• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ (1 Viewer)

  • Chương 130

Thanh âm của anh trầm thấp êm tai, dịu dàng đến không ngờ, khiến trái tim của Giản Tiểu Phương vốn đang níu chặt thả lỏng hơn một chút, cô nhìn vào tấm thẻ trong tay, có chút xuất thần.
Cô nhớ tới căn nhà trọ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn mà Diệp An An đang ở kia, nghĩ tới cục cưng trong bụng cô ấy còn chưa được sinh ra, An An yêu cục cưng này như vậy, đương nhiên sẽ rất muốn dành cho nó những điều tốt nhất. Thế này thì cô phải làm như thế nào mới được đây?
Kỳ thật, Thượng Quan Thuyên nói cũng rất đúng, An An chẳng có chút kĩ năng để tồn tại nào, phải làm sao để nuôi lớn được cục cưng chứ? Nhưng với tính cách của cô ấy như thế, chắc chắn sẽ không chấp nhận thứ gì của Mục Nham cho.
Nắm chặt tấm thẻ tín dụng trong tay, lần đầu tiên, cô có chút do dự.
“Tiểu Phương, nghe anh, em hãy đưa cho Diệp An An, dù không có tình yêu, nhưng ít nhất, cũng giúp đỡ chút ít cho cuộc sống của cô ấy”, Thượng Quan Thuyên nhìn thấy cô do dự, biết cô đã muốn bị thuyết phục. Cho nên, tiếp tục nói tiếp.
Do dự thật lâu, cuối cùng, Giản Tiểu Phương đành cầm tấm thẻ trong tay bỏ vào trong bao. Cô cảm thấy Thượng Quan Thuyên nói thật sự rất đúng, bây giờ An An rất cần tiền, dù sao cuộc sống của một người phụ nữ mang thai đơn thân là khó khăn biết chừng nào, vả lại, đây là chuyện mà Mục Nham phải làm.
Sau khi tan tầm, Giản Tiểu Phương cầm tấm thẻ trong tay ra, nghĩ muốn đến chỗ của Diệp An An, muốn đem thứ này đưa cho cô ấy, nhưng đang suy nghĩ xem phải mở miệng như thế nào. Cô lấy túi xách của mình lên, hướng về phía cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh, chuẩn bị mua vài thứ cho con nuôi của cô, tuy rằng còn chưa có sinh ra, nhưng chuyện này cô làm sao có thể keo kiệt được chứ.
Cô đi tới đi lui, nhìn thấy một bộ quần áo em bé trông rất xinh xắn và một bình sữa nhỏ cùng với vài thứ gì gì đó, mỗi một món đều trong rất đáng yêu, ánh mắt cô vừa trông thấy đã muốn hoa cả mắt.
“Mục tiên sinh, Mục phu nhân, hai người nhìn xem, đây là chiếc giường trẻ con mới nhất, được vận chuyển bằng máy bay từ nước Pháp đến đây”, phía sau, Giản Tiểu Phương không ngờ lại nghe được thanh âm này, cô đi ra phía bên ngoài một chút, đến khi nhìn thấy người bên ngoài kia, môi của cô mím thành một đường dài, Mục Nham đang ôm lấy thắt lưng của Cố Nghê Y, cùng nhìn vào chiếc giường trẻ con đặt ở trung tâm cửa hàng, màu hồng nhạt, vô cùng tinh xảo đáng yêu.
“Nham, chúng ta lấy chiếc này được không?”, Cố Nghê Y nhìn chiếc giường này cũng rất thích, cô ta kéo tay Mục Nham, hỏi ý hắn.
Mục Nham nhìn chiếc giường nho nhỏ này, có thể tưởng tượng, về sau sẽ có một nhóc con ngủ ở trên giường này, trong đôi mắt lạnh lùng kiên định từ trước đến nay ôn nhu thêm vài phần.
“Uhm, vậy lấy cái này đi”, hắn gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều thêm, trực tiếp ném qua một tờ chi phiếu.
Giản Tiểu Phương né mình đi, đợi đến khi bọn họ đi rồi cô mới đi ra, cũng đi từng bước, nhìn chiếc giường trẻ con kia, đúng là rất được. Hơn nữa, cô vừa nhìn thấy giá của nó, chợt cười giễu, quả nhiên là tổng tài của tập đoàn Mục thị, giá này, thật đúng là giá trên trời.
Cô mang theo túi lớn túi nhỏ, ngồi lên xe taxi, đến thẳng khu trọ của Diệp An An. Giờ này cô ấy hẳn phải về rồi chứ, cô đợi ở cửa nhà trọ của An An thật lâu, cũng chưa thấy cô ấy trở về, cô thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, đang lúc giữa mùa đông mà cô lo lắng đến đầu đổ đầy mồ hôi, người phụ nữ này thật không biết cô ấy đang trong tình trạng gì sao, cô ấy bây giờ chính là một người phụ nữ mang thai, chạy loạn đi đâu không biết.
Diệp An An chậm rãi đi về, cô mới vừa tan tầm, nhìn đồ ăn trong tay, đây là đầu bếp đưa cho cô, nói là cho cô bồi bổ thân thể, công việc của cô cũng đã giảm bớt rất nhiều, cô vuốt ve bụng mình, ba tháng, chỉ còn bảy tháng nữa là sẽ sinh, cục cưng của cô. Mỗi ngày đều đếm thời gian cục cưng ra đời, cuộc sống như vậy, quả thực là hạnh phúc nói không nên lời.
Cô đi về phía căn nhà trọ của mình thuê, từ rất xa đã nhìn thấy một người đang đứng ở đó, Tiểu Phương, bước chân của cô càng nhanh hơn, sao cô ấy lại đến đây nhỉ.
“Diệp An An, cậu còn biết trở về sao?”, Giản Tiểu Phương vừa nhìn thấy cô về là mắng to một trận, trên mặt lộ rõ là đang tức giận, nhưng vẫn đi qua trực tiếp đỡ lấy đồ trong tay An An.
“Cậu không đứng im một chỗ cho tốt, chạy đi làm cái gì, đừng quên bây giờ cậu đang là một người phụ nữ mang thai đó”, cô vừa ngưng lại một chút rồi lại nói tiếp, gần đây có hơi có cảm giác, hình như cô càng ngày càng dài dòng thì phải…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom