Nguồn: TruyenYY
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Thanh Nhân
-----------------------
Trí não của Trương Minh Hiên giống như được tiến vào biển tri thức vậy, đại não vốn trống rỗng không có gì, lúc này lại đầy rẫy những tinh linh màu trắng bay bay! Bay qua quỷ môn quan, bay qua cầu Nại Hà. Bọn chúng tụ tập lại thành một đoàn rồi hợp nhất thành một quả cầu ánh sáng nhỏ.
Một bóng dáng xuất hiện trong đầu Trương Minh Hiên, người đó cầm quyển sách, vừa nhìn quả cầu ánh sáng vừa lật vài trang sách, giọng nói vô cùng vui vẻ: "Tìm được rồi!"
Rồi lại nhìn quả cầu ánh sáng nói: "Trong Kinh thư có ghi lại, lúc này phải đốt lửa thất tình (1)! Luyện tín ngưỡng thành thần lực."
(1) thất tình: bảy cảm xúc của con người, bao gồm: Hỉ (mừng), nộ (giận), ái (yêu), ố (ghét), ai (buồn), lạc (vui), dục (muốn)
Trương Minh Hiên nhìn xung quanh, khẽ lẩm bẩm: "Muốn ta thiêu hủy nó cũng phải cho ta khả năng chứ! Không có khả năng thì sao có thể tạo ra lửa được?"
Trương Minh Hiên đi dạo trong không gian một vòng, cũng không phát hiện ra một khúc củi nào. Hắn nhìn quả cầu ánh sáng nhỏ đã biến thành một quả cầu ánh sáng lớn trên không trung, khẽ lẩm bẩm: "Xong rồi, trong này không có củi, vậy mình tạo lửa thế nào đây?"
Trương Minh Hiên nhìn quyển sách trên tay: "Chắc cũng không phải chỉ có củi mới được đâu nhỉ! Chắc là có thể dùng sách!"
Đúng lúc này, không gian bên trong quả cầu ánh sáng lại xuất hiện sự thay đổi, phía trên quả cầu xuất hiện một ngọn lửa màu vàng.
Trương Minh Hiên nhìn thấy thì ngẩn ra, vội nói: "Chờ một lát! Chờ một lát! Ta lập tức đốt lửa, đừng tự đốt, đừng tự đốt! Bình tĩnh, bình tĩnh nhé!"
Hắn vội vàng lấy bật lửa, đá lửa, thậm chí là cả quyển Kinh thi trên tay ra cọ xát vào nhau, muốn nhanh chóng tạo ra lửa. Nhưng mà hắn còn chưa kịp dâng lửa lên thì quả cầu ánh sáng trên không trung đã cháy tới rỗng, không gian rỗng trong quả cầu giống như một thế giới nhỏ vậy.
Trương Minh Hiên tò mò nhìn về phía thế giới nhỏ đó, hắn thấy một thiếu niên cầm Thiêu Hỏa Côn nhìn về phía một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm bảo kiếm. Bầu không khí trong đấu trường xơ xác tiêu điều giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái thì tất cả sẽ bùng nổ.
Trương Minh Hiên vuốt cằm thầm tự hỏi: "Đây là... Đây là thế giới tru tiên?"
Trương Minh Hiên cũng không quan tâm tới hai người đang hừng hực nhiệt huyết trong thế giới nhỏ kia nữa, hắn bắt đầu lật quyển Kinh thư trên tay mình. Không ngờ vừa lật được hai trang đã nhìn thấy phương pháp đốt lửa thất tình, khóe môi Trương Minh Hiên hơi giật giật, hắn khẽ đọc mấy câu trong đó: Đốt lửa bằng thất tình, dùng lục dục (2) làm củi, lấy lửa từ thần linh. Trời ơi, cái quái gì đây hả?
(2) Lục dục: 6 điều ham muốn của con người, bao gồm: Ham muốn sắc đẹp, mong muốn thích vẻ ngoài xinh đẹp, mong muốn có một dáng vẻ đẹp đẽ, mong muốn cọ xát thân xác giữa nam nữ, yêu thích lời ngọt ngào êm dịu, thích người cao lớn đẫy đà.
Trương Minh Hiên đọc hết quyển Kinh thư rồi ngẩng đầu lên nhìn thế giới nhỏ trên kia! Cái này chắc là biến dị? Trong sách cũng không nói về chuyện giống thế này, không phải nó tự thiêu chứ! Sư phụ, thầy nhanh tới cứu con, tu luyện như thế này thật nguy hiểm!
Trương Minh Hiên bực bội vượt qua đêm dài hôm nay.
Ngày thứ hai, lúc trời vừa hửng sáng, Trương Minh Hiên đã mở cửa đi ra ngoài. Mặc dù chuyện tu luyện này thật sự rất rắc rối nhưng cũng không phải không có tác dụng gì, sáng nay vừa tỉnh dậy, hắn đã cảm thấy thần thanh khí sảng, vô cùng thoải mái! Trương Minh Hiên hoạt động thân thể trong sân một lúc rồi bắt đầu nghiên cứu những quả bom hẹn giờ trong đầu hắn kia.
Không sai, Trương Minh Hiên thật sự cảm thấy những thứ này không khác gì bom hẹn giờ, bất kỳ lúc nào cũng có thể kết liễu sinh mệnh yếu ớt và đẹp đẽ của hắn.
Trương Minh Hiên thử tụ Linh Hồn Lực vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào nó, rất mềm mại và co dãn! Hắn cũng không dám dùng nhiều lực, nếu nó nổ thì phải làm sao?
Trương Minh Hiên nhìn thế giới tru tiên nói: "Đại lão, Thiên Đạo, đám người của thế giới kia! Ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện một lát! Ta đảm bảo đã tìm được một cơ thể tốt hơn cho các người!"
Đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, Trương Minh Hiên cũng không biết nên làm gì! Đánh cũng không đánh được, nói cũng không phản ứng, hắn thật sự rất tuyệt vọng!
Trương Minh Hiên mở mắt ra: "Thế giới tru tiên đáng chết! Trương Tiểu Phàm đáng chết, xuất hiện trước mặt ta nhanh, ta không phải không đánh chết được ngươi đâu!"
Vừa dứt lời, một bóng người bước ra từ trong cơ thể Trương Minh Hiên, dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt đứng bên cạnh hắn.
Trương Minh Hiên bỗng chốc hơi sửng sốt, cẩn thận quay đầu nhìn lại, rồi lại quay đầu lại ngay lập tức, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Sau đó, gương mặt hắn lập tức xuất hiện nụ cười ngưỡng mộ, hắn quay người khom lưng cười thân thiết: "Phàm ca, sao huynh tới được nơi này? Vậy mà không nói trước với tiểu đệ một tiếng để đệ có thể chuẩn bị một chút! Vừa rồi, không phải đệ mắng huynh đâu, huynh cũng biết người đệ sùng bái nhất là huynh mà. Huynh thấy đệ và huynh đều họ Trương, biết đâu chúng ta cùng một nhà đấy!"
Trương Minh Hiên cúi đầu cười cười nịnh nọt, nhưng đội một lúc lâu cũng không thấy trận thịnh nộ trong tưởng tượng của mình.
Cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn thì thấy Trương Tiểu Phàm vẫn đang lạnh lùng đứng đó, vẻ mặt lạnh lẽo hoàn toàn không hề thay đổi.
Trương Minh Hiên cẩn thận đưa tay vẫy vẫy trước mặt Trương Tiểu Phàm: "Phàm ca, Phàm ca!"
Trương Tiểu Phàm vẫn đứng yên không nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không động đậy, Trương Minh Hiên vừa nhẹ nhàng đẩy Trương Tiểu Phàm một cái vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh ta, gương mặt anh ta vẫn hoàn toàn không thay đổi gì. Trương Minh Hiên hơi sửng sốt, nhìn về phía tay mình, không ngờ tay hắn lại xuyên qua bả vai Trương Tiểu Phàm. Ảo ảnh sao? Bàn tay Trương Minh Hiên động đậy mấy lần nữa nhưng vẫn không truyền tới cảm giác tiếp xúc với cơ thể của Trương Tiểu Phàm, ngay cả Thiêu Hỏa Côn cũng không thể chạm vào được.
Trương Minh Hiên thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ưỡn ngực ngẩn đầu, vô cùng vênh vào đi một vòng quanh Trương Tiểu Phàm, vừa đi vừa khẽ lẩm bẩm: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, chắc đây chính là nhân vật chạy ra từ trong thế giới nhỏ trong đầu ta! Nói cách khác, người này là do ta gọi tới! Ta có thể triệu hồi sinh vật?"
Trương Minh Hiên khẽ hắng giọng rồi nói nghiêm túc: "Trương Tiểu Phàm quay về!"
Ảo ảnh Trương Tiểu Phàm biến mất trong chớp mắt, Trương Minh Hiên cười cười, vui mừng nói: "Đúng là mình có thể triệu hồi thật rồi! Vậy từ giờ mình chính là Triệu Hồi Sư trong thế giới Tây Du này, tuy đây cũng không giống tiểu thần tiên mà ta muốn lúc đầu, nhưng dáng vẻ cũng rất đẹp trai! Một đám tiểu đệ."
Trương Minh Hiên vui mừng hô: "Trương Tiểu Phàm ra ngoài!" Ảo ảnh Trương Tiểu Phàm xuất hiện trước mặt hắn chỉ trong chớp mắt.
"Trương Tiểu Phàm quay về!"
"Trương Tiểu Phàm ra ngoài!"
"Trương Tiểu Phàm quay về!"
Trương Minh Hiên lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần mới có thể kiềm lại sự kích động trong lòng, vốn còn muốn xem thử thực lực của Trương Tiểu Phàm tới đâu, nhưng nhìn khung cảnh xung quanh xong thì lại vứt luôn cái suy nghĩ này.
Một lúc sau, Lý Thanh Nhã đẩy Nha Nha ra ngoài, nhìn thấy Trương Minh Hiên thì cũng rất sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Ngươi tu luyện sao?"
Trương Minh Hiên vui vẻ gật đầu: "Thanh Nhã tỷ, tỷ thật sự quá tuyệt! Tối hôm qua tỷ vừa nói để cho ta tu luyện, đêm đó lập tức có người tới nhận ta làm đồ đệ, tỷ quả thật quá lợi hại!"
Gương mặt Lý Thanh Nhã lập tức biến sắc: "Tối hôm qua có người tới sao?"
Trương Minh Hiên suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Chắc cũng được xem là như vậy! Hắn nhận ta làm học trò trong giấc mơ, tỷ tỷ, hiệu suất làm việc của tỷ thật sự quá cao!"
Lý Thanh Nhã nghiêm túc hỏi tiếp: "Ngươi biết hắn là người thế nào không?"
Trương Minh Hiên lắc đầu: "Không biết, cả người hắn được bao bọc trong tầng tầng lớp lớp ánh sáng, giống như dùng đèn neon làm quần áo vậy, không thể nhìn rõ!"
Lý Thanh Nhã gật đầu, tuy nàng không biết đèn neon là thứ gì nhưng cũng không để ý, trong miệng người đệ đệ này của nàng thường xuất hiện những từ ngữ kỳ quái như vậy.
Trương Minh Hiên khó hiểu nhìn nàng: "Chẳng lẽ không phải người tỷ tìm về cho ta sao?"
Lý Thanh Nhã khẽ mỉm cười: "Không phải ta, ta định hôm nay sẽ tự mình dạy ngươi tu luyện. Nhưng ngươi đã được cao nhân yêu thích, đồng ý chỉ dạy thì cũng là phúc của ngươi, hãy trân trọng cơ hội này!"
Trương Minh Hiên gãi gãi đầu cười nói: "Đó là do ngươi chính là thiên tài."
"Được được, ta có đệ đệ là thiên tài, giúp ta trông chừng Nha Nha một lát, ta đi chuẩn bị bữa sáng."
Trương Minh Hiên vòng hai ngón tay lại với nhau rồi nói: "OK!"
Nhìn theo bóng dáng Lý Thanh Nhã biến mất trước cửa phòng bếp, Trương Minh Hiên ngồi xổm xuống, khẽ nhéo gương mặt non mịn của Nha Nha: "Ta là thiên tài!"
Nha Nha mím mím môi rồi òa lên khóc.
Lý Thanh Nhã nghe thấy tiếng khóc, chạy vội ra ngoài thì thấy Trương Minh Hiên đang luống ca luống cuống dỗ Nha Nha!
Nàng không khỏi lắc đầu cười cười: "Đúng là hai đứa bé!"
Bình luận facebook