Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Mục Nham nhếch môi không nói, hắn buông cánh tay đang ôm Cố Nghê Y ra, Cố Nghê Y vội vàng bắt lấy quần áo hắn, ngẩng đầu, giọng điệu hơi có chút run rẩy, cánh môi cũng run rẩy như vậy, “Nham, quên đi, chúng ta đi thôi, em không để ý đâu, cô ấy cũng chỉ là không cẩn thận mà thôi”, cô nhìn thấy sắc mặt Mục Nham lúc này xanh mét, có “lòng tốt” khuyên hắn, thoạt nhìn có vẻ vô cùng độ lượng, thế nhưng trong mắt của cô ta lại lóe lên một tia ánh sáng nhạt.
“Chuyện này em không cần phải lo lắng”, Mục Nham đẩy tay cô ta ra, đi về phía Diệp An An. Diệp An An cũng không lùi lại, cũng không hề sợ hãi. Lúc này sắc mặt người đàn ông so với tuyết mùa đông còn lạnh hơn, mà ánh mắt hắn cũng không có chút tình cảm nào.
Đi đến trước mặt Diệp An An, Diệp An An nhìn theo đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn mấp máy, trái tim tựa như đã chết lặng, thế nhưng, sao vẫn cứ thấy đau.
“Cho cô một cơ hội cuối cùng, Diệp An An, xin lỗi đi”, Diệp An An kiên quyết, mà Mục Nham lại càng kiên quyết hơn. Hắn đã cho người phụ nữ này một cơ hội, thế mà cô ta lại không biết sống chết. Đã vậy thì đừng trách hắn vô tình, Y Y của hắn, đương nhiên hắn sẽ không để cô ấy phải chịu oan ức. Mà Diệp An An, cô ta lại chẳng là gì hết, không ai có thể tổn thương người phụ nữ hắn yêu.
Diệp An An hít sâu một hơi, thản nhiên buông hạ làn mi đen xuống, không ai nhìn thấy được đau đớn nơi sâu nhất trong đôi mắt cô. Cuối cùng thì cũng không lấy lại được vẻ tươi cười ngày xưa nữa, nếu cô còn cười được nữa, vậy thì chính là cô không có trái tim. Chỉ là, lúc này tim cô đang rất đau, vô cùng đau.
“Thực xin lỗi”, cô nhẹ giọng nói, Mục Nham nghe được lời mình muốn, nhưng khi nghe được trong thanh âm của cô có chút bất đắc dĩ, trái tim hắn lại như mơ hồ bị đâm vào. Loại cảm giác này, làm hắn hiểu được, sắc mặt cũng càng lạnh thêm vài phần, hắn không cho phép mình có loại cảm xúc này đối với người phụ nữ khác, cho nên, hắn trực tiếp gạt đi.
Mà Cố Nghê Y lại đang tựa vào cầu thang, nghiêng mặt đi, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt chìm trong bóng tối lại thực xinh đẹp, như mang theo một vẻ khiêu khích.
Diệp An An ngẩng mặt lên, mặc cho nước mắt đang ầng ậng đảo quanh trong mắt, cũng không muốn để nó rơi xuống. Cô sẽ không khóc ở nơi này, sẽ không ở trước mặt anh và cô ta. Diệp An An cô không phải là một người mạnh mẽ.
“Thực xin lỗi”, thanh âm của cô gằn từng tiếng, cực kỳ rõ ràng, “xin lỗi, chính là vì tôi không thể nói lời xin lỗi được, tôi sẽ không thừa nhận chuyện mà mình không làm”. Thắt lưng của cô vươn thẳng, đúng vậy, Diệp An An không phải là một người mạnh mẽ, nhưng là cô có kiên trì của riêng cô.
Cố Nghê Y nghe xong, vẻ mặt hơi hơi sửng sốt, cô chậm rãi bước đến trước mặt Mục Nham, kéo cánh tay hắn, cố ý ở trước mặt Diệp An An tỏ ra bọn họ vô cùng thân mật.
“Nham, quên đi, có lẽ cô ấy cũng không phải cố ý, đổi một bộ khác là được”, cô kéo kéo tay áo Mục Nham một chút. Con ngươi hạ xuống, nhưng ngược lại lại lóe lên một tia ý đồ khó biết được.
Khóe miệng Mục Nham hơi kéo lên một chút, trong con ngươi đen cuồn cuộn như đại dương, hắn không cho phép cô ta có ánh mắt như vậy. Rõ ràng là cô ta sai, bằng chứng trên người Y Y không thể là giả được.
Đây cũng là sự khác nhau giữa yêu và không yêu.
Bởi vì yêu nên tin tưởng, chỉ đơn giản là cự tuyệt tin tưởng chính người phụ nữ mình yêu khiến cho cô ấy sẽ nhớ hết tất cả.
Hắn hạ thắt lưng xuống, nhấc thùng nước đang đặt trên mặt đất lên, một nửa thùng này đang có nước, mà nước đã hơi chút bị bẩn, hắn thực nhẹ nhàng nâng lên, đột nhiên trong nháy mắt, hắn đem cả thùng nước mạnh mẽ giội ngược lại.
Toàn bộ nước trong thùng đều giội lên người Diệp An An, rét lạnh đến thấu xương khiến cô cực lực rùng mình một cái. Trên mặt của cô, trên đầu, trên người, đều là nước. Thậm chí ngay cả lông mi cũng bị dính nước, không biết những giọt trong suốt đang nhỏ xuống này là nước hay là nước mắt. Đã không còn phân biệt được nữa rồi, khiến cô vô cùng chật vật.
“Chúng ta đi, anh mang em đi thay quần áo”, Mục Nham xoay người, trong con ngươi đen kia vô cùng nặng nề tối tăm. Thế nhưng, khi hắn xoay người đi, cũng có một tia hối hận. Bất quá, nhìn thấy nước bắn lên người Cố Nghê Y vẫn còn chưa khô, hắn lại bình tĩnh lại. Làm sai thì bị phạt, huống chi lại là làm sai với người phụ nữ hắn yêu thương.
Cố Nghê Y ngoan ngoãn nghe lời khoác cánh tay Mục Nham, hai người đi lên lầu. Cho đến khi cánh cửa kia lại đóng một lần nữa, tiếng đóng cửa thật lớn như vậy, khiến trái tim Diệp An An lại hung hăng đau một chút.
Cúi đầu, cô vươn tay lau nước trên mặt, không đúng, lúc này là nước mắt mới đúng. Nước mắt như dòng suối nhỏ thỉnh thoảng lại rơi xuống, tựa hồ là ngưng lại không được.
Một hồi lâu sau, cô chậm rãi hạ thắt lưng xuống, cầm lấy khăn lau trên mặt đất, lại lau tiếp. Lau khô sạch sẽ nước đọng trên mặt đất. Động tác máy móc, trái tim cũng chết lặng. Mái tóc đã muốn ướt đẫm, dán chặt vào khuôn mặt của cô, trước mắt cô xẹt qua từng đợt mông lung. Trước mắt đều biến thành mơ hồ, không cách nào nhìn rõ được. Đến khi cô chớp mắt vài cái, mới chậm rãi trở nên rõ rệt hơn.
Từng giọt nước mắt không ngừng rơi trên mặt đất, cả người lạnh, nhưng không lạnh bằng trái tim cô.
Cố Nghê Y đổi một bộ quần áo khác, một bộ đồ nhẫn hiệu Chanel khiến cho thân thể cô càng thêm tinh tế mà lả lướt, lại xinh đẹp hơn vài phần, cô chậm rãi đi đến bên Mục Nham, theo thói quen từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn. Cô tin rằng người đàn ông này là của cô, chỉ thuộc về mình cô.
Mục Nham chỉ nhìn ra bên ngoài ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, mà lúc này bên ngoài lại có thêm một tầng trắng bạc nữa, nơi này vốn dĩ không phải là khu náo nhiệt sầm uất gì, cho nên xe cộ hay người đi đường đều vô cùng ít, tuyết vẫn cứ rơi rơi, từng hạt từng hạt.
Hai tay của hắn để trong túi áo, lại không hề biết, lúc này hai tay của hắn đang gắt gao nắm chặt, rất chặt, rất chặt.
Thậm chí ngay cả móng tay của hắn cũng như đã muốn bấm sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng hắn lại không có chút cảm giác đau nào.
“Nham, chúng ta đi ra ngoài được không, em không muốn ăn cơm ở đây, thật sự là ăn không ngon”, khuôn mặt Cố Nghê Y gắt gao dán lên lưng hắn, thanh âm mềm mại từ phía sau lưng hắn truyền đến.
Cánh môi mỏng của Mục Nham chỉ hơi hơi mở một chút, “Uhm”, hắn không có gật đầu, chỉ lên tiếng như vậy.
“Chuyện này em không cần phải lo lắng”, Mục Nham đẩy tay cô ta ra, đi về phía Diệp An An. Diệp An An cũng không lùi lại, cũng không hề sợ hãi. Lúc này sắc mặt người đàn ông so với tuyết mùa đông còn lạnh hơn, mà ánh mắt hắn cũng không có chút tình cảm nào.
Đi đến trước mặt Diệp An An, Diệp An An nhìn theo đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn mấp máy, trái tim tựa như đã chết lặng, thế nhưng, sao vẫn cứ thấy đau.
“Cho cô một cơ hội cuối cùng, Diệp An An, xin lỗi đi”, Diệp An An kiên quyết, mà Mục Nham lại càng kiên quyết hơn. Hắn đã cho người phụ nữ này một cơ hội, thế mà cô ta lại không biết sống chết. Đã vậy thì đừng trách hắn vô tình, Y Y của hắn, đương nhiên hắn sẽ không để cô ấy phải chịu oan ức. Mà Diệp An An, cô ta lại chẳng là gì hết, không ai có thể tổn thương người phụ nữ hắn yêu.
Diệp An An hít sâu một hơi, thản nhiên buông hạ làn mi đen xuống, không ai nhìn thấy được đau đớn nơi sâu nhất trong đôi mắt cô. Cuối cùng thì cũng không lấy lại được vẻ tươi cười ngày xưa nữa, nếu cô còn cười được nữa, vậy thì chính là cô không có trái tim. Chỉ là, lúc này tim cô đang rất đau, vô cùng đau.
“Thực xin lỗi”, cô nhẹ giọng nói, Mục Nham nghe được lời mình muốn, nhưng khi nghe được trong thanh âm của cô có chút bất đắc dĩ, trái tim hắn lại như mơ hồ bị đâm vào. Loại cảm giác này, làm hắn hiểu được, sắc mặt cũng càng lạnh thêm vài phần, hắn không cho phép mình có loại cảm xúc này đối với người phụ nữ khác, cho nên, hắn trực tiếp gạt đi.
Mà Cố Nghê Y lại đang tựa vào cầu thang, nghiêng mặt đi, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt chìm trong bóng tối lại thực xinh đẹp, như mang theo một vẻ khiêu khích.
Diệp An An ngẩng mặt lên, mặc cho nước mắt đang ầng ậng đảo quanh trong mắt, cũng không muốn để nó rơi xuống. Cô sẽ không khóc ở nơi này, sẽ không ở trước mặt anh và cô ta. Diệp An An cô không phải là một người mạnh mẽ.
“Thực xin lỗi”, thanh âm của cô gằn từng tiếng, cực kỳ rõ ràng, “xin lỗi, chính là vì tôi không thể nói lời xin lỗi được, tôi sẽ không thừa nhận chuyện mà mình không làm”. Thắt lưng của cô vươn thẳng, đúng vậy, Diệp An An không phải là một người mạnh mẽ, nhưng là cô có kiên trì của riêng cô.
Cố Nghê Y nghe xong, vẻ mặt hơi hơi sửng sốt, cô chậm rãi bước đến trước mặt Mục Nham, kéo cánh tay hắn, cố ý ở trước mặt Diệp An An tỏ ra bọn họ vô cùng thân mật.
“Nham, quên đi, có lẽ cô ấy cũng không phải cố ý, đổi một bộ khác là được”, cô kéo kéo tay áo Mục Nham một chút. Con ngươi hạ xuống, nhưng ngược lại lại lóe lên một tia ý đồ khó biết được.
Khóe miệng Mục Nham hơi kéo lên một chút, trong con ngươi đen cuồn cuộn như đại dương, hắn không cho phép cô ta có ánh mắt như vậy. Rõ ràng là cô ta sai, bằng chứng trên người Y Y không thể là giả được.
Đây cũng là sự khác nhau giữa yêu và không yêu.
Bởi vì yêu nên tin tưởng, chỉ đơn giản là cự tuyệt tin tưởng chính người phụ nữ mình yêu khiến cho cô ấy sẽ nhớ hết tất cả.
Hắn hạ thắt lưng xuống, nhấc thùng nước đang đặt trên mặt đất lên, một nửa thùng này đang có nước, mà nước đã hơi chút bị bẩn, hắn thực nhẹ nhàng nâng lên, đột nhiên trong nháy mắt, hắn đem cả thùng nước mạnh mẽ giội ngược lại.
Toàn bộ nước trong thùng đều giội lên người Diệp An An, rét lạnh đến thấu xương khiến cô cực lực rùng mình một cái. Trên mặt của cô, trên đầu, trên người, đều là nước. Thậm chí ngay cả lông mi cũng bị dính nước, không biết những giọt trong suốt đang nhỏ xuống này là nước hay là nước mắt. Đã không còn phân biệt được nữa rồi, khiến cô vô cùng chật vật.
“Chúng ta đi, anh mang em đi thay quần áo”, Mục Nham xoay người, trong con ngươi đen kia vô cùng nặng nề tối tăm. Thế nhưng, khi hắn xoay người đi, cũng có một tia hối hận. Bất quá, nhìn thấy nước bắn lên người Cố Nghê Y vẫn còn chưa khô, hắn lại bình tĩnh lại. Làm sai thì bị phạt, huống chi lại là làm sai với người phụ nữ hắn yêu thương.
Cố Nghê Y ngoan ngoãn nghe lời khoác cánh tay Mục Nham, hai người đi lên lầu. Cho đến khi cánh cửa kia lại đóng một lần nữa, tiếng đóng cửa thật lớn như vậy, khiến trái tim Diệp An An lại hung hăng đau một chút.
Cúi đầu, cô vươn tay lau nước trên mặt, không đúng, lúc này là nước mắt mới đúng. Nước mắt như dòng suối nhỏ thỉnh thoảng lại rơi xuống, tựa hồ là ngưng lại không được.
Một hồi lâu sau, cô chậm rãi hạ thắt lưng xuống, cầm lấy khăn lau trên mặt đất, lại lau tiếp. Lau khô sạch sẽ nước đọng trên mặt đất. Động tác máy móc, trái tim cũng chết lặng. Mái tóc đã muốn ướt đẫm, dán chặt vào khuôn mặt của cô, trước mắt cô xẹt qua từng đợt mông lung. Trước mắt đều biến thành mơ hồ, không cách nào nhìn rõ được. Đến khi cô chớp mắt vài cái, mới chậm rãi trở nên rõ rệt hơn.
Từng giọt nước mắt không ngừng rơi trên mặt đất, cả người lạnh, nhưng không lạnh bằng trái tim cô.
Cố Nghê Y đổi một bộ quần áo khác, một bộ đồ nhẫn hiệu Chanel khiến cho thân thể cô càng thêm tinh tế mà lả lướt, lại xinh đẹp hơn vài phần, cô chậm rãi đi đến bên Mục Nham, theo thói quen từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn. Cô tin rằng người đàn ông này là của cô, chỉ thuộc về mình cô.
Mục Nham chỉ nhìn ra bên ngoài ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, mà lúc này bên ngoài lại có thêm một tầng trắng bạc nữa, nơi này vốn dĩ không phải là khu náo nhiệt sầm uất gì, cho nên xe cộ hay người đi đường đều vô cùng ít, tuyết vẫn cứ rơi rơi, từng hạt từng hạt.
Hai tay của hắn để trong túi áo, lại không hề biết, lúc này hai tay của hắn đang gắt gao nắm chặt, rất chặt, rất chặt.
Thậm chí ngay cả móng tay của hắn cũng như đã muốn bấm sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng hắn lại không có chút cảm giác đau nào.
“Nham, chúng ta đi ra ngoài được không, em không muốn ăn cơm ở đây, thật sự là ăn không ngon”, khuôn mặt Cố Nghê Y gắt gao dán lên lưng hắn, thanh âm mềm mại từ phía sau lưng hắn truyền đến.
Cánh môi mỏng của Mục Nham chỉ hơi hơi mở một chút, “Uhm”, hắn không có gật đầu, chỉ lên tiếng như vậy.
Bình luận facebook