có ưu đãi đầy đủ, làm sao lại có cường nhân Vương Cấp tự nguyện giúp hắn đi chống cự Thiên Kiếp cơ chứ?
Phải biết rằng, nếu tranh chấp với uy lực của thiên địa thì đó chính là muốn chết.
- Ha ha, Doanh đại sư quá khách khí rồi.
- Doanh đại sư không cần đa lễ, ta chỉ là tiện tay mà thôi, không cần lo lắng.
Trong lúc nhất thời, các cường nhân Vương Cấp cũng tươi cười rạng rỡ đáp lễ.
Sau khi gặp phải chi uy của trận Thiên Kiếp này, cho dù tu vi của Doanh Thừa Phong chỉ vẻn vẹn là tước vị, nhưng các cường nhân Vương Cấp cũng không ai dám khinh thường hắn nữa.
Đây là một đại sư rèn trẻ tuổi, nhất định có thể trở thành một Linh Sư Rèn hùng mạnh trong Thánh Vực, không, cũng có thể là hùng mạnh nhất trong Thánh Vực.
Nhân vật như vậy, liều mạng nịnh bợ giao hảo còn không kịp, làm sao lại có người dám đi đắc tội chứ?
Vẻ mặt của Doanh Thừa Phong đột nhiên ngưng tụ, nói:
- Các vị tiền bối, tại hạ nhắc lại một lần, nếu sau này các vị có chuyện gì cần tại hạ cống hiến sức lực, không cần ngại mà có thể tới Quang Minh Thánh giáo tìm ta.
Hắn dừng một chút, nói:
- Chỉ cần tại hạ có thể làm được sẽ nhất định toàn lực ứng phó. Nếu như có chút giả dối thì trời tru đất diệt.
Những lời này của hắn rất là có lực, thanh âm kia phảng phất như là có thanh âm kim loại va vào nhau trong không trung, làm cho người ta vừa nghe xong liền có thể hiểu được quyết tâm và thành ý của hắn.
- Được.
Cũng không biết là vị cường nhân Vương Cấp nào đã nói một tiếng đó, trong đôi mắt của mọi người đều có được vẻ hài lòng.
Ái Lệ Ti điện hạ than nhẹ một tiếng, trong lòng của nàng nảy ra vẻ vui mừng kinh ngạc.
Sau khi chiếm được hứa hẹn này của Doanh Thừa Phong, các cường nhân Vương Cấp này nhất định sẽ đều theo bản năng muốn đứng bên cạnh hắn. Xa không nói, chỉ nói riêng lúc linh thú chi tranh mà nói, Doanh Thừa Phong có thể đạt được khả năng thắng lợi cuối cùng rất cao.
Thế nhưng, biểu hiện của Doanh Thừa Phong càng xuất sắc thì trong lòng của nàng lại càng không yên.
Chính mình lại muốn tham gia tranh đấu cùng với hắn, không biết ranh con này có tồn tại một vướng mắc hay không. Tuy rằng lúc này Doanh Thừa Phong không thể làm ảnh hưởng đến địa vị của nàng, nhưng nếu cho ranh con này đầy đủ thời gian, Ái Lệ Ti tin tưởng, Doanh Thừa Phong nhất định có thể trở thành đại nhân vật rất giỏi.
Khi đó, ở trong Quang Minh Thánh giáo, sợ là cũng chỉ có Giáo Tông Bệ Hạ mới có thể sánh vai.
Kha Vương điện hạ cười vui một lát, đột nhiên, một người cao giọng hỏi:
- Doanh đại sư, lúc này ngài rèn được Thánh Khí gì vậy, có thể để ta mở rộng tầm mắt không?
Thanh âm của mọi người đều biến mất, đôi mắt của bọn họ không hẹn mà cùng phát sáng lên.
Uy năng của Thiên Kiếp lúc này không phải nhỏ, tập hợp sức lực của hơn mấy chục vị cường nhân Vương Cấp mới có thể bình yên vô sự vượt qua. Tuy rằng tất cả mọi người đều nghĩ đến, uy năng của Thiên Kiếp mãnh liệt như thế là bởi vì hành vi chọc giận thiên địa lúc đầu của mình.
Nhưng, với uy lực lúc trước của thiên địa cũng đã cường đại đến mức làm người ta khó có thể thừa nhận, cho nên bọn họ vẫn rất tò mò đối với Thánh Khí mà Doanh Thừa Phong đã rèn tạo ra.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại rùng minh.
Tuy rằng hắn tin tưởng, tuyệt đối sẽ không có người có thể cướp đoạt được Thánh Khí của hắn ở nơi này, nhưng nếu đểu những người này biết hiện giờ Hàn Băng trường kiếm đã là bán thần khí, vậy thì không biết phải làm thế nào mới có thể xong việc này.
Thế nhưng, nhiều cường nhân Vương Cấp vừa mới trợ giúp hắn bình an vượt qua Thiên Kiếp như vậy, hơn nữa trong đôi mắt còn mang theo sự trông mong mà nhìn hắn, khiến hắn không thể nào bỏ mặc được.
Ho nhẹ một tiếng, cổ tay của Doanh Thừa Phong khẽ lật, lập tức lấy ra một thanh Hàn Băng trường kiếm.
Hiện giờ sau khi Hàn Băng trường kiếm trải qua nhiều lần rèn luyện, không ngờ đã hoàn toàn thu liễm vào trong. Thân kiếm không có mang theo hàn ý nống nặc, bên trên trường kiếm dường như cũng không nhìn ra bất ký linh văn nào cả.
Nếu thanh trường kiếm này không xuất hiện trên tay Doanh Thừa Phong, như vậy thì ngay cả những cường nhân Vương Cấp này cũng đều cảm thấy mình nhìn lầm.
- Doanh đại sư, đay là….
Kha Vương điện hạ nghi ngờ hỏi.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Kha Vương điện hạ, đây là Thánh Khí vãn bối mới rèn xong.
Hắn khẽ vuốt Hàn Băng trường kiếm, thở dài:
- Cũng bởi vì nó mới có thể dẫn tới Thiên Kiếp như thế. Nếu không có các vị tiền bối ra tay tiếp viện, ha ha, sợ là nó đã bị hủy rồi.
Sắc mặt của đám người Kha Vương điện hạ khẽ biến, ánh mắt nhìn về phía thanh kiếm có chút bất đồng.
Nếu Doanh đại sư đã lấy thanh kiếm này ra, tự nhiên là không phải dùng để nói lừa gạt người khác. Mà bọn họ lại không nhìn ra kiếm này có huyền ảo gì cả, thật là có chút xấu hổ.
Một lát sau, vị cường nhân Vương Cấp họ Thần đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Thật là một Thiên Kỵ Thánh Khí tốt, Doanh đại sư có thể rèn ra vật ấy, danh hiệu đại sư đúng là không phải hư vô.
Các cường nhân Vương Cấp còn lại, cho dù da mặt có dày cũng không kìm nổi mà khẽ đỏ lên.
Nhiều người như vậy, vậy mà cũng chỉ có một người có thể nhìn ra ảo diệu của thanh kiếm này.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ trường kiếm một cái, nói:
- Hàn Băng, đi ra chào các vị tiền bối đi.
Ngay sau đó, trường kiếm trong tay hắn lập tức phát sáng lên.
Lúc Hàn Băng trường kiếm chưa bày biện ra tài năng của mình, lại giống như một thanh kiếm bình thường, không hề thấy một chút dị thường nào cả. Nhưng một khi nó phóng ra sức lực của mình, lại giống như một mãnh thú, giương nanh vuốt lợi hại của mình hiện trước mặt mọi người.
- Tê…..
Trong hư không, dường như là đột nhiên nhiều hơn một luồng thanh âm không thể dò xét.
Kéo theo luồng thanh âm này chính là một tia hàn ý âm trầm thấu xương. Chỉ có điều, bất kể là thanh âm kia hay là hàn ý đều rất nhỏ, khó có thể bị người khác phát hiện ra.
Nhưng lúc này ở bên cạnh Doanh Thừa Phong lại đều là cường nhân Vương Cấp.
Đối với những cường nhân đạt tới tu vi Vương Cấp mà nói, hoàn cảnh bốn phía cho dù có một tia biến hóa rất nhỏ cũng đừng hòng có thể dấu diếm được bọn họ.
Cho nên bọn họ cảm ứng rất rõ, thanh trường kiếm này sau khi biến hóa đã tách ra được Quang Minh.
Thật đúng là bởi vì như thế, sắc mặt của mọi người cũng đều thay đổi.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên sắc bén, bọn họ đều cảm ứng được, biến hóa bốn phía vô cùng mãnh liệt, mà luồng hơi thở âm hàn lại tràn ngập vô cùng hùng mạnh trong không gian.
Đây là một cỗ sức lực có thể uy hiếp đến sinh mạng của bọn họ.
Một Thánh Khí đơn thuần, cho dù là Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thì nó cũng chỉ là một kiện Thánh Khí mà không phải là một người..
Theo lý mà nói, cho dù Thánh Khí có cường đại thế nào đi nữa cũng không thể khiến bọn họ cảm thấy tim đập nhanh được. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người ở đây, bao gồm hơn mười vị Kỵ Sĩ Vương đến từ chính Quang Minh Thánh giáo cũng đều có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Dường như trong thanh trường kiếm này ẩn chứa một cỗ sức lực khổng lồ khiến bọn họ không thể chống cự được.
Hào quang do Hàn Băng trường kiếm phóng thích ra cũng không phải đặc biệt đẹp mắt và lóe sáng, mà là một loại bạch quang nhè nhẹ.
Nhưng một luồng quang này lại khiến mọi người hết hồn, khó có thể tự động điều khiển.
Một lát sau, luồng hào quang hội lại thành một ảo ảnh hình người, mà điều khiến mọi người kinh ngạc là bóng người này lại gần như giống y chang Doanh Thừa Phong. Đương nhiên, ở trên ảo ảnh này không hề có sắc thái, như thể là một Doanh Thừa Phong khác bị bệnh bạch cầu.
Sờ sờ mũi mình một chút, Doanh Thừa Phong cười khổ không nói gì.
Tuy rằng trước kia khí linh của Hàn Băng trường kiếm có thể ngưng tụ thành hình người, nhưng bóng người kia mơ hồ, căn bản là không thấy rõ mặt.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi sức lực của Hàn Băng trường kiếm tăng lên tới cảnh giới này, mô phỏng một người, không ngờ lại lấy mình làm mẫu để chế tạo ra.
Tuy nói ngoại hình của khí linh cũng không thể đại biểu cho cái gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy một tên giống y như mình hiện ra trước mặt, nhiều ít vẫn còn có chút xấu hổ.
Khí linh của Hàn Băng trường kiếm nhìn chung quanh một vòng, thi lễ một cái với mọi người, nói:
- Đa tạ.
Thanh âm của hắn khàn khàn khí nghe, giống như là ở trong miệng ngậm một đống băng, hết sức chói tai.
Doanh Thừa Phong biết rằng, khí linh của Hàn Băng trường kiếm nói ra lời tạ ơn vì bọn họ thay mình ngăn chặn nguy hiểm, nếu không thì khí linh tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Mấy chục vị cường nhân Vương Cấp đều gật đầu, đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Doanh Thừa Phong.
Một khắc khi khí linh của trường kiếm hiện thân, bọn họ liền hiểu được, thanh trường kiếm này tuyệt đối không đơn giản giống như bề ngoài nhìn thấy.
Có thể thu liễm toàn bộ sức lực của Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển vào trông, điều này cần phải có năng lực rất cường đại.
Nhìn bề ngoài đơn giản của trường kiếm này, mà uy năng cường đại này, tuyệt đối sẽ cầm cờ đi trước trong số những Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển.
Mà trên thực tế, bọn họ đều đã đoán sai.
Uy năng vốn có của khí linh Hàn Băng trường kiếm tuyệt đối vượt rất xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Có thể nói, có kiếm này trong tay, thực lực của Doanh Thừa Phong sẽ tăng lên rất nhiều. Sau này cho dù gặp phải cường nhân Vương Cấp bình thường, hắn ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình.
Nhẹ nhàng vẫy tay một cái, khí linh trường kiếm lại hóa thành một luồng quang trốn vào trong bản thể.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, thu trường kiếm vào.
Tuy nói nơi này sẽ không có người có khả năng nhìn ra cấp bậc thật sự của Hàn Băng trường kiếm, nhưng Doanh Thừa Phong cũng không có ý định để vật ấy bại lộ ở trước mặt mọi người.
Mọi người thở một hơi thật dài, đồng thời nói với Doanh Thừa Phong.
Ồn ào cả nửa ngày, phương xa lại nhẹ nhàng có mấy bóng người lướt tới.
Đó chính là các cường nhân Vương Cấp còn lại và tùy tùng của mọi người, bọn họ đợi đến khi Thiên Kiếp hoàn toàn biến mất một lúc lâu mới từ từ qua đây gặp gỡ cùng mọi người.
Tuy nhiên, ánh mắt mọi người nhìn về phía Doanh Thừa Phong lại có chút phức tạp, đặc biệt là cường nhân tới từ Hắc Ám Thánh giáo lại càng thêm cổ quái.
Đột nhiên, một người cười ha hả, nói:
- Chúc mừng Doanh đại sư rèn thành công Thánh Khí, thế nhưng….
Hắn dừng lại một chút, mãi đến khi thấy mình đã hấp dẫn được ánh mắt của mọi người mới cười híp mắt, nói:
- Các vị dường như đã quên, chúng ta còn mấy trận quyết đấu linh thú chưa tiến hành nữa đấy.
Bình luận facebook