Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
" Anh, có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Diệp An An có chút ngần ngừ. Nàng chợt phát hiện, sắc mặt của anh rất kém, hơn nữa con rất nguy hiểm, ánh mắt tức giận thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng như ánh sao giữa bầu trời đêm tịch mịch.
Không thể phủ nhận, anh là một người đàn ông tuấn mỹ. Ở anh luôn có thứ khiến người ta không thể rời mắt, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng cũng giống như nàng vậy.
Còn nàng, Diệp An An, nàng chỉ là một cô gái bình thường, quá mức bình thường. Được là vợ của anh chẳng lẽ nàng còn có thể cảm thấy chưa đủ hay sao?
Mục Nham thất thần nhìn Diệp An An. Lúc này, đôi mắt nàng rất trong trẻo tựa như dòng suối chảy đưa tình, hàng mi run rẩy, lại có chút hơi nước. Ánh mắt của nàng rất chăm chú. Trong ánh mắt ấy chỉ có mình anh, duy nhất một mình anh.
Không biết vì sao, anh đột nhiên phát hiện, người vợ này của anh, tuy không phải một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, nhưng lại cho người ta cái cảm giác giống như một đóa hoa bách hợp. Thanh nhã, giản dị làm cho người ta nhịn không được mà muốn chạm vào tiếp cận.
Ánh mắt của anh lóe lên một tia cảm xúc, thế nhưng lại cũng nhanh chóng mất đi khiến cho Diệp An An không thể nắm bắt, đợi cho đến khi nàng muốn bắt lấy cảm xúc đó của anh thì lại không thể tìm thấy đâu nữa.
Người đàn ông này thật sự rất khó hiểu, ngay cả những người bạn chí cốt cũng khó có thể hiểu hết được anh, huống chi là nàng. Nhưng nàng biết, anh vốn là một người rất dịu dàng, chỉ có điều anh thường cố tình dấu đi cái biểu cảm ấy mà thôi.
Hai người cứ như vây, chăm chú nhìn đối phương. Căn phòng thanh nhã nhưng có phần hơi yên lặng, chợt như được sưởi ấm, bầu không khí cũng như ngưng đọng. Vẻ mặt Mục Nham đột ngột thay đổi. Hai khóe môi khẽ nhếch lên, dường như có ý cười. Song vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm.
" Diệp An An, tôi đói bụng" anh nói rất tự nhiên, không có chút gì là đang làm bộ. Câu nói của anh rất đơn thuần. anh tới đây cũng chỉ là để nói cho nàng biết chuyện này mà thôi. Một bàn đồ ăn kia thực đáng tiếc. Nhưng anh cũng không có ý định sẽ ra ngoài ăn. Kỳ thực là anh không có thời gian, chỉ cần đến văn phòng, anh sẽ như một cái công tắc, cứ thế lao đầu vào công việc không thiết ăn uống. Mà anh lại không muốn ngược đãi cái dạ dày của mình.
" Đói..." Diệp An An nghe được lời anh nói, cảm thấy hơi giật mình, vẫn nhìn anh như chưa tin vào những gì vừa nghe thấy. Thì ra đây mới là ý muốn của anh. Nhưng nàng nhìn đồng hồ ở phía sau, bây giờ đâu có kịp để làm gì nữa chứ? Đột nhiên, nàng như chợt nhớ ra, ngẩng đầu nhìn lên cái vẻ mặt đang hết sức sốt ruột của anh.
" Anh chờ một chút". Nàng nói xong, liền xoay người vào trong phòng, để lại anh với vẻ mặt vẫn còn chút lãnh đạm. Anh mặc dù không có vẻ giận nhưng cặp lông mày vẫn hơi nhíu lại "Thật không biết cô ta định làm gì đây?". Tuy vậy, anh vẫn đứng ở cửa chờ nàng, vì vừa rồi nàng bảo anh chờ.
Diệp An An vào phòng, bưng bữa sáng của mình lên rồi bước ra, chỉ là khoé miệng hơi mỉm cười, ánh sáng ấm áp trong phòng phảng phất trên mặt nàng, có chút ấm áp, cũng có chút sáng ngời, thực rất xinh đẹp.
Nụ cười của nàng vô cùng hạnh phúc, giống như mùa xuân ấm áp vậy.
Mục Nham ngồi trên sô pha. Diệp An An lại lúi húi thu dọn lại đống bề bộn. Nhìn những đồ ăn ngon mà mình đã làm, chỉ có thể cười cười...những thứ này... thật lãng phí quá đi.
Nàng đem những thứ đã hỏng vứt vào thùng rác rồi ngồi ở một bên sô pha nhìn anh ăn. Tuy chỉ là một chút cháo và bánh bao, nhưng anh lại có vẻ rất thích, càng không có vẻ gì là chán ghét.
Sau khi ăn xong, anh dùng khăn khẽ lau lại miệng. Một nền giáo dục tốt đã khiến cho anh dù ở đâu cũng tỏ ra hết sức bình tĩnh và tao nhã.
"Diệp An An, giúp tôi đeo cravat" Anh quay đầu nhìn nàng, gọi nàng bằng cả họ và tên, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Diệp An An nghe tiếng, liền đứng dậy tiến tới, cầm lấy cravat đeo vào giúp anh. Nàng cúi đầu, ngửi thấy hương thơm thanh mát của anh. Nàng biết, anh vốn là người ưa sạch sẽ. Trên người anh lúc này, chỉ có mùi hương của chính anh thôi, đã không có mùi nước hoa của người đàn bà kia nữa.
Mục Nham cũng cúi đầu nhìn nàng, hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, quả nhiên rất khác với mùi nước hoa của cô ta, rất tự nhiên. Đột nhiên, anh phát hiện dường như bản thân có chút mê luyến mùi hương này. Ánh mắt anh vì thế mà hơi nheo lại, nhưng cũng rất nhanh nó lại khôi phục lại như thường ngày.
Anh biết, từ sau khi anh về nàng phát sinh quan hệ, đối với nàng, anh cũng không còn bài xích như trước kia. Mà vốn anh cũng không có chán ghét nàng. Hiện tại, có một số việc đã trở thành thói quen, khiến anh vĩnh viễn cũng không thể quên. Dường như, nàng đang từ từ bước vào cuộc sống của anh, khiến anh không thể quên lần đầu tiên của hai người.
Không thể phủ nhận, anh là một người đàn ông tuấn mỹ. Ở anh luôn có thứ khiến người ta không thể rời mắt, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng cũng giống như nàng vậy.
Còn nàng, Diệp An An, nàng chỉ là một cô gái bình thường, quá mức bình thường. Được là vợ của anh chẳng lẽ nàng còn có thể cảm thấy chưa đủ hay sao?
Mục Nham thất thần nhìn Diệp An An. Lúc này, đôi mắt nàng rất trong trẻo tựa như dòng suối chảy đưa tình, hàng mi run rẩy, lại có chút hơi nước. Ánh mắt của nàng rất chăm chú. Trong ánh mắt ấy chỉ có mình anh, duy nhất một mình anh.
Không biết vì sao, anh đột nhiên phát hiện, người vợ này của anh, tuy không phải một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, nhưng lại cho người ta cái cảm giác giống như một đóa hoa bách hợp. Thanh nhã, giản dị làm cho người ta nhịn không được mà muốn chạm vào tiếp cận.
Ánh mắt của anh lóe lên một tia cảm xúc, thế nhưng lại cũng nhanh chóng mất đi khiến cho Diệp An An không thể nắm bắt, đợi cho đến khi nàng muốn bắt lấy cảm xúc đó của anh thì lại không thể tìm thấy đâu nữa.
Người đàn ông này thật sự rất khó hiểu, ngay cả những người bạn chí cốt cũng khó có thể hiểu hết được anh, huống chi là nàng. Nhưng nàng biết, anh vốn là một người rất dịu dàng, chỉ có điều anh thường cố tình dấu đi cái biểu cảm ấy mà thôi.
Hai người cứ như vây, chăm chú nhìn đối phương. Căn phòng thanh nhã nhưng có phần hơi yên lặng, chợt như được sưởi ấm, bầu không khí cũng như ngưng đọng. Vẻ mặt Mục Nham đột ngột thay đổi. Hai khóe môi khẽ nhếch lên, dường như có ý cười. Song vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm.
" Diệp An An, tôi đói bụng" anh nói rất tự nhiên, không có chút gì là đang làm bộ. Câu nói của anh rất đơn thuần. anh tới đây cũng chỉ là để nói cho nàng biết chuyện này mà thôi. Một bàn đồ ăn kia thực đáng tiếc. Nhưng anh cũng không có ý định sẽ ra ngoài ăn. Kỳ thực là anh không có thời gian, chỉ cần đến văn phòng, anh sẽ như một cái công tắc, cứ thế lao đầu vào công việc không thiết ăn uống. Mà anh lại không muốn ngược đãi cái dạ dày của mình.
" Đói..." Diệp An An nghe được lời anh nói, cảm thấy hơi giật mình, vẫn nhìn anh như chưa tin vào những gì vừa nghe thấy. Thì ra đây mới là ý muốn của anh. Nhưng nàng nhìn đồng hồ ở phía sau, bây giờ đâu có kịp để làm gì nữa chứ? Đột nhiên, nàng như chợt nhớ ra, ngẩng đầu nhìn lên cái vẻ mặt đang hết sức sốt ruột của anh.
" Anh chờ một chút". Nàng nói xong, liền xoay người vào trong phòng, để lại anh với vẻ mặt vẫn còn chút lãnh đạm. Anh mặc dù không có vẻ giận nhưng cặp lông mày vẫn hơi nhíu lại "Thật không biết cô ta định làm gì đây?". Tuy vậy, anh vẫn đứng ở cửa chờ nàng, vì vừa rồi nàng bảo anh chờ.
Diệp An An vào phòng, bưng bữa sáng của mình lên rồi bước ra, chỉ là khoé miệng hơi mỉm cười, ánh sáng ấm áp trong phòng phảng phất trên mặt nàng, có chút ấm áp, cũng có chút sáng ngời, thực rất xinh đẹp.
Nụ cười của nàng vô cùng hạnh phúc, giống như mùa xuân ấm áp vậy.
Mục Nham ngồi trên sô pha. Diệp An An lại lúi húi thu dọn lại đống bề bộn. Nhìn những đồ ăn ngon mà mình đã làm, chỉ có thể cười cười...những thứ này... thật lãng phí quá đi.
Nàng đem những thứ đã hỏng vứt vào thùng rác rồi ngồi ở một bên sô pha nhìn anh ăn. Tuy chỉ là một chút cháo và bánh bao, nhưng anh lại có vẻ rất thích, càng không có vẻ gì là chán ghét.
Sau khi ăn xong, anh dùng khăn khẽ lau lại miệng. Một nền giáo dục tốt đã khiến cho anh dù ở đâu cũng tỏ ra hết sức bình tĩnh và tao nhã.
"Diệp An An, giúp tôi đeo cravat" Anh quay đầu nhìn nàng, gọi nàng bằng cả họ và tên, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Diệp An An nghe tiếng, liền đứng dậy tiến tới, cầm lấy cravat đeo vào giúp anh. Nàng cúi đầu, ngửi thấy hương thơm thanh mát của anh. Nàng biết, anh vốn là người ưa sạch sẽ. Trên người anh lúc này, chỉ có mùi hương của chính anh thôi, đã không có mùi nước hoa của người đàn bà kia nữa.
Mục Nham cũng cúi đầu nhìn nàng, hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, quả nhiên rất khác với mùi nước hoa của cô ta, rất tự nhiên. Đột nhiên, anh phát hiện dường như bản thân có chút mê luyến mùi hương này. Ánh mắt anh vì thế mà hơi nheo lại, nhưng cũng rất nhanh nó lại khôi phục lại như thường ngày.
Anh biết, từ sau khi anh về nàng phát sinh quan hệ, đối với nàng, anh cũng không còn bài xích như trước kia. Mà vốn anh cũng không có chán ghét nàng. Hiện tại, có một số việc đã trở thành thói quen, khiến anh vĩnh viễn cũng không thể quên. Dường như, nàng đang từ từ bước vào cuộc sống của anh, khiến anh không thể quên lần đầu tiên của hai người.
Bình luận facebook