Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-170
Chương 170: Gã vẫn còn trẻ con
Dịch giả: BsChien
Phạm Chí Cương chưa nói xong, Dương Húc Minh đã ngắt lời gã:
- “Thôi thôi, khỏi cần nói nhiều… Tôi sẽ không ăn thứ thịt rắn này đâu. Tôi chỉ muốn hỏi anh bạn một chút, loại rắn này là bắt từ trong hầm trú ẩn ra, vậy làm cách nào anh bắt được con đầu tiên?”
Đây chính là vấn đề Dương Húc Minh quan tâm nhất. Coi như Phạm Chí Cương ăn thịt rắn xong, biến thành dạng người như vậy, bọn quái vật không nhìn thấy gã.
Nhưng trước khi gã ăn con rắn đầu tiên, lúc đó vẫn là người bình thường. Làm sao đi vào hầm được mà không bị những thứ kia giết chết?
Dương Húc Minh vừa hỏi vừa dò xét vẻ mặt của Phạm Chí Cương. Nhưng tên này dường như không muốn giấu diếm mọi chuyện. Gã không chút do dự, thẳng thắn trả lời:
- "Con rắn đầu tiên là một bà cô mang mặt nạ đưa cho tôi. Mà phương pháp nấu canh đỏ thịt rắn cũng là bà ấy dạy tôi.”
Phạm Chí Cương giọng trầm trầm kể:
- "Năm năm trước, cha mẹ tôi chết hết. Sau đó có một bà cô mang mặt nạ đến tìm tôi. Bà ấy hỏi han sự tình xảy ra vào đêm cha mẹ tôi mất tích. Tôi kể hết với bà ta.
Bà ta đưa cho tôi một con rắn, nói là quà cảm ơn. Còn dạy ta nấu canh rắn ăn, ăn xong có thể đi vào hầm trú ẩn để nhìn thấy cha mẹ.
Mặc dù mỗi lần tôi vào trong hầm, nhìn thấy bọn quái vật kia thì tôi đều chết khiếp, nhưng bọn chúng cũng không để ý đến tôi. Nhưng tôi thật sự có thể nhìn thấy cha mẹ tôi! Cha mẹ tôi không chết, tôi không phải là trẻ mồ côi!"
Dương Húc Minh nhìn đối phương đang nở nụ cười ngây ngô, nhất thời không biết nói gì.
Thằng này mặc dù nói chuyện cũng khá bình thường, bỏ học từ hồi còn nhỏ nhưng ăn nói rành rọt, câu cú đâu ra đó. Nhưng Dương Húc Minh chưa từng nghiên cứu về Tâm lý học, cũng có thể nhìn ra được tên trước mặt này thần kinh không được bình thường.
Không biết là do bẩm sinh, do những đả kích khi còn quá nhỏ hay là những ký sinh trùng kia gây nên. Vẻ ngoài gã lớn xác nhưng tâm hồn lại ngây ngô chất phác như trẻ con chưa lớn.
Dương Húc Minh hỏi:
- "Như vậy năm năm trước đã phát sinh chuyện gì? Anh bạn có thể nói cho tôi biết không? Cha mẹ anh vì sao lại bị mấy thứ trong hầm trú ẩn để mắt tới? Gần hầm trú ẩn nhiều cư dân như thế, vì sao không ai bị, hết lần này tới lần khác có mỗi gia đình anh là bị bọn chúng nhòm ngó?"
Phạm Chí Cương cụp mắt xuống, nói:
- "Tôi... Tôi cũng không rõ lắm, khi đó tôi còn rất nhỏ. Nhưng tôi cảm thấy, có thể nguyên nhân là bởi vì cha mẹ tôi đã đi vào trong hầm trú ẩn…”
Dương Húc Minh kỳ quái ngắt lời:
- "Cha mẹ anh đi vào trong hầm trú ẩn? Bọn họ đi vào làm gì? Muốn chết sao?”
Dương Húc Minh quả thực không thể nào hiểu được. Một địa phương mà mọi người đều biết trong đó có quỷ, đôi vợ chồng này lại còn dám đi vào? Là dũng cảm hay liều mạng?
Phạm Chí Cương buồn rầu nói:
- "Tại vì trong nhà hết tiền, cha tôi nghe nói trong hầm trú ẩn vẫn còn máy móc năm xưa không chở đi. Cha tôi muốn đi vào tìm những máy móc đó, đem ra bán sắt vụn cũng kiếm được rất nhiều tiền.”
Câu trả lời này khiến Dương Húc Minh trầm ngâm không biết nói gì. Nhìn lại căn nhà xập xệ của Phạm Chí Cương, rõ ràng đây là một gia đình cùng đường mạt lộ. Vì nghèo khổ quá, họ mới đánh liều đi thám hiểm động quỷ kiếm ít tiền, kết quả bi đát: Chết cả đôi.
- “Vào đêm mà cha mẹ anh bị chết, anh không thấy gì lạ sao? - Dương Húc Minh hỏi tiếp – Tôi nghe nói anh chờ ngày hôm sau ngủ dậy, phát hiện cha mẹ không ở nhà mới đi báo cảnh sát?”
Phạm Chí Cương gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- "Khi họ ra khỏi cửa, tôi có biết. Đêm đó gió rất lớn, tôi ngủ mơ mơ màng màng, nghe được tiếng cha mẹ rời khỏi giường. Bên ngoài cửa hình như có người đang gọi tên cha mẹ tôi, thanh âm rất kỳ quái, nghe văng vẳng lúc xa lúc gần, khiến cho tôi rất sợ hãi.
Chờ cha mẹ đi ra khỏi cửa, tôi cũng lén lúc đứng dậy. Nhưng tôi không dám ra ngoài, tôi cảm giác bên ngoài có thứ gì đó rất kinh khủng.
Tôi ghé mắt vào khe cửa nhìn ra, nhưng bên ngoài chỉ thấy hai người là cha mẹ tôi, ngoài ra không hề có ai khác. Lúc đó tôi còn tưởng là tôi đã nghe nhầm.”
Phạm Chí Cương thấp giọng gần như thì thầm, kể tiếp:
- "Lúc ấy tôi cũng không nghĩ quá nhiều. Cứ tưởng rằng cha mẹ ra ngoài có việc gì, nên quay trở về giường đi ngủ. Kết quả sáng hôm sau không thấy cha mẹ về, tôi mới đi tìm bọn họ.”
Ngoại trừ biết thêm hai vợ chồng già bị thứ gì đó gọi ra ngoài, những chuyện khác đều giống như Vương Trấn đã kể trước đó. Dương Húc Minh nghĩ một lúc, bắt đầu chú ý đến một vấn đề trọng yếu khác:
- "Như vậy sau này bà cô kia tìm gặp anh, đã có chuyện gì xảy ra? Chính là bà cô mang mặt nạ, dạy anh ăn rắn đó. Anh bạn đã gặp bà ta mấy lần?”
Phạm Chí Cương đáp:
- "Chỉ có hai lần. Lần thứ nhất bà ta tới tìm, hỏi chuyện của cha mẹ tôi. Lần thứ hai là vài ngày sau đó. Ban đêm bà ta đột nhiên đến gõ cửa, đưa cho tôi con rắn rồi dạy tôi cách ăn loại rắn này.
Sau đó thì tôi cũng không gặp lại bà ấy nữa. Nhưng tôi nghĩ bà ấy là người tốt, cùng loại như anh phóng viên vậy, đều khiến tôi cảm thấy rất thân thiết. Chẳng lẽ bà cô đeo mặt nạ kia, trên người cũng có quỷ đi theo?”
Hắt xì
Dương Húc Minh hắt hơi một cái, thầm nghĩ: Thằng này có ý tứ gì? Ta mà cùng loại với con mụ đeo mặt nạ kia hả? Ta là nam nhi quang minh lỗi lạc, sao có thể cùng loại với mấy thứ vụng trộm âm hiểm kia được?
Dương Húc Minh trừng mắt nhìn Phạm Chí Cương, hỏi:
- "Bà cô mang mặt nạ trên người cũng có quỷ bám theo hả?”
- “Không rõ lắm – Phạm Chí Cương lắc đầu -Lúc tôi gặp bà ấy còn chưa ăn thịt rắn, nên không nhìn được quỷ. Về sau chưa từng gặp lại bà ta, nên không biết trên người có quỷ hay không.”
- "OK! Thôi chúng ta bỏ qua chủ đề mặt nạ này nhé! - Dương Húc Minh vỗ vai Phạm Chí Cương, nở nụ cười xởi lởi nói – Anh bạn, anh đã thường xuyên đi vào hầm trú ẩn bắt rắn, vậy khẳng định anh biết rất rõ hoàn cảnh bên trong hầm đúng không?”
Phạm Chí Cương gật đầu:
- "Trừ tầng dưới cùng nhất thì tôi còn chưa đi qua, còn khu vực khác tôi đều đã đi qua rồi!”
Dương Húc Minh ngoác mồm cười sung sướng như bắt được vàng:
- "Vậy anh bạn có thể làm người dẫn đường cho tôi được không? Tôi muốn đi vào hầm trú ẩn, tìm những quái vật đã hại chết cha mẹ anh, trả thù cho anh! Anh chỉ đường cho tôi, thế nào?”
- "Không được, không được, anh phóng viên không ăn thịt rắn, vừa đi vào thì sẽ bị những quái vật kia phát hiện ngay! Đến lúc đó sẽ liên lụy đến tôi! Bọn chúng xông tới, cả hai ta sẽ chết rất thê thảm! Thật đấy!”
- "Tôi mặc dù chỉ đứng xa xa nhìn thấy bọn chúng, mà lần nào cũng bị chúng dọa đến tè ra quần, chân nhũn như bún!”
Dương Húc Minh nhìn thấy Phạm Chí Cương bị dọa đến tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy từ chối làm người dẫn đường. Rõ ràng ăn thịt rắn cũng chẳng phải an toàn tuyệt đối! Bị những thứ kia phát hiện thì cũng chết như thường.
Sờ sờ cằm, Dương Húc Minh nhíu mày, suy nghĩ có nên từ bỏ phó bản này hay không. Đúng lúc này Sinh Tử Lục trong túi hắn bỗng rung lên một hồi…
Dịch giả: BsChien
Phạm Chí Cương chưa nói xong, Dương Húc Minh đã ngắt lời gã:
- “Thôi thôi, khỏi cần nói nhiều… Tôi sẽ không ăn thứ thịt rắn này đâu. Tôi chỉ muốn hỏi anh bạn một chút, loại rắn này là bắt từ trong hầm trú ẩn ra, vậy làm cách nào anh bắt được con đầu tiên?”
Đây chính là vấn đề Dương Húc Minh quan tâm nhất. Coi như Phạm Chí Cương ăn thịt rắn xong, biến thành dạng người như vậy, bọn quái vật không nhìn thấy gã.
Nhưng trước khi gã ăn con rắn đầu tiên, lúc đó vẫn là người bình thường. Làm sao đi vào hầm được mà không bị những thứ kia giết chết?
Dương Húc Minh vừa hỏi vừa dò xét vẻ mặt của Phạm Chí Cương. Nhưng tên này dường như không muốn giấu diếm mọi chuyện. Gã không chút do dự, thẳng thắn trả lời:
- "Con rắn đầu tiên là một bà cô mang mặt nạ đưa cho tôi. Mà phương pháp nấu canh đỏ thịt rắn cũng là bà ấy dạy tôi.”
Phạm Chí Cương giọng trầm trầm kể:
- "Năm năm trước, cha mẹ tôi chết hết. Sau đó có một bà cô mang mặt nạ đến tìm tôi. Bà ấy hỏi han sự tình xảy ra vào đêm cha mẹ tôi mất tích. Tôi kể hết với bà ta.
Bà ta đưa cho tôi một con rắn, nói là quà cảm ơn. Còn dạy ta nấu canh rắn ăn, ăn xong có thể đi vào hầm trú ẩn để nhìn thấy cha mẹ.
Mặc dù mỗi lần tôi vào trong hầm, nhìn thấy bọn quái vật kia thì tôi đều chết khiếp, nhưng bọn chúng cũng không để ý đến tôi. Nhưng tôi thật sự có thể nhìn thấy cha mẹ tôi! Cha mẹ tôi không chết, tôi không phải là trẻ mồ côi!"
Dương Húc Minh nhìn đối phương đang nở nụ cười ngây ngô, nhất thời không biết nói gì.
Thằng này mặc dù nói chuyện cũng khá bình thường, bỏ học từ hồi còn nhỏ nhưng ăn nói rành rọt, câu cú đâu ra đó. Nhưng Dương Húc Minh chưa từng nghiên cứu về Tâm lý học, cũng có thể nhìn ra được tên trước mặt này thần kinh không được bình thường.
Không biết là do bẩm sinh, do những đả kích khi còn quá nhỏ hay là những ký sinh trùng kia gây nên. Vẻ ngoài gã lớn xác nhưng tâm hồn lại ngây ngô chất phác như trẻ con chưa lớn.
Dương Húc Minh hỏi:
- "Như vậy năm năm trước đã phát sinh chuyện gì? Anh bạn có thể nói cho tôi biết không? Cha mẹ anh vì sao lại bị mấy thứ trong hầm trú ẩn để mắt tới? Gần hầm trú ẩn nhiều cư dân như thế, vì sao không ai bị, hết lần này tới lần khác có mỗi gia đình anh là bị bọn chúng nhòm ngó?"
Phạm Chí Cương cụp mắt xuống, nói:
- "Tôi... Tôi cũng không rõ lắm, khi đó tôi còn rất nhỏ. Nhưng tôi cảm thấy, có thể nguyên nhân là bởi vì cha mẹ tôi đã đi vào trong hầm trú ẩn…”
Dương Húc Minh kỳ quái ngắt lời:
- "Cha mẹ anh đi vào trong hầm trú ẩn? Bọn họ đi vào làm gì? Muốn chết sao?”
Dương Húc Minh quả thực không thể nào hiểu được. Một địa phương mà mọi người đều biết trong đó có quỷ, đôi vợ chồng này lại còn dám đi vào? Là dũng cảm hay liều mạng?
Phạm Chí Cương buồn rầu nói:
- "Tại vì trong nhà hết tiền, cha tôi nghe nói trong hầm trú ẩn vẫn còn máy móc năm xưa không chở đi. Cha tôi muốn đi vào tìm những máy móc đó, đem ra bán sắt vụn cũng kiếm được rất nhiều tiền.”
Câu trả lời này khiến Dương Húc Minh trầm ngâm không biết nói gì. Nhìn lại căn nhà xập xệ của Phạm Chí Cương, rõ ràng đây là một gia đình cùng đường mạt lộ. Vì nghèo khổ quá, họ mới đánh liều đi thám hiểm động quỷ kiếm ít tiền, kết quả bi đát: Chết cả đôi.
- “Vào đêm mà cha mẹ anh bị chết, anh không thấy gì lạ sao? - Dương Húc Minh hỏi tiếp – Tôi nghe nói anh chờ ngày hôm sau ngủ dậy, phát hiện cha mẹ không ở nhà mới đi báo cảnh sát?”
Phạm Chí Cương gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- "Khi họ ra khỏi cửa, tôi có biết. Đêm đó gió rất lớn, tôi ngủ mơ mơ màng màng, nghe được tiếng cha mẹ rời khỏi giường. Bên ngoài cửa hình như có người đang gọi tên cha mẹ tôi, thanh âm rất kỳ quái, nghe văng vẳng lúc xa lúc gần, khiến cho tôi rất sợ hãi.
Chờ cha mẹ đi ra khỏi cửa, tôi cũng lén lúc đứng dậy. Nhưng tôi không dám ra ngoài, tôi cảm giác bên ngoài có thứ gì đó rất kinh khủng.
Tôi ghé mắt vào khe cửa nhìn ra, nhưng bên ngoài chỉ thấy hai người là cha mẹ tôi, ngoài ra không hề có ai khác. Lúc đó tôi còn tưởng là tôi đã nghe nhầm.”
Phạm Chí Cương thấp giọng gần như thì thầm, kể tiếp:
- "Lúc ấy tôi cũng không nghĩ quá nhiều. Cứ tưởng rằng cha mẹ ra ngoài có việc gì, nên quay trở về giường đi ngủ. Kết quả sáng hôm sau không thấy cha mẹ về, tôi mới đi tìm bọn họ.”
Ngoại trừ biết thêm hai vợ chồng già bị thứ gì đó gọi ra ngoài, những chuyện khác đều giống như Vương Trấn đã kể trước đó. Dương Húc Minh nghĩ một lúc, bắt đầu chú ý đến một vấn đề trọng yếu khác:
- "Như vậy sau này bà cô kia tìm gặp anh, đã có chuyện gì xảy ra? Chính là bà cô mang mặt nạ, dạy anh ăn rắn đó. Anh bạn đã gặp bà ta mấy lần?”
Phạm Chí Cương đáp:
- "Chỉ có hai lần. Lần thứ nhất bà ta tới tìm, hỏi chuyện của cha mẹ tôi. Lần thứ hai là vài ngày sau đó. Ban đêm bà ta đột nhiên đến gõ cửa, đưa cho tôi con rắn rồi dạy tôi cách ăn loại rắn này.
Sau đó thì tôi cũng không gặp lại bà ấy nữa. Nhưng tôi nghĩ bà ấy là người tốt, cùng loại như anh phóng viên vậy, đều khiến tôi cảm thấy rất thân thiết. Chẳng lẽ bà cô đeo mặt nạ kia, trên người cũng có quỷ đi theo?”
Hắt xì
Dương Húc Minh hắt hơi một cái, thầm nghĩ: Thằng này có ý tứ gì? Ta mà cùng loại với con mụ đeo mặt nạ kia hả? Ta là nam nhi quang minh lỗi lạc, sao có thể cùng loại với mấy thứ vụng trộm âm hiểm kia được?
Dương Húc Minh trừng mắt nhìn Phạm Chí Cương, hỏi:
- "Bà cô mang mặt nạ trên người cũng có quỷ bám theo hả?”
- “Không rõ lắm – Phạm Chí Cương lắc đầu -Lúc tôi gặp bà ấy còn chưa ăn thịt rắn, nên không nhìn được quỷ. Về sau chưa từng gặp lại bà ta, nên không biết trên người có quỷ hay không.”
- "OK! Thôi chúng ta bỏ qua chủ đề mặt nạ này nhé! - Dương Húc Minh vỗ vai Phạm Chí Cương, nở nụ cười xởi lởi nói – Anh bạn, anh đã thường xuyên đi vào hầm trú ẩn bắt rắn, vậy khẳng định anh biết rất rõ hoàn cảnh bên trong hầm đúng không?”
Phạm Chí Cương gật đầu:
- "Trừ tầng dưới cùng nhất thì tôi còn chưa đi qua, còn khu vực khác tôi đều đã đi qua rồi!”
Dương Húc Minh ngoác mồm cười sung sướng như bắt được vàng:
- "Vậy anh bạn có thể làm người dẫn đường cho tôi được không? Tôi muốn đi vào hầm trú ẩn, tìm những quái vật đã hại chết cha mẹ anh, trả thù cho anh! Anh chỉ đường cho tôi, thế nào?”
- "Không được, không được, anh phóng viên không ăn thịt rắn, vừa đi vào thì sẽ bị những quái vật kia phát hiện ngay! Đến lúc đó sẽ liên lụy đến tôi! Bọn chúng xông tới, cả hai ta sẽ chết rất thê thảm! Thật đấy!”
- "Tôi mặc dù chỉ đứng xa xa nhìn thấy bọn chúng, mà lần nào cũng bị chúng dọa đến tè ra quần, chân nhũn như bún!”
Dương Húc Minh nhìn thấy Phạm Chí Cương bị dọa đến tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy từ chối làm người dẫn đường. Rõ ràng ăn thịt rắn cũng chẳng phải an toàn tuyệt đối! Bị những thứ kia phát hiện thì cũng chết như thường.
Sờ sờ cằm, Dương Húc Minh nhíu mày, suy nghĩ có nên từ bỏ phó bản này hay không. Đúng lúc này Sinh Tử Lục trong túi hắn bỗng rung lên một hồi…
Bình luận facebook