Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Mục Nham day day cái trán mình, hơi có cảm giác đau đớn mỏi mệt, mỗi một lần nhớ đến nàng, sẽ luôn làm anh mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh ngồi ở trên giường, bộ đồ ngủ màu đen bao buộc lấy thân thể cực kỳ cao lớn của anh, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên trên cơ thể hoàn mỹ. Anh vừa điên cuồng vừa đồng thời nguội lạnh.
Người đàn ông có ngũ quan tuấn mỹ vừa có một giấc ngủ không sâu thế nhưng không ảnh hưởng đến nửa phần khí chất của anh. Mặc đồ hết thảy xong, anh mở cửa rồi đi ra ngoài. Trong phòng bếp truyền ra âm thanh loảng xoảng, nơi này không có người nào khác, chỉ có mỗi mình Diệp An An, người vợ trên danh nghĩa của anh.
Anh chậm rãi bước vào bên trong, tựa người vào cửa, nhìn người phụ nữ đang bận rộn trong căn bếp kia. Nàng lúc nàng cũng không có phát hiện ra anh, chăm chú làm đồ ăn, băm, chặt nhanh nhẹn bỏ các thứ vào nồi.
Trên chiếc mũi xinh xắn lấm tấm những giọt nước nho nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ chăm chú, dường như có một quầng sáng trắng mông lung như tỏa ra từ nàng.
Anh cẩn thận nhìn nàng, ấn đường giữa trán hơi giãn ra. Hình ảnh này hình như thật quen thuộc trong ký ức, hình như là ở đâu đó xa xôi trong ký ức. Anh không hiểu nổi cảm giác của mình, nhắm lại hai mắt, chỉ còn thấy một lớp màn đen.
Có cảm giác giống như một gia đình.
Diệp An An ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy anh đứng ở cửa. Trên trán anh, những sợi tóc lòa xòa có phần hơi mất trật tự. Nhìn đến hai mắt vừa mông lung vừa khó dò của anh khi nhắm lại có phần ưu nhã, cô không hiểu vì sao lại cảm thấy trong người phát sinh ra một loại ảo giác, một sự cô độc tội lỗi.
Hóa ra anh rất cô đơn.
Nàng bỗng cười nhẹ, cười thực tự nhiên, cũng thực trong sáng, cẩn thận hỏi, "Anh đói bụng không? Sẽ nhanh thôi, Chỉ cần chờ một chút thôi."
Mục Nham không nói gì thêm, mang trong mắt cảm xúc nàng không hiểu rõ được, anh xoay người đi ra ngoài. Ngồi trên sô pha, anh cầm lấy một tờ nhật báo, khi đọc một mục tin tức, ánh mắt nheo lại có chút nguy hiểm, có thoáng khát máu vụt nhanh qua. Anh buông cuốn báo, trào phúng cười, một cái cười có thể khiến người khác run sợ.
Hắn Mục Nham chưa bao giờ là người nhân từ, đàn bà, nhất thiết không được quá thông minh, nhất là loại đàn bà mưu kế đầy bụng. Anh thích thân thể của đàn bà, nhưng đặc biệt chán ghét sự phiền toái. Về điểm ấy, Diệp An An thật sự là người tốt, cho nên mới để cho nàng chiếm vị trí vợ của anh.
Nàng không ồn ào, không bát nháo, chưa từng mang đến cho anh sự phiền toái nào. Người vợ như vậy cũng chính là người mà anh muốn có.
Như thế nào lại muốn có nàng? Anh ưu nhã ngồi trên sô pha, hai tay đặt trên đùi. Anh có lẽ phải tìm hiểu thêm vợ của chính mình.
Chỉ là anh không hề biết, có một số việc đã định sẵn, từng bước từng bước rất vô tình đến với anh.
Diệp An An nhìn cơm nước đã sẵn sàng, ngừng hồi lâu, nàng hơi khẩn trương, còn có chút rối trí. Kết hôn đã một năm, số lần anh trở về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Đêm qua nàng đã được ngạc nhiên lẫn vui mừng còn có thêm ngày hôm nay nữa. Lòng nàng chan chứa ngọt ngào đủ vị, mặc dù nàng biết anh vẫn không yêu nàng.
Nàng thực dễ dàng thỏa mãn, thực dễ dàng, thực dễ dàng.
Nàng yêu rất sâu sắc, chú ý đến từng chi tiết. Quần áo anh, nàng giặt giũ thật sạch sẽ. Nàng biết anh không thích ồn ào cho nên nàng xa thải tất cả các người hầu. Toàn bộ biệt thự chỉ có mình anh, nàng cũng chưa bao giờ đi quấy rầy.
Nàng yêu những điều rất nhỏ nhặt, có thể chỉ là ở xa xa vụng trộm nhìn anh chăm chú. Bọn họ là vợ chồng mà không bằng hai người xa lạ. Nàng cẩn thận cất dấu tình yêu của mình. Bởi vì ngay ngày đầu tiên sau khi cưới, anh đã nói rằng anh có thể cho nàng cái chức "phu nhân của Mục giám đốc", nhưng sẽ vĩnh viễn không yêu nàng cho nên tốt nhất nàng đừng nên yêu anh.
Người đàn ông có ngũ quan tuấn mỹ vừa có một giấc ngủ không sâu thế nhưng không ảnh hưởng đến nửa phần khí chất của anh. Mặc đồ hết thảy xong, anh mở cửa rồi đi ra ngoài. Trong phòng bếp truyền ra âm thanh loảng xoảng, nơi này không có người nào khác, chỉ có mỗi mình Diệp An An, người vợ trên danh nghĩa của anh.
Anh chậm rãi bước vào bên trong, tựa người vào cửa, nhìn người phụ nữ đang bận rộn trong căn bếp kia. Nàng lúc nàng cũng không có phát hiện ra anh, chăm chú làm đồ ăn, băm, chặt nhanh nhẹn bỏ các thứ vào nồi.
Trên chiếc mũi xinh xắn lấm tấm những giọt nước nho nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ chăm chú, dường như có một quầng sáng trắng mông lung như tỏa ra từ nàng.
Anh cẩn thận nhìn nàng, ấn đường giữa trán hơi giãn ra. Hình ảnh này hình như thật quen thuộc trong ký ức, hình như là ở đâu đó xa xôi trong ký ức. Anh không hiểu nổi cảm giác của mình, nhắm lại hai mắt, chỉ còn thấy một lớp màn đen.
Có cảm giác giống như một gia đình.
Diệp An An ngẩng đầu, bỗng nhìn thấy anh đứng ở cửa. Trên trán anh, những sợi tóc lòa xòa có phần hơi mất trật tự. Nhìn đến hai mắt vừa mông lung vừa khó dò của anh khi nhắm lại có phần ưu nhã, cô không hiểu vì sao lại cảm thấy trong người phát sinh ra một loại ảo giác, một sự cô độc tội lỗi.
Hóa ra anh rất cô đơn.
Nàng bỗng cười nhẹ, cười thực tự nhiên, cũng thực trong sáng, cẩn thận hỏi, "Anh đói bụng không? Sẽ nhanh thôi, Chỉ cần chờ một chút thôi."
Mục Nham không nói gì thêm, mang trong mắt cảm xúc nàng không hiểu rõ được, anh xoay người đi ra ngoài. Ngồi trên sô pha, anh cầm lấy một tờ nhật báo, khi đọc một mục tin tức, ánh mắt nheo lại có chút nguy hiểm, có thoáng khát máu vụt nhanh qua. Anh buông cuốn báo, trào phúng cười, một cái cười có thể khiến người khác run sợ.
Hắn Mục Nham chưa bao giờ là người nhân từ, đàn bà, nhất thiết không được quá thông minh, nhất là loại đàn bà mưu kế đầy bụng. Anh thích thân thể của đàn bà, nhưng đặc biệt chán ghét sự phiền toái. Về điểm ấy, Diệp An An thật sự là người tốt, cho nên mới để cho nàng chiếm vị trí vợ của anh.
Nàng không ồn ào, không bát nháo, chưa từng mang đến cho anh sự phiền toái nào. Người vợ như vậy cũng chính là người mà anh muốn có.
Như thế nào lại muốn có nàng? Anh ưu nhã ngồi trên sô pha, hai tay đặt trên đùi. Anh có lẽ phải tìm hiểu thêm vợ của chính mình.
Chỉ là anh không hề biết, có một số việc đã định sẵn, từng bước từng bước rất vô tình đến với anh.
Diệp An An nhìn cơm nước đã sẵn sàng, ngừng hồi lâu, nàng hơi khẩn trương, còn có chút rối trí. Kết hôn đã một năm, số lần anh trở về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Đêm qua nàng đã được ngạc nhiên lẫn vui mừng còn có thêm ngày hôm nay nữa. Lòng nàng chan chứa ngọt ngào đủ vị, mặc dù nàng biết anh vẫn không yêu nàng.
Nàng thực dễ dàng thỏa mãn, thực dễ dàng, thực dễ dàng.
Nàng yêu rất sâu sắc, chú ý đến từng chi tiết. Quần áo anh, nàng giặt giũ thật sạch sẽ. Nàng biết anh không thích ồn ào cho nên nàng xa thải tất cả các người hầu. Toàn bộ biệt thự chỉ có mình anh, nàng cũng chưa bao giờ đi quấy rầy.
Nàng yêu những điều rất nhỏ nhặt, có thể chỉ là ở xa xa vụng trộm nhìn anh chăm chú. Bọn họ là vợ chồng mà không bằng hai người xa lạ. Nàng cẩn thận cất dấu tình yêu của mình. Bởi vì ngay ngày đầu tiên sau khi cưới, anh đã nói rằng anh có thể cho nàng cái chức "phu nhân của Mục giám đốc", nhưng sẽ vĩnh viễn không yêu nàng cho nên tốt nhất nàng đừng nên yêu anh.
Bình luận facebook