• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TẨY DUYÊN HOA (Vi Hữu Ám Hương Lai) (6 Viewers)

  • Chương 6

Hơn một tháng nay, Trọng Dạ Lan không còn bận rộn cả ngày ở thư phòng nữa mà thường hay tới tìm ta, hình như hắn thực sự nghiêm túc với lời nói sẽ chờ câu trả lời của ta.

Cùng lúc đó, ánh mắt Mục Dao nhìn ta ngày càng không có thiện chí. Vì không muốn mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng nghiêm trọng, ta bắt đầu giữ khoảng cách với Trọng Dạ Lan. Nhưng Tấn vương phủ lớn như vậy, ta trốn đông trốn tây, thậm chí đến bước đường cùng còn phải chọn cách tiến cung tìm thái hậu tán gẫu.

Dẫu sao tính tình Hoa Thâm tệ thế kia, so với việc trở về Hoa phủ, ta muốn nói chuyện với vị quán quân xuất sắc giành huy chương vàng cuộc thi cung đấu hơn.

Nói gì thì nói, giả vờ thân thiết có lợi cho ta về lâu về dài, hơn nữa đây còn là cách hữu hiệu tách khỏi Trọng Dạ Lan.

Ban đầu thái hậu cảnh giác với thái độ ân cần đột xuất của ta, nhưng ta chỉ đơn giản là muốn học hỏi và tìm hiểu màn kịch cung đấu trong truyền thuyết, vậy nên mặc kệ bà tỏ ra lạnh nhạt.

Ta thường lấy danh nghĩa làm tròn chữ hiếu để tiến cung, thái hậu từ từ cũng nhận ra rằng ta chỉ muốn đến thăm bà một chút, không có toan tính gì khác, dần dần vẻ mặt đã trở nên ôn hòa. Lão thái thái này ai mới đầu gặp cũng sẽ cảm thấy lạnh nhạt khó gần, nhưng khi tiếp xúc nhiều rồi, ta phát hiện tuy bà hay mỉa mai trêu chọc người khác, nhưng không phải là người xấu. Thế nên ta ngày càng chuyên cần chạy đến hoàng cung, thường xuyên qua lại, hết sức quen thuộc các phi tần hậu cung.

Ở nơi này ngày nào các nàng cũng đấu đá lục đục với nhau, đột nhiên xuất hiện người ngoài là ta, các nàng dường như tìm thấy một nơi để giãi bày, động chút là lôi kéo ta nói chuyện một lúc lâu. Ban đầu vẫn dè chừng mối quan hệ giữa ta và Hoa mỹ nhân, nhưng thấy ta mỗi lần gặp Hoa mỹ nhân đều tỏ vẻ lạnh nhạt hờ hững, dẫn tới chuyện tinh thần nàng ta ngày càng sa sút, những phi tần khác dù chỉ là tâm hồn mượn một bờ vai cũng muốn nói chuyện với người ngoài, nói chung quan hệ của chúng ta rất tốt. Vì vậy ngày ngày ta chống cằm nhìn các nàng ở trước mặt thái hậu nói mấy lời ẩn ý sâu xa, ở trước mặt hoàng thượng cầu mong vinh sủng, ta cảm giác miệng lưỡi của mình tự nhiên cũng lợi hại hơn nhiều, cuộc sống nhàm chán này cuối cùng cũng có ý vị.

Đây chính là mấy cảnh trong Chân Hoàn truyện hàng thật giá thật, ta chỉ thiếu mỗi việc ngồi cắn hạt dưa xem trò vui thôi.

Hàng ngày mỗi lần thấy Trọng Khê Ngọ đến thăm thái hậu, sau đó cả một dàn mỹ nhân ăn diện lộng lẫy dùng đủ loại chiêu trò thu hút sự chú ý của hắn, ta thấy hơi kinh dị, nhưng vẫn âm thầm học không ít kĩ năng. Đồng thời trong lòng thầm bội phục tay nghề điêu luyện của thái hậu và thái độ ôn hòa lễ độ của Trọng Khê Ngọ.

Hai người họ không hổ là mẹ con, đều là thái sơn… không đúng, là mỹ nhân nguyện chết trước mặt mà mặt không đổi sắc.

Thấy thái hậu thành thạo xử lý các mối quan hệ giữa các phi tần, đột nhiên ta thấy bội phục lão thái thái này từ tận đáy lòng. Làm thái hậu không khó, nhưng để làm một thái hậu phân minh, không thiên vị, nhất định phải là người có trí tuệ và sự nhẫn nại cực kì cao.

“Thái hậu nương nương, Hà lão phu nhân lại sai người tặng chút hoa quả từ phía Nam qua đây.” Chưởng sự Tô cô cô mang một cái tráp lên.

Hà thị là mẫu tộc của thái hậu, Hà lão phu nhân là mẫu thân của thái hậu. Trước đây gia tộc Hà thị vì kiêng dè thế lực của ngoại thích nên đưa tộc đến Giang Nam, hàng năm đều gửi chút đặc sản, rất hiếm khi xuất hiện. Tính tình của thái hậu cũng giống như hoàng thượng, vừa khiêm tốn vừa biết tiến biết lùi.

Thái hậu mở ra xem, chỉ thấy trong tráp đựng đầy vải, đá lạnh bên trong vẫn còn vương khí lạnh. Giờ không phải mùa vải chín mà vẫn nghìn dặm gửi tới đây, Hà thị một mặt là có tiền, mặt khác là thật tâm thương yêu thái hậu.

Thái hậu lắc đầu cười, đóng tráp lại: “Đã nói bao nhiêu lần rồi mẫu thân vẫn không chịu nghe, gửi đồ đến kinh thành vừa tốn thời gian vừa tốn sức.”

Ngay lập tức một phi tần rất có mắt nhìn cất lời: “Đó là do Hà lão phu nhân thương thái hậu nương nương, không ngại phiền phức.”

Tâm trạng thái hậu vô cùng tốt đáp lời: “Thương bà già này ở chỗ nào cơ chứ? Còn không phải là hoàng thượng thích ăn cái này hay sao? Mang qua cho hoàng thượng đi.”

Đáng lẽ muốn phân phó Tô cô cô, nhưng tức thì có phi tử nhảy ra nói: “Vừa rồi Tô cô cô vội đến mức chân không chạm đất, không bằng để thần thiếp đưa cho hoàng thượng.”

Đang định đưa tay ra đón tráp thì lại có một mỹ nhân khác mở miệng châm chọc: “Lý mỹ nhân đúng là biết tận dụng mọi cơ hội, tâm ý của thái hậu nương nương mà còn mặt dày muốn giành mất.”

Tay Lý mỹ nhân dừng lại giữa không trung, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời của Vệ tỷ tỷ oan uổng cho ta quá, ta chỉ có lòng tốt muốn phân ưu cùng thái hậu nương nương mà thôi.”

Qua một khoảng thời gian quan sát có thể đúc kết lại một điều, trong cung quan hệ giữa Lý mỹ nhân và Vệ mỹ nhân như nước với lửa. Hai người này hình như tương đối được hoàng thượng sủng ái, hơn nữa phụ thân các nàng có phẩm cấp gần nhau, vì vậy cả hai cứ động một tí là quýnh hết cả lên.

Chức vị của Thích quý phi cao nhất nên không thèm chấp nhặt với các nàng, còn những phi tần khác ngồi rung đùi cười trên nỗi đau của người khác.

Mỗi lẫn như vậy xem ra người đau đầu nhất chính là thái hậu. Hai mỹ nhân tranh chấp không ngừng nghỉ, cuối cùng vẫn để thái hậu quyết định, kiểu ‘nếu bà để nàng ta đi, ta cũng nhất quyết không từ bỏ ý đồ’.

Trong lòng đang âm thầm đồng cảm với thái hậu, đột nhiên nghe thấy giọng của bà: “Thiển nha đầu ở đây cũng không có việc gì làm, hay là con giúp ta đưa chỗ vải này qua cho hoàng thượng đi.”

Ta đây nằm yên cũng trúng đạn sao?

Hai mỹ nhân kia thấy chuyện xấu rơi xuống đầu người ngoài thì tạm thời không ồn ào thêm nữa, có lẽ thấy đối phương không được hời nên cả hai đều chấp nhận rút lui.

Thái hậu quả nhiên không hổ danh quán quân cuộc thi cung đấu, chỉ một câu nói đã hóa giải mâu thuẫn giữa các nàng.

“Vâng thưa mẫu hậu.” Ta đứng lên thi lễ một cái, tiếp nhận tráp chuẩn bị rời đi.

Trải qua những ngày tháng ở đây, Trọng Khê Ngọ vẫn luôn dịu dàng hòa nhã, không giống một hoàng đế, vậy nên ta cũng không còn sợ hắn như trước nữa. Lúc xoay người, mắt đối mắt với Thích quý phi, khuôn mặt tinh xảo của nàng đột nhiên nhìn ta mỉm cười. Tuy ta không hiểu vì sao, nhưng cũng cười đáp lại.

Đi theo nô tài đến ngự thư phòng, bẩm báo xong là có thể bước vào. Ta cúi thấp đầu không dám nhìn ngó linh tinh, quy quy củ củ nói rõ mục đích mình đến.

Trên đỉnh đầu một giọng nói truyền tới: “Mang qua đây!”

Đợi cả nửa ngày cũng không thấy có nô tài nào qua lấy tráp trong tay ta, ta đành tiến lên phía trước đặt tráp lên bàn. Giờ mới phát hiện trên thư án xếp đầy tấu chương, lượng công việc thật khiến người ta kinh ngạc, làm hoàng đế quả thực rất khổ cực.

“Ngươi biết xem tấu chương không?”

“A?” Đột nhiên nói làm ta không phản ứng kịp, vô thức ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt trong suốt của hắn.

Trọng Khê Ngọ không để ý nói tiếp: “Cho ngươi xem cái này.”

Ngón tay thon dài rút một quyển tấu chương màu vàng ra, ta hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Về tình về lý đều không nên để “hoàng tẩu” của mình xem tấu chương đúng không!? Nhưng hắn đã mở miệng rồi, sao ta dám không xem, nếu không sẽ bị liệt vào tội chống lại hoàng mệnh.

Mở tấu chương ra, sau lưng tức khắc đổ mồ hôi lạnh.

Tấu chương viết rõ tên khốn kiếp Hoa Thâm đã làm đủ loại chuyện tốt gì, lừa nam gạt nữ, không những thế còn thẳng thắn tố Hoa tướng quản giáo không nghiêm, thậm chí nói thẳng Hoa tướng động tay động chân nên mới có thể khiến trên làm dưới theo.

Tay ta không tự chủ siết chặt, ta nói thái hậu sao tự dưng lại để ta đi đưa đồ, về tình về lý đều không thỏa đáng, hóa ra là bọn họ đã bàn với nhau.

Nhưng mục đích của họ là gì? Thăm dò phản ứng của ta, hay là muốn mượn tay ta chèn ép Hoa phủ?

Ở đây gần một tháng xem cung đấu, ta cũng bắt đầu nảy sinh chút suy tư.

Ta ra vẻ vô cùng xấu hổ quỳ xuống: “Hồi bẩm hoàng thượng, đầu óc đại ca bị hư nên gia phụ mới có thể dung túng đôi chút, lơ là quản giáo huynh ấy, xin hoàng thượng trừng phạt thật nặng.”

“Ồ?” Trọng Khê Ngọ nhướng mày nói: “Ngươi rất hiểu lý lẽ, vậy theo ý ngươi, trẫm nên xử phạt Hoa Thâm thế nào?”

Ta cố gắng nhéo mình một cái thật đau để chảy vài giọt nước mắt, ngẩng đầu lên nói: “Hoa Thâm là đại ca của thần phụ, là cốt nhục tình thân, dù biết huynh ấy làm sai nhiều chuyện nhưng lớn bé có trước sau, thần phụ thân là nữ tử, không biết nên xử trí thế nào. Hoàng thượng anh minh đại nghĩa tự có tính toán, thần phụ không dám ngông cuồng chỉ bảo”

Trọng Khê Ngọ nghe vậy thong thả nói: “Thường nghe Hoa tướng khen nữ nhi nhà mình độc nhất vô nhị, sao ngươi đứng trước mặt trẫm lại câu nệ như vậy?”

“Làm phụ mẫu, đương nhiên luôn thấy nữ nhi nhà mình là tốt nhất, khó tránh khỏi nói quá lên.” Ta cúi đầu trả lời.


Nghe thấy một loạt tiếng bước chân, một đôi giày màu đen thêu kim tuyến dừng lại trước mặt ta, một cái bóng chồng lên người ta.

Thấy hắn cúi thắt lưng sát lại gần, ta vô thức muốn bỏ chạy. Đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự áp bức của cấp trên, hoặc có thể nói đây là lần đầu tiên hắn thể hiện quyền uy trước mặt ta.

Quả nhiên nam phụ ấm áp là của nữ chính, còn ta chằng có gì trong tay.

Cố kiềm chế không nhúc nhích, hắn áp sát, vươn tay ra kéo tay ta lên, tay kia rút tấu chương trên tay ta để lại lên bàn.

“Tấn vương phi không cần phải căng thẳng như vậy, trẫm không phải muốn hỏi tội, chỉ muốn hỏi ý kiến của ngươi thôi.” Trọng Khê Ngọ lại khôi phục vẻ ôn hoà như lúc đầu.

Nhưng bàn tay vẫn đang giữ chặt cánh tay ta vẫn cho ta cảm giác áp bức, ta thấy mình cười còn khó coi hơn khóc nữa.

Đột nhiên thanh âm chói tai của thái giám đứng bên ngoài vang lên: “Hoàng thượng, thái hậu nương nương truyền lời qua đây, nói rằng Tấn vương đến, đang tìm Tấn vương phi.”

Lần đầu tiên ta cảm thấy thân thiết với cái tên Trọng Dạ Lan thế này, hận không thể bay ngay đến chỗ hắn, không tự chủ được thở phào một hơi. Chợt nghe Trọng Khê Ngọ khẽ cười một tiếng.

Trọng Khê Ngọ cũng không nói gì, buông cánh tay ta ra, nói: “Đi thôi, chúng ta đến cung Thái hậu.”

Dọc đường đi không ai nói câu nào, đến cung Thái hậu, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Trọng Dạ Lan ta thật sự muốn bật khóc.

Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên chỉ vì muốn trốn tránh hắn mà lại tự ném mình vào hang hổ trong hoàng cung này.

Trong tiểu thuyết hoàng thượng không có ý căm thù gì lớn đến vậy với Hoa phủ, sao ta vừa xuyên vào chuyện gì cũng thay đổi vậy? Chính là cái kiểu càng đổi càng hỏng bét.

Nhìn ta như sắp khóc đến nơi, đôi mắt Trọng Dạ Lan lộ ra vẻ hoang mang, nhưng hắn không mở miệng ngay.

Đến khi bước đến bên cạnh hắn, chuyên chú kéo kéo ống tay hắn, ta mới cảm thấy tâm hồn lơ lửng ban nãy đã nhập lại vào xác.

“Tình cảm của Tấn Vương và Tấn vương phi tốt thật, thật làm người ngoài ghen tị.” Thích quý phi lên tiếng cười.

Xét thấy trong đoạn thời gian này ta đang bồi dưỡng một nhân duyên tốt, các phi tần khác cũng phụ họa cười theo.

Ánh mắt Trọng Khê Ngọ như lơ đãng nhìn xuống ống tay áo Trọng Dạ Lan, dừng lại một chút mới chuyển ánh mắt sang hướng khác, mở miệng: “Đã lâu không thấy Hoàng huynh vào cung, không biết khoảng thời gian này hoàng huynh đang bận chuyện gì?”

Trọng Dạ Lan một bên cười trả lời, một bên lặng lẽ nắm lấy tay ta dưới ống tay áo.

Bàn tay khoan dung bao trọn tay ta, hắn tựa như biết ta đang bất an, dù không rõ nguyên nhân nhưng vẫn an ủi ta. Hốt hốt hoảng hoảng bước ra khỏi hoàng cung, ngồi trên xe ngựa ta vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.

Trọng Dạ Lan lúc này mới mở miệng hỏi: “Trong hoàng cung có ai làm khó nàng không?”

Ta gượng gạo cười, đáp lời: “Không có.”

Trọng Dạ Lan chau mày, hắn rõ ràng biết ta đang nói dối: “A Thiển, sao dạo này chuyện gì nàng cũng thích giữ lại trong lòng thế? Ngày trước có chuyện gì nàng cũng nói với ta.”

Ta cúi đầu, không nói gì thêm.

Không rõ Hoa phủ trong lòng Hoàng đế là loại thế nào, khiến ta thực sự khó có thể an tâm. Trong truyện, Hoa phủ bị hủy trong tay nữ chính, hiện tại ta đã hóa giải mối thù sâu đậm giữa chúng ta, không cần phải “ngươi chết ta sống” nữa, thế nhưng tại sao Hoàng đế lại bắt đầu chú ý tới Hoa phủ? Có nghĩa là Hoa phủ nhất định phải mất, cho dù không có hận ý ngập trời của nữ chính thì cũng không tránh khỏi một vị hoàng đế tâm cơ không sáng tỏ.

Đây chẳng phải là lối thoát duy nhất của nhân vật phản diện hay sao? Tại sao… không ngờ vẫn chỉ có mình ta, dẫu biết ác giả ác báo, làm việc xấu thì phải chịu trừng phạt để mọi người hả hê, hà cớ sao lại để một người vô tội như ta đến chịu khổ?

Trong lúc bản thân đang suy nghĩ hỗn loạn thì đột nhiên có bàn tay đặt trên đỉnh đầu. Ta ngẩng đầu, thấy Trọng Dạ Lan đang ngồi đối diện nhìn ta, tuy hắn nhìn vẫn không ra biểu cảm, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc: “A Thiển, sau khi chúng ta thành thân nàng dường như có rất nhiều tâm sự, nàng không muốn nói ta cũng không ép. Nàng chỉ cần biết có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nàng.”

Lời bộc bạch của hắn cũng không thể làm ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn, người mà hắn muốn che chở chẳng phải là ta, nếu như ngày sau hắn biết rõ chân tướng, ta cũng chỉ cầu ta có thể đi cùng hắn với tư cách bạn bè.

Sau khi về phủ, không biết là do bị dọa hay trong lòng đang rối bời, toàn thân ta đột nhiên bắt đầu phát sốt. Có một lần ta cảm giác mình sốt đến mức linh hồn như sắp thoát ra, tựa như quay về xã hội hiện đại có dòng xe tấp nập, sau đó tỉnh lại, vẫn là căn phòng tràn ngập màu sắc cổ kính này.

Mặc dù đợt này đổ bệnh nặng, nhưng cũng có chỗ hay, ta có thể lấy cớ không đến Hoàng cung nữa. Suy cho cùng ta siêng đi đến vậy, bị Hoàng thượng uy hiếp lại không đi nữa, như vậy giống như đang chột dạ. Lần này đổ bệnh thật sự rất đúng lúc.

Thái hậu vẫn thường cho người qua hỏi thăm, thấy ta bệnh đến mức khuôn mặt tái nhợt mới không triệu ta vào cung nữa. Cùng lúc đó ta mới phát hiện… thuốc ở thời cổ đại này sao mà đắng quá đi!!!

Ngày trước ta rất thích mùi vị đắng chát, ví dụ như mướp đắng, nhân hạt sen hoặc là cà phê, thế nhưng vị đắng của loại thuốc Đông y này thật sự làm người ta không thể chịu đựng nổi. Ta cũng rất thích mùi thơm trong thuốc, thế nhưng lần đầu tiên uống mặt ta hoàn toàn biến xanh, thiếu chút nữa nôn cả ruột lẫn gan ra ngoài. Từ đó về sau ta đều trộm đổ thuốc đi, vừa hay khiến bệnh lâu khỏi hơn một chút.

Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ, ta thành công nằm triền miên trên giường bệnh suốt nửa tháng trời.

Thời kì đầu đổ bệnh, Hoa phu nhân dẫn theo Hoa Thâm đến thăm hỏi.

Nghĩ đến tên đầu xỏ khiến ta đổ bệnh, sắc mặt ta trở nên rất khó coi. Mặc dù bị ốm, nhưng ta vẫn luôn để Thiên Chỉ để ý tình hình bên ngoài, biết Trọng Khê Ngọ chưa để lộ điều gì với Hoa phủ ta mới an tâm, nhưng lại càng gia tăng ngờ vực. Hắn đang mưu tính điều gì?

“Thiển Thiển, con đổ bệnh một trận thôi mà sao có thể gầy yếu đến mức này chứ?” Hoa phu nhân không nén nổi lo lắng.

Nói gì đi nữa thì vẫn là người thân của Hoa Thiển, ta nén lại sự khó chịu trong lòng: “Chắc mẫu thân đã lâu không gặp mới nhận định sai như vậy.”

Hoa phu nhân nói rất nhiều, Hoa Thâm chỉ ngồi bên cạnh không đề cập gì tới, Hoa phu nhân tán ngẫu dông dài một lúc lâu mới vào vấn đề chính: “Ta và phụ thân con cũng vì… chuyện trong cung, đi thăm họ hàng một tháng mới trở về, vừa về đã nghe chuyện, ca ca con lại gây phiền toái cho con phải không?”

Ta cau mày, Hoa tướng đột nhiên từ chối giúp đỡ Hoa mỹ nhân, không tránh khỏi việc người trong tộc gọi ông ta quay về bàn bạc. Có điều ta cũng chẳng buồn lo lắng, xem ra Hoa tướng rất có chính kiến, tuyệt đối sẽ không lật lọng. Ông ta đã nhận định Hoa mỹ nhân có tâm làm phản, thà tin là có còn hơn không, sẽ không để lời người trong tộc dễ dàng lung lay. Đây cũng là chút bệnh nhỏ mà người thông minh dễ mắc phải, càng thông minh thì càng đa nghi, con gái của mình và cháu gái của em trai, ai xa ai gần, nhìn qua là thấy ngay.

Thấy ta không nói gì, Hoa phu nhân liếc qua Hoa Thâm. Tên công tử ấy lập tức e thẹn bước tới chỗ ta, lấy từ trong lòng ra một hộp trang sức châu báu, nói: “Ta thấy từ khi muội muội bước vào Tấn vương phủ không có thêm trang sức, ta đặc biệt vì muội tìm một chút mang tới tặng.”

Hoa phu nhân cũng ở bên cạnh phụ họa: “Thâm Nhi vẫn luôn nhớ đến muội muội của mình, đi đến tiệm trang sức, đầu tiên phải ôm hết những gì tốt nhất, ngay cả người làm mẫu thân như ta cũng không có phần.”

Nhìn hai người bọn họ một người hát một người múa, cuối cùng ta vẫn nhận, tuy rằng không thích, nhưng vẫn nên vì Hoa phu nhân mà để lại cho Hoa Thâm một chút mặt mũi.

Thế nhưng ta vừa nhận, thói xấu của Hoa Thâm lại phát tác, chỉ thấy gương mặt béo ú của hắn cười nói: “Lúc nãy đi vào thấy thư phòng em rể có một nha hoàn trông rất nhanh nhẹn, sao ta chưa thấy ở cạnh muội muội bao giờ nhỉ?”

Thư phòng của Trọng Dạ Lan?

Đó chẳng phải là Mục Dao hay sao? Trọng Dạ Lan thích an tĩnh, bên người có rất ít nha hoàn.

Hai kẻ ngốc này đang cảm thấy Hoa phủ chết chưa đủ nhanh hay sao? Dám nhòm ngó nữ nhân của Trọng Dạ Lan?

Ta nén giận nói: “Hoa Thâm, huynh thông não ra cho ta, ngay cả nữ nhân bên cạnh Trọng Dạ Lan mà huynh cũng dám nghĩ đến? Huynh không sợ làm liên lụy đến Hoa phủ, mất đầu?”

Hoa Thâm bị dáng vẻ nghiêm khắc của ta dọa đến rụt cổ, tranh thủ mở miệng: “Ta chỉ hỏi chút thôi mà, muội muội đừng tức giận, sao ta dám động đến người bên cạnh muội.”

Thấy ta vẫn chưa nguôi cơn tức, Hoa phu nhân vội vàng mở lời: “Thiển Thiển, ca ca con là vậy đấy, nói năng không suy nghĩ. Lại nói thêm, bên cạnh Tấn vương bắt đầu có nha hoàn rồi ư? Bắt đầu từ khi nào vậy….”

Mục Dao lớn lên ở biên thành, bởi vậy từ khi vào kinh thành vẫn luôn không thích tham gia vào những màn nịnh bợ giả tạo, cho nên bọn họ chưa từng gặp qua cũng là điều dễ hiểu.

“Mẫu thân, việc bây giờ người nên làm chính là quản con của người cho tốt, chứ không phải muốn nhúng tay vào Tấn vương phủ.” Ta không khách khí nói.

Hoa phu nhân có chút không nhịn được: “Ta đây không phải vì suy nghĩ cho con sao, con nổi giận cái gì…”

Nhìn thấy sắc mặt ta không tốt, Hoa phu nhân cuối cùng không nói nữa, để Hoa Thâm ra ngoài chờ, tránh lại chọc giận ta.

“Ca ca con tuy có hơi chậm chạp, nhưng vẫn luôn thật lòng đối tốt với con, có cái gì cũng muốn giữ lại cho con đầu tiên, ngay cả người làm mẫu thân như ta cũng không có đãi ngộ như thế.” Sau khi Hoa Thâm rời đi, Hoa phu nhân lại nói tốt cho hắn.

Hoa phu nhân này thật sự đang thêu dệt cho con trai của mình, nói hắn chậm chạp chính là đang biểu dương hắn.

“Năm đó lúc ta hoài thai con, Thâm Nhi chỉ mới 5 tuổi, mỗi ngày đều đòi đến xoa nhẹ bụng ta, lẩm bẩm con mau mau chui ra một chút, người làm ca ca như nó sẽ chăm sóc con thật tốt…”

Nghe không nổi Hoa phu nhân nói giúp tên quý tử kia, ta vội mở miệng cắt ngang lời bà: “Cảm phiền mẫu thân nói lại với phụ thân vài câu.”

Hoa phu nhân mờ mịt nhìn ta, như không hiểu ta truyền lời nhanh đến vậy.

“Con đê ngàn dặm, sạt vì tổ mối.”

Hoa phủ không nhất thiết phải vong, cũng không thể nhanh đến vậy.

Sau khi Hoa phu nhân đi ta liền thư thả dưỡng bệnh, ngày ngày sưởi nắng mặt trời, nghe vài ba câu chuyện phiếm của nha hoàn, tự do tự tại khó có cơ hội thứ hai. Đám nha hoàn thấy sắc mặt ta ôn hòa cũng không quá câu nệ.

Chuyện này cũng chẳng sao, Ngân Hạnh phụ trách thêu thùa thấy ta rảnh rỗi, càng chủ động bắt chuyện: “Vương phi đã nghe gì chưa, vương phủ mới triệu tập ít binh phủ.”

“Thì sao?” Ta không hiểu hỏi lại.

Thúy Trúc nhanh nhảu cướp lời: “Binh phủ lần này có một người nhìn rất đẹp mắt, nha hoàn trong Vương phủ đều không nhịn nổi lén nhìn trộm.”

Quả nhiên không phân biệt nữ nhân ở bất kì thời đại nào, đều không tránh khỏi sở thích mê trai.

“Vậy sao? Tại sao ta không có ấn tượng gì?” Ta tò mò hỏi.

“Ngày tân binh mới nhập phủ, vừa hay vương phi đang đổ bệnh nên mới chưa gặp được tân binh mới đến.” Ngân Hạnh đáp lời.

Mặt Thúy Trúc ửng đỏ, cười ngốc nghếch nói: “Vương phi gặp rồi không khen mới lạ, ta chưa từng thấy nam tử nào đẹp như vậy.”

“Nhìn dáng vẻ thiếu kiến thức của các ngươi đi, chỉ là một tên nô tài mà thôi, ngoại hình ưa nhìn thì có tác dụng gì?” Thiên Chỉ bên cạnh khinh khỉnh nói.

Ngày trước em ấy đối xử với những hạ nhân khác cực kì hà khắc, dưới nỗ lực dạy dỗ của ta mới xem như tốt hơn đôi chút. Tuy lời nói không phải là dễ nghe, nhưng cũng xem như không còn hà khắc như trước.

Ngân Hạnh và Thúy Trúc đã không còn sợ em ấy nữa. Thúy Trúc hoạt bát còn không nhịn nổi nhỏ tiếng phản bác: “Nếu Chỉ tỷ tỷ gặp rồi, nhất định sẽ không còn nói cái kiểu này đâu.”

Thiên Chỉ khinh khỉnh hừ một tiếng: “Ngươi tưởng ta giống các ngươi, thiếu hiểu biết như vậy sao?”

Nhìn một đám nha hoàn ồn ào tranh cãi, ta không nhịn được bật cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom