Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
” An An, em đúng là hiểu anh”, anh cũng không hay nói giỡn, anh biết da mặt của người phụ nữ này từ trước đến giờ đều rất mỏng, nếu còn nói thêm gì nữa, không dám đảm bảo sắc mặt cô một lúc sau sẽ khác màu của tuyết.
Hai người thực tự nhiên đi cùng nhau, một ột thấp, tựa như một phong cảnh thực xinh đẹp, như ánh mặt trời ấm áp vào ngày đông vậy, nhè nhẹ ngấm vào từng chút từng chút ôn nhu.
Mà hai người họ lại không biết, cách đó không xa, một chiếc xe cao cấp màu đen có rèm che đang dừng lại, người đàn ông ngồi trong xe nhìn chằm chằm về hướng hai người đang đi, thỉnh thoảng lại nhả ra một vòng khói thuốc, vô cùng lạnh lùng.
Mà ngồi bên người hắn còn có một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc trang phục chức nghiệp, cô ta cúi đầu, khóe môi nở nụ cười, lộ ra một chút lạnh lùng sâu kín.
“Tổng tài, chúng ta bị muộn rồi”, cô ngẩng đầu, nhìn tư liệu trong tay, mà bọn họ đã dừng lại chỗ này hơn mười phút rồi, người đàn ông kia từ lúc đầu đến giờ vẫn không nói lời nào, chỉ làm mỗi một hành động đơn giản là hút thuốc, hắn chỉ làm vậy thôi nhưng lại vô cùng cao quý tao nhã, giống như động tác này sinh ra để cho hắn làm thôi vậy. Ngón tay kẹp điếu thuốc, mười ngón tay thon dài mà mạnh mẽ, khớp xương lộ ra thực rõ ràng.
Người đàn ông nghe được giọng nói của người phụ nữ thì dập tắt điếu thuốc lá, tay đặt trên tay lái, con ngươi đen vẫn nhìn chằm chằm vào hai người đã đi xa kia, bạc môi gắt gao mân, con ngươi đen lại như nhìn không thấy đáy.
Xe khởi động, rất nhanh rời khỏi nơi này, vẻ mặt người đàn ông vẫn không có biểu tình gì, mà người phụ nữ ngồi bên cạnh thì lại chống mình hạ mắt thỉnh thoảng nhìn ra, ngoài bên ngoài kính chắn gió phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô ta, mắt phượng hẹp dài, mô tả nên khuôn mặt trang điểm cực hoàn mĩ, đôi môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, nự cười trên gượng mặt lại thực lạnh lùng.
Thật đúng là một trò hay đây, người phụ nữ nghĩ, cô là ngoài ý muốn nhìn thấy người phụ nữ kia, mà cô tự nhiên cũng là cố ý, để Mục Nham nhìn thấy thấy một màn như vậy, thật đúng là không làm cho cô thất vọng.
Người nhan sắc bình thường như phu nhân của tổng tài tập đoàn Mục thị, thì ra, cũng sẽ vì chồng lạnh nhạt mà ngoại tình, đây quả là một tin tức không tồi, hóa ra một người đàn ông như Mục Nham cũng có thể bị người ta cắm sừng lên đầu mình, thế nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cô không chiếm được, người phụ nữ Diệp An An kia dựa vào cái gì mà có được?! Cho dù người đàn ông này không thuộc về cô, vậy thì cô cũng không muốn hắn thuộc về bất kể kẻ nào hết, đúng, cô ích kỷ, không chiếm được cũng không sợ phải hủy diệt. Nhưng mà, cô biết bổn phận của mình, người đàn ông như Mục Nham cô không dám động chạm đến, nếu vậy cô sẽ tìm một nơi khác có thể khiến cho tình cảm của cô cân bằng chút.
Mục Nham lái xe, từ đầu đến cuối chỉ gắt gao mân môi, trên người rất lạnh, cho dù đã mở hệ thống sưởi ấm, nhưng ước chừng trong người hắn cũng không cảm thấy chút cảm giác ấm áp nào.
Được, tốt lắm, hắn nở nụ cười, một nụ cười không hề có chút độ ấm, tựa như ác ma trong bóng đêm, trong mắt mang theo một vài tia tơ máu, khiến hắn thoạt nhìn có vài phần khủng bố.
Xe dừng lại, hắn đi ra, lại là một người đàn ông trên thương trường mà người cũng như tên, lạnh lùng mà kiên quyết, thủ đoạn mạnh mẽ, tác phong kiên định khiến người ta sợ hãi, mang theo Lăng Huyên đi vào trong tòa cao ốc.
Mãi cho đến một tiếng sau, bọn họ lại đi ra, trong tay Lăng Huyên cầm một bản hợp đồng mới, mê đắm nhìn người đàn ông này, Mục Nham quả thật không hổ danh là một thương nhân kỳ tài, ấy vậy mà trong một thời gian ngắn như vậy thôi liền ký được bản hợp đồng này, phải biết rằng bản hợp đồng này có không ít các công ty phải chen chân sứt đầu mẻ trán để có được nó, không ngờ được, hắn thế nhưng lại không cần tốn nhiều sức liền thoải mái mà lấy được. Người đàn ông này, quả là khiến cho người ta yêu không được, hận lại càng không nỡ.
Ánh mắt của cô trầm xuống một chút, hiện lên một tia không dễ dàng gì để người khác có thể phát hiện ra được.
Mà Mục Nham đang đi ở đằng trước bỗng nhiên dừng lại, hắn lấy di độnd từ trong túi áo ra, nhìn thấy trên màn hình thông báo có cuộc gọi đến, mày nhẹ nhàng nhíu một chút, hắn đem di động để bên tai.
“Làm sao vậy, ừ, anh đang ở bên ngoài”, không thể tin được, giọng điệu của hắn lại có thể dịu dàng như vậy, Lăng Huyên chưa bao giờ được nghe dịu dàng như thế, không nhìn thấy sắc mặt hắn, nhưng hắn như vậy, khiến cô có chút căng thẳng, cô đang đoán, người gọi đến là ai? Là ai có thể cho khiến hắn nói ra với giọng điệu như vậy?
Lúc này, cô có một loại cảm giác nguy hiểm, hơn nữa là cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Hai người thực tự nhiên đi cùng nhau, một ột thấp, tựa như một phong cảnh thực xinh đẹp, như ánh mặt trời ấm áp vào ngày đông vậy, nhè nhẹ ngấm vào từng chút từng chút ôn nhu.
Mà hai người họ lại không biết, cách đó không xa, một chiếc xe cao cấp màu đen có rèm che đang dừng lại, người đàn ông ngồi trong xe nhìn chằm chằm về hướng hai người đang đi, thỉnh thoảng lại nhả ra một vòng khói thuốc, vô cùng lạnh lùng.
Mà ngồi bên người hắn còn có một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc trang phục chức nghiệp, cô ta cúi đầu, khóe môi nở nụ cười, lộ ra một chút lạnh lùng sâu kín.
“Tổng tài, chúng ta bị muộn rồi”, cô ngẩng đầu, nhìn tư liệu trong tay, mà bọn họ đã dừng lại chỗ này hơn mười phút rồi, người đàn ông kia từ lúc đầu đến giờ vẫn không nói lời nào, chỉ làm mỗi một hành động đơn giản là hút thuốc, hắn chỉ làm vậy thôi nhưng lại vô cùng cao quý tao nhã, giống như động tác này sinh ra để cho hắn làm thôi vậy. Ngón tay kẹp điếu thuốc, mười ngón tay thon dài mà mạnh mẽ, khớp xương lộ ra thực rõ ràng.
Người đàn ông nghe được giọng nói của người phụ nữ thì dập tắt điếu thuốc lá, tay đặt trên tay lái, con ngươi đen vẫn nhìn chằm chằm vào hai người đã đi xa kia, bạc môi gắt gao mân, con ngươi đen lại như nhìn không thấy đáy.
Xe khởi động, rất nhanh rời khỏi nơi này, vẻ mặt người đàn ông vẫn không có biểu tình gì, mà người phụ nữ ngồi bên cạnh thì lại chống mình hạ mắt thỉnh thoảng nhìn ra, ngoài bên ngoài kính chắn gió phản chiếu gương mặt xinh đẹp của cô ta, mắt phượng hẹp dài, mô tả nên khuôn mặt trang điểm cực hoàn mĩ, đôi môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, nự cười trên gượng mặt lại thực lạnh lùng.
Thật đúng là một trò hay đây, người phụ nữ nghĩ, cô là ngoài ý muốn nhìn thấy người phụ nữ kia, mà cô tự nhiên cũng là cố ý, để Mục Nham nhìn thấy thấy một màn như vậy, thật đúng là không làm cho cô thất vọng.
Người nhan sắc bình thường như phu nhân của tổng tài tập đoàn Mục thị, thì ra, cũng sẽ vì chồng lạnh nhạt mà ngoại tình, đây quả là một tin tức không tồi, hóa ra một người đàn ông như Mục Nham cũng có thể bị người ta cắm sừng lên đầu mình, thế nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cô không chiếm được, người phụ nữ Diệp An An kia dựa vào cái gì mà có được?! Cho dù người đàn ông này không thuộc về cô, vậy thì cô cũng không muốn hắn thuộc về bất kể kẻ nào hết, đúng, cô ích kỷ, không chiếm được cũng không sợ phải hủy diệt. Nhưng mà, cô biết bổn phận của mình, người đàn ông như Mục Nham cô không dám động chạm đến, nếu vậy cô sẽ tìm một nơi khác có thể khiến cho tình cảm của cô cân bằng chút.
Mục Nham lái xe, từ đầu đến cuối chỉ gắt gao mân môi, trên người rất lạnh, cho dù đã mở hệ thống sưởi ấm, nhưng ước chừng trong người hắn cũng không cảm thấy chút cảm giác ấm áp nào.
Được, tốt lắm, hắn nở nụ cười, một nụ cười không hề có chút độ ấm, tựa như ác ma trong bóng đêm, trong mắt mang theo một vài tia tơ máu, khiến hắn thoạt nhìn có vài phần khủng bố.
Xe dừng lại, hắn đi ra, lại là một người đàn ông trên thương trường mà người cũng như tên, lạnh lùng mà kiên quyết, thủ đoạn mạnh mẽ, tác phong kiên định khiến người ta sợ hãi, mang theo Lăng Huyên đi vào trong tòa cao ốc.
Mãi cho đến một tiếng sau, bọn họ lại đi ra, trong tay Lăng Huyên cầm một bản hợp đồng mới, mê đắm nhìn người đàn ông này, Mục Nham quả thật không hổ danh là một thương nhân kỳ tài, ấy vậy mà trong một thời gian ngắn như vậy thôi liền ký được bản hợp đồng này, phải biết rằng bản hợp đồng này có không ít các công ty phải chen chân sứt đầu mẻ trán để có được nó, không ngờ được, hắn thế nhưng lại không cần tốn nhiều sức liền thoải mái mà lấy được. Người đàn ông này, quả là khiến cho người ta yêu không được, hận lại càng không nỡ.
Ánh mắt của cô trầm xuống một chút, hiện lên một tia không dễ dàng gì để người khác có thể phát hiện ra được.
Mà Mục Nham đang đi ở đằng trước bỗng nhiên dừng lại, hắn lấy di độnd từ trong túi áo ra, nhìn thấy trên màn hình thông báo có cuộc gọi đến, mày nhẹ nhàng nhíu một chút, hắn đem di động để bên tai.
“Làm sao vậy, ừ, anh đang ở bên ngoài”, không thể tin được, giọng điệu của hắn lại có thể dịu dàng như vậy, Lăng Huyên chưa bao giờ được nghe dịu dàng như thế, không nhìn thấy sắc mặt hắn, nhưng hắn như vậy, khiến cô có chút căng thẳng, cô đang đoán, người gọi đến là ai? Là ai có thể cho khiến hắn nói ra với giọng điệu như vậy?
Lúc này, cô có một loại cảm giác nguy hiểm, hơn nữa là cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Bình luận facebook