Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 834
Ánh mắt lão Cường Ni quét qua quét lại trên ngươi Doanh Thừa Phong, lão chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, rất tốt.
Giáo Tông Bệ hạ cũng không có để ý lão vô lễ, bởi vì lão Cường Ni quả thật có tư cách kiêu ngạo, cho nên lão ở trước mặt Giáo Tông Bệ Hạ cũng là thái độ tự nhiên như thế.
Doanh Thừa Phong hướng về lão Cường Ni khom người thật sâu, khiêm tốn nói:
- Tiền bối khen trật rồi.
Lão Cường Ni cười ha ha, nói:
- Ta cũng không nói bậy, ồ, không đúng, ngươi không phải không tồi.
Lão đưa tay ra, vỗ vài cái trên vai Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi… rất giỏi.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, hắn vẫn là lần đầu gặp được một cường nhân như vây, thực sự không biết nên làm gì.
Giáo Tông Bệ Hạ khẽ mỉm cười, đột nhiên nói:
- Cường Ni, người ngươi kỳ vọng đã xuất hiện, chúc mừng.
Cường Ni tức giận trừng mắt nhìn lão nhân phía sau, nói:
- Theo lời của ngươi nói, dường như là chỉ mỗi ta mong chờ. Hừ, ta cũng không tin, ngươi sẽ thờ ơ.
Tươi cười trên mặt Giáo Hoàng Bệ Hạ không thay đổi, hơn nữa cũng không có phản bác lại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hay là giữa hai vị này, có giao hẹn mà không muốn người biết đến?
Ánh mắt lão Cường Ni vượt qua người Doanh Thừa Phong, rơi xuống trên người Uông Kiệt, hắn hai mắt híp lại, nói:
- Lời ngươi vừa nói ta cũng nghe được rồi, hừ, khua môi múa mép sau lưng, không phải là thứ tốt.
Uông Kiệt ngẩn ra, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Gã tuy rằng sớm biết thực lực đối phương hơn xa mình, nhưng dưới tình huống cách xa nhau như vậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gã gần như là lẩm bẩm. Nói rõ thực lực người này, hẳn là phải vượt xa hơn cả tưởng tượng của mình.
Lão Cường Ni khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ta không sợ có người chửi bới, cũng không sợ có người trả thù. Cho nên, ta có thể nói cho ngươi biết, truyền thuyết kia là thật, Kỵ Sĩ Vương đắc tội với ta sau đó chết trên chiến trường cũng là do ta tạo ra.
Lão lạnh lùng nhìn Uông Kiệt, nói:
- Ngươi còn có lời muốn nói sao…
Sắc mặt UÔng Kiệt lúc xanh lúc đỏ, dĩ nhiên là nói không ra lời.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Tiền bối, Uông Kiệt là tùy tùng của vãn bối, vừa rồi gã chỉ là muốn giới thiệu cho ta một chút tình huống nơi này thôi. Nếu có cái gì hiểu lầm, kính xin tiền bối thứ lỗi.
- Hừ.
Lão Cường Ni hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên là không hề phản ứng Uông Kiệt, dường như vị vừa tấn thăng Vương Cấp cường nhân cũng chưa từng được để trong mắt lão.
Giáo Tông Bệ Hạ than nhẹ một tiếng, nói:
- Cường Ni, tính cách ngươi vẫn nóng nảy như thế, vậy thì sao có thể thành tựu thần vị.
Lão Cường Ni buông tiếng cười dài, nói:
- Vậy thì loại người như ngươi, chẳng hề có cá tính tính cách, thì nhất định có thể thành tựu thần vị hả? Hừ, chúng ta có thể so tài, xem xem ai là người cuối cùng có thể cười.
Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt đứng nhìn, bọn họ mơ hồ cảm thấy, chính mình hình như đang dính vào một chuyện rất nghiêm trọng.
Lão Cường Ni vỗ đầu một cái, quay đầu nói:
- Doanh Thừa Phong, ta cho ngươi mỗi tháng đến nhà kho một lần, chọn lựa nguyên liệu quý hiếm, ngươi như thế não vẫn không tới.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối, tại họ muốn đem cơ hội này tích góp lại thành một, sau đó chọn duy nhất một lần là đủ.
Lão Cường Ni hơi giật mình, lão sờ cái mũi, nói:
- Sở thích này… Haiz, thật sự không hiểu được mấy người Tạo Đại Sư đứng đầu như ngươi đang nghĩ cái gì.
Lão dừng một chút, thõa hiệp nói:
- Được rồi, tùy tâm ý ngươi ý, khi nào nghĩ đến, cũng chỉ cần đến.
- Vâng, đa tạ tiền bối.
Doanh Thừa Phong cung kính nói cám ơn.
Uông Kiệt đứng bên hâm mộ nhìn Doanh Thừa Phong, nhà kho Thánh Giáo, đây chính là thánh địa mà ngay cả các cường nhân Vương Cấp lưu luyến quên đường về.
Chỉ có điều, ở nơi đó đóng quân một vị lão giả hùng mạnh bất tử, cho dù là nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, cũng không dám đắc tội.
Nhưng, Doanh Thừa Phong lại chiếm được sự xem trọng của vị tồn tại này, và cho phép hắn mỗi tháng đều đến lấy một món nguyên liệu quý báu nhất. Loại ân sửng này, tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Nếu là truyền ra ngoài, Doanh Thừa Phong nhất định sẽ trở thành mục đích chỉ trích cho mọi người.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi có thể yên tâm, chúng ta không phải là ham muốn bán thần khí của ngươi.
Giọng nói của lão dịu dàng hơn:
- Chúng ta chỉ muốn xác định một ngươi, ngươi thật hay không có năng lực rèn ra bán thần khí.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn không chút lựa chọn nói:
- Chỉ cẩn có đủ tài liệu quý báu, tại hạ có thể rèn.
Hắn quay đầu lại, mắt nhìn Uông Kiệt.
Tuy rằng da đầu Uông Kiệt có chút run lên, nhưng vẫn tiếng lên một bước, nói:
- Bệ Hạ, Đại sư nói là sự thật. Lúc chúng ta rèn chính là một nơi trong không gian U Quang, cũng bởi vì lúc Đại sư không có đầy đủ tài liệu, nên bị sét đánh tan.
- Ồ, thì ra là thế.
Giáo Tông Bệ Hạ mỉm cười nói.
Lão kêu Uông Kiệt lại đây, chính là muốn hỏi trong thông đạo U Quang cuối cùng là xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện giờ ngay cả quá trình cũng bị tóm tắt.
Uông Kiệt quỳ gối xuống, gã nghiêm nghị nói:
- Bệ Hạ, không gian U Quang hư hại là do thuộc hạ trấn thủ bất lực. Thuộc hạ đặc biệt đến thỉnh tội, xin Bệ Hạ cho thuộc hạ sung quân đến chiến trường, vì Quang Minh Thần dâng lên sức lực và sinh mạng hèn mọn này.
Mí mắt Doanh Thừa Phong run run vài cái, chính mình thật vất vả thu phục một cường nhân Vương Cấp, sao có thể khiến gã không đi đến cái chiến trường không chút giá trị đó a.
Nếu là như vậy, chính mình đi đầu tư trên người gã, tám chín phần mười đều là nước dội lá khoai rồi.
- Ha hả, ngươi không cần xin tội.
Giáo Tông Bệ Hạ cười híp mắt nói:
- Trong Thánh Giáo xuất hiện một vị Đại sư có thể rèn bán thần khí, đây là chuyện vui thật lớn. Lấy giá một không gian đổi lấy, ha hả, đáng giá.
Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt đồng thời yên lòng, tuy nhiên trong lòng bọn họ có một tia nghi hoặc.
Không gian U Quang đó, đây chính là tiểu thế giới một phương, vậy mà nhẹ nhàng bâng quơ buông tha như vậy.
Chính mình không phải đang nằm mơ đi.
Ánh mắt lão Cường Ni hơi hơi híp lại, lão lại mở to ra, hướng Doanh Thừa Phong đi tới.
Theo thân thể lão tới gần, trên người Doanh Thừa Phong lập tức nhận lấy một luồng sức mạnh mênh mông hùng vĩ áp chế. Dưới sức mạnh kinh khủng này, hắn thậm chí phải ngã ngồi trên mặt đất rồi.
Chẳng qua, hàn ý trên người hắn đột nhiên nồng đậm hơn.
Hàn Băng Khí Linh cảm ứng được chủ nhân sắp đối mặt cường nhân, lập tức phát ra một ít uy năng Lĩnh Vực, trợ giúp chủ nhân chống lại kẻ thù hùng mạnh trước nay chưa từng có.
Lão Cường Ni cũng không có chân chính tiến lên, sau khi bước ba bước liền lập tức dừng lại. Hán càm ứng được hàn ý phóng thích từ trên người Doanh Thừa Phong, hài lòng gật đầu, nói:
- Lĩnh Vực, đây là một binh khí Thánh Lĩnh Vực hệ hàn. Ha hả, tràn đầy giá lạnh và sát ý lạnh lùng, là một thanh binh khí tốt.
Doanh Thừa Phong miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, nói:
- Đa tạ tiền bối khích lệ.
Trái tim của hắn đập ầm ầm.
Hàn Băng Khí Linh áp chế hơi thở của Bá Vương Thương đã là cố hết sức, lại phân ra một ít lực lượng, đã là cự hạn,
Nếu lão Cường Ni tiền gần thêm một bước nữa, như vậy bí mật của Bá Vương Thương đừng mơ được bảo vệ.
Cũng may, mục đích của lão Cường Ni chỉ là thăm dò một chút, mà không có ý cùng Doanh Thừa Phong kết thù.
Lão lui về phía sau vài bước, nói:
- Bệ Hạ, ta tin tưởng lời của hắn nói…, Doanh đại sư có năng lực rèn bán thần khí.
- Tốt.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi đứng lên.
Mặt mũi của lão già nua, động tác thong thả mà vô lực. Nhưng, chẳng biết tại sao, bất cứ kẻ nào vừa nhìn thấy lão, đều không tự chủ mà trở nên cung kính và sợ hãi.
Đây là sức mạnh của Giáo Tông Bệ hạ, trong lúc vô tình có thể làm cho người khác thần phục lão.
- Doanh Thừa Phong, ta nghĩ cho ngươi cho ta… Và lão.
Giáo Tông Bệ Hạ chỉ qua lão Cường Ni, nói:
- Mỗi người rèn một kiện bán thần khí, ngươi có bằng lòng hay không?
Sắc mặt của Doanh Thần Phong khẽ biến, hắn ngẩng đầu, nói:
- Có thể vì hai vị cống hiến sức lực, là vinh hạnh của tại hạ. Nhưng, bán thần khí khó khăn, hai vị cũng nên biết.
Lão Cường Ni không kiên nhẫn đã cắt đứt lời của hắn, nói:
- Bổn tọa đương nhiên hiểu được, nói chung, bán thần khí chỉ có cường nhân Bán Thần mời có thể rèn ra. Mà ngươi nhu vậy, chính là chỉ mới Tước vị đã rèn ra bán thần khí, nhìn quanh Quang Minh Thánh Giáo thành lập mấy ngàn năm… Không, theo bổn tọa biết, cả vùng đất này chưa bao giờ xuất hiện. Cho nên, ngươi yên tâm đi.
Lão vỗ vỗ ngực, nói:
- Không biết ngươi có thể rèn thành hay không, bổn tọa cũng sẽ không trách tội ngươi.
Giáo Tông Bệ Hạ cũng chậm rãi gật đầu, nói:
- Lão Cường Ni nói không sai, chúng ta chỉ hi vọng ngươi toàn lực ứng phó, mà không phải hy vọng lưng ngươi đeo gánh nặng quá lớn.
- Ha Ha.
Lão Cường Ni mỉm cười vài tiếng, nói:
- Tiểu tử, ngươi liền nỗ lực lên đi, chúng ta sẽ vì ngươi chuẩn bị đầy đủ tài liệu, cam đoan ngươi có thể thành công.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Tạ ơn tiền bối, tuy nhiên, ngài có biết hay không, rèn bán thần khí cần những vật gì.
- Lão phu tự nhiên hiểu được
Lão Cường Ni than nhẹ mộ tiếng, nói:
- Trong Quang Minh Thánh Giáo, thuật rèn của Nặc Y nhĩ không thể nghi ngờ là tốt nhất đó. Nhưng, khoảng cách cảnh giới gã có thể rèn được thánh khí, còn kém rất nhiều. Ha hả, tuy nhiên trời cũng tỏ lòng thương, đưa ngươi tới gặp chúng ta.
Hai mắt lão sáng ngời, nhìn chằm Doanh Thừa phong, nói:
- Ta đã sớm nói, ngươi nhất định có thể vượt qua Nặc Y Nhĩ. Nhưng chính là không nghĩ tới, ngươi nâng cao tốc độ nhanh đến vậy.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không phải Doanh Thừa Phong nói không là được.
Hắn gật đầu một cái, nói:
- Bệ hạ, tiền bối yên tâm, tại hạ nhất định hết sức.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Tại hạ rèn thánh khí, tiêu hao tâm lực quá lớn, lúc này mệt mỏi không chịu được, muốn đi về nghỉ ngơi, xin Bệ Hạ và tiền bối thứ lỗi.
Giáo tông Bệ Hạ nhẹ nhàng phất ống tay áo, nói:
- Uông Kiệt, từ nay về sau, ngươi chính là thủ hộ của Doanh đại sư. Mang theo Doanh đại sự lui xuống đi.
- Vâng.
Uông Kiệt xúc động thật lâu nói.
Gã biết rằng, từ này về sau, chính mình đã không còn là thủ vệ của thông đạo U Quang, mà hoàn toàn biến thành tùy tùng của Doanh đại sư.
Vừa nghĩ tới gần trăm năm ở trong thông đạo U Quang, trong lòng của gã không khỏi có chút phiền muộn.
Tuy nhiên, đối với lời của Giáo Tông bệ hạ…, gã cũng không có lá gan làm trái.
Cùng Doanh ThừaPhong, chậm rãi rời khỏi.
Mà khi bọn họ sắp rời khỏi đại sảnh, âm thanh nổi trận lôi đình của lão Cường Ni quanh quẩn trong tai:
- Kiện bán thần khí đầu tiên là của ta…
- Đúng vậy, rất tốt.
Giáo Tông Bệ hạ cũng không có để ý lão vô lễ, bởi vì lão Cường Ni quả thật có tư cách kiêu ngạo, cho nên lão ở trước mặt Giáo Tông Bệ Hạ cũng là thái độ tự nhiên như thế.
Doanh Thừa Phong hướng về lão Cường Ni khom người thật sâu, khiêm tốn nói:
- Tiền bối khen trật rồi.
Lão Cường Ni cười ha ha, nói:
- Ta cũng không nói bậy, ồ, không đúng, ngươi không phải không tồi.
Lão đưa tay ra, vỗ vài cái trên vai Doanh Thừa Phong, nói:
- Ngươi… rất giỏi.
Doanh Thừa Phong vẻ mặt xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, hắn vẫn là lần đầu gặp được một cường nhân như vây, thực sự không biết nên làm gì.
Giáo Tông Bệ Hạ khẽ mỉm cười, đột nhiên nói:
- Cường Ni, người ngươi kỳ vọng đã xuất hiện, chúc mừng.
Cường Ni tức giận trừng mắt nhìn lão nhân phía sau, nói:
- Theo lời của ngươi nói, dường như là chỉ mỗi ta mong chờ. Hừ, ta cũng không tin, ngươi sẽ thờ ơ.
Tươi cười trên mặt Giáo Hoàng Bệ Hạ không thay đổi, hơn nữa cũng không có phản bác lại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hay là giữa hai vị này, có giao hẹn mà không muốn người biết đến?
Ánh mắt lão Cường Ni vượt qua người Doanh Thừa Phong, rơi xuống trên người Uông Kiệt, hắn hai mắt híp lại, nói:
- Lời ngươi vừa nói ta cũng nghe được rồi, hừ, khua môi múa mép sau lưng, không phải là thứ tốt.
Uông Kiệt ngẩn ra, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Gã tuy rằng sớm biết thực lực đối phương hơn xa mình, nhưng dưới tình huống cách xa nhau như vậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gã gần như là lẩm bẩm. Nói rõ thực lực người này, hẳn là phải vượt xa hơn cả tưởng tượng của mình.
Lão Cường Ni khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ta không sợ có người chửi bới, cũng không sợ có người trả thù. Cho nên, ta có thể nói cho ngươi biết, truyền thuyết kia là thật, Kỵ Sĩ Vương đắc tội với ta sau đó chết trên chiến trường cũng là do ta tạo ra.
Lão lạnh lùng nhìn Uông Kiệt, nói:
- Ngươi còn có lời muốn nói sao…
Sắc mặt UÔng Kiệt lúc xanh lúc đỏ, dĩ nhiên là nói không ra lời.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Tiền bối, Uông Kiệt là tùy tùng của vãn bối, vừa rồi gã chỉ là muốn giới thiệu cho ta một chút tình huống nơi này thôi. Nếu có cái gì hiểu lầm, kính xin tiền bối thứ lỗi.
- Hừ.
Lão Cường Ni hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên là không hề phản ứng Uông Kiệt, dường như vị vừa tấn thăng Vương Cấp cường nhân cũng chưa từng được để trong mắt lão.
Giáo Tông Bệ Hạ than nhẹ một tiếng, nói:
- Cường Ni, tính cách ngươi vẫn nóng nảy như thế, vậy thì sao có thể thành tựu thần vị.
Lão Cường Ni buông tiếng cười dài, nói:
- Vậy thì loại người như ngươi, chẳng hề có cá tính tính cách, thì nhất định có thể thành tựu thần vị hả? Hừ, chúng ta có thể so tài, xem xem ai là người cuối cùng có thể cười.
Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt đứng nhìn, bọn họ mơ hồ cảm thấy, chính mình hình như đang dính vào một chuyện rất nghiêm trọng.
Lão Cường Ni vỗ đầu một cái, quay đầu nói:
- Doanh Thừa Phong, ta cho ngươi mỗi tháng đến nhà kho một lần, chọn lựa nguyên liệu quý hiếm, ngươi như thế não vẫn không tới.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối, tại họ muốn đem cơ hội này tích góp lại thành một, sau đó chọn duy nhất một lần là đủ.
Lão Cường Ni hơi giật mình, lão sờ cái mũi, nói:
- Sở thích này… Haiz, thật sự không hiểu được mấy người Tạo Đại Sư đứng đầu như ngươi đang nghĩ cái gì.
Lão dừng một chút, thõa hiệp nói:
- Được rồi, tùy tâm ý ngươi ý, khi nào nghĩ đến, cũng chỉ cần đến.
- Vâng, đa tạ tiền bối.
Doanh Thừa Phong cung kính nói cám ơn.
Uông Kiệt đứng bên hâm mộ nhìn Doanh Thừa Phong, nhà kho Thánh Giáo, đây chính là thánh địa mà ngay cả các cường nhân Vương Cấp lưu luyến quên đường về.
Chỉ có điều, ở nơi đó đóng quân một vị lão giả hùng mạnh bất tử, cho dù là nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ, cũng không dám đắc tội.
Nhưng, Doanh Thừa Phong lại chiếm được sự xem trọng của vị tồn tại này, và cho phép hắn mỗi tháng đều đến lấy một món nguyên liệu quý báu nhất. Loại ân sửng này, tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Nếu là truyền ra ngoài, Doanh Thừa Phong nhất định sẽ trở thành mục đích chỉ trích cho mọi người.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:
- Doanh Thừa Phong, ngươi có thể yên tâm, chúng ta không phải là ham muốn bán thần khí của ngươi.
Giọng nói của lão dịu dàng hơn:
- Chúng ta chỉ muốn xác định một ngươi, ngươi thật hay không có năng lực rèn ra bán thần khí.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, hắn không chút lựa chọn nói:
- Chỉ cẩn có đủ tài liệu quý báu, tại hạ có thể rèn.
Hắn quay đầu lại, mắt nhìn Uông Kiệt.
Tuy rằng da đầu Uông Kiệt có chút run lên, nhưng vẫn tiếng lên một bước, nói:
- Bệ Hạ, Đại sư nói là sự thật. Lúc chúng ta rèn chính là một nơi trong không gian U Quang, cũng bởi vì lúc Đại sư không có đầy đủ tài liệu, nên bị sét đánh tan.
- Ồ, thì ra là thế.
Giáo Tông Bệ Hạ mỉm cười nói.
Lão kêu Uông Kiệt lại đây, chính là muốn hỏi trong thông đạo U Quang cuối cùng là xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện giờ ngay cả quá trình cũng bị tóm tắt.
Uông Kiệt quỳ gối xuống, gã nghiêm nghị nói:
- Bệ Hạ, không gian U Quang hư hại là do thuộc hạ trấn thủ bất lực. Thuộc hạ đặc biệt đến thỉnh tội, xin Bệ Hạ cho thuộc hạ sung quân đến chiến trường, vì Quang Minh Thần dâng lên sức lực và sinh mạng hèn mọn này.
Mí mắt Doanh Thừa Phong run run vài cái, chính mình thật vất vả thu phục một cường nhân Vương Cấp, sao có thể khiến gã không đi đến cái chiến trường không chút giá trị đó a.
Nếu là như vậy, chính mình đi đầu tư trên người gã, tám chín phần mười đều là nước dội lá khoai rồi.
- Ha hả, ngươi không cần xin tội.
Giáo Tông Bệ Hạ cười híp mắt nói:
- Trong Thánh Giáo xuất hiện một vị Đại sư có thể rèn bán thần khí, đây là chuyện vui thật lớn. Lấy giá một không gian đổi lấy, ha hả, đáng giá.
Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt đồng thời yên lòng, tuy nhiên trong lòng bọn họ có một tia nghi hoặc.
Không gian U Quang đó, đây chính là tiểu thế giới một phương, vậy mà nhẹ nhàng bâng quơ buông tha như vậy.
Chính mình không phải đang nằm mơ đi.
Ánh mắt lão Cường Ni hơi hơi híp lại, lão lại mở to ra, hướng Doanh Thừa Phong đi tới.
Theo thân thể lão tới gần, trên người Doanh Thừa Phong lập tức nhận lấy một luồng sức mạnh mênh mông hùng vĩ áp chế. Dưới sức mạnh kinh khủng này, hắn thậm chí phải ngã ngồi trên mặt đất rồi.
Chẳng qua, hàn ý trên người hắn đột nhiên nồng đậm hơn.
Hàn Băng Khí Linh cảm ứng được chủ nhân sắp đối mặt cường nhân, lập tức phát ra một ít uy năng Lĩnh Vực, trợ giúp chủ nhân chống lại kẻ thù hùng mạnh trước nay chưa từng có.
Lão Cường Ni cũng không có chân chính tiến lên, sau khi bước ba bước liền lập tức dừng lại. Hán càm ứng được hàn ý phóng thích từ trên người Doanh Thừa Phong, hài lòng gật đầu, nói:
- Lĩnh Vực, đây là một binh khí Thánh Lĩnh Vực hệ hàn. Ha hả, tràn đầy giá lạnh và sát ý lạnh lùng, là một thanh binh khí tốt.
Doanh Thừa Phong miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, nói:
- Đa tạ tiền bối khích lệ.
Trái tim của hắn đập ầm ầm.
Hàn Băng Khí Linh áp chế hơi thở của Bá Vương Thương đã là cố hết sức, lại phân ra một ít lực lượng, đã là cự hạn,
Nếu lão Cường Ni tiền gần thêm một bước nữa, như vậy bí mật của Bá Vương Thương đừng mơ được bảo vệ.
Cũng may, mục đích của lão Cường Ni chỉ là thăm dò một chút, mà không có ý cùng Doanh Thừa Phong kết thù.
Lão lui về phía sau vài bước, nói:
- Bệ Hạ, ta tin tưởng lời của hắn nói…, Doanh đại sư có năng lực rèn bán thần khí.
- Tốt.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi đứng lên.
Mặt mũi của lão già nua, động tác thong thả mà vô lực. Nhưng, chẳng biết tại sao, bất cứ kẻ nào vừa nhìn thấy lão, đều không tự chủ mà trở nên cung kính và sợ hãi.
Đây là sức mạnh của Giáo Tông Bệ hạ, trong lúc vô tình có thể làm cho người khác thần phục lão.
- Doanh Thừa Phong, ta nghĩ cho ngươi cho ta… Và lão.
Giáo Tông Bệ Hạ chỉ qua lão Cường Ni, nói:
- Mỗi người rèn một kiện bán thần khí, ngươi có bằng lòng hay không?
Sắc mặt của Doanh Thần Phong khẽ biến, hắn ngẩng đầu, nói:
- Có thể vì hai vị cống hiến sức lực, là vinh hạnh của tại hạ. Nhưng, bán thần khí khó khăn, hai vị cũng nên biết.
Lão Cường Ni không kiên nhẫn đã cắt đứt lời của hắn, nói:
- Bổn tọa đương nhiên hiểu được, nói chung, bán thần khí chỉ có cường nhân Bán Thần mời có thể rèn ra. Mà ngươi nhu vậy, chính là chỉ mới Tước vị đã rèn ra bán thần khí, nhìn quanh Quang Minh Thánh Giáo thành lập mấy ngàn năm… Không, theo bổn tọa biết, cả vùng đất này chưa bao giờ xuất hiện. Cho nên, ngươi yên tâm đi.
Lão vỗ vỗ ngực, nói:
- Không biết ngươi có thể rèn thành hay không, bổn tọa cũng sẽ không trách tội ngươi.
Giáo Tông Bệ Hạ cũng chậm rãi gật đầu, nói:
- Lão Cường Ni nói không sai, chúng ta chỉ hi vọng ngươi toàn lực ứng phó, mà không phải hy vọng lưng ngươi đeo gánh nặng quá lớn.
- Ha Ha.
Lão Cường Ni mỉm cười vài tiếng, nói:
- Tiểu tử, ngươi liền nỗ lực lên đi, chúng ta sẽ vì ngươi chuẩn bị đầy đủ tài liệu, cam đoan ngươi có thể thành công.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Tạ ơn tiền bối, tuy nhiên, ngài có biết hay không, rèn bán thần khí cần những vật gì.
- Lão phu tự nhiên hiểu được
Lão Cường Ni than nhẹ mộ tiếng, nói:
- Trong Quang Minh Thánh Giáo, thuật rèn của Nặc Y nhĩ không thể nghi ngờ là tốt nhất đó. Nhưng, khoảng cách cảnh giới gã có thể rèn được thánh khí, còn kém rất nhiều. Ha hả, tuy nhiên trời cũng tỏ lòng thương, đưa ngươi tới gặp chúng ta.
Hai mắt lão sáng ngời, nhìn chằm Doanh Thừa phong, nói:
- Ta đã sớm nói, ngươi nhất định có thể vượt qua Nặc Y Nhĩ. Nhưng chính là không nghĩ tới, ngươi nâng cao tốc độ nhanh đến vậy.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng không phải Doanh Thừa Phong nói không là được.
Hắn gật đầu một cái, nói:
- Bệ hạ, tiền bối yên tâm, tại hạ nhất định hết sức.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Tại hạ rèn thánh khí, tiêu hao tâm lực quá lớn, lúc này mệt mỏi không chịu được, muốn đi về nghỉ ngơi, xin Bệ Hạ và tiền bối thứ lỗi.
Giáo tông Bệ Hạ nhẹ nhàng phất ống tay áo, nói:
- Uông Kiệt, từ nay về sau, ngươi chính là thủ hộ của Doanh đại sư. Mang theo Doanh đại sự lui xuống đi.
- Vâng.
Uông Kiệt xúc động thật lâu nói.
Gã biết rằng, từ này về sau, chính mình đã không còn là thủ vệ của thông đạo U Quang, mà hoàn toàn biến thành tùy tùng của Doanh đại sư.
Vừa nghĩ tới gần trăm năm ở trong thông đạo U Quang, trong lòng của gã không khỏi có chút phiền muộn.
Tuy nhiên, đối với lời của Giáo Tông bệ hạ…, gã cũng không có lá gan làm trái.
Cùng Doanh ThừaPhong, chậm rãi rời khỏi.
Mà khi bọn họ sắp rời khỏi đại sảnh, âm thanh nổi trận lôi đình của lão Cường Ni quanh quẩn trong tai:
- Kiện bán thần khí đầu tiên là của ta…
Bình luận facebook