Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiếu Giai Nhân
--------------------
Trương Minh Hiên nhìn đám người rồi nói: "Các người đều tới để mua Tru Tiên à?"
"Đúng!"
"Không sai!"
"Rốt cuộc thì nhà ngươi có bán hay không!"
Mấy giọng nói hỗn tạp vang lên, trong nháy mắt lại bắt đầu loạn lên.
Trương Minh Hiên lập tức gõ vài cái lên quầy rồi hô lên: "Im lặng hết đi, xếp hàng trả tiền, sau đó nhận sách!"
"Ngươi bán sách mà thôi, ra nhiều quy tắc như vậy làm gì?"
"Đúng đó, đúng đó! Mau đem sách ra đây!" Một đám người nói với giọng mất kiên nhẫn.
"Trương công tử, chuyện làm ăn tốt quá nhỉ!" Một giọng nói lạnh nhạt xuất hiện ở cửa.
Trương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn sang, hóa ra tên Đỗ Hà xinh đẹp kia.
Trương Minh Hiên lập tức chắp tay nói: "Đỗ Hà công tử tới rồi ư, sao hôm qua không thấy công tử tới?"
Trương Minh Hiên nhìn mọi người một chút, thấy chưa, Đỗ Hà cũng đến thường xuyên, thấy bảng hiệu của tiệm ta lớn chưa!
Đỗ Hà thừa biết về những tính toán nhỏ nhặt này của Trương Minh Hiên, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý.
Đỗ Hà cười nói: "Hôm qua có chút việc."
Trương Minh Hiên mang vẻ giật mình, về phần vì sao lại giật mình, thì mọi người cứ đoán đi!
Trương Minh Hiên mở hai tay ra, nói: "Vậy thì hôm nay lại càng không khéo rồi, bà chủ không có ở đây."
"Ta không tới để tìm bà chủ, ta tới để mua sách, phiền ngươi lấy cho ta một quyển Tru Tiên." Đỗ Hà cười khẽ rồi nói. Không nhìn ra chút vẻ thất vọng nào.
Trương Minh Hiên vui vẻ đáp: "Được!"
Hắn lấy một quyển sách từ trong quầy ra, nói: "Tru Tiên của ngươi đây!"
Đỗ Hà lấy ra hai mươi đồng tiền từ trong túi rồi đưa cho Trương Minh Hiên, nói: "Tiền của ngươi!"
Trương Minh Hiên sững sờ, không ngờ rằng Đỗ Hà lại còn biết nói đùa, đâu có kém gì như trong lịch sử đã viết!
Sau khi Đỗ Hà rời đi, Trương Minh Hiên nhìn mọi người rồi nói: "Xếp hàng!"
Mấy bóng người nhanh chóng chuyển động, trong nháy mắt, một hàng người coi như là khá dài đã được hình thành. Giao tiền, cầm sách, rời đi! Giao tiền, cầm sách, rời đi! Hàng người rút ngắn với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường, đợi đến khi các thư sinh tản đi, Trương Minh Hiên nhìn một đống tiền đồng nằm trong rương, cùng số sách Tru Tiên đã giảm một lượng lớn ở dưới quầy, Trương Minh Hiên nhếch miệng phát ra tiếng cười vui sướng. Buông Thanh Bình kiếm trong tay xuống, duỗi lưng một cái, khi Trương Minh Hiên duỗi người thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, từ lúc nào mà Thanh Bình kiếm lại xuất hiện ở trong tay mình? Vừa rồi mình dùng cái gì để gõ cái quầy ấy nhỉ?
Trương Minh Hiên lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh bay thẳng lên não, hàm răng cũng đau buốt. Đó là viên thuốc! Lập tức, tất cả sự vui vẻ của Trương Minh Hiên đểu biến mất hết, hắn vội vàng nâng Thanh Bình kiếm lên trên lòng bàn tay, cẩn thận kiểm tra một lần, rồi thở phào một hơi, may mà không hư hỏng gì, hắn cũng không nghĩ rằng với cái tay nhỏ chân nhỏ của hắn lại có thể khiến Thanh Bình kiếm hỏng được, hắn quá đề cao bản thân rồi!
Trương Minh Hiên đặt Thanh Bình Kiếm lên quầy, chắp tay trước ngực lạy một lạy, nói: "Kiếm đại gia, xin thứ tội! Xin thứ tội! Mong lão đại nhân ngài xem xét mà tha thứ cho ta!"
Trương Minh Hiên cất Thanh Bình kiếm về trong quầy, lau đi lớp mồ hôi dày trên trán, lẩm bẩm: "Chắc là lão nhân gia giáo chủ không nhìn thấy đâu!"
Hắn chột dạ nhìn xung quanh, tằng hắng một cái, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cả rồi ngồi im ở phía sau quầy.
Lúc này, một lão giả mặc áo dài màu xám chậm rãi bước đến từ bên ngoài.
Lão giả đi tới rồi lướt mắt một lượt, hài lòng nói: "Thư hương lấp đầy cả căn phòng, lời văn sinh ra hiền tài, quả là nơi cho ra dấu châm câu."
Đây là thư điếm, không toàn là sách thì là gì? Trương Minh Hiên lẩm bẩm một câu trong lòng.
Sau đó hắn lại mang ý cười đầy mặt mà nói lời khen ngợi: "Ánh măt của lão tiên sinh thật tốt!"
Lão giả vuốt ve bộ râu đã được cắt tỉa sạch sẽ cẩn thận tỉ mỉ, nở nụ cười đầy hài lòng. Đi lòng vòng giữa những giá sách, ông ta lại càng hài lòng hơn nữa, nói một tiếng tốt.
Trương Minh Hiên khó hiểu, cất tiếng hỏi: "Lão tiên sinh, tốt ở chỗ nào vậy?"
Lão gỉa nhìn kệ sách và nói: "Tốt ở cách sắp xếp sách trên giá, trên vị trí dễ thấy của giá sách toàn trưng bày sách tác phẩm kinh điển của các học giả có tiếng chứ không phải là mấy cuốn sách đang nổi tiếng hiện nay, có thể thấy được chủ của thư điếm là một người đọc sách chân chính!"
Mặt của Trương Minh Hiên nóng lên, ho khan một tiếng, ông già này đúng là đang vạch khuyết điểm mà!
Trương Minh Hiên vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi: "Lão tiên sinh tới để mua sách sao?"
Lão giả gật đầu nói: "Trong buổi chép chữ ngày hôm nay ở học viện, có một học đồ tên là Trương Tuấn đã nộp lên một bài văn rất thú vị, mỗi một câu đều dùng ký hiệu đặc biệt để phân chia, từ đó câu cú trở nên lưu loát, nghĩa của câu cũng rõ ràng. Theo như lời trò đó nói, hình như là học được từ trong tiệm của ngươi?"
Rốt cuộc thì Trương Minh Hiên đã biết những thư sinh này tới từ đâu rồi, hóa ra là Trương Tuấn nhờ vào dấu chấm câu mà nổi tiếng! Không ngờ rằng Tru Tiên trở nên nổi tiếng là vì dấu câu. Còn Trương Tuấn là ai, thì hắn cũng không biết.
Trương Minh Hiên vui vẻ gật đầu, nói: "Đúng! Đúng! Là sách mới của thư điếm ta."
Trương Minh hiên vươn ngón cái ra rồi khen ngợi: “Sách rất là hay! Tác giả có tài! Cực kỳ tài giỏi!"
Ý cười hiện ra trên mặt lão giả, đoạn nói: "Là thư điếm của các ngươi thì tốt rồi, theo như lời trò đó nói thì trong sách còn có rất nhiều ký hiệu khác nữa, ta đặc biệt tới đây là để học tập một phen."
Trương Minh Hiên cầm lấy một cuốn ‘Tru Tiên’ đưa cho lão giả và nói: "Giá rất hời, chỉ hai mươi đồng một cuốn."
Lão giả lấy ra hai mươi đồng từ trong ngực, đưa cho Trương Minh Hiên, cũng lấy quyển ‘Tru Tiên’ từ tay Trương Minh Hiên qua, nhìn thoáng qua tên rồi thầm đọc: "Tru Tiên!"
Lông mày lão giả không khỏi cau lại, nhưng cũng không nói gì.
Lão giả đi sang một bên, mở trang sách ra, nhìn thoáng qua, giận tím mặt rồi nói: "Hoang đường! Hoang đường!"
Lão giả khép sách lại ngay, nhìn Trương Minh Hiên đầy tức giận, nói: "Cuốn sách hoang đường như thế mà sao các ngươi cũng dám bán? Lại còn lưu truyền nó ra bên ngoài!"
Trương Minh Hiên bị lão giả quát một tiếng, lập tức khó hiểu, hoang đường? Sao lại hoang đường chứ! Cũng đâu có viết câu chữ đại nghịch bất đạo (*) gì đâu! Cùng lắm là viết không tiên không thần, đâu tới mức hoang đường!
Lão giả bước nhanh đến trước mặt Trương Minh Hiên, cả khuôn mặt đỏ bừng, nước bọt bắn tứ tung, nói: "Cuốn sách này viết những cái gì đây? Một chút lời văn cũng không có, càng không có tài văn chương, cách thức, thể văn cũng bị nuốt hết rồi à?"
Trương Minh Hiên bị lão giả bắn nước bọt đầy mặt, đầu óc tràn đầy khó hiểu.
Lão giả kéo cánh tay Trương Minh Hiên rồi nói: "Lập tức, lập tức bỏ hết đống sách này ngay, không, phải đốt hết đi!"
Trương Minh Hiên không hài lòng nói: "Lão gia tử à, chúng ta phải nói lý đi! Bọn ta bán sách rất chạy, có làm gì đụng chạm tới ông sao, mà lại muốn đốt sách của chúng ta?"
Lão giả giơ sách lên, giận dữ quát: "Đây là sách sao?"
Trương Minh Hiên không hề nhường nhịn mà nói với giọng điệu gay gắt: "Có giấy có chữ viết, sao lại không phải là sách?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có tia sét bắn ra bốn phía ở giữa không trung.
"Hai người đang làm gì vậy?" Một giọng nói truyền đến.
Trương Minh Hiên và lão giả lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Lý Thanh Nhã ôm Nha Nha đứng trước cửa, một nha hoàn thanh tú đi theo sau, Nha Nha đang híp mắt kêu ê a rồi vươn tay về phía Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên lập tức uất ức, tố cáo với Lý Thanh Nhã: "Thanh Nhã tỷ tỷ, ông ta nói chúng ta phải đốt sạch Tru Tiên đi."
Lão giả sửa sang trang phục lại một chút rồi nói với Lý Thanh Nhã: "Ngươi là bà chủ của thư điếm này?"
Lý Thanh Nhã gật đầu nói: "Không sai! Ta chính là bà chủ."
Lão giả lập tức cả giận nói: "Các ngươi bán cái thứ sách gì đây?"
Lão giả cầm Tru Tiên trong tay lên rồi quát to: "Đây mà cũng gọi là sách à?"
Lý Thanh Nhã không để ý tới lão giả, trái lại còn quay sang nói với Trương Minh Hiên: "Hoàng Hậu rất thích ‘Tru Tiên’, đưa vài quyển vào cung đi."
"Hả!" Ngay lập tức lão giả mắc nghẹn cơn tức giận ở cổ, Hoàng Hậu rất thích?! Nha hoàn ở sau lưng Lý Thanh Nhã tiến lên hai bước, thoáng làm lễ với Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên vênh váo mà lườm lão giả một cái, lấy khoảng hơn mười quyển ‘Tru Tiên’ từ dưới quầy đưa cho nha hoàn.
Nha hoàn hài lòng nhận sách, làm lễ rồi nói: "Đa tạ công tử."
Nha hoàn lại làm lễ với Lý Thanh Nhã và nói: "Nô tỳ cáo lui."
Lý Thanh Nhã gật đầu đáp: "Mau về đi! Đừng để Hoàng Hậu chờ sốt ruột."
Nha hoàn chậm rãi lùi ra khỏi thư điếm, sau đó mới xoay người rời đi.
(*) Đại nghịch bất đạo: Chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến.
Bình luận facebook