Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 820
Bá Vương thương, thanh hung binh có một không hai tràn đầy huyết quang và khí tàn bạo này một khi xuất hiện, lập tức gây ra sự rung động của toàn bộ không gian.
Đặc biệt là huyết quang nồng đậm tới cực hạn, giống như một thực thể, khiến trong lòng người ta sinh ra hàn ý vô cùng.
Hai hàng lông mày của Uông Kiệt hơi nhảy dựng lên, khi các vị rèn đại sư mở tiệc chiêu đãi Doanh Thừa Phong, Thánh Binh mà các vị đại sư trẻ nhất đương đại lấy ra chính là một thanh trường kiếm tràn đầy hàn ý nghiêm khắc.
Hàn ý nồng đậm mà thanh trường kiếm phóng ra, ngay cả Uông Kiệt là bậc đại công tước trình độ cao có sở trường về chiến đấu cũng cảm nhận được từng trận sởn tóc gáy.
Lúc đó, Uông Kiệt chỉ biết Doanh đại sư có thực tài.
Hơn nữa, y vẫn cho là, chỉ có thanh trường kiếm kia, mới là Thánh Binh ẩn giấu trong tay Doanh Thừa Phong.
Nhưng, bây giờ khi đang nhìn thấy mảnh huyết quang này, bản thân Uông Kiệt lại lần nữa cảnh giác.
Tuy tồn tại trong mảnh huyết quang này không có uy áp mãnh liệt như Hàn Băng trường kiếm, nhưng, cảm áp bức cảm mà nó gây ra đối với những người khác lại chỉ có hơn chứ không có kém.
Một người trong hoàn cảnh giá lạnh đông cứng tuy rằng gian nan, nhưng ít nhất còn có thể chịu được. Nhưng, nếu vứt một người vào trong biển máu tràn đầy những bộ xương khô, như vậy người này tám chín phần sẽ bị doạ đến nỗi phát điên.
Lực huyết hải mà Bá Vương thương thi triển ra, gây ra áp lực tâm lý cho sinh vật, hơn rất nhiều so với uy năng mà bản thân nó phóng thích ra.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão đều không thể tự chủ được lui về phía sau.
Cường nhân ở cấp bậc tước vị như hai người bọn họ không ngờ lại không dám đến gần hơi thở huyết hải mà Bá Vương thương phóng thích ra, từ đó có thể thấy, uy năng của thương này đáng sợ đến bậc nào.
Thánh Chuỳ đại nhân trợn tròn hai mắt, gã thì thào nói:
- Không đúng, sao ta lại nhớ ngươi rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực là một thanh Hàn Băng trường kiếm nhỉ?
Trong huyết vụ đột nhiên lay động một trận, Bá Vương thương khí linh phóng thích ra cơn giận dữ vô biên.
Trước khi Hàn Băng trường kiếm thăng tiến, nó có thể là hùng mạnh nhất trong tất cả các khí linh trong tay Doanh Thừa Phong, cũng là thủ đoạn được ẩn giấu lớn nhất của hắn.
Nhưng, sau khi Hàn Băng trường kiếm thăng cấp đến bán thần khí, Bá Vương thương khí linh liền cảm nhận được nguy cơ thật sâu.
Đến bây giờ, không ngờ lại bị người ta coi thường lộ liễu như vậy, hơn nữa đối tượng so sánh, vẫn là Hàn Băng trường kiếm mà nó kiêng kị nhất, tự nhiên gây ra sự nổi giận của Bá Vương thương khí linh.
Khí linh một khi nổi giận, lập tức phóng thích ra khí tức khủng bố vô biên, một mũi thương màu đỏ kia trong không trung loé lên một đạo hồng quang, đâm về phía ngực của Thánh Chuỳ đại nhân.
Đôi mắt của Thánh Chuỳ đại nhân sáng ngời, gã cười to nói:
- Cừ thật, có tư cách làm đối thủ của ta.
Vươn ra một quyền, Thánh Chuỳ đại nhân và Bá Vương thương hung hăng đâm vào nhau.
- Ầm…
Mũi thương trong nháy mắt biến mất, uy năng của Bá Vương thương tuy vô cùng hùng mạnh, nhưng bản thể của Thánh Chuỳ khí linh lại là một Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực còn dũng mãnh hơn nó.
Sau một hồi chiến đấu điên cuồng, Bá Vương thương khí linh không không có được bất kỳ lợi lộc gì.
Tuy nhiên, dưới chân Thánh Chuỳ đại nhân lại lảo đảo, cũng bị uy lực của một thương này đâm vào phải lui một bước.
Nhưng gã chẳng những không hề nổi giận, ngược lại là một vẻ mặt vui vẻ, kêu lên:
- Thương pháp hay!
Hai tay nắm hờ, trong tay gã lập tức có thêm một đôi chuỳ lớn.
Khi đôi chuỳ lớn này xuất hiện, thân ảnh của Thánh Chuỳ đại nhân lập tức trở nên phai nhạt dần.
Phảng phất như lực lượng bên trong cơ thể gã đã tuôn vào bên trong hai chuỳ lớn, mà bản thân gã lại chỉ duy trì một hình dáng của con người mà thôi.
- Sưu sưu sưu…
Trong hư không vang lên vô số âm thanh sắc nhọn xé gió, Bá Vương thương trong khoảnh khắc này lại hoá thân vô số, mỗi một đạo phân thân đều ẩn chứa uy năng khổng lồ, phảng phất như vô số mũi tên nhọn đâm về phía đối phương.
Đám người Doanh Thừa Phong, Bá Vương, Kim Cương Vương và Uông Kiệt đều yên lặng nhìn.
Thứ đồ Thánh Khí này quả thật vô cùng hùng mạnh, tuy nhiên nói chung, đều là trong tay con người hoặc những sinh linh khác mới có thể phát huy uy lực khổng lồ nhất.
Giống như giờ phút này đây, tình huống linh trong khí của hai kiện Thánh Khí hùng mạnh tự tiến hành tác chiến, lại tương đối hiếm thấy.
Đừng nói là đám người mới tiến vào Thánh Vực chưa lâu như Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương, kể cả Uông Kiệt và Khấu Minh, đều chưa từng thấy bao giờ.
Tuy nhiên, chỉ xem chốc lát, mọi người đều hiểu rõ một chuyện.
Hai kiện Thánh Khí này tuy không có người khống chế, nhưng, uy năng mà chúng phóng ra lại tuyệt đối không kém bất kỳ cường nhân nào trong sân.
Ngay cả Uông Kiệt cũng thầm nhủ trong lòng, nếu như mình và họ giao đấu, liệu có thể thuận lợi mà thắng được không.
Nhưng kết quả khiến y không cam lòng, bởi vì y không thể không thừa nhận, bản thân lại không có lòng tin tất thắng.
Bởi vì hai khí linh này cũng không phải là thân xác máu thịt, trừ khi phá huỷ bản thể của họ, nếu không rất khó khiến linh trong khí nhận thua. Nhưng, muốn phá huỷ bản thể của hai kiện Thánh Khí này sao…
Hoặc Giáo Tông bệ hạ đích thân đến, có thể làm được một chút, nhưng trông cậy vào Uông Kiệt y, thế thì tuyệt đối không có khả năng rồi.
- Rầm rầm rầm…
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, Thánh Chuỳ đại nhân múa đôi chuỳ lớn giống như phong hoả luân, đều bao phủ quanh người lại.
Lúc này, xung quanh gã giống như đã bị một mảnh bảo quang quấn quanh, bảo quang kia phóng thích ra tia sáng chói mắt mãnh liệt, khắp nơi đều lộ ra một cảm giác oai vệ.
Mà huyết sắc kiếm thương lại khác, khi nó bắt đầu phân giải, âm thanh nước dâng lên chảy xung quang người lại càng hùng mạnh hơn. Tuy nhiên, đây cũng không phải là nước, mà là máu. Số máu bị Bá Vương thương hút vào trong cơ thể bắt đầu sôi trào, biến hoá, đồng thời phóng thích càng nhiều lực lượng ra, bắt đầu nuôi dưỡng Bá Vương thương rồi.
Sau một đạo tiếng gào chát chúa, vô số huyết quang từ trên người Bá Vương thương mãnh liệt tuôn ra.
Số huyết quang đang ở giữa không trung này, đã hoá thành quỷ phách tràn đầy oán hận, chúng gào khóc lên, hướng tới Thánh Chuỳ đại nhân mà đè.
Sự lựa chọn của Bá Vương thương khí linh tương đối chính xác, nếu đã dựa theo một khuôn phép cũ nhất định để đâm vào vô số thương ảnh mà không làm gì được đối phương, vậy thì sử dụng hồn phách huyết quang, khiến những hồn phách hùng mạnh này đi khống chế thương ảnh, hoặc có thể lợi dụng thời cơ.
Vừa nghĩ đến đây, huyết quang xung quanh Bá Vương thương càng linh hoạt hơn, từng quỷ phách u linh mang theo từng đạo huyết tiễn, đâm về phía Thánh Chuỳ đại nhân.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, hắn đã cảm nhận được, Bá Vương thương khí linh hầu như đã dốc hết toàn lực rồi.
Tuy nhiên, vô số huyết quang dưới sự điều khiển của hồn phách, không ngờ lại biểu hiện ra một mặt cực kỳ dũng mãnh.
Kể cả tốc độ múa đôi chuỳ của Thánh Chuỳ đại nhân có nhanh hơn nữa, cũng khó tránh được có chút cá lọt lưới từ bên trong thấu xuyên thấu ra.
Bá Vương thương đột nhiên biến hoá huyền ảo thành một khuôn mặt con người, khuôn mặt này giống với khuôn mặt của Doanh Thừa Phong như đúc. Trên mặt của bóng người toát ra một nụ cười thản nhiên.
Bởi vì y có lòng tin, chỉ cần huyết quang của y đâm phải, như vậy người này cũng chỉ chờ chết.
Nhưng mà, chính vào lúc này, lại thấy Thánh Chuỳ đại nhân gào to một tiếng.
Tiếng gào này vô cùng dũng mãnh, không ngờ lại hộc ra một luồng sóng xung kích khổng lồ.
Khi đối diện với gã, đám người Doanh Thừa Phong và trường thương khí linh cùng lúc bị thổi xiêu vẹo.
Không ngờ tên ngang ngược này lại sở hữu thanh âm khổng lồ như vậy.
- Ầm…
Toàn bộ căn nhà hơi hơi lay động một chút, lập tức đổ sụp xuống.
Ngay từ khi bắt đầu, bất kể là Bá Vương thương khí linh, hay là Thánh Chuỳ khí linh, đều hoàn toàn kiềm chế bản thân, không để cho uy năng giao chiến của họ lan toả tới hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng, khi đến thời khắc mấu chốt này, Thánh Chuỳ khí linh cũng không quan tâm đến những cái khác nữa.
Vừa mở miệng ra là một tiếng quát lớn, khi ngăn cản huyết quang đột nhập vào Thánh Chuỳ để bị nổ nát, thì cũng khiến cả căn nhà vì tiếng gào thét của nó chôn theo.
Sắc mặt của đám người Doanh Thừa Phong hơi biến, thân hình họ nhoáng lên, lập tức từ trong căn nhà sắp sập chạy ra ngoài. Tuy nói căn nhà này xây dựng nguy nga tráng lệ, cũng không biết hao phí biết bao nhiêu tâm huyết của các kiến trúc sư. Nhưng, dưới sự giao đấu của hai Thánh khí hùng mạnh, căn nhà nhỏ này cuối cùng cũng sập hoàn toàn.
- Pa…
Huyết quang nhất nhất nổ ra, đến cả bản thân Bá Vương thương khí linh cũng khó khăn để chịu đựng lực lượng, số huyết quang nhỏ nhoi này làm sao có thể chống đỡ.
- Ha ha, hãy xem chuỳ…
Thánh Chuỳ đại nhân quát lên một tiếng lớn, gã bước một bước, đã xâm nhập vào trong biển máu kia, chuỳ lớn trong tay như Thái Sơn áp đỉnh đập xuống.
- Bá…
Đột nhiên, Bá Vương Thương nhìn kiên cố như không thể phá vỡ kia lại tiêu tan, thân thể của nó biến thành một đoàn huyết vụ.
Đôi chuỳ này của Thánh Chuỳ đại nhân tuy có lực của núi non, nhưng nếu như đạp vào trong đám sương mù, lại cũng không thể đả thương người.
Khi gã hơi hơi ngẩn ra, từ đằng sau gã, Bá Vương thương đột nhiên ngưng tụ lại một lần nữa.
Thương thế như gió, thương thế như điện, một thương này thật mạnh đâm vào bên trong ngực của Thánh Chuỳ đại nhân.
Ngay sau đó, từng luồng linh lực khổng lồ từ trên người gã tuôn về hướng Bá Vương thương.
Trước khi Bá Vương thương thăng tiến tước vị, chỉ có thể hấp thu huyết mạch của cường nhân để thăng cấp uy năng của chính mình. Nhưng, Bá Vương thương bây giờ sớm đã thay da đổi thịt, dù cho là linh lực của cường nhân, cũng có thể bị y rút ra.
Hơn nữa, y rút ra chính là linh lực căn nguyên, một khi bị y rút mất, thực lực của đối phương sẽ có một sự tụt giảm cực lớn.
Sắc mặt của Thánh Chuỳ đại nhân lập tức thay đổi, gã hô to một tiếng, hai thanh chuỳ lớn trong tay đập về phía lồng ngực của mình.
Bá Vương thương khí linh rõ ràng không muốn va đập với đôi bảo vật đạt đến Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực này, hơi hơi lay động một chút, lập tức từ trong ngực đối phương biến mất.
Chỉ có điều, trong một lát ngắn ngủi, linh lực mà Bá Vương thương khí linh hấp thu đã tương đối không ít rồi.
Đôi chuỳ thép của Thánh Chuỳ đại nhân hung hăng đập vào người mình. Nhưng, Thánh Chuỳ này vốn dĩ là một đôi bản thể của gã, tự nhiên không thể làm thân thể của gã bị thương.
Chuỳ lớn từ ngực của gã quỷ dị xuyên qua, hướng về Bá Vương thương vừa ngưng tụ thành hình ở phía sau đập tới.
Bá Vương thương lay động một chút, hoá thành huyết vụ trốn xa.
Thế là, hai linh trong Thánh Khí và Thánh Khí hùng mạnh siêu cấp này, bắt đầu tiếp tục tranh đấu tại đống hoang tàn này.
Doanh Thừa Phong và mọi người ở phía xa lẳng lặng quan sát, hắn thấp giọng hỏi:
- Uông huynh, ngài xem ai có thể thắng?
Uông Kiệt trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói:
- Doanh đại sư, Thánh Chuỳ đại nhân là Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, nhưng khí linh trong thương của ngài lại sở hữu năng lực quỷ thần khó lường, những năng lực này là bẩm sinh sao?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Đúng vậy, bẩm sinh đấy.
Kỳ thực, Bá Vương thương sở dĩ biến thành bộ dạng như bây giờ, đều là kết quả mà một tay Doanh Thừa Phong sáng tạo, không có liên quan nhiều đến năng lực bẩm sinh của khí linh.
Uông Kiệt thở dài ra một hơi, cười khổ nói:
- Vậy thì tình hình chiến đấu khó rồi. Tuy nhiên, khí linh của Ngài đúng là khá lắm.
Đặc biệt là huyết quang nồng đậm tới cực hạn, giống như một thực thể, khiến trong lòng người ta sinh ra hàn ý vô cùng.
Hai hàng lông mày của Uông Kiệt hơi nhảy dựng lên, khi các vị rèn đại sư mở tiệc chiêu đãi Doanh Thừa Phong, Thánh Binh mà các vị đại sư trẻ nhất đương đại lấy ra chính là một thanh trường kiếm tràn đầy hàn ý nghiêm khắc.
Hàn ý nồng đậm mà thanh trường kiếm phóng ra, ngay cả Uông Kiệt là bậc đại công tước trình độ cao có sở trường về chiến đấu cũng cảm nhận được từng trận sởn tóc gáy.
Lúc đó, Uông Kiệt chỉ biết Doanh đại sư có thực tài.
Hơn nữa, y vẫn cho là, chỉ có thanh trường kiếm kia, mới là Thánh Binh ẩn giấu trong tay Doanh Thừa Phong.
Nhưng, bây giờ khi đang nhìn thấy mảnh huyết quang này, bản thân Uông Kiệt lại lần nữa cảnh giác.
Tuy tồn tại trong mảnh huyết quang này không có uy áp mãnh liệt như Hàn Băng trường kiếm, nhưng, cảm áp bức cảm mà nó gây ra đối với những người khác lại chỉ có hơn chứ không có kém.
Một người trong hoàn cảnh giá lạnh đông cứng tuy rằng gian nan, nhưng ít nhất còn có thể chịu được. Nhưng, nếu vứt một người vào trong biển máu tràn đầy những bộ xương khô, như vậy người này tám chín phần sẽ bị doạ đến nỗi phát điên.
Lực huyết hải mà Bá Vương thương thi triển ra, gây ra áp lực tâm lý cho sinh vật, hơn rất nhiều so với uy năng mà bản thân nó phóng thích ra.
Linh Tháp chân nhân và Võ lão đều không thể tự chủ được lui về phía sau.
Cường nhân ở cấp bậc tước vị như hai người bọn họ không ngờ lại không dám đến gần hơi thở huyết hải mà Bá Vương thương phóng thích ra, từ đó có thể thấy, uy năng của thương này đáng sợ đến bậc nào.
Thánh Chuỳ đại nhân trợn tròn hai mắt, gã thì thào nói:
- Không đúng, sao ta lại nhớ ngươi rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực là một thanh Hàn Băng trường kiếm nhỉ?
Trong huyết vụ đột nhiên lay động một trận, Bá Vương thương khí linh phóng thích ra cơn giận dữ vô biên.
Trước khi Hàn Băng trường kiếm thăng tiến, nó có thể là hùng mạnh nhất trong tất cả các khí linh trong tay Doanh Thừa Phong, cũng là thủ đoạn được ẩn giấu lớn nhất của hắn.
Nhưng, sau khi Hàn Băng trường kiếm thăng cấp đến bán thần khí, Bá Vương thương khí linh liền cảm nhận được nguy cơ thật sâu.
Đến bây giờ, không ngờ lại bị người ta coi thường lộ liễu như vậy, hơn nữa đối tượng so sánh, vẫn là Hàn Băng trường kiếm mà nó kiêng kị nhất, tự nhiên gây ra sự nổi giận của Bá Vương thương khí linh.
Khí linh một khi nổi giận, lập tức phóng thích ra khí tức khủng bố vô biên, một mũi thương màu đỏ kia trong không trung loé lên một đạo hồng quang, đâm về phía ngực của Thánh Chuỳ đại nhân.
Đôi mắt của Thánh Chuỳ đại nhân sáng ngời, gã cười to nói:
- Cừ thật, có tư cách làm đối thủ của ta.
Vươn ra một quyền, Thánh Chuỳ đại nhân và Bá Vương thương hung hăng đâm vào nhau.
- Ầm…
Mũi thương trong nháy mắt biến mất, uy năng của Bá Vương thương tuy vô cùng hùng mạnh, nhưng bản thể của Thánh Chuỳ khí linh lại là một Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực còn dũng mãnh hơn nó.
Sau một hồi chiến đấu điên cuồng, Bá Vương thương khí linh không không có được bất kỳ lợi lộc gì.
Tuy nhiên, dưới chân Thánh Chuỳ đại nhân lại lảo đảo, cũng bị uy lực của một thương này đâm vào phải lui một bước.
Nhưng gã chẳng những không hề nổi giận, ngược lại là một vẻ mặt vui vẻ, kêu lên:
- Thương pháp hay!
Hai tay nắm hờ, trong tay gã lập tức có thêm một đôi chuỳ lớn.
Khi đôi chuỳ lớn này xuất hiện, thân ảnh của Thánh Chuỳ đại nhân lập tức trở nên phai nhạt dần.
Phảng phất như lực lượng bên trong cơ thể gã đã tuôn vào bên trong hai chuỳ lớn, mà bản thân gã lại chỉ duy trì một hình dáng của con người mà thôi.
- Sưu sưu sưu…
Trong hư không vang lên vô số âm thanh sắc nhọn xé gió, Bá Vương thương trong khoảnh khắc này lại hoá thân vô số, mỗi một đạo phân thân đều ẩn chứa uy năng khổng lồ, phảng phất như vô số mũi tên nhọn đâm về phía đối phương.
Đám người Doanh Thừa Phong, Bá Vương, Kim Cương Vương và Uông Kiệt đều yên lặng nhìn.
Thứ đồ Thánh Khí này quả thật vô cùng hùng mạnh, tuy nhiên nói chung, đều là trong tay con người hoặc những sinh linh khác mới có thể phát huy uy lực khổng lồ nhất.
Giống như giờ phút này đây, tình huống linh trong khí của hai kiện Thánh Khí hùng mạnh tự tiến hành tác chiến, lại tương đối hiếm thấy.
Đừng nói là đám người mới tiến vào Thánh Vực chưa lâu như Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương, kể cả Uông Kiệt và Khấu Minh, đều chưa từng thấy bao giờ.
Tuy nhiên, chỉ xem chốc lát, mọi người đều hiểu rõ một chuyện.
Hai kiện Thánh Khí này tuy không có người khống chế, nhưng, uy năng mà chúng phóng ra lại tuyệt đối không kém bất kỳ cường nhân nào trong sân.
Ngay cả Uông Kiệt cũng thầm nhủ trong lòng, nếu như mình và họ giao đấu, liệu có thể thuận lợi mà thắng được không.
Nhưng kết quả khiến y không cam lòng, bởi vì y không thể không thừa nhận, bản thân lại không có lòng tin tất thắng.
Bởi vì hai khí linh này cũng không phải là thân xác máu thịt, trừ khi phá huỷ bản thể của họ, nếu không rất khó khiến linh trong khí nhận thua. Nhưng, muốn phá huỷ bản thể của hai kiện Thánh Khí này sao…
Hoặc Giáo Tông bệ hạ đích thân đến, có thể làm được một chút, nhưng trông cậy vào Uông Kiệt y, thế thì tuyệt đối không có khả năng rồi.
- Rầm rầm rầm…
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, Thánh Chuỳ đại nhân múa đôi chuỳ lớn giống như phong hoả luân, đều bao phủ quanh người lại.
Lúc này, xung quanh gã giống như đã bị một mảnh bảo quang quấn quanh, bảo quang kia phóng thích ra tia sáng chói mắt mãnh liệt, khắp nơi đều lộ ra một cảm giác oai vệ.
Mà huyết sắc kiếm thương lại khác, khi nó bắt đầu phân giải, âm thanh nước dâng lên chảy xung quang người lại càng hùng mạnh hơn. Tuy nhiên, đây cũng không phải là nước, mà là máu. Số máu bị Bá Vương thương hút vào trong cơ thể bắt đầu sôi trào, biến hoá, đồng thời phóng thích càng nhiều lực lượng ra, bắt đầu nuôi dưỡng Bá Vương thương rồi.
Sau một đạo tiếng gào chát chúa, vô số huyết quang từ trên người Bá Vương thương mãnh liệt tuôn ra.
Số huyết quang đang ở giữa không trung này, đã hoá thành quỷ phách tràn đầy oán hận, chúng gào khóc lên, hướng tới Thánh Chuỳ đại nhân mà đè.
Sự lựa chọn của Bá Vương thương khí linh tương đối chính xác, nếu đã dựa theo một khuôn phép cũ nhất định để đâm vào vô số thương ảnh mà không làm gì được đối phương, vậy thì sử dụng hồn phách huyết quang, khiến những hồn phách hùng mạnh này đi khống chế thương ảnh, hoặc có thể lợi dụng thời cơ.
Vừa nghĩ đến đây, huyết quang xung quanh Bá Vương thương càng linh hoạt hơn, từng quỷ phách u linh mang theo từng đạo huyết tiễn, đâm về phía Thánh Chuỳ đại nhân.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, hắn đã cảm nhận được, Bá Vương thương khí linh hầu như đã dốc hết toàn lực rồi.
Tuy nhiên, vô số huyết quang dưới sự điều khiển của hồn phách, không ngờ lại biểu hiện ra một mặt cực kỳ dũng mãnh.
Kể cả tốc độ múa đôi chuỳ của Thánh Chuỳ đại nhân có nhanh hơn nữa, cũng khó tránh được có chút cá lọt lưới từ bên trong thấu xuyên thấu ra.
Bá Vương thương đột nhiên biến hoá huyền ảo thành một khuôn mặt con người, khuôn mặt này giống với khuôn mặt của Doanh Thừa Phong như đúc. Trên mặt của bóng người toát ra một nụ cười thản nhiên.
Bởi vì y có lòng tin, chỉ cần huyết quang của y đâm phải, như vậy người này cũng chỉ chờ chết.
Nhưng mà, chính vào lúc này, lại thấy Thánh Chuỳ đại nhân gào to một tiếng.
Tiếng gào này vô cùng dũng mãnh, không ngờ lại hộc ra một luồng sóng xung kích khổng lồ.
Khi đối diện với gã, đám người Doanh Thừa Phong và trường thương khí linh cùng lúc bị thổi xiêu vẹo.
Không ngờ tên ngang ngược này lại sở hữu thanh âm khổng lồ như vậy.
- Ầm…
Toàn bộ căn nhà hơi hơi lay động một chút, lập tức đổ sụp xuống.
Ngay từ khi bắt đầu, bất kể là Bá Vương thương khí linh, hay là Thánh Chuỳ khí linh, đều hoàn toàn kiềm chế bản thân, không để cho uy năng giao chiến của họ lan toả tới hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng, khi đến thời khắc mấu chốt này, Thánh Chuỳ khí linh cũng không quan tâm đến những cái khác nữa.
Vừa mở miệng ra là một tiếng quát lớn, khi ngăn cản huyết quang đột nhập vào Thánh Chuỳ để bị nổ nát, thì cũng khiến cả căn nhà vì tiếng gào thét của nó chôn theo.
Sắc mặt của đám người Doanh Thừa Phong hơi biến, thân hình họ nhoáng lên, lập tức từ trong căn nhà sắp sập chạy ra ngoài. Tuy nói căn nhà này xây dựng nguy nga tráng lệ, cũng không biết hao phí biết bao nhiêu tâm huyết của các kiến trúc sư. Nhưng, dưới sự giao đấu của hai Thánh khí hùng mạnh, căn nhà nhỏ này cuối cùng cũng sập hoàn toàn.
- Pa…
Huyết quang nhất nhất nổ ra, đến cả bản thân Bá Vương thương khí linh cũng khó khăn để chịu đựng lực lượng, số huyết quang nhỏ nhoi này làm sao có thể chống đỡ.
- Ha ha, hãy xem chuỳ…
Thánh Chuỳ đại nhân quát lên một tiếng lớn, gã bước một bước, đã xâm nhập vào trong biển máu kia, chuỳ lớn trong tay như Thái Sơn áp đỉnh đập xuống.
- Bá…
Đột nhiên, Bá Vương Thương nhìn kiên cố như không thể phá vỡ kia lại tiêu tan, thân thể của nó biến thành một đoàn huyết vụ.
Đôi chuỳ này của Thánh Chuỳ đại nhân tuy có lực của núi non, nhưng nếu như đạp vào trong đám sương mù, lại cũng không thể đả thương người.
Khi gã hơi hơi ngẩn ra, từ đằng sau gã, Bá Vương thương đột nhiên ngưng tụ lại một lần nữa.
Thương thế như gió, thương thế như điện, một thương này thật mạnh đâm vào bên trong ngực của Thánh Chuỳ đại nhân.
Ngay sau đó, từng luồng linh lực khổng lồ từ trên người gã tuôn về hướng Bá Vương thương.
Trước khi Bá Vương thương thăng tiến tước vị, chỉ có thể hấp thu huyết mạch của cường nhân để thăng cấp uy năng của chính mình. Nhưng, Bá Vương thương bây giờ sớm đã thay da đổi thịt, dù cho là linh lực của cường nhân, cũng có thể bị y rút ra.
Hơn nữa, y rút ra chính là linh lực căn nguyên, một khi bị y rút mất, thực lực của đối phương sẽ có một sự tụt giảm cực lớn.
Sắc mặt của Thánh Chuỳ đại nhân lập tức thay đổi, gã hô to một tiếng, hai thanh chuỳ lớn trong tay đập về phía lồng ngực của mình.
Bá Vương thương khí linh rõ ràng không muốn va đập với đôi bảo vật đạt đến Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực này, hơi hơi lay động một chút, lập tức từ trong ngực đối phương biến mất.
Chỉ có điều, trong một lát ngắn ngủi, linh lực mà Bá Vương thương khí linh hấp thu đã tương đối không ít rồi.
Đôi chuỳ thép của Thánh Chuỳ đại nhân hung hăng đập vào người mình. Nhưng, Thánh Chuỳ này vốn dĩ là một đôi bản thể của gã, tự nhiên không thể làm thân thể của gã bị thương.
Chuỳ lớn từ ngực của gã quỷ dị xuyên qua, hướng về Bá Vương thương vừa ngưng tụ thành hình ở phía sau đập tới.
Bá Vương thương lay động một chút, hoá thành huyết vụ trốn xa.
Thế là, hai linh trong Thánh Khí và Thánh Khí hùng mạnh siêu cấp này, bắt đầu tiếp tục tranh đấu tại đống hoang tàn này.
Doanh Thừa Phong và mọi người ở phía xa lẳng lặng quan sát, hắn thấp giọng hỏi:
- Uông huynh, ngài xem ai có thể thắng?
Uông Kiệt trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói:
- Doanh đại sư, Thánh Chuỳ đại nhân là Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, nhưng khí linh trong thương của ngài lại sở hữu năng lực quỷ thần khó lường, những năng lực này là bẩm sinh sao?
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Đúng vậy, bẩm sinh đấy.
Kỳ thực, Bá Vương thương sở dĩ biến thành bộ dạng như bây giờ, đều là kết quả mà một tay Doanh Thừa Phong sáng tạo, không có liên quan nhiều đến năng lực bẩm sinh của khí linh.
Uông Kiệt thở dài ra một hơi, cười khổ nói:
- Vậy thì tình hình chiến đấu khó rồi. Tuy nhiên, khí linh của Ngài đúng là khá lắm.
Bình luận facebook