Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Dì không lấy ơ rô
~~~Thu chúc các bạn nữ mồng 8/3 vui vẻ, nhận được nhiều hoa và quà nhé!~~~
Ơ nhưng mà cũng buồn cười.
Không biết các cậu đã bao giờ bị đau bụng kiểu này chưa nhỉ? Nó cứ đau từng cơn từng cơn ý, lúc thì nhoi nhói khổ hết cả người, lúc lại nguôi nguôi.
Ngại bạn Cún.
Ngại cô Rùa.
Rốt cuộc tớ quyết định đợi qua cơn, dìu dịu rồi đi. Khổ, đi được nửa đường lại đau, thế là phải ngồi xổm xuống nghỉ một chút.
Khôi đi ngay sát tớ, thấy thế cũng ngồi thụp xuống cùng, bạn cũng dở hơi lắm, tớ đau bụng mà bạn cứ nhăn nhó như bạn đau không bằng?
Lại còn cứ dí sát cái mặt vào xem xét nữa chứ, ghét ghê.
-“Khôi lùi lùi ra một chút cho Thu thở cái nào…”
Ai đó nghe lời, lùi ra thật.
Rồi hình như người ta lo lắng, lấy giấy bút viết vội, đại loại ý bảo lên bạn cõng.
-“Không sao, Thu đi được, bao giờ trường hợp bất đắc dĩ lắm mới nhờ.”
Hít thở lấy vài cái rồi tớ đứng dậy, cắn răng một phát chạy thẳng một mạch xuống phòng y tế. Lúc tới nơi thở hổn hển, cuống qua cuống quít.
-“Cô ơi con đau bụng quá cô ơi, cô ơi cứu con với…”
Cả cái cô này nữa, thấy học sinh đau bụng còn cười mới đểu chứ.
Chẳng chữa cho Thu gì sất, cứ mải nhìn Khôi thôi.
-“Cún…”
Hả?
Sao cô biết biệt danh của bạn?
Tớ đau xoắn cả quẩy, gọi cô í ới hết cả. Khôi cũng lay cô chỉ chỉ vào tớ, sốt ruột không kém.
-“Gặp dì không chào hả? Bất hiếu thế?”
Dì? Cô Lan? Dì Khôi?
-“Không chào không khám.”
A, tớ đi chết đây!
Tắc trách, tắc trách quá cô ơi. Việc khám bệnh của con thì liên quan gì tới việc Khôi chào cô? Cô muốn giết con à?
Bạn Cún nữa, đâu phải lúc nào bạn cũng mở miệng đâu.
Thôi, số Thu hôm nay tận rồi!
-“Con chào dì.”
Khôi lí nhí, cô bấy giờ mới xoa xoa đầu cháu trai, đoạn điềm nhiên đi về phía tớ. Ôi, thở phào, may quá đi mất!
Nói chung bác sĩ ra tay có khác, tầm nửa tiếng sau là gần như ô xờ kê rồi. Thấy người khoẻ khoẻ, tớ hỏi cô đã được về chưa thì nghe lệnh rất bá đạo.
-“Nằm yên đấy.”
-“Dạ.”
Lim dim trên giường, nghe cô trêu Cún kể cũng hay.
-“Giờ có hai loại thuốc, loại xanh năm triệu một vỉ, loại đỏ mười triệu nhưng công hiệu hơn, con lấy loại nào?”
Cứ tưởng bạn lắc đầu cơ, ai ngờ tay chỉ vào loại đỏ.
-“Thế à? Ờ nhưng muốn mua thuốc phải đưa tiền mặt, Cún có đủ không?”
Khôi này, thông minh đâu đâu ấy, nghe thế rồi mà vẫn ngoan ngoãn rút ví dốc hết toàn bộ tài sản ra mới sợ chứ. Hai dì cháu nhà bạn ấy ngồi đếm tiền, đếm đi đếm lại được có bảy triệu hai.
-“Thôi tiếc quá, không xuất thuốc được rồi, kiểu này bạn Thu giỏi lắm sống được tới sáng mai.”
Sặc.
Cún bị doạ toát cả mồ hôi, bạn ấy đăm chiêu lắm, xong rồi tự dưng mắt hơi sáng, mở ngăn cặp cuối cùng, lấy ra hai tờ 100 euro vội vã đưa cho dì rồi chỉ chỉ đòi thuốc.
-“Không, dì không lấy ơ rô, đâu có tiêu được đâu, dì chỉ lấy tiền Việt thôi.”
Các cậu biết kết quả là gì không?
Khôi đáng thương khổ sở bắt xe đi đổi tiền, dì bạn thì cười lăn cười bò. Dì bạn gọi cho mẹ bạn buôn dưa, mẹ bạn cũng nắc nẻ như trúng số.
Tớ thì hèn, biết cô đùa rồi, thương bạn lắm mà bị lườm nên không dám mở miệng. Dù sao cũng còn học cái trường này gần ba năm nữa, còn nhờ vả cô dài dài, ngu gì đâu mà đắc tội.
Khôi ơi là Khôi, trên đời có người trong sáng đáng yêu như bạn không hả?
…
Sáng hôm sau Hưng thấy tớ thì cười khẩy, suýt chút nữa còn tưởng vụ đau bụng là do ăn phải đồ lạ đấy. Muốn nhảy lên vả cho vài cái quá đi mất.
Tội cho bạn cũng không cười được lâu, chẳng biết đứa nào to gan dám bôi keo dính lên bàn ghế của sếp lớn. Sếp từ đầu tới cuối buổi ngồi ngoan như một con chuột nhắt.
Lúc về mới đau ruột, cắt ống tay áo thì thoát được phần trên rồi, nhưng phần dưới, chả nhẽ lại cắt quần?
Thực ra tớ nghĩ mặc nguyên quần sịp rồi chạy về nhà cũng hay mà, càng nổi tiếng chứ sao? Nhưng sếp chẳng nghĩ thế.
Sếp thà rằng vừa đi vừa tha lôi cái ghế ấy còn hơn, quyết không lộ cơ đùi sẹc xi.
Ôi dồi ôi bọn lớp tớ, một lũ máu lạnh à, không giúp đỡ thì thôi lại còn giơ máy lên nháy liên hồi. Thu cũng không ngoại lệ, vội vàng xin một kiểu làm kỉ niệm.
Group trường chưa khi nào sôi nổi như thế.
Xong nhục là lớp trưởng nghi tớ chứ, dù tớ có giải thích rát cổ bỏng họng.
Bạn trả thù bằng cách đổ rất nhiều sơn lên bàn học của Thu. Tớ lúc nhìn thấy tức điên, suýt chút nữa là lao ra đánh nhau.
Mà bình tĩnh ngẫm nghĩ, chẳng hay chút nào.
Việc quan trọng nhất là học, là điểm cao, là đi du học. Ngôi trường này, chính là nơi nuôi dưỡng ước mơ của tớ.
Cứ ân ân oán oán kéo dài bao giờ cho hết?
Méc thầy cô thì lại lôi bao nhiêu chuyện tích tụ từ đời tám hoánh nào ra, rồi nhỡ may cả hai cùng phải viết bản kiểm điểm thì ăn cám, căn bản tớ cũng có tội mà.
Không được, hạ sách.
Mệt người lắm, thôi một lùi chín tiến, hôm nay, kết thúc đi.
Tớ cố ý đập cái balô của mình xuống mặt bàn cho dính sơn be bét, đoạn gào khóc inh ỏi.
-“Trời ơi là trời, cái balô duy nhất của Thu, trời đất ơi, khổ Thu quá…”
Liếc lên thấy sếp đắc chí rồi, tớ giả bộ đau đau đớn đớn, nước mắt nước mũi toé loe.
-“Là Hưng làm phải không?”
-“Sao? Cho Thu chừa.”
-“Hưng nghi oan Thu rồi, nhà tớ làm gì thừa tiền mà mua keo dính chất lượng cao như thế, tớ đã bảo không phải tớ làm mà nị, giờ Hưng không thèm suy xét, còn hại túi của tớ nhem nhuốc thế này, Hưng có biết tớ nghèo lắm không…”
-“…”
-“Nhà Hưng giàu Hưng làm sao mà thấu, muốn bao nhiêu cái cặp sách chả được? Còn Thu, biết phải bán bao nhiêu thanh đậu phụ mới mua được không?”
-“…”
-“Hưng là hot boy số một, đẹp trai học giỏi, Hưng chính là soái ca ngôn tình trong lòng các bạn nữ…”
Trong giao chiến ý à, chiêu hiểm nhất không phải là chửi đối phương thật đau đâu, mà là nịnh nọt, đưa người ta lên chín tầng mây xanh ấy, rồi nhân lúc họ lơ là, lợi dụng mà đạt mục đích.
-“Đấy, vậy mà Hưng lại hành xử như nam phụ vậy hả? Mà không, nam phụ cũng không xứng, giống như nhân vật phản diện ý.”
-“…”
-“Khổ công Thu luôn coi Hưng là bạn tốt, còn thần tượng Hưng nữa chứ…”
-“…”
Tớ diễn sâu quá, có người đơ luôn rồi. Mãi một lúc lớp trưởng mới hoàn hồn hay sao ý, sếp tự dưng thừa nhận sếp có hơi quá tay rồi bỏ về chỗ.
Thế là thành công rồi, tớ cũng chẳng cần lời xin lỗi làm gì. Cái tớ cần là đình chiến để tập trung học hành.
Bàn bẩn hết rồi, đành phải quay sang bên cạnh ngọt nhạt.
-“Khôi đẹp trai cho Thu ngồi với.”
Khôi hôm nay lại không lì như mọi khi, rất nhanh nhẹn mà bê sách vở gọn gàng chừa chỗ cho tớ.
Bạn còn đưa ra cái khăn mùi xoa. Nhưng mà đã mất công rồi, tớ cứ phải nức nở cho trót, cho Hưng thấy được sự đáng thương yếu đuối của tớ, khiến cậu ấy áy náy khôn nguôi.
Nên tớ không nhận khăn.
Khổ, Khôi lại tưởng Thu vẫn còn đang buồn bã, vội vã vỗ vỗ lưng rồi lau nước mắt cho tớ mới sốc chứ.
Tự dưng đang tức tưởi mà đứng tim luôn.
Sau đó thì má đỏ ửng.
Để xoá tan cái không khí kì quái ấy tớ đành ghé sát tai bạn thì thầm, phân tích cho bạn là kế hoạch cả thôi. Bạn nghe xong cười cười, đẹp trai cư tê quá, hại tớ choáng váng ngây ngốc, nóng bừng hết cả người.
Ngẩng lên thì bị Chi lườm cho một cái, sợ quá đi mất. Vừa hoà giải với bạn này xong đã đắc tội với bạn kia rồi, đúng là số nhọ.
Thôi, nước đến đâu ta tát đến đấy vậy.
Tiết cuối có bài kiểm tra Toán.
Bốn bài đầu dễ như ăn cháo, bài thứ năm ba điểm, sáu ý, nghĩ mãi mới làm được ba ý, ba ý còn lại chịu chết luôn. Ngó sang đã thấy Khôi bỏ bút, tớ càng thêm áp lực.
Khó thật.
Còn hơn chục phút nữa là thu bài rồi. Lại một lần kém điểm Khôi nữa hay sao?
Thế này khoảng cách giữa tớ và cậu ấy, khéo tiến tới vô cùng mất.
Có một điều rất khó nghĩ nữa, bài làm của Khôi để rất gần tớ, chỉ cần liếc là có thể chép được lời giải rồi ý.
Mặt khác, lời giải ba con đó hình như cũng rất ngắn. Bọn tớ ngồi bàn cuối, cô thì đang chấm bài cho lớp khác, cũng chẳng để ý trò bên dưới.
Ba phút, chép trộm chỗ đó chỉ mất ba phút thôi, và lần này một mặt sẽ bằng điểm Khôi, mặt khác sẽ kéo xa khoảng cách với những bạn khác.
Trời ơi, phân vân quá đi mất.
Cún hình như phát hiện được thái độ lạ lẫm của tớ, bình thản đẩy đẩy bài cho sát tớ hơn, giờ thì chẳng cần liếc nữa luôn, nếu thích thì cứ thế đường hoàng mà chép. Mỡ dâng tới miệng mèo thế này, không ăn thì ngu quá à?
Nhưng mà ăn thì là gian lận.
Ôi, Thu khổ thế chứ nị.
Ơ nhưng mà cũng buồn cười.
Không biết các cậu đã bao giờ bị đau bụng kiểu này chưa nhỉ? Nó cứ đau từng cơn từng cơn ý, lúc thì nhoi nhói khổ hết cả người, lúc lại nguôi nguôi.
Ngại bạn Cún.
Ngại cô Rùa.
Rốt cuộc tớ quyết định đợi qua cơn, dìu dịu rồi đi. Khổ, đi được nửa đường lại đau, thế là phải ngồi xổm xuống nghỉ một chút.
Khôi đi ngay sát tớ, thấy thế cũng ngồi thụp xuống cùng, bạn cũng dở hơi lắm, tớ đau bụng mà bạn cứ nhăn nhó như bạn đau không bằng?
Lại còn cứ dí sát cái mặt vào xem xét nữa chứ, ghét ghê.
-“Khôi lùi lùi ra một chút cho Thu thở cái nào…”
Ai đó nghe lời, lùi ra thật.
Rồi hình như người ta lo lắng, lấy giấy bút viết vội, đại loại ý bảo lên bạn cõng.
-“Không sao, Thu đi được, bao giờ trường hợp bất đắc dĩ lắm mới nhờ.”
Hít thở lấy vài cái rồi tớ đứng dậy, cắn răng một phát chạy thẳng một mạch xuống phòng y tế. Lúc tới nơi thở hổn hển, cuống qua cuống quít.
-“Cô ơi con đau bụng quá cô ơi, cô ơi cứu con với…”
Cả cái cô này nữa, thấy học sinh đau bụng còn cười mới đểu chứ.
Chẳng chữa cho Thu gì sất, cứ mải nhìn Khôi thôi.
-“Cún…”
Hả?
Sao cô biết biệt danh của bạn?
Tớ đau xoắn cả quẩy, gọi cô í ới hết cả. Khôi cũng lay cô chỉ chỉ vào tớ, sốt ruột không kém.
-“Gặp dì không chào hả? Bất hiếu thế?”
Dì? Cô Lan? Dì Khôi?
-“Không chào không khám.”
A, tớ đi chết đây!
Tắc trách, tắc trách quá cô ơi. Việc khám bệnh của con thì liên quan gì tới việc Khôi chào cô? Cô muốn giết con à?
Bạn Cún nữa, đâu phải lúc nào bạn cũng mở miệng đâu.
Thôi, số Thu hôm nay tận rồi!
-“Con chào dì.”
Khôi lí nhí, cô bấy giờ mới xoa xoa đầu cháu trai, đoạn điềm nhiên đi về phía tớ. Ôi, thở phào, may quá đi mất!
Nói chung bác sĩ ra tay có khác, tầm nửa tiếng sau là gần như ô xờ kê rồi. Thấy người khoẻ khoẻ, tớ hỏi cô đã được về chưa thì nghe lệnh rất bá đạo.
-“Nằm yên đấy.”
-“Dạ.”
Lim dim trên giường, nghe cô trêu Cún kể cũng hay.
-“Giờ có hai loại thuốc, loại xanh năm triệu một vỉ, loại đỏ mười triệu nhưng công hiệu hơn, con lấy loại nào?”
Cứ tưởng bạn lắc đầu cơ, ai ngờ tay chỉ vào loại đỏ.
-“Thế à? Ờ nhưng muốn mua thuốc phải đưa tiền mặt, Cún có đủ không?”
Khôi này, thông minh đâu đâu ấy, nghe thế rồi mà vẫn ngoan ngoãn rút ví dốc hết toàn bộ tài sản ra mới sợ chứ. Hai dì cháu nhà bạn ấy ngồi đếm tiền, đếm đi đếm lại được có bảy triệu hai.
-“Thôi tiếc quá, không xuất thuốc được rồi, kiểu này bạn Thu giỏi lắm sống được tới sáng mai.”
Sặc.
Cún bị doạ toát cả mồ hôi, bạn ấy đăm chiêu lắm, xong rồi tự dưng mắt hơi sáng, mở ngăn cặp cuối cùng, lấy ra hai tờ 100 euro vội vã đưa cho dì rồi chỉ chỉ đòi thuốc.
-“Không, dì không lấy ơ rô, đâu có tiêu được đâu, dì chỉ lấy tiền Việt thôi.”
Các cậu biết kết quả là gì không?
Khôi đáng thương khổ sở bắt xe đi đổi tiền, dì bạn thì cười lăn cười bò. Dì bạn gọi cho mẹ bạn buôn dưa, mẹ bạn cũng nắc nẻ như trúng số.
Tớ thì hèn, biết cô đùa rồi, thương bạn lắm mà bị lườm nên không dám mở miệng. Dù sao cũng còn học cái trường này gần ba năm nữa, còn nhờ vả cô dài dài, ngu gì đâu mà đắc tội.
Khôi ơi là Khôi, trên đời có người trong sáng đáng yêu như bạn không hả?
…
Sáng hôm sau Hưng thấy tớ thì cười khẩy, suýt chút nữa còn tưởng vụ đau bụng là do ăn phải đồ lạ đấy. Muốn nhảy lên vả cho vài cái quá đi mất.
Tội cho bạn cũng không cười được lâu, chẳng biết đứa nào to gan dám bôi keo dính lên bàn ghế của sếp lớn. Sếp từ đầu tới cuối buổi ngồi ngoan như một con chuột nhắt.
Lúc về mới đau ruột, cắt ống tay áo thì thoát được phần trên rồi, nhưng phần dưới, chả nhẽ lại cắt quần?
Thực ra tớ nghĩ mặc nguyên quần sịp rồi chạy về nhà cũng hay mà, càng nổi tiếng chứ sao? Nhưng sếp chẳng nghĩ thế.
Sếp thà rằng vừa đi vừa tha lôi cái ghế ấy còn hơn, quyết không lộ cơ đùi sẹc xi.
Ôi dồi ôi bọn lớp tớ, một lũ máu lạnh à, không giúp đỡ thì thôi lại còn giơ máy lên nháy liên hồi. Thu cũng không ngoại lệ, vội vàng xin một kiểu làm kỉ niệm.
Group trường chưa khi nào sôi nổi như thế.
Xong nhục là lớp trưởng nghi tớ chứ, dù tớ có giải thích rát cổ bỏng họng.
Bạn trả thù bằng cách đổ rất nhiều sơn lên bàn học của Thu. Tớ lúc nhìn thấy tức điên, suýt chút nữa là lao ra đánh nhau.
Mà bình tĩnh ngẫm nghĩ, chẳng hay chút nào.
Việc quan trọng nhất là học, là điểm cao, là đi du học. Ngôi trường này, chính là nơi nuôi dưỡng ước mơ của tớ.
Cứ ân ân oán oán kéo dài bao giờ cho hết?
Méc thầy cô thì lại lôi bao nhiêu chuyện tích tụ từ đời tám hoánh nào ra, rồi nhỡ may cả hai cùng phải viết bản kiểm điểm thì ăn cám, căn bản tớ cũng có tội mà.
Không được, hạ sách.
Mệt người lắm, thôi một lùi chín tiến, hôm nay, kết thúc đi.
Tớ cố ý đập cái balô của mình xuống mặt bàn cho dính sơn be bét, đoạn gào khóc inh ỏi.
-“Trời ơi là trời, cái balô duy nhất của Thu, trời đất ơi, khổ Thu quá…”
Liếc lên thấy sếp đắc chí rồi, tớ giả bộ đau đau đớn đớn, nước mắt nước mũi toé loe.
-“Là Hưng làm phải không?”
-“Sao? Cho Thu chừa.”
-“Hưng nghi oan Thu rồi, nhà tớ làm gì thừa tiền mà mua keo dính chất lượng cao như thế, tớ đã bảo không phải tớ làm mà nị, giờ Hưng không thèm suy xét, còn hại túi của tớ nhem nhuốc thế này, Hưng có biết tớ nghèo lắm không…”
-“…”
-“Nhà Hưng giàu Hưng làm sao mà thấu, muốn bao nhiêu cái cặp sách chả được? Còn Thu, biết phải bán bao nhiêu thanh đậu phụ mới mua được không?”
-“…”
-“Hưng là hot boy số một, đẹp trai học giỏi, Hưng chính là soái ca ngôn tình trong lòng các bạn nữ…”
Trong giao chiến ý à, chiêu hiểm nhất không phải là chửi đối phương thật đau đâu, mà là nịnh nọt, đưa người ta lên chín tầng mây xanh ấy, rồi nhân lúc họ lơ là, lợi dụng mà đạt mục đích.
-“Đấy, vậy mà Hưng lại hành xử như nam phụ vậy hả? Mà không, nam phụ cũng không xứng, giống như nhân vật phản diện ý.”
-“…”
-“Khổ công Thu luôn coi Hưng là bạn tốt, còn thần tượng Hưng nữa chứ…”
-“…”
Tớ diễn sâu quá, có người đơ luôn rồi. Mãi một lúc lớp trưởng mới hoàn hồn hay sao ý, sếp tự dưng thừa nhận sếp có hơi quá tay rồi bỏ về chỗ.
Thế là thành công rồi, tớ cũng chẳng cần lời xin lỗi làm gì. Cái tớ cần là đình chiến để tập trung học hành.
Bàn bẩn hết rồi, đành phải quay sang bên cạnh ngọt nhạt.
-“Khôi đẹp trai cho Thu ngồi với.”
Khôi hôm nay lại không lì như mọi khi, rất nhanh nhẹn mà bê sách vở gọn gàng chừa chỗ cho tớ.
Bạn còn đưa ra cái khăn mùi xoa. Nhưng mà đã mất công rồi, tớ cứ phải nức nở cho trót, cho Hưng thấy được sự đáng thương yếu đuối của tớ, khiến cậu ấy áy náy khôn nguôi.
Nên tớ không nhận khăn.
Khổ, Khôi lại tưởng Thu vẫn còn đang buồn bã, vội vã vỗ vỗ lưng rồi lau nước mắt cho tớ mới sốc chứ.
Tự dưng đang tức tưởi mà đứng tim luôn.
Sau đó thì má đỏ ửng.
Để xoá tan cái không khí kì quái ấy tớ đành ghé sát tai bạn thì thầm, phân tích cho bạn là kế hoạch cả thôi. Bạn nghe xong cười cười, đẹp trai cư tê quá, hại tớ choáng váng ngây ngốc, nóng bừng hết cả người.
Ngẩng lên thì bị Chi lườm cho một cái, sợ quá đi mất. Vừa hoà giải với bạn này xong đã đắc tội với bạn kia rồi, đúng là số nhọ.
Thôi, nước đến đâu ta tát đến đấy vậy.
Tiết cuối có bài kiểm tra Toán.
Bốn bài đầu dễ như ăn cháo, bài thứ năm ba điểm, sáu ý, nghĩ mãi mới làm được ba ý, ba ý còn lại chịu chết luôn. Ngó sang đã thấy Khôi bỏ bút, tớ càng thêm áp lực.
Khó thật.
Còn hơn chục phút nữa là thu bài rồi. Lại một lần kém điểm Khôi nữa hay sao?
Thế này khoảng cách giữa tớ và cậu ấy, khéo tiến tới vô cùng mất.
Có một điều rất khó nghĩ nữa, bài làm của Khôi để rất gần tớ, chỉ cần liếc là có thể chép được lời giải rồi ý.
Mặt khác, lời giải ba con đó hình như cũng rất ngắn. Bọn tớ ngồi bàn cuối, cô thì đang chấm bài cho lớp khác, cũng chẳng để ý trò bên dưới.
Ba phút, chép trộm chỗ đó chỉ mất ba phút thôi, và lần này một mặt sẽ bằng điểm Khôi, mặt khác sẽ kéo xa khoảng cách với những bạn khác.
Trời ơi, phân vân quá đi mất.
Cún hình như phát hiện được thái độ lạ lẫm của tớ, bình thản đẩy đẩy bài cho sát tớ hơn, giờ thì chẳng cần liếc nữa luôn, nếu thích thì cứ thế đường hoàng mà chép. Mỡ dâng tới miệng mèo thế này, không ăn thì ngu quá à?
Nhưng mà ăn thì là gian lận.
Ôi, Thu khổ thế chứ nị.
Bình luận facebook