Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-32
Chương 31
Không thể rời khỏi đảo dĩ nhiên người đàn ông kia rất nóng nảy.
Anh ta nhận ra Tiền Đa là người đã bơi ra vùng biển sâu tối qua, người kia đẩy Tiền Đa ra, giận dữ nói: “Anh không tin thì thôi. Chuyện này có liên quan tới anh đấy, không phải anh nói có quái vật à? Không chừng quái vật đang nhằm vào các anh mà đến, tại sao chúng tôi phải bị liên lụy.”
Tiền Đa bị đẩy loạng choạng, sau khi đứng vững anh ta tức giận nói: “Mày đổ oan cho tao, nhằm vào bọn tao là ý gì? Bọn tao chỉ đi ngang qua muốn xem thử thôi, cũng chưa khiêu kích nó.”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, xung quanh đã có không biết bao nhiêu lời chỉ trích và phẫn nộ.
Tiền Đa không chịu nổi những lời mắng mỏ của mọi người, sắc mặt anh ta hết xanh lại trắng, nhanh chóng kéo Lệ Lệ chạy đi.
Đúng lúc, hai thang máy đều đang ở tầng một, Tiền Đa nhìn thấy đám người Tiêu Chước đi vào thang máy bên trái, anh ta vội vàng dắt Lệ Lệ vào thang máy bên phải.
Trong thang máy, Lệ Lệ kinh hồn bạt vía ôm chặt lấy Tiền Đa, lo lắng nói: “Anh Tiền, anh nghĩ chuyện sập núi có liên quan gì đến con quái vật đó không? Có phải bọn chúng đang muốn đuổi cùng giết tận không?”
“Không sao đâu, chúng ta đâu có trêu chọc nó. Con quái vật đó chỉ có thể di chuyển dưới biển, trước khi đường được khai thông, chúng ta chỉ nên ở trong phòng không đi đâu cả.” Tiền Đa tự an ủi mình, anh ta ôm lấy vai của Lệ Lệ thì thầm an ủi: “Hơn nữa còn có anh ở đây, em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em.”
Lệ Lệ tựa vào vòng tay của Tiền Đa gật đầu, nhưng cô ta vẫn không giấu được vẻ hoảng sợ.
Về đến phòng, Tiêu Chước mở cửa sổ ra, nhìn thấy một đống hỗn độn bên dưới, người kéo vali chuẩn bị rời đi, người bị ép quay lại, rõ ràng là người đàn ông kia không hề nói dối.
Đường đi quả thực đã bị vùi lấp, cần phải có thời gian khai thông, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở lại đây cho đến khi có thể lưu thông.
Tiêu Chước nhìn một hồi, cảm thấy không có thú vị, cậu quay lưng dựa vào cạnh cửa sổ.
Trịnh Kình đang ngồi trên ghế sô pha liên lạc với cục quản yêu của đảo Phỉ Thúy, anh nói chuyện này có thể sẽ hơi phức tạp nên yêu cầu họ cử một số nhân viên đến.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình chăm chú, càng nhìn càng thấy rất hài lòng với lương thực dự trữ của mình, nhưng mà không biết khi nào mới có thể thử một miếng.
Trịnh Kình cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Tiêu Chước.
Đôi mắt của Tiêu Chước rất sáng, đầy lưu luyến, khát vọng và yêu thích.
Anh khựng lại một chốc, định nói gì cái gì cũng quên luôn, lúc sau anh mới hỏi: “Nghỉ ngơi xong cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Hai mắt Tiêu Chước sáng lên, rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Chuyện người chết và đường bị vùi lấp đều không ảnh hưởng đến hai người Tiêu Chước, vậy nên dù đảo Phỉ Thúy to như thế, hai người họ vẫn có tâm tình đi dạo khắp nơi.
Bốn phía xung quanh Đảo Phỉ Thúy đều là biển, chỉ có một con đường duy nhất dẫn ra bên ngoài, ngoài bãi biển, đảo còn là nơi có nhiều phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đi dọc theo con đường trên đảo, vừa đi vừa ngắm cảnh, trông rất thoải mái.
Trong khoảnh khắc màn đêm buông xuống, đèn trên bờ biển sáng lên, tia sáng cuối cùng của mặt trời cũng từ từ chìm xuống đáy biển.
Bãi biển đã bị phong tỏa, khắp nơi đều vắng vẻ và yên tĩnh.
Tiêu Chước và Trịnh Kình tránh những người tuần tra trên bãi biển đi ra bờ biển, Tiêu Chước đứng yên tại chỗ chờ, còn Trịnh Kình lặn xuống biển.
Trịnh Kình bơi rất nhanh, sau khi lặn xuống đáy biển anh biến thành rồng, rẽ nước mà bơi. Nếu lúc này ở dưới đáy biển có người, e rằng chỉ có thể thấy tàn ảnh của anh mà thôi.
Không lâu sau, Trịnh Kình ngoi lên mặt nước, nháy mắt biến thành người đứng đước mặt Tiêu Chước.
“Thế nào rồi?” Tiêu Chước hỏi.
Trịnh Kình lắc đầu nói: “Không nhìn thấy gì. Có lẽ thứ đó từ nơi khác đến, hoặc là đã trốn đi rồi.”
Tiêu Chước gật đầu, cậu cũng không ngạc nhiên, nếu để bọn dễ dàng nhìn thấy mới kỳ lạ.
Không tìm thấy thứ đó, hai người họ lập tức trở về khách sạn, dự định bàn bạc kỹ càng hơn, thật sự không còn cách nào thì phải đưa mồi xuống đáy biển dụ dỗ nó.
Lên lầu sau khi ăn tối xong, màn đêm dần sâu thẵm, hai người đứng trong phòng đối mặt với cùng một vấn đề.
“Hay là tôi ngủ trên sô pha…”
Tiêu Chước còn chưa kịp nói xong, Trịnh Kình đã đột nhiên ngắt lời: “Cậu ngủ trên giường đi.”
“Như vậy có vẻ không hay lắm?” Nói thì nói vậy nhưng nụ cười của Tiêu Chước lại vô cùng rạng rỡ, rõ ràng cậu rất mong đợi quyết định này.
Trịnh Kình nhìn thấu, anh nói; “Dù gì kết quả cũng đều như nhau.” Nếu Tiêu Chước ngủ ở sô pha thì đến nửa đêm anh cũng phải dậy bế cậu lên giường, phiền phức.
Tiêu Chước đang nghĩ dù sao cậu cũng không thể chịu được sự cám dỗ của chiếc giường, vậy nên cậu không lưỡng lự mà đồng ý.
Trên giường, hai người họ mỗi người nằm một bên, một người nằm bên trái, một người nằm bên phải, cách nhau một khoảng khá rộng.
Sau khi tắt đèn, Tiêu Chước lại không ngủ được, đầu óc cậu vô cùng hưng phấn, có nằm tư thế nào cũng thấy khó chịu, cậu bồn chồn chỉ muốn dịch đến bên Trịnh Kình. Cậu không ngừng cấu vào lòng bàn tay mình để kiềm chế bản năng đang trỗi dậy trong cơ thể.
Trịnh Kình nhắm mắt lại giả vờ ngủ, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc Tiêu Chước nằm xuống giường, tim anh đã đập loạn xạ cả lên.
*
Hai giờ sáng, mọi thứ xung quanh đều im lặng, khắp nơi chìm trong màn đêm đen tối.
Phòng 8103.
Tiền Đa bị cơn ác mộng đánh thức, anh ta thở hổn hển vì kinh hãi, còn chưa hoàn hồn, đột nhiên anh ta cảm thấy một chất lỏng lạnh buốt nhỏ giọt trên mặt mình.
Anh ta ngạc nhiên đưa tay ra lau, là nước, sau đó nếm thử thì thấy là nước biển.
Tiền Đa vô cùng sợ hãi ngồi bật dậy, lúc này anh ta đang ở trong khách sạn, nước biển ở đâu ra?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng một giọt nước biển nữa rơi xuống mu bàn tay anh ta.
Tiền Đa nhìn chằm chằm vào giọt nước biển đó, sắc mặt anh ta đột nhiên tái nhợt, cơ thể như nhũn ra, trong đầu nghĩ ra rất nhiều cảnh kinh hãi.
Anh ta nắm chặt tay, nín thở rồi từ từ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chợt bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng hung ác không cảm xúc.
Một sinh vật quái lạ đang treo ngược trên trần nhà trên giường ngủ của anh ta. Cơ thể của sinh vật đó giống một con cá, kích thước của nó rất to, chiếm hết toàn bộ trần nhà, nhưng đầu của nó lại giống như người, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiền Đa.
Trên thân con cá kỳ lạ này có rất nhiều cánh tay người và chính những cánh tay này đã bám chặt vào trần nhà.
Tim Tiền Đa bỗng dưng ngừng đập, anh ta nhận ra đây chính là con quái vật đã bắt bạn của anh ta ở dưới biển, anh ta sởn tóc gáy, vô cùng khiếp sợ.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ nào ở phạm vi gần như vậy, nghĩ cũng không kịp nghĩ đã lập tức vọt dậy bỏ chạy ra ngoài.
Cũng chính tại lúc này, Lệ Lệ đột nhiên tỉnh dậy, cô ta lim dim hỏi Tiền Đa đang làm gì vậy.
Con quái vật trên trần nhà chuyển con ngươi màu xám một vòng rồi há to miệng lao về phía Tiền Đa.
Tiền Đa thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, anh ta vội vàng túm lấy Lệ Lệ còn đang bối rối, dùng sức đẩy cô ta về phía con quái vật.
Lệ Lệ bị đẩy đụng trúng con quái vật kia, lúc quay đầu lại mới biết sự tồn tại của nó, cô ta đột nhiên kinh hãi hét lên, bị dọa đến mức ngất đi.
Nhân cơ hội này, Tiền Đa không thèm nhìn Lệ Lệ mà cắm đầu bỏ chạy.
Tin anh ta đập như điên, hốt hoảng chạy ra hành hang, đứng đó một lúc anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, mới chạy nhanh về phía đầu kia của hành hang.
*
Tiêu Chước nằm trên giường trằn trọc chống cự cám dỗ, khó khăn lắm mới vào
giấc, bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vừa nhanh vừa mạnh, như thể giây tiếp theo sẽ gõ lủng cánh cửa.
Tiêu Chước gắt gỏng bước xuống giường, vừa mở cửa, Tiền Đa đã mang vẻ mặt kinh hãi lao vào.
Sau khi anh ta lao vào trong phòng còn quay lưng lại nhìn phía sau, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Tiêu Chước cũng tò mò nhìn ra hành hang, phát hiện hành hang trống rỗng không có gì.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Chước hỏi với giọng không thoải mái.
Tiền Đa nhìn thấy con quái vật đó không đuổi theo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nhanh chóng nắm lấy Tiêu Chước, giống như nắm lấy gốc rơm cứu mạng cuối cùng, lo lắng nói: “Tôi biết cậu không phải người bình thường, xin cậu đó, mau, mau đi cứu người! Trong phòng tôi có một con cá lạ, có tay như người, đầu cũng giống người, khó khăn lắm tôi mới có thể chạy được ra đến đây…”
Lúc này Trịnh Kình cũng đã thức dậy, anh nhăn mày nhìn Tiền Đa, nghe anh ta nhắc đến con cá lạ, mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên.
“Đi xem xem.” Trịnh Kình nói.
Tiêu Chước gật đầu, ngay lập tức ra ngoài cùng Trịnh Kình.
Lúc này Tiền Đa mới để ý thấy trước mặt anh ta là phòng đôi ấm áp ngọt ngào của tình nhân. Anh ta nhìn Tiêu Chước rồi nhìn Trịnh Kình, không thể che giấu được sự ngạc nhiên nói: “Thật sự không ngờ, hai người lại là…”
Trịnh Kình ngắt lời: “Muốn sống thì ngậm miệng lại.”
Tiền Đa vội vàng câm miệng.
Trịnh Kình lại nói: “Dẫn đường.”
Khi ba người đến phòng của Tiền Đa, con cá kỳ lạ đó đã biệt tích từ lâu, nhưng dưới đất xuất hiện những mảng nước lớn, ngay cả chăn cũng bị ướt đẫm.
Tiêu Chước bước vào phòng, nhận ra ngoài nước thì trên giường còn có vết máu.
Cậu bước đến bên giường ngẩng đầu quan sát trần nhà, không đề phòng một bóng người đột nhiên xuất hiện trên đầu giường.
Người đó chính là Lệ Lệ, lúc này trên người cô ta đầy máu, cổ họng đã bị cắn thủng, bàn tay nhuốm máu đang nắm chặt ga giường, cố chút hơi thở cuối cùng đưa tay ra chỉ vào Tiền Đa.
Tiền Đa không ngờ Lệ Lệ lại còn sống, lập tức hoảng sợ, phủ nhận nói: “Không…không phải tôi…”
Tiêu Chước đá văng Tiền Đa, cúi đầu nhìn anh ta rồi lạnh lùng hỏi; “Mày hại cô ấy à? Nếu mày dám nói dối tao sẽ ném mày xuống đáy biển.”
Có lẽ hai từ đáy biển đó đã đủ sợ hãi, Tiền Đa khóc lóc nói: “Tôi không cố ý hại cô ấy, tôi cũng không còn cách nào khác, lúc đó con quái vật kia muốn giết tôi, nếu cô ta không chết thì tôi sẽ chết. Cầu sinh là bản năng của con người, tôi phải tự cứu lấy mình trước, hai người có thể hiểu mà?”
Lệ Lệ đã không còn thở nữa, Tiêu Chước lạnh lùng nhìn Tiền Đa, cậu thực sự không đồng tình với cách nghĩ của anh ta. Nhưng không cần phải tranh cãi với người như anh ta.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiền Đa biết Tiêu Chước không phải người bình thường nên rất sợ cậu bởi vì lúc này anh ta vẫn còn cần Tiêu Chước cứu mình, cho nên mới vội vàng kể tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Còn đảm bảo: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con quái vật đó, tôi không hề có thù oán với nó, thực sự tôi không biết tại sao nó lại đuổi theo.”
“Không thể nào.” Trịnh Kình nghiêm nghị nói: “Bản tính của Xích Nhụ nhút nhát, tuyệt đối không tùy ý tấn công con người, huống chi tấn công người trên cạn. Rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến Xích Nhụ phải lên bờ lấy mạng?”
Tiền Đa vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ nổi mình đã từng gặp con quái vật này ở đâu, anh ta như sắp khóc: “Tôi hoàn toàn không có ấn tượng cũng không nhớ được gì, hai người phải tin tôi, con quái vật lớn như vậy, nếu từng gặp chắc chắn tôi không thể quên. Tôi thực sự không có chọc giận nó. Hai người cứu tôi đi, chỉ cần có thể cứu tôi tiền bạc không thành vấn đề.”
Tiêu Chước và Trịnh Kình không thèm quan tâm đến anh ta.
Nhưng thấy phản ứng của Tiền Đa không giống đang nói dối, lẽ nào anh ta thực sự không có ân oán gì với Xích Nhụ? Tại sao Xích Nhụ phải liều mạng giết anh ta? Toàn bộ sự việc lập tức trở nên phức tạp, có rất nhiều điểm đáng nghi.
Tiêu Chước định hỏi Tiền Đa thêm vài câu, đột nhiên Trịnh Kình ngăn lại, thì thầm: “Cảm nhận được chưa?”
Tiêu Chước sững sờ, im lặng cảm nhận xung quanh, cậu gật đầu, giọng cậu thường thường: “Xung quanh đều là Xích Nhụ, khắp nơi đều có.”
“Mẹ ơi! Có, có thật không?” Tiền Đa nghe thấy những lời này, bị dọa đến chân mềm nhũn ra, thậm chí còn nấp sau lưng Tiêu Chước.
Anh ta thì thầm cầu xin: “Hai vị anh trai, hai người nhất định phải cứu tôi! Sau khi ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ đền đáp gấp bội.”
Ngay cả nhìn Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không thèm nhìn anh ta một cái, họ lùi về phía sau, nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
“Đến rồi.” Tiêu Chước thì thầm.
Cậu vừa dứt lời, cửa sổ sát đất hướng ra biển đột nhiên bị một quái vật lớn đập vỡ. Nó gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào người Trịnh Kình.
Trịnh Kình né sang một bên, ngón tay của anh vẽ lên một vòng sáng màu vàng, lúc con quái vật lao về phía trước theo quán tính, anh đột ngột tóm lấy đuôi nó rồi dùng sức ném ra ngoài.
Tiền Đa trợn tròn hai mắt nhìn, quả nhiên anh ta đoán không sai, hai người này quả thực không phải người bình thường.
Sau khi đánh lén thất bại, Xích Nhụ đoán được hai người trong phòng này không dễ động vào, nó sợ hãi lùi lại phía sau, nhưng vẫn ngoan cố không chịu rời đi.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình: “Ra ngoài xem thế nào?”
Trịnh Kình gật đầu.
Hai người chuẩn bị đi ra từ cửa sổ, Tiền Đa nhìn thấy vậy đột nhiên lo lắng: “Đừng đi, hai người đi rồi tôi phải làm thế nào?”
Tiêu Chước quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh ta một cái, phất tay tạo ra kết giới: “Đứng ở bên trong, đừng bước ra ngoài.”
Tiền Đa gật đầu lia lịa, anh ta ngạc nhiên nhìn kết giới bao phủ lấy mình. Kết giới trong suốt, mập mờ ánh sáng đỏ.
Anh ta muốn chạm vào nhưng lại không dám, lúc sau mới yên tâm nói: “Đại sư, ngài có chắc chắn cái này có tác dụng không? Nó sẽ không bị con cá kia phá vỡ chứ?”
Tiêu Chước hoàn toàn không để tâm đến anh ta, cùng Trịnh Kình đứng trước cửa sổ, sau đó bước lên một bước.
Tiền Đa ngồi xổm trong kết giới, rất kinh ngạc khi thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề rơi xuống, mà trái với lý thuyết về trọng lực, hai người đứng trên không như thể đang đứng trên mặt đất.
Đứng trên không trung, Tiêu Chước và Trịnh Kình có thể thấy rõ toàn bộ khách sạn.
Hai người sững sờ một hồi, bởi vì lúc này trên tường bên ngoài khách sạn có vô số Xích Nhụ đang bò lên. Nhưng đôi tay dính vào tường, ánh mắt xám lạnh bất động nhìn chằm chằm vào hai người họ.
“Chúng mày đều nhằm vào Tiền Đa mà đến à?”
Tiêu Chước nâng cao giọng, thản nhiên nói: “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không nhất thiết phải động thủ? Rốt cuộc anh ta đã làm gì, có đáng để chúng mày khiêu chiến không?”
Cậu vừa nói xong, chưa đợi được câu trả lời.
Tất cả Xích Nhụ đột nhiên cong lưng, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Tiêu Chước và Trịnh Kình, sau đó lao thẳng về phía họ.
Cho dù nhiều Xích Nhụ như vậy Tiêu Chước cũng không hề để tâm. Cậu đưa tay lên, rồi nhẹ nhàng ấn xuống, ngay tức khắc làn sóng yêu lực mạnh mẽ lan tràn.
Tiêu Chước thả tay xuống, nhưng cậu đột nhiên sững sờ.
Cậu phát hiện mình không còn ở bên ngoài khách sạn mà đang đứng trên mặt đất. Ở một nơi trông rất quen thuộc, là một đình viện có kiến trúc hai tầng bằng gỗ, đơn sơ giản dị cũng đầy ấm áp. Trong sân vườn trồng rất nhiều loại hoa, dây thường xuân leo phủ kín hiên nhà.
Dưới mái hiên, có một người thanh niên mặc áo xanh đang ngồi. Anh ấy đang nghịch một chậu hoa, ánh mặt dịu dàng với thần thái hiền hòa.
Tiêu Chước không ngờ mình có thể gặp lại anh ấy, nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ.
Lúc này, đột nhiên có người đụng đúng cậu, một cậu bé mặc áo đen từ đằng sau chạy tới.
Cậu bé tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiêu Chước, sau đó chạy đến bên người đàn ông áo xanh kia mách lẻo: “Canh Thần, Tiêu Chước lại bắt nạt em, anh ấy bảo em giả thành rắn cho mấy người kia cưỡi…”
Tiêu Chước chợt nhớ ra đây chính là ký ức của cậu, một kỷ niệm đã rất lâu rồi.
Cậu mỉm cười với Canh Thần, trong mắt mang đầy hoài niệm. Sau đó cậu lại nhìn sang cậu bé áo đen, đùa: “Một lần cưỡi đổi một gói kẹo, lời quá còn gì.”
Cậu bé áo đen trừng mắt nhìn Tiêu Chước, tức giận đến đỏ mắt: “Em không phải rắn!”
“Ồ, vậy em là cái gì?” Tiêu Chước cố ý trêu chọc cậu bé.
Cậu bé áo đen giận quá lao tới cắn Tiêu Chước.
Canh Thần cười ôm lấy cậu, lắc đầu nhìn Tiêu Chước, bất lực nói: “A Chước, em là anh trai, sao lại bắt nạt em mình?”
“Đúng rồi.” Cậu bé trốn trong lòng Canh Thần, không hề sợ Tiêu Chước, làm mặt quỷ nhìn cậu: “Em miễn cưỡng làm em trai anh vậy.”
Tiêu Chước nở nụ cười, không lên tiếng.
Cậu đứng bên cửa nhìn Canh Thần chăm hoa cỏ, còn cậu bé kia vẫn cứ quanh quẩn rồi thì thầm mách lẻo về Tiêu Chước với anh ấy. Cậu bé càng nói càng hăng say, như thể chuyện cậu bắt nạt cậu bé kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tiêu Chước đứng nhìn rất lâu.
Sau đó cậu mở bàn tay của mình ra rồi dùng sức tạo nắm lại. Theo động tác của cậu, toàn bộ đình viện nhanh chóng vỡ tan, cuối cùng tan vỡ thành những ánh sao, tiêu tán trong không khí.
Cậu mở mắt ra, thấy mình vẫn đang đứng trên không trung. Đám Xích Nhụ nhìn chằm chằm cậu, thấy ảo ảnh mình tạo ra đã bị phá vỡ, chúng sợ hãi rút lui.
Bọn chúng có thể ngửi thấy hơi thở rất nguy hiểm từ Tiêu Chước.
Cùng lúc đó, Trịnh Kình đang đứng bên cạnh Tiêu Chước cũng đột nhiên mở mắt ra.
Trong ảo cảnh, anh thấy mình tỉnh dậy trong Cục quản yêu, bên cạnh còn có Bạch Trạch.
Anh theo dòng ký ức đi thật xa, thật xa, nhưng xung quanh anh vẫn luôn có một lớp sương đen dày đặc không thể xua tan. Xung quanh bị những màn sương đen bao phủ, màn sương đó chắc đến mức làm thế nào không thể phá vỡ. Hơn nữa, ngoài những màn sương đen, không có gì ở nơi đó nữa.
“Không sao chứ?” Tiêu Chước hỏi.
Trịnh Kình lắc đầu, vừa định lên tiếng thì thấy đám Xích Nhụ ồ ạt rút lui. Tay của bọn chúng bám chắc tường, bò đi nhất nhanh.
Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn nhau, trong mắt không thể giấu được sự ngạc nhiên. Đám Xích Nhụ này mạnh hơn lúc ban đầu rất nhiều, ít nhất có thể đưa bọn họ vào trong ảo cảnh.
Điều này khiến bọn họ nghi ngờ, Xích Nhụ không hề mạnh, cũng không hung hãm, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà sức mạnh của chúng lại tăng nhanh đến vậy?
Nhưng lúc này cả hai không thể quan tâm đến chuyện này, bởi vì Xích Nhụ ồ ạt rút lui, hiển nhiên có nghĩa bên Tiền Đa đang xảy ra chuyện.
Trong phòng, tình hình của Tiền Đa quả thực không ổn. Anh ta đột nhiên thấy mình đang ở trong một mỏ vàng. Trong mỏ vàng đó chứa đầy vàng bạc châu báu sáng bóng làm anh ta không thể mở mắt nổi.
Anh ta háo hức đi về phía đống vàng, đưa tay ra định hốt một nắm.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, mỏ vàng trước mắt đột nhiên biến mất, anh ta mở mắt ra đã kinh hãi đối diện với đôi mắt xám lạnh lẽo. Ngay sau đó, anh ta bị nó nhấc lên, cả người lơ lửng trên không trung, rồi chúng bò ra ngoài cửa sổ lao thẳng về phía biển.
Tiền Đa bị đám Xích Nhụ bắt đi, sợ đến mức sắp tè ra quần.
May mà lúc này anh ta nhìn thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình ở phía xa, ngay lập tức dùng toàn bộ sức lực hét lớn: “Cứu tôi với! Hai vị đại sư, cứu tôi với…”
Lời còn chưa kịp nói xong, anh ta bị bàn tay của con cá kia bịt kín miệng, chỉ có thể kêu ra mấy tiếng không rõ.
May mà Tiêu Chước và Trịnh Kình đều nghe thấy, hai người lập tức bay về phía Xích Nhụ.
Thấy vậy, Xích Nhụ đột nhiên tăng tốc, nháy mắt lặn xuống biển.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đuổi đến bãi biển, hai người nhìn nhau, Tiêu Chước đứng im không động đậy, còn Trịnh Kình đuổi theo xuống đáy biển.
Xích Nhụ thường sống ở đáy biển, dù có kéo cả Tiền Đa thì tốc độ cũng rất nhanh, giống như mũi tên nhọn lao xuống biển, nháy mắt đã lặn xuống biển sâu.
Sau khi Trịnh Kình lặn đến biển sâu, anh lập tức biến thành một con kim long, thân rồng khổng lồ được bao phủ bởi lớp vảy cứng màu vàng kim, khi bơi nước biển như bị rẽ ra, uy thế trùng trung.
Uy áp khủng bố của kim long từ phía sau lưng làm Xích Nhụ sợ hãi, chúng không dám dừng lại, thục đầu chạy nhanh hơn.
Dù có như vậy, Trịnh Kình cũng nhanh chóng đuổi kịp Xích Nhụ. Tứ chi cứng cáp mạnh mẽ, uy lực với móng vuốt sắc bén trực tiếp tóm được Xích Nhụ và Tiền Đa lôi lên mặt biển.
Trịnh Kình bơi ra khỏi biển, lập tức giương đôi cánh vàng, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Chước, ném Xích Nhụ và Tiền Đa xuống dưới chân cậu.
Tiêu Chước đứng trước mặt cự long mà Trịnh Kình biến thành, còn không cao bằng móng vuốt của anh. Cậu ngẩng đầu nhìn Trịnh Kình, trong khoang mũi nồng nặc mùi của lương thực dự trữ, đáy mắt khó có thể che giấu được sự kích động và thèm muốn.
Trịnh Kình cúi xuống nhìn Tiêu Chước, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chước đầy sự ngưỡng mộ sự oai hùng của anh, anh không khỏi ngẩng cao đầu, vỗ vỗ cánh, trong đôi mắt vàng tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Tiêu Chước nuốt nước bọt, khó mà khống chế nổi sự quyến rũ của Trịnh Kình, cậu cúi đầu, lại nhìn thấy đuôi rồng phủ đầy vảy vàng của Trịnh Kình bên cạnh.
Cậu nhẫn nhịn kiềm chế, nhưng không kiềm chế nổi, lặng lẽ đưa tay sờ cái đuôi của Trịnh Kình.
Lúc chạm vào vảy rồng cảm giác thật lạnh, trái ngược với cảm xúc của cậu. Tiêu Chước vui vẻ nheo mắt, biểu cảm vô cùng thỏa mãn.
Đuôi rồng vừa bị chạm vào, Trịnh Kình đã nhanh chóng nhận ra.
Anh vẫy đuôi ra một cái “bốp” rồi ngạo nghễ nhìn Tiêu Chước.
Bọn họ vẫn chưa phát triển đến quan hệ thân mật, sao có thể động chân động tay?
*
Lúc này, tận sâu dưới đáy biển sâu, nơi tăm tối và u ám.
Con cá đen xám lớn ngửa bụng đang ngủ rất say đột nhiên mở mắt. Xung quanh nó không có sinh vật biển nào tồn tại, như thể tất cả đều tránh xa khu vực nguy hiểm này.
Cơ thể của con cá cực kỳ lớn, nằm dài dưới đáy biển mấy nghìn dặm, không nhìn thấy điểm cuối, nó nhẹ nhàng ngoe nguẩy đuôi, cẩn thận ngửi ngửi mùi của biển.
Đôi mắt vốn buồn ngủ bỗng sáng rực.
“Rồng?” Cá lớn vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc.
Nó đã ngủ dưới đáy biển nhiều năm, rất lâu rồi không ngửi thấy mùi rồng. Đột nhiên ngửi thấy, quả nhiên vẫn thơm ngon như lúc trước.
Nghĩ đến đây, con cá lớn hoàn toàn tỉnh ngủ, nó đột nhiên lật người dậy đuổi theo mùi của rồng.
Trên đường đi, có vô số cá mập hay cá voi vừa nhìn thấy con cá kia đã lập tức bỏ chạy, như thể chúng đã nhìn thấy cái gì đó rất kinh hoàng.
Nó nhắm mắt làm ngơ với những thứ tôm tép kia, bơi vào bờ nhanh như chớp.
Nó không hề nhận ra rằng hành động của mình đã làm cho biển dậy lên từng đợt sóng lớn mang theo sức mạnh đáng sợ có thể phá hủy mọi thứ, dữ dội xô vào bờ.
Trên bờ biển, Tiêu Chước và Trịnh Kình chuẩn bị thẩm vấn Xích Nhụ thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Vẻ mặt của hai người họ đột nhiên nghiêm túc.
Những con sóng lớn ào ạt ập tới từ xa, ngoài biển xuất hiện một bóng mờ khổng lồ, nếu cứ để nó ập đến chắc chắn sẽ có vô số nhà cửa và công trình kiến trúc bị phá hủy.
Họ ngay lập tức chuẩn bị hóa phép để ngăn chặn những con sóng đang đến gần.
Nhưng họ điều khiến họ quan tâm hơn những con sóng lớn kia là sinh vật khổng lồ còn chưa xuất hiện đã có thể gây ra tình cảnh này.
Chương 32
Trong một căn phòng gần biển của khác sạn, một chàng trai đang mặc đồ ngủ đôt nhiên mở mắt mơ màng chuẩn bị đi nhà vệ sinh.
Lúc bước đến cửa sổ, cậu ta bất ngờ nhìn thấy một con sóng lớn cao khoảng ba tầng nhà trên mặt biển, cậu ta bị dọa cho kinh hãi vội vàng đánh thức cha mẹ mình dậy.
Cặp nam nữ trung niên bị đánh thức khỏi giấc mộng, nghe thấy lời con trai mình nói bọn họ không hề nghĩ nhiều.
Người chồng bất đắc dĩ bước xuống khỏi giường, thờ ơ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên tỉnh cả người.
“Vợ ơi, là thật đấy, em mau lại xem!” Người chồng một bộ hoài nghi cuộc sống, sợ hãi nói: “Trên bãi biển còn có một con rồng, ôi mẹ ơi, là một con rồng thật!”
Cùng lúc đó, ở một căn phòng của tầng dưới.
Cặp vợ chồng trẻ mới cưới đến Đảo Phỉ Thúy hưởng tuần trăng mật vừa mới ân ái xong.
Sau khi người vợ tắm xong, cô ta mở rèm cửa sổ ra để hít thở không khí thì nhìn thấy những con sóng đang dâng trào và một con rồng vàng lấp lánh khổng lồ.
Cô ta dụi mắt, tưởng đây chỉ là ảo giác, nhưng sau khi dụi mắt, mọi thứ trước mắt vẫn như vậy.
“Chồng ơi, mau! Mau lại đây xem? Có phải là em bị ảo giác rồi không? Sao có thể chân thực đến vậy!”
Ở phòng bên cạnh, hai thanh niên cũng đang kích động khi nhìn thấy cảnh này. Phản ứng đầu tiên của họ không phải là bỏ chạy mà là lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Có chụp được không? Có rõ không? Nếu cái này mà đăng lên chắc chắn chúng ta sẽ hot. Ôi mẹ ơi, kia là con rồng! Rồng thực sự tồn tại!”
Cô gái tóc nâu đang loay hoay với chiếc điện thoại, không giấu nổi sự phấn kích: “Chụp được rồi, rất rõ nét luôn. Tao sẽ đăng lên ngay.”
Sau khi nói xong, cô gái chỉnh sửa lại chuẩn bị đăng. Lúc chuẩn bị đăng lên thì điện thoại luôn thông báo mạng không ổn định, làm thế nào cũng không thể đăng được.
“Không đăng lên được.” Cô gái tóc nâu chán nản nói. Cũng chính tại lúc này hai người mới phát hiện ra ngay cả một chút tín hiệu cũng không có.
Trên bờ biển, Tiêu Chước chú ý tới nhóm khách du lịch, cậu hạ tay xuống, ngẩng đầu gật đầu với Trịnh Kình nói: “Được rồi.”
Lúc này, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trên Đảo Phỉ Thúy đang được bao phủ bởi một lớp kết giới màu đỏ, không chỉ ngăn cách tầm nhìn mà còn cắt đứt liên lạc của du khách trên đảo với thế giới bên ngoài.
Trịnh Kình nghe vậy gật đầu, vỗ cánh bay lên mặt biển, đuôi rồng cứng cáp cuộn lên một cột nước, ầm ầm đánh vào con sóng đang xô đến.
Sóng lớn và cột nước va vào nhau, một lúc sau, con sóng vẫn tiếp tục lao về phía bờ biển, nhưng sức mạnh của chúng đã yếu hơn trước rất nhiều, lại bị ngăn chặn bởi bức tường trong suốt do Tiêu Chước làm nên.
Thấy tình hình này, Trịnh Kình chuẩn bị trở về bên cạnh Tiêu Chước. Không ngờ ngay lúc này, một con cá khổng lồ đột nhiên ngoi lên từ dưới đáy biển.
Con cá lớn màu đen xám, sau khi ngoi lên khỏi mặt biển, nó lập tức biến thành một con chim khổng lồ, lúc nó xòe đôi cánh ra, toàn bộ hòn đảo như bị bao phủ trong bóng tối.
Tiêu Chước ngẩng đầu lên nhìn con chim lớn, do dự nói: “Côn Bằng.”
Côn Bằng cúi đầu, đôi mắt xanh của nó nhìn chằm chằm vào Trịnh Kình, đột nhiên nó cúi mạnh người xuống, tấn công anh.
Trịnh Kình vẫy đôi cánh, không chút do dự tiếp chiêu Côn Bằng.
Côn Bằng là thượng cổ thần thú, ở dưới nước là Côn, ra khỏi mặt nước là Bằng, yêu lực của nó rất thâm hậu, những con yêu quái có bình thường vừa nhìn thấy nó sẽ lập tức bỏ chạy. Ngay cả đại yêu cũng phải sợ hãi, không dám khinh địch mà chọc giận đến nó.
Hai luồng yêu lực va vào nhau, ngay tức khắc mỗi người đều lùi lại mấy bước.
Trịnh Kình đứng vững rồi hỏi Côn Bằng: “Tiền bối công kích trước là có ý gì?”
Trong mắt của Côn Bằng chỉ có kim long trước mắt, anh ta thô lỗ lên tiếng: “Đói rồi thì bắt rồng ăn thôi, còn cần lý do?”
Ánh mắt Trịnh Kình tối sầm lại, anh không ngờ Côn Bằng lại tấn công anh chỉ vì muốn ăn.
Như vậy cớ gì anh phải nhẫn nhịn, sắc mặt anh sầm xuống, không nhiều lời, nghênh tiếp Côn Bằng: “Vậy thì phải xem xem ngài có ăn được tôi không đã.”
Trên bãi biển, Tiêu Chước nghe thấy những lời kia của Côn Bằng cũng tức muốn bay màu.
Cậu nâng niu lương thực dự trữ như vậy, còn chưa nỡ cắn một ngụm nào, bây giờ lại có người muốn tranh giành đồ ăn với cậu. Như vậy bảo cậu làm sao bỏ qua.
Là một con yêu quái vô cùng yêu thương lương thực dự trữ, Tiêu Chước mang theo sự giận dữ gia nhập cuộc chiến.
Trên biển, trận chiến ba bên diễn ra vô cùng kịch liệt, trong chốc lát bọn họ đã đối trăm chiêu. Trong mắt của con người, động tác của bọn họ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, hoàn toàn không thấy rõ từng cử động.
Tuy Tiêu Chước không hiện nguyên hình, nhưng cũng không thể xem thường sức chiến đấu của cậu.
Trịnh Kình và Côn Bằng chiến đấu trực diện rất quyết liệt, cậu bay lên lưng của Côn Bằng, nhổ từng cộng từng cộng lông của anh ta.
Lông trên cánh của Côn Bằng bị Tiêu Chước nhổ ra rụng một đống, anh ta tức giận liều mạng đập cánh muốn hất Tiêu Chước rơi xuống.
Nhưng cho dù anh ta có vùng vẫy cỡ nào đi nữa, Tiêu Chước vẫn đứng vững như núi, không hề bị lung lay.
Tiêu Chước vừa nhổ vừa giận dữ nói: “Mày là cái thá gì, mày đã hỏi ý kiến tao chưa mà dám nhòm ngó đến Trịnh Kình? Đừng nói đến chuyện có ăn được hay không, mày mà dám động vào anh ấy, thiên đạo sẽ đập chết mày.”
“Tóm lại có tao ở đây mày đừng hòng động vào Trịnh Kình, chạm cũng không được phép chạm vào anh ấy, nếu không tao sẽ nhổ sạch lông của mày, biến mày thành Côn Bằng nướng, mở party mời mọi người đến ăn.”
Côn Bằng vừa bị Trịnh Kình đánh, vừa bị Tiêu Chước nhổ lông, không thể để ý được hết hai bên, hơn nữa khi nghe thấy những lời của Tiêu Chước, anh ta tức đến phát điên lên.
“Chúng mày chơi trò hai đấu một như vậy không công bằng!” Côn Bằng có chút không chống cự lại được, sợ Tiêu Chước thật sự biến mình thành Côn Bằng trụi, anh ta tức giận nói.
Tiêu Chước giễu cợt nói: “Ai mà một đấu một với mày mới là thằng ngu.”
Cậu vừa nói vừa mạnh mẽ nhổ một nắm lông của Côn Bằng.
Côn Bằng nhìn đống lông của mình đang bay tán loạn lòng đau đến tột cùng, đành miễn cưỡng đề nghị dừng cuộc chiến: “Thôi được rồi, được rồi. Tao không ăn nữa, được chưa?”
Lời anh ta còn chưa kịp nói hết, Tiêu Chước đã nhổ thêm một nắm lông.
Côn Bằng sắp điên rồi: “Tao đã nói là không ăn rồi. Mày có thể đừng nhổ lông của tao nữa được không? Nhổ lông tao thì có bản lĩnh lắm à? Giỏi thì đấu với tao đây này!”
Tiêu Chước không thèm đấu với anh ta, Côn Bằng có kích thước khổng lồ, đây là ưu thế của anh ta, cậu đấu với anh ta cũng hoàn toàn không có tác dụng, đương nhiên là nhổ lông nhẹ nhàng hơn rồi.
Côn Bằng chủ động đình chiến, Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không từ chối, tuy hai người đối phó với Côn Bằng không thành vấn đề, nhưng nếu đánh thật thì không bên nào có lợi, còn có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đáp xuống bãi biển đầu tiên, Côn Bằng theo sau, vừa đáp xuống đất lập tức biến thành một thanh niên thư sinh nho nhã lịch sự.
Anh ta đưa tay sờ lên mái tóc, đụng đến mấy chỗ bị nhổ trọc, bỗng nhiên có chút sụp đổ: “Khó khắn tôi mới nuôi được mớ tóc vừa dày vừa chắc…”
Tiêu Chước ho khan một tiếng, giả vờ như không nghe thấy, quay đầu hỏi thăm Trịnh Kình: “Anh không sao chứ?”
Trịnh Kình lắc đầu nói: “Không sao.”
Anh nhớ đến những lời nói của Tiêu Chước đã nói khi bên vực anh, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.
Đúng lúc này, vài bóng người ở phía xa vội vàng bước đến, nhìn thấy Trịnh Kình cung kính nói: “Đội trưởng Trịnh.”
Hiển nhiên nhóm người này là trợ thủ của Cục quản yêu do Trịnh Kình gọi đến.
Tiêu Chước chú ý thấy trên người của mấy người trong bọn họ có vết thương, không khỏi than thở nói: “Các người đến thật đúng lúc.”
Không phải quá đúng lúc à. Vừa mới giải quyết xong thì bọn họ đến.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu nghe thấy vậy cảm thấy rất xấu hổ, ông ta giải thích: “Đều tại thực lực của chúng tôi không đủ, vừa vào đến đảo Phỉ Thúy đã gặp phải ảo ảnh của Xích Nhụ, một số đồng nghiệp còn vì thế mà bị thương.”
Trịnh Kình nhìn mấy người bọn họ một lượt, cũng không nói gì thêm.
Chỉ bảo bọn họ đi xử lý những chuyện còn lại, lúc này cần điều tra tất cả khách du lịch trên đảo, một là để xóa những video mà họ đã chụp hoặc quay, hai là xóa ký ức của bọn họ.
Nếu những bức ảnh hoặc video đó mà bị truyền ra ngoài, e là sẽ làm cho nhân loại khủng hoảng.
Người đàn ông trung niên gật đầu, vội vàng nhận lệnh rời đi.
Cục quản yêu của họ đã mất mặt vì chuyện ảo cảnh, hiện tại bọn họ phải giải quyết ổn thỏa những chuyện này.
Sau khi nhóm người đó đi, Tiêu Chước và Trịnh Kình mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiền Đa trên mặt đất: “Cứu…Cứu tôi với…”
Tiêu Chước cúi đầu, nhìn cái đầu bị Trịnh Kình đánh te tua của Xích Nhụ vẫn ngoan cường cắn áo của Tiền Đa, cố gắng kéo anh ta xuống biển.
Sau khi Tiền Đa bị Xích Nhụ bắt đi, vì sặc nước nên hôn mê rất lâu, lúc này anh ta còn sống sót quả là một kỳ tích, nhưng cũng bị tra tấn đến mức thở ra nhiều hơn hít vào.
“Đứng yên.” Tiêu Chước đá vào Xích Nhụ hỏi: “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Sao các người lại nhằm vào anh ta?”
Đang nói chuyện, cậu đột nhiên chú ý đến Côn Bằng vẫn còn đang nhìn chằm chằm Trịnh Kình, cậu nhanh chóng quay người sang một bên, che tầm mắt của Côn Bằng.
Cậu hung dữ trừng mắt nhìn Côn Bằng – nhìn cái gì mà nhìn? Không được nhìn, dù có nhìn lương lực dự trữ của tôi đến mức nào đi nữa cũng không có phần của anh!
Côn Bằng nhìn ánh mắt của Tiêu Chước, hiểu ra ý của cậu, anh ta không khỏi hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
Chẳng phải chỉ là một con rồng thôi à? Không ăn thì không ăn, để khi khác anh ta tìm con rồng khác ăn.
Trên bãi biển, Xích Nhụ nghe xong lời của Tiêu Chước, đôi mắt đen xám của nó nhìn chằm chằm vào Tiền Đa, lạnh lùng nói: “Cái này phải hỏi anh ta, trước kia đã làm gì?”
Đêm nay, thế giới quan của Tiền Đa bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đầu tiên là nhìn thấy rồng và sau đó là Côn Bằng, còn bây giờ anh ta phát hiện ra con vật này có thể nói nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Anh ta bày ra vẻ mặt vô tội, tức giận thanh minh: “Chuyện trước đây tao làm là có ý gì? Tao không làm gì cả? Có phải chúng mày tìm nhầm người rồi không? Đây là lần đầu tiên tao đến đảo Phỉ Thúy, cũng là lần đầu tiên gặp bọn mày. Bọn mày không làm rõ chuyện đã vô cớ công kích tao…”
Lúc này, anh ta biết Trịnh Kình có thể bảo vệ cho mình, vội vàng cầu cứu: “Đại sư, ngài nhất định phải giúp cho tôi, tôi thực sự không thù không oán với bọn chúng..”
“Không thù không oán?” Xích Nhụ đột nhiên ngắt lời Tiền Đa, nó nở một nụ cười kỳ quái lạnh lùng: “Mày lấy oán trả ơn, tàn nhẫn giết hại đứa con mới sinh của tao của dòng tộc Xích Nhụ. Làm sao có thể không thù không oán? Tuy bây giờ mày không nhớ gì nữa. Nhưng để có được ngày hôm nay, bọn tao đã đợi ròng rã hai năm. Bọn tao thề bất kể thế nào cũng phải giết chết mày, để an ủi linh hồn của A Li.”
Tiền Đa lắc đầu, cả khuôn mặt hiện lên chữ không thể nào.
Anh ta vội vàng phủ nhận, nhưng lại lờ mờ nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Ví như, khi đến hòn đảo này, anh ta cảm thấy như mình đã từng ở đây, luôn cảm thấy mọi thứ dường rất như quen thuộc, theo bản năng anh ta còn cảm thấy sợ khi xuống biển.
Trước đây anh ta rất hoài nghi, nhưng lúc này lại đột nhiên hiểu ra tất cả.
“Không thể nào…mày đang lừa tao, sao tao lại giết bọn mày? Chuyện này hoàn toàn nói không rõ. Nhất định là mày, mày đang kiếm cớ…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Xích Nhụ đột nhiên đến gần, bàn tay dính vào nhau chạm nhẹ lên đầu anh ta.
Vẻ mặt của Tiền Đa chuyển từ sợ hãi sang hoang mang, đôi mắt anh ta nhìn thẳng về phía trước, hai tròng mắt đảo quanh, như thể tiếp nhận được một thông tin nào đó.
Khi Xích Nhụ buông tay ra, Tiền Đa co quắp trên mặt đất, trên mặt Tiền Đa tràn đầy tuyệt vọng và kinh hãi.
“Bây giờ mày đã nhớ ra toàn bộ rồi chứ.” Xích Nhụ trầm trọng lạnh lùng nói.
*
Sân bay Hải Thành.
Tiêu Chước và Trịnh Kình kéo vali vào sảnh sân bay, họ ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai người đều dáng cao chân dài, ngoại hình điển trai, đứng giữa đám đông bọn họ thực sự thu hút sự chú ý. Nếu không biết người ta còn tưởng đây là minh tinh.
Lúc đến, Tiêu Chước chỉ đeo theo một chiếc ba lô nhỏ, nhưng khi về lại cầm túi to túi nhỏ, bên trong đều là đặc sản của Hải Thành mang về cho Chúc Hưu An và Đổng Huy.
Do vậy mà cậu và Trịnh Kình đã đặc biệt dành cả một buổi để đi mua sắm.
Trịnh Kình rất ngạc nhiên khi Tiêu Chước làm bạn với con người nhanh như vậy, mồm nói mua đặc sản phiền phức nhưng khi Tiêu Chước muốn đi anh vẫn đi cùng.
Tiêu Chước cũng không bên trọng bên khinh, cậu còn đặc biệt mua thêm một ít để Trịnh Kình đưa cho nhóm người Chúc Dư.
Trịnh Kình không quan tâm đến cái này, dù sao người trả tiền cũng là Tiêu Chước.
Chỉ là anh không ngờ, vì Tiêu Chước mua quá nhiều đặc sản nhưng không cầm đủ tiền, cuối cùng người trả tiền lại là anh.
Sau khi ký gửi vận chuyển xong, Tiêu Chước và Trịnh Kình làm thủ tục kiểm tra an ninh đến phòng chờ, không lâu sau hai người lên máy bay.
Chỗ ngồi của hai người cạnh nhau, Tiêu Chước ngồi ghế cạnh cửa sổ, Trịnh Kình ngồi gần lối đi.
Sau khi máy bay cất cánh, Tiêu Chước nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cậu nhớ ra gì đó quay đầu sang thì thầm hỏi Trịnh Kình: “Cứ vậy mà thả Côn Bằng, không sao chứ?”
Trước khi rời đi, bọn họ vốn định đưa Côn Bằng cùng về Hải Thành, nhưng Côn Bằng nói rằng anh ta đã ngủ quá lâu, thế giới đã thay đổi quá nhiều, vì vậy anh ta muốn ngắm nhìn khắp nơi trước, đến khi ngắm đủ rồi sẽ đến Hải Thành tìm hai người họ.
Trịnh Kình nghe vậy cũng không ngăn cản.
“Có lẽ không sao, dù sao Côn Bằng cũng là thần thú, anh ta chắc chắn sẽ giữ lời hứa, nếu đã hứa sẽ đến Hải Thành thì chắc chắn sẽ đến.”
Tiêu Chước không nói gì thêm nữa, thầm nghĩ chỉ sợ Trịnh Kình không biết đôi khi những con thần thú còn không biết xấu hổ hơn bất cứ ai.
Có lẽ đã nhìn thấu được suy nghĩ của Tiêu Chước nên Trịnh Kình lập tức nói thêm: “Hơn nữa, bây giờ không có thẻ căn cước rất khó di chuyển, có lẽ anh ta không thể đi quá xa. Nếu như anh ta thực sự nuốt lời vậy chỉ còn cách đánh một trận.”
Tiêu Chước gật đầu. Côn Bằng đã sống nhiêu năm như vậy, cũng không phải là một tiểu yêu hành động bốc đồng, hiện tại đang sống ở nhân gian cũng nên biết phải tém tém lại.
Nói đến đây, Tiêu Chước bất giác nghĩ đến những chuyện Tiền Đa nói tối ngày hôm đó.
Sau khi Xích Nhụ mở phong ấn cho Tiền Đa, anh ta đã nhớ lại hết mọi chuyện.
Mọi chuyện đều giống như Xích Nhụ đã kể, hai năm trước Tiền Đa đã đến vùng biển này, anh ta có mối quan hệ thân mật với một Xích Nhụ tên A Li.
Sau khi Tiền Đa nhớ lại mọi thứ, khuôn mặt anh ta đầy sợ hãi, khó chịu và tuyệt vọng, anh ta vốn định nói dối nhưng khi bị Xích Nhụ vạch trần, anh ta chỉ có thể nói ra sự thật.
Hai năm trước, Tiền Đa, tên tóc nâu và người đàn ông da đen đưa bạn gái mới quen đi du thuyền dạo chơi trên biển.
Đây là một chiếc thuyền đánh cá vừa tiện vừa nhẹ với nhiều thiết bị đánh cá chuyên nghiệp.
Bọn họ treo cờ đánh cá, nhưng thực chất là vui chơi trên biển.
Nhưng họ đều không ngờ, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra đột ngột như vậy. Ban đầu mặt biển rất yên tĩnh đột nhiên nổi lên những con sóng lớn, trực tiếp lật đổ du thuyền của nhóm người Tiền Đa.
Thậm chí bọn họ còn chưa kịp lấy áo phao đã bị sóng cuốn trôi.
Tệ hơn nữa là tất cả bọn họ đều bị cuốn xuống đáy biển, nơi có vài con cá mập đang bơi qua bơi lại. Tiền Đa bị thương ở chân khi thuyền lật nên mùi máu tươi đã thu hút cá mập.
Anh ta liều mạng bơi về phía trước, nhưng anh ta không chạy thoát nổi những con cá mập sinh ra nơi biển cả nên nhanh chóng bị bao vây.
Tiền Đa tưởng rằng mình sẽ chết ở đây, nhưng ông trời không tuyệt đường sống của con người, lúc cá mập định cắn anh ta, bất ngờ bị một thế lực bí ẩn đánh bay.
Anh ta sợ hãi mở mắt, nhất thời bị dọa cho khiếp vía.
Anh ta thấy trước mặt mình là một con cá kỳ lạ, đầu của nó giống mặt người, dẹp dẹp, dưới bụng cá có rất nhiều bàn tay.
Thấy Tiền Đa nhìn mình, quái ngư đã mỉm cười với anh.
Tiền Đa vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, anh ta chưa từng nhìn thấy loại quái vật này, nhưng nó cứu người đã khiến anh ta bớt sợ hãi. Anh ta cảm ơn nó đã cứu mình, sau đó hỏi nó có thể cứu bạn mình không.
Không biết tại sao con cá kia lại nghe hiểu lời của anh ta, nó gật đầu rồi nhanh chóng biến mất. Không lâu sau, nó đã túm được tên tóc nâu và gã da đen.
Tiền Đa hỏi nó có nhìn thấy cô gái kia không, con cá lắc đầu.
Nó đưa ba người Tiền Đa ba người họ lên du thuyền để rời đi.
Tiền Đa nhìn theo bóng dáng của con cá, anh ta đột nhiên nổi lòng lam. Theo anh ta, có thể con cá này là loài đột biến nào đó, điều quan trọng là nó hiểu được tiếng người, nếu đưa nó theo, không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Ba ánh mắt tham lam nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ đang nghĩ đến cùng một chuyện.
Vì thế, Tiền Đa đã gọi con cá kia quay lại, hỏi nó đã từng đi ra thế giới bên ngoài chưa, ở đó có những tòa nhà cao, rất nhiều đồ ăn và rượu ngon, bọn họ có thể đưa nó đi ra bên ngoài xem xem.
Con cá lạ còn nhỏ, chưa biết sự nham hiểm của con người nên bị lời nói của Tiền Đa cám dỗ, lập tức leo lên du thuyền đi chơi cùng bọn họ.
Trên đường đi, Tiền Đa kể cho nó nghe rất nhiều thứ thú vị ở thế giới bên ngoài, khiến nó càng thêm khao khát hơn. Sau đó ba người Tiền Đa còn lần lượt rót rượu cho nó, cuối cùng thành công chuốc say nó.
Sau khi con cá bị chuốc say, ba người Tiền Đa tham lam nhìn nó rồi sôi nổi bàn luận xem nên lợi dụng nó như thế nào. Thậm chí bọn họ còn nghĩ có thể uy hiếp con cá để nó nói ra nơi sinh sống rồi bắt được thêm nhiều đồng bọn của nó hơn.
Nhưng họ không ngờ nó lại tỉnh nhanh như vậy, nó đã nghe được những gì bọn họ nói nên muốn rời khỏi du thuyền nhân lúc bọn họ không để ý.
Nhưng lúc bỏ chạy, nó đã bị Tiền Đa ba người phát hiện ra.
Chuyện xảy ra sau đó vô cùng tàn bạo, nó đơn phương bị đánh một cách tàn nhẫn. Nó càng phản kháng thì bị đánh càng độc. Trong suốt quá trình, trên người đám Tiền Đa dính đầy máu tươi, nhưng bọn họ vẫn cười rất sảng khoái, giống như con ác quỷ trong địa ngục.
Trên thân con cá toàn vết thương, hấp hối nằm trên du thuyền, ánh mắt nó đầy đau khổ, nó không hiểu, tại sao nó cứu những người này, họ lại lấy oán trả ơn.
Cuối cùng nó đã cố gắng hết chút sức lực cuối cùng trốn thoát khỏi sự bao vây của ba người Tiền Đa. Nó nhảy xuống biển để ngăn không cho Tiền Đa đến quấy rối và làm hại dòng tộc, thậm chí còn dùng chút sức lực cuối cùng để phong ấn ký ức của ba kẻ kia.
Không lâu sau khi nó bơi về đến dòng tộc nó đã không sức cùng lực kiệt. Việc sinh ra một đứa con của dòng tộc Xích Nhụ là điều vô cùng khó khăn, sự việc này đã khơi dậy sự tức giận của cả dòng tộc, họ biết được những việc mà A Li đã trải qua bằng cách đọc ký ức của nó.
Kể từ đó, lúc nào dòng tộc Xích Nhụ cũng bơi quanh bờ biển, chờ cơ hội báo thù cho A Li.
Và ngày hôm nay, từ dưới đáy biển cuối cùng họ cũng đã gửi thấy mùi của kẻ thù.
*
Hải Thành vừa mới tạnh mưa, mặt đất còn ướt mẹp, vừa xuống máy bay Tiêu Chước đã cảm nhận được không khí mát mẻ.
Cậu cùng Trịnh Kình sóng vai đi về phía trước, chuẩn bị lấy hành lý. Đang đi bọn họ đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía đảo Phỉ Thúy.
Mọi thứ đều là một vòng tuần hoàn nhân quả, Tiền Đa có kết cục như vậy cũng do tự anh ta chuốc vạ vào thân.
Nhưng trong quá trình trả thù của dòng tộc Xích Nhụ đã làm không biết bao nhiêu người vô tội bị liên lụy. Vì vậy Trịnh Kình đã phong ấn chúng ở dưới đáy biển sâu, trăm năm cũng không thể rời đi.
Sau khi lấy hành lý xong, Tiêu Chước và Trịnh Kình bắt taxi về biệt thự.
Tiêu Chước vừa lên xe đã dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, cơ thể cậu vô thức trượt sang một bên, “rầm” một tiếng đập vào cửa kính.
Đầu đập vào cửa kính mạnh như vậy nhưng cậu cũng không tỉnh, chỉ nhíu nhíu mày, như thể tư thế ngủ không thoải mái.
Trịnh Kình quay sang nhìn Tiêu Chước, ánh mắt anh có chút do dự, cuối cùng anh cũng đưa tay ra đỡ lấy cậu tựa lên vai mình.
Tiêu Chước không hề tỉnh lại, đầu tựa trên vai Trịnh Kình có vẻ như đã thoải mái hơn. Cậu ngọ nguậy tìm thư thế ngủ êm ái hơn, dần yên tĩnh rồi cứ thế ngủ ngon lành.
Trịnh Kình ngồi ngay ngắn, nhưng biểu cảm của anh lại rất phức tạp, nhìn kỹ sẽ thấy anh có chút căng thẳng xen lẫn vui vừng.
Xe taxi đã đến nơi, Trịnh Kình gọi Tiêu Chước dậy, hai người xuống xe kéo vali vào biệt thự.
Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh, tinh thần của Tiểu Chước đột nhiên thoải mái, cậu nằm xuống ghế sô pha, hài lòng than thở: “Đúng là chỉ có ở nhà mới thoải mái, về đến nhà cảm giác thật dễ chịu.”
Cậu nằm trên ghế sô pha, vui vẻ cầm chiếc điều khiển từ xa bật TV lên.
Trịnh Kình nhìn chuỗi hành động thoải mái hoàn toàn không coi anh là người ngoài của Tiêu Chước không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại có chút ấm áp.
Anh ngẩng đầu nhìn biệt thự, trong lòng lẩm bẩm: “Nhà à?”
“Anh còn đứng đó làm gì? Không thấy mệt à.” Tiêu Chước ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho Trịnh Kình, vỗ vỗ xuống ghế sô pha rồi cười nói: “Mau lại đây ngồi.”
Trịnh Kình ngồi bên cạnh Tiêu Chước, nhìn cậu đổi kênh liên tục, cuối cùng dừng lại trên một chương trình truyền hình.
Chương trình có tên “Chiến đấu bảo vệ tình yêu”, là một chương trình tâm lý tình cảm. Nam nữ khách mời trên sân khấu đều là cặp đôi hoặc vợ chồng, họ kể những câu chuyện vụn vặt linh tinh trên sân khấu, anh trách móc tôi, tôi trách mắng anh, cãi nhau không hồi kết.
Trịnh Kình nhìn hai cái đã không thể xem tiếp được nữa nhưng không biết tại sao Tiêu Chước lại chăm chú nhìn vào màn hình TV với vẻ thích thú như vậy.
“Đầu tháng sau cục quản yêu Hải Thành sẽ tổ chức hội tuyển võ, e là lúc đó sẽ cần nhờ đến sự giúp đỡ của cậu.” Trịnh Kình đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Chước vẫn đang chăm chú xem chương trình, các khách mời cãi nhau càng ác liệt cậu càng thích thú, đầu cũng không thèm quay lại, cậu hỏi: “Hội tuyển võ á?”
Trịnh Kình trực tiếp ấn nhỏ tiếng TV, giải thích: “Số lần tổ chức hội tuyển võ không nhiều, mười năm mới tổ chức một lần, tất cả yêu tộc đều có thể tham gia để rèn luyện năng lực, dẫu sao bây giờ yêu tộc đang ngày càng chìm đắm trong vui chơi nên lười biếng luyện tập.”
Tiêu Chước gật đầu đồng ý, quả thực yêu tộc của hiện tại rất vô dụng.
“Tất cả yêu tộc đều có thể tham gia Hội tuyển võ. Sau khi kết thúc bảng xếp hạng sẽ được xếp theo thành tích. Bảng xếp hạng này cũng là cơ sở để yêu tộc tìm việc làm.”
“Sao nghe giống như hội thi tìm việc của con người vậy?” Tiêu Chước khó hiểu hỏi: “Anh muốn tôi cũng tham gia?”
Trịnh Kình thầm nghĩ nếu cậu đi thì những con yêu tộc khác còn đường sống à.
Anh lắc đầu nói: “Để bảo đảo cuộc thi diễn ra suôn sẻ, hội tuyển võ cần có người chỉ huy. Tôi hi vọng năm nay cậu sẽ là người đảm đương vị trí này.”
Không thể rời khỏi đảo dĩ nhiên người đàn ông kia rất nóng nảy.
Anh ta nhận ra Tiền Đa là người đã bơi ra vùng biển sâu tối qua, người kia đẩy Tiền Đa ra, giận dữ nói: “Anh không tin thì thôi. Chuyện này có liên quan tới anh đấy, không phải anh nói có quái vật à? Không chừng quái vật đang nhằm vào các anh mà đến, tại sao chúng tôi phải bị liên lụy.”
Tiền Đa bị đẩy loạng choạng, sau khi đứng vững anh ta tức giận nói: “Mày đổ oan cho tao, nhằm vào bọn tao là ý gì? Bọn tao chỉ đi ngang qua muốn xem thử thôi, cũng chưa khiêu kích nó.”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, xung quanh đã có không biết bao nhiêu lời chỉ trích và phẫn nộ.
Tiền Đa không chịu nổi những lời mắng mỏ của mọi người, sắc mặt anh ta hết xanh lại trắng, nhanh chóng kéo Lệ Lệ chạy đi.
Đúng lúc, hai thang máy đều đang ở tầng một, Tiền Đa nhìn thấy đám người Tiêu Chước đi vào thang máy bên trái, anh ta vội vàng dắt Lệ Lệ vào thang máy bên phải.
Trong thang máy, Lệ Lệ kinh hồn bạt vía ôm chặt lấy Tiền Đa, lo lắng nói: “Anh Tiền, anh nghĩ chuyện sập núi có liên quan gì đến con quái vật đó không? Có phải bọn chúng đang muốn đuổi cùng giết tận không?”
“Không sao đâu, chúng ta đâu có trêu chọc nó. Con quái vật đó chỉ có thể di chuyển dưới biển, trước khi đường được khai thông, chúng ta chỉ nên ở trong phòng không đi đâu cả.” Tiền Đa tự an ủi mình, anh ta ôm lấy vai của Lệ Lệ thì thầm an ủi: “Hơn nữa còn có anh ở đây, em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em.”
Lệ Lệ tựa vào vòng tay của Tiền Đa gật đầu, nhưng cô ta vẫn không giấu được vẻ hoảng sợ.
Về đến phòng, Tiêu Chước mở cửa sổ ra, nhìn thấy một đống hỗn độn bên dưới, người kéo vali chuẩn bị rời đi, người bị ép quay lại, rõ ràng là người đàn ông kia không hề nói dối.
Đường đi quả thực đã bị vùi lấp, cần phải có thời gian khai thông, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở lại đây cho đến khi có thể lưu thông.
Tiêu Chước nhìn một hồi, cảm thấy không có thú vị, cậu quay lưng dựa vào cạnh cửa sổ.
Trịnh Kình đang ngồi trên ghế sô pha liên lạc với cục quản yêu của đảo Phỉ Thúy, anh nói chuyện này có thể sẽ hơi phức tạp nên yêu cầu họ cử một số nhân viên đến.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình chăm chú, càng nhìn càng thấy rất hài lòng với lương thực dự trữ của mình, nhưng mà không biết khi nào mới có thể thử một miếng.
Trịnh Kình cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Tiêu Chước.
Đôi mắt của Tiêu Chước rất sáng, đầy lưu luyến, khát vọng và yêu thích.
Anh khựng lại một chốc, định nói gì cái gì cũng quên luôn, lúc sau anh mới hỏi: “Nghỉ ngơi xong cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Hai mắt Tiêu Chước sáng lên, rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Chuyện người chết và đường bị vùi lấp đều không ảnh hưởng đến hai người Tiêu Chước, vậy nên dù đảo Phỉ Thúy to như thế, hai người họ vẫn có tâm tình đi dạo khắp nơi.
Bốn phía xung quanh Đảo Phỉ Thúy đều là biển, chỉ có một con đường duy nhất dẫn ra bên ngoài, ngoài bãi biển, đảo còn là nơi có nhiều phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đi dọc theo con đường trên đảo, vừa đi vừa ngắm cảnh, trông rất thoải mái.
Trong khoảnh khắc màn đêm buông xuống, đèn trên bờ biển sáng lên, tia sáng cuối cùng của mặt trời cũng từ từ chìm xuống đáy biển.
Bãi biển đã bị phong tỏa, khắp nơi đều vắng vẻ và yên tĩnh.
Tiêu Chước và Trịnh Kình tránh những người tuần tra trên bãi biển đi ra bờ biển, Tiêu Chước đứng yên tại chỗ chờ, còn Trịnh Kình lặn xuống biển.
Trịnh Kình bơi rất nhanh, sau khi lặn xuống đáy biển anh biến thành rồng, rẽ nước mà bơi. Nếu lúc này ở dưới đáy biển có người, e rằng chỉ có thể thấy tàn ảnh của anh mà thôi.
Không lâu sau, Trịnh Kình ngoi lên mặt nước, nháy mắt biến thành người đứng đước mặt Tiêu Chước.
“Thế nào rồi?” Tiêu Chước hỏi.
Trịnh Kình lắc đầu nói: “Không nhìn thấy gì. Có lẽ thứ đó từ nơi khác đến, hoặc là đã trốn đi rồi.”
Tiêu Chước gật đầu, cậu cũng không ngạc nhiên, nếu để bọn dễ dàng nhìn thấy mới kỳ lạ.
Không tìm thấy thứ đó, hai người họ lập tức trở về khách sạn, dự định bàn bạc kỹ càng hơn, thật sự không còn cách nào thì phải đưa mồi xuống đáy biển dụ dỗ nó.
Lên lầu sau khi ăn tối xong, màn đêm dần sâu thẵm, hai người đứng trong phòng đối mặt với cùng một vấn đề.
“Hay là tôi ngủ trên sô pha…”
Tiêu Chước còn chưa kịp nói xong, Trịnh Kình đã đột nhiên ngắt lời: “Cậu ngủ trên giường đi.”
“Như vậy có vẻ không hay lắm?” Nói thì nói vậy nhưng nụ cười của Tiêu Chước lại vô cùng rạng rỡ, rõ ràng cậu rất mong đợi quyết định này.
Trịnh Kình nhìn thấu, anh nói; “Dù gì kết quả cũng đều như nhau.” Nếu Tiêu Chước ngủ ở sô pha thì đến nửa đêm anh cũng phải dậy bế cậu lên giường, phiền phức.
Tiêu Chước đang nghĩ dù sao cậu cũng không thể chịu được sự cám dỗ của chiếc giường, vậy nên cậu không lưỡng lự mà đồng ý.
Trên giường, hai người họ mỗi người nằm một bên, một người nằm bên trái, một người nằm bên phải, cách nhau một khoảng khá rộng.
Sau khi tắt đèn, Tiêu Chước lại không ngủ được, đầu óc cậu vô cùng hưng phấn, có nằm tư thế nào cũng thấy khó chịu, cậu bồn chồn chỉ muốn dịch đến bên Trịnh Kình. Cậu không ngừng cấu vào lòng bàn tay mình để kiềm chế bản năng đang trỗi dậy trong cơ thể.
Trịnh Kình nhắm mắt lại giả vờ ngủ, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc Tiêu Chước nằm xuống giường, tim anh đã đập loạn xạ cả lên.
*
Hai giờ sáng, mọi thứ xung quanh đều im lặng, khắp nơi chìm trong màn đêm đen tối.
Phòng 8103.
Tiền Đa bị cơn ác mộng đánh thức, anh ta thở hổn hển vì kinh hãi, còn chưa hoàn hồn, đột nhiên anh ta cảm thấy một chất lỏng lạnh buốt nhỏ giọt trên mặt mình.
Anh ta ngạc nhiên đưa tay ra lau, là nước, sau đó nếm thử thì thấy là nước biển.
Tiền Đa vô cùng sợ hãi ngồi bật dậy, lúc này anh ta đang ở trong khách sạn, nước biển ở đâu ra?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng một giọt nước biển nữa rơi xuống mu bàn tay anh ta.
Tiền Đa nhìn chằm chằm vào giọt nước biển đó, sắc mặt anh ta đột nhiên tái nhợt, cơ thể như nhũn ra, trong đầu nghĩ ra rất nhiều cảnh kinh hãi.
Anh ta nắm chặt tay, nín thở rồi từ từ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chợt bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng hung ác không cảm xúc.
Một sinh vật quái lạ đang treo ngược trên trần nhà trên giường ngủ của anh ta. Cơ thể của sinh vật đó giống một con cá, kích thước của nó rất to, chiếm hết toàn bộ trần nhà, nhưng đầu của nó lại giống như người, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiền Đa.
Trên thân con cá kỳ lạ này có rất nhiều cánh tay người và chính những cánh tay này đã bám chặt vào trần nhà.
Tim Tiền Đa bỗng dưng ngừng đập, anh ta nhận ra đây chính là con quái vật đã bắt bạn của anh ta ở dưới biển, anh ta sởn tóc gáy, vô cùng khiếp sợ.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ nào ở phạm vi gần như vậy, nghĩ cũng không kịp nghĩ đã lập tức vọt dậy bỏ chạy ra ngoài.
Cũng chính tại lúc này, Lệ Lệ đột nhiên tỉnh dậy, cô ta lim dim hỏi Tiền Đa đang làm gì vậy.
Con quái vật trên trần nhà chuyển con ngươi màu xám một vòng rồi há to miệng lao về phía Tiền Đa.
Tiền Đa thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, anh ta vội vàng túm lấy Lệ Lệ còn đang bối rối, dùng sức đẩy cô ta về phía con quái vật.
Lệ Lệ bị đẩy đụng trúng con quái vật kia, lúc quay đầu lại mới biết sự tồn tại của nó, cô ta đột nhiên kinh hãi hét lên, bị dọa đến mức ngất đi.
Nhân cơ hội này, Tiền Đa không thèm nhìn Lệ Lệ mà cắm đầu bỏ chạy.
Tin anh ta đập như điên, hốt hoảng chạy ra hành hang, đứng đó một lúc anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, mới chạy nhanh về phía đầu kia của hành hang.
*
Tiêu Chước nằm trên giường trằn trọc chống cự cám dỗ, khó khăn lắm mới vào
giấc, bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vừa nhanh vừa mạnh, như thể giây tiếp theo sẽ gõ lủng cánh cửa.
Tiêu Chước gắt gỏng bước xuống giường, vừa mở cửa, Tiền Đa đã mang vẻ mặt kinh hãi lao vào.
Sau khi anh ta lao vào trong phòng còn quay lưng lại nhìn phía sau, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Tiêu Chước cũng tò mò nhìn ra hành hang, phát hiện hành hang trống rỗng không có gì.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Chước hỏi với giọng không thoải mái.
Tiền Đa nhìn thấy con quái vật đó không đuổi theo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nhanh chóng nắm lấy Tiêu Chước, giống như nắm lấy gốc rơm cứu mạng cuối cùng, lo lắng nói: “Tôi biết cậu không phải người bình thường, xin cậu đó, mau, mau đi cứu người! Trong phòng tôi có một con cá lạ, có tay như người, đầu cũng giống người, khó khăn lắm tôi mới có thể chạy được ra đến đây…”
Lúc này Trịnh Kình cũng đã thức dậy, anh nhăn mày nhìn Tiền Đa, nghe anh ta nhắc đến con cá lạ, mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên.
“Đi xem xem.” Trịnh Kình nói.
Tiêu Chước gật đầu, ngay lập tức ra ngoài cùng Trịnh Kình.
Lúc này Tiền Đa mới để ý thấy trước mặt anh ta là phòng đôi ấm áp ngọt ngào của tình nhân. Anh ta nhìn Tiêu Chước rồi nhìn Trịnh Kình, không thể che giấu được sự ngạc nhiên nói: “Thật sự không ngờ, hai người lại là…”
Trịnh Kình ngắt lời: “Muốn sống thì ngậm miệng lại.”
Tiền Đa vội vàng câm miệng.
Trịnh Kình lại nói: “Dẫn đường.”
Khi ba người đến phòng của Tiền Đa, con cá kỳ lạ đó đã biệt tích từ lâu, nhưng dưới đất xuất hiện những mảng nước lớn, ngay cả chăn cũng bị ướt đẫm.
Tiêu Chước bước vào phòng, nhận ra ngoài nước thì trên giường còn có vết máu.
Cậu bước đến bên giường ngẩng đầu quan sát trần nhà, không đề phòng một bóng người đột nhiên xuất hiện trên đầu giường.
Người đó chính là Lệ Lệ, lúc này trên người cô ta đầy máu, cổ họng đã bị cắn thủng, bàn tay nhuốm máu đang nắm chặt ga giường, cố chút hơi thở cuối cùng đưa tay ra chỉ vào Tiền Đa.
Tiền Đa không ngờ Lệ Lệ lại còn sống, lập tức hoảng sợ, phủ nhận nói: “Không…không phải tôi…”
Tiêu Chước đá văng Tiền Đa, cúi đầu nhìn anh ta rồi lạnh lùng hỏi; “Mày hại cô ấy à? Nếu mày dám nói dối tao sẽ ném mày xuống đáy biển.”
Có lẽ hai từ đáy biển đó đã đủ sợ hãi, Tiền Đa khóc lóc nói: “Tôi không cố ý hại cô ấy, tôi cũng không còn cách nào khác, lúc đó con quái vật kia muốn giết tôi, nếu cô ta không chết thì tôi sẽ chết. Cầu sinh là bản năng của con người, tôi phải tự cứu lấy mình trước, hai người có thể hiểu mà?”
Lệ Lệ đã không còn thở nữa, Tiêu Chước lạnh lùng nhìn Tiền Đa, cậu thực sự không đồng tình với cách nghĩ của anh ta. Nhưng không cần phải tranh cãi với người như anh ta.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiền Đa biết Tiêu Chước không phải người bình thường nên rất sợ cậu bởi vì lúc này anh ta vẫn còn cần Tiêu Chước cứu mình, cho nên mới vội vàng kể tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Còn đảm bảo: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con quái vật đó, tôi không hề có thù oán với nó, thực sự tôi không biết tại sao nó lại đuổi theo.”
“Không thể nào.” Trịnh Kình nghiêm nghị nói: “Bản tính của Xích Nhụ nhút nhát, tuyệt đối không tùy ý tấn công con người, huống chi tấn công người trên cạn. Rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến Xích Nhụ phải lên bờ lấy mạng?”
Tiền Đa vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ nổi mình đã từng gặp con quái vật này ở đâu, anh ta như sắp khóc: “Tôi hoàn toàn không có ấn tượng cũng không nhớ được gì, hai người phải tin tôi, con quái vật lớn như vậy, nếu từng gặp chắc chắn tôi không thể quên. Tôi thực sự không có chọc giận nó. Hai người cứu tôi đi, chỉ cần có thể cứu tôi tiền bạc không thành vấn đề.”
Tiêu Chước và Trịnh Kình không thèm quan tâm đến anh ta.
Nhưng thấy phản ứng của Tiền Đa không giống đang nói dối, lẽ nào anh ta thực sự không có ân oán gì với Xích Nhụ? Tại sao Xích Nhụ phải liều mạng giết anh ta? Toàn bộ sự việc lập tức trở nên phức tạp, có rất nhiều điểm đáng nghi.
Tiêu Chước định hỏi Tiền Đa thêm vài câu, đột nhiên Trịnh Kình ngăn lại, thì thầm: “Cảm nhận được chưa?”
Tiêu Chước sững sờ, im lặng cảm nhận xung quanh, cậu gật đầu, giọng cậu thường thường: “Xung quanh đều là Xích Nhụ, khắp nơi đều có.”
“Mẹ ơi! Có, có thật không?” Tiền Đa nghe thấy những lời này, bị dọa đến chân mềm nhũn ra, thậm chí còn nấp sau lưng Tiêu Chước.
Anh ta thì thầm cầu xin: “Hai vị anh trai, hai người nhất định phải cứu tôi! Sau khi ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ đền đáp gấp bội.”
Ngay cả nhìn Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không thèm nhìn anh ta một cái, họ lùi về phía sau, nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
“Đến rồi.” Tiêu Chước thì thầm.
Cậu vừa dứt lời, cửa sổ sát đất hướng ra biển đột nhiên bị một quái vật lớn đập vỡ. Nó gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào người Trịnh Kình.
Trịnh Kình né sang một bên, ngón tay của anh vẽ lên một vòng sáng màu vàng, lúc con quái vật lao về phía trước theo quán tính, anh đột ngột tóm lấy đuôi nó rồi dùng sức ném ra ngoài.
Tiền Đa trợn tròn hai mắt nhìn, quả nhiên anh ta đoán không sai, hai người này quả thực không phải người bình thường.
Sau khi đánh lén thất bại, Xích Nhụ đoán được hai người trong phòng này không dễ động vào, nó sợ hãi lùi lại phía sau, nhưng vẫn ngoan cố không chịu rời đi.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình: “Ra ngoài xem thế nào?”
Trịnh Kình gật đầu.
Hai người chuẩn bị đi ra từ cửa sổ, Tiền Đa nhìn thấy vậy đột nhiên lo lắng: “Đừng đi, hai người đi rồi tôi phải làm thế nào?”
Tiêu Chước quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh ta một cái, phất tay tạo ra kết giới: “Đứng ở bên trong, đừng bước ra ngoài.”
Tiền Đa gật đầu lia lịa, anh ta ngạc nhiên nhìn kết giới bao phủ lấy mình. Kết giới trong suốt, mập mờ ánh sáng đỏ.
Anh ta muốn chạm vào nhưng lại không dám, lúc sau mới yên tâm nói: “Đại sư, ngài có chắc chắn cái này có tác dụng không? Nó sẽ không bị con cá kia phá vỡ chứ?”
Tiêu Chước hoàn toàn không để tâm đến anh ta, cùng Trịnh Kình đứng trước cửa sổ, sau đó bước lên một bước.
Tiền Đa ngồi xổm trong kết giới, rất kinh ngạc khi thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề rơi xuống, mà trái với lý thuyết về trọng lực, hai người đứng trên không như thể đang đứng trên mặt đất.
Đứng trên không trung, Tiêu Chước và Trịnh Kình có thể thấy rõ toàn bộ khách sạn.
Hai người sững sờ một hồi, bởi vì lúc này trên tường bên ngoài khách sạn có vô số Xích Nhụ đang bò lên. Nhưng đôi tay dính vào tường, ánh mắt xám lạnh bất động nhìn chằm chằm vào hai người họ.
“Chúng mày đều nhằm vào Tiền Đa mà đến à?”
Tiêu Chước nâng cao giọng, thản nhiên nói: “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không nhất thiết phải động thủ? Rốt cuộc anh ta đã làm gì, có đáng để chúng mày khiêu chiến không?”
Cậu vừa nói xong, chưa đợi được câu trả lời.
Tất cả Xích Nhụ đột nhiên cong lưng, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Tiêu Chước và Trịnh Kình, sau đó lao thẳng về phía họ.
Cho dù nhiều Xích Nhụ như vậy Tiêu Chước cũng không hề để tâm. Cậu đưa tay lên, rồi nhẹ nhàng ấn xuống, ngay tức khắc làn sóng yêu lực mạnh mẽ lan tràn.
Tiêu Chước thả tay xuống, nhưng cậu đột nhiên sững sờ.
Cậu phát hiện mình không còn ở bên ngoài khách sạn mà đang đứng trên mặt đất. Ở một nơi trông rất quen thuộc, là một đình viện có kiến trúc hai tầng bằng gỗ, đơn sơ giản dị cũng đầy ấm áp. Trong sân vườn trồng rất nhiều loại hoa, dây thường xuân leo phủ kín hiên nhà.
Dưới mái hiên, có một người thanh niên mặc áo xanh đang ngồi. Anh ấy đang nghịch một chậu hoa, ánh mặt dịu dàng với thần thái hiền hòa.
Tiêu Chước không ngờ mình có thể gặp lại anh ấy, nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ.
Lúc này, đột nhiên có người đụng đúng cậu, một cậu bé mặc áo đen từ đằng sau chạy tới.
Cậu bé tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiêu Chước, sau đó chạy đến bên người đàn ông áo xanh kia mách lẻo: “Canh Thần, Tiêu Chước lại bắt nạt em, anh ấy bảo em giả thành rắn cho mấy người kia cưỡi…”
Tiêu Chước chợt nhớ ra đây chính là ký ức của cậu, một kỷ niệm đã rất lâu rồi.
Cậu mỉm cười với Canh Thần, trong mắt mang đầy hoài niệm. Sau đó cậu lại nhìn sang cậu bé áo đen, đùa: “Một lần cưỡi đổi một gói kẹo, lời quá còn gì.”
Cậu bé áo đen trừng mắt nhìn Tiêu Chước, tức giận đến đỏ mắt: “Em không phải rắn!”
“Ồ, vậy em là cái gì?” Tiêu Chước cố ý trêu chọc cậu bé.
Cậu bé áo đen giận quá lao tới cắn Tiêu Chước.
Canh Thần cười ôm lấy cậu, lắc đầu nhìn Tiêu Chước, bất lực nói: “A Chước, em là anh trai, sao lại bắt nạt em mình?”
“Đúng rồi.” Cậu bé trốn trong lòng Canh Thần, không hề sợ Tiêu Chước, làm mặt quỷ nhìn cậu: “Em miễn cưỡng làm em trai anh vậy.”
Tiêu Chước nở nụ cười, không lên tiếng.
Cậu đứng bên cửa nhìn Canh Thần chăm hoa cỏ, còn cậu bé kia vẫn cứ quanh quẩn rồi thì thầm mách lẻo về Tiêu Chước với anh ấy. Cậu bé càng nói càng hăng say, như thể chuyện cậu bắt nạt cậu bé kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tiêu Chước đứng nhìn rất lâu.
Sau đó cậu mở bàn tay của mình ra rồi dùng sức tạo nắm lại. Theo động tác của cậu, toàn bộ đình viện nhanh chóng vỡ tan, cuối cùng tan vỡ thành những ánh sao, tiêu tán trong không khí.
Cậu mở mắt ra, thấy mình vẫn đang đứng trên không trung. Đám Xích Nhụ nhìn chằm chằm cậu, thấy ảo ảnh mình tạo ra đã bị phá vỡ, chúng sợ hãi rút lui.
Bọn chúng có thể ngửi thấy hơi thở rất nguy hiểm từ Tiêu Chước.
Cùng lúc đó, Trịnh Kình đang đứng bên cạnh Tiêu Chước cũng đột nhiên mở mắt ra.
Trong ảo cảnh, anh thấy mình tỉnh dậy trong Cục quản yêu, bên cạnh còn có Bạch Trạch.
Anh theo dòng ký ức đi thật xa, thật xa, nhưng xung quanh anh vẫn luôn có một lớp sương đen dày đặc không thể xua tan. Xung quanh bị những màn sương đen bao phủ, màn sương đó chắc đến mức làm thế nào không thể phá vỡ. Hơn nữa, ngoài những màn sương đen, không có gì ở nơi đó nữa.
“Không sao chứ?” Tiêu Chước hỏi.
Trịnh Kình lắc đầu, vừa định lên tiếng thì thấy đám Xích Nhụ ồ ạt rút lui. Tay của bọn chúng bám chắc tường, bò đi nhất nhanh.
Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn nhau, trong mắt không thể giấu được sự ngạc nhiên. Đám Xích Nhụ này mạnh hơn lúc ban đầu rất nhiều, ít nhất có thể đưa bọn họ vào trong ảo cảnh.
Điều này khiến bọn họ nghi ngờ, Xích Nhụ không hề mạnh, cũng không hung hãm, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà sức mạnh của chúng lại tăng nhanh đến vậy?
Nhưng lúc này cả hai không thể quan tâm đến chuyện này, bởi vì Xích Nhụ ồ ạt rút lui, hiển nhiên có nghĩa bên Tiền Đa đang xảy ra chuyện.
Trong phòng, tình hình của Tiền Đa quả thực không ổn. Anh ta đột nhiên thấy mình đang ở trong một mỏ vàng. Trong mỏ vàng đó chứa đầy vàng bạc châu báu sáng bóng làm anh ta không thể mở mắt nổi.
Anh ta háo hức đi về phía đống vàng, đưa tay ra định hốt một nắm.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, mỏ vàng trước mắt đột nhiên biến mất, anh ta mở mắt ra đã kinh hãi đối diện với đôi mắt xám lạnh lẽo. Ngay sau đó, anh ta bị nó nhấc lên, cả người lơ lửng trên không trung, rồi chúng bò ra ngoài cửa sổ lao thẳng về phía biển.
Tiền Đa bị đám Xích Nhụ bắt đi, sợ đến mức sắp tè ra quần.
May mà lúc này anh ta nhìn thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình ở phía xa, ngay lập tức dùng toàn bộ sức lực hét lớn: “Cứu tôi với! Hai vị đại sư, cứu tôi với…”
Lời còn chưa kịp nói xong, anh ta bị bàn tay của con cá kia bịt kín miệng, chỉ có thể kêu ra mấy tiếng không rõ.
May mà Tiêu Chước và Trịnh Kình đều nghe thấy, hai người lập tức bay về phía Xích Nhụ.
Thấy vậy, Xích Nhụ đột nhiên tăng tốc, nháy mắt lặn xuống biển.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đuổi đến bãi biển, hai người nhìn nhau, Tiêu Chước đứng im không động đậy, còn Trịnh Kình đuổi theo xuống đáy biển.
Xích Nhụ thường sống ở đáy biển, dù có kéo cả Tiền Đa thì tốc độ cũng rất nhanh, giống như mũi tên nhọn lao xuống biển, nháy mắt đã lặn xuống biển sâu.
Sau khi Trịnh Kình lặn đến biển sâu, anh lập tức biến thành một con kim long, thân rồng khổng lồ được bao phủ bởi lớp vảy cứng màu vàng kim, khi bơi nước biển như bị rẽ ra, uy thế trùng trung.
Uy áp khủng bố của kim long từ phía sau lưng làm Xích Nhụ sợ hãi, chúng không dám dừng lại, thục đầu chạy nhanh hơn.
Dù có như vậy, Trịnh Kình cũng nhanh chóng đuổi kịp Xích Nhụ. Tứ chi cứng cáp mạnh mẽ, uy lực với móng vuốt sắc bén trực tiếp tóm được Xích Nhụ và Tiền Đa lôi lên mặt biển.
Trịnh Kình bơi ra khỏi biển, lập tức giương đôi cánh vàng, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Chước, ném Xích Nhụ và Tiền Đa xuống dưới chân cậu.
Tiêu Chước đứng trước mặt cự long mà Trịnh Kình biến thành, còn không cao bằng móng vuốt của anh. Cậu ngẩng đầu nhìn Trịnh Kình, trong khoang mũi nồng nặc mùi của lương thực dự trữ, đáy mắt khó có thể che giấu được sự kích động và thèm muốn.
Trịnh Kình cúi xuống nhìn Tiêu Chước, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chước đầy sự ngưỡng mộ sự oai hùng của anh, anh không khỏi ngẩng cao đầu, vỗ vỗ cánh, trong đôi mắt vàng tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Tiêu Chước nuốt nước bọt, khó mà khống chế nổi sự quyến rũ của Trịnh Kình, cậu cúi đầu, lại nhìn thấy đuôi rồng phủ đầy vảy vàng của Trịnh Kình bên cạnh.
Cậu nhẫn nhịn kiềm chế, nhưng không kiềm chế nổi, lặng lẽ đưa tay sờ cái đuôi của Trịnh Kình.
Lúc chạm vào vảy rồng cảm giác thật lạnh, trái ngược với cảm xúc của cậu. Tiêu Chước vui vẻ nheo mắt, biểu cảm vô cùng thỏa mãn.
Đuôi rồng vừa bị chạm vào, Trịnh Kình đã nhanh chóng nhận ra.
Anh vẫy đuôi ra một cái “bốp” rồi ngạo nghễ nhìn Tiêu Chước.
Bọn họ vẫn chưa phát triển đến quan hệ thân mật, sao có thể động chân động tay?
*
Lúc này, tận sâu dưới đáy biển sâu, nơi tăm tối và u ám.
Con cá đen xám lớn ngửa bụng đang ngủ rất say đột nhiên mở mắt. Xung quanh nó không có sinh vật biển nào tồn tại, như thể tất cả đều tránh xa khu vực nguy hiểm này.
Cơ thể của con cá cực kỳ lớn, nằm dài dưới đáy biển mấy nghìn dặm, không nhìn thấy điểm cuối, nó nhẹ nhàng ngoe nguẩy đuôi, cẩn thận ngửi ngửi mùi của biển.
Đôi mắt vốn buồn ngủ bỗng sáng rực.
“Rồng?” Cá lớn vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc.
Nó đã ngủ dưới đáy biển nhiều năm, rất lâu rồi không ngửi thấy mùi rồng. Đột nhiên ngửi thấy, quả nhiên vẫn thơm ngon như lúc trước.
Nghĩ đến đây, con cá lớn hoàn toàn tỉnh ngủ, nó đột nhiên lật người dậy đuổi theo mùi của rồng.
Trên đường đi, có vô số cá mập hay cá voi vừa nhìn thấy con cá kia đã lập tức bỏ chạy, như thể chúng đã nhìn thấy cái gì đó rất kinh hoàng.
Nó nhắm mắt làm ngơ với những thứ tôm tép kia, bơi vào bờ nhanh như chớp.
Nó không hề nhận ra rằng hành động của mình đã làm cho biển dậy lên từng đợt sóng lớn mang theo sức mạnh đáng sợ có thể phá hủy mọi thứ, dữ dội xô vào bờ.
Trên bờ biển, Tiêu Chước và Trịnh Kình chuẩn bị thẩm vấn Xích Nhụ thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Vẻ mặt của hai người họ đột nhiên nghiêm túc.
Những con sóng lớn ào ạt ập tới từ xa, ngoài biển xuất hiện một bóng mờ khổng lồ, nếu cứ để nó ập đến chắc chắn sẽ có vô số nhà cửa và công trình kiến trúc bị phá hủy.
Họ ngay lập tức chuẩn bị hóa phép để ngăn chặn những con sóng đang đến gần.
Nhưng họ điều khiến họ quan tâm hơn những con sóng lớn kia là sinh vật khổng lồ còn chưa xuất hiện đã có thể gây ra tình cảnh này.
Chương 32
Trong một căn phòng gần biển của khác sạn, một chàng trai đang mặc đồ ngủ đôt nhiên mở mắt mơ màng chuẩn bị đi nhà vệ sinh.
Lúc bước đến cửa sổ, cậu ta bất ngờ nhìn thấy một con sóng lớn cao khoảng ba tầng nhà trên mặt biển, cậu ta bị dọa cho kinh hãi vội vàng đánh thức cha mẹ mình dậy.
Cặp nam nữ trung niên bị đánh thức khỏi giấc mộng, nghe thấy lời con trai mình nói bọn họ không hề nghĩ nhiều.
Người chồng bất đắc dĩ bước xuống khỏi giường, thờ ơ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên tỉnh cả người.
“Vợ ơi, là thật đấy, em mau lại xem!” Người chồng một bộ hoài nghi cuộc sống, sợ hãi nói: “Trên bãi biển còn có một con rồng, ôi mẹ ơi, là một con rồng thật!”
Cùng lúc đó, ở một căn phòng của tầng dưới.
Cặp vợ chồng trẻ mới cưới đến Đảo Phỉ Thúy hưởng tuần trăng mật vừa mới ân ái xong.
Sau khi người vợ tắm xong, cô ta mở rèm cửa sổ ra để hít thở không khí thì nhìn thấy những con sóng đang dâng trào và một con rồng vàng lấp lánh khổng lồ.
Cô ta dụi mắt, tưởng đây chỉ là ảo giác, nhưng sau khi dụi mắt, mọi thứ trước mắt vẫn như vậy.
“Chồng ơi, mau! Mau lại đây xem? Có phải là em bị ảo giác rồi không? Sao có thể chân thực đến vậy!”
Ở phòng bên cạnh, hai thanh niên cũng đang kích động khi nhìn thấy cảnh này. Phản ứng đầu tiên của họ không phải là bỏ chạy mà là lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Có chụp được không? Có rõ không? Nếu cái này mà đăng lên chắc chắn chúng ta sẽ hot. Ôi mẹ ơi, kia là con rồng! Rồng thực sự tồn tại!”
Cô gái tóc nâu đang loay hoay với chiếc điện thoại, không giấu nổi sự phấn kích: “Chụp được rồi, rất rõ nét luôn. Tao sẽ đăng lên ngay.”
Sau khi nói xong, cô gái chỉnh sửa lại chuẩn bị đăng. Lúc chuẩn bị đăng lên thì điện thoại luôn thông báo mạng không ổn định, làm thế nào cũng không thể đăng được.
“Không đăng lên được.” Cô gái tóc nâu chán nản nói. Cũng chính tại lúc này hai người mới phát hiện ra ngay cả một chút tín hiệu cũng không có.
Trên bờ biển, Tiêu Chước chú ý tới nhóm khách du lịch, cậu hạ tay xuống, ngẩng đầu gật đầu với Trịnh Kình nói: “Được rồi.”
Lúc này, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trên Đảo Phỉ Thúy đang được bao phủ bởi một lớp kết giới màu đỏ, không chỉ ngăn cách tầm nhìn mà còn cắt đứt liên lạc của du khách trên đảo với thế giới bên ngoài.
Trịnh Kình nghe vậy gật đầu, vỗ cánh bay lên mặt biển, đuôi rồng cứng cáp cuộn lên một cột nước, ầm ầm đánh vào con sóng đang xô đến.
Sóng lớn và cột nước va vào nhau, một lúc sau, con sóng vẫn tiếp tục lao về phía bờ biển, nhưng sức mạnh của chúng đã yếu hơn trước rất nhiều, lại bị ngăn chặn bởi bức tường trong suốt do Tiêu Chước làm nên.
Thấy tình hình này, Trịnh Kình chuẩn bị trở về bên cạnh Tiêu Chước. Không ngờ ngay lúc này, một con cá khổng lồ đột nhiên ngoi lên từ dưới đáy biển.
Con cá lớn màu đen xám, sau khi ngoi lên khỏi mặt biển, nó lập tức biến thành một con chim khổng lồ, lúc nó xòe đôi cánh ra, toàn bộ hòn đảo như bị bao phủ trong bóng tối.
Tiêu Chước ngẩng đầu lên nhìn con chim lớn, do dự nói: “Côn Bằng.”
Côn Bằng cúi đầu, đôi mắt xanh của nó nhìn chằm chằm vào Trịnh Kình, đột nhiên nó cúi mạnh người xuống, tấn công anh.
Trịnh Kình vẫy đôi cánh, không chút do dự tiếp chiêu Côn Bằng.
Côn Bằng là thượng cổ thần thú, ở dưới nước là Côn, ra khỏi mặt nước là Bằng, yêu lực của nó rất thâm hậu, những con yêu quái có bình thường vừa nhìn thấy nó sẽ lập tức bỏ chạy. Ngay cả đại yêu cũng phải sợ hãi, không dám khinh địch mà chọc giận đến nó.
Hai luồng yêu lực va vào nhau, ngay tức khắc mỗi người đều lùi lại mấy bước.
Trịnh Kình đứng vững rồi hỏi Côn Bằng: “Tiền bối công kích trước là có ý gì?”
Trong mắt của Côn Bằng chỉ có kim long trước mắt, anh ta thô lỗ lên tiếng: “Đói rồi thì bắt rồng ăn thôi, còn cần lý do?”
Ánh mắt Trịnh Kình tối sầm lại, anh không ngờ Côn Bằng lại tấn công anh chỉ vì muốn ăn.
Như vậy cớ gì anh phải nhẫn nhịn, sắc mặt anh sầm xuống, không nhiều lời, nghênh tiếp Côn Bằng: “Vậy thì phải xem xem ngài có ăn được tôi không đã.”
Trên bãi biển, Tiêu Chước nghe thấy những lời kia của Côn Bằng cũng tức muốn bay màu.
Cậu nâng niu lương thực dự trữ như vậy, còn chưa nỡ cắn một ngụm nào, bây giờ lại có người muốn tranh giành đồ ăn với cậu. Như vậy bảo cậu làm sao bỏ qua.
Là một con yêu quái vô cùng yêu thương lương thực dự trữ, Tiêu Chước mang theo sự giận dữ gia nhập cuộc chiến.
Trên biển, trận chiến ba bên diễn ra vô cùng kịch liệt, trong chốc lát bọn họ đã đối trăm chiêu. Trong mắt của con người, động tác của bọn họ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, hoàn toàn không thấy rõ từng cử động.
Tuy Tiêu Chước không hiện nguyên hình, nhưng cũng không thể xem thường sức chiến đấu của cậu.
Trịnh Kình và Côn Bằng chiến đấu trực diện rất quyết liệt, cậu bay lên lưng của Côn Bằng, nhổ từng cộng từng cộng lông của anh ta.
Lông trên cánh của Côn Bằng bị Tiêu Chước nhổ ra rụng một đống, anh ta tức giận liều mạng đập cánh muốn hất Tiêu Chước rơi xuống.
Nhưng cho dù anh ta có vùng vẫy cỡ nào đi nữa, Tiêu Chước vẫn đứng vững như núi, không hề bị lung lay.
Tiêu Chước vừa nhổ vừa giận dữ nói: “Mày là cái thá gì, mày đã hỏi ý kiến tao chưa mà dám nhòm ngó đến Trịnh Kình? Đừng nói đến chuyện có ăn được hay không, mày mà dám động vào anh ấy, thiên đạo sẽ đập chết mày.”
“Tóm lại có tao ở đây mày đừng hòng động vào Trịnh Kình, chạm cũng không được phép chạm vào anh ấy, nếu không tao sẽ nhổ sạch lông của mày, biến mày thành Côn Bằng nướng, mở party mời mọi người đến ăn.”
Côn Bằng vừa bị Trịnh Kình đánh, vừa bị Tiêu Chước nhổ lông, không thể để ý được hết hai bên, hơn nữa khi nghe thấy những lời của Tiêu Chước, anh ta tức đến phát điên lên.
“Chúng mày chơi trò hai đấu một như vậy không công bằng!” Côn Bằng có chút không chống cự lại được, sợ Tiêu Chước thật sự biến mình thành Côn Bằng trụi, anh ta tức giận nói.
Tiêu Chước giễu cợt nói: “Ai mà một đấu một với mày mới là thằng ngu.”
Cậu vừa nói vừa mạnh mẽ nhổ một nắm lông của Côn Bằng.
Côn Bằng nhìn đống lông của mình đang bay tán loạn lòng đau đến tột cùng, đành miễn cưỡng đề nghị dừng cuộc chiến: “Thôi được rồi, được rồi. Tao không ăn nữa, được chưa?”
Lời anh ta còn chưa kịp nói hết, Tiêu Chước đã nhổ thêm một nắm lông.
Côn Bằng sắp điên rồi: “Tao đã nói là không ăn rồi. Mày có thể đừng nhổ lông của tao nữa được không? Nhổ lông tao thì có bản lĩnh lắm à? Giỏi thì đấu với tao đây này!”
Tiêu Chước không thèm đấu với anh ta, Côn Bằng có kích thước khổng lồ, đây là ưu thế của anh ta, cậu đấu với anh ta cũng hoàn toàn không có tác dụng, đương nhiên là nhổ lông nhẹ nhàng hơn rồi.
Côn Bằng chủ động đình chiến, Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không từ chối, tuy hai người đối phó với Côn Bằng không thành vấn đề, nhưng nếu đánh thật thì không bên nào có lợi, còn có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đáp xuống bãi biển đầu tiên, Côn Bằng theo sau, vừa đáp xuống đất lập tức biến thành một thanh niên thư sinh nho nhã lịch sự.
Anh ta đưa tay sờ lên mái tóc, đụng đến mấy chỗ bị nhổ trọc, bỗng nhiên có chút sụp đổ: “Khó khắn tôi mới nuôi được mớ tóc vừa dày vừa chắc…”
Tiêu Chước ho khan một tiếng, giả vờ như không nghe thấy, quay đầu hỏi thăm Trịnh Kình: “Anh không sao chứ?”
Trịnh Kình lắc đầu nói: “Không sao.”
Anh nhớ đến những lời nói của Tiêu Chước đã nói khi bên vực anh, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.
Đúng lúc này, vài bóng người ở phía xa vội vàng bước đến, nhìn thấy Trịnh Kình cung kính nói: “Đội trưởng Trịnh.”
Hiển nhiên nhóm người này là trợ thủ của Cục quản yêu do Trịnh Kình gọi đến.
Tiêu Chước chú ý thấy trên người của mấy người trong bọn họ có vết thương, không khỏi than thở nói: “Các người đến thật đúng lúc.”
Không phải quá đúng lúc à. Vừa mới giải quyết xong thì bọn họ đến.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu nghe thấy vậy cảm thấy rất xấu hổ, ông ta giải thích: “Đều tại thực lực của chúng tôi không đủ, vừa vào đến đảo Phỉ Thúy đã gặp phải ảo ảnh của Xích Nhụ, một số đồng nghiệp còn vì thế mà bị thương.”
Trịnh Kình nhìn mấy người bọn họ một lượt, cũng không nói gì thêm.
Chỉ bảo bọn họ đi xử lý những chuyện còn lại, lúc này cần điều tra tất cả khách du lịch trên đảo, một là để xóa những video mà họ đã chụp hoặc quay, hai là xóa ký ức của bọn họ.
Nếu những bức ảnh hoặc video đó mà bị truyền ra ngoài, e là sẽ làm cho nhân loại khủng hoảng.
Người đàn ông trung niên gật đầu, vội vàng nhận lệnh rời đi.
Cục quản yêu của họ đã mất mặt vì chuyện ảo cảnh, hiện tại bọn họ phải giải quyết ổn thỏa những chuyện này.
Sau khi nhóm người đó đi, Tiêu Chước và Trịnh Kình mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tiền Đa trên mặt đất: “Cứu…Cứu tôi với…”
Tiêu Chước cúi đầu, nhìn cái đầu bị Trịnh Kình đánh te tua của Xích Nhụ vẫn ngoan cường cắn áo của Tiền Đa, cố gắng kéo anh ta xuống biển.
Sau khi Tiền Đa bị Xích Nhụ bắt đi, vì sặc nước nên hôn mê rất lâu, lúc này anh ta còn sống sót quả là một kỳ tích, nhưng cũng bị tra tấn đến mức thở ra nhiều hơn hít vào.
“Đứng yên.” Tiêu Chước đá vào Xích Nhụ hỏi: “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao? Sao các người lại nhằm vào anh ta?”
Đang nói chuyện, cậu đột nhiên chú ý đến Côn Bằng vẫn còn đang nhìn chằm chằm Trịnh Kình, cậu nhanh chóng quay người sang một bên, che tầm mắt của Côn Bằng.
Cậu hung dữ trừng mắt nhìn Côn Bằng – nhìn cái gì mà nhìn? Không được nhìn, dù có nhìn lương lực dự trữ của tôi đến mức nào đi nữa cũng không có phần của anh!
Côn Bằng nhìn ánh mắt của Tiêu Chước, hiểu ra ý của cậu, anh ta không khỏi hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
Chẳng phải chỉ là một con rồng thôi à? Không ăn thì không ăn, để khi khác anh ta tìm con rồng khác ăn.
Trên bãi biển, Xích Nhụ nghe xong lời của Tiêu Chước, đôi mắt đen xám của nó nhìn chằm chằm vào Tiền Đa, lạnh lùng nói: “Cái này phải hỏi anh ta, trước kia đã làm gì?”
Đêm nay, thế giới quan của Tiền Đa bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đầu tiên là nhìn thấy rồng và sau đó là Côn Bằng, còn bây giờ anh ta phát hiện ra con vật này có thể nói nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Anh ta bày ra vẻ mặt vô tội, tức giận thanh minh: “Chuyện trước đây tao làm là có ý gì? Tao không làm gì cả? Có phải chúng mày tìm nhầm người rồi không? Đây là lần đầu tiên tao đến đảo Phỉ Thúy, cũng là lần đầu tiên gặp bọn mày. Bọn mày không làm rõ chuyện đã vô cớ công kích tao…”
Lúc này, anh ta biết Trịnh Kình có thể bảo vệ cho mình, vội vàng cầu cứu: “Đại sư, ngài nhất định phải giúp cho tôi, tôi thực sự không thù không oán với bọn chúng..”
“Không thù không oán?” Xích Nhụ đột nhiên ngắt lời Tiền Đa, nó nở một nụ cười kỳ quái lạnh lùng: “Mày lấy oán trả ơn, tàn nhẫn giết hại đứa con mới sinh của tao của dòng tộc Xích Nhụ. Làm sao có thể không thù không oán? Tuy bây giờ mày không nhớ gì nữa. Nhưng để có được ngày hôm nay, bọn tao đã đợi ròng rã hai năm. Bọn tao thề bất kể thế nào cũng phải giết chết mày, để an ủi linh hồn của A Li.”
Tiền Đa lắc đầu, cả khuôn mặt hiện lên chữ không thể nào.
Anh ta vội vàng phủ nhận, nhưng lại lờ mờ nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Ví như, khi đến hòn đảo này, anh ta cảm thấy như mình đã từng ở đây, luôn cảm thấy mọi thứ dường rất như quen thuộc, theo bản năng anh ta còn cảm thấy sợ khi xuống biển.
Trước đây anh ta rất hoài nghi, nhưng lúc này lại đột nhiên hiểu ra tất cả.
“Không thể nào…mày đang lừa tao, sao tao lại giết bọn mày? Chuyện này hoàn toàn nói không rõ. Nhất định là mày, mày đang kiếm cớ…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Xích Nhụ đột nhiên đến gần, bàn tay dính vào nhau chạm nhẹ lên đầu anh ta.
Vẻ mặt của Tiền Đa chuyển từ sợ hãi sang hoang mang, đôi mắt anh ta nhìn thẳng về phía trước, hai tròng mắt đảo quanh, như thể tiếp nhận được một thông tin nào đó.
Khi Xích Nhụ buông tay ra, Tiền Đa co quắp trên mặt đất, trên mặt Tiền Đa tràn đầy tuyệt vọng và kinh hãi.
“Bây giờ mày đã nhớ ra toàn bộ rồi chứ.” Xích Nhụ trầm trọng lạnh lùng nói.
*
Sân bay Hải Thành.
Tiêu Chước và Trịnh Kình kéo vali vào sảnh sân bay, họ ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai người đều dáng cao chân dài, ngoại hình điển trai, đứng giữa đám đông bọn họ thực sự thu hút sự chú ý. Nếu không biết người ta còn tưởng đây là minh tinh.
Lúc đến, Tiêu Chước chỉ đeo theo một chiếc ba lô nhỏ, nhưng khi về lại cầm túi to túi nhỏ, bên trong đều là đặc sản của Hải Thành mang về cho Chúc Hưu An và Đổng Huy.
Do vậy mà cậu và Trịnh Kình đã đặc biệt dành cả một buổi để đi mua sắm.
Trịnh Kình rất ngạc nhiên khi Tiêu Chước làm bạn với con người nhanh như vậy, mồm nói mua đặc sản phiền phức nhưng khi Tiêu Chước muốn đi anh vẫn đi cùng.
Tiêu Chước cũng không bên trọng bên khinh, cậu còn đặc biệt mua thêm một ít để Trịnh Kình đưa cho nhóm người Chúc Dư.
Trịnh Kình không quan tâm đến cái này, dù sao người trả tiền cũng là Tiêu Chước.
Chỉ là anh không ngờ, vì Tiêu Chước mua quá nhiều đặc sản nhưng không cầm đủ tiền, cuối cùng người trả tiền lại là anh.
Sau khi ký gửi vận chuyển xong, Tiêu Chước và Trịnh Kình làm thủ tục kiểm tra an ninh đến phòng chờ, không lâu sau hai người lên máy bay.
Chỗ ngồi của hai người cạnh nhau, Tiêu Chước ngồi ghế cạnh cửa sổ, Trịnh Kình ngồi gần lối đi.
Sau khi máy bay cất cánh, Tiêu Chước nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cậu nhớ ra gì đó quay đầu sang thì thầm hỏi Trịnh Kình: “Cứ vậy mà thả Côn Bằng, không sao chứ?”
Trước khi rời đi, bọn họ vốn định đưa Côn Bằng cùng về Hải Thành, nhưng Côn Bằng nói rằng anh ta đã ngủ quá lâu, thế giới đã thay đổi quá nhiều, vì vậy anh ta muốn ngắm nhìn khắp nơi trước, đến khi ngắm đủ rồi sẽ đến Hải Thành tìm hai người họ.
Trịnh Kình nghe vậy cũng không ngăn cản.
“Có lẽ không sao, dù sao Côn Bằng cũng là thần thú, anh ta chắc chắn sẽ giữ lời hứa, nếu đã hứa sẽ đến Hải Thành thì chắc chắn sẽ đến.”
Tiêu Chước không nói gì thêm nữa, thầm nghĩ chỉ sợ Trịnh Kình không biết đôi khi những con thần thú còn không biết xấu hổ hơn bất cứ ai.
Có lẽ đã nhìn thấu được suy nghĩ của Tiêu Chước nên Trịnh Kình lập tức nói thêm: “Hơn nữa, bây giờ không có thẻ căn cước rất khó di chuyển, có lẽ anh ta không thể đi quá xa. Nếu như anh ta thực sự nuốt lời vậy chỉ còn cách đánh một trận.”
Tiêu Chước gật đầu. Côn Bằng đã sống nhiêu năm như vậy, cũng không phải là một tiểu yêu hành động bốc đồng, hiện tại đang sống ở nhân gian cũng nên biết phải tém tém lại.
Nói đến đây, Tiêu Chước bất giác nghĩ đến những chuyện Tiền Đa nói tối ngày hôm đó.
Sau khi Xích Nhụ mở phong ấn cho Tiền Đa, anh ta đã nhớ lại hết mọi chuyện.
Mọi chuyện đều giống như Xích Nhụ đã kể, hai năm trước Tiền Đa đã đến vùng biển này, anh ta có mối quan hệ thân mật với một Xích Nhụ tên A Li.
Sau khi Tiền Đa nhớ lại mọi thứ, khuôn mặt anh ta đầy sợ hãi, khó chịu và tuyệt vọng, anh ta vốn định nói dối nhưng khi bị Xích Nhụ vạch trần, anh ta chỉ có thể nói ra sự thật.
Hai năm trước, Tiền Đa, tên tóc nâu và người đàn ông da đen đưa bạn gái mới quen đi du thuyền dạo chơi trên biển.
Đây là một chiếc thuyền đánh cá vừa tiện vừa nhẹ với nhiều thiết bị đánh cá chuyên nghiệp.
Bọn họ treo cờ đánh cá, nhưng thực chất là vui chơi trên biển.
Nhưng họ đều không ngờ, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra đột ngột như vậy. Ban đầu mặt biển rất yên tĩnh đột nhiên nổi lên những con sóng lớn, trực tiếp lật đổ du thuyền của nhóm người Tiền Đa.
Thậm chí bọn họ còn chưa kịp lấy áo phao đã bị sóng cuốn trôi.
Tệ hơn nữa là tất cả bọn họ đều bị cuốn xuống đáy biển, nơi có vài con cá mập đang bơi qua bơi lại. Tiền Đa bị thương ở chân khi thuyền lật nên mùi máu tươi đã thu hút cá mập.
Anh ta liều mạng bơi về phía trước, nhưng anh ta không chạy thoát nổi những con cá mập sinh ra nơi biển cả nên nhanh chóng bị bao vây.
Tiền Đa tưởng rằng mình sẽ chết ở đây, nhưng ông trời không tuyệt đường sống của con người, lúc cá mập định cắn anh ta, bất ngờ bị một thế lực bí ẩn đánh bay.
Anh ta sợ hãi mở mắt, nhất thời bị dọa cho khiếp vía.
Anh ta thấy trước mặt mình là một con cá kỳ lạ, đầu của nó giống mặt người, dẹp dẹp, dưới bụng cá có rất nhiều bàn tay.
Thấy Tiền Đa nhìn mình, quái ngư đã mỉm cười với anh.
Tiền Đa vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, anh ta chưa từng nhìn thấy loại quái vật này, nhưng nó cứu người đã khiến anh ta bớt sợ hãi. Anh ta cảm ơn nó đã cứu mình, sau đó hỏi nó có thể cứu bạn mình không.
Không biết tại sao con cá kia lại nghe hiểu lời của anh ta, nó gật đầu rồi nhanh chóng biến mất. Không lâu sau, nó đã túm được tên tóc nâu và gã da đen.
Tiền Đa hỏi nó có nhìn thấy cô gái kia không, con cá lắc đầu.
Nó đưa ba người Tiền Đa ba người họ lên du thuyền để rời đi.
Tiền Đa nhìn theo bóng dáng của con cá, anh ta đột nhiên nổi lòng lam. Theo anh ta, có thể con cá này là loài đột biến nào đó, điều quan trọng là nó hiểu được tiếng người, nếu đưa nó theo, không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Ba ánh mắt tham lam nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ đang nghĩ đến cùng một chuyện.
Vì thế, Tiền Đa đã gọi con cá kia quay lại, hỏi nó đã từng đi ra thế giới bên ngoài chưa, ở đó có những tòa nhà cao, rất nhiều đồ ăn và rượu ngon, bọn họ có thể đưa nó đi ra bên ngoài xem xem.
Con cá lạ còn nhỏ, chưa biết sự nham hiểm của con người nên bị lời nói của Tiền Đa cám dỗ, lập tức leo lên du thuyền đi chơi cùng bọn họ.
Trên đường đi, Tiền Đa kể cho nó nghe rất nhiều thứ thú vị ở thế giới bên ngoài, khiến nó càng thêm khao khát hơn. Sau đó ba người Tiền Đa còn lần lượt rót rượu cho nó, cuối cùng thành công chuốc say nó.
Sau khi con cá bị chuốc say, ba người Tiền Đa tham lam nhìn nó rồi sôi nổi bàn luận xem nên lợi dụng nó như thế nào. Thậm chí bọn họ còn nghĩ có thể uy hiếp con cá để nó nói ra nơi sinh sống rồi bắt được thêm nhiều đồng bọn của nó hơn.
Nhưng họ không ngờ nó lại tỉnh nhanh như vậy, nó đã nghe được những gì bọn họ nói nên muốn rời khỏi du thuyền nhân lúc bọn họ không để ý.
Nhưng lúc bỏ chạy, nó đã bị Tiền Đa ba người phát hiện ra.
Chuyện xảy ra sau đó vô cùng tàn bạo, nó đơn phương bị đánh một cách tàn nhẫn. Nó càng phản kháng thì bị đánh càng độc. Trong suốt quá trình, trên người đám Tiền Đa dính đầy máu tươi, nhưng bọn họ vẫn cười rất sảng khoái, giống như con ác quỷ trong địa ngục.
Trên thân con cá toàn vết thương, hấp hối nằm trên du thuyền, ánh mắt nó đầy đau khổ, nó không hiểu, tại sao nó cứu những người này, họ lại lấy oán trả ơn.
Cuối cùng nó đã cố gắng hết chút sức lực cuối cùng trốn thoát khỏi sự bao vây của ba người Tiền Đa. Nó nhảy xuống biển để ngăn không cho Tiền Đa đến quấy rối và làm hại dòng tộc, thậm chí còn dùng chút sức lực cuối cùng để phong ấn ký ức của ba kẻ kia.
Không lâu sau khi nó bơi về đến dòng tộc nó đã không sức cùng lực kiệt. Việc sinh ra một đứa con của dòng tộc Xích Nhụ là điều vô cùng khó khăn, sự việc này đã khơi dậy sự tức giận của cả dòng tộc, họ biết được những việc mà A Li đã trải qua bằng cách đọc ký ức của nó.
Kể từ đó, lúc nào dòng tộc Xích Nhụ cũng bơi quanh bờ biển, chờ cơ hội báo thù cho A Li.
Và ngày hôm nay, từ dưới đáy biển cuối cùng họ cũng đã gửi thấy mùi của kẻ thù.
*
Hải Thành vừa mới tạnh mưa, mặt đất còn ướt mẹp, vừa xuống máy bay Tiêu Chước đã cảm nhận được không khí mát mẻ.
Cậu cùng Trịnh Kình sóng vai đi về phía trước, chuẩn bị lấy hành lý. Đang đi bọn họ đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía đảo Phỉ Thúy.
Mọi thứ đều là một vòng tuần hoàn nhân quả, Tiền Đa có kết cục như vậy cũng do tự anh ta chuốc vạ vào thân.
Nhưng trong quá trình trả thù của dòng tộc Xích Nhụ đã làm không biết bao nhiêu người vô tội bị liên lụy. Vì vậy Trịnh Kình đã phong ấn chúng ở dưới đáy biển sâu, trăm năm cũng không thể rời đi.
Sau khi lấy hành lý xong, Tiêu Chước và Trịnh Kình bắt taxi về biệt thự.
Tiêu Chước vừa lên xe đã dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, cơ thể cậu vô thức trượt sang một bên, “rầm” một tiếng đập vào cửa kính.
Đầu đập vào cửa kính mạnh như vậy nhưng cậu cũng không tỉnh, chỉ nhíu nhíu mày, như thể tư thế ngủ không thoải mái.
Trịnh Kình quay sang nhìn Tiêu Chước, ánh mắt anh có chút do dự, cuối cùng anh cũng đưa tay ra đỡ lấy cậu tựa lên vai mình.
Tiêu Chước không hề tỉnh lại, đầu tựa trên vai Trịnh Kình có vẻ như đã thoải mái hơn. Cậu ngọ nguậy tìm thư thế ngủ êm ái hơn, dần yên tĩnh rồi cứ thế ngủ ngon lành.
Trịnh Kình ngồi ngay ngắn, nhưng biểu cảm của anh lại rất phức tạp, nhìn kỹ sẽ thấy anh có chút căng thẳng xen lẫn vui vừng.
Xe taxi đã đến nơi, Trịnh Kình gọi Tiêu Chước dậy, hai người xuống xe kéo vali vào biệt thự.
Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh, tinh thần của Tiểu Chước đột nhiên thoải mái, cậu nằm xuống ghế sô pha, hài lòng than thở: “Đúng là chỉ có ở nhà mới thoải mái, về đến nhà cảm giác thật dễ chịu.”
Cậu nằm trên ghế sô pha, vui vẻ cầm chiếc điều khiển từ xa bật TV lên.
Trịnh Kình nhìn chuỗi hành động thoải mái hoàn toàn không coi anh là người ngoài của Tiêu Chước không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại có chút ấm áp.
Anh ngẩng đầu nhìn biệt thự, trong lòng lẩm bẩm: “Nhà à?”
“Anh còn đứng đó làm gì? Không thấy mệt à.” Tiêu Chước ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho Trịnh Kình, vỗ vỗ xuống ghế sô pha rồi cười nói: “Mau lại đây ngồi.”
Trịnh Kình ngồi bên cạnh Tiêu Chước, nhìn cậu đổi kênh liên tục, cuối cùng dừng lại trên một chương trình truyền hình.
Chương trình có tên “Chiến đấu bảo vệ tình yêu”, là một chương trình tâm lý tình cảm. Nam nữ khách mời trên sân khấu đều là cặp đôi hoặc vợ chồng, họ kể những câu chuyện vụn vặt linh tinh trên sân khấu, anh trách móc tôi, tôi trách mắng anh, cãi nhau không hồi kết.
Trịnh Kình nhìn hai cái đã không thể xem tiếp được nữa nhưng không biết tại sao Tiêu Chước lại chăm chú nhìn vào màn hình TV với vẻ thích thú như vậy.
“Đầu tháng sau cục quản yêu Hải Thành sẽ tổ chức hội tuyển võ, e là lúc đó sẽ cần nhờ đến sự giúp đỡ của cậu.” Trịnh Kình đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Chước vẫn đang chăm chú xem chương trình, các khách mời cãi nhau càng ác liệt cậu càng thích thú, đầu cũng không thèm quay lại, cậu hỏi: “Hội tuyển võ á?”
Trịnh Kình trực tiếp ấn nhỏ tiếng TV, giải thích: “Số lần tổ chức hội tuyển võ không nhiều, mười năm mới tổ chức một lần, tất cả yêu tộc đều có thể tham gia để rèn luyện năng lực, dẫu sao bây giờ yêu tộc đang ngày càng chìm đắm trong vui chơi nên lười biếng luyện tập.”
Tiêu Chước gật đầu đồng ý, quả thực yêu tộc của hiện tại rất vô dụng.
“Tất cả yêu tộc đều có thể tham gia Hội tuyển võ. Sau khi kết thúc bảng xếp hạng sẽ được xếp theo thành tích. Bảng xếp hạng này cũng là cơ sở để yêu tộc tìm việc làm.”
“Sao nghe giống như hội thi tìm việc của con người vậy?” Tiêu Chước khó hiểu hỏi: “Anh muốn tôi cũng tham gia?”
Trịnh Kình thầm nghĩ nếu cậu đi thì những con yêu tộc khác còn đường sống à.
Anh lắc đầu nói: “Để bảo đảo cuộc thi diễn ra suôn sẻ, hội tuyển võ cần có người chỉ huy. Tôi hi vọng năm nay cậu sẽ là người đảm đương vị trí này.”
Bình luận facebook