3
Cố Tả, tôi đã không còn quan tâm đến cái nhìn của anh về tôi nữa rồi.
Tôi không quan tâm anh đeo tai nghe hay là cúi đầu giải đề hay là vờ như không nghe thấy nữa.
Tôi đã không còn quan tâm nữa.
4
Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường trong nhà mình.
Mẹ tôi bưng một bát cháo trắng để lên trên bàn, bà lo lắng nhìn tôi rồi hỏi: “Hữu Hữu, con đừng liều mạ.ng như thế nữa, chúng ta cũng sắp trả xong ti.ền nợ người ta rồi, mẹ và bố con vẫn còn kiếm ti.ền được mà…”
“Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa, trả n.ợ càng sớm thì càng thoải mái mà.” Tôi gượng cười, nỗi khổ khi bị người ta đòi n.ợ và ánh mắt gh.ẻ lạnh từ người khác chẳng khác nào con dơi trong bóng tối đang cố gắng hút lấy tinh thần và sức khỏe của gia đình.
Mẹ tôi ngừng lại một chút rồi hỏi dò: “Cái người đưa con về tối hôm qua ấy, trông cậu ấy có vẻ giống Cố Tả nhỉ…”
Tôi điên cuồng theo đuổi Cố Tả thế nên người nào cũng biết.
Hồi đó gia đình tôi vẫn còn dư giả. Bố mẹ tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi vui vẻ là được. Bọn họ cũng không để ý đến chuyện tôi yêu sớm, thậm chí khi đó mẹ tôi còn là fans nhan sắc của Cố Tả nữa.
Tôi ngậm miếng cháo trắng ở trong miệng: “Vâng, trông anh ấy hơi giống Cố Tả ạ.”
“Nếu như không phải lúc đó gia đình mình xảy ra bi.ến cố thì có lẽ con và Cố Tả đã ở bên nhau rồi cũng nên. Con cũng không phải chịu khổ nhiều đến thế…” Mẹ tôi nghẹn ngào nói.
“Mẹ ơi, mẹ đang nói linh tinh gì vậy ạ? Chẳng phải bây giờ con vui vẻ lắm sao? Chuyện lúc trước, mẹ nhắc tới anh ấy làm gì?” Tôi vờ như vui vẻ ăn hết sạch bát cháo rồi thỏa mãn ợ một tiếng: “Gia tài bạc triệu cũng không sánh bằng cơm mẹ nấu đâu ạ. Hơn nữa điều tuyệt vời nhất chính là con muốn ăn thêm một bát nữa.”
Mẹ lo lắng nhìn tôi rồi bưng bát đi ra ngoài.
Tôi nằm ở trên giường rồi cố gắng chắp vá những mảnh ký ức lại với nhau.
Trước cửa khách sạn, Hạ Quân say rượu mặt đỏ bừng bừng cười hớn hở chào tạm biệt tôi.
Lúc Cố Tả bế tôi để vào trong xe anh nhíu mày lại lẩm bẩm: “Sao lại gầy thế này?”
Tôi ngồi ở hàng ghế sau, nằm bò trên người Cố Tả rồi cứ lảm nhảm với anh.
“Cố Tả, anh thấy không, tôi không còn để ý đến anh nữa rồi.”
“Tôi nói nhỏ cho anh nghe nhé, tôi đã kết hôn với người khác rồi đấy, nhưng anh ấy lại không yêu tôi.”
“Cố Tả, anh nói thử xem, trên đời này thật sự có người không xứng có được tình yêu sao?”
“Cố Tả, anh có biết cảm giác thích một người nhưng chưa từng được người ấy đáp lại tuyệt vọng đến nhường nào không?”
Cố Tả cõng tôi đi trên hành lang vừa tối vừa cũ kỹ đi lên tầng bốn.
Anh cao lớn hơn trước rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Bờ vai rộng rãi vững chắc, mùi hương bạc hà quẩn quanh khiến cho hành lang thường ngày chật chội nay như lại như được tắm nắng vậy.
Có lẽ anh sẽ thấy bùi ngùi nhỉ?
Mười năm trước lúc anh tới nhà tìm tôi để lấy lại những quyển sách tôi mượn anh nhưng không trả. Tôi vẫn sống trong căn biệt thự như nhà anh.
Tôi nấp đằng sau tấm rèm cửa sổ dày cộp, không đợi anh tìm thấy tôi đã đột nhiên nhảy ra rồi hét to lên: “Cố Tả, ngày cậu lấy tớ, tớ sẽ trốn ở đây. Cậu đừng có mà không tìm thấy tớ đấy nhé.”
Mười năm sau, căn nhà bây giờ chỉ bằng một phần mười căn biệt thự, cửa sổ vừa nhỏ vừa cao được che bởi một tấm thảm cũ bỏ đi.
Chắc là anh cũng cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi nhỉ.
Nếu như muốn chấm dứt hoàn toàn quá khứ huy hoàng, thôi thì cứ để cho anh tự mình làm đi? Rất nhiều năm về trước, tôi đã từng rất quyến luyến anh. Tôi nghĩ tới cảnh tượng tôi và anh sóng bước đi bên nhau qua từng góc phố lớn nhỏ, ngắm nhìn hoàng hôn cô đơn và hoa hồng héo tàn.
Dù cho có rời xa thì tận sâu trong trái tim tôi cũng chưa từng quên đi. Có lẽ thứ khiến tôi vấn vương không phải là tình yêu bồng bột tuổi trẻ mà là những ngày tháng đơn giản vui vẻ duy nhất ấy trong cuộc đời tôi.
Nhưng đáng tiếc, mọi thứ đều do số phận an bài.
5
Sau bữa ăn ngày hôm đó, Cố Tả và Hạ Quân đã giúp tôi bán được mấy đơn hàng trang thiết bị y tế nữa.
Bởi vì tuổi tác của chúng tôi cũng xêm xêm nhau và cái miệng nhanh nhảu này của tôi bọn họ không trở thành khách hàng quý của tôi mà lại trở thành bạn bè.
Hẹn nhau đi ăn uống hai lần ở quầy thịt nướng trên đường đại học, vừa gặm xiên nướng vừa uống bia.
Mới nhập cuộc được một lúc, Hạ Quân đã say mèm nằm vật trên chiếc ghế ở bãi biển rồi vung tay vung chân liên tục.
Chỉ còn lại mỗi tôi và Cố Tả vừa uống rượu vừa tám chuyện với nhau. Chúng tôi nói về bộ phim mình yêu thích, nói về trang thiết bị y tế mới được đưa ra thị trường, những việc máu chó bất ngờ xảy ra ở phòng cấp cứu và những bộ phim “tranh đấu” diễn ra hàng ngày trong công ty tôi.
Chúng tôi ăn ý đều tránh nhắc đến những chuyện trước kia.
Giống như gió im mặt biển lại lặng vậy.
Gần đây con thú lớn trong lòng tôi đang vật lộn với quá khứ, để rồi chậm rãi khịt khịt mũi từ từ chìm vào giấc ngủ trước từng cái nhíu mày, từng nụ cười của Cố Tả.
Từ chối một trăm hai mươi tám lần, xa vời vợi.
Thế nhưng có những cảm giác luôn khơi gợi lại chuyện cũ.
Cũng giống như lúc này đây, khi Cố Tả mua đi thuốc trở về anh còn mua thêm một chai nước hoa quả, anh nói “Cô đừng uống rượu nữa, uống nước hoa quả đi.”
Là nước đào của hãng Nayuki.
Đào, Cố Tả.
Cố Tả dị ứng với đào lông.
“Cố Tả, tôi thích anh nhất, cũng thích ăn đào nhất. Thật khó lựa chọn giữa việc không ăn đào và anh.”
“Không cần lựa chọn, đào và cô tôi đều không thích.”
Anh… còn nhớ tôi thích ăn đào không nhỉ?
Tôi sờ chai nước hoa quả màu hồng rồi kiếm tìm đáp án bằng ánh mắt.
Chàng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng trong ký ức của tôi đang lướt lướt những ngón tay thon dài trên màn hình điện thoại. Cũng đúng vào lúc này anh chậm rãi ngước mắt lên chạm phải ánh mắt của tôi, anh cười nói: “Cô không thích à? Là nhân viên cửa hàng giới thiệu, để tôi mua chai khác cho cô.”
“Không phải.” Tôi vội vàng cắm ông hút vào, tự cười nhạo bản thân đa tình.
“Tuần sau cô đến chỗ tôi nội soi dạ dày đi. Cô uống rượu nhiều như thế, niêm mạc dạ dày rất dễ bị tổn thương.”
Tôi hoảng hốt cắn ống hút mắt nhìn thẳng vào mắt anh ba giây.
“Này lang băm, anh đã bắt đầu chèo kéo khách hàng bằng tiệc rượu rồi hả?”
“Này nhé, tôi khó hẹn trước lắm đấy cô biết không? Đồ trình dược viên vô danh tiểu tốt.”
“Đồ lang băm, đồ lang băm, đồ lang băm.”
“Trình dược viên vô danh, trình dược viên vô danh.”
Cố Tả cười lên trông vừa đẹp trai lại còn dịu dàng.
Làm tôi nhớ tới một câu trong sách.
Anh không cười cũng như cười, nụ cười tựa cam lộ.
6
“Hữu Bảo Bảo.” Hạ Quân để tay trong túi áo blouse, anh ta chạy tới.
Ở hành lang phía sau, Cố Tả đang nói chuyện với mấy bác sĩ tuổi tuổi, dáng người anh cao lớn lạnh lùng, thứ ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ trên người anh khiến đôi mắt tôi đau nhói.
“Anh cứ từ từ, tôi đợi anh.” Đợi đến khi Hạ Quân chạy đến bên cạnh tôi mới chỉ tay ra đằng sau: “Anh không đi nghe sếp chỉ dạy à?”
Hạ Chúc quay đầu lại nhìn, anh ta nói: “Đó không phải là chỉ dạy mà là thần tiên đánh nhau, bọn họ đang hội chẩn và bàn bạc về phương án trị liệu.”
“Vậy Cố Tả…”
“Tất nhiên Cố Tả là bậc thầy rồi.”
Tôi ngạc nhiên, trong ấn tượng của tôi thành tích hồi cấp ba của Cố Tả cũng chỉ như tôi thôi à.
“Cô không biết sao? Tả sắp được lên chức phó chủ nhiệm khoa ngoại rồi đấy. Trong bệnh viện có luật bất thành văn chính là hễ ai chuyển xuống khoa cấp cứu công tác một năm thì chắc chắn sẽ được đề bạt.”
Hạ Quân nói không ngớt lời về Cố Tả, anh ta vừa kiểu ngưỡng mộ lại vừa ngoan ngoãn giống như một cô vợ nhỏ ở trong xã hội phong kiến vậy.
“Nói ra thì rõ ràng Cố Tả có thể kiếm ăn bằng gương mặt của anh ấy nhưng nghiệp vụ còn đẹp trai hơn cả. Bài báo, luận văn ở trong Học viện y dược M.D thuộc hàng top trong nước, ở nước ngoài đều đăng đến mỏi cả tay…”
Tôi lại nhớ tới lúc trước mình có nói Cố Tả là lang băm, xấu hổ ch.ết mất thôi.
“Fans bạn gái của Tả đông lắm đó. Ngay cả bác sĩ Trần Tịnh Nguyệt không vừa mắt một ai đến khi Cố Tả tới bệnh viện cũng phải bám chặt lấy không buông ấy chứ.”
Tôi ngạc nhiên há hốc miệng.
Những lời tiếp theo của Hạ Quân càng kích thích hơn: “Nhưng mà, theo như những gì tôi quan sát được thì hình như Tả có bạn gái rồi ấy.”
“Anh ấy có bạn gái rồi ư? Là ai vậy?” Tôi cố gắng kìm nén sự căng thẳng trong lòng mình lại, sáp lại gần vểnh tai lên chuẩn bị nghe đáp án.
“Bác sĩ Hạ, cậu rảnh lắm đúng không?” Giọng nói trầm thấp của Cố Tả đột nhiên vang trên đỉnh đầu.
Tôi và Hạ Quân giống như hai đứa trẻ đang đi nói xấu mà bị người khác tóm tại trận.
Thế nhưng Hạ Quân lại bán đứng tôi trước: “Tả này, Hữu Hữu biết hôm nay là sinh nhật cậu nên muốn mời cậu đi ăn cơm đấy.”
Nói dối.
Rõ ràng tôi đến đây tìm bọn họ là để ký hợp đồng mua bán thiết bị y tế mà.
“?” Cố Tả đeo khẩu trang nghiêng đầu sang nhìn tôi.
“À đúng đó, tôi đã đặt xong nhà hàng rồi, ở bắc đường Trung Sơn.” Lòng tôi rối như tơ vò, nhét hợp đồng mới lấy ra được một nửa vào lại trong túi.
“Được thôi.” Anh trả lời rất dứt khoát, khiến cho cả tôi và Hạ Quân đều ngạc nhiên trợn trừng mắt.
“Tả, chẳng phải tối nay cậu…”
“Tạm thời hủy rồi.” Cố Tả nhướng mày ngắt lời Hạ Quân, sau đó anh quay sang nhìn tôi: “Cô đợi tôi ở khu phòng khám trước, tôi đi thay quần áo.”
7
Cố Tả mặc một chiếc áo hoodie trắng, một chiếc quần jean màu đen và mang một đôi giày trắng, tóc mái để thả tùy ý xuống trán trông vừa sạch sẽ vừa lạnh lùng.
Đôi chân vừa dài vừa thẳng sải bước dưới chiếc áo hoodie khiến cho bệnh nhân chú ý đến.
“Cố Tả, anh tan làm rồi à?” Bác sĩ Trần Tịnh Nguyệt đuổi theo.
“Ừ.” Cố Tả đi đến bên cạnh tôi rồi dừng lại, lúc này bác sĩ Trần mới chú ý đến người mặc váy liền trơn trang điểm nhẹ nhàng là tôi.
Tôi nhớ tới Hạ Quân từng nói rằng Trần Tịnh Nguyệt đang theo đuổi Cố Tả. Tôi nhìn sang thì chạm phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi của cô ta.
Tôi ngẩn người ra.
“Hôm nay tôi không lái xe, anh có thể cho tôi đi nhờ được không?” Bác sĩ Trần hỏi.
“Tôi có hẹn rồi.” Cố Tả trả lời: “Không tiện.”
“Vậy anh đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm là được.” Bác sĩ Trần nhìn tôi giống như đang thị uy: “Cô không để ý chứ?”
Bệnh nghề nghiệp, tôi lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không ngại.”
Năm phút sau tôi mới thấy hối hận về quyết định vừa rồi của mình, ước gì tôi có thể nhảy ngay xuống xe để chạy trốn.
“Bắc đường Trung Sơn ư? Người ở đó rất tạp nham, tôi chưa bao giờ đi tới đó. À có một quán đồ Pháp mới mở ở trung tâm tài chính, ngon lắm.”
First Blood!
“Khương Hữu, cô là trình dược viên mà đi uống rượu với đàn ông thì nguy hiểm lắm. Tôi không làm như cô được.”
Double kill!
“Ở trong bệnh viện ấy tôi hay có mấy trình dược viên nữ có quan hệ mập mờ với bác sĩ ấy, khó mà giữ được giới hạn.”
Triple kill!
Cảnh báo HP.
Nhưng bác sĩ Trần vẫn không có ý định tha cho tôi.
“Khương Hữu này, bọn họ nói chồng cũ của cô…”
“Bác sĩ Trần, vẻ đẹp của một người phụ nữ không chỉ là một vẻ thôi đúng không?” Cố Tả lười biếng đặt tay lên vô lăng trong lúc đợi đèn đỏ, anh nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Hay có thể nói, nếu như trình dược viên và bác sĩ không bình đẳng vậy thì giữa bác sĩ với nhau có phải cũng thế không?”
Ngừng lại một chút, Cố Tả lại bổ sung thêm một câu: “Hay là cô cũng phải có trên ba mươi luận văn SCI được công bố thì mới có thể khiến tôi nói chuyện tử tế với cô được?
Cố Tả..., qua gương xe tôi nhìn thấy gương mặt rất nhanh đã khôi phục lại sự hờ hững như thường ngày của Cố Tả, nhưng trong ánh mắt khóe miệng của anh vẫn còn vương nụ cười lạnh lùng.
Nhìn theo bóng lưng tức giận đùng đùng của bác sĩ Trần, tôi khẽ nói với Cố Tả: “Ban nãy… sau này anh đừng thế nữa. Chỉ vì cô ấy thích anh nên muốn theo đuổi anh thôi mà.”
Cố Tả gõ nhẹ đầu ngón tay lên vô lăng, anh vẫn còn chưa hết giận: “Năm đó khi cô theo đuổi tôi, cô cũng không có nhiều ác ý đến thế với những người xung quanh tôi.”
Dường như đã chạm phải vấn đề nhạy cảm, đột nhiên chúng tôi lặng hẳn đi.
Tiếng nhạc du dương, cơn gió mát mẻ ngoài cửa sổ thổi tới vờn quanh chúng tôi.
Bình luận facebook