Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19-20
Chương 19
Chiếc vòng cổ cỏ bốn lá trước mắt đã kinh qua năm tháng, nhưng vì được bảo quản rất tốt nên mặt ngoài vẫn sáng bóng, không bị gỉ chút nào.
Mẹ Phán Phán nghiêm túc xem kĩ chiếc vòng cổ kia, như nắm lấy những hoài niệm và tiếc nuối mà nhẹ nhàng vuốt ve vài lần. Những kí ức xưa đã bị chôn sâu theo chiếc vòng cổ lại hiện về trong đầu bà, bà cười nhẹ, khóe mắt dần ướt nhòe.
“Chiếc vòng cổ này là quà sinh nhật tôi tặng cho Phán Phán năm con bé tám tuổi, mong nó có thể may mắn và can đảm vượt qua bạo bệnh. Lúc nhận quà con bé rất vui, lúc nào cũng đeo trên mình, sau này bị mất, tôi tìm rất lâu nhưng mãi vẫn không thấy.” Bà nói rồi lau nước mắt, vội bảo: “Các cậu vào nhà trước đi. Trong phòng chưa dọn dẹp có hơi lộn xộn, các cậu đừng để ý.”
Trong phòng giống như lời bà nói, chất đầy đồ vụn vặt, tủ dựa tường còn có một khung ảnh, trong ảnh là một nhà ba người của Dư Phán Phán. Khi ấy hẳn ba người đang đi nghỉ bên bãi biển, nở nụ cười thật tươi nhìn về phía ống kính.
“Cha của Phán Phán ra ngoài uống rượu rồi, chắc tới khuya mới về. Từ lúc Phán Phán gặp chuyện không may, căn nhà này không còn như trước nữa.” Mẹ Phán Phán cười khổ, nói: “Các cậu tìm thấy chiếc vòng cổ này ở đâu vậy?”
Trịnh Kình kể lại chuyện Dư Phán Phán chơi với Lục Ngô, để khỏi lộ thân phận, anh cố ý không nói rõ tuổi hiện tại của Lục Ngô.
Mẹ Phán Phán rất xúc động, không ngờ nhiều năm như thế mà vẫn còn người cùng nhớ mong Phán Phán như nhà bà.
“Chả trách khoảng thời gian kia tâm trạng của Phán Phán rất tốt, lúc nào cũng ồn ào đòi ra ngoài tìm bạn chơi, còn không cho tôi đi theo nữa. Mặc dù tôi lo lắng nhưng thấy con bé vui như vậy tôi cũng không ngăn cản. Giờ ngẫm lại, tôi thật sự rất cảm ơn cậu ấy đã ở bên cạnh Phán Phán vào lúc con bé khó khăn nhất. Dạo ấy, mỗi lần nghĩ đến việc đi tìm bạn chơi, Phán Phán lập tức lên tinh thần, Lục Ngô đã cho con bé rất nhiều dũng khí để chiến đấu với bạo bệnh. Mặc dù căn bệnh vẫn không tha cho con bé, nhưng Phán Phán ra đi rất thanh thản. Thế nên phiền các cậu cảm ơn Lục Ngô giúp tôi, cảm ơn cậu ấy vẫn còn nhớ con gái của tôi. Con gái tôi bạc mệnh. Hóa trị của con bé không tệ, nhưng lần đó bệnh của con bé bộc phát quá bất thường, lúc tôi nhìn con bé lần cuối, con bé có vẻ rất lo lắng, cứ như muốn nói gì với tôi, nhưng cuối cùng lại không bộc bạch được. Giờ nghĩ lại, có lẽ con bé muốn nhờ tôi giúp nó nói lời tạm biệt với Lục Ngô.”
Lần đó chia tay, cô bé không hề nghĩ rằng mình sẽ không còn được gặp Lục Ngô nữa. Trước khi cô ấy qua đời chỉ tâm tâm niệm niệm lo lắng cho mỗi Lục Ngô. Cô sợ mình không nói lời tạm biệt, Lục Ngô sẽ mãi đứng ở nơi đó mà chờ cô. Hệt như những gì cô ấy nghĩ, Lục Ngô thật sự vẫn đứng nơi đó đợi cô, chỉ là cuối cùng cũng không thể đợi đến lúc cô quay lại.
Lúc hai người đứng dậy tạm biệt, mẹ Phán Phán đưa lại chiếc vòng cổ kia cho Trịnh Kình, nhờ anh chuyển nó cho Lục Ngô: “Phán Phán đã mất rồi, cậu ấy chờ Phán Phán nhiều năm như thế, chiếc vòng cổ này nên đưa cho cậu ấy làm kỉ niệm đi, có ích hơn là đưa cho tôi.”
Trịnh Kình không từ chối, nhận lại chiếc vòng cổ, vừa đi anh lại chợt nhớ ra gì đó, nói: “Có thể cho tôi biết mộ của Dư Phán Phán ở đâu được không?”
*
Hai người rời khỏi nhà Dư Phán Phán, xuống thang máy, rời khỏi căn hộ, trong lòng đều có chút bùi ngùi. Đối với yêu quái mà nói, ba mươi năm chỉ như một cơn gió thoảng qua, nhưng đối với nhân loại mà nói lại là năm tháng dài đằng đẵng.
Tiêu Chước không khỏi thở dài: “Không ngờ Lục Ngô còn chưa bắt đầu một mối tình đã thất tình rồi.”
Trịnh Kình nghe thế quay đầu nhìn cậu một cái, không biểu lộ ý kiến.
Tiêu Chước hãy còn đang bùi ngùi, chợt cậu không giấu nổi tò mò, hỏi Trịnh Kình: “Tại sao ai cũng đều muốn yêu vậy, anh nói xem, yêu là cảm giác như thế nào?”
Trịnh Kình không có chút hứng thú gì với chủ đề này, thuận miệng nói cho có: “Chắc là có cảm giác hạnh phúc tốt đẹp.”
Tiêu Chước hiểu như không hiểu, đi một hồi lại quay sang hỏi Trịnh Kình: “Vậy anh từng yêu chưa?”
Bước chân của Trịnh Kình đột nhiên khựng lại, vẻ mặt cũng có hơi mất tự nhiên, nhưng đều bị anh che giấu đi, anh ngay thẳng mà đáp: “Đương nhiên là có, rất nhiều. Sao? Đừng bảo cậu chưa yêu lần nào hết nhé?”
Tiêu Chước xấu hổ nói: “Hồi trước chỉ tập trung kiếm ăn, yêu quái nào ăn ngon, yêu quái nào không ăn được thì tôi biết hết, nhưng mà từ đó đến giờ không hề nghĩ đến chuyện yêu đương với mấy cô ấy.”
Trịnh Kình nghe thế kinh ngạc nhướng mày: “Lúc trước cậu ăn nhiều yêu quái lắm à?” Anh vừa nói vừa lẳng lặng dịch sang bên một chút, ánh mắt nhìn Tiêu Chước khó giấu được sự e dè.
Tiêu Chước vội giải thích: “Những chuyện đó đã qua lâu rồi. Lúc ấy tôi không biết không thể ăn thịt yêu quái bừa bãi được, sau này biết rồi tôi không ăn yêu quái nữa. Tôi đã cải tà quy chính rồi, thật sự.”
Để khiến Trịnh Kình tin lời mình nói, cậu cố gắng hết sức để làm vẻ mặt thật chân thành.
Trịnh Kình nhớ tới chuyện của Chư Hoài, nhất thời lâm vào trầm lặng.
Tiêu Chước hơi khựng lại, như biết Trịnh Kình đang nghĩ gì, nhanh chóng bổ sung: “Chư Hoài là yêu quái xấu. Gã ta đã ăn quá nhiều người, tôi vì dân trừ hại mà thôi.”
Trịnh Kình xoa xoa ấn đường, quyết định không đào sâu vào đề tài này với Tiêu Chước nữa.
Yêu quái tốt hay xấu căn bản không phải là trọng điểm, trọng điểm là dù cho người hay yêu, một khi máu chảy đầm rơi sẽ vừa tanh vừa thối, Trịnh Kình thích sạch sẽ, chưa nói đến đưa vào miệng, anh không biết sao Tiêu Chước có thể ăn được nữa.
Tiêu Chước hiển nhiên cũng thấy đề tài này không được hay lắm, lại quay về chủ tài cũ: “Vậy anh từng yêu yêu quái như thế nào? Bọn anh nắm tay chưa? Hôn nhau chưa? Sinh con chưa? Lúc yêu nhau có phải có cảm giác kì diệu lắm không?”
Trịnh Kình làm gì biết anh đã từng yêu yêu quái như thế nào, đành thuận miệng nói: “Hỏi nhiều thế làm gì? Có nói cậu cũng chả hiểu, cậu yêu một lần là biết ngay thôi.”
Hiển nhiên Tiêu Chước bực mình vì sự qua loa của anh, quấn lấy anh, nghĩ xem nên hỏi gì tiếp theo. Trịnh Kình sợ nói nữa cây kim trong bọc sẽ lòi ra, vội giục cậu: “Chẳng phải cậu còn trong ca làm à? Mau về đi. Trốn việc lâu như thế mà bị ông chủ phát hiện sẽ bị trừ lương đấy.”
“Không sao. Ông chủ không biết đâu. Đồng nghiệp của tôi đi làm toàn cúp việc chạy đi cho mèo hoang ăn.” Cậu cũng học được từ “cúp việc” từ đồng nghiệp mình.
Tiêu Chước nói chuyện vô cùng tự tin, không hề phát hiện cậu đã vô tình bán đứng đồng nghiệp của mình luôn rồi.
Là ông chủ sau màn của khách sạn Gia Nguyên, Trịnh Kính nghe xong lời này lập tức rơi vào trầm tư, ngẫm xem có phải Gia Nguyên đã quản lý nhân viên quá lỏng lẻo rồi hay không.
Tiêu Chước mà không nói, anh còn chẳng biết có người cúp việc khi đi làm. Có nên trừ lương Tiêu Chước, để cậu cảm nhận được cái gì gọi là lòng người hiểm ác không đây?
Đương nhiên, vì công việc bận rộn, hơn nữa dù sao khách sạn Gia Nguyên cũng là một sản nghiệp nhỏ không quan trọng dưới danh nghĩa của anh, cho nên chuyện trừ lương đã nhanh chóng bị Trịnh Kình quên lãng, trở thành chuyện của sau này.
*
Mẹ La Quỳnh làm xong phẫu thuật bắt cầu động mạch vành, phẫu thuật rất thành công, để bổ sung dinh dưỡng cho bà, mỗi ngày La Quỳnh đều đổi một kiểu cơm dinh dưỡng khác nhau.
Đến bệnh viện nhiều lần, Tiêu Chước cũng dần quen thuộc với bọn họ, còn kết bạn wechat với La Quỳnh nữa. Có lúc La Quỳnh ở lại bệnh viện không đi mua được sẽ nhờ Tiêu Chước mang đồ đến giùm.
Lục Ngô đến ở Cục quản yêu, cây hòe già kia vẫn còn trong trong bệnh viện, chưa bị chặt đi.
Tiêu Chước đứng dưới cây hòe, vẫn luôn thắc mắc tại sao cái cây này vẫn chưa bị chặt. Dù sao bây giờ có chặt nó cũng không trở ngại gì cả. Trong đầu cậu nghĩ như thế, nhưng không nhận ra mình đã nói thành tiếng.
Trùng hợp chủ nhiệm Từ đi ngang qua, nghe thế thuận miệng trả lời: “Cây hòe già đã ở bệnh viện từ đó đến giờ rồi, ai cũng bảo cây hòe linh, nếu không phải vì mọi người đồn ầm lên, ai mà nỡ chặt? Cũng may thời gian này gió lặng sóng yên, không phát sinh chuyện gì kì quái nữa, nên bệnh viện mở cuộc họp quyết định tiếp tục giữ nó lại.”
Tiêu Chước nhìn chủ nhiệm Từ, nhớ ra người này là người đàn ông đeo kính đã dẫn đạo sĩ đến bệnh viện để xua quỷ đêm đó.
Chủ nhiệm Từ nói xong nhìn sang Tiêu Chước, vẻ mặt ông ta lộ vẻ hoang mang: “Sao tôi lại có cảm giác cậu trông quen quen nhỉ? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?”
Ông ta vẫn cảm thấy mình đã nhìn thấy Tiêu Chước ở đâu rồi, hơn nữa lúc đó còn xảy ra nhiều chuyện không bình thường nữa, ông ta cố suy nghĩ thật kĩ nhưng kí ức rất mơ hồ, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Tiêu Chước biết kí ức của ông ta đã bị xử lý, cũng không vạch trần, cười cười nói: “Chắc là lúc đưa cơm vô tình gặp mặt.”
Chủ nhiệm Từ không hề nghi ngờ mà gật đầu. Bởi vì mãi không nghĩ ra nổi ông ta dứt khoát bỏ cuộc không nghĩ nữa.
Tiêu Chước mang cơm đến phòng bệnh số 10, lúc chuẩn bị gõ cửa đi vào, đột nhiên phát hiện có một bóng dáng quen thuộc ở cầu thang bên cạnh, thoạt nhìn như mẹ của La Quỳnh.
Đi đến cầu thang, Tiêu Chước phát hiện cậu không nhìn lầm, người vừa nãy chính là mẹ La Quỳnh. Khoảng thời gian sau khi phẫu thuật bà được La Quỳnh chăm sóc cẩn thận, cơ thể hồi phục không tệ. Nhưng lúc bà không có người ở bên khó tránh khỏi nguy hiểm.
Tiêu Chước định đi sang hỏi bà ở đó làm gì, còn chưa kịp nói, mẹ La Quỳnh vội “Suỵt” một tiếng, ý bảo cậu đừng nói, tiếp tới lại dùng ngón tay chỉ sang góc dưới cầu thang.
Mới đầu Tiêu Chước không hiểu gì cả, đợi đến lúc nghe thấy giọng La Quỳnh, cậu lập tức hiểu ra.
“Đó giờ mày đều chỉ lo bản thân mình, có bao giờ nghĩ cho mẹ không? Mẹ gặp phải chuyện lớn như thế, phải đi qua quỷ môn quan một lần. Mày thì sao? Mày đến nhìn một cái cũng không thèm. Chị không dám bảo với mẹ rằng mày đã bốc hơi khỏi thế gian luôn rồi, sợ mẹ đau lòng, lừa mẹ rằng mày đi công tác, bảo tiền nằm viện đều do mày trả cả. Nhưng từ đầu đến cuối mày có bỏ ra đồng bạc nào không? Mày đã không có chí tiến thủ, lại còn dám đến tìm chị, tìm mẹ đòi tiền, mày đã kết hôn rồi, có con luôn rồi, tới lúc nào mới chịu hiểu chuyện đây? Mày có còn là con người không vậy?”
Ở góc cầu thang, một giọng nói không hề có cảm giác tội lỗi nào vang lên: “Đừng nói với tôi những chuyện vô dụng này nữa. Chuyện này chị rõ hơn tôi, tiền của cha mẹ chắc ở chỗ chị hết rồi nhỉ? Chị bảo đều là con ruột cả, vậy sao cho chị tiền mà không cho tôi? Tôi thấy rõ lắm, lòng bọn họ muốn ép tôi đến chỗ chết, chị là con ruột, còn tôi là con rơi, đơn giản như thế đấy.”
“La Tuân, mày còn có chút lương tâm nào không? Cha mẹ dám đưa tiền cho mày sao? Cho mày chắc đã sớm hết rồi. Lúc cha mất tốn bao nhiêu tiền mày có biết không, lần này mẹ phẫu thuật nếu không có mười vạn thì làm sao? Số tiền trước kia còn lâu mới đủ.”
“Tôi không quan tâm, hôm nay không lấy được tiền tôi sẽ không đi. Chị không đưa tôi thì tôi tìm mẹ đòi.”
Chương 20
Hai người tranh cãi ầm ĩ với nhau không ngừng ở cầu thang không hề biết mẹ mình đang đứng nghe ngay bên cạnh.
Cuối cùng vẫn là La Quỳnh lo mẹ mình phải chịu kích động, đành phải thỏa hiệp trước chuyển tiền cho La Tuân: “Mau cầm tiền rồi cút đi, từ giờ về sau tao không muốn nhìn thấy mày nữa. Mày cũng đừng nhận người chị này nữa.”
Cuộc đối thoại của hai người cứ thế kết thúc.
Tiêu Chước quay sang nhìn mẹ La Quỳnh, sắc mặt của bà trắng bệt, một chút máu cũng không còn, trông vô cùng đáng sợ.
Sau khi La Quỳnh ổn định tâm trạng mới đi lên, đột nhiên nhìn thấy mẹ mình cô sửng sốt, hoảng sợ nói: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Mẹ… mẹ nghe cả rồi sao?”
*
Tiêu Chước đưa cơm tới, không ở lại lâu, hiển nhiênLa Quỳnh và mẹ cô còn rất nhiều chuyện phải nói.
Lúc trước cậu nghe có người nói, bệnh viện là nơi có thể nhìn thấu nhân tính nhất, vốn dĩ cậu vẫn không hiểu, nhưng ngay lúc này cậu đã hiểu ra rồi.
Có người thiện lương hiếu thuận, tâm địa trong sáng, cũng có người bụng dạ ác độc, đáng sợ hơn cả thú dữ.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tiêu Chước vừa lúc gặp phải La Tuân. Vì thành công bòn được tiền nên trông gã ta rất hưng phấn.
Tiêu Chước nhíu mày lại, không phát ra tiếng động bắn một cục đá vào đầu gối đối phương.
Chân La Tuân khuỵu xuống, cả người gã ta lập tức đổ nhào về phía trước, chật vật ngã lăn xuống hành lang. Bởi vì trời mưa nên hành lang dính đầy nước bùn dơ bẩn, gã ta ngã chổng vó, đầu đập mạnh xuống nền, trong miệng toàn là bùn với cát.
“Ai?” La Tuân phun bùn cát ra, hoảng hốt la lên: “Ai giở trò đấy?”
*
Hải Thành liên tục đổ mưa nhỏ, mặt đường ẩm thấp, những chỗ trũng tạo thành những vũng nước đọng.
Tiêu Chước mặc áo mưa, đội mũ bảo hiểm, cùng đứng chờ đèn đỏ với những người đang cầm ô.
Phía đằng xa đối diện đèn đỏ là một cửa hàng vật nuôi có bảng hiệu rất lớn. Ngoài cửa hàng, có một cô gái mặc váy dài vừa mới ra khỏi cửa hàng, tay cô gái dắt một chú Alaska to lớn sạch sẽ.
Cô bung ô, chần chừ trước cửa hàng khá lâu, đầu tiên nhìn mặt đất đẫm nước, sau đó lại nhìn chú Alaska được tắm rửa thơm tho, cuối cùng cô đột nhiên khom người, mạnh mẽ ôm chú Alaska kia lên.
Trông chú Alaska kia rõ ràng nặng hơn cô gái ấy, Tiêu Chước thấy thế ngẩn người, hoàn toàn không hiểu tại sao cô gái bình thường không vặn nổi nắp chai lại có thể dùng sức khiêng chú Alaska kia lên.
Trong lòng cậu âm thầm bái phục, vừa lúc đèn xanh sáng lên, cậu không nán lại lâu mà chạy xe điện đi về phía khách sạn.
Về đến khách sạn, Tiêu Chước dừng xe, đi vòng xuống phòng bếp, biết tạm thời không còn đơn hàng nào cần giao, cậu về phòng nghỉ trước.
Trong phòng nghỉ chỉ có một mình Chúc Hưu An, Đổng Huy đi giao cơm chưa về. Tiêu Chước vừa đi vào, Chúc Hưu An đã hưng phấn bừng bừng giơ điện thoại ra trước mặt cậu, chia sẻ cho cậu tin tức nóng hổi.
Trong tin tức là một video trực tiếp. Trong video, một cậu thanh niên mạnh mẽ lên án việc tối qua nhà anh ta bị mất trộm, một cái notebook và hai cái điện thoại trị giá ba vạn. Đương nhiên chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là chú chó mà anh ta nuôi trong nhà cũng bị người ta trộm mất.
“Trộm đồ trộm tiền thì thôi đi, số tiền kia tôi không quan tâm, nhưng tại sao gã ta lại muốn trộm cún nhà tôi đi chứ?” Nói đến chuyện này vẻ mặt cậu thanh niên đầy tức giận và đau lòng, sự dịu dàng kia hoàn toàn khác với vẻ giận dữ của anh ta: “Cún nhà tôi có tình cảm rất sâu nặng với tôi, tôi nói gì nó cũng hiểu, rất thông minh. Tôi đã sớm coi nó như người nhà, thế mà gã ta lại bắt trộm người nhà của tôi…”
“Tiền bạc đều không quan trọng, mất rồi thì thôi. Nhưng tôi hi vọng đối phương nhìn thấy video này, có thể trả Đa Đa nhà tôi về, tôi không thể không có Đa Đa. Chỉ cần gã ta có thể trả Đa Đa về, những chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua hết. Nếu mọi người có tin tức, hoặc có thể cung cấp đầu mối giúp tôi tìm được Đa Đa, tôi nhất định lập tức hậu tạ ba vạn.”
Cuối video là tờ thông báo tìm chó anh ta đăng lên, trên đó có ảnh của chú chó. Chú chó kia cũng không lớn, phần lớn lông màu trắng, chỉ có vài chỗ màu đen.
“Ba vạn đó.” Chúc Hưu An kích động nói: “Nếu chúng ta tìm được con chó này sẽ phát tài ngay.”
Tiêu Chước cũng có chút động tâm, nhưng vẫn tỉnh táo hơn Chúc Hưu An: “Biển người mênh mông, biết đi đâu mà tìm? Chưa kể chó cũng không khác nhau mấy, có nhìn giống cũng chưa chắc là con chó này.”
Chúc Hưu An thở dài: “Cũng phải. Nhưng mà khu nhà của chủ con chó này cách Gia Nguyên tầm mười phút đi bộ thôi, không chừng có thể thật sự gặp được đó.”
Tiêu Chước cười cười, ba vạn đối với cậu đúng là một con số rất hấp dẫn, nhưng hy vọng thuận lợi tìm được lại cực kì nhỏ nhoi, cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nói tới thú cưng, Tiêu Chước đột nhiên nhớ tới chú Alaska mình nhìn thấy trên đường về, thuận miệng kể cho Chúc Hưu An nghe.
Chúc Hưu An quen thuộc nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Cậu tưởng cô ấy muốn khiêng à, chẳng phải không còn cách nào khác sao? Cậu có biết một lần tắm cho Alaska tốn bao nhiêu tiền không?”
Chuyện này Tiêu Chước thật sự không biết: “Bao nhiêu tiền?”
“Ít nhất một trăm, nếu kích cỡ lớn hơn thì thêm tiền nữa.” Chúc Hưu An hỏi: “Nếu là cậu, cậu sẽ chọn để chó dơ hay mình dơ?”
Tiêu Chước im lặng nửa giây, sau đó không có liêm sỉ mà nói: “Vậy thà để mình dơ vậy.” Dù sao cậu tắm đâu có tốn tiền.
Chúc Hưu An nhìn Tiêu Chước với ánh mắt “thông minh”, thấy Tiêu Chước không hiểu biết gì mấy về thú cưng, cậu ta lại nhiệt thành phổ cập kiến thức cho cậu: “Cậu chưa nuôi thú cưng nên không biết bây giờ nuôi thú cưng rất tốn tiền. Đầu tiên là tiêm vắc-xin ngừa dại, vắc-xin sáu loại bệnh truyền nhiễm, vắc xin ngừa sốt, vân vân, hơn nữa giờ thức ăn cho chó bị làm giả cũng nhiều, hiếm khi mua được loại tốt. Ngoài ra còn phải mua cho chó dầu dinh dưỡng, đồ ăn vặt, đồ chơi, còn phải đi dạo cùng nó mỗi ngày…”
Chúc Hưu An đang nói đột nhiên chảy một giọt lệ chua xót: “Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bây giờ tôi vẫn chưa nuôi chó. Làm sen cũng không dễ đâu.”
Tiêu Chước càng nghe càng kinh ngạc. Mặc dù lúc trước cậu biết loài người yêu thích thú cưng, nhưng không ngờ lại đối đãi với chúng tốt đến thế, đây đâu phải nuôi thú cưng, rõ ràng là đội nó lên đầu mình luôn rồi, còn phải ngoan ngoãn hầu hạ nó nữa chứ.
Khó trách không ít yêu quái bây giờ không hề có chí khí mà coi việc làm thú cưng như mơ ước, mỗi ngày được hầu hạ ăn no uống đủ, không cần phải làm gì cả, cuộc sống như thế ai lại không muốn?
Hai người trò chuyện một lúc, Tiêu Chước nhận được một tin nhắn.
Cậu cầm điện thoại lên thấy của La Quỳnh gửi đến, bảo hôm nay bọn họ ra viện rồi cho nên không gọi cơm nữa, cảm ơn riêng Tiêu Chước đã đưa cơm cho bọn họ trong khoảng thời gian này, cậu vất vả rồi. Lúc sau cô lại nhắc đến chuyện ngày hôm nay, nói khiến Tiêu Chước phải chê cười rồi. Từ nhỏ em trai cô đã bị cha mẹ chiều hư, cả ngày rảnh rỗi, không chịu làm việc đàng hoàng. Nhưng đến bây giờ cô sẽ không quan tâm đến đối phương nữa, dù cho là chị ruột, cô đã làm quá nhiều rồi.
Cùng nhờ khoảng thời gian này mà La Quỳnh thân thiết hơn với Tiêu Chước, mới nói nhiều với cậu như thế.
Tiêu Chước xem xong cũng rất xúc động, suy nghĩ rồi đáp lại: Không có gì, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Gã ta cần trưởng thành độc lập, cô không cần chịu trách nhiệm cho cuộc đời của gã ta.
Thực ra Tiêu Chước có rất nhiều cảm xúc về chuyện này, loài người lúc nào cũng quá cưng chiều con mình, sợ nó té ngã, sợ nó chịu khổ, bởi vậy cứ lo toan mọi thứ cho nó, sợ nó phải chịu chút xíu khổ đau, càng cố làm như thế, đứa trẻ càng yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Tiếp đó hai người lại hàn huyên mấy câu, nhưng cũng nhanh chóng kết thúc. Tiêu Chước không để ý chuyện này quá nhiều, nhanh chóng quăng ra sau đầu.
Lúc đi đưa cơm trưa, Tiêu Chước lại nhận được đơn hàng từ bệnh viện nhân dân Hải Thành.
Cậu đã quen thuộc với khu nội trú, cầm cơm đi theo con đường quen thuộc tìm thấy phòng bệnh. Vừa chuẩn bị gõ cửa, cậu kinh ngạc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc qua cửa kính phòng bệnh, người đó rõ ràng là La Tuân.
Tiêu Chước gõ cửa phòng rồi đi vào, đưa cơm cho người gọi cơm nằm phía bên trong cùng. Lúc đi ngang qua giường bệnh mà La Tuân nằm, có vẻ gã ta bị tông xe, thảm thương nằm trên giường, cả người đầy thương tích, một chân còn bị gãy, bó thạch cao không cử động được.
Đầu tóc La Tuân rối bù, chẳng biết bao lâu rồi chưa cạo râu, thoạt nhìn rất lôi thôi. Gã ta nghiêng mình nằm trên giường, môi khô nứt, nhìn chăm chú ly nước trên bàn, dã ta muốn thử ngồi dậy để uống một ngụm. Nhưng gã ta căn bản không động đậy được, tay cũng không giơ lên nổi, vừa mới cử động đã kêu đau thảm thiết.
Ở cuối giường có một cậu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi, tay cầm điện thoại say sưa chơi game, vừa chơi vừa thỉnh thoảng chửi tục mấy câu, xem dáng vẻ chẳng có chút thương xót nào cả, ngược lại còn rất vui vẻ nữa.
La Tuân thật sự không có cách nào ngồi dậy được, chỉ có thể kêu cậu thiếu niên kia: “Con à, cha khát quá, con lấy nước cho cha uống với.”
Lúc này giọng điệu nói chuyện của gã ta đầy sự van xin, hoàn toàn không giống sự ngạo mạn lúc nói chuyện với La Quỳnh.
Nhưng cậu thiếu niên này không hề đáp lại, vẫn chơi game của mình, miệng vẫn chửi thề liên tục.
Cho đến khi La Tuân gọi vài tiếng nữa, cậu ta mới không nhịn được tức giận nói: “Không phải vừa mới uống à? Cha có phiền không thế, con đang chơi game, làm gì có thời gian cho cha uống nước? Cha tự nghĩ cách mà tự uống đi.”
Tiêu Chước đứng trước phòng bệnh, thu ánh mắt đang nhìn vào trong lại, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, lúc La Tuân đối xử với mẹ mình như vậy, chỉ sợ không hề nghĩ đến có ngày chính mình lại bị con mình đối xử lạnh nhạt như thế.
Chiếc vòng cổ cỏ bốn lá trước mắt đã kinh qua năm tháng, nhưng vì được bảo quản rất tốt nên mặt ngoài vẫn sáng bóng, không bị gỉ chút nào.
Mẹ Phán Phán nghiêm túc xem kĩ chiếc vòng cổ kia, như nắm lấy những hoài niệm và tiếc nuối mà nhẹ nhàng vuốt ve vài lần. Những kí ức xưa đã bị chôn sâu theo chiếc vòng cổ lại hiện về trong đầu bà, bà cười nhẹ, khóe mắt dần ướt nhòe.
“Chiếc vòng cổ này là quà sinh nhật tôi tặng cho Phán Phán năm con bé tám tuổi, mong nó có thể may mắn và can đảm vượt qua bạo bệnh. Lúc nhận quà con bé rất vui, lúc nào cũng đeo trên mình, sau này bị mất, tôi tìm rất lâu nhưng mãi vẫn không thấy.” Bà nói rồi lau nước mắt, vội bảo: “Các cậu vào nhà trước đi. Trong phòng chưa dọn dẹp có hơi lộn xộn, các cậu đừng để ý.”
Trong phòng giống như lời bà nói, chất đầy đồ vụn vặt, tủ dựa tường còn có một khung ảnh, trong ảnh là một nhà ba người của Dư Phán Phán. Khi ấy hẳn ba người đang đi nghỉ bên bãi biển, nở nụ cười thật tươi nhìn về phía ống kính.
“Cha của Phán Phán ra ngoài uống rượu rồi, chắc tới khuya mới về. Từ lúc Phán Phán gặp chuyện không may, căn nhà này không còn như trước nữa.” Mẹ Phán Phán cười khổ, nói: “Các cậu tìm thấy chiếc vòng cổ này ở đâu vậy?”
Trịnh Kình kể lại chuyện Dư Phán Phán chơi với Lục Ngô, để khỏi lộ thân phận, anh cố ý không nói rõ tuổi hiện tại của Lục Ngô.
Mẹ Phán Phán rất xúc động, không ngờ nhiều năm như thế mà vẫn còn người cùng nhớ mong Phán Phán như nhà bà.
“Chả trách khoảng thời gian kia tâm trạng của Phán Phán rất tốt, lúc nào cũng ồn ào đòi ra ngoài tìm bạn chơi, còn không cho tôi đi theo nữa. Mặc dù tôi lo lắng nhưng thấy con bé vui như vậy tôi cũng không ngăn cản. Giờ ngẫm lại, tôi thật sự rất cảm ơn cậu ấy đã ở bên cạnh Phán Phán vào lúc con bé khó khăn nhất. Dạo ấy, mỗi lần nghĩ đến việc đi tìm bạn chơi, Phán Phán lập tức lên tinh thần, Lục Ngô đã cho con bé rất nhiều dũng khí để chiến đấu với bạo bệnh. Mặc dù căn bệnh vẫn không tha cho con bé, nhưng Phán Phán ra đi rất thanh thản. Thế nên phiền các cậu cảm ơn Lục Ngô giúp tôi, cảm ơn cậu ấy vẫn còn nhớ con gái của tôi. Con gái tôi bạc mệnh. Hóa trị của con bé không tệ, nhưng lần đó bệnh của con bé bộc phát quá bất thường, lúc tôi nhìn con bé lần cuối, con bé có vẻ rất lo lắng, cứ như muốn nói gì với tôi, nhưng cuối cùng lại không bộc bạch được. Giờ nghĩ lại, có lẽ con bé muốn nhờ tôi giúp nó nói lời tạm biệt với Lục Ngô.”
Lần đó chia tay, cô bé không hề nghĩ rằng mình sẽ không còn được gặp Lục Ngô nữa. Trước khi cô ấy qua đời chỉ tâm tâm niệm niệm lo lắng cho mỗi Lục Ngô. Cô sợ mình không nói lời tạm biệt, Lục Ngô sẽ mãi đứng ở nơi đó mà chờ cô. Hệt như những gì cô ấy nghĩ, Lục Ngô thật sự vẫn đứng nơi đó đợi cô, chỉ là cuối cùng cũng không thể đợi đến lúc cô quay lại.
Lúc hai người đứng dậy tạm biệt, mẹ Phán Phán đưa lại chiếc vòng cổ kia cho Trịnh Kình, nhờ anh chuyển nó cho Lục Ngô: “Phán Phán đã mất rồi, cậu ấy chờ Phán Phán nhiều năm như thế, chiếc vòng cổ này nên đưa cho cậu ấy làm kỉ niệm đi, có ích hơn là đưa cho tôi.”
Trịnh Kình không từ chối, nhận lại chiếc vòng cổ, vừa đi anh lại chợt nhớ ra gì đó, nói: “Có thể cho tôi biết mộ của Dư Phán Phán ở đâu được không?”
*
Hai người rời khỏi nhà Dư Phán Phán, xuống thang máy, rời khỏi căn hộ, trong lòng đều có chút bùi ngùi. Đối với yêu quái mà nói, ba mươi năm chỉ như một cơn gió thoảng qua, nhưng đối với nhân loại mà nói lại là năm tháng dài đằng đẵng.
Tiêu Chước không khỏi thở dài: “Không ngờ Lục Ngô còn chưa bắt đầu một mối tình đã thất tình rồi.”
Trịnh Kình nghe thế quay đầu nhìn cậu một cái, không biểu lộ ý kiến.
Tiêu Chước hãy còn đang bùi ngùi, chợt cậu không giấu nổi tò mò, hỏi Trịnh Kình: “Tại sao ai cũng đều muốn yêu vậy, anh nói xem, yêu là cảm giác như thế nào?”
Trịnh Kình không có chút hứng thú gì với chủ đề này, thuận miệng nói cho có: “Chắc là có cảm giác hạnh phúc tốt đẹp.”
Tiêu Chước hiểu như không hiểu, đi một hồi lại quay sang hỏi Trịnh Kình: “Vậy anh từng yêu chưa?”
Bước chân của Trịnh Kình đột nhiên khựng lại, vẻ mặt cũng có hơi mất tự nhiên, nhưng đều bị anh che giấu đi, anh ngay thẳng mà đáp: “Đương nhiên là có, rất nhiều. Sao? Đừng bảo cậu chưa yêu lần nào hết nhé?”
Tiêu Chước xấu hổ nói: “Hồi trước chỉ tập trung kiếm ăn, yêu quái nào ăn ngon, yêu quái nào không ăn được thì tôi biết hết, nhưng mà từ đó đến giờ không hề nghĩ đến chuyện yêu đương với mấy cô ấy.”
Trịnh Kình nghe thế kinh ngạc nhướng mày: “Lúc trước cậu ăn nhiều yêu quái lắm à?” Anh vừa nói vừa lẳng lặng dịch sang bên một chút, ánh mắt nhìn Tiêu Chước khó giấu được sự e dè.
Tiêu Chước vội giải thích: “Những chuyện đó đã qua lâu rồi. Lúc ấy tôi không biết không thể ăn thịt yêu quái bừa bãi được, sau này biết rồi tôi không ăn yêu quái nữa. Tôi đã cải tà quy chính rồi, thật sự.”
Để khiến Trịnh Kình tin lời mình nói, cậu cố gắng hết sức để làm vẻ mặt thật chân thành.
Trịnh Kình nhớ tới chuyện của Chư Hoài, nhất thời lâm vào trầm lặng.
Tiêu Chước hơi khựng lại, như biết Trịnh Kình đang nghĩ gì, nhanh chóng bổ sung: “Chư Hoài là yêu quái xấu. Gã ta đã ăn quá nhiều người, tôi vì dân trừ hại mà thôi.”
Trịnh Kình xoa xoa ấn đường, quyết định không đào sâu vào đề tài này với Tiêu Chước nữa.
Yêu quái tốt hay xấu căn bản không phải là trọng điểm, trọng điểm là dù cho người hay yêu, một khi máu chảy đầm rơi sẽ vừa tanh vừa thối, Trịnh Kình thích sạch sẽ, chưa nói đến đưa vào miệng, anh không biết sao Tiêu Chước có thể ăn được nữa.
Tiêu Chước hiển nhiên cũng thấy đề tài này không được hay lắm, lại quay về chủ tài cũ: “Vậy anh từng yêu yêu quái như thế nào? Bọn anh nắm tay chưa? Hôn nhau chưa? Sinh con chưa? Lúc yêu nhau có phải có cảm giác kì diệu lắm không?”
Trịnh Kình làm gì biết anh đã từng yêu yêu quái như thế nào, đành thuận miệng nói: “Hỏi nhiều thế làm gì? Có nói cậu cũng chả hiểu, cậu yêu một lần là biết ngay thôi.”
Hiển nhiên Tiêu Chước bực mình vì sự qua loa của anh, quấn lấy anh, nghĩ xem nên hỏi gì tiếp theo. Trịnh Kình sợ nói nữa cây kim trong bọc sẽ lòi ra, vội giục cậu: “Chẳng phải cậu còn trong ca làm à? Mau về đi. Trốn việc lâu như thế mà bị ông chủ phát hiện sẽ bị trừ lương đấy.”
“Không sao. Ông chủ không biết đâu. Đồng nghiệp của tôi đi làm toàn cúp việc chạy đi cho mèo hoang ăn.” Cậu cũng học được từ “cúp việc” từ đồng nghiệp mình.
Tiêu Chước nói chuyện vô cùng tự tin, không hề phát hiện cậu đã vô tình bán đứng đồng nghiệp của mình luôn rồi.
Là ông chủ sau màn của khách sạn Gia Nguyên, Trịnh Kính nghe xong lời này lập tức rơi vào trầm tư, ngẫm xem có phải Gia Nguyên đã quản lý nhân viên quá lỏng lẻo rồi hay không.
Tiêu Chước mà không nói, anh còn chẳng biết có người cúp việc khi đi làm. Có nên trừ lương Tiêu Chước, để cậu cảm nhận được cái gì gọi là lòng người hiểm ác không đây?
Đương nhiên, vì công việc bận rộn, hơn nữa dù sao khách sạn Gia Nguyên cũng là một sản nghiệp nhỏ không quan trọng dưới danh nghĩa của anh, cho nên chuyện trừ lương đã nhanh chóng bị Trịnh Kình quên lãng, trở thành chuyện của sau này.
*
Mẹ La Quỳnh làm xong phẫu thuật bắt cầu động mạch vành, phẫu thuật rất thành công, để bổ sung dinh dưỡng cho bà, mỗi ngày La Quỳnh đều đổi một kiểu cơm dinh dưỡng khác nhau.
Đến bệnh viện nhiều lần, Tiêu Chước cũng dần quen thuộc với bọn họ, còn kết bạn wechat với La Quỳnh nữa. Có lúc La Quỳnh ở lại bệnh viện không đi mua được sẽ nhờ Tiêu Chước mang đồ đến giùm.
Lục Ngô đến ở Cục quản yêu, cây hòe già kia vẫn còn trong trong bệnh viện, chưa bị chặt đi.
Tiêu Chước đứng dưới cây hòe, vẫn luôn thắc mắc tại sao cái cây này vẫn chưa bị chặt. Dù sao bây giờ có chặt nó cũng không trở ngại gì cả. Trong đầu cậu nghĩ như thế, nhưng không nhận ra mình đã nói thành tiếng.
Trùng hợp chủ nhiệm Từ đi ngang qua, nghe thế thuận miệng trả lời: “Cây hòe già đã ở bệnh viện từ đó đến giờ rồi, ai cũng bảo cây hòe linh, nếu không phải vì mọi người đồn ầm lên, ai mà nỡ chặt? Cũng may thời gian này gió lặng sóng yên, không phát sinh chuyện gì kì quái nữa, nên bệnh viện mở cuộc họp quyết định tiếp tục giữ nó lại.”
Tiêu Chước nhìn chủ nhiệm Từ, nhớ ra người này là người đàn ông đeo kính đã dẫn đạo sĩ đến bệnh viện để xua quỷ đêm đó.
Chủ nhiệm Từ nói xong nhìn sang Tiêu Chước, vẻ mặt ông ta lộ vẻ hoang mang: “Sao tôi lại có cảm giác cậu trông quen quen nhỉ? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi sao?”
Ông ta vẫn cảm thấy mình đã nhìn thấy Tiêu Chước ở đâu rồi, hơn nữa lúc đó còn xảy ra nhiều chuyện không bình thường nữa, ông ta cố suy nghĩ thật kĩ nhưng kí ức rất mơ hồ, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Tiêu Chước biết kí ức của ông ta đã bị xử lý, cũng không vạch trần, cười cười nói: “Chắc là lúc đưa cơm vô tình gặp mặt.”
Chủ nhiệm Từ không hề nghi ngờ mà gật đầu. Bởi vì mãi không nghĩ ra nổi ông ta dứt khoát bỏ cuộc không nghĩ nữa.
Tiêu Chước mang cơm đến phòng bệnh số 10, lúc chuẩn bị gõ cửa đi vào, đột nhiên phát hiện có một bóng dáng quen thuộc ở cầu thang bên cạnh, thoạt nhìn như mẹ của La Quỳnh.
Đi đến cầu thang, Tiêu Chước phát hiện cậu không nhìn lầm, người vừa nãy chính là mẹ La Quỳnh. Khoảng thời gian sau khi phẫu thuật bà được La Quỳnh chăm sóc cẩn thận, cơ thể hồi phục không tệ. Nhưng lúc bà không có người ở bên khó tránh khỏi nguy hiểm.
Tiêu Chước định đi sang hỏi bà ở đó làm gì, còn chưa kịp nói, mẹ La Quỳnh vội “Suỵt” một tiếng, ý bảo cậu đừng nói, tiếp tới lại dùng ngón tay chỉ sang góc dưới cầu thang.
Mới đầu Tiêu Chước không hiểu gì cả, đợi đến lúc nghe thấy giọng La Quỳnh, cậu lập tức hiểu ra.
“Đó giờ mày đều chỉ lo bản thân mình, có bao giờ nghĩ cho mẹ không? Mẹ gặp phải chuyện lớn như thế, phải đi qua quỷ môn quan một lần. Mày thì sao? Mày đến nhìn một cái cũng không thèm. Chị không dám bảo với mẹ rằng mày đã bốc hơi khỏi thế gian luôn rồi, sợ mẹ đau lòng, lừa mẹ rằng mày đi công tác, bảo tiền nằm viện đều do mày trả cả. Nhưng từ đầu đến cuối mày có bỏ ra đồng bạc nào không? Mày đã không có chí tiến thủ, lại còn dám đến tìm chị, tìm mẹ đòi tiền, mày đã kết hôn rồi, có con luôn rồi, tới lúc nào mới chịu hiểu chuyện đây? Mày có còn là con người không vậy?”
Ở góc cầu thang, một giọng nói không hề có cảm giác tội lỗi nào vang lên: “Đừng nói với tôi những chuyện vô dụng này nữa. Chuyện này chị rõ hơn tôi, tiền của cha mẹ chắc ở chỗ chị hết rồi nhỉ? Chị bảo đều là con ruột cả, vậy sao cho chị tiền mà không cho tôi? Tôi thấy rõ lắm, lòng bọn họ muốn ép tôi đến chỗ chết, chị là con ruột, còn tôi là con rơi, đơn giản như thế đấy.”
“La Tuân, mày còn có chút lương tâm nào không? Cha mẹ dám đưa tiền cho mày sao? Cho mày chắc đã sớm hết rồi. Lúc cha mất tốn bao nhiêu tiền mày có biết không, lần này mẹ phẫu thuật nếu không có mười vạn thì làm sao? Số tiền trước kia còn lâu mới đủ.”
“Tôi không quan tâm, hôm nay không lấy được tiền tôi sẽ không đi. Chị không đưa tôi thì tôi tìm mẹ đòi.”
Chương 20
Hai người tranh cãi ầm ĩ với nhau không ngừng ở cầu thang không hề biết mẹ mình đang đứng nghe ngay bên cạnh.
Cuối cùng vẫn là La Quỳnh lo mẹ mình phải chịu kích động, đành phải thỏa hiệp trước chuyển tiền cho La Tuân: “Mau cầm tiền rồi cút đi, từ giờ về sau tao không muốn nhìn thấy mày nữa. Mày cũng đừng nhận người chị này nữa.”
Cuộc đối thoại của hai người cứ thế kết thúc.
Tiêu Chước quay sang nhìn mẹ La Quỳnh, sắc mặt của bà trắng bệt, một chút máu cũng không còn, trông vô cùng đáng sợ.
Sau khi La Quỳnh ổn định tâm trạng mới đi lên, đột nhiên nhìn thấy mẹ mình cô sửng sốt, hoảng sợ nói: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Mẹ… mẹ nghe cả rồi sao?”
*
Tiêu Chước đưa cơm tới, không ở lại lâu, hiển nhiênLa Quỳnh và mẹ cô còn rất nhiều chuyện phải nói.
Lúc trước cậu nghe có người nói, bệnh viện là nơi có thể nhìn thấu nhân tính nhất, vốn dĩ cậu vẫn không hiểu, nhưng ngay lúc này cậu đã hiểu ra rồi.
Có người thiện lương hiếu thuận, tâm địa trong sáng, cũng có người bụng dạ ác độc, đáng sợ hơn cả thú dữ.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tiêu Chước vừa lúc gặp phải La Tuân. Vì thành công bòn được tiền nên trông gã ta rất hưng phấn.
Tiêu Chước nhíu mày lại, không phát ra tiếng động bắn một cục đá vào đầu gối đối phương.
Chân La Tuân khuỵu xuống, cả người gã ta lập tức đổ nhào về phía trước, chật vật ngã lăn xuống hành lang. Bởi vì trời mưa nên hành lang dính đầy nước bùn dơ bẩn, gã ta ngã chổng vó, đầu đập mạnh xuống nền, trong miệng toàn là bùn với cát.
“Ai?” La Tuân phun bùn cát ra, hoảng hốt la lên: “Ai giở trò đấy?”
*
Hải Thành liên tục đổ mưa nhỏ, mặt đường ẩm thấp, những chỗ trũng tạo thành những vũng nước đọng.
Tiêu Chước mặc áo mưa, đội mũ bảo hiểm, cùng đứng chờ đèn đỏ với những người đang cầm ô.
Phía đằng xa đối diện đèn đỏ là một cửa hàng vật nuôi có bảng hiệu rất lớn. Ngoài cửa hàng, có một cô gái mặc váy dài vừa mới ra khỏi cửa hàng, tay cô gái dắt một chú Alaska to lớn sạch sẽ.
Cô bung ô, chần chừ trước cửa hàng khá lâu, đầu tiên nhìn mặt đất đẫm nước, sau đó lại nhìn chú Alaska được tắm rửa thơm tho, cuối cùng cô đột nhiên khom người, mạnh mẽ ôm chú Alaska kia lên.
Trông chú Alaska kia rõ ràng nặng hơn cô gái ấy, Tiêu Chước thấy thế ngẩn người, hoàn toàn không hiểu tại sao cô gái bình thường không vặn nổi nắp chai lại có thể dùng sức khiêng chú Alaska kia lên.
Trong lòng cậu âm thầm bái phục, vừa lúc đèn xanh sáng lên, cậu không nán lại lâu mà chạy xe điện đi về phía khách sạn.
Về đến khách sạn, Tiêu Chước dừng xe, đi vòng xuống phòng bếp, biết tạm thời không còn đơn hàng nào cần giao, cậu về phòng nghỉ trước.
Trong phòng nghỉ chỉ có một mình Chúc Hưu An, Đổng Huy đi giao cơm chưa về. Tiêu Chước vừa đi vào, Chúc Hưu An đã hưng phấn bừng bừng giơ điện thoại ra trước mặt cậu, chia sẻ cho cậu tin tức nóng hổi.
Trong tin tức là một video trực tiếp. Trong video, một cậu thanh niên mạnh mẽ lên án việc tối qua nhà anh ta bị mất trộm, một cái notebook và hai cái điện thoại trị giá ba vạn. Đương nhiên chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là chú chó mà anh ta nuôi trong nhà cũng bị người ta trộm mất.
“Trộm đồ trộm tiền thì thôi đi, số tiền kia tôi không quan tâm, nhưng tại sao gã ta lại muốn trộm cún nhà tôi đi chứ?” Nói đến chuyện này vẻ mặt cậu thanh niên đầy tức giận và đau lòng, sự dịu dàng kia hoàn toàn khác với vẻ giận dữ của anh ta: “Cún nhà tôi có tình cảm rất sâu nặng với tôi, tôi nói gì nó cũng hiểu, rất thông minh. Tôi đã sớm coi nó như người nhà, thế mà gã ta lại bắt trộm người nhà của tôi…”
“Tiền bạc đều không quan trọng, mất rồi thì thôi. Nhưng tôi hi vọng đối phương nhìn thấy video này, có thể trả Đa Đa nhà tôi về, tôi không thể không có Đa Đa. Chỉ cần gã ta có thể trả Đa Đa về, những chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua hết. Nếu mọi người có tin tức, hoặc có thể cung cấp đầu mối giúp tôi tìm được Đa Đa, tôi nhất định lập tức hậu tạ ba vạn.”
Cuối video là tờ thông báo tìm chó anh ta đăng lên, trên đó có ảnh của chú chó. Chú chó kia cũng không lớn, phần lớn lông màu trắng, chỉ có vài chỗ màu đen.
“Ba vạn đó.” Chúc Hưu An kích động nói: “Nếu chúng ta tìm được con chó này sẽ phát tài ngay.”
Tiêu Chước cũng có chút động tâm, nhưng vẫn tỉnh táo hơn Chúc Hưu An: “Biển người mênh mông, biết đi đâu mà tìm? Chưa kể chó cũng không khác nhau mấy, có nhìn giống cũng chưa chắc là con chó này.”
Chúc Hưu An thở dài: “Cũng phải. Nhưng mà khu nhà của chủ con chó này cách Gia Nguyên tầm mười phút đi bộ thôi, không chừng có thể thật sự gặp được đó.”
Tiêu Chước cười cười, ba vạn đối với cậu đúng là một con số rất hấp dẫn, nhưng hy vọng thuận lợi tìm được lại cực kì nhỏ nhoi, cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nói tới thú cưng, Tiêu Chước đột nhiên nhớ tới chú Alaska mình nhìn thấy trên đường về, thuận miệng kể cho Chúc Hưu An nghe.
Chúc Hưu An quen thuộc nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Cậu tưởng cô ấy muốn khiêng à, chẳng phải không còn cách nào khác sao? Cậu có biết một lần tắm cho Alaska tốn bao nhiêu tiền không?”
Chuyện này Tiêu Chước thật sự không biết: “Bao nhiêu tiền?”
“Ít nhất một trăm, nếu kích cỡ lớn hơn thì thêm tiền nữa.” Chúc Hưu An hỏi: “Nếu là cậu, cậu sẽ chọn để chó dơ hay mình dơ?”
Tiêu Chước im lặng nửa giây, sau đó không có liêm sỉ mà nói: “Vậy thà để mình dơ vậy.” Dù sao cậu tắm đâu có tốn tiền.
Chúc Hưu An nhìn Tiêu Chước với ánh mắt “thông minh”, thấy Tiêu Chước không hiểu biết gì mấy về thú cưng, cậu ta lại nhiệt thành phổ cập kiến thức cho cậu: “Cậu chưa nuôi thú cưng nên không biết bây giờ nuôi thú cưng rất tốn tiền. Đầu tiên là tiêm vắc-xin ngừa dại, vắc-xin sáu loại bệnh truyền nhiễm, vắc xin ngừa sốt, vân vân, hơn nữa giờ thức ăn cho chó bị làm giả cũng nhiều, hiếm khi mua được loại tốt. Ngoài ra còn phải mua cho chó dầu dinh dưỡng, đồ ăn vặt, đồ chơi, còn phải đi dạo cùng nó mỗi ngày…”
Chúc Hưu An đang nói đột nhiên chảy một giọt lệ chua xót: “Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bây giờ tôi vẫn chưa nuôi chó. Làm sen cũng không dễ đâu.”
Tiêu Chước càng nghe càng kinh ngạc. Mặc dù lúc trước cậu biết loài người yêu thích thú cưng, nhưng không ngờ lại đối đãi với chúng tốt đến thế, đây đâu phải nuôi thú cưng, rõ ràng là đội nó lên đầu mình luôn rồi, còn phải ngoan ngoãn hầu hạ nó nữa chứ.
Khó trách không ít yêu quái bây giờ không hề có chí khí mà coi việc làm thú cưng như mơ ước, mỗi ngày được hầu hạ ăn no uống đủ, không cần phải làm gì cả, cuộc sống như thế ai lại không muốn?
Hai người trò chuyện một lúc, Tiêu Chước nhận được một tin nhắn.
Cậu cầm điện thoại lên thấy của La Quỳnh gửi đến, bảo hôm nay bọn họ ra viện rồi cho nên không gọi cơm nữa, cảm ơn riêng Tiêu Chước đã đưa cơm cho bọn họ trong khoảng thời gian này, cậu vất vả rồi. Lúc sau cô lại nhắc đến chuyện ngày hôm nay, nói khiến Tiêu Chước phải chê cười rồi. Từ nhỏ em trai cô đã bị cha mẹ chiều hư, cả ngày rảnh rỗi, không chịu làm việc đàng hoàng. Nhưng đến bây giờ cô sẽ không quan tâm đến đối phương nữa, dù cho là chị ruột, cô đã làm quá nhiều rồi.
Cùng nhờ khoảng thời gian này mà La Quỳnh thân thiết hơn với Tiêu Chước, mới nói nhiều với cậu như thế.
Tiêu Chước xem xong cũng rất xúc động, suy nghĩ rồi đáp lại: Không có gì, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Gã ta cần trưởng thành độc lập, cô không cần chịu trách nhiệm cho cuộc đời của gã ta.
Thực ra Tiêu Chước có rất nhiều cảm xúc về chuyện này, loài người lúc nào cũng quá cưng chiều con mình, sợ nó té ngã, sợ nó chịu khổ, bởi vậy cứ lo toan mọi thứ cho nó, sợ nó phải chịu chút xíu khổ đau, càng cố làm như thế, đứa trẻ càng yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Tiếp đó hai người lại hàn huyên mấy câu, nhưng cũng nhanh chóng kết thúc. Tiêu Chước không để ý chuyện này quá nhiều, nhanh chóng quăng ra sau đầu.
Lúc đi đưa cơm trưa, Tiêu Chước lại nhận được đơn hàng từ bệnh viện nhân dân Hải Thành.
Cậu đã quen thuộc với khu nội trú, cầm cơm đi theo con đường quen thuộc tìm thấy phòng bệnh. Vừa chuẩn bị gõ cửa, cậu kinh ngạc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc qua cửa kính phòng bệnh, người đó rõ ràng là La Tuân.
Tiêu Chước gõ cửa phòng rồi đi vào, đưa cơm cho người gọi cơm nằm phía bên trong cùng. Lúc đi ngang qua giường bệnh mà La Tuân nằm, có vẻ gã ta bị tông xe, thảm thương nằm trên giường, cả người đầy thương tích, một chân còn bị gãy, bó thạch cao không cử động được.
Đầu tóc La Tuân rối bù, chẳng biết bao lâu rồi chưa cạo râu, thoạt nhìn rất lôi thôi. Gã ta nghiêng mình nằm trên giường, môi khô nứt, nhìn chăm chú ly nước trên bàn, dã ta muốn thử ngồi dậy để uống một ngụm. Nhưng gã ta căn bản không động đậy được, tay cũng không giơ lên nổi, vừa mới cử động đã kêu đau thảm thiết.
Ở cuối giường có một cậu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi, tay cầm điện thoại say sưa chơi game, vừa chơi vừa thỉnh thoảng chửi tục mấy câu, xem dáng vẻ chẳng có chút thương xót nào cả, ngược lại còn rất vui vẻ nữa.
La Tuân thật sự không có cách nào ngồi dậy được, chỉ có thể kêu cậu thiếu niên kia: “Con à, cha khát quá, con lấy nước cho cha uống với.”
Lúc này giọng điệu nói chuyện của gã ta đầy sự van xin, hoàn toàn không giống sự ngạo mạn lúc nói chuyện với La Quỳnh.
Nhưng cậu thiếu niên này không hề đáp lại, vẫn chơi game của mình, miệng vẫn chửi thề liên tục.
Cho đến khi La Tuân gọi vài tiếng nữa, cậu ta mới không nhịn được tức giận nói: “Không phải vừa mới uống à? Cha có phiền không thế, con đang chơi game, làm gì có thời gian cho cha uống nước? Cha tự nghĩ cách mà tự uống đi.”
Tiêu Chước đứng trước phòng bệnh, thu ánh mắt đang nhìn vào trong lại, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, lúc La Tuân đối xử với mẹ mình như vậy, chỉ sợ không hề nghĩ đến có ngày chính mình lại bị con mình đối xử lạnh nhạt như thế.
Bình luận facebook