Q3.Chương 69: Anh cùng em
Edit: Dế Mèn
-----
Lúc té xuống, hai tay Vinh Thiển vô thức bảo vệ bụng, lúc đó ý thức duy nhất của cô là không thể để con gặp chuyện không may.
Thế nhưng, ngoài dự liệu, cơn đau không thấy kéo tới. Cả người Vinh Thiển đổ về phía trước, sau khi rớt xuống lại giống như đang trượt cầu trựơt, cơ thể thuận thế xoay xuống.
Sau khi đã trượt xong hết mấy mét, hai tay cô vẫn ôm chặt bụng. Vinh Thiển nằm im trên mặt đất, không dám dậy một chút nào. Cô nhấc đôi chân, ánh đèn mờ nhạt, đong đưa, bắn vào giữa đôi mắt hơi nheo lại của cô, cô giơ cánh tay lên che mắt lại.
Đợi khi chắc chắn bụng không có cảm giác gì không ổn, Vinh Thiển mới thở phào.
Hai tay cô chống hai bên người đứng dậy, lúc này cô mới nghiêm túc nhìn xung quanh. Vừa nhìn đã giật mình toát mồ hôi lạnh hết người.
Đây là một tầng hầm, nhưng bốn phía lại lắp đặt các song sắt gỉ, không khác ngục giam thời cổ lắm. Cô bước về phía trước, có một con đường dẫn ra phía xa xa.
Vinh Thiển bỗng nhiên dừng bước, đứng tại chỗ xoay một vòng, một cảm giác khủng hoảng cuốn tới, Vinh Thiển mở miệng: "Có ai không? Cảnh Trình! Mẹ!"
Cơn gió âm u lạnh lẽo tập vào mặt, Vinh Thiển rùng mình, không khỏi ôm chặt hai tay.
---
Nhà chính Lệ gia.
Căn phòng vắng ngắt. Thịnh Thư Lan đóng cửa ở trong phòng suốt cả ngày, chỉ còn lại có hai người Thẩm Tĩnh Mạn và Củng Dụ mắt to trừng mắt nhỏ.
Thẩm Tĩnh Mạn cũng không có tâm tình đi xem Vinh Thiển dọn đồ xong chưa. Đợi Vinh Thiển lấy đồ gần xong, bà sẽ phải kêu người làm tới khóa cửa Đông Uyển lại.
Không có Lệ Cảnh Vân, trong nhà như một cục diện đáng buồn, Thẩm Tĩnh Mạn ngồi ngây ngốc xong rồi cũng đi lên lầu.
Củng Dụ thấy tình trạng đó thì lặng lẽ đi ra khỏi phòng khách.
Đi tới Đông Uyển, bên trong một người cũng không thấy. Bà ta đi thẳng tới nhà kho, vừa đẩy cửa đi vào đã thấy mấy hộp giấy rơi lung tung lộn xộn. Bà ta đi tới chỗ giữa phòng, mặt đất đã khôi phục lại như thường, chỉ còn mấy tờ giấy các-tông nằm mất trật tự ở đó. Củng Dụ dọn dẹp lại, còn đẩy cái hộp giấy bên cạnh tới, đè ngay lên chính giữa gạch. Tìm một vòng, phát hiện túi xách của Vinh Thiển được để trong một hộp giấy, Củng Dụ liền lấy ra. Làm xong hết, bà ta mới đi ra ngoài, như chẳng có việc gì.
Trở lại nhà chính, mới vừa lên lầu, đã thấy Thẩm Tĩnh Mạn ra khỏi phòng, Củng Dụ hừ lạnh: "Hình như tôi thấy con dâu ngoan của chị đi về rồi."
Thẩm Tĩnh Mạn không để ý bà ta. Củng Dụ đứng ở cửa thang lầu.
"Chị cả, chị có phúc, con trai có năng lực như vậy, dù cho không có ông nhà bên cạnh, nửa đời sau của chị cũng không phải lo lắng gì."
"Đúng vậy! Dáng vẻ của cô kìa! Chị ngồi tù, con trai thì nói không chừng cũng sắp ngồi rục tù rồi, đứa cháu duy nhất cũng không còn. Củng Dụ, sau này cô còn có thể dựa vào ai?"
Củng Dụ nghiến chặt khớp hàm: "Chị cả, nhà họ Lệ đã như vậy, chị còn muốn đấu với tôi sao?"
"Bây giờ cô định tỏ ra yếu ớt? Không còn kịp rồi!" Thẩm Tĩnh Mạn bỏ lại câu đó xong, đi xuống lầu.
Dù đi đâu, dù đã không còn thấy những kẻ bà không muốn thấy, Thẩm Tĩnh Mạn lại càng thêm cô đơn. Buổi tối giật mình dậy, với tay sang bên cạnh giường, lạnh lẽo quá. Nhà họ Lệ rộng quá, cả chút hơi người cũng biến mất.
---
Vinh Thiển đứng im bất động, phía trước rốt cuộc là cái gì, cô cũng không hề biết, nên cô không dám một mình hành động.
Cô rất sợ, xung quanh nhìn không giống như mới được xây. Ngón tay Vinh Thiển sờ cánh cửa sắt, hẳn là đã được một quãng thời gian rồi.
"Cảnh Trình, anh ở đâu vậy?" Vinh Thiển ngồi xổm xuống, nhưng cô lại không dám kêu quá lớn tiếng, sợ thu hút thứ gì nguy hiểm hơn nhiều tới đây.
Lưng cô dựa vào lan can, dưới đất là mấy phiến đá xanh, có vài phiến cũng đã bị mài mòn. Vinh Thiển không hề ngờ, dưới Đông Uyển lại còn có chỗ như thế này.
---
Lệ Cảnh Trình về đến nhà, thấy xe của Vinh Thiển không có trong ga ra, hỏi người làm, họ nói cô ra ngoài.
Anh gọi điện thoại nhưng không thấy bắt máy. Trong lòng Lệ Cảnh Trình, cảm giác bất an bất chợt dâng lên. Anh bấm một dãy số khác. Vệ sĩ đi theo Vinh Thiển nói cô tới nhà họ Lệ, bọn họ vẫn canh ở bên ngoài, tới giờ vẫn chưa thấy xe của Vinh Thiển đi ra. Nghe vậy, cuối cùng Lệ Cảnh Trình cũng thở phào trong lòng. Giao Gạo Nếp cho người giúp việc trông coi, anh lái xe về nhà.
Đi vào phòng khách, ở bàn ăn cũng chỉ có Củng Dụ và Thẩm Tĩnh Mạn ngồi đối diện nhau; từng miếng, từng miếng nhạt như nước ốc.
Nhìn thấy vậy, tim Lệ Cảnh Trình chìm xuống. "Mẹ, Vinh Thiển đâu?"
Thẩm Tĩnh Mạn ngẩng đầu, hơi giật mình: "Không phải nó đã về từ lâu rồi sao?"
"Về khi nào cơ ạ?"
Thẩm Tĩnh Mạn vội để đũa xuống. "Không tìm thấy sao?" Ánh mắt bà nhìn Củng Dụ phía đối diện: "Không phải cô nói Vinh Thiển đã về rồi sao?"
"Tôi nào biết!" Củng Dụ thờ ơ ăn cơm. "Tôi vào vườn đi dạo một chút thì thấy nó từ Đông Uyển đi ra, tôi đâu phải đi theo nó, kẻo các người nói tôi có ý không tốt."
Lồng ngực Lệ Cảnh Trình thoáng truyền tới cơn đau như bị kim châm vào, một tay anh chống mép bàn. Người đi theo Vinh Thiển nói cô chưa đi ra khỏi nhà họ Lệ, chắc chắn là cô còn ở đây.
"Cô ấy đã tới Đông Uyển sao?"
"Đúng vậy!" Thẩm Tĩnh Mạn càng không có tâm trạng ăn cơm, bà đẩy chén ra, đứng dậy: "Vinh Thiển vào trong nhà trước, sau đó Đông Uyển lại có ít thứ cần phải dọn. Mẹ cũng cho rằng nó về nhà rồi."
Lệ Cảnh Trình nghe xong, không nói thêm lời nào xoay người rời đi.
Anh ba chân bốn cẳng đi tới Đông Uyển, tìm một lượt từ trên xuống dưới, nhưng đâu còn bóng người nào?
Thẩm Tĩnh Mạn kéo ống tay áo của anh. "Cảnh Trình, có thể là ở trong nhà kho, đồ đạc đều cất trong đó."
Lệ Cảnh Trình nghe vậy, lại sốt ruột đi xuống. Đẩy cửa nhà kho ra, bên trong trừ từng cái hộp giấy để đó, căn bản không có bóng dáng Vinh Thiển thân ảnh.
Hơi thở anh treo ngược trong cổ họng: "Vinh Thiển! Vinh Thiển!"
Đáp lại anh lại chỉ có tiếng vọng.
Thẩm Tĩnh Mạn nhìn mấy cái rương kia. "Cũng không giống như có người khác tới đây. Có thể Vinh Thiển đã về rồi không, nhưng lại ghé chỗ nào khác? Nó có bạn bè ở Lại Hải không?"
Cả khí lực trả lời của Lệ Cảnh Trình cũng đã giảm đi, bởi vì anh biết căn bản không có khả năng ấy. Anh lấy điện thoại ra, gọi lần nữa, đồng thời hỏi Thẩm Tĩnh Mạn: "Có thấy túi xách của Vinh Thiển không ạ?"
"Không để ý nữa."
Lệ Cảnh Trình tìm kiếm cẩn thận trong nhà kho, nhưng ở một nơi rộng thế này, vừa nhìn đã biết: nếu muốn giấu một người, căn bản không có khả năng. Anh gần như đã giẫm nát toàn bộ viên gạch trong nhà kho này nhưng vẫn không có manh mối.
Vào lại phòng khách, Củng Dụ cũng đi tới, khuộn mặt tỏ vẻ ân cần: "Sao? Tìm được Thiển Thiển chưa?"
Thẩm Tĩnh Mạn cũng hoảng hốt lắm rồi: "Đông Uyển cần dọn dẹp là chủ ý của cô! Nói cái gì chỗ đó lúc trước nhà Cảnh Trình ở, gọi bọn chúng tới xem xem có để sót thứ gì ở đó không. Cô có tâm tư gì đây?"
"Chị cả, lời của chị là có ý gì đấy? Tôi là có hảo tâm nhắc nhở chị một câu, đừng có tỏ thái độ đó. Đúng là chó cắn Lã Động Tân!*"
(t/n: * không phân biệt tốt xấu, không biết người ta có lòng tốt.)
"Chuyện này chắc chắn có liên quan tới cô! Cô nói đi, cô giấu Thiển Thiển ở đâu?"
Lệ Cảnh Trình lại lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng. Điện thoại bắt đầu tự động tìm kiếm, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện vị trí. Lệ Cảnh Trình bước đi ra ngoài, Thẩm Tĩnh Mạn và Củng Dụ cũng đi theo.
Đi thẳng ra cổng sắt, mới phát hiện túi xách của Vinh Thiển bị nhét phía ngoài tường rào.
Lệ Cảnh Trình ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn bờ tường. Hoàn toàn rõ ràng, túi xách đã bị ném từ bên trong ném ra. Nói cách khác, Vinh Thiển trăm phần trăm thật chưa ra khỏi nhà họ Lệ. Củng Dụ núp ở phía sau, không thể không mừng thầm vì mình đã không mang cái túi về phòng.
Lệ Cảnh Trình từ từ đứng dậy, ánh đèn chiếu xuống bóng lưng cao to che khuất bức tường rào. Anh xoay người, đi lại gần Củng Dụ. Bắt gặp ánh mắt của anh, bà ta không khỏi sợ run cả người: "Các người có ý gì?"
Người đàn ông giơ chân bước tới, không nói gì, từng bước một nặng chịch như giẫm nát lên tim. Bàn chân Củng Dụ đạp phải vào bồn hoa, lưng thiếu chút nữa đụng vào bờ tường, bà ta cố trấn định mình: "Cảnh Trình, cậu nói xem tôi thì có cách gì để giấu Vinh Thiển? Hơn nữa nó đã là người lớn, đúng không?"
"Vinh Thiển ở đâu?"
"Tôi thực sự không biết!!"
Lệ Cảnh Trình dừng trước mặt Củng Dụ, màu tối u ám trong mắt tan làm một thể với bóng đêm xung quanh.
"Mẹ nhỏ, bây giờ thằng hai nằm trong bệnh viện, đời sau thế nào còn chưa nói được. Nếu như bà an phận, tôi sẽ không để bà phải có những ngày khổ sở lắm. Bà cũng đừng làm mấy chuyện không sáng suốt, đến lúc đó tức là bà đã hại thằng hai đấy!"
Củng Dụ khó khăn nuốt cơn tức, đôi mắt nhìn Lệ Cảnh Trình bắt đầu trở nên mờ mờ. Bà ta nắm chặt hai tay: "Tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi chẳng làm gì cả!"
Đã đâm lao thì phải theo lao, đã vì con trai mà bước tới bước này, thật sự không rút lại được nữa.
Lệ Cảnh Trình không phí sức với bà ta, anh gọi người vào, nhanh chóng lật tung nhà họ Lệ lên. Cái nhà này, anh đã ở từ nhỏ, đâu có thể giấu người, đâu không thể giấu người, anh đã một rõ hai ràng.
Chỉ có điều, lật lên lật xuống đến nửa đêm nhưng vẫn là không thấy bóng dáng Vinh Thiển.
Thẩm Tĩnh Mạn kéo Củng Dụ đi muốn bắt bà ta nói thật.
Lệ Cảnh Trình tựa vào cánh cổng sắt, hai tay vòng trước ngực. Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, ánh mắt tiêu điều nhưng vẫn chưa thấy hình dáng thương nhớ. Anh đốt điếu thuốc lại phát hiện tay mình run hết cả, thiếu chút nữa không kẹp giữ nổi điếu thuốc.
Người đàn ông dẫn đầu đi tới chỗ anh: "Anh Lệ!"
Sau hai chữ này là một cái lắc đầu bất đắc dĩ. Lệ Cảnh Trình nhắm chặt hai mắt lại.
Củng Dụ bị Thẩm Tĩnh Mạn kéo tới trước mặt anh. "Người làm nói đã nhìn thấy cô ra vườn, cô còn muốn ngụy biện gì nữa?"
"Dù cho tôi đi tới đó thật thì sao? Vả lại, Đông Uyển cũng là của nhà họ Lệ, tôi đi xem nó dọn đồ không được sao? Lúc tôi đi vào, nó còn đang ở trong kho, bà cũng không thể vì không thấy Vinh Thiển đâu mà trách cứ lên đầu tôi chứ?"
"Củng Dụ, cô cho là cô làm bao nhiêu chuyện hao tâm tôi không biết sao?"
Củng Dụ cười lạnh: "Như nhau cả thôi."
Lệ Cảnh Trình một câu cũng chưa nói. Một nửa điếu thuốc trong tay rơi bắn ra, rớt xuống mặt Củng Dụ, bà ta nhảy thét lên. Người đàn ông quét mắt nhìn bà ta, sau đó xoay người, mang theo rất nhiều người cùng bỏ đi.
---
Vinh Thiển cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, hai tay cô mà sát bả vai, muốn giữ ấm cho mình.
Nhưng ngồi chờ vô ích kiểu này cũng không phải biện pháp, trên người cô cũng không mang thứ gì, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể tự mình đi tìm lối ra. Vinh Thiển đứng dậy, theo con đường lát bằng đá xanh đi về phía trước. Phía trước thì có hành lang, cô đi tới, ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên treo bảng "Ngục giam số 1", nhìn kỹ lại thì còn một dãy số nữa.
Vinh Thiển không biết bây giờ là mấy giờ rồi, nhưng cô có thể khẳng định, Lệ Cảnh Trình chắc chắn đang tìm cô khắp nơi. Anh nhất định sẽ đi đến nhà kho trước tiên, nhưng động tĩnh phía trên kia cô lại chẳng nghe được gì.
Con đường chia hai hướng trái, phải; Vinh Thiển chọn hướng bên phải.
Cứ đi một bước, dưới nền đất tựa như lại truyền đến tiếng vang trống rỗng, có đôi khi bề mặt đất còn rung rinh. Vinh Thiển căng thẳng, lòng bàn tay chảy mồ hôi. Cô đã nghe Lệ Cảnh Trình nói, lịch sử nhà họ Lệ có thể tính ngược lên mấy chục năm trước; cô càng thêm khẳng định, nơi này trước đây nhất định là ngục giam.
Con đường có vẻ như thông suốt, chẳng tới đích. Đi được vài bước, Vinh Thiển để ý thấy tấm ván gỗ kê giừơng trong nhà tù vẫn còn mới tinh; nói cách khác, nơi này đã được ai đó bài trí lại.
Trong lòng cô lại đột nhiên cả kinh, nghĩ tới một bộ phim mình đã từng xem.
Bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi đang sôi sục với trò chơi trốn thoát khỏi mật thất thật, chẳng lẽ...
Vinh Thiển không dám nghĩ thêm nữa. Cô bước nhanh hơn về phía trước, đi ra khỏi khu vực ngục giam; đột nhiên lại xuất hiện một kiến trúc như bệnh viện, khiến cô bị kinh hồn khiếp đảm.
---
Lệ Cảnh Trình về đến nhà, chút hi vọng nhỏ nhoi, không thực mà anh ký thác vào đã bị đánh tan.
Anh đẩy cửa phòng ra, quạnh quẽ, thật giống như trở về mấy năm trước, cũng nghe không được tiếng gọi mềm mại, trong trẻo "Anh về rồi!"
Anh bước nặng nề tới giường, sau đó ngã xuống.
Mí mắt nặng chịch đến nỗi không mở ra được, nhưng anh không buồn ngủ chút nào. Anh không biết Vinh Thiển của anh hiện tại ở đâu, đang gặp phải chuyện gì.
Anh hi vọng đối phương chỉ là đòi tiền bạc, nếu vậy bọn chúng muốn bao nhiêu anh sẽ cho bấy nhiêu. Anh hi vọng, bọn chúng đừng lại làm tổn thương Thiển Bảo của anh, một chút cũng không được.
Di động để trên tủ đầu giường bỗng nhiên báo có tin nhắn. Lệ Cảnh Trình bật ngồi dậy. Động tác anh cực nhanh nên trong nháy mắt cảm giác choáng váng làm anh thấy trước mặt tối sầm lại; đợi bớt một chút, anh liền vội vàng cầm lấy di động.
Trong đó nhắn: Mày muốn gặp vợ mày không?
Lệ Cảnh Trình không chút do dự nhắn lại: Cô ấy bây giờ ở đâu? Các anh muốn gì?
Đối phương lập tức gởi tin nhắn lại: Sẽ có xe tới đón mày, không được mang bất cứ thứ gì. Nếu muốn vợ mày còn sống thì càng không được báo cảnh sát, cũng không cần giở mấy trò khôn vặt, nếu không, kiếp này mày cũng đừng mong gặp lại nó.
Ngón tay Lệ Cảnh Trình nhấn xuống: Được.
Gửi tin xong, anh vội đứng dậy; lúc sắp đi cũng không nói với ai, di động cũng không mang, có thể vét thứ gì trong áo khoác ra là anh vét sạch.
Đi ra biệt thự, xa xa nhìn thấy có chiếc xe dừng ở ven đường, Lệ Cảnh Trình không nói hai lời liền đi tới.
Anh giật cửa sau xe, còn chưa tới kịp nhìn rõ mặt của đối phương thì đã bị bịt kín mắt.
Xe bay nhanh về phía trước. Lệ Cảnh Trình không nói lời nào, anh biết đối phương đang đưa anh đi vòng vòng. Chốc chốc lỗ tai lại được truyền đến đủ loại nhạc, chốc chốc lại yên tĩnh cực kỳ. Xe đi qua đường cao tốc, đi qua con hẻm nhỏ, phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Lệ Cảnh Trình bị đẩy vai.
"Đi xuống đi!"
Cửa xe được mở ra, anh đặt chân xuống, rất nhanh sau đó anh bị hai người khống chế, dẫn về phía trước.
Đi được vài bước lại phải đứng lại. Một kẻ cầm thiết bị, chiếu trên người anh, sau đó lột nhẫn và đồng hồ của Lệ Cảnh Trình xuống, mãi đến khi chắc chắn trên người anh chỉ còn bộ đồ thì mới cho đi.
Lệ Cảnh Trình cảm giác phía trước mặt có một cánh cửa sắt được giật ra, loại âm thanh kèn kẹt phát ra khiến người ta không hề có cảm giác thoải mái.
Anh chưa suy nghĩ được nhiều đã bị đối phương đẩy vào: "Đi vào tìm vợ mày đi!"
-----
Q3.Chương 70 : Trong mật thất (1)
Edit: Dế Mèn
-----
Bước chân Lệ Cảnh Trình lảo đảo, tay anh gỡ miếng vải đen bịt mắt xuống.
Đập vào mắt là một màn khiến anh cứng chân tại chỗ.
Một con đường xuyên thẳng về phía trước, thậm chí không nhìn thấy được đích. Lệ Cảnh Trình nhìn bốn phía xung quanh, anh gọi: "Vinh Thiển!"
Nhưng đáp lại anh chỉ có những tiếng vọng lại vô tận.
Lệ Cảnh Trình cất bước lên trước, một chỗ rộng lớn như vậy lại chẳng có một bóng dáng nào. Gió lạnh từng cơn, anh vừa gọi tên Vinh Thiển vừa đi về phía trước.
Đây rốt cuộc là cái chỗ quái quỷ gì vậy?
Lệ Cảnh Trình đi qua hành lang, tới một nơi giống như một phòng bệnh gia đình kiểu nhỏ.
Chất liệu kiến trúc xung quanh trông rất xưa. Người đàn ông ấn tay vào tường, lòng bàn tay đều là cát sỏi vụn.
"Cảnh Trình!"
Từ rất xa, một giọng nói truyền tới lỗ tai Lệ Cảnh Trình.
Anh kinh ngạc. Với anh mà nói, không thể nghi ngờ, đây là một liều thuốc an thần. Người đàn ông theo hướng tiếng vang mà đi.
"Vinh Thiển!"
Vinh Thiển vểnh tai, rất nghi mình đã nghe lầm, Lệ Cảnh Trình sao có thể tìm tới chỗ này?
Cô dừng ở trước một căn phòng, đẩy tay; cánh cửa trước mặt cô từ từ mở ra.
Vinh Thiển vừa định đi vào, liền nghe giọng Lệ Cảnh Trình càng lúc càng gần: "Vinh Thiển? Vinh Thiển?"
Cô bỗng nhiên xoay người lại, hướng về phía âm thanh lúc nãy mà đi. "Cảnh Trình!"
Hai người thiếu chút nữa và vào nhau ở khúc cua. Nhìn rõ bóng hình bất ngờ xông tới trước mặt mình, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt Lệ Cảnh Trình. Anh lập tức kéo mạnh Vinh Thiển vào lòng mình. Hai tay cô đan chặt sau lưng anh, kích động không kìm nổi. Mặc dù vẫn đang ở trong tình cảnh này, nhưng có Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển một chút cũng không sợ.
Hai người chỉ ôm nhau chốc lát. Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu nhìn, định gỡ Vinh Thiển ra, nhưng cô lại ôm chặt hông anh không buông.
"Thiển Bảo, chúng ta phải mau ra khỏi chỗ này."
Nghe vậy, cánh tay Vinh Thiển lúc này mới dần dần buông ra.
"Cảnh Trình, anh vào bằng cách nào vậy?"
"Anh nhận được tin nhắn, sốt ruột muốn tìm em. Anh đã tới rồi."
Hai tay Lệ Cảnh Trình ôm mặt Vinh Thiển, cẩn thận, dịu dàng: "Em đấy, họ nói em chưa rời khỏi Đông Uyển, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Em cũng không biết. Em đang ở nhà kho Đông Uyển để thu dọn đồ đạc, tự nhiên giẫm hụt rồi lăn xuống. Chỗ này là phía dưới Đông Uyển."
Lệ Cảnh Trình ôm chặt Vinh Thiển. Theo anh quan sát từ nãy giờ, chỗ này không đơn giản.
"Đây nhất định là ngục giam dưới lòng đất hồi xưa, hư tổn theo thời gian rồi, không ngờ lại được sử dụng lại làm nơi như vậy."
"Nhưng rốt cuộc là ai bắt chúng ta vào?"
Con ngươi của Lệ Cảnh Trình nhìn về xa xa.
"Nơi này ba anh nhất định là có biết, nhưng ông ấy chưa đến mức đi bài trí lại cái nơi hoang địa này."
"Chính là Lệ Cảnh Tầm! Hắn đã có thể dựng SMX thì làm cái căn cứ trốn khỏi mật thất này không phải là không thể.
"Chúng ta đi mau!"
Vinh Thiển bị Lệ Cảnh Trình kéo tay, cô đi rất chậm.
"Cảnh Trình, vừa nãy em đã đi một vòng rồi, cơ bản không có lối ra."
"Đã có đường vào thì nhất định sẽ có đường ra."
Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn Vinh Thiển: "Còn sức đi được không?"
Cô mất tích từ chiều, đến giờ chắc chắn đã vừa mệt vừa đói.
Vinh Thiển không muốn làm anh lo lắng, gật gật đầu: "Em vẫn chịu được."
"Tốt lắm, chúng ta đi!"
Lệ Cảnh Trình đi theo con đường đã dẫn anh tới. Cảm giác phương hướng của anh vô cùng tốt, vừa đếm bước chân, vừa kéo Vinh Thiển đi về trước.
Bóng đèn cách đó không xa đột nhiên vụt tắt, Lệ Cảnh Trình chợt dừng bước.
Anh vô thức che chắn phía trước cho Vinh Thiển. Một chuỗi tiếng bước chân trong bóng đêm đang đến gần. Vinh Thiển kéo Lệ Cảnh Trình lùi về sau. Nhất thời, không ai nhìn được rõ phía trước rốt cuộc là thứ gì.
Mãi đến đèn sáng lại, ánh vào giữa con ngươi, đó rõ ràng là một con chó ngao Tây Tạng hung hãn, dữ tợn.
Cả bộ lông màu đen của con vật vừa trơn vừa sáng, bốn chân vững vàng tiến về phía trước, lộ răng nanh với vẻ sáng loáng dữ tợn muốn xé toạc người ta. Tiếng bước chân nó giẫm giẫm như đang gõ gõ trái tim bọn họ. Vinh Thiển sợ hãi, đôi mắt hạnh trợn tròn: "Cảnh Trình, làm sao bây giờ?"
"Đi mau!"
Lệ Cảnh Trình lôi tay Vinh Thiển. Con chó ngao Tây Tạng hạ người xuống, tốc độ bật phóng của nó gần như làm người ta trở tay không kịp. Hai người còng người chạy băng băng, nhưng Vinh Thiển còn đang mang thai, nếu vận động mạnh như thế chắc chắn sẽ không chịu được. Lệ Cảnh Trình thấy bên cạnh có một căn phòng để cửa mở, tay anh đẩy Vinh Thiển vào; trong nháy mắt đó, con chó ngao Tây Tạng đã bổ nhào tới trước mặt anh.
"Cảnh Trình!"
Lệ Cảnh Trình giơ cánh tay lên, con chó ngao Tây Tạng há mõm, dễ dàng xé toạc tay áo anh. Anh phản ứng cực nhanh, lách mình vào căn phòng, rồi vội vàng chốt cửa lại.
"Cảnh Trình, anh sao rồi?"
Rầm! Rầm!
Từ bên ngoài vọng vào tiếng con chó ngao Tây Tạng đập vào cánh cửa. Vinh Thiển kéo Lệ Cảnh Trình tới, rất sợ cánh cửa này yếu, chỉ vài đợt sẽ bị phá ra .
"Mau để em xem, tay anh thế nào rồi?"
Vinh Thiển kéo giật cánh tay Lệ Cảnh Trình tới, nhìn thấy trên bề mặt có mấy vết máu, cô sợ tái nhợt cả mặt: "Phải làm sao đây?"
Lệ Cảnh Trình dùng tay lau đi: "Không sao, vết thương nhỏ."
"Anh nói, sao anh lại tới đây chứ?!"
Lệ Cảnh Trình dựa lưng vào ván cửa: "Nếu không đến anh sẽ lo mà chết. Em nhìn nơi này xem, một chút tín hiệu cũng không có, dù anh cho đào ba thước cũng không thể nghĩ em lại đang ở dưới Đông Uyển."
Vinh Thiển dựa vào cạnh anh: "Chúng ta đã rất cẩn thận nhưng không ngờ tâm tư của kẻ biến thái người thường chẳng bao giờ đoán được."
Lệ Cảnh Trình liếc nhìn bốn phía, đây là một phòng y tế, anh nhìn thấy phía góc tường có một bể nước.
Có vẻ con chó ngao Tây Tạng đã buông tha, Vinh Thiển nghe thấy tiếng bước chân của nó từ từ xa dần.
Lệ Cảnh Trình đi tới trước bể, mở vòi nước rửa cánh tay.
Vinh Thiển nghĩ mà không ngớt sợ, tạm thời bọn họ vẫn chưa thể đi ra khỏi nơi này, lỡ may...
Cô cuống quít tới chỗ tủ thuốc, nhưng sau khi giở ra, tìm kiếm một hồi, cả cồn và miếng bông cũng chẳng có.
Lệ Cảnh Trình giữ chặt cánh tay, sau một lúc lâu mới khóa vòi nước lại. Vinh Thiển nhìn mấy đường vết thương đó: "Em sợ!"
"Không có gì phải sợ! Anh cũng không tin mạng anh lại yểu như vậy."
Lệ Cảnh Trình nắm tay Vinh Thiển đi tới trước cửa, vừa kéo cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Sắc mặt Vinh Thiển chìm xuống, cô giật giật mấy cái. "Sao thế này được?"
Người đàn ông lại dẫn cô tới giường bệnh. "Nghỉ ngơi lát đi, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Vinh Thiển gối mặt lên bả vai Lệ Cảnh Trình. Cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, mười ngón đan vào nhau.
"Cảnh Trình, mặc dù ngoài miệng em nói anh đừng để tự chui đầu vào lưới, nhưng một mình em ở dưới đây thật sự rất sợ. Em cứ muốn khóc, nhưng em biết khóc cũng vô ích, em cố nén nhịn, giữ lại một chút sức lực. Lúc nghe tiếng anh, trong khoảng khắc em đã cho là mình nghe lầm, tới khi chắc chắn rồi, tim em cứ muốn nhảy ra ngoài."
"Anh biết em sợ, anh có thể cảm giác được." Lệ Cảnh Trình giơ tay lên vỗ vỗ đầu Vinh Thiển. "Tin anh, anh nhất định có thể đưa em ra ngoài."
"Anh nói, mẹ và mọi người có phát hiện ra mật đạo này không?"
Lệ Cảnh Trình lắc lắc đầu: "Không đâu, anh đã ở nhà kho lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra điều bất thường. Nơi này chắc hẳn là nơi lúc trước dùng để giam người và thu thập tình báo."
Tay kia của Vinh Thiển ôm chặt Lệ Cảnh Trình.
Cô cảm thấy xung quanh đều toát ra khí lạnh.
Lệ Cảnh Trình để Vinh Thiển ngồi trên giường, anh đứng dậy tìm chìa khóa. Căn phòng không rộng, lật lên một lượt vẫn không tìm thấy chìa khóa.
Vinh Thiển khát vô cùng, cô đi tới trước bể nước, định hứng nước uống.
Tay vừa mới vươn ra đã bị Lệ Cảnh Trình kéo lại. "Đừng uống!"
"Tại sao?"
"Lỡ nước này có vấn đề thì sao bây giờ?"
Vinh Thiển nuốt nuốt xuống, miệng và cổ họng bị thiêu cháy khó chịu.
Lệ Cảnh Trình bảo cô ngồi lại xuống giừơng, Vinh Thiển đành phải quay lại chỗ. Thừa lúc cô không để ý, người đàn ông lấy bàn tay hứng nước, uống vài ngụm.
Lúc ngồi xuống mép giường, Vinh Thiển thấy Lệ Cảnh Trình còn đang tìm kiếm.
Cô không khỏi ngẩng đầu, nhìn trần nhà. Cô vẫn luôn cảm thấy có gì quái dị không nói được.
Ước chừng hơn nửa tiếng, Lệ Cảnh Trình bỏ cuộc.
Anh ngồi xuống lại cạnh Vinh Thiển, để ý thấy môi cô khô nứt.
"Khát không?"
Cô không khỏi gật gật đầu.
Lệ Cảnh Trình đưa mặt tới.
Vinh Thiển cất giọng khàn khàn: "Làm gì đó?"
"Cho em nhuận giọng."
"Lúc nào rồi mà..." Vinh Thiển đẩy mặt anh ra.
Lệ Cảnh Trình đi tới, hứng nước đưa tới: "Uống đi!"
"Không phải nói sợ có vấn đề sao?"
"Vậy cũng còn hơn chết khát."
Vinh Thiển nghe vậy, cầm lấy vội vàng uống, Lệ Cảnh Trình đã tự mình uống thử, sẽ không có vấn đề.
Vinh Thiển sức cùng lực kiệt, nằm cả người xuống giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đèn phía trên.
Lệ Cảnh Trình ở trong phòng đi tới đi lui, hy vọng có thể tìm được đường đi ra ngoài. Không biết trong lòng còn bực bội vì nguyên nhân gì, tay Lệ Cảnh Trình xé cà vạt ra nhưng vẫn thấy nóng, mồ hôi theo má chảy xuống.
Đôi mắt Vinh Thiển khó khăn lắm mới nhắm được một lúc lại mở ra.
"Cảnh Trình, sao nóng vậy?"
Lệ Cảnh Trình đi tới cạnh cô, thấy mặt Vinh Thiển đỏ bừng, tóc ở hai má cũng ướt đẫm.
Anh vội kéo cô ngồi dậy. Lúc này, bên trong căn phòng đột nhiên truyền đến tiếng báo động.
"Pipo Pipo __ "
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu lên liền để ý thấy bóng đèn báo động màu đỏ có hiện nhiệt độ, bên trong căn phòng đã đạt tới bốn mươi độ.
"Sao lại thế được?" Vinh Thiển kinh hãi, nhiệt độ vẫn đang từ từ lên cao.
Lệ Cảnh Trình nắm chặt cổ tay Vinh Thiển: "Phải nghĩ ra cách; nếu không, không bị chết ở đây là điều không thể."
"Nhưng chúng ta chưa tìm được chìa khóa mà!"
Đôi mắt người đàn ông nhanh chóng quét về bốn phía, sự bình tĩnh trên khuôn mặt đau bị xé rách. Vinh Thiển có hơi sợ hãi, bởi vì thật sự cô rất ít khi nhìn thấy vẻ lo nghĩ như vậy trong mắt Lệ Cảnh Trình.
Càng nóng lại càng không có cách nào bình tĩnh, Vinh Thiển lau mồ hôi trán cho Lệ Cảnh Trình.
"Đã nhốt chúng ta ở đây thì nhất định sẽ có cách để ra."
Lệ Cảnh Trình đi tới trước tủ y tế, kéo toàn bộ ngăn kéo ra.
Vinh Thiển cảm thấy cả người khó chịu, choáng đầu hoa mắt. Cô ngẩng đầu, ánh mắt lại lần nữa nhìn thấy ngọn đèn kia.
Rốt cuộc cô đã biết vì sao cô cứ cảm thấy không bình thường.
Bóng đèn này hẳn đã được thiết kế công phu, cũng không giống như những bóng đèn cô nhìn thấy ở hành lang khi nãy. Vinh Thiển vội mở miệng: "Cảnh Trình, anh qua đây này!"
Anh bước tới trước giường: "Sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?"
"Anh nhìn bóng đèn trên kia kìa."
Lệ Cảnh Trình không khỏi ngẩng đầu. Diện tích bóng đèn này ước chừng một thước vuông, màu sắc hai bên cũng không giống nhau.
Có mấy cái bóng đã bị bể. Lệ Cảnh Trình suy nghĩ chốc lát. Vinh Thiển không ngừng lau mồ hôi, nhịp thở cô càng lúc càng gấp. "Cảnh Trình, chúng ta còn có thể ra không?"
"Nhất định có thể, tin anh."
Tầm mắt anh cũng rơi xuống mặt đất, nhìn chằm chằm viên gạch.
Ánh đèn màu xanh lam và màu xanh lục giao nhau trên mặt đất thành một bức tranh. Vinh Thiển nhìn không hiểu, cô chỉ là cảm thấy này cái bóng đèn này quá hiện đại. Lệ Cảnh Trình ngồi xổm người xuống, chăm chú nhìn.
Vinh Thiển hỏi: "Sao vậy?"
"Em xem cái này có giống một bàn cờ chưa hạ ván không?"
Vinh Thiển không chơi cờ: "Em không hiểu cờ lắm."
Lệ Cảnh Trình ngồi xuống. Càng lúc thế này, anh càng cần phải bình tĩnh.
Quần áo dính sát vào người như mới từ trong nước vớt ra. Anh nhìn cái 'bàn cờ' kia chằm chằm bất động. Vinh Thiển rời khỏi mép giường: "Chẳng lẽ, chìa khóa giấu dưới đó? Chúng ta đập viên gạch ra đi!"
Lệ Cảnh Trình kéo tay cô: "Không thể tùy tiện. Một bước đi nhầm, hối hận cũng không kịp."
Vinh Thiển nghe vậy sợ hãi, vội rụt tay về.
Lệ Cảnh Trình ngước mắt lên, cho cô một ánh mắt an ủi: "Tin anh!"
Trái tim xao động của cô không khỏi bình lặng, cô gật gật đầu: "Được."
Ánh mắt người đàn ông lại nhìn chằm chằm vào "bàn cờ".
Vinh Thiển ngồi ở mép giường, nhìn dáng vẻ hết sức chuyên chú của Lệ Cảnh Trình. Cô nóng muốn chết, nhưng vẫn nhịn xuống không nói tiếng nào.
Lệ Cảnh Trình dường như đang chìm đắm trong thế giới của mình, sau một lúc lâu, Vinh Thiển thấy anh giơ tay lên.
"Đưa anh cây búa!"
Cô vội đứng dậy đi tìm, không được búa cô tìm kéo, đưa tới.
Lệ Cảnh Trình cầm lấy, một ngón tay của tạy kia để ở một vị trí. Anh nhấc cánh tay chọc xuống mấy cái, viên gạch nứt ra một đường, bị đục ra một lỗ nhỏ. Lệ Cảnh Trình cẩn thận từng li từng tí cạy khối gạch ra.
Nhìn cảnh trước mặt, Vinh Thiển không khỏi mở to con ngươi.
Phía dưới hiện ra đủ dây điện đủ màu, một chỗ nhỏ để chứa chìa khóa cũng không có.
Nếu như lúc nãy Vinh Thiển làm bừa thật, hậu quả thiết nghĩ sẽ không hứng nổi.
Lệ Cảnh Trình cẩn thận từng chút một lấy chìa khóa ra. Vinh Thiển thở phào. Nhìn thấy mồ hôi theo sống mũi cương nghị của Lệ Cảnh Trình rớt xuống, hai tay cô bóp bóp vai người đàn ông.
"Cảnh Trình, anh giỏi quá!"
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, giơ ngón tay cái với cô.
Bọn họ đỡ nhau đứng dậy. Lệ Cảnh Trình đi tới cửa, cắm chìa khóa vào, cửa lập tức mở ra.
Sắc mặt Vinh Thiển vui vẻ: "Cảnh Trình, chúng ta đi thôi!"
Lệ Cảnh Trình lôi cô lại: "Đi theo sau anh."
Anh vẫn chưa biết chắc, con chó ngao Tây Tạng kia đã đi thật rồi hay không.
Lệ Cảnh Trình nhô nửa người trên ra, nhìn xung quanh trái phải, xác định không có bóng dáng con chó ngao Tây Tạng, anh mới kéo tay Vinh Thiển đi.
Vừa đi ra ngoài liền cảm thấy mát mẻ không ít. Lệ Cảnh Trình dựa vào tường, ngồi một chút xuống mặt đất.
Cả người đều là mồ hôi, Vinh Thiển nghĩ mà sợ không thôi. Vẻ khẩn trương trong mắt cô tan đi được một chút, nhưng trái tim Lệ Cảnh Trình lại căng thẳng. Đây tuyệt đối chưa phải điểm cuối, thậm chí phải nói đây mới chỉ là khởi điểm, hơn nữa là trạm đơn giản nhất.
Vinh Thiển nhìn nhìn phía xa: "Cảnh Trình, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đương nhiên là về nhà."
"Em biết là về nhà, chúng ta sẽ đi bên nào?"
Lệ Cảnh Trình ngước mắt lên, không khỏi vui mừng.
Người phụ nữ của anh đã có thể hoàn toàn nguyện ý dựa vào anh, đây hình như là điều anh đợi rất nhiều năm rất nhiều năm rồi nhỉ?
Anh cựa người dậy, cảm nhận được được đầu đau muốn nứt, cả người tựa như không khống chế được. Dưới sự căng thẳng tột cùng này, anh cảm giác mình hình như lại quay về cái đêm dùng sức mạnh với Vinh Thiển kia.
------
Q3.Chương 71 : Cho anh một tờ giấy chứng nhận kết hôn, được không? (đặc sắc)
Edit: Dế Mèn
-----
Bàn tay Lệ Cảnh Trình vỗ nhẹ trán.
Vinh Thiển thấy sắc mặt anh rất kém, cô bước lên cởi hai nút ra cho anh. "Có phải không thoải mái ở đâu không?"
"Có lẽ vừa nãy trong phòng ngột ngạt quá." Lệ Cảnh Trình nhìn động tác của Vinh Thiển, tay anh phủ lên mu bàn tay cô. "Thiển Bảo, em có nghĩ tới không, nếu chúng ta không ra được..."
Vinh Thiển ngẩng đầu, mắt đối mắt với anh, sự kiên định và bình tĩnh trong đôi mắt cô đốt nóng mắt anh.
"Không phải anh bảo em tin anh sao? Cảnh Trình, đưa em về nhà."
Người đàn ông gật gật đầu: "Được."
Hai người nắm tay tiếp tục đi về phía trước, chuỗi bước chân hòa xen vào nhau đều đều, vang vọng trong hành lang yên tĩnh, không rộng lắm.
Lệ Cảnh Trình nín thở, tập trung tinh thần, thần kinh căng thẳng, bởi vì anh không biết tình huống đột ngột nào đang chờ bọn họ tiếp theo.
Điều duy nhất có thể làm hiện giờ, chính là mau tìm được lối ra.
Hai người đã đi bọc một vòng dài, Vinh Thiển đi tới nỗi lòng bàn chân đã đau, nhưng phát hiện bọn họ lại quay về chỗ xuất phát.
Lệ Cảnh Trình một tay chống tường, Vinh Thiển đẩy cửa phòng bên cạnh ra.
"Cảnh Trình, hay chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi?"
"Được."
Lệ Cảnh Trình dẫn cô vào. Lần này đã có kinh nghiệm, anh kéo một cái ghế tới chặn cửa, Vinh Thiển thấy bốn phía có song sắt, đây là ngục giam.
Cô đi tới chiếc giường duy nhất, ngồi xuống.
Lệ Cảnh Trình dựa vào cửa, bất động, coi động tĩnh phía ngoài.
Vinh Thiển nghỉ mệt xong, thấy anh vẫn đứng ở đó, cô tiến lên. "Cảnh Trình, anh ngồi một lúc đi."
"Anh không mệt."
Hai tay Vinh Thiển vô thức ôm thắt lưng Lệ Cảnh Trình.
"Không mệt mới lạ! Nếu chúng ta gặp chuyện không may, dù cho anh có nhìn chằm chằm cũng vô dụng, chỉ có thể binh đến thì tướng chắn, nước đến thì đất chặn thôi."
"Anh muốn mau đưa được em ra khỏi chỗ này."
"Em biết." Vinh Thiển nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, người đàn ông sắc mặt nghiêm túc, lạnh lẽo, cô không khỏi lo lắng: "Nhưng anh thế này sẽ không chịu nổi đâu."
Cô kéo mạnh Lệ Cảnh Trình tới trước giường, bắt anh ngồi xuống.
Vinh Thiển nằm trên giường, tấm ván gỗ lót giừơng phát ra âm thanh kẽo kẹt. Cô gối đầu lên đôi chân Lệ Cảnh Trình.
"Em muốn ngủ thật ngon."
"Em ngủ đi, nghỉ ngơi xong chúng ta lại đi."
Vinh Thiển nắm chặt tay Lệ Cảnh Trình. "Em không dám chợp mắt."
Bàn tay người đàn ông che mi mắt cô lại. "Không sao, có anh ở đây."
"Cảnh Trình, lúc anh đi, Gạo Nếp có biết không?"
"Lúc đó con đang ngủ."
Viền mắt Vinh Thiển không khỏi đỏ lên. "Sáng sớm dậy, con không thấy chúng ta, nhất định sẽ sợ hãi mà khóc."
Cổ họng Lệ Cảnh Trình nuốt nhẹ, ngón tay vỗ về khuôn mặt Vinh Thiển. Cô bỗng nhiên ngồi dậy không nhịn được nôn ra một trận.
"Sao vậy?" Người đàn ông càng trở nên gấp gáp.
Vinh Thiển vỗ ngực, cũng không nôn ra được gì, chỉ cong người. Lệ Cảnh Trình không có cách gì, chỉ có thể ôm chặt cô: "Ở đâu khó chịu sao?"
"Không sao, chỉ nghén thôi." Vinh Thiển co rúc người vào trong ngực người đàn ông. "Có lẽ do đói quá."
Thần sắc Lệ Cảnh Trình nặng đi: "Để anh đi tìm xem có gì ăn không. Bọn chúng đã nhốt chúng ta ở đây, không đến mức muốn để chúng ta chết vì đói."
"Không được đi!" Vinh Thiển ôm lấy cánh tay Lệ Cảnh Trình: "Em vẫn ổn. Bên ngoài nguy hiểm như vậy, anh đừng ra! Đợi nghỉ ngơi xong, chúng ta cùng nhau đi tiếp."
"Em chịu được không?"
"Yên tâm đi, em vốn cũng không muốn ăn gì, có lẽ vừa nãy đột ngột nằm xuống nên mới buồn nôn."
Lệ Cảnh Trình cẩn thận từng chút một đặt cô nằm xuống giường. Cô rất sợ người đàn ông lại lo lắng nên nhắm mắt lại ngay.
Anh cúi thấp đầu, nhìn thẳng Vinh Thiển không hề chớp mắt. Ánh mắt dời tới cần cổ cô, sợi dây chuyền che khuất vết sẹo anh vẫn không muốn nhìn thấy.
Lệ Cảnh Trình đến giờ vẫn tự trách mình. Anh thậm chí hi vọng thời gian có thể quay lại; nếu vậy, anh nhất định sẽ nhận cú điện thoại ấy, nhất định sẽ không để cho Vinh Thiển bị bất kỳ thương tổn gì.
Thế nhưng, giờ khắc này, tình thế giống nhau thật sự đã xảy ra lần hai.
Lệ Cảnh Trình dựa vào đầu giường, phần eo bị tấm ván gỗ thấp đụng phải gây khó chịu. Nhưng dù có thật sự cho anh cơ hội như vậy, anh có thể bảo đảm đưa được Vinh Thiển ra ngoài bình an sao?
Vết xước trên cánh tay gây cảm giác đau đớn mơ hồ. Lệ Cảnh Trình sốt ruột khôn nguôi, cũng không khống chế được sự nôn nóng đang dâng lên, cảm giác đau đầu càng lan tới rõ ràng, gần như muốn làm nứt vỡ đầu anh.
Anh dùng nắm tay đập mấy cái vào huyệt thái dương, cầu mong mình có thể bình tĩnh lại, nhưng anh không có cách nào định tâm lại. Càng lo sợ Vinh Thiển gặp chuyện không may, tim anh lại càng hoảng loạn.
Loại cảm giác này anh đã quá quen thuộc, mặc dù từ nhỏ đến lớn chỉ phát tác ra mấy lần, nhưng mỗi một lần đều kinh tâm động phách.
Lệ Cảnh Trình đóng chặt mặt, lúc mở ra, con ngươi u ám không hề sáng sủa. Anh đứng dậy, bước chân bắt đầu lảo đảo, chân và cánh tay đều như tê cứng hết cả. Anh xông nhanh ra cửa.
Vinh Thiển nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, chỉ thấy Lệ Cảnh Trình đã đi tới trước cửa, cô thả đôi chân xuống.
"Cảnh Trình, anh làm gì thế?"
Lệ Cảnh Trình kéo giật cái bàn lại, cầm một cái chai nước khoáng rỗng lên, mở nắp ra rồi đặt cái chai không vào khe cửa. Anh tựa như không nghe thấy Vinh Thiển nói, đi thẳng ra bên ngoài xong kéo cửa lại.
Có chai nước khoáng ngăn lại, cửa cũng sẽ không bị khóa lại. Anh dùng sức kéo giữ cửa, không cho Vinh Thiển ra.
Vinh Thiển không khỏi nhíu mày, xuống giường đi tới: "Cảnh Trình, anh làm gì thế?"
"Em ở bên trong ngủ một giấc cho ngon, anh canh ở bên ngoài."
"Vừa nãy không phải rất ổn sao?" Vinh Thiển muốn giật cửa ra, lại phát hiện lực ở tay Lệ Cảnh Trình rất lớn. Cô mơ hồ cảm thấy có điều không thích hợp. Lệ Cảnh Trình đứng đưa lưng về phía cô, rồi đột nhiên anh ngồi sụp xuống mặt đất.
"Cảnh Trình, anh mở cửa ra!" Vinh Thiển kéo cửa lớn, dùng sức lay lay mấy cái. Khớp ngón tay của Lệ Cảnh Trình bởi vì ra sức nắm chặt mà trở nên trắng bệch. "Rốt cuộc là sao vậy ?"
Lệ Cảnh Trình ráng sức thở hổn hển mấy hơi: "Em mau về chỗ đi!"
"Em không muốn."
"Ngoan, người anh chỉ hơi khó chịu, ra ngoài hít thở chút thôi."
"Vậy anh để em ra với anh."
"Không cần."
"Lệ Cảnh Trình, tới nước này còn có gì chúng ta không thể cùng nhau đối mặt chứ?"
Cánh tay người đàn ông níu ngược ra sau, treo giữa không trung; anh không quay đầu lại: "Cho anh chút thời gian, anh có thể chịu được."
Nghĩ đến tình cảnh trong phòng Vip lần trước, Vinh Thiển khó khăn mở miệng hỏi dò: "Cảnh Trình, có phải anh phát bệnh không?"
"Không nghiêm trọng như vậy đâu." Trên trán Lệ Cảnh Trình mồ hôi đổ xuống, anh nén chịu rất vất vả. "Em đừng để ý tới anh, tự anh có thể kiềm chế."
Vinh Thiển hoảng hốt đến độ không kiềm chế được: "Cảnh Trình, em van anh, cho em ở bên cạnh anh được không?"
"Không được!" Lệ Cảnh Trình trả lời ngay lập tức: "Chẳng lẽ em thật sự được không sợ anh sẽ làm em bị thương sao?"
"Không!" Thái độ của Vinh Thiển vẫn kiên định: "Không phải lần trước anh vẫn có thể vượt qua sao? Lần này cũng có thể."
Lệ Cảnh Trình ngẩng đầu lên, khóe miệng mím rất chặt, mỗi khi anh nói, cổ họng tựa như bị ai đó dùng tay bóp nghẹt.
"Vinh Thiển, thực ra anh vẫn chưa nói cho em biết, lần đó là anh giả bộ."
Vinh Thiển trong lòng căng thẳng: "Vì... vì sao?"
"Tống Trĩ Ninh chưa chết tâm, cô ấy nghĩ ăn may rằng chắc chắn anh đã khỏe lại rồi. Anh không muốn để cô ấy quấn quýt với quá khứ. Anh cũng muốn thử xem cô ấy có thật sự không để tâm không."
Miệng Lệ Cảnh Trình nhuốm nét cười lạnh.
"Thiển Bảo, diễn xuất của anh tốt thật, lừa được cả hai người. Khi anh nhìn thấy Tống Trĩ Ninh sợ hãi trốn lên bệ cửa sổ, anh muốn cười, nhưng anh cười không được."
Vinh Thiển nghe thế không khỏi cảm thấy đau lòng: "Cảnh Trình, thực sự anh không cần như vậy."
"Anh không muốn để mớ việc lộn xộn như vậy làm em phiền nhiễu. Huống hồ, lúc đó em đã liều lĩnh ôm anh, phút chót còn nghĩ ngợi cho thanh danh của anh..."
"Đó bởi vì anh là chồng em mà."
Nghe thấy câu ấy, Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn Vinh Thiển, sắc mặt anh khó kìm được vẻ kích động: "Thiển Bảo, nếu như có thể đi ra khỏi đây, em có thể cho anh một tờ giấy chứng nhận kết hôn không?"
Bóng người trước mặt Vinh Thiển trở nên mơ hồ.
"Lệ Cảnh Trình, chúng ta chưa có một hôn lễ cho ra hồn, nếu anh muốn cưới em thì phải cầu hôn đàng hoàng với em."
"Được, nhất định."
Hai người nhìn nhau cười. Lệ Cảnh Trình không khống chế được cơn chua xót ở cánh mũi.
Viền mắt của Vinh Thiển đã ướt hết: "Vậy anh có thể bảo đảm, tất cả mọi chuyện sẽ nghe theo em không?"
"Anh bảo đảm."
Hai tay cô bám chặt song sắt: "Tốt lắm, anh mở cửa cho em."
Lệ Cảnh Trình vẫn kiên định lắc lắc đầu: "Em ngồi xuống lại đi."
"Anh vừa mới đồng ý với em."
"Ngoan."
"Em không muốn ngoan!" Đầu Vinh Thiển dựa vào song sắt: "Cảnh Trình, anh chỉ sinh bệnh thôi, tại sao phải bắt em trốn? Càng như vậy, anh mới càng khó kìm chế mình, anh mở cửa cho em."
Lệ Cảnh Trình dứt khoát không nói gì. Chai nước khoáng bởi vì sức lực của anh mà phát ra tiếng kêu bùm bụp, từng đợt làm đau nhói màng nhĩ Vinh Thiển.
Hai người giằng co. Lệ Cảnh Trình khom người xuống, anh thực sự khó chịu, nện một đấm xuống nền gạch.
Vinh Thiển thấy mu bàn tay anh toét ra vết thương, cô đau lòng đến không chịu nổi, khàn khàn kêu: "Mở cửa!"
Nhưng càng như vậy, anh lại càng bền bỉ.
Vinh Thiển nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm cái gì đó có thể đục mấy song sắt ra. Thình lình một loạt tiếng động quái dị truyền tới lỗ tai, Vinh Thiển đứng im tại chỗ. Cô cảm thấy toàn bộ mặt đất hình như đang rung, giống như những phút cuối cùng trước khi động đất xảy ra.
Đôi mắt cô lộ vẻ kinh hoảng, tầm mắt nhìn xung quanh trái phải.
Xa xa, cô thấy có một thứ gì đó đang đến gần.
Vinh Thiển chăm chăm nhìn kỹ. Là một quả cầu sắt rất lớn, đang từ đầu kia hành lang lăn qua đây.
Hành lang bằng phiến đá xanh, vì không chịu nổi trọng lực đó mà vài phiến đá đã bắt đầu lồi lên.
Vinh Thiển quá sợ hãi: "Lệ Cảnh Trình, mau đứng dậy!"
Cánh tay người đàn ông vẫn níu ngược ra sau như cũ, không động đậy. Vinh Thiển kinh hoảng không ngừng, tay cô lôi chai nước khoáng.
"Nếu anh không buông tay ra thì cứ để em bị giam trong này đi! Em chết cũng không quan hệ tới anh!"
Cô dùng sức bắt đầu kéo cái chai ra. Cái chai chắc chắn bị cô kéo vào một khúc, cô thấy cánh cửa sắp khép lại rồi.
Lệ Cảnh Trình quay đầu lại nhìn, cuối cùng anh cũng buông lỏng tay ra.
Cửa theo trọng lực mà bật ngược ra sau. Vinh Thiển vội lùi lại, chân đá chai nước khoáng đi, cái chai bay lộn vòng xuống trên hành lang. Tay cô ôm nửa người trên của Lệ Cảnh Trình, kéo anh. Cùng lúc đó, quả cầu sắt kia đã từ từ lăn tới trước mắt bọn họ, đè lên cái chai khiến nó phát tiếng vỡ giòn tai.
Vinh Thiển kinh hồn khiếp đảm, hai tay ôm chặt lấy Lệ Cảnh Trình, cô cũng không dám mở mắt, cả người run lên.
Tay Lệ Cảnh Trình đẩy cô ra, Vinh Thiển lại vội ôm lấy anh.
"Sao anh phải như vậy? Một khắc trước còn nói sẽ không buông tay em, Lệ Cảnh Trình, anh thật khốn kiếp!"
Người đàn ông không phản bác. Anh muốn bò dậy nhưng chân không có sức, như muốn trượt xuống lại. Vinh Thiển nhìn, lòng phiền muộn không nói nên lời. Cô khoác cánh tay Lệ Cảnh Trình đỡ anh dậy.
"Anh muốn đi đâu?"
Sau khi đứng thẳng được, ánh mắt Lệ Cảnh Trình quét khắp phòng, cuối hướng dừng lại ở góc tường.
Vinh Thiển đi theo bước chân của anh qua đó. Chỗ ấy có một bồn rửa mặt, Lệ Cảnh Trình mau chóng ninh mở vòi nước, vặn to hết cỡ. Anh nhìn Vinh Thiển bên cạnh: "Em qua bên kia."
"Em không muốn."
Bàn tay anh đè bả vai cô, khẽ đẩy; Vinh Thiển bị đẩy lui hai, ba bước.
Lệ Cảnh Trình cúi người xuống, mở miệng. Từng ngụm, từng ngụm nước lạnh rót vào trong miệng, trên khuôn mặt đều là nước, anh muốn gắng duy trì sự bình tĩnh cho mình.
Nước vọt vào cổ họng, thậm chí anh không kịp nuốt. Hai tay anh chống lên vách tường, khó chịu nôn mửa ra tiếng.
Bàn tay Vinh Thiển để xuôi bên người không khỏi nắm chặt lại. Cô muốn đi tới, nhưng bộ dáng của Lệ Cảnh Trình rõ ràng sẽ đẩy cô ra xa.
Sắc mặt anh căng cứng đỏ bừng, thần sắc đau đớn vặn vẹo, cả người như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn. Lệ Cảnh Trình cúi đầu, nhúng cả đầu vào bồn rửa.
Vinh Thiển chỉ thấy mái tóc màu đen của người đàn ông nhô lên. Tim cô bị nhéo mạnh, cảm giác vô lực cùng đau đớn cuốn tới. Tay cô siết chặt lại rồi thả ra, thả ra lại nắm chặt.
Nước chảy ào ào, vòi nước ngay trên gáy Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển đếm thời gian, dường như đã qua rất lâu nhưng vẫn không thấy Lệ Cảnh Trình đứng dậy. Cô kinh hoảng vô cùng, đi tới đi kéo anh.
"Cảnh Trình, anh đừng như vậy!"
Lệ Cảnh Trình bị cô kéo ra. Mắt anh nhắm chặt. Nhìn khuôn mặt thấm đẫm nước, cô cảm thấy gương mặt trước mắt mình đây trở nên mơ hồ.
Hai tay cô lau lung tung mặt anh.
"Cảnh Trình, dễ chịu hơn chưa?"
Anh cắn chặt khớp hàm lúc này mới nhả ra: "Đừng nhìn anh, không nên nhìn anh lúc này."
"Em phải nhìn!" Vinh Thiển lau hết lần này tới lần khác cho anh. Cô nghiêng tới hôn lên khuôn mặt Lệ Cảnh Trình.
"Anh thế này là sao chứ? Anh vẫn là chồng em, vẫn là ba hai đứa bé. Cảnh Trình, anh không có gì khác cả."
Lệ Cảnh Trình mở mắt ra, đáy mắt bị một dòng nước nóng hổi khiến anh thấy đau nhói. Anh dùng sức khẽ đẩy Vinh Thiển ra, sau đó lại nhúng đầu xuống lần nữa.
Thực tế là anh bị ngộp, nên bị sặc hai cái.
Chân tay Vinh Thiển luống cuống đứng tại chỗ. Cô không thể chia sẻ với anh chút đau đớn nào, cô chỉ có thể đi tới, hai tay ôm siết vai Lệ Cảnh Trình.
Vinh Thiển có thể cảm nhận rõ Lệ Cảnh Trình giãy ra và đẩy cô, lực ở tay cô lại siết chặt hơn. Lệ Cảnh Trình bỗng đứng bật dậy, cô lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ, nhưng cô vẫn ôm chặt anh không chịu buông.
Hai tay người đàn ông nắm thành quyền, cảm giác như lồng ngực muốn vỡ tung ra. Anh quay đầu lại, đôi môi mỏng đụng khuôn mặt Vinh Thiển, gần trong gang tấc. Hơi thở của cô phả vào mặt anh, làm anh an lòng.
Lệ Cảnh Trình thấy chóp mũi cay xót. Anh nghĩ đến câu nói lúc nãy, anh hỏi cô, nếu có thể ra khỏi đây, cô có thể cho anh một tờ giấy chứng nhận kết hôn không?
Câu trả lời của cô không còn do dự nữa.
Câu nói năm nào, Lệ Cảnh Trình vẫn còn nhớ rõ ràng.
Vinh Thiển nói, đời này, cô chỉ mặc áo cưới một lần, và chỉ vì Hoắc Thiếu Huyền.
Anh không khỏi vui mừng.
Cuối cùng anh đã cảm hóa được hòn đá Vinh Thiển này. Thực sự, dù rất khó khăn, nhưng chung quy anh đã dùng chính nhiệt độ của mình sưởi ấm cô.
-----
Bình luận facebook