Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
Chương 13: Rùa!
Đã đến những ngày nghỉ hè mà Tôn Noãn Tịch ao ức nhất. Cơ mà nghỉ chưa được nửa tháng đã phải học phụ đạo.
Nói đến phụ đạo thì 'ông thầy' dạy cô rất là tài giỏi tuy ' trẻ người ' nhưng chẳng hề ' non dạ '. 'Thầy 'ấy dạy kèm cho cô tất cả môn chính. Thấy siêu không? Thấy ấy không phải ngườu thành phố mà là người bản địa, thầy ấy không cách xa nhà cho lắm mà là cách nhau chủ mấy bước chân. Nhà cô với nhà ' 'thầy' chỉ cách nhau một cái bờ rào đặc biệt là phòng chỉ cách nhau 2 cái cửa sổ. Người ' thầy ' này đúng thật chỉ cách cô có 1 tuổi. Đó...là....thầy Lục kính mến mà Tôn Noãn Tịch chưa bao giờ hoan nghênh lắm!!!
Ông 'Thầy ' thường ngày rất ít nói nhưng một khi nói là như trống đánh chiêng gõ, ầm ầm hết cả phòng!
Tôn Noãn Tịch ngày đầu sang học đã là mất sức sống. Chứ nói thật thì nhìn bản mặt mọt sách ông ta đã thấy mất nguồn sống rồi!
Đến ngày thứ 2 của buổi học Lục Triển Bách phải tức tốc chạy sang phòng con em kia.
- Tôn Noãn Tịch em xem em có phải con gái không? Mà như em cũng chẳng phải con trai cái gì! Em có thấy ai như em không, để con trai vào gọi một cô gái dậy em có thấy sấu hổ không? Dậy đi thôi Tôn Noãn Tịch, đã 8h rồi em còn ôm giường làm gì. Em phải học hỏi Viên Băng Nghiên, 6h đã dậy tập thể dục, Nhạc Ly Khả 7 h đã bắt đầu học phụ đạo... Em có thấy em lười lắm không? Hả!
Lục Triển Bách ầm ỹ lên như không tha cho con bé nào đó đang ôm giường!
- Được rồi! Anh không cần phải ầm ỹ đến vậy đâu. Anh đi đi tí nữa em sang!
- Cho em 5 phút!
Lục Triển Bách nói xong chồm về nhà.
5 phút! 5 phút!
Tôn Noãn Tịch dật mình tỉnh dậy chạy chối chết vào nhà vệ sinh sau đó cầm vội chiếc bánh trên bàn quay ra cái cửa sổ!
....
- Em chậm mất 2 phút! Lục Triển Bách chễm chệ trên chiếc ghế xoay ngay bàn học, lẳng lặng giở trang sách...
- Anh không biết rằng con rùa đi chậm như vậy làm chậm như vậy mà lại có tuổi thọ cao hơn con hổ sao?
- Em muốn là động vật cấp đấy sao? Bây giờ anh mới biết em không muốn làm người!
- Lục Triển Bách! Anh thật biết trêu ngươi người khác!
- Em đã tự mình so sánh em với con rùa còn gì. Em và rùa chẳng khác nhau là bao nhưng khác ở chân, em xem rùa đi bằng 4 chân em? 2 chân. Có phải em là rùa đầu thai không?
- Lục Triển Bách anh chỉ giỏi bắt nạt em...
Lục Triển Bách không nhịn được cười trước khuôn mặt thẹn quá hóa giận của cô bé...
- Em nói vậy hơi oan cho anh!
Đã đến những ngày nghỉ hè mà Tôn Noãn Tịch ao ức nhất. Cơ mà nghỉ chưa được nửa tháng đã phải học phụ đạo.
Nói đến phụ đạo thì 'ông thầy' dạy cô rất là tài giỏi tuy ' trẻ người ' nhưng chẳng hề ' non dạ '. 'Thầy 'ấy dạy kèm cho cô tất cả môn chính. Thấy siêu không? Thấy ấy không phải ngườu thành phố mà là người bản địa, thầy ấy không cách xa nhà cho lắm mà là cách nhau chủ mấy bước chân. Nhà cô với nhà ' 'thầy' chỉ cách nhau một cái bờ rào đặc biệt là phòng chỉ cách nhau 2 cái cửa sổ. Người ' thầy ' này đúng thật chỉ cách cô có 1 tuổi. Đó...là....thầy Lục kính mến mà Tôn Noãn Tịch chưa bao giờ hoan nghênh lắm!!!
Ông 'Thầy ' thường ngày rất ít nói nhưng một khi nói là như trống đánh chiêng gõ, ầm ầm hết cả phòng!
Tôn Noãn Tịch ngày đầu sang học đã là mất sức sống. Chứ nói thật thì nhìn bản mặt mọt sách ông ta đã thấy mất nguồn sống rồi!
Đến ngày thứ 2 của buổi học Lục Triển Bách phải tức tốc chạy sang phòng con em kia.
- Tôn Noãn Tịch em xem em có phải con gái không? Mà như em cũng chẳng phải con trai cái gì! Em có thấy ai như em không, để con trai vào gọi một cô gái dậy em có thấy sấu hổ không? Dậy đi thôi Tôn Noãn Tịch, đã 8h rồi em còn ôm giường làm gì. Em phải học hỏi Viên Băng Nghiên, 6h đã dậy tập thể dục, Nhạc Ly Khả 7 h đã bắt đầu học phụ đạo... Em có thấy em lười lắm không? Hả!
Lục Triển Bách ầm ỹ lên như không tha cho con bé nào đó đang ôm giường!
- Được rồi! Anh không cần phải ầm ỹ đến vậy đâu. Anh đi đi tí nữa em sang!
- Cho em 5 phút!
Lục Triển Bách nói xong chồm về nhà.
5 phút! 5 phút!
Tôn Noãn Tịch dật mình tỉnh dậy chạy chối chết vào nhà vệ sinh sau đó cầm vội chiếc bánh trên bàn quay ra cái cửa sổ!
....
- Em chậm mất 2 phút! Lục Triển Bách chễm chệ trên chiếc ghế xoay ngay bàn học, lẳng lặng giở trang sách...
- Anh không biết rằng con rùa đi chậm như vậy làm chậm như vậy mà lại có tuổi thọ cao hơn con hổ sao?
- Em muốn là động vật cấp đấy sao? Bây giờ anh mới biết em không muốn làm người!
- Lục Triển Bách! Anh thật biết trêu ngươi người khác!
- Em đã tự mình so sánh em với con rùa còn gì. Em và rùa chẳng khác nhau là bao nhưng khác ở chân, em xem rùa đi bằng 4 chân em? 2 chân. Có phải em là rùa đầu thai không?
- Lục Triển Bách anh chỉ giỏi bắt nạt em...
Lục Triển Bách không nhịn được cười trước khuôn mặt thẹn quá hóa giận của cô bé...
- Em nói vậy hơi oan cho anh!
Bình luận facebook