"Giết người đoạt bảo vật ở Tu Tiên Giới là chuyện rất bình thường, cho nên mẫu thân nàng mới có thể nhiều lần ra lệnh và dặn dò nàng không được rời khỏi linh đàm bí địa này." Lê Tử Nam thở hổn hển nói. Thân thể Nịnh Hinh Nhi là thuần âm thủy linh, tư sắc cực tốt, hơi thở sạch sẽ thuần khiết, là cực phẩm trong mắt nam tu sĩ. Hắn và Hạ Trọng Lâu có thể phá vỡ kết giới thật mạnh của linh đàm bí địa mà gặp được Nịnh Hinh Nhi, trừ bỏ nguyên do không gian pháp khí cũng có thể nói là do vận khí.
"Hinh Nhi, thế giới bên ngoài đối với nàng mà nói quá nguy hiểm, nàng vẫn là nên tiếp tục ngoan ngoãn ở lại đây." Hắn cúi đầu tìm đến cánh môi hồng thuận mềm mại của nàng mà hôn, trong mắt tràn đầy nhu tình mà hắn cũng không thể ngờ đến.
"Ngô ~~" Nịnh Hinh Nhi quay đầu tránh đi cái hôn của hắn.
Lê Tử Nam lập tức chống hai khuỷu tay xuống bên người nàng, cố định khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bá đạo mà hôn lấy đôi môi anh đào thơm tho, cái lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng nàng càn quấy, cưỡng bách cái lưỡi mềm mại của nàng cùng chính mình vui múa. Hắn muốn nàng tiếp nhận sự thật nàng là nữ nhân của hắn, hắn muốn nàng quen với yêu cầu của hắn, muốn nàng sa vào việc nam nữ hoan ái, từ đây không thể rời khỏi hắn!
"Ô, ô, ô ~~" Nịnh Hinh Nhi bị bắt buộc môi lưỡi tương giao cùng với hắn, miệng nhỏ nhắn mau chóng tràn đầy hương vị dâm mỹ.
Đối với việc thải âm bổ dương, nước bọt của nữ tử tiết ra khi bị khiêu khích cũng có thể làm tăng sinh lực của nam nhân, nam tu sĩ nuốt vào nước bọt của nữ tu sĩ có thể làm tăng tu vi. Vì thế, Lê Tử Nam nhân cơ hội này mà ra sức mút nước bọt từ miệng thơm của Nịnh Hinh Nhi, chiếc lưỡi luồn lách khắp nơi trong miệng nàng, co vào duỗi ra, bắt chước động tác của côn thịt, kích thích nàng ý loạn tình mê.
"A, a..." Nịnh Hinh Nhi rên rỉ nhẹ ra tiếng, nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy ra. Nhất định là trời cao cho rằng trước giờ nàng tu luyện quá mức thuận lợi, nên mới cho nàng trải qua kiếp nạn thống khổ ngày hôm nay.
Kỹ xảo của hắn thật tốt, cũng thật bình tĩnh!
Ngàn Tuyết đố kỵ mà bĩu môi. Hạ Trọng Lâu lại thở dài vì năng lực chính mình không đủ, lại bị bại dưới tay huynh đệ tốt của chính mình.
"Bạch bạch bạch", Lê Tử Nam hung mãnh mà va chạm ở hoa huyệt nàng, mỗi một cú nhấp đều chạm đến thịt non phái bên trong hoa tâm của nàng. Miệng trên nàng kêu không cần, chịu không nổi, nhưng miệng dưới của nàng thì lại không như thế. Hoa huyệt của nàng chật hẹp gắt gao chế trụ côn thịt của hắn, làm hắn không thể thuận lợi thọc vào rút ra, hoa kính của nàng như có vô số cái miệng nhỏ hút vào côn thịt hắn, làm hắn suýt nữa buông súng đầu hàng.
"A,a, không cần... Không cần mà..." Hơi thở Nịnh Hinh Nhi ngày càng dồn dập, hai mắt mê mang không tiêu cự. Côn thịt hắn quá lớn, đem huyệt khẩu của nàng căng đến cực đại, mỗi một lần cắm vào đều chạm đến chỗ sâu nhất, cơ hồ đụng đến cả tử cung. Theo sự luận động điên cuồng của hắn, khoái cảm tê dại biến thành mãnh liệt, càng ngày càng tăng cao, dọc theo cơ thể xông thẳng lên đại não, từ đó khuếch trương ra cả thân thể.
"A, a..." Nàng nắm chặt hai tay cứng như thiết của hắn, trong lòng lại sợ hãi bị khoái cảm mãnh liệt như sóng triều bao phủ.
"Hinh Nhi, nàng thoải mái không? Tuy rằng nàng còn kháng cự, nhưng thân thể của nàng lại rất ngoan ngoãn mà hưởng thụ đó." Lê Tử Nam đắc ý mà nói, động tác thọc vào rút ra không vì thế mà ngừng nghỉ mà lại còn có xu thế tăng nhanh.
"Không, không phải, ta không có..." Nịnh Hinh Nhi liều mạng lắc đầu kháng cự, mái tóc đen hỗn loạn che mất một nửa khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn của nàng.
"Cứ ngoan cố cãi lại!" Lê Tử Nam hung tợn mà đâm vào vài cái, "Ta tính kế nàng như vậy đều là tốt cho nàng, nàng là tâm ma của ta!"
"A, đau quá! A, a, không cần, không cần đâu mà!" Thân thể Nịnh Hinh Nhi bị hắn làm cho run bần bật, hoa tâm bị đâm đến sung sướng, khoái cảm điên cuồng mà lan tràn. "A, a..." Hoa tâm nàng run run rẩy rẩy, một đợt nhiệt dịch thứ hai trong nháy mắt phun trào.
"Nàng muốn kẹp gãy ta sao? Được... Cho nàng, tất cả đều cho nàng! A,a... Tất cả ta đều bắn cho nàng." Lê Tử Nam đột nhiên rít gào lên, điên cuồng mà cắm vào, lại đối với nàng bắn ra thuần dương tinh nguyên của bản thân.
Dòng nước nóng bỏng cọ tựa tâm thịt non co rút của Nịnh Hinh Nhi, thân thể căng chặt run run làm nàng hô hấp không thông, nhìn qua giống như một con cá bị thiếu nước không thể thở được.
"Sư phụ, đệ tử bất hiếu đã làm bẩn người, nhưng mà cảm tình của đệ tử đối với người có nhật nguyệt chứng giám, cầu xin sư phụ hãy cho đệ tử có cơ hội được yêu thương người." Hạ Trọng Lâu đem những sợi tóc rối loạn của nàng kéo lại, thành kính mà hôn lên cái trán thấm đẫm mồ hôi của nàng. Hắn cũng không biết bản thân bắt đầu mơ tưởng tới sư phụ từ lúc nào, nhưng hắn biết nàng chính là tâm ma của hắn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, đôi khi hắn đang tĩnh tâm tu luyện, trong lòng sẽ hiện lên bóng hình xinh đẹp của sư phụ; ban đêm hắn nghỉ ngơi, sư phụ cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trong mộng của hắn. Hắn nói cho Lê Tử Nam biết phiền muộn của bản thân, hy vọng huynh đệ tốt luôn thông minh tài trí này của hắn có thể giúp hắn giải quyết sự tình này. Lê Tử Nam nói cho hắn biết có 3 cách giải trừ tâm ma này, một là rời xa sư phụ, sau đó phong ấn ký ức có liên quan tới nàng, từ đó đem nàng quên đi; hai là uống rượu tuyệt tình, tuy rằng kí ức vẫn còn nhưng từ đây đối với sư phụ, hay là bất luận kẻ nào hoặc sự việc gì, đều là tuyệt tình tuyệt ái; ba là tìm đến sư phụ để thỏa mãn tâm ma. Hắn không muốn quên sư phụ, lại càng không muốn uống rượu tuyệt tình, không muốn gặp mặt sư phụ mà tựa như gặp một người xa lạ không quen biết, cho nên khi Lê Tử Nam tìm đến hắn thương lượng kế hoạch về việc độ kiếp của sư phụ, làm thế nào để giữ nàng lại, tuy hắn do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Sư phụ của hắn ngây thơ đơn thuần như thế, là tâm ma của bọn họ, bọn họ chẳng sợ mang danh vong ân bội nghĩa, khi sư diệt tổ, chỉ cần bọn họ có được nàng là được!
Bình luận facebook