Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 895
Tại Quang Minh thánh giáo, đôi mắt giống như biển sao của Giáo Tông Bệ Hạ vĩ đại đang chậm rãi quét qua người Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.
Vị cường giả Vương cấp đỉnh cao, ở trong Long tộc danh tiếng lẫy lừng này liền rùng mình một cái. Từ sâu trong đáy lòng nó dâng lên một tia kích động, muốn cúi đầu bái lậy.
Nhưng tốt xấu gì thì nó cũng là một vị cường giả Long Tộc có lực ý chí cường đại. Hai chân khẽ chỉ vừa run lên đã lập tức đứng thẳng lại. Tuy nhiên, bởi vì trọng tâm thay đổi cho nên thân thể nó cũng bị lảo đảo vài cái.
Sau khi Doanh Thừa Phong đại sư đuổi theo thiên tài Long tộc A Nặc Đức, cả Quang Minh thánh giáo tức khắc sôi trào lên.
Lúc đầu, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nghĩ Phi Lâm điện hạ cho Doanh Thừa Phong ra mặt cũng đã là chuyện rất giỏi rồi. Nhưng không ngờ, mọi chuyện xảy ra lại vượt quá xa dự liệu của nó.
Nửa canh giờ sau, không ngờ vị cường giả đã sớm ẩn cư tại sâu bên trong Thánh giáo, Giáo Tông Bệ Hạ kia lại tự mình hạ chỉ, triệu kiến Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đến hỏi về việc đã xảy ra với Doanh Thừa Phong đại sư.
Sau khi nghe được câu hỏi này, ngay cả là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thì cũng cảm nhận được từng trận hàn ý.
Tại Quang Minh thánh giáo, tuy nói Giáo Tông Bệ Hạ chỉ là một người, nhưng người này chính là vị nổi danh nhất trên thế giới, cũng là một trong những người hùng mạnh nhất. Cho dù nó là Vương cấp Long tộc dũng mãnh, những ở trước mặt vị lão giả này, cũng tự cảm thấy mình trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Nếu như có thể, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhất định sẽ lập tức chạy trốn, bỏ chạy càng xa càng tốt.
Nhưng nơi này là Quang Minh thánh giáo, vô số cường giả hùng mạnh đã tập hợp lại. Muốn chạy thoát khỏi nơi đây, trên cơ bản chính là si tâm vọng tưởng.
Giờ phút này, lúc đi tới đối mặt với Giáo Tông Bệ Hạ, rốt cuộc trong lòng nó mơ hồ cảm thấy hối hận rồi.
Lẽ ra nó không nên cậy mình hùng mạnh mà đi đến Quang Minh thánh giáo.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cúi đầu thật sâu, nói:
- Giáo Tông Bệ Hạ tôn kính, ánh sáng thần linh vĩ đại vĩnh viễn tỏa ra ở trên người ngài.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, Long tộc luyện ngục là thánh địa tu luyện. Qua nhiều thế hệ đến này đều không cho phép người ngoài tiến vào. Vì sao A Nặc Đức lại dẫn Doanh đại sư tiến vào trong luyện ngục?
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cười khổi nói:
- Bệ hạ, trong lúc quyết đầu cùng Kim Cương Vương các hạ, A Nắc Đức đã nhận một đòn nghiêm trọng, tinh thần liền rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cho nên trong lúc vô tình xúc động, nó đã vô tình vận chuyển bí pháp.
Y dừng lại một chút, tiếc nuối nói:
- Đã làm phiền tới Doanh đại sư, tại hạ hết sức xin lỗi.
- Thật sự xin lỗi?
Đột nhiên, một giọng nói trâm ổn như ngọn núi bỗng từ bên ngoài vang lên:
- Có ích sao?
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức yết kiến giáo tông Quang Minh tại một nơi thần bí nhất trong toàn bộ Quang Minh thánh giáo, cũng là nơi thần thánh nhất.
Đó chính là đại điện hành cung của Giáo Tông Bệ Hạ.
Qua nhiều thế hệ, Giáo Tông Bệ Hạ từng tiếp đãi vô số cường giả các tộc ở trong này. Có thể nói, đây chính là nơi Quang Minh thánh giáo tiếp đãi sứ giả bên ngoài công khai đấy.
Chỉ cần vừa bước chân vào nơi đây, ngay lập tức có thể cảm nhận được một luồng khí tức trang nghiêm đập vào mặt.
Đã từng có nhiều thế hệ cường giả đỉnh cao gặp mặt tại đây. Chỉ cần bọn họ nói chuyện một vài câu ít ỏi là có thể quyết định sự sống còn của cả Linh vực. Một lời nói của bọn họ có thể quyết định mối quan hệ giữa hai đại Thánh vực là hòa hay chiến.
Bởi vì nơi đây có vô số luồng khí tức hùng mạnh đã lắng đọng lại qua vô số năm tháng, cho nên nơi này đã trở thành thánh địa trong suy nghĩ của mọi người.
Không người nào dám lớn tiếng ồn ào tại đây, ngay cả kẻ đã từng đối mặt với cường giả cùng cấp trên trăm trận, ngạo mạn không chịu nổi như Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thì cũng không dám có hành động gì quá mức.
Nhưng tiếng nói bất thình lình này lại phá tan bầu không gian nghiêm trang nơi đây.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lập tức quay đầu lại. Nó muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai dám huyên náo ở chỗ này như thế.
Ở bên ngoài đại điện, một vị lão giả sải bước tiến vào.
Trên người vị lão giả này không có bất kỳ luồng khí thế hung hãn nào. Nhưng trong tích tắc hai chân ông ta dẫm lên mặt đất, không ngờ lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi như đang phải đối mặt với một ngọn núi khổng lồ.
Dường như người này vốn chính là một ngọn núi hùng vĩ nguy nga. Chỉ cần ông ta bước ra một bước là có thể đè người thành một tảng thịt băm.
Trong lúc nhất thời, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức rùng mình một cái. Trong lòng nó thầm mắng, tại sao mình lại trở nên hèn nhát như vậy?
Lúc này, ngoài Giáo Tông Bệ Hạ và Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ra, ở trong đại điện còn có Ái Lệ Ti điện hạ và Phi Lâm điện hạ.
Vừa nhìn thấy vị lão giả này, sắc mặt hai người bọn họ lập tức kịch biến. Hai người bọn họ đều khom người, cung kính nói:
- Cường Ni điện hạ.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngẩn ra, sau đó, một cái tên có lẽ đã phải biến mất khỏi trí nhớ của nó bỗng nhiên hiện ra.
Đây là một cái tên khủng bố, chỉ được nhắc tới ở trong truyền thuyết đấy. Cho dù nó đã thành danh nhiều năm, nhưng cũng không ngờ mình lại có thể được nhìn thấy vị lão giả này ở trong Quang Minh thánh giáo.
Nó hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Cường Ni điện ha.
Lão Cường Ni lạnh lùng nhìn nó. Vị cường giả tuyệt thế này chậm rãi nói:
- Một Long tộc Vương cấp đỉnh cao. Hừ, cũng coi như không tệ rồi.
Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp:
- Để thủ hạ của ngươi trở về Long vực nói cho chư vị Long Vương. Rèn đại sư của Quang Minh thánh giáo chúng ta là bị người Long tộc các ngươi dẫn vào trong Long Tộc luyện ngục đấy. Ta muốn hắn trở về bình an, nếu không…
Ánh mắt của lão Cường Ni trở nên lạnh lùng sắc bén, nghiêm giọng nói:
- Nếu Doanh đại sư có thương tổn gì, trước tiên ta sẽ giết chết ngươi, sau đó sẽ đi tới Long vực, gặp được con rồng nào liền giết con rồng đấy.
Sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức biến đổi, nó nắm chặt hai đấm.
Nếu những người khác nói như vậy, cho dù nơi này là Quang Minh thánh giáo, nó cũng sẽ kiệt lực đuổi giết, liều mạng cùng đối phương.
Nhưng khi ở trước mặt vị lão giả này, nó lại không thể khơi nổi một chút dũng khí liều mạng nào.
Lão Cường Ni được hưởng danh vọng ở trên một thế hệ cường giả Vương Cấp. Cho đến hiện nay, so với Phi Lâm điện hạ, cường giả đệ nhất tại Quang Minh thánh giáo, địa vị của ông ta còn cao hơn một bậc.
Trong truyền thuyết, ở mấy trăm năm trước, rất nhiều cường giả của mười đại dị tộc đã hao hết vô số tâm cơ để có thể mai phục, bức bách Cường Ni điện hạ tới mức sơn cùng thủy tận.
Nhưng đúng lúc mắt thấy vị cường giả Quang Minh thánh giáo này sắp kiệt lực mà chết thì bỗng nhiên hắn lại bùng nổ, giống như là đạt tới thần linh, lập tức chém giết toàn bộ đám cường giả dị tộc vừa vây giết mình.
Sau đó, nhân vật trong truyền thuyết này liền mất đi tung tích.
Có lời đồn đại rằng, ông ta đã đặt chân vào lĩnh vực Bán Thần, cho nên ẩn nấp ở một nơi nào đó lẳng lặng tu luyện, hy vọng ngày sau có thể trở thành thần linh bất hủ chân chính.
Cũng có lời nói, vào thời điểm cuối cùng, ông ta đã thi triển ra cấm thuật, tuy đã chém giết tận tuyệt kẻ địch nhưng bản thân cũng bị trọng thương. Sau khi trở về Quang Minh thánh giáo, ông ta đã là dầu hết đèn tắt, hóa thành tro bụi rồi.
Có rất nhiều lời đồn đại không thể khảo chứng. Nhưng nếu nó gặp được lão Cường Ni ở chỗ này, hơn nữa biểu hiện của người này vẫn còn mạnh mẽ như thế, vậy thì không cần hỏi cũng có thể biết được kết quả như thế nào rồi.
Mặc dù Cát Lợi Phi Nhĩ Đức khá tự phụ, nhưng lúc đối mặt với một vị cường giả Bán Thần, y vẫn tự biết sức mình đấy.
Lão Cường Ni phẩy tay, nói:
- Ngươi lui xuống đi, làm theo những gì ta nói.
Khóe miệng của ông ta nhếch lên một tia cười lạnh, nói:
- Đương nhiên ngươi cũng có thể rời đi, sau đó nhìn xem bổn tọa có thể xông vào Long vực chém giết ngươi hay không.
Cơ bắp trên gương mặt Cát Lợi Phi Nhĩ Đức co quắp kịch liệt. Nó ngẩng đầu nhìn Giáo Tông Bệ Hạ.
Giờ phút này, vị lão giả có quyền lực lớn nhất tại Quang Minh thánh giáo cũng khép hờ hai mắt, giống như đang tĩnh tâm dưỡng thần, không thèm nghe những lời lão Cường Ni nói.
Tình thế mạnh hơn người. Mặc dù trong lòng của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cực kỳ phẫn nộ, những cũng không dám nảy ra xung đột cùng một vị cường giả Bán Thần tại nơi đây.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cúi đầu, trầm giọng nói:
- Cường Ni các hạ, ta sẽ truyền lời của ngài tới các vị Long Vương Bệ Hạ.
Nó dừng lại một chút rồi nói:
- Về phần tại hạ, sẽ ở lại Quang Minh thánh giáo chờ ngày Doanh Thừa Phong đại sư trở về.
Dứt lời, nó thi lễ thật sâu với mọi người rồi xoay người rời đi.
Bốn người ở đây, cho dù là người có tu vi thấp nhất, Ái Lệ Ti điện hạ, thì ở trong Quang Minh Thánh Giáo cũng vẫn là người nổi bật. Bọn họ đều có được thực lực cường đại, có thể đánh một trận cùng nó. Mà qua vô số trận chiến đã chứng minh, thực lực của Phi Lâm điện hạ chắc chắn ngoài tầm với của nó đấy.
Thế lại càng không phải nói tới lão Cường Ni đã thăng tiến tới Bán Thần và Giáo Tông Bệ Hạ sâu không lường được kia rồi.
Ở trước mặt những người này, Long tộc kiêu ngạo hoàn toàn trở thành một trò cười thật lớn.
Sau khi nhìn Cát Lợi Phi Nhĩ Đức rời đi, Giáo Tông Bệ Hạ nhẹ nhàng vung tay lên, hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ đồng thời thi lễ lui ra.
Ánh mắt của lão Cường Ni sáng ngời, chậm rãi nói:
- Không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật là khiến cho người không kịp trở tay.
Ở bên trong Quang Minh thánh giáo, Doanh Thừa Phong luôn được bảo vệ tuyệt đối. Nhưng không ai nghĩ tới chuyện A Nặc Đức Long tộc lại đột nhiên khởi động truyền tống luyện ngục.
Đây chính là nơi đã được Long thần gia trì. Cường giả Long tộc được giữ trong tay tín vật luyện ngục, từng con đều là ngôi sao tương lai của Long tộc. Một khi kích phát lực lượng tín vật, sẽ lập tức có thần lực hộ thân. Cho dù bọn chúng đang ở nơi nào, cũng đều có thể xuyên qua hư không, chạy đến Long tộc luyện ngục.
Có thể nói, đây chính là lá bùa hộ mạng của hậu bối kiệt xuất Long tộc.
Chỉ có điều, nếu chưa đến thời khắc cuối cùng, gần như là không có thiên tài Long tộc nào nguyện ý sử dụng vật ấy.
Giáo Tông Bệ Hạ trầm giọng nói:
- Ngươi yên tâm, ta đã xem qua tướng mạo của hắn, Doanh đại sư không phải người đoản mệnh đâu.
Ông ta dừng lại một chút, lại nói:
- Ta đã thi triển Dự Ngôn thuật, phát hiện ra tuy việc này nguy hiểm nhưng lại là rất may mắn đấy.
Lão Cường Ni ngẩn ra, nói:
- Bệ hạ, theo ta được biết thì qua nhiều thế hệ tới nay, số cường giả dị tộc có thể thoát ra khỏi Long tộc luyện ngục không vượt quá mười người. Ngài thật sự có thể khẳng định, Doanh đại sư hữu phúc vô họa sao?
Giáo Tông Bệ Hạ hơi mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, ta cũng không thể khẳng định, nhưng chúng ta phải tin tưởng hắn.
Vị lão giả ngẩng đầu lên, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn kia, dường như cũng hiện lên một tia sáng bóng:
- Doanh đại sư đã tạo ra quá nhiều kỳ tích. Ta tin rằng lần này hắn cũng sẽ không làm ta và ngươi thất vọng…
Lão Cường Ni chớp mắt liên tục, dường như cũng có điều suy nghĩ.
Vị cường giả Vương cấp đỉnh cao, ở trong Long tộc danh tiếng lẫy lừng này liền rùng mình một cái. Từ sâu trong đáy lòng nó dâng lên một tia kích động, muốn cúi đầu bái lậy.
Nhưng tốt xấu gì thì nó cũng là một vị cường giả Long Tộc có lực ý chí cường đại. Hai chân khẽ chỉ vừa run lên đã lập tức đứng thẳng lại. Tuy nhiên, bởi vì trọng tâm thay đổi cho nên thân thể nó cũng bị lảo đảo vài cái.
Sau khi Doanh Thừa Phong đại sư đuổi theo thiên tài Long tộc A Nặc Đức, cả Quang Minh thánh giáo tức khắc sôi trào lên.
Lúc đầu, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nghĩ Phi Lâm điện hạ cho Doanh Thừa Phong ra mặt cũng đã là chuyện rất giỏi rồi. Nhưng không ngờ, mọi chuyện xảy ra lại vượt quá xa dự liệu của nó.
Nửa canh giờ sau, không ngờ vị cường giả đã sớm ẩn cư tại sâu bên trong Thánh giáo, Giáo Tông Bệ Hạ kia lại tự mình hạ chỉ, triệu kiến Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đến hỏi về việc đã xảy ra với Doanh Thừa Phong đại sư.
Sau khi nghe được câu hỏi này, ngay cả là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thì cũng cảm nhận được từng trận hàn ý.
Tại Quang Minh thánh giáo, tuy nói Giáo Tông Bệ Hạ chỉ là một người, nhưng người này chính là vị nổi danh nhất trên thế giới, cũng là một trong những người hùng mạnh nhất. Cho dù nó là Vương cấp Long tộc dũng mãnh, những ở trước mặt vị lão giả này, cũng tự cảm thấy mình trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Nếu như có thể, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức nhất định sẽ lập tức chạy trốn, bỏ chạy càng xa càng tốt.
Nhưng nơi này là Quang Minh thánh giáo, vô số cường giả hùng mạnh đã tập hợp lại. Muốn chạy thoát khỏi nơi đây, trên cơ bản chính là si tâm vọng tưởng.
Giờ phút này, lúc đi tới đối mặt với Giáo Tông Bệ Hạ, rốt cuộc trong lòng nó mơ hồ cảm thấy hối hận rồi.
Lẽ ra nó không nên cậy mình hùng mạnh mà đi đến Quang Minh thánh giáo.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cúi đầu thật sâu, nói:
- Giáo Tông Bệ Hạ tôn kính, ánh sáng thần linh vĩ đại vĩnh viễn tỏa ra ở trên người ngài.
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi gật đầu, nói:
- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, Long tộc luyện ngục là thánh địa tu luyện. Qua nhiều thế hệ đến này đều không cho phép người ngoài tiến vào. Vì sao A Nặc Đức lại dẫn Doanh đại sư tiến vào trong luyện ngục?
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cười khổi nói:
- Bệ hạ, trong lúc quyết đầu cùng Kim Cương Vương các hạ, A Nắc Đức đã nhận một đòn nghiêm trọng, tinh thần liền rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cho nên trong lúc vô tình xúc động, nó đã vô tình vận chuyển bí pháp.
Y dừng lại một chút, tiếc nuối nói:
- Đã làm phiền tới Doanh đại sư, tại hạ hết sức xin lỗi.
- Thật sự xin lỗi?
Đột nhiên, một giọng nói trâm ổn như ngọn núi bỗng từ bên ngoài vang lên:
- Có ích sao?
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức yết kiến giáo tông Quang Minh tại một nơi thần bí nhất trong toàn bộ Quang Minh thánh giáo, cũng là nơi thần thánh nhất.
Đó chính là đại điện hành cung của Giáo Tông Bệ Hạ.
Qua nhiều thế hệ, Giáo Tông Bệ Hạ từng tiếp đãi vô số cường giả các tộc ở trong này. Có thể nói, đây chính là nơi Quang Minh thánh giáo tiếp đãi sứ giả bên ngoài công khai đấy.
Chỉ cần vừa bước chân vào nơi đây, ngay lập tức có thể cảm nhận được một luồng khí tức trang nghiêm đập vào mặt.
Đã từng có nhiều thế hệ cường giả đỉnh cao gặp mặt tại đây. Chỉ cần bọn họ nói chuyện một vài câu ít ỏi là có thể quyết định sự sống còn của cả Linh vực. Một lời nói của bọn họ có thể quyết định mối quan hệ giữa hai đại Thánh vực là hòa hay chiến.
Bởi vì nơi đây có vô số luồng khí tức hùng mạnh đã lắng đọng lại qua vô số năm tháng, cho nên nơi này đã trở thành thánh địa trong suy nghĩ của mọi người.
Không người nào dám lớn tiếng ồn ào tại đây, ngay cả kẻ đã từng đối mặt với cường giả cùng cấp trên trăm trận, ngạo mạn không chịu nổi như Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thì cũng không dám có hành động gì quá mức.
Nhưng tiếng nói bất thình lình này lại phá tan bầu không gian nghiêm trang nơi đây.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lập tức quay đầu lại. Nó muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai dám huyên náo ở chỗ này như thế.
Ở bên ngoài đại điện, một vị lão giả sải bước tiến vào.
Trên người vị lão giả này không có bất kỳ luồng khí thế hung hãn nào. Nhưng trong tích tắc hai chân ông ta dẫm lên mặt đất, không ngờ lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi như đang phải đối mặt với một ngọn núi khổng lồ.
Dường như người này vốn chính là một ngọn núi hùng vĩ nguy nga. Chỉ cần ông ta bước ra một bước là có thể đè người thành một tảng thịt băm.
Trong lúc nhất thời, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức rùng mình một cái. Trong lòng nó thầm mắng, tại sao mình lại trở nên hèn nhát như vậy?
Lúc này, ngoài Giáo Tông Bệ Hạ và Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ra, ở trong đại điện còn có Ái Lệ Ti điện hạ và Phi Lâm điện hạ.
Vừa nhìn thấy vị lão giả này, sắc mặt hai người bọn họ lập tức kịch biến. Hai người bọn họ đều khom người, cung kính nói:
- Cường Ni điện hạ.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngẩn ra, sau đó, một cái tên có lẽ đã phải biến mất khỏi trí nhớ của nó bỗng nhiên hiện ra.
Đây là một cái tên khủng bố, chỉ được nhắc tới ở trong truyền thuyết đấy. Cho dù nó đã thành danh nhiều năm, nhưng cũng không ngờ mình lại có thể được nhìn thấy vị lão giả này ở trong Quang Minh thánh giáo.
Nó hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Cường Ni điện ha.
Lão Cường Ni lạnh lùng nhìn nó. Vị cường giả tuyệt thế này chậm rãi nói:
- Một Long tộc Vương cấp đỉnh cao. Hừ, cũng coi như không tệ rồi.
Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp:
- Để thủ hạ của ngươi trở về Long vực nói cho chư vị Long Vương. Rèn đại sư của Quang Minh thánh giáo chúng ta là bị người Long tộc các ngươi dẫn vào trong Long Tộc luyện ngục đấy. Ta muốn hắn trở về bình an, nếu không…
Ánh mắt của lão Cường Ni trở nên lạnh lùng sắc bén, nghiêm giọng nói:
- Nếu Doanh đại sư có thương tổn gì, trước tiên ta sẽ giết chết ngươi, sau đó sẽ đi tới Long vực, gặp được con rồng nào liền giết con rồng đấy.
Sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức biến đổi, nó nắm chặt hai đấm.
Nếu những người khác nói như vậy, cho dù nơi này là Quang Minh thánh giáo, nó cũng sẽ kiệt lực đuổi giết, liều mạng cùng đối phương.
Nhưng khi ở trước mặt vị lão giả này, nó lại không thể khơi nổi một chút dũng khí liều mạng nào.
Lão Cường Ni được hưởng danh vọng ở trên một thế hệ cường giả Vương Cấp. Cho đến hiện nay, so với Phi Lâm điện hạ, cường giả đệ nhất tại Quang Minh thánh giáo, địa vị của ông ta còn cao hơn một bậc.
Trong truyền thuyết, ở mấy trăm năm trước, rất nhiều cường giả của mười đại dị tộc đã hao hết vô số tâm cơ để có thể mai phục, bức bách Cường Ni điện hạ tới mức sơn cùng thủy tận.
Nhưng đúng lúc mắt thấy vị cường giả Quang Minh thánh giáo này sắp kiệt lực mà chết thì bỗng nhiên hắn lại bùng nổ, giống như là đạt tới thần linh, lập tức chém giết toàn bộ đám cường giả dị tộc vừa vây giết mình.
Sau đó, nhân vật trong truyền thuyết này liền mất đi tung tích.
Có lời đồn đại rằng, ông ta đã đặt chân vào lĩnh vực Bán Thần, cho nên ẩn nấp ở một nơi nào đó lẳng lặng tu luyện, hy vọng ngày sau có thể trở thành thần linh bất hủ chân chính.
Cũng có lời nói, vào thời điểm cuối cùng, ông ta đã thi triển ra cấm thuật, tuy đã chém giết tận tuyệt kẻ địch nhưng bản thân cũng bị trọng thương. Sau khi trở về Quang Minh thánh giáo, ông ta đã là dầu hết đèn tắt, hóa thành tro bụi rồi.
Có rất nhiều lời đồn đại không thể khảo chứng. Nhưng nếu nó gặp được lão Cường Ni ở chỗ này, hơn nữa biểu hiện của người này vẫn còn mạnh mẽ như thế, vậy thì không cần hỏi cũng có thể biết được kết quả như thế nào rồi.
Mặc dù Cát Lợi Phi Nhĩ Đức khá tự phụ, nhưng lúc đối mặt với một vị cường giả Bán Thần, y vẫn tự biết sức mình đấy.
Lão Cường Ni phẩy tay, nói:
- Ngươi lui xuống đi, làm theo những gì ta nói.
Khóe miệng của ông ta nhếch lên một tia cười lạnh, nói:
- Đương nhiên ngươi cũng có thể rời đi, sau đó nhìn xem bổn tọa có thể xông vào Long vực chém giết ngươi hay không.
Cơ bắp trên gương mặt Cát Lợi Phi Nhĩ Đức co quắp kịch liệt. Nó ngẩng đầu nhìn Giáo Tông Bệ Hạ.
Giờ phút này, vị lão giả có quyền lực lớn nhất tại Quang Minh thánh giáo cũng khép hờ hai mắt, giống như đang tĩnh tâm dưỡng thần, không thèm nghe những lời lão Cường Ni nói.
Tình thế mạnh hơn người. Mặc dù trong lòng của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cực kỳ phẫn nộ, những cũng không dám nảy ra xung đột cùng một vị cường giả Bán Thần tại nơi đây.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cúi đầu, trầm giọng nói:
- Cường Ni các hạ, ta sẽ truyền lời của ngài tới các vị Long Vương Bệ Hạ.
Nó dừng lại một chút rồi nói:
- Về phần tại hạ, sẽ ở lại Quang Minh thánh giáo chờ ngày Doanh Thừa Phong đại sư trở về.
Dứt lời, nó thi lễ thật sâu với mọi người rồi xoay người rời đi.
Bốn người ở đây, cho dù là người có tu vi thấp nhất, Ái Lệ Ti điện hạ, thì ở trong Quang Minh Thánh Giáo cũng vẫn là người nổi bật. Bọn họ đều có được thực lực cường đại, có thể đánh một trận cùng nó. Mà qua vô số trận chiến đã chứng minh, thực lực của Phi Lâm điện hạ chắc chắn ngoài tầm với của nó đấy.
Thế lại càng không phải nói tới lão Cường Ni đã thăng tiến tới Bán Thần và Giáo Tông Bệ Hạ sâu không lường được kia rồi.
Ở trước mặt những người này, Long tộc kiêu ngạo hoàn toàn trở thành một trò cười thật lớn.
Sau khi nhìn Cát Lợi Phi Nhĩ Đức rời đi, Giáo Tông Bệ Hạ nhẹ nhàng vung tay lên, hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ đồng thời thi lễ lui ra.
Ánh mắt của lão Cường Ni sáng ngời, chậm rãi nói:
- Không ngờ lại xảy ra chuyện này, thật là khiến cho người không kịp trở tay.
Ở bên trong Quang Minh thánh giáo, Doanh Thừa Phong luôn được bảo vệ tuyệt đối. Nhưng không ai nghĩ tới chuyện A Nặc Đức Long tộc lại đột nhiên khởi động truyền tống luyện ngục.
Đây chính là nơi đã được Long thần gia trì. Cường giả Long tộc được giữ trong tay tín vật luyện ngục, từng con đều là ngôi sao tương lai của Long tộc. Một khi kích phát lực lượng tín vật, sẽ lập tức có thần lực hộ thân. Cho dù bọn chúng đang ở nơi nào, cũng đều có thể xuyên qua hư không, chạy đến Long tộc luyện ngục.
Có thể nói, đây chính là lá bùa hộ mạng của hậu bối kiệt xuất Long tộc.
Chỉ có điều, nếu chưa đến thời khắc cuối cùng, gần như là không có thiên tài Long tộc nào nguyện ý sử dụng vật ấy.
Giáo Tông Bệ Hạ trầm giọng nói:
- Ngươi yên tâm, ta đã xem qua tướng mạo của hắn, Doanh đại sư không phải người đoản mệnh đâu.
Ông ta dừng lại một chút, lại nói:
- Ta đã thi triển Dự Ngôn thuật, phát hiện ra tuy việc này nguy hiểm nhưng lại là rất may mắn đấy.
Lão Cường Ni ngẩn ra, nói:
- Bệ hạ, theo ta được biết thì qua nhiều thế hệ tới nay, số cường giả dị tộc có thể thoát ra khỏi Long tộc luyện ngục không vượt quá mười người. Ngài thật sự có thể khẳng định, Doanh đại sư hữu phúc vô họa sao?
Giáo Tông Bệ Hạ hơi mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, ta cũng không thể khẳng định, nhưng chúng ta phải tin tưởng hắn.
Vị lão giả ngẩng đầu lên, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn kia, dường như cũng hiện lên một tia sáng bóng:
- Doanh đại sư đã tạo ra quá nhiều kỳ tích. Ta tin rằng lần này hắn cũng sẽ không làm ta và ngươi thất vọng…
Lão Cường Ni chớp mắt liên tục, dường như cũng có điều suy nghĩ.
Bình luận facebook