"Ngươi thật ghê tởm!" Nịnh Hinh Nhi buồn bực mà kêu lên, nôn khan nhưng lại không thể nhổ ra.
Ngàn Tuyết vội vàng đứng dậy từ trong ao nước, vẫy vẫy tay, trong nháy mắt liền thấy nguồn nước chảy đến trên đôi tay hắn. "Chủ nhân, nàng uống chút nước đi." Đôi tay sạch sẽ của hắn đưa tới bên miệng Nịnh Hinh Nhi.
Nịnh Hinh Nhi uống một ngụm liền thanh tỉnh chút ít, cảm giác chính mình taht65 dơ bẩn.
"Có cái gì mà dơ bẩn? Chúng ta cũng đã thân mật khăng khít như thế này rồi." Tròng mắt nheo lại, mặt Lê Tử Nam hiện lên chút không vui, đôi tay siết chặt vòng eo của nàng mà nhanh chóng đưa đẩy, dùng hoa huyệt ướt át chật hẹp của nàng vuốt ve côn thịt chính mình, mỗi lần đều thật hung hăng, thật mạnh mẽ, phảng phất như trả thù nàng vì sự chán ghét ban nãy.
"A, quá sâu. Lê Tử Nam... Ta hận ngươi, a, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Không cần, không cần như vậy, thật là khó chịu... Đừng mà, ta chịu không nổi..." Nịnh Hinh Nhi gian nan mà nói, một bên theo hắn nâng người lên, theo sự phập phồng lên xuống của hắn, nhíu mày rên rỉ. Côn thịt cứng rắn của hắn cứ như một cây đuốc nóng, cứ thế hung hăng thọc vào hoa huyệt yếu ớt, mẫn cảm của nàng.
"A, a..." Miệng nói nhưng thân thể vẫn tận hưởng nha, Hinh Nhi." Khoái cảm mãnh liệt từ nơi giao hợp của hai người truyền đến, Lê Tử Nam híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng đỏ ửng lên vì thỏa mãn. Côn thịt to lớn của hắn mỗi lần va chạm vào hoa tâm của nàng, nàng đều cao giọng rên rỉ. Nàng muốn ngăn chặn bờ vai của hắn nâng thân mình nàng lên, thì hắn càng dùng sức mà làm, làm nàng nặng nề rơi xuống đùi chính mình, làm hoa huyệt nàng lại vuốt ve côn thịt mình một lần nữa.
Ào ào, bọn họ cứ thế mà nhốn nháo bên suối nước nóng.
"Chủ nhân, ta muốn nàng, ta muốn yêu nàng." Ngàn Tuyết đứng đối diện với Lê Tử Nam, sau lưng Nịnh Hinh Nhi, đôi tay không ngừng vỗ về, chơi đùa bộ ngực sữa của nàng. Hắn và Lê Tử Nam đều có điểm chung chính là đối với việc chiếm hữu chủ nhân đều không cảm thấy tội lỗi hay hổ thẹn, cho nên hắn mới cùng Lê Tử Nam và Hạ Trọng Lâu hợp tác, tâm tình cũng rất vui vẻ.
Hạ Trọng Lâu nhìn bọn hắn vui sướng, trong lòng liền đố kỵ, bỏ xuống tất cả linh quả rồi bước tới bên người Nịnh Hinh Nhi, nắm lấy bàn tay nàng vuốt ve côn thịt bản thân. Trong cái khó ló cái khôn, bọn họ cả ba người đều biết tìm lợi cho bản thân, dùng tất cả các điểm trên thân thể của nàng mà thỏa mãn dục vọng chính mình.
"Các ngươi, nhẹ chút... Mau buông tha ta?" Nịnh Hinh Nhi bất lực, thở dồn dập hỏi. Nếu bọn họ vẫn cứ như vậy mà làm, nàng cũng không thể thừa nhận thân thể càng thêm dẻo dai.
"Ta muốn thời thời khắc khắc được cùng chủ nhân làm." Ngàn Tuyết vừa nói, ngón tay vừa trượt dọc theo tấm lưng xuống phía dưới, đôi tay rất có kỹ thuật mà xoa nắn nhẹ nhàng. Thiên phú trời sinh của yêu hồ bọn hắn há có thể cùng nhân loại tầm thường so sánh!
Khoái cảm tê tê dại dại cứ thế khuếch tán ra khắp người, Nịnh Hinh Nhi nâng mặt rên rỉ, thanh âm càng ngày càng dồn dập.
"Hinh Nhi, nàng xem, sức chịu đựng của nàng thật không tồi nha." Lê Tử Nam khẽ cười nói, tròng mắt bình tĩnh, lạnh nhạt giờ lại bắt đầu nổi lên từng trận lửa dục vọng. Dược lực của Thiên Tiên Say Tình kéo dài rất lâu, hắn có rất nhiều thời gian, trước mắt cứ thỏa mãn dục vọng thân thể trước, sau đó xem thân thể của nàng như nguồn sức mạnh mà hấp thụ linh lực. Chờ tu vi nàng giảm xuống, tu vi của hắn có thể bằng nàng hoặc thậm chí hơn, hắn liền có thể dạy nàng thuật song tu âm dương.
"A, a, quá sâu, ngươi đâm ta đau quá, lại tới nữa rồi, lại muốn..." Khoái cảm của nàng cuồn cuộn như thủy triều, thể xác và tinh thần cứ như dập dìu theo chiếc thuyền, theo động tác của bọn hắn mà nhấp nhô nhấp nhô.
"Không cần chịu đựng, không cần kháng cự, hãy tận hưởng nó." Lê Tử Nam thở hổn hển, bắt lấy eo nàng mà điên cuồng vuốt ve côn thịt chính mình, sau đó hoa huyệt của nàng dùng sức kẹp chặt lấy hắn, làm hắn nhanh chóng bắn ra sinh mệnh tinh hoa của mình.
"A, a ---" Ngay khi Lê Tử Nam vừa bắn, thân mình của nàng liền ngã phía trước, thân thể căng chặt như dây cung, cả đùi không ngừng run rẩy. Lại là một dòng nước tiểu cùng với một lượng lớn ái dịch từ trong u cốc phun ra, làm đại não nàng trống rỗng, thân mình mất khống chế mà run lẩy bẩy.
"Chủ nhân, nàng hiện tại thật xinh đẹp." Ngàn Tuyết ôm chặt nửa người trên của nàng, không nhịn được mà ca ngợi, sau đó muốn đem nàng kéo vào trong lồng ngực.
"Hinh Nhi nên nghỉ ngơi." Lê Tử Nam phun ra một ngụm khí thật dài, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên tay Ngàn Tuyết, tiếng nói trầm thấp vừa thỏa mãn, gợi cảm vừa thanh lãnh, khàn khàn.
"Ngươi ăn no rồi, không biết rằng ta bị đói sao?" Hắn đã được thỏa mãn hai lần liên tục, không biết rằng người khác thì nghẹn đến mức khó chịu sao?
Ngàn Tuyết hiện đang rất là phẫn nộ, bỗng nhiên, một đôi lỗ tai xù xù tức khắc phành phạch chui ra, bảy cái đuôi cùng đồng thời xuất hiện, giương nanh múa vuốt mà ve vẩy ở đằng sau. Trong nháy mắt, cả ao nước chấn động, bọt nước bắn tung tóe ra ngoài.
"Động vật thì chỉ có thể là động vật, một trăm năm trước đã trải qua kiếp hóa hình, đến bây giờ cũng không thể duy trì nữa à?" Lê Tử Nam khinh thường mà nói. Người chính là Tiên Thiên đạo thể, còn những giống loài khác đều phải trải qua kiếp hóa hình mới có thể có được Tiên Thiên đạo thể, sau đó tiếp tục tu luyện. Vì muốn giành được sủng ái của Nịnh Hinh Nhi, Ngàn Tuyết đã kiên quyết từ bỏ Tiên Thiên đạo thể để đổi lấy nguyên hình tu luyện*, vừa có lợi vừa có hại.
*nguyên hình tu luyện: tu luyện trở về hình dạng gốc của bản thân.
"Ngươi?!!" Ngàn Tuyết càng thêm phẫn nộ, mười ngón tay sắc bén tức giận đâm tới.
"Các ngươi đừng nháo!" Hạ Trọng Lâu chạy tới ngăn cản nói, "Tiểu Tuyết, sư phụ chỉ là một người bình thường." Thân thể sư phụ tựa như thiếu nữ vừa mới phát dục không lâu, làm sao có thể chịu đựng được ba cái nhu cầu không giới hạn của ba người bọn họ? Hắn cũng không chịu đựng được mà?
Lê Tử Nam lười biếng mà ôm lấy Nịnh Hinh Nhi đang xụi lơ trong lồng ngực chính mình, phẫn nộ nói: "Tiểu Tuyết, nếu như ngươi còn tranh giành tình cảm như thế, đừng trách ta không khách khí với ngươi." Khi hắn nói chuyện, hai tròng mắt lộ ra vài phần uy hiếp.
Bình luận facebook