-
Chương 22
Khi tỉnh lại, ta đã trở về tướng quân phủ.
Thúy nhi vừa thấy ta mở mắt, lập tức mừng như điên nói: “Phu nhân tỉnh lại rồi!”
Lâm An Đình cũng nhanh chóng nắm lấy tay ta, thâm tình nói: “Phu nhân tỉnh rồi!”
Ta cạn lời, cảm thấy thái độ của hai người này có phải nịnh nọt quá không đây.
Chợt nhớ lại chuyện xảy ra trong rừng, ta vội hỏi bọn họ tình hình lúc đó làm sao đưa ta về?
Lâm An Đình nói: “Hôm qua ta nhận được tin hộ vệ theo nàng lên núi tới báo, nói không biết nàng và Hứa cô nương sao lại biến mất ở lều trà, vì vậy ta vội dẫn người đi tìm, tìm được hai người các nàng ở ngoài bìa rừng. Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Hứa cô nương nói thế nào?”
“Hứa cô nương nói chờ nàng tỉnh lại hỏi nàng.”
Ta im lặng.
Vậy nghĩa là Hứa Như Vân giao quyền quyết định lại cho ta.
Là nói rõ chuyện nàng ta bày mưu hãm hại hay là giấu chuyện này đi, đều là do ta lựa chọn.
Ta nói: “Là tàn dư của đám sơn tặc lần trước, bọn chúng bắt ta đi, là Hứa cô nương đã cứu ta.”
Nói rồi ta định hàm hồ cho chuyện này qua đi, lại không ngờ Lâm An Đình tiếp tục truy hỏi: “Thật vậy sao?”
Nào nào, ta ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt hắn nhìn ta như đã biết điều gì đó.
Ta lười suy nghĩ, gật đầu nói: “Đương nhiên là thật.”
Hắn bỗng nhiên xoa mặt ta, dịu dàng nói: “Nàng nói sao thì là vậy!”
Ta hiếm khi đỏ mặt lên, thầm nghĩ tên này trúng phải gió gì à?
Đúng lúc này, bụng ta kêu một tiếng rầm vang.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía bụng ta.
Ta xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường, lại cố tỏ ra trấn định nói: “Hôm qua đến giờ ta vẫn chưa ăn gì, bụng kêu một chút không được sao?”
Lâm An Đình tỏ ra đúng vậy, nghiêm trang gật đầu, sai Thúy nhi đi chuẩn bị cơm.
Để cứu vãn thể diện, ta lải lải nhải ghét bỏ bọn họ: “Loại chuyện này không phải nên chuẩn bị trước sao? Vì sao không lo trước đi chứ?”
Kết quả ta còn chưa dong dài xong, Thúy nhi đã bưng đồ ăn lên, xác thật người ta đã chuân bị sẵn hết rồi, chỉ là không bày ra trước mặt thôi.
Nhưng mà nhìn chỗ đồ ăn này….
Ta đang là người bệnh, không cho sơn hào hải vị, ít nhất cũng phải có gà vịt thịt cá tẩm bổ mới đúng chứ.
“Mấy món này quá thanh đạm rồi.” Ta lên án bọn họ.
“Đây là thái y nói,” Lâm An Đình nói tỉnh bơ: “Nàng phải kiêng ăn dầu mỡ cay nóng.”
Ta phát hỏa: “Tại sao ta phải nghe thái y nói, thái y quản được ta ăn cái gì sao? Ta không biết, ta muốn ăn giò kho, thịt kho tàu, gà xả ớt, cá hầm ớt!”
Ta bắt đầu lăn lội la lối.
Lâm An Đình không thèm phản ứng, hắn chỉ nhìn ta nói: “Nhưng hiện tại nàng đang có thai.”
Ta cứng đờ người.
Thúy nhi vừa thấy ta mở mắt, lập tức mừng như điên nói: “Phu nhân tỉnh lại rồi!”
Lâm An Đình cũng nhanh chóng nắm lấy tay ta, thâm tình nói: “Phu nhân tỉnh rồi!”
Ta cạn lời, cảm thấy thái độ của hai người này có phải nịnh nọt quá không đây.
Chợt nhớ lại chuyện xảy ra trong rừng, ta vội hỏi bọn họ tình hình lúc đó làm sao đưa ta về?
Lâm An Đình nói: “Hôm qua ta nhận được tin hộ vệ theo nàng lên núi tới báo, nói không biết nàng và Hứa cô nương sao lại biến mất ở lều trà, vì vậy ta vội dẫn người đi tìm, tìm được hai người các nàng ở ngoài bìa rừng. Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Hứa cô nương nói thế nào?”
“Hứa cô nương nói chờ nàng tỉnh lại hỏi nàng.”
Ta im lặng.
Vậy nghĩa là Hứa Như Vân giao quyền quyết định lại cho ta.
Là nói rõ chuyện nàng ta bày mưu hãm hại hay là giấu chuyện này đi, đều là do ta lựa chọn.
Ta nói: “Là tàn dư của đám sơn tặc lần trước, bọn chúng bắt ta đi, là Hứa cô nương đã cứu ta.”
Nói rồi ta định hàm hồ cho chuyện này qua đi, lại không ngờ Lâm An Đình tiếp tục truy hỏi: “Thật vậy sao?”
Nào nào, ta ngẩng đầu, thấy trong ánh mắt hắn nhìn ta như đã biết điều gì đó.
Ta lười suy nghĩ, gật đầu nói: “Đương nhiên là thật.”
Hắn bỗng nhiên xoa mặt ta, dịu dàng nói: “Nàng nói sao thì là vậy!”
Ta hiếm khi đỏ mặt lên, thầm nghĩ tên này trúng phải gió gì à?
Đúng lúc này, bụng ta kêu một tiếng rầm vang.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía bụng ta.
Ta xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường, lại cố tỏ ra trấn định nói: “Hôm qua đến giờ ta vẫn chưa ăn gì, bụng kêu một chút không được sao?”
Lâm An Đình tỏ ra đúng vậy, nghiêm trang gật đầu, sai Thúy nhi đi chuẩn bị cơm.
Để cứu vãn thể diện, ta lải lải nhải ghét bỏ bọn họ: “Loại chuyện này không phải nên chuẩn bị trước sao? Vì sao không lo trước đi chứ?”
Kết quả ta còn chưa dong dài xong, Thúy nhi đã bưng đồ ăn lên, xác thật người ta đã chuân bị sẵn hết rồi, chỉ là không bày ra trước mặt thôi.
Nhưng mà nhìn chỗ đồ ăn này….
Ta đang là người bệnh, không cho sơn hào hải vị, ít nhất cũng phải có gà vịt thịt cá tẩm bổ mới đúng chứ.
“Mấy món này quá thanh đạm rồi.” Ta lên án bọn họ.
“Đây là thái y nói,” Lâm An Đình nói tỉnh bơ: “Nàng phải kiêng ăn dầu mỡ cay nóng.”
Ta phát hỏa: “Tại sao ta phải nghe thái y nói, thái y quản được ta ăn cái gì sao? Ta không biết, ta muốn ăn giò kho, thịt kho tàu, gà xả ớt, cá hầm ớt!”
Ta bắt đầu lăn lội la lối.
Lâm An Đình không thèm phản ứng, hắn chỉ nhìn ta nói: “Nhưng hiện tại nàng đang có thai.”
Ta cứng đờ người.
Bình luận facebook