Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
Hai vành mắt của Hứa Lam Thanh hồng hồng, trong tay bà còn cầm bình sữa, bà đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, nhìn về phía ba người, cô gái này, chính là mẹ của Tiểu An đi, cũng rất giống với bà, là người Trung Quốc. Thoạt nhìn là một đứa trẻ rất tốt, tuy rằng không phải là xinh đẹp quá, nhưng ngoài ý muốn lại làm cho người ta cảm giác thực thoải mái.
Bà quả thực rất cảm tạ cô gái này vì đã sinh ra Tiểu An, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, cô ấy đã cứu toàn bộ gia tộc Corrine họ.
"Nào nào, sữa đã pha xong rồi đây", bà hạ người ngồi xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Diệp An An.
Diệp An An có chút thất thần nhận lấy bình sữa từ tay của bà, đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp, trên mặt là nụ cười dịu dàng, đẹp đẽ, cũng thực thân thiết.
"An, đây là mẹ anh", Lance nhìn ra được bất an trong mắt Diệp An An, trực tiếp vươn tay ra nắm lấy tay của cô, muốn cho cô một chút cảm giác an toàn.
"An An, phải không?", Hứa Lam Thanh thấy cô gái này đang lo lắng, cho nên đành phải đứng lên, lui ra phía sau một chút.
Diệp An An mân môi, nhìn thấy được sự thân thuộc trong mắt bà, cũng là một vị phu nhân, nhưng bà ấy cùng với mẹ của Mục Nham hoàn toàn khác nhau. Hứa Lam Thanh có dáng người tinh tế của người phụ nữ
phương đông, tuy rằng tuổi đã không còn nhỏ nhưng dáng người của bà vẫn còn rất đẹp, ánh mắt của bà ấy cũng thực nhu hòa, không vì thân phận của cô mà có nửa phần ngoài ý muốn.
"Con chào dì Lam", Diệp An An cuối cùng cũng nói chuyện, song, lời cô vừa nói ra trong nháy mắt lại khiến Hứa Lam Thanh cùng Dean nở nụ cười, ngay cả Lance cũng bật cười, mà Diệp Tiểu An đang ghé vào trong lòng Lance lại đang mở to hai mắt nhìn mọi người, hiển nhiên không biết bọn họ đang cười cái gì, bất quá, vòng quanh một lượt, ánh mắt nó liền dán vào bình sữa trong tay Diệp An An, cái lưỡi hồng hào thò ra liếm môi một cái.
Hai bàn tay bé nhỏ vươn về phía trước, nhưng toàn bộ lực chú ý của mọi người lúc này đều đang dồn về phía Diệp An An, thế cho nên, người vốn được sủng ái nhất là nó, đang bị lãng quên.
"An, mẹ anh sửa họ khi nào thế?", Lance mỉm cười, màu tím trong mắt trở nên ấm áp hơn, bề ngoài bớt đi vẻ nghiêm trang cùng bá đạo thường ngày, lúc này bộ dạng này của anh, quả thực rất giống với người chồng tốt trong gia đình.
"Ah, con xin lỗi", Diệp An An cúi đầu, có chút ngượng ngùng, thế nhưng bàn tay cô đang được Lance nắm chặt, khiến cô dũng cảm hơn rất nhiều, cô từ nhỏ chỉ có một mình, chưa từng được hưởng thụ qua yêu thương của bậc trưởng bối, ngoại trừ ba mẹ Giản Tiểu Phương, thì cô luôn cô độc mà lớn lên. Có điều có một bất ngờ, đó là cô phát hiện gia đình Lance rất hoà thuận, mà cha mẹ anh cũng không phải là những người khó ở chung.
Cô gái này thực đáng yêu, cha mẹ Lance nhìn nhau cười, gia đình họ cũng nên tổ chức một hôn lễ rồi, nhờ một thời gian dài vừa qua, gia đình
họ đã muốn tăng thêm nhân khẩu, hơn nữa, không chỉ là một mà có tới hai người, còn có hy vọng được ôm cháu bấy lâu của hai người nữa.
"Mẹ, đói đói...", Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm mềm mại, mang theo vài phần ủy khuất.
Diệp An An quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nanh hồng hồng của con trai mới khóc xong, thằng bé còn đang chu môi lên, hiển nhiên là vì bị bỏ quên thật lâu nên đang vô cùng không vui.
Diệp An An vội vàng cầm bình sữa trong tay đưa tới tay Tiểu An, vì cô cầm trong tay được một lúc rồi nên lúc này độ ấm của nước rất vừa phải.
Lance có chút khó hiểu nhìn bình sữa mà Tiểu An đang ôm, không rõ con trai mình đang định làm gì, anh chưa từng có kinh nghiệm làm cha, cũng không biết nhóc con này phải chăm sóc thế nào.
"Lance, giữ lấy bình sữa, đừng cho thằng bé uống nhanh quá, uhm, chính là như vậy", Diệp An An vẫn chú ý Diệp Tiểu An, sau đó mới nói với Lance.
Lance có chút vụng về giữ bình sữa, nhưng mà vì anh cầm hơi chặt nên Tiểu An không uống được sữa trong bình, hai tay bắt lấy không ngừng lôi kéo xuống phía dưới, được rồi mới buông lỏng hai cái tay ra, bắt đầu uống, Diệp Tiểu An thoải mái cười híp mắt, hai cái chân nhỏ đặt trên đùi ba ba, im lặng uống sữa.
Chờ đến lúc uống xong, đứa nhỏ lại đưa cho Hứa Lam Thanh ôm đi, Diệp Tiểu An uống no rồi, chẳng muốn động thêm chút nào nữa, chỉ an tĩnh ghé vào vai bà nội.
"Đang nghĩ gì vậy?", Lance ôm Diệp An An vào lòng mình, Diệp An An chính là hơi giãy dụa một chút, cuối cùng đành im lặng để mặc anh ôm,
đây là giấc mơ trước kia cô cũng từng nghĩ đến, người đàn ông này sẽ ôm cô như vậy, anh sẽ cho cô một gia đình, đến bây giờ đạt được, lại có chút cảm giác không chân thật.
"Đang nghĩ gì thế?", Lance cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, lại hỏi lại một câu nữa, mới phát hiện, lúc này cô đang có chút xuất thần.
"Lance, đây là sự thật sao?", Diệp An An ngẩng lên, cùng đối diện với ánh mắt màu tím của anh, trong mắt cô mang theo thật nhiều bất an cùng yếu đuối, cô rất thích người đàn ông này, mà có lẽ là yêu, thế nhưng thật sự có thể sao?
Anh không phải bởi vì Tiểu An nên mới....
"Lại đang nghĩ ngợi lung tung phải không, cô gái ngốc", anh khẽ tựa lên trán cô, "đây chính là sự thật, là sự thật, anh đang ở đây, con chúng ta cũng ở đây". Anh hôn lên cánh môi đỏ thắm của cô, hết sức dịu dàng. Người phụ nữ này, trước kia nhất định đã phải chịu quá nhiều đau khổ, cho nên khi nhận được hạnh phúc, ngược lại cô lại chùn bước không dám bước lên.
Không tin, vẫn là không thể tin được.
Sau này anh sẽ đem tất cả của mình cho cô, hạnh phúc của cô, trong cuộc sống của cô đều có anh tồn tại, anh lại càng không đánh mất những ngày giống trước kia.
"An, gả cho anh, được không?", Lance rời cánh môi của cô, hai mắt rời khỏi cô có chút mê ly, vô cùng nghiêm túc nói chuyện, anh chưa bao giờ nói giỡn, nhất là trong chuyện tình cảm.
Anh yêu cô, rất yêu, anh sớm đã yêu thương thiên sứ trong mộng của mình, huống chi, bọn họ còn có một bảo bối.
Diệp An An sửng sốt, cánh tay ôm vòng lên lưng anh, trên người anh rất ấm áp, có thể khiến cô rất an tâm, chỉ là...
"Lance, em đã từng kết hôn rồi, trước kia...", quá khứ của cô không thể giấu diếm được, cô như vậy, còn có thể xứng với anh sao?
"Anh biết", Lance ôm chặt cô, đem cằm mình tựa trên đỉnh đầu của cô, "Anh biết em từng kết hôn, nhưng anh không để bụng chuyện này, cho dù lúc trước anh hiểu lầm em đã có chồng, có con rồi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến là sẽ buông tay em".
Diệp An An hít hít cái mũi.
"Lance, anh không phải là người đàn ông đầu tiên của em...", nói ra những lời này, trái tim cô đau đớn kịch liệt, trước kia, cô từng ảo tưởng, lấy được một người chồng tốt, cô sẽ đem lần đầu tiên của cô cho anh, thế nhưng, lần đầu tiên của cô, lại là anh ta, Mục Nham, anh sẽ không ghét bỏ cô chứ?
Lance mỉm cười, "anh cũng không phải là xử nam, hơn nữa, anh cũng từng có không ít đàn bà, thế này thì anh xem ra lại càng không xứng với em rồi".
Trong lòng có Diệp An An có chút chua sót, tuy rằng đó là chuyện trước kia, nhưng khi nghe đến chuyện anh từng có người phụ nữ khác, trái tim cô vẫn cảm thấy âm ỉ đau.
"Lance, trước Tiểu An, em từng có một đứa nhỏ khác, có điều...", nói tới đây, Lance dùng sức ôm chặt cô, "được rồi, không nói, không nói nữa, An, những chuyện này đều đã qua rồi, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, những ngày sau của em cũng chỉ có anh, có Angus của chúng ta mà thôi".
Bà quả thực rất cảm tạ cô gái này vì đã sinh ra Tiểu An, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, cô ấy đã cứu toàn bộ gia tộc Corrine họ.
"Nào nào, sữa đã pha xong rồi đây", bà hạ người ngồi xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Diệp An An.
Diệp An An có chút thất thần nhận lấy bình sữa từ tay của bà, đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp, trên mặt là nụ cười dịu dàng, đẹp đẽ, cũng thực thân thiết.
"An, đây là mẹ anh", Lance nhìn ra được bất an trong mắt Diệp An An, trực tiếp vươn tay ra nắm lấy tay của cô, muốn cho cô một chút cảm giác an toàn.
"An An, phải không?", Hứa Lam Thanh thấy cô gái này đang lo lắng, cho nên đành phải đứng lên, lui ra phía sau một chút.
Diệp An An mân môi, nhìn thấy được sự thân thuộc trong mắt bà, cũng là một vị phu nhân, nhưng bà ấy cùng với mẹ của Mục Nham hoàn toàn khác nhau. Hứa Lam Thanh có dáng người tinh tế của người phụ nữ
phương đông, tuy rằng tuổi đã không còn nhỏ nhưng dáng người của bà vẫn còn rất đẹp, ánh mắt của bà ấy cũng thực nhu hòa, không vì thân phận của cô mà có nửa phần ngoài ý muốn.
"Con chào dì Lam", Diệp An An cuối cùng cũng nói chuyện, song, lời cô vừa nói ra trong nháy mắt lại khiến Hứa Lam Thanh cùng Dean nở nụ cười, ngay cả Lance cũng bật cười, mà Diệp Tiểu An đang ghé vào trong lòng Lance lại đang mở to hai mắt nhìn mọi người, hiển nhiên không biết bọn họ đang cười cái gì, bất quá, vòng quanh một lượt, ánh mắt nó liền dán vào bình sữa trong tay Diệp An An, cái lưỡi hồng hào thò ra liếm môi một cái.
Hai bàn tay bé nhỏ vươn về phía trước, nhưng toàn bộ lực chú ý của mọi người lúc này đều đang dồn về phía Diệp An An, thế cho nên, người vốn được sủng ái nhất là nó, đang bị lãng quên.
"An, mẹ anh sửa họ khi nào thế?", Lance mỉm cười, màu tím trong mắt trở nên ấm áp hơn, bề ngoài bớt đi vẻ nghiêm trang cùng bá đạo thường ngày, lúc này bộ dạng này của anh, quả thực rất giống với người chồng tốt trong gia đình.
"Ah, con xin lỗi", Diệp An An cúi đầu, có chút ngượng ngùng, thế nhưng bàn tay cô đang được Lance nắm chặt, khiến cô dũng cảm hơn rất nhiều, cô từ nhỏ chỉ có một mình, chưa từng được hưởng thụ qua yêu thương của bậc trưởng bối, ngoại trừ ba mẹ Giản Tiểu Phương, thì cô luôn cô độc mà lớn lên. Có điều có một bất ngờ, đó là cô phát hiện gia đình Lance rất hoà thuận, mà cha mẹ anh cũng không phải là những người khó ở chung.
Cô gái này thực đáng yêu, cha mẹ Lance nhìn nhau cười, gia đình họ cũng nên tổ chức một hôn lễ rồi, nhờ một thời gian dài vừa qua, gia đình
họ đã muốn tăng thêm nhân khẩu, hơn nữa, không chỉ là một mà có tới hai người, còn có hy vọng được ôm cháu bấy lâu của hai người nữa.
"Mẹ, đói đói...", Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm mềm mại, mang theo vài phần ủy khuất.
Diệp An An quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nanh hồng hồng của con trai mới khóc xong, thằng bé còn đang chu môi lên, hiển nhiên là vì bị bỏ quên thật lâu nên đang vô cùng không vui.
Diệp An An vội vàng cầm bình sữa trong tay đưa tới tay Tiểu An, vì cô cầm trong tay được một lúc rồi nên lúc này độ ấm của nước rất vừa phải.
Lance có chút khó hiểu nhìn bình sữa mà Tiểu An đang ôm, không rõ con trai mình đang định làm gì, anh chưa từng có kinh nghiệm làm cha, cũng không biết nhóc con này phải chăm sóc thế nào.
"Lance, giữ lấy bình sữa, đừng cho thằng bé uống nhanh quá, uhm, chính là như vậy", Diệp An An vẫn chú ý Diệp Tiểu An, sau đó mới nói với Lance.
Lance có chút vụng về giữ bình sữa, nhưng mà vì anh cầm hơi chặt nên Tiểu An không uống được sữa trong bình, hai tay bắt lấy không ngừng lôi kéo xuống phía dưới, được rồi mới buông lỏng hai cái tay ra, bắt đầu uống, Diệp Tiểu An thoải mái cười híp mắt, hai cái chân nhỏ đặt trên đùi ba ba, im lặng uống sữa.
Chờ đến lúc uống xong, đứa nhỏ lại đưa cho Hứa Lam Thanh ôm đi, Diệp Tiểu An uống no rồi, chẳng muốn động thêm chút nào nữa, chỉ an tĩnh ghé vào vai bà nội.
"Đang nghĩ gì vậy?", Lance ôm Diệp An An vào lòng mình, Diệp An An chính là hơi giãy dụa một chút, cuối cùng đành im lặng để mặc anh ôm,
đây là giấc mơ trước kia cô cũng từng nghĩ đến, người đàn ông này sẽ ôm cô như vậy, anh sẽ cho cô một gia đình, đến bây giờ đạt được, lại có chút cảm giác không chân thật.
"Đang nghĩ gì thế?", Lance cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, lại hỏi lại một câu nữa, mới phát hiện, lúc này cô đang có chút xuất thần.
"Lance, đây là sự thật sao?", Diệp An An ngẩng lên, cùng đối diện với ánh mắt màu tím của anh, trong mắt cô mang theo thật nhiều bất an cùng yếu đuối, cô rất thích người đàn ông này, mà có lẽ là yêu, thế nhưng thật sự có thể sao?
Anh không phải bởi vì Tiểu An nên mới....
"Lại đang nghĩ ngợi lung tung phải không, cô gái ngốc", anh khẽ tựa lên trán cô, "đây chính là sự thật, là sự thật, anh đang ở đây, con chúng ta cũng ở đây". Anh hôn lên cánh môi đỏ thắm của cô, hết sức dịu dàng. Người phụ nữ này, trước kia nhất định đã phải chịu quá nhiều đau khổ, cho nên khi nhận được hạnh phúc, ngược lại cô lại chùn bước không dám bước lên.
Không tin, vẫn là không thể tin được.
Sau này anh sẽ đem tất cả của mình cho cô, hạnh phúc của cô, trong cuộc sống của cô đều có anh tồn tại, anh lại càng không đánh mất những ngày giống trước kia.
"An, gả cho anh, được không?", Lance rời cánh môi của cô, hai mắt rời khỏi cô có chút mê ly, vô cùng nghiêm túc nói chuyện, anh chưa bao giờ nói giỡn, nhất là trong chuyện tình cảm.
Anh yêu cô, rất yêu, anh sớm đã yêu thương thiên sứ trong mộng của mình, huống chi, bọn họ còn có một bảo bối.
Diệp An An sửng sốt, cánh tay ôm vòng lên lưng anh, trên người anh rất ấm áp, có thể khiến cô rất an tâm, chỉ là...
"Lance, em đã từng kết hôn rồi, trước kia...", quá khứ của cô không thể giấu diếm được, cô như vậy, còn có thể xứng với anh sao?
"Anh biết", Lance ôm chặt cô, đem cằm mình tựa trên đỉnh đầu của cô, "Anh biết em từng kết hôn, nhưng anh không để bụng chuyện này, cho dù lúc trước anh hiểu lầm em đã có chồng, có con rồi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến là sẽ buông tay em".
Diệp An An hít hít cái mũi.
"Lance, anh không phải là người đàn ông đầu tiên của em...", nói ra những lời này, trái tim cô đau đớn kịch liệt, trước kia, cô từng ảo tưởng, lấy được một người chồng tốt, cô sẽ đem lần đầu tiên của cô cho anh, thế nhưng, lần đầu tiên của cô, lại là anh ta, Mục Nham, anh sẽ không ghét bỏ cô chứ?
Lance mỉm cười, "anh cũng không phải là xử nam, hơn nữa, anh cũng từng có không ít đàn bà, thế này thì anh xem ra lại càng không xứng với em rồi".
Trong lòng có Diệp An An có chút chua sót, tuy rằng đó là chuyện trước kia, nhưng khi nghe đến chuyện anh từng có người phụ nữ khác, trái tim cô vẫn cảm thấy âm ỉ đau.
"Lance, trước Tiểu An, em từng có một đứa nhỏ khác, có điều...", nói tới đây, Lance dùng sức ôm chặt cô, "được rồi, không nói, không nói nữa, An, những chuyện này đều đã qua rồi, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, những ngày sau của em cũng chỉ có anh, có Angus của chúng ta mà thôi".
Bình luận facebook