Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 827
- Cho ta…Phá!
Tiếng rống giận dữ giống như sét đánh nổ vang ầm ầm trong không trung.
Chẳng biết lúc nào, Uông Kiệt bắt đầu vốn đã ngã trên mặt đất, đến cả hơi thở sinh mệnh cũng bắt đầu tan rã lại đứng lên.
Một bàn tay của y cầm chắc chuôi kiếm, trên trường kiếm nhỏ hẹp kia lại bắn tung toé ra một ánh hào quang màu trắng thành thạo đến cực hạn.
Đây là sự ăn ý mà Uông Kiệt và trường kiếm khí linh chung sống với nhau trăm năm như một ngày bồi dưỡng ra. Họ cùng lúc không hề giữ lại mà phóng thích ra uy năng hùng mạnh nhất.
Lập tức, kiếm quang vốn dĩ ảm đạm lại lần nữa tăng vọt, đồng thời phóng lên cao, mang một loại khí thế không thể ngăn cản, hung hăng xuyên qua đạo Thiên Lôi này.
Lực lượng Nhuệ Kim phóng ra ánh sáng rực rỡ vô hạn, bất luận Thiên Lôi to lớn như thế nào, nó cũng có thể bổ ra một lỗ thủng lớn.
- A…
Búi tóc của Uông Kiệt đã bị Thiên Lôi đánh tan, lúc này, y tóc tai bù xù, tay cầm trường kiếm, đứng ưỡn ngực.
Tuy da dẻ của y còn có một chút chưa bị cháy đen, nhưng hơi thở trên người y lại đã có thời khắc hùng mạnh nhất từ trước đến nay.
Cường nhân cấp Vương, đây tuyệt đối là hơi của cường nhân thuộc loại cấp Vương.
Trên mặt Doanh Thừa Phong rốt cuộc loé lên một tia mỉm cười. Trí Linh quả nhiên không hề tính toán sai, tiềm năng và thực lực của Uông Kiệt quả nhiên khiến y bùng nổ thành công ở thời điểm cuối cùng, trở thành một cường nhân cấp Vương đứng ở cấp độ đỉnh cao của người tu luyện.
Mà trong tay cường nhân cấp Vương lại cầm Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển chân, chắc chắn có thể kích phát ra uy năng của Thánh Khí một cách triệt để.
Hai kẻ này phối hợp, đã không chỉ còn là hiệu quả một thêm một bằng hai nữa rồi.
- Ầm…
Lại là một đạo Thiên Lôi mơ hồ có thể thấy ngưng tụ trong tầng mây, nó bay múa, lă lộn, ầm ầm hạ xuống phía dưới.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong ngưng trọng, hắn lớn tiếng quát:
- Uông Kiệt, đây là đạo Thiên Lôi cuối cùng, hãy kiên trì chịu đựng!
Trên khuôn mặt mà Uông Kiệt bị Thiên Lôi kia đánh thành tối đen toát ra một nụ cười tự tin, y để lộ ra hai hàm răng trắng noãn, hô tô nói:
- Đại sư yên tâm, Uông mỗ nhất định không để ngài thất vọng.
Dứt lời, y ngồi xổm trung bình tấn, xương kêu phần phật, mỗi một khớp xương như phát ra tiếng rên rỉ.
Đây là một loại công pháp đặc biệt, Uông Kiệt lúc này thi triển ra, cũng là dốc toàn lực.
Bất chợt, khí tức trên người y bị một loại lực lượng nào đó giục phát, do đó tăng vọt lên, chỉ trong nháy mắt như vậy, khí tức hùng mạnh này đã đạt đến độ cao không thể tin nổi.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, hắn cảm ứng được một cách rõ ràng, độ mạnh của luồng khí tức này đã vượt qua đại đa số các cường nhân cấp Vương mà hắn đã từng gặp.
Nếu như thật sự người nào đó so sánh với y, vậy thì cũng chỉ có duy nhất cường nhân cấp Vương ở bậc đỉnh cao Ái Lệ Ti điện hạ mới có thể mơ hồ ngăn chặn luồng khí tức này.
Nhưng, Uông Kiệt chỉ vẻn vẹn là một cường nhân cấp Vương mới thăng tiến mà thôi, từ trên người y, sao có thể sở hữu uy năng đáng sợ như thế.
- Vù…
Trường kiếm trong tay Uông Kiệt cũng kịch liệt rung động, dường như cùng với khí tức trên người Uông Kiệt sinh ra cộng hưởng, càng nâng năng lượng của luồng lực lượng khủng bố này lên rất nhiều.
Hai mắt Doanh Thừa Phong hơi sáng, hắn mơ hồ có chút hiểu ra.
Bộ bí pháp này của Uông Kiệt hẳn là có liên quan đến Thánh Binh đặc thù của y, cho nên sau khi lực lượng của hai kẻ kết hợp, mới có thể sinh ra khí tức và uy năng đáng sợ như thế.
- Ầm…
Trên bầu trời đạo Thiên Lôi cuối cùng cuối cùng cũng đúng hạn hạ xuống.
Đạo Thiên Lôi này cũng không phải rộng lớn lắm, nhưng đặc biệt dày, tia chớp đó vừa dày vừa nặng cực kỳ, phảng phất như mười mấy tia chớp chồng chất vào nhau để bổ xuống.
Nếu như chỉ có vẻn vẹn bản thân Uông Kiệt, hoặc là chỉ dựa vào mình uy năng của bản thân trường kiếm, như vậy dưới một đoàn tấn công này, nhất định sẽ ầm ầm vỡ vụn, hoá thành hư ảo.
Nhưng, khi Uông Kiệt và trường kiếm kết hợp lại, hai kẻ hỗ trợ lẫn nhau, uy năng này lập tức có sự nâng cao không thể tin nổi.
Đối diện với đạo Thiên Lôi cuối cùng này, họ không có chút lùi bước nào.
Sau khi dùng lực lượng tự thân áp bức đến cực hạn, Uông Kiệt khẽ kêu một tiếng, giơ kiếm lên đâm.
Một kiếm này, đều có chỗ khác với bất kỳ kiếm nào trước đó.
Một kiếm này Uông Kiệt đâm ra thong thả mà ngưng trọng, phảng phất như ở trên mũi kiếm có treo một toà núi nguy nga.
Nhưng mà, khi một kiếm này đâm ra, trên thân kiếm lập tức phóng ra một khí sắc bén vô cùng, những khí tức này ngưng tụ cùng một chỗ, bắn nhanh lên phía trên như đạp gió rẽ sóng.
Thiên Lôi đánh xuống, khí Nhuệ Kim xông lên.
Hai kẻ này giống như Hoả Tinh và Địa Cầu xung đụng vào nhau.
Một tia điện quang trong hư không loé ra, toàn bộ không trung đều bao phủ trong một mảnh lưới điện.
Nhưng, lực Nhuệ Kim trên trường kiếm lại có thể trảm tuyệt hết thảy, kể cả đây là lưới điện tràn ngập chân trời, cũng đừng nghĩ ngăn trở được đường đi của nó.
Lực Nhuệ Kim cao hơn một tầng, cuối cùng phá tan sự phong toả của lưới điện, xông lên trời xanh có mây đen dày đặc kia, xuyên thấu một mảnh tầng mây dày đặc này, đâm thủng chân trời thành một lỗ hổng trong suốt.
Tuy rằng chỗ hổng cũng không lớn, còn xa mới có thể so với lỗ thủng khổng lồ mà trường côn trong tay Kim Cương Vương tạo thành.
Nhưng, lỗ hổng này lại chứng mình một sự việc.
Đó chính là Vương Kiệt và trường kiếm khí linh hợp lực, đã phá giải uy lực của một trận thiên địa này.
Đây cũng không phải là lỗ thủng xuyên qua khi uy lực thiên địa còn chưa thành hình, mà là dưới tình huống Thiên Lôi áp đỉnh, cứng rắn giết ra một đường huyết mạch, dưới uy năng khôn cùng đạt được một loại phương thức mà trời đất tán thành.
Chỉ trong chốc lát, sấm sét xung quanh bắt đầu suy yếu.
Từng tầng điện quang nổ vang dần dần rút đi, cuối cùng trở lại yên bình.
Trên bầu trời, lấy một cửa động bị xuyên thấu làm trung tâm, tất cả tầng mây dần dần tiêu tan. Có điều một lát, một lần nữa lộ ra một mảnh trời mờ mịt.
Mảnh không trung của thế giới nhỏ này vốn dĩ là chiếu sáng nhân loại, nhưng, vì Doanh Thừa Phong nhiều lần gây ra Thiên Địa chi Kỵ, Thiên Lôi cuồn cuộn kia lần lượt oanh kích xuống, không những phá huỷ toàn bộ sinh vật trong tiểu thế giới, mà còn khiến không trung này đều bị phủ kín bởi một tầng khói mù mỏng manh.
Doanh Thừa Phong thu hồi ánh mắt, khoé miệng mỉm cười.
Đan Lô Khí Linh lại lẩm bẩm nói:
- Không thể ngờ, tên này lại “đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng” rồi.
Khi bắt đầu Uông Kiệt bị Thiên Lôi đánh sập, khí tức của y nhiễu loạn, đến cả khí tức sinh mệnh cũng dần dần giảm xuống và từ từ như không.
Khi đó, Đan Lô Khí Linh căn bản chưa từng nghĩ đến, tên này còn có khả năng đứng lên, đồng thời đột phá cực hạn, thăng tiến cấp Vương, giúp Thánh Binh của mình vượt qua sự trừng phạt của Thiên Địa chi Kỵ.
Dù là lúc này tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nó vẫn có một chút cảm khái.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Khí linh huynh, thân thể của con người có lẽ không hùng mạnh như Thánh Thú, nhưng ý chí tinh thần của con người lại kiên cường nhất đấy.
Gã đã sớm nhìn ra, khi Uông Kiệt té ngã, tấn công lần này vốn dĩ sẽ thất bại.
Nhưng, khi đó phi kiếm cứu chủ, không ngờ lại liều lĩnh đến phía trên Uông Kiệt, vì y mà kháng lại từng đạo Thiên Lôi.
Kỳ thực, những Thiên Lôi này vốn dĩ là chạy trốn trường kiếm, lúc đó những gì mà nó làm, chẳng qua chỉ là thực hiện trách nhiệm của chính mình mà thôi.
Nhưng, Uông Kiệt ngã trên mặt đất sắp tán loạn tinh thần lại kích động vạn phần.
Con người khi cảm xúc mãnh liệt, thường sẽ bộc phát tiềm lực của mình, làm nên một chuyện nhìn qua không thể tin nổi
Mà Uông Kiệt chính là như thế, tiềm năng trong cơ thể trong nháy mắt bùng nổ.
Tích luỹ mấy chục năm đốt lên triệt để, khiến y đột phá thành công cực hạn, từ đó thăng tiến cấp Vương.
Quá trình này kỳ thực tương đối nguy hiểm và trùng hợp, dù là muốn phục chế một lần nữa cũng khó thành công.
Nếu như không phải là thời gian người và kiếm chung đụng quá dài, Uông Kiệt và khí linh gần như hai hợp thành một, vậy thì kết quả lần này nhất định là thua lớn.
- Uông huynh, chúc mừng!
Doanh Thừa Phong xa xa ôm quyền thi lễ, vẻ mặt mỉm cười, nói.
Uông Kiệt thu hồi ánh mắt, y nhìn thật sâu vào thanh trường kiếm trong tay, cảm nhận lực lượng mãnh liệt mà mênh mông đến từ thân kiếm. Sau đó, y tiến lên trên vài bước, khom người về phía Doanh Thừa Phong, nói:
- Đại sư, đa tạ sự tác thành của ngài.
Phương pháp muốn để trường kiếm thăng tiến lên Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển chân có rất nhiều, nếu như đổi lại là một rèn đại sư khác, tuyệt đối không nỡ sử dụng Đá Nhuệ Kim.
Nhưng, Doanh Thừa Phong lại không hề do dự sử dụng hết vật báu đáng giá ba nghìn tích phân.
Sau khi trải qua lễ rửa tội của Thiên Lôi, Uông Kiệt cảm nhận sâu sắc sự hùng mạnh của kiện Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển chân.
Vật này trong tay, dù là Thiên Lôi trên trời cũng có thể bổ ra.
Lực Nhuệ Kim đạt đến bước nghe rợn cả người này, tự nhiên khiến y vui mừng như điên.
Tuy nhiên, hết thảy ngọn nguồn đều là trên người Doanh Thừa Phong. Nếu như không có Đá Nhuệ Kim mà hắn cầm ra, như vậy kiếm này tuyệt đối sẽ không sở hữ uy năng như vậy.
Cho nên, vào lúc này sự cảm kích của Uông Kiệt đối với Doanh Thừa Phong, tuyệt đối là xuất phát từ đáy lòng.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Uông huynh, đây chính là do bản thân ngươi cố gắng đạt được, tiểu đệ chẳng qua chỉ xe chỉ luồn kim mà thôi.
Biểu hiện của Uông Kiệt và trường kiếm khí linh trong Thiên Lôi khiến Doanh Thừa Phong tương đối vừa lòng, hoặc là nói cực kỳ đẹp mắt.
Hắn tin, đôi này tổ hợp lại, tuyệt đối có thể ganh đua cao thấp với Kỵ Sĩ Vương điện hạ bình thường.
Nếu như lại để cho hắn gặp được Ngô lão gia tử, và tới tìm hắn gây phiền phức, Uông Kiệt nhất định sẽ khiến ông ta chấn động đấy.
Uông Kiệt khẽ gật đầu, chỉ cần trong lòng hắn nhận định là được, còn lời nói trên miệng như vậy, một lần cũng đủ rồi.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong vừa chuyển, tiếp tục rơi xuống phía trên lò luyện đan, hắn mỉm cười nói:
- Uông huynh, bây giờ các ngươi đã hoàn thành tâm nguyện, kính xin hộ pháp cho tiểu đệ, để tiểu tệ cũng thực hiện lời hứa!
Uông Kiệt ngẩn ra, vộ vàng nói:
- Vâng.
Tuy rằng hiện giờ y đã là một cường nhân cấp Vương, nhưng y với thân phận là tuỳ tùng của Doanh Thừa Phong, lại không có chút thay đổi nào. Hơn nữa, bản thân y cũng không muốn thay đổi gì.
Doanh Thừa Phong bước lên trước mấy bước, cổ tay run lên, một dòng huyết lãng lập tức đập vào mặt.
Bá Vương thương lại một lần nữa xuất hiện giữa không trung.
Doanh Thừa Phong khẽ vuốt thân thương, ánh mắt của hắn chuyên chú mà thâm tình, một chút cũng không ở Uông Kiệt và thanh trường kiếm của y.
- Bá Vương, lần này chưa chắc có thể thành công, ngươi cần phải cân nhắc kỹ.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói.
- Vù…
Bá Vương thương hơi run rẩy một chút, phát ra âm thanh vù vù trong trẻo, dường như đang trả lời lại hắn.
Đặt Bá Vương thương vào trong lò luyện đan, vật nhỏ này nhìn như không lớn, nhưng bên trong đó có không gian khác, cho nên nó dễ dàng để toàn bộ Bá Vương thương biến mất vào trong.
Sau đó, sau khi thoáng do dự một chút, Doanh Thừa Phong còn lấy ra hai bảo vật khác.
Tiếng rống giận dữ giống như sét đánh nổ vang ầm ầm trong không trung.
Chẳng biết lúc nào, Uông Kiệt bắt đầu vốn đã ngã trên mặt đất, đến cả hơi thở sinh mệnh cũng bắt đầu tan rã lại đứng lên.
Một bàn tay của y cầm chắc chuôi kiếm, trên trường kiếm nhỏ hẹp kia lại bắn tung toé ra một ánh hào quang màu trắng thành thạo đến cực hạn.
Đây là sự ăn ý mà Uông Kiệt và trường kiếm khí linh chung sống với nhau trăm năm như một ngày bồi dưỡng ra. Họ cùng lúc không hề giữ lại mà phóng thích ra uy năng hùng mạnh nhất.
Lập tức, kiếm quang vốn dĩ ảm đạm lại lần nữa tăng vọt, đồng thời phóng lên cao, mang một loại khí thế không thể ngăn cản, hung hăng xuyên qua đạo Thiên Lôi này.
Lực lượng Nhuệ Kim phóng ra ánh sáng rực rỡ vô hạn, bất luận Thiên Lôi to lớn như thế nào, nó cũng có thể bổ ra một lỗ thủng lớn.
- A…
Búi tóc của Uông Kiệt đã bị Thiên Lôi đánh tan, lúc này, y tóc tai bù xù, tay cầm trường kiếm, đứng ưỡn ngực.
Tuy da dẻ của y còn có một chút chưa bị cháy đen, nhưng hơi thở trên người y lại đã có thời khắc hùng mạnh nhất từ trước đến nay.
Cường nhân cấp Vương, đây tuyệt đối là hơi của cường nhân thuộc loại cấp Vương.
Trên mặt Doanh Thừa Phong rốt cuộc loé lên một tia mỉm cười. Trí Linh quả nhiên không hề tính toán sai, tiềm năng và thực lực của Uông Kiệt quả nhiên khiến y bùng nổ thành công ở thời điểm cuối cùng, trở thành một cường nhân cấp Vương đứng ở cấp độ đỉnh cao của người tu luyện.
Mà trong tay cường nhân cấp Vương lại cầm Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển chân, chắc chắn có thể kích phát ra uy năng của Thánh Khí một cách triệt để.
Hai kẻ này phối hợp, đã không chỉ còn là hiệu quả một thêm một bằng hai nữa rồi.
- Ầm…
Lại là một đạo Thiên Lôi mơ hồ có thể thấy ngưng tụ trong tầng mây, nó bay múa, lă lộn, ầm ầm hạ xuống phía dưới.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong ngưng trọng, hắn lớn tiếng quát:
- Uông Kiệt, đây là đạo Thiên Lôi cuối cùng, hãy kiên trì chịu đựng!
Trên khuôn mặt mà Uông Kiệt bị Thiên Lôi kia đánh thành tối đen toát ra một nụ cười tự tin, y để lộ ra hai hàm răng trắng noãn, hô tô nói:
- Đại sư yên tâm, Uông mỗ nhất định không để ngài thất vọng.
Dứt lời, y ngồi xổm trung bình tấn, xương kêu phần phật, mỗi một khớp xương như phát ra tiếng rên rỉ.
Đây là một loại công pháp đặc biệt, Uông Kiệt lúc này thi triển ra, cũng là dốc toàn lực.
Bất chợt, khí tức trên người y bị một loại lực lượng nào đó giục phát, do đó tăng vọt lên, chỉ trong nháy mắt như vậy, khí tức hùng mạnh này đã đạt đến độ cao không thể tin nổi.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi biến, hắn cảm ứng được một cách rõ ràng, độ mạnh của luồng khí tức này đã vượt qua đại đa số các cường nhân cấp Vương mà hắn đã từng gặp.
Nếu như thật sự người nào đó so sánh với y, vậy thì cũng chỉ có duy nhất cường nhân cấp Vương ở bậc đỉnh cao Ái Lệ Ti điện hạ mới có thể mơ hồ ngăn chặn luồng khí tức này.
Nhưng, Uông Kiệt chỉ vẻn vẹn là một cường nhân cấp Vương mới thăng tiến mà thôi, từ trên người y, sao có thể sở hữu uy năng đáng sợ như thế.
- Vù…
Trường kiếm trong tay Uông Kiệt cũng kịch liệt rung động, dường như cùng với khí tức trên người Uông Kiệt sinh ra cộng hưởng, càng nâng năng lượng của luồng lực lượng khủng bố này lên rất nhiều.
Hai mắt Doanh Thừa Phong hơi sáng, hắn mơ hồ có chút hiểu ra.
Bộ bí pháp này của Uông Kiệt hẳn là có liên quan đến Thánh Binh đặc thù của y, cho nên sau khi lực lượng của hai kẻ kết hợp, mới có thể sinh ra khí tức và uy năng đáng sợ như thế.
- Ầm…
Trên bầu trời đạo Thiên Lôi cuối cùng cuối cùng cũng đúng hạn hạ xuống.
Đạo Thiên Lôi này cũng không phải rộng lớn lắm, nhưng đặc biệt dày, tia chớp đó vừa dày vừa nặng cực kỳ, phảng phất như mười mấy tia chớp chồng chất vào nhau để bổ xuống.
Nếu như chỉ có vẻn vẹn bản thân Uông Kiệt, hoặc là chỉ dựa vào mình uy năng của bản thân trường kiếm, như vậy dưới một đoàn tấn công này, nhất định sẽ ầm ầm vỡ vụn, hoá thành hư ảo.
Nhưng, khi Uông Kiệt và trường kiếm kết hợp lại, hai kẻ hỗ trợ lẫn nhau, uy năng này lập tức có sự nâng cao không thể tin nổi.
Đối diện với đạo Thiên Lôi cuối cùng này, họ không có chút lùi bước nào.
Sau khi dùng lực lượng tự thân áp bức đến cực hạn, Uông Kiệt khẽ kêu một tiếng, giơ kiếm lên đâm.
Một kiếm này, đều có chỗ khác với bất kỳ kiếm nào trước đó.
Một kiếm này Uông Kiệt đâm ra thong thả mà ngưng trọng, phảng phất như ở trên mũi kiếm có treo một toà núi nguy nga.
Nhưng mà, khi một kiếm này đâm ra, trên thân kiếm lập tức phóng ra một khí sắc bén vô cùng, những khí tức này ngưng tụ cùng một chỗ, bắn nhanh lên phía trên như đạp gió rẽ sóng.
Thiên Lôi đánh xuống, khí Nhuệ Kim xông lên.
Hai kẻ này giống như Hoả Tinh và Địa Cầu xung đụng vào nhau.
Một tia điện quang trong hư không loé ra, toàn bộ không trung đều bao phủ trong một mảnh lưới điện.
Nhưng, lực Nhuệ Kim trên trường kiếm lại có thể trảm tuyệt hết thảy, kể cả đây là lưới điện tràn ngập chân trời, cũng đừng nghĩ ngăn trở được đường đi của nó.
Lực Nhuệ Kim cao hơn một tầng, cuối cùng phá tan sự phong toả của lưới điện, xông lên trời xanh có mây đen dày đặc kia, xuyên thấu một mảnh tầng mây dày đặc này, đâm thủng chân trời thành một lỗ hổng trong suốt.
Tuy rằng chỗ hổng cũng không lớn, còn xa mới có thể so với lỗ thủng khổng lồ mà trường côn trong tay Kim Cương Vương tạo thành.
Nhưng, lỗ hổng này lại chứng mình một sự việc.
Đó chính là Vương Kiệt và trường kiếm khí linh hợp lực, đã phá giải uy lực của một trận thiên địa này.
Đây cũng không phải là lỗ thủng xuyên qua khi uy lực thiên địa còn chưa thành hình, mà là dưới tình huống Thiên Lôi áp đỉnh, cứng rắn giết ra một đường huyết mạch, dưới uy năng khôn cùng đạt được một loại phương thức mà trời đất tán thành.
Chỉ trong chốc lát, sấm sét xung quanh bắt đầu suy yếu.
Từng tầng điện quang nổ vang dần dần rút đi, cuối cùng trở lại yên bình.
Trên bầu trời, lấy một cửa động bị xuyên thấu làm trung tâm, tất cả tầng mây dần dần tiêu tan. Có điều một lát, một lần nữa lộ ra một mảnh trời mờ mịt.
Mảnh không trung của thế giới nhỏ này vốn dĩ là chiếu sáng nhân loại, nhưng, vì Doanh Thừa Phong nhiều lần gây ra Thiên Địa chi Kỵ, Thiên Lôi cuồn cuộn kia lần lượt oanh kích xuống, không những phá huỷ toàn bộ sinh vật trong tiểu thế giới, mà còn khiến không trung này đều bị phủ kín bởi một tầng khói mù mỏng manh.
Doanh Thừa Phong thu hồi ánh mắt, khoé miệng mỉm cười.
Đan Lô Khí Linh lại lẩm bẩm nói:
- Không thể ngờ, tên này lại “đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng” rồi.
Khi bắt đầu Uông Kiệt bị Thiên Lôi đánh sập, khí tức của y nhiễu loạn, đến cả khí tức sinh mệnh cũng dần dần giảm xuống và từ từ như không.
Khi đó, Đan Lô Khí Linh căn bản chưa từng nghĩ đến, tên này còn có khả năng đứng lên, đồng thời đột phá cực hạn, thăng tiến cấp Vương, giúp Thánh Binh của mình vượt qua sự trừng phạt của Thiên Địa chi Kỵ.
Dù là lúc này tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nó vẫn có một chút cảm khái.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Khí linh huynh, thân thể của con người có lẽ không hùng mạnh như Thánh Thú, nhưng ý chí tinh thần của con người lại kiên cường nhất đấy.
Gã đã sớm nhìn ra, khi Uông Kiệt té ngã, tấn công lần này vốn dĩ sẽ thất bại.
Nhưng, khi đó phi kiếm cứu chủ, không ngờ lại liều lĩnh đến phía trên Uông Kiệt, vì y mà kháng lại từng đạo Thiên Lôi.
Kỳ thực, những Thiên Lôi này vốn dĩ là chạy trốn trường kiếm, lúc đó những gì mà nó làm, chẳng qua chỉ là thực hiện trách nhiệm của chính mình mà thôi.
Nhưng, Uông Kiệt ngã trên mặt đất sắp tán loạn tinh thần lại kích động vạn phần.
Con người khi cảm xúc mãnh liệt, thường sẽ bộc phát tiềm lực của mình, làm nên một chuyện nhìn qua không thể tin nổi
Mà Uông Kiệt chính là như thế, tiềm năng trong cơ thể trong nháy mắt bùng nổ.
Tích luỹ mấy chục năm đốt lên triệt để, khiến y đột phá thành công cực hạn, từ đó thăng tiến cấp Vương.
Quá trình này kỳ thực tương đối nguy hiểm và trùng hợp, dù là muốn phục chế một lần nữa cũng khó thành công.
Nếu như không phải là thời gian người và kiếm chung đụng quá dài, Uông Kiệt và khí linh gần như hai hợp thành một, vậy thì kết quả lần này nhất định là thua lớn.
- Uông huynh, chúc mừng!
Doanh Thừa Phong xa xa ôm quyền thi lễ, vẻ mặt mỉm cười, nói.
Uông Kiệt thu hồi ánh mắt, y nhìn thật sâu vào thanh trường kiếm trong tay, cảm nhận lực lượng mãnh liệt mà mênh mông đến từ thân kiếm. Sau đó, y tiến lên trên vài bước, khom người về phía Doanh Thừa Phong, nói:
- Đại sư, đa tạ sự tác thành của ngài.
Phương pháp muốn để trường kiếm thăng tiến lên Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển chân có rất nhiều, nếu như đổi lại là một rèn đại sư khác, tuyệt đối không nỡ sử dụng Đá Nhuệ Kim.
Nhưng, Doanh Thừa Phong lại không hề do dự sử dụng hết vật báu đáng giá ba nghìn tích phân.
Sau khi trải qua lễ rửa tội của Thiên Lôi, Uông Kiệt cảm nhận sâu sắc sự hùng mạnh của kiện Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển chân.
Vật này trong tay, dù là Thiên Lôi trên trời cũng có thể bổ ra.
Lực Nhuệ Kim đạt đến bước nghe rợn cả người này, tự nhiên khiến y vui mừng như điên.
Tuy nhiên, hết thảy ngọn nguồn đều là trên người Doanh Thừa Phong. Nếu như không có Đá Nhuệ Kim mà hắn cầm ra, như vậy kiếm này tuyệt đối sẽ không sở hữ uy năng như vậy.
Cho nên, vào lúc này sự cảm kích của Uông Kiệt đối với Doanh Thừa Phong, tuyệt đối là xuất phát từ đáy lòng.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Uông huynh, đây chính là do bản thân ngươi cố gắng đạt được, tiểu đệ chẳng qua chỉ xe chỉ luồn kim mà thôi.
Biểu hiện của Uông Kiệt và trường kiếm khí linh trong Thiên Lôi khiến Doanh Thừa Phong tương đối vừa lòng, hoặc là nói cực kỳ đẹp mắt.
Hắn tin, đôi này tổ hợp lại, tuyệt đối có thể ganh đua cao thấp với Kỵ Sĩ Vương điện hạ bình thường.
Nếu như lại để cho hắn gặp được Ngô lão gia tử, và tới tìm hắn gây phiền phức, Uông Kiệt nhất định sẽ khiến ông ta chấn động đấy.
Uông Kiệt khẽ gật đầu, chỉ cần trong lòng hắn nhận định là được, còn lời nói trên miệng như vậy, một lần cũng đủ rồi.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong vừa chuyển, tiếp tục rơi xuống phía trên lò luyện đan, hắn mỉm cười nói:
- Uông huynh, bây giờ các ngươi đã hoàn thành tâm nguyện, kính xin hộ pháp cho tiểu đệ, để tiểu tệ cũng thực hiện lời hứa!
Uông Kiệt ngẩn ra, vộ vàng nói:
- Vâng.
Tuy rằng hiện giờ y đã là một cường nhân cấp Vương, nhưng y với thân phận là tuỳ tùng của Doanh Thừa Phong, lại không có chút thay đổi nào. Hơn nữa, bản thân y cũng không muốn thay đổi gì.
Doanh Thừa Phong bước lên trước mấy bước, cổ tay run lên, một dòng huyết lãng lập tức đập vào mặt.
Bá Vương thương lại một lần nữa xuất hiện giữa không trung.
Doanh Thừa Phong khẽ vuốt thân thương, ánh mắt của hắn chuyên chú mà thâm tình, một chút cũng không ở Uông Kiệt và thanh trường kiếm của y.
- Bá Vương, lần này chưa chắc có thể thành công, ngươi cần phải cân nhắc kỹ.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói.
- Vù…
Bá Vương thương hơi run rẩy một chút, phát ra âm thanh vù vù trong trẻo, dường như đang trả lời lại hắn.
Đặt Bá Vương thương vào trong lò luyện đan, vật nhỏ này nhìn như không lớn, nhưng bên trong đó có không gian khác, cho nên nó dễ dàng để toàn bộ Bá Vương thương biến mất vào trong.
Sau đó, sau khi thoáng do dự một chút, Doanh Thừa Phong còn lấy ra hai bảo vật khác.
Bình luận facebook