• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thả thí thiên hạ (2 Viewers)

  • Chương 13

Mấy ngày nay thị nữ Lăng Nhi được công chúa Thuần Nhiên sủng ái nhất trong Lạc Hoa Cung vừa cảm thấy không vui vừa cảm thấy hài lòng.

Nguyên nhân không vui là vì có một người đang chiếm lấy giường của công chúa Thuần Nhiên ngủ say như chết.

Lăng Nhi nghĩ mãi chẳng biết Phong Tịch này ở đâu ra làm cô cứ cảm thấy bất mãn! Vị “Phong nữ hiệp” mà công chúa vô cùng yêu thích sùng bái đã ở trong cung nhiều ngày như vậy, lại chẳng có chút tế nhị, thật không biết tại sao có thể nổi danh thiên hạ!

Căn bản là mấy ngày qua đến cả những chuyện chỉ to bằng đầu ngón tay nàng cũng không làm, phân nửa thời gian đều toàn ăn với ngủ, đúng chuẩn là kẻ lười biếng tham ăn tham ngủ. Nửa thời gian còn lại thì nàng đi đùa giỡn trêu chọc các cung nữ khác.

Nàng hay im hơi lặng tiếng đột ngột ở sau lưng hù người ta sợ gần chết, sau đó bắt người ta nhất định phải cài đóa hoa mà nàng mới hái lên ngực. Ban ngày thì kể cho người ta nghe về cuộc sống thú vị trên giang hồ, làm cho ai nấy đều ngứa ngáy tâm can; buổi tối thì lại bàn chuyện ác quỷ, sắc quỷ, ma cờ ma bạc xuống địa ngục thảm thiết, khiến người ta thức trắng đêm không dám ngủ.

Thường ngày nàng chỉ mặc áo trắng xõa tóc dài, không hề chải chuốt trang điểm, nhưng đừng thấy Phong Tịch đơn giản như vậy, nàng rất hiểu biết về cách ăn mặc phục sức của cung nữ các quốc gia, nàng dạy vẽ cái gì mà chân mày màu khói, đánh má phấn hồng, tô mắt kim tuyến, hướng dẫn cách làm sao búi tóc cao quyến rũ, lại còn chỉ cách thêm mùi hương đang thịnh hành nhất năm vào ống tay áo…

Nàng khiến cho toàn bộ cung nữ trong Lạc Hoa Cung luôn luôn vây bắt nàng, người này hỏi “Có thấy Tịch cô nương đâu không?”, người kia nói “Tịch cô nương lại trốn đi ngủ rồi”, hay là “Tịch cô nương ơi, đây là trà thơm sáng nay tôi hái, cô nếm thử đi”, “Tịch cô nương à, đây là điểm tâm muội làm, tỷ ăn mau cho nóng”… những cung nữ này đều nhanh chóng quên mất ai mới là ‘Lạc Hoa Cung chính chủ’!

Mà chuyện khiến Lăng Nhi hài lòng vui vẻ chính là mỗi khi liếc mắt nhìn qua Ám Hương Đình giữa ngự hoa viên, cô thấy Phong công tử đang ngồi đánh cờ cùng công chúa. Chỉ cần thấy bóng dáng ngọc thụ lâm phong của hắn, gương mặt cô liền ửng đỏ, trái tim như nai con chạy nhảy không ngừng.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy công tử Phong Tức, cô còn tưởng hắn là vương tử của nước nào giá lâm. Bình thường mấy vị vương huynh của công chúa cũng có tướng mạo anh tuấn thế nhưng khi so sánh với Phong công tử thì trông như quạ đen so với phượng hoàng! Càng miễn bàn đến khí chất ung dung cao quý trên người công tử, mỗi lần hắn cười, nụ cười phảng phất như làn gió mùa xuân.

Những khi ở bên công chúa, công chúa đọc một câu thơ, hắn sẽ đọc câu tiếp theo. Lúc công chúa vẽ một bức tranh thì hắn sẽ đề vài câu thơ lên giấy. Khi công chúa đàn khúc Ly Tư, hắn sẽ dùng sáo ngọc thổi khúc Hữu Hồi. Còn khi công chúa hát khúc Xuất Hàn Lệnh, hắn sẽ múa kiếm như rồng bay uốn lượn… Hơn nữa hắn luôn nói chuyện với mọi người bằng giọng nói ôn hòa khiêm tốn, ý thái ung dung, dường như bất cứ chuyện gì khẩn cấp đến trước mặt hắn cũng chỉ cần phất tay là có thể giải quyết được.

Một nam nhân trong mộng của các thiếu nữ lại xuất hiện trên cõi đời này, mà cả thế gian dường như chỉ có mỗi mình hắn hoàn mỹ. Thế nên tất cả các cung nữ của Lạc Hoa Cung vừa thấy Phong công tử thì lập tức đỏ mặt, gặp hắn thì sẽ khẩn trương hồi hộp đến nỗi chẳng nói được gì, khi bị ánh mắt hắn lướt qua thì tay chân luống cuống cả lên… Những chuyện này Lăng Nhi đều có thể tha thứ, bởi vì chính cô cũng giống như họ.

Lăng Nhi không tự chủ được lại đưa mắt liếc sang Ám Hương Đình, nhìn hai người đang đứng giữa trăm hoa kia, thật là xứng đôi tài mạo! Bọn họ tựa như bức họa thần tiên giai lữ khiến người ta không khỏi ái mộ, tán thưởng. Lại nhìn sang bên cạnh, Lăng Nhi bỗng nhiên suy nghĩ xuất thần, hình như… trong bức tranh này có cái gì đó hơi gai mắt, tập trung nhìn kỹ mới thấy Phong Tịch từ đâu chạy đến quấy rối công chúa và công tử.

“Hoa mỹ nhân, không nên đánh cờ như vậy!”

Hoa Thuần Nhiên vừa muốn hạ quân cờ xuống thì giữa đường bị cướp lấy, đặt sang chỗ khác.

“Hoa mỹ nhân, cô phải đánh như vầy, sau đó thì sao, con hồ ly đen kia nhất định đánh như vầy… Cô lại đặt chỗ này, hồ ly đen lại xuống chỗ này… Sau đó cô đánh tiếp thế này… Cuối cùng thì… cô xem, đây không phải là vây hết quân của hắn rồi sao, cho ngươi hết đường trốn! Ha ha… cái này gọi là bắt sống hồ ly đen!”. Hai tay Phong Tịch giơ lên hạ xuống, phút chốc nàng đã đánh xong cả ván cờ.

Hoa Thuần Nhiên nhìn nhìn bàn cờ, thành thật khen ngợi: “Hóa ra tài đánh cờ của Phong cô nương cao siêu như vậy!”

Hoa Thuần Nhiên xưa nay tự phụ cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, thế nhưng mấy ngày nay chơi cờ với Phong Tức đã gần mười ván nàng cũng không thắng nổi một ván. Bây giờ thế cục qua tay Phong Tịch vốn gần bại lại chuyển thành thắng!

“Hì hì… Không phải là ta cao siêu mà là ta hiểu tính hồ ly.”. Phong Tịch cười híp mắt ghé người trên bàn cờ, nghiêng đầu nhìn Hoa Thuần Nhiên. Gần đây nàng hay có thói quen ngắm công chúa, theo lời nàng nói thì nhìn khuôn mặt mỹ nhân có thể dưỡng mắt rất tốt!

Mà Lăng Nhi ở phía xa xa đang cắn răng, véo tay dậm chân oán hận nhìn Phong Tịch. Đương nhiên cô không hâm mộ cũng không dám ghen ghét!

“Người ta bảo người giang hồ đều là cỏ dại, vậy tất cả cỏ dại trên giang hồ đều giống như hai vị sao?”. Hoa Thuần Nhiên nhìn hai người trước mặt nói: “Thông thi văn, tinh lục nghệ, biết trăm môn, hiểu binh kiếm, con cháu vương hầu cũng chẳng bằng hai vị.”

“Hì hì…” Phong Tịch cười cười, thân thể phóng lên ngồi trên lan can đình, đôi chân vắt vẻo rũ xuống lan can: “Ta cũng muốn hỏi có phải tất cả các công chúa đều to gan như cô hay không, bạo dạn thu nhận người giang hồ không rõ lai lịch, hơn nữa lại chẳng hề phòng bị!”

Hoa Thuần Nhiên quay đầu liếc nhìn Phong Tức thì thấy hắn cũng đang nhìn vào đôi mắt của nàng, giống như rất đồng cảm với câu hỏi của Phong Tịch. Nàng lập tức cười thản nhiên, đầu ngón tay xoắn lấy lọn tóc dài buông xuống trước ngực, nhỏ nhẹ chậm rãi đáp: “Thuần Nhiên dám mời hai vị ở lại làm khách trong cung là vì Thuần Nhiên tự thấy con mắt nhìn người của mình không tệ, hơn nữ hai vị hoàn toàn không có ác ý với Thuần Nhiên.”

Nàng ngừng lời, đôi mắt rơi vào biển hoa, con ngươi có chút ngơ ngẩn, phảng phất như thấy được tương lai xa xôi: “Hai vị là những người đặc biệt, đối với người cả đời đều ở trong thâm cung như Thuần Nhiên, gặp được chính là kỳ ngộ, có thể nói là chuyện đáng nhớ nhất suốt cuộc đời này. Thế nên đã có được tất phải trân trọng.”

“Có được thì trân trọng, không được thì do số mệnh.”. Phong Tức cúi đầu nhìn quân cờ trên bàn, tay hắn nhặt một quân trắng.

“Đúng.”. Hoa Thuần Nhiên gật đầu, sóng mắt như nước cuốn về phía Phong Tức.

“Hoa mỹ nhân, cô bảo cả đời đều giam mình trong thâm cung rộng lớn, vậy cô có muốn ra ngoài ngắm thế giới không?”. Phong Tịch cười xấu xa tựa như hồ ly muốn câu dẫn tiểu bạch thỏ: “Khi bước ra khỏi thâm cung, cô sẽ phát hiện bên ngoài dù là hoa cỏ cây cối hay nhân tình thế thái, tất cả đều đặc sắc hơn trong cung!”

“Không!”. Hoa Thuần Nhiên chợt lắc đầu, nét cười chúm chím vẫn chưa dứt, đứng dậy đi tới cạnh lan can, duỗi tay ngắt một đóa mẫu đơn đang vươn mình: “Ta cũng giống như đóa hoa này, chỉ thích hợp sinh sống trong khu vườn phú quý.”

Nàng buông đóa hoa nhìn về phía Phong Tịch, đôi mắt trong veo như nước: “Ta ra ngoài để làm gì? Chỉ vì muốn ngắm chim, hoa, người, vật thôi sao? Ban đầu sẽ có cảm giác mới lạ nhưng cũng chỉ là nơi có nhiều người, vậy thì có khác gì nhau đâu?”

“Huống hồ ta cũng không biết canh cửi dệt vải, không biết nấu cơm giặt giũ, lại càng không quen ăn cơm đạm canh bạc, sao có thể thích hợp với cuộc sống của dân thường. Ta chỉ biết một chút về tình yêu nam nữ, thích xiêm y lộng lẫy, thích sơn hào hải vị, thích ca múa đàn sáo, còn cần nhiều cung nhân hầu hạ… Từ bé đến lớn, những thứ ta học được chính là làm sao để sinh tồn trong chốn thâm cung!”

Phong Tịch nghe xong bật cười, vỗ tay khen ngợi: “Hay lắm! Ta vốn tưởng cô sẽ giống như những tiểu thư khuê các khác hào khí bảo ‘Vứt bỏ phú quý như nắm đất, đổi lấy tiêu dao đến bạc đầu’!. Hoa mỹ nhân, cô tuy ở trong thâm cung sâu thẳm nhưng lại thông minh tinh tường, rất có hiểu biết!”

“Trông như người dựa vào núi, kỳ thật là núi dựa vào người!”. Phong Tức đột nhiên cất lời, cúi đầu tách những quân cờ trắng đen trên bàn ra thả vào hộp, hắn rất chuyên tâm làm hệt như đây là chuyện thập phần quan trọng.

Hoa Thuần Nhiên nghe vậy, ánh mắt phát ra tia sáng kỳ lạ, nàng nhìn Phong Tức, vừa vui vừa sầu thán.

Mà Phong Tịch cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi trên lan can, tay chống má cười nhìn hai người, mâu quang thâm trầm, thần sắc lãnh đạm, có vẻ không nghe không thấy lời nói bất chợt của Phong Tức.

“Công chúa, đại vương mời người qua.”. Giữa lúc Ám Hương Đình đang tĩnh lặng, Lăng Nhi bỗng bước đến bẩm báo.

“Ừ.”. Hoa Thuần Nhiên gật đầu đứng dậy: “Ta đi một lát sẽ trở về, hai vị cứ tự nhiên.”

“Công chúa xin cứ tự nhiên.”. Phong Tịch và Phong Tức cùng mỉm cười gật đầu, nhìn theo bước chân nàng rời đi.

“Em có biết phụ vương gọi ta có việc gì không?”. Hoa Thuần Nhiên vừa thay y phục vừa hỏi.

“Nô tỳ thăm dò cung nhân đưa tin thì hình như là có liên quan đến chuyện công chúa tự ý giữ lại hai vị khách lạ.”. Lăng Nhi đáp.

“Chẳng phải ta đã dặn các em không được tiết lộ tin tức của bọn họ sao, tại sao còn truyền tới tai phụ vương?”. Hoa Thuần Nhiên nghe vậy lạnh lùng quét mắt nhìn Lăng Nhi.

Lăng Nhi căng thẳng, vội vàng quỳ xuống đáp: “Công chúa, nô tỳ quả thật đã thông báo với mọi người trong Lạc Hoa Cung quyết không được tiết lộ chuyện Phong công tử và Phong cô nương ra ngoài, nô tỳ cũng không nói chuyện này với ai, xin công chúa minh giám!”

“Đứng lên đi.”. Hoa Thuần Nhiên phất tay, thản nhiên nói: “Ta không trách em, em hoảng cái gì.”

“Tạ ơn công chúa.”. Lăng Nhi đứng dậy thấp thỏm nhìn chủ tử, nhỏ giọng lên tiếng: “Công chúa, việc này có liên quan đến Thục phu nhân và công chúa Di Nhiên. Mấy ngày nay em thấy bọn họ cứ đi vòng vòng quanh cung chúng ta.”

“Ừ.”. Hoa Thuần Nhiên liếc Lăng Nhi, một lát sau thản nhiên bảo: “Đừng nói bậy, trong cung này tai mắt khắp nơi.”

“Dạ, công chúa!”. Lăng Nhi vội vàng cúi đầu đáp.

“Đi thôi, phụ vương chờ lâu sẽ mất hứng.”. Hoa Thuần Nhiên phất tay áo đi đầu, theo sau nàng là Lăng Nhi và các cung nhân khác.

Trong Ám Hương Đình, Phong Tịch cười dịu dàng nhìn Phong Tức, còn Phong Tức chỉ cầm mấy quân cờ trắng lên thưởng thức, ánh mắt hắn hơi rũ, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, vênh váo tự đắc chơi đùa.

“Hồ ly đen, ngươi nói xem Hoa mỹ nhân này là người thế nào?”. Phong Tịch mở miệng hỏi, nụ cười thấp thoáng trên mặt, thần tình vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ, chỉ có ánh mắt nàng tựa như vui đùa lại như vô cùng lạnh lẽo.

“Tốt.”. Phong Tức thờ ơ thuận miệng đáp.

“Chỉ thế thôi?”. Phong Tịch bay lên ngồi xuống đối diện hắn.

“Nếu cô hỏi ta chuyện Đoạn Hồn Môn có phải do công chúa làm hay không, ta sẽ trả lời, không phải.”. Phong Tức vẫn ngắm nghía quân cờ trong tay, không ngẩng đầu lên nói tiếp: “Cô ta có khả năng nhưng không có chủ tâm.”

“Việc này ngươi không nói ta cũng biết.”. Phong Tịch lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn: “Ta muốn hỏi ‘Ngươi ở đây là có ý gì’!”

Phong Tức rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười đáp: “Nữ nhân, mười năm nay cô nợ ta rất nhiều ân tình.”

“Hử? Ngươi muốn kêu ta làm việc cho ngươi để trả ân tình?”. Phong Tịch híp mắt lại, ý cười không đổi: “Không có cửa đâu! Tám trăm năm trước ta đã bảo muốn ta báo đáp cái gì đó là chuyện không thể! Vậy nên ngươi sớm từ bỏ ý định đi, trong thiên hạ ngươi muốn tính toán với ai thì tính, quyết không được tính trên đầu ta!”

“À, đương nhiên ta biết muốn kiếm được cái gì tốt trên người cô là chuyện không thể, thế nên ta chưa từng có suy nghĩ đó.”. Phong Tức khẽ lắc đầu, hắn nghiêng tay, toàn bộ quân cờ rơi vào trong hộp: “Ta chỉ muốn cô đừng để ý thứ gì, cho dù Hoa Đô này gió nổi mây vần thế nào, cô cũng không được phá ta! Chuyện này đối với cô dễ mà, phải không?”

“A, muốn cho ta đứng ngoài xem kịch vui mà không được nhúng chân vào hả?”. Phong Tịch gục xuống bàn, ngửa đầu nhìn hắn.

Phong Tức điểm nhẹ ngón tay trên mặt bàn: “Cô biết không, vài ngày trước ta đi ngang qua Lạc Nhật Lầu, có ăn vài món rất ngon…”

“Ngươi làm cho ta ăn?”. Phong Tịch vừa nghe thấy vội bắt lấy tay hắn, mắt phát sáng lấp lánh, chỉ thiếu việc chảy nước miếng, ngoe nguẩy cái đuôi phía sau thôi!

“Nếu thỉnh thoảng cô giúp ta làm vài chuyện bận rộn, ta có thể suy xét.”. Phong Tức phớt lờ đáp.

“Con hồ ly lười biếng nhà ngươi, quen ngươi đến mười năm lại chỉ có mỗi một lần chịu làm đồ ăn cho ta!”. Phong Tịch lên án hắn, tay theo bản năng vận kình lực.

“Vậy mà một lần đó lại khiến cho người ta thèm nhỏ dãi đến tận bây giờ.”. Tay trái Phong Tức nhấc lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ tay Phong Tịch, nhanh chóng cứu cánh tay phải sắp bị đứt lìa.

“Đúng vậy.”. Phong Tịch tuy không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận: “Ta ăn biết bao nhiêu thứ đông tây trên đời, thế mà cái thứ mà con hồ ly lòng dạ hiểm độc phổi đen lòng đen nhà ngươi làm lại là thứ ngon nhất!”

“Vậy cô có đồng ý không?”. Phong Tức không nhanh không chậm hỏi.

Phong Tịch im lặng, chỉ cười cười nhìn hắn, ánh mắt như kim châm nhọn quan sát như muốn đâm vào đáy lòng hắn, một lúc lâu sau nàng mới nói: “Ngươi muốn kết hôn với Hoa mỹ nhân, trở thành phò mã Hoa Quốc?”

“Cô cảm thấy thế nào?”. Phong Tức cười tủm tỉm, ánh mắt chăm chú ngắm thần sắc của nàng.

“Oáp… Buồn ngủ quá.”. Phong Tịch đột nhiên ngáp dài một cái, hai tay duỗi ra gục đầu lên bàn.

Trong đình tức khắc trở nên yên ắng, Phong Tức lẳng lặng nhìn nàng đã ngủ say, một lúc lâu sau hắn mới cúi đầu xuống, đôi môi khẽ mấp máy bên tai nàng: “Nếu ta lấy công chúa Hoa Quốc, nàng cảm thấy thế nào?”

** *

“Thuần Nhi bái kiến phụ vương!”. Trong thư phòng phía nam của Kim Thằng cung, Hoa Thuần Nhiên dịu dàng cúi xuống bái lạy.

“Thuần Nhi, con mau đứng lên!”. Hoa Vương đang ngồi thẳng trên chiếc ghế to đứng dậy đỡ ái nữ. Hoa Vương năm nay cũng mới năm mươi tuổi, được chăm sóc rất tốt nên mặt mày ông hồng hào, trông có vẻ trẻ hơn khoảng bốn, năm tuổi, vóc người trung bình, không mập không ốm, ông có một bộ râu rậm rạp tôn thêm phần uy nghiêm.

“Không biết phụ vương truyền nữ nhi đến đây có chuyện gì?”. Hoa Thuần Nhiên đứng dậy nhìn về phía Hoa Vương hỏi.

“Lâu rồi không gặp Thuần Nhi, phụ vương muốn nhìn con một chút thôi mà.”. Hoa Vương ngồi lại xuống ghế, cười hiền từ yêu thương: “Mấy ngày gần đây đúng vào dịp nước Sơn Uông tiến cống cho ta một xấp vải “Hà yên la”, Thuần Nhi cứ chọn loại mình thích rồi may y phục.”

“Đa tạ phụ vương!”. Hoa Thuần Nhiên bái tạ, đi tới trước mặt Hoa Vương kéo cánh tay của ông: “Thuần Nhi luôn muốn mỗi ngày đều có thể phụng dưỡng phụ vương, chỉ tiếc phụ vương bận việc quốc sự, bình thường đến cả gặp Thuần Nhi cũng không gặp được.”

“Ôi! Còn chẳng phải tại mấy huynh trưởng của con vô dụng quá sao, không thể làm thay phụ vương thứ gì cả, mọi chuyện đều do phụ vương tự mình xử lý!”. Hoa Vương nhìn ái nữ than thở: “Nếu Thuần Nhi sinh ra là nam thì đã tốt rồi!”

“A…”. Hoa Thuần Nhiên nghe vậy cười nhẹ: “Phụ vương, các huynh trưởng đều là anh tài, chỉ là nếu so với phụ vương thì tất nhiên không theo kịp, bởi vậy phụ vương mới cảm thấy không thể trọng dụng. Nhưng người ta bảo hổ phụ sinh hổ tử, các huynh ấy rèn luyện lâu dài nhất định cũng sẽ học được sự tài giỏi của phụ vương, trở thành minh chủ giống như phụ vương đây!”

“Ha ha… Thuần Nhi của ta đúng là biết ăn nói!”. Hoa Vương nghe vậy cười to.

“Thuần Nhi cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi ạ.”. Hoa Thuần Nhiên dùng đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đấm vai cho Hoa Vương, khiến Hoa Vương cảm thấy thư thái: “Mấy chuyện nhỏ phụ vương giao cho thần tử làm được rồi, hà tất phải tự mình làm hết, thứ nhất là để tránh thân thể mệt mỏi, thứ hai là dành chút thời gian cho các nhi thần, để chúng con có thể tận tâm báo hiếu cho người.”

“Được được được!”. Hoa Vương nghe vậy vui mừng, vỗ về ái nữ: “Sau này phụ vương mà có bận mấy cũng sẽ dành chút thời gian cho Thuần Nhi của ta!”

“Phụ vương, người uống trà đi.”. Hoa Thuần Nhiên bưng chén trà trên bàn dâng lên Hoa Vương, nhỏ nhẹ nói: “Phụ Vương, Thuần Nhi hay nghe các ca ca, tỷ tỷ, muội muội nói rằng Tiền Khởi đại nhân, Vương Khánh đại nhân, Hướng Á đại nhân đều tài trí hơn người, đã thế phụ vương cứ giao phó trọng trách cho các ngài ấy, vậy vừa có thể biểu hiện phụ vương coi trọng nhân tài, lại vừa có nhiều thời gian ở bên Thục phu nhân, Di phu nhân.”

Nói đến đây nàng bỗng nhiên thở dài, đôi mày lá liễu khẽ nhíu lại: “Phụ vương ơi, trong thâm cung từ xưa đến nay có rất nhiều người oán giận, các phu nhân quanh năm khó có thể gặp mặt phụ vương thì sẽ sinh u oán, họ không oán phụ vương mà lại chuyển sang oán người khác”

“Thuần Nhi, con chịu oan ức gì à?”. Hoa Vương nghe vậy thu lại ý cười, khẽ vuốt ve làn tóc mềm của ái nữ: “Nói cho phụ vương biết, phụ vương giải quyết cho con!”

“Không.”. Hoa Thuần Nhiên che giấu, nàng cười cười, trong đôi mắt hiện lên nét u buồn: “Thuần Nhi được phụ vương sủng ái, được huynh đệ tỷ muội yêu thương, sao có thể có người lên mặt nói này nọ với Thuần Nhi được.”

“Lên mặt? Nói này nọ?”. Hoa Vương đổi sắc, đỉnh mày cau lại: “Ai to gan như thế? Dám ức hiếp Thuần Nhi của ta!”

“Phụ vương hiểu lầm rồi ạ, Thuần Nhi chỉ giả dụ thôi.”. Hoa Thuần Nhiên cuống quít cúi đầu, thanh âm nàng tựa như vô cùng oan ức.

“Hừ! Phụ vương biết rồi, con không cần bao che cho các bà ấy!”. Hoa Vương hừ lạnh một tiếng: “Phụ vương càng cưng chiều con, các bà ấy sẽ càng tức giận ghen ghét!”.

“Phụ vương, cha con chúng ta đã mấy ngày không gặp, đừng nói những chuyện này nữa, Thuần Nhi và phụ vương nói những chuyện tốt lành khác đi.”. Hoa Thuần Nhiên ôn nhu trấn an Hoa Vương, đổi chủ đề, khóe miệng xẹt qua một tia cười nhưng nháy mắt biến mất.

“Được rồi, dù gì phụ vương cũng đã rõ cả.”. Hoa Vương đặt chén trà xuống, vuối ve đôi chân mày đang cau của ái nữ, nói đầy yêu thương: “Thuần Nhi, con muốn nói với phụ Vương chuyện gì?”

“Thuần Nhi muốn hỏi phụ vương đã từng nghe qua Bạch Phong Hắc Tức chưa?”. Hoa Thuần Nhiên vừa nói vừa rót đầy nước vào chén trà.

“Bạch Phong Hắc Tức?”. Ánh mắt Hoa Vương lóe lên, sau đó ông ngẩng đầu nhìn ái nữ đầy nghi hoặc: “Hai người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ, phụ vương cũng từng nghe thấy, sao Thuần Nhi lại nhắc tới họ?”

“Thuần Nhi muốn nói với phụ vương, Bạch Phong Hắc Tức đều đang làm khách trong cung của con!”. Hoa Thuần Nhiên dâng chén trà lên cho Hoa Vương, cười dịu dàng.

“Hả?”. Hoa Vương lại nhíu mày, ánh mắt rơi vào người ái nữ: “Thuần Nhi, con há có thể tiếp xúc với loại người giang hồ này, huống hồ Hắc Phong Tức lại là nam tử, nếu như chuyện hắn ta ở trong Lạc Hoa cung truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ phá hỏng danh dự của con sao!”

“Phụ vương.”. Hoa Thuần Nhiên không thuận khẽ lay vai Hoa Vương, nhõng nhẽo nói: “Người từng bảo trong số những kẻ giang hồ cũng có kỳ nhân dị sĩ xuất chúng mà, qua nhiều ngày tiếp xúc với họ, Thuần Nhi thấy Bạch Phong Hắc Tức này quả thật là kỳ tài khó cầu, nếu phụ vương được bọn họ giúp sức chắc chắn có thể triển khai đại kế, tương lai Hoa Quốc ta nhất định sẽ không phải khuất phục dưới trướng Hoàng Quốc và Hắc Phong Quốc nữa!”

“Hả? Nói như thế, Thuần Nhi muốn phụ vương sử dụng hai người này?”. Hoa Vương suy đoán.

“Đúng ạ!”. Hoa Thuần Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, đưa chén trà cho Hoa Vương: “Phụ Vương, hai người này quả thật là nhân tài hiếm thấy, Thuần Nhiên tìm mọi cách kết giao với bọn họ là vì muốn họ ở lại Hoa Quốc, tương trợ phụ vương, tương trợ nước Hoa! Có thể…”. Nói đến đây thanh âm nàng thoáng đè thấp: “Phụ vương, có thể hai người này còn giúp được người tranh thiên hạ!”

“Tranh thiên hạ?”. Chén trà trong tay Hoa Vương vang lên, ông buông chén trà xuống bàn, quan sát Hoa Thuần Nhiên, tia sáng trong mắt thoáng hiện nhưng lập tức trở lại vẻ yêu thương: “Thuần Nhi, từ nhỏ con đã thông minh, chỉ có con hiểu suy nghĩ của phụ vương, các ca ca của con thì… Ôi!”

“Các ca ca vẫn còn trẻ tuổi, tạm thời không thể san sẻ công việc với phụ vương.”. Hoa Thuần Nhiên kéo Hoa Vương đến chiếc ghế to lớn khoảng ba, bốn người rồi ngồi xuống, nàng nói tiếp: “Phụ vương, người có đồng ý tiếp kiến họ không?”

“Ừ…”. Hoa Vương trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu: “Bổn vương tạm thời không gặp, tính tình của những kẻ giang hồ thường khó dò, để xem sao đã. Mà bọn họ cũng ở trong cung của con năm ngày, con là công chúa cao quý, sao có thể ở chung với cỏ hoang, thôi để bọn họ dọn đến hành cung đi.”

“Ơ?”. Hoa Thuần Nhiên nghe vậy hơi sững sờ, sau đó nàng thở dài có chút khổ sở: “Thì ra phụ vương đã sớm biết hai người này ở trong cung nữ nhi, phụ vương phái người theo dõi con!”

“Thuần Nhi.”. Hoa Vương tự biết mình lỡ lời, vội vàng dỗ dành ái nữ: “Phụ vương không có phái người theo dõi con, chỉ là Thục phu nhân lo lắng cho con nên mới báo cho phụ vương biết.”

“Hóa ra …”. Hoa Thuần Nhiên còn chưa dứt lời thì vành mắt đã đỏ lên, nước mắt rơi dài xuống, nàng vội vàng quay đầu đi như sợ người ta nhìn thấy.

“Thuần Nhi, Thuần Nhi, ngoan, đừng khóc.”. Hoa Vương vừa thấy ái nữ khổ tâm rơi lệ liền ôm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Thuần Nhi, con đừng khóc, phụ vương tuyệt đối tin tưởng con, Thục phu nhân cũng là quan tâm con thôi, bà ấy sợ con bị người ta khi dễ thế nên mới nhắc nhở phụ vương.”

Hoa Thuần Nhiên lại xoay người rời khỏi Hoa Vương, bờ vai khẽ run, khóc nức nở, lấy khăn lụa chấm chấm khóe mắt: “Phụ vương, nữ nhi không buồn, người đừng… đừng lo lắng.”

“Thuần Nhi.”. Hoa Vương kéo ái nữ lại, thấy khuôn mặt nàng tràn ngập nước mắt, cố gắng nén tiếng khóc lê hoa đái vũ [1] khiến người ta thương xót: “Thuần nhi, con đừng khóc nữa, con mà khóc là phụ vương đau lòng lắm đấy.”

[1] Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa. Thành ngữ này vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

“Phụ vương!”. Hoa Thuần Nhiên nhào vào lòng Hoa Vương khóc ríu rít nỉ non, vừa khóc vừa kể lể: “Thuần Nhi ở trong cung bây giờ chẳng thể nào ngây ngô được nữa, những năm gần đây phụ vương chỉ hơi sủng ái Thuần Nhi chút thôi mà toàn bộ vương cung ai cũng không ưa Thuần Nhi, muốn ngấm ngầm loại trừ Thuần Nhi càng sớm càng tốt! Phụ vương, người thả Thuần Nhi xa thật xa đi, như vậy Thuần Nhi còn có thể an ổn sống qua ngày. Bây giờ họ chỉ nói vài câu sau lưng thôi, sau này thì sao, sau này Thuần Nhi… Sau này không chừng ngay cả tính mạng Thuần Nhi cũng khó bảo toàn!”

“Đừng khóc… đừng khóc… cục cưng của ta… Ngoan, đừng khóc nữa!”. Hoa Vương bị nước mắt của Hoa Thuần Nhiên làm mềm lòng, vừa ôm nàng vừa dỗ dành, tìm mọi cách khuyên nhủ an ủi, chỉ mong nữ nhi bảo bối này đừng khóc làm người khác đau lòng nữa: “Thuần Nhi, đừng khóc mà, sau này bất kể là ai, chỉ cần nói gì không phải với Thuần Nhi, bổn vương nhất định lôi ra ngoài chém!”

Hoa Thuần Nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt rơi như mưa, líu ríu nói: “Thục phu nhân, các bà ấy không thích Thuần Nhi, hãm hại nữ nhi, những điều này con đều có thể lý giải được, cũng không để bụng, thế nhưng … thế nhưng phụ vương lại đi tin các bà ấy mà không tin con… Chuyện này… Chuyện này mới khiến nữ nhi buồn đó! Con chỉ muốn trợ giúp phụ vương thôi, nhưng… Huhuhu…”. Vừa nói nàng lại vừa cầm khăn lụa nhỏ giọng khóc.

“Thuần Nhi, phụ vương tin con! Phụ vương tuyệt đối tin con!”. Hoa Vương lúng túng chẳng biết làm sao để bảo bối ngưng khóc: “Thuần Nhi, con đừng khóc nữa! Sau này phụ vương sẽ không tin những lời hồ ngôn loạn ngữ của các bà ấy nữa! Phụ vương chỉ nghe một mình con thôi!”

“Thật không ạ? Phụ vương tin Thuần Nhi?”. Hoa Thuần Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đo đỏ, chóp mũi cũng hồng hồng, trên mặt còn có giọt nước mắt đang lăn xuống, biểu cảm mong chờ nhìn Hoa Vương. Nàng tựa như một đóa hải đường rơi lệ xinh đẹp lại có chút yếu đuối, nũng nịu, lại còn phảng phất nét u buồn, làm cho Hoa Vương vừa đau xót lại vừa yêu thương.

“Đương nhiên! Đương nhiên! Đương nhiên!”. Hoa Vương luôn mồm đảm bảo, nhặt khăn lụa lên lau nước mắt cho nàng. Ông chợt phát hiện chiếc khăn lụa đã ướt phân nửa, không kịp suy nghĩ vội giơ ống tay áo lên lau những giọt lệ còn sót lại trên gương mặt con gái, sau đó thở dài thật sâu: “Ôi! Trong tất cả các nữ nhân, phụ vương chỉ sợ nước mắt của con nhất!”

“Đó là bởi vì phụ vương thương yêu Thuần Nhi thật lòng, cho nên mới không nỡ để Thuần Nhi khóc.”. Hoa Thuần Nhiên yêu kiều dựa vào lòng phụ vương.

“Đúng!”. Hoa Vương ôm lấy nữ nhi: “Trong mười bảy huynh đệ tỷ muội của con, phụ vương cũng hiểu tính con nhất!”

“Thuần Nhi quyết không phụ tấm lòng thương yêu của phụ vương, chắc chắn sẽ hiếu thảo với phụ vương!”, Hoa Thuần Nhiên ngẩng đầu lên cam đoan, khuôn mặt hết sức chân thành làm cho Hoa Vương vừa cảm động lại vừa hài lòng.

“Phụ vương biết! Phụ vương biết!”. Hoa Vương nói liên tục, thấy đã trấn an được nữ nhi thì vội đề cập đến vấn đề chính: “Thuần Nhi, phụ vương gọi con đến là có chuyện muốn thương lượng với con.”

“Là chuyện tuyển phò mã cho nhi nữ ư?”. Hoa Thuần Nhiên ngẩng đầu lên hỏi, nói xong mặt nàng thoáng đỏ lên, lại chui vào trong lòng Hoa Vương.

“Ha ha… Thuần Nhi của ta cũng biết ngượng!”. Hoa Vương thấy thế không khỏi cười to, nâng con gái dậy, nhìn kỹ dung nhan nàng rồi vênh váo tự hào bảo: “Thuần Nhi của ta là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, chẳng biết bao nhiêu vương tôn công tử muốn lấy về làm vợ. Có điều phụ vương vẫn luyến tiếc không nỡ để con đi, cho nên đến nay vẫn chưa tìm hôn phu cho con, mà Thuần Nhi năm nay cũng gần hai mươi rồi, phụ vương không thể giữ con mãi, nếu không sẽ làm lỡ thanh xuân của con!”

“Thuần Nhi không lấy chồng, Thuần Nhi nguyện cả đời phụng dưỡng phụ vương!”. Trán Hoa Thuần Nhiên đặt lên vai Hoa Vương, vô cùng e thẹn nói ra những lời đường mật mà các nữ nhi đang đợi gả đi đều nói với cha mẹ.

“Hắc hắc, cuối cùng thì con gái cũng phải xuất giá, sinh con đẻ cái, phụ vương dù không muốn nhưng cũng không thể không buông!”. Hoa Vương vui vẻ ra mặt: “Thuần Nhi à, lần này phụ vương chiếu cáo toàn quốc là muốn chọn cho con một phò mã tốt nhất. Có rất nhiều vương tôn công tử cho tới bách tính giang hồ vừa nghe Thuần Nhi của ta muốn tuyển hôn đều chen chúc đến, có thể nói là bao gồm những hào kiệt thiên hạ! Ba ngày sau chính là ngày tuyển hôn cho con, Thuần Nhi, con nói cho phụ vương nghe, con muốn chọn phò mã như thế nào?”

“Không phải là Thuần Nhi muốn chọn phò mã thế nào, mà là phụ vương muốn con rể thế nào!”. Hoa Thuần Nhiên che miệng cười, ánh mắt tinh ranh đảo qua Hoa Vương.

“Ha ha, quả là Thuần Nhi của ta! Thông minh lắm!”. Hoa Vương cười to.

“Phụ Vương, người muốn con rể như thế nào ạ?”. Hoa Thuần Nhiên cười hỏi Hoa Vương, con ngươi lưu chuyển vô cùng linh hoạt đáng yêu.

“Tuy rằng phụ vương muốn con rể tốt nhưng nhất định phải là một phò mã tốt với con!”. Hoa Vương thu lại nét cười nghiêm mặt nói, ông tuyệt đối sẽ không để ái nữ ông thương yêu nhất này chịu thiệt.

“Thuần Nhi biết phụ vương quan tâm Thuần Nhi mà.”. Hoa Thuần Nhiên cũng không cười nữa, đoan trang đáp lời.

“Người xứng đôi với Thuần Nhi của ta cũng không được mấy người.”. Hoa Vương nhìn dung nhan tuyệt sắc của con gái nói: “Người có thân phận, địa vị, tài năng, học vấn và dung mạo tương xứng với Thuần Nhi đây, phụ vương chỉ thấy có hai người. Một là công tử Lan Tức của Hắc Phong Quốc, hai là công tử Hoàng Triều của Hoàng Quốc.”

Hoa Vương đứng dậy đi xung quanh bàn, nhìn tấm thảm xanh rêu nước Sơn Uông tiến cống dưới chân, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên bảo: “Hai người này xây dựng nên đội quân Mặc Vũ Kỵ và Tranh Thiên Kỵ, cả hai đều là anh tài hiếm có trong thiên hạ. Nếu bổn vương được một trong hai người tương trợ, lo gì không nắm được thiên hạ trong tay!”

“Nói như vậy thì hai vị công tử này cũng đã đến Hoa Đô để cầu thân?”. Hoa Thuần Nhiên suy đoán, nàng nghĩ đến hai vị công tử cao quý vang danh thiên hạ cầu thân với mình, trong lòng không khỏi mừng thầm tự đắc.

“Thuần Nhi là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, là đệ nhất công chúa cao quý của nước Hoa, đã là đàn ông thì ai cũng muốn lấy con làm thê tử, hai người kia đương nhiên không ngoại lệ!”. Hoa Vương kiêu ngạo đáp: “Hoàng Triều hiện giờ đã tới Hoa Đô, phụ vương sáng nay vừa đi tiếp kiến hắn, đúng là chàng trai tài mạo song toàn! Về phần công tử Lan Tức cũng từng gửi thư cho phụ vương bảo có ý định đó, chỉ là đến nay vẫn chưa thấy tới, quả thật hơi kỳ quái.”

“Nói thế thì phụ vương đã vừa ý thế tử nước Hoàng?”. Hoa Thuần Nhiên nghe vậy ánh mắt bỗng lóe, sau đó ôn nhu hỏi.

“Phụ Vương cực kỳ vừa ý, còn Thuần Nhi nghĩ sao?”. Hoa Vương nhìn con gái đang xấu hổ cúi đầu cụp mắt.

“Phụ vương bảo vừa ý Hoàng thế tử, tạm gác chuyện tài năng của chàng sang một bên, con nghĩ thứ phụ vương vừa ý nhất chính là Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc.”. Hoa Thuần Nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Vương, chỉ thấy nét mặt ông ung dung trầm tĩnh, nàng cất lời: “Thuần Nhi từng nghe nói Hoàng thế tử tính tình khí phách cuồng ngạo, mà chàng ta cũng có ý muốn tranh thiên hạ. Thực lực Hoàng Quốc không thua gì Hoa Quốc, nếu tuyển chàng làm phò mã, chỉ sợ đến lúc đó lại phiền phụ vương thôi.”

Hoa Vương nghe vậy bỗng nhiên cảnh giác, cau hàng lông mày rậm: “Tranh Thiên Kỵ? Tranh thiên… tranh đoạt thiên hạ?”

Hoa Thuần Nhiên xoay tròng mắt, cười nhàn nhạt: “Đương nhiên chuyện này chỉ là suy đoán phiến diện của Thuần Nhi. Có thể chàng ta bị khuất phục bởi sự hùng tài đại lược của phụ vương mà thuần phục phụ vương, chỉ là…” Nàng nói đến đây bỗng nhiên dừng lời.

“Thuần Nhi nói xong chưa?.” Ánh mắt Hoa Vương sâu xa nhìn nàng.

“Phụ Vương có từng nghĩ nếu phò mã của Thuần Nhi không phải là công tử Lan Tức, công tử Hoàng Triều hay người có thân phận vương tộc mà là một bách tính bình dân tài hoa tuyệt vời, như vậy chàng có thể trợ giúp phụ vương, cũng không sinh tham niệm uy hiếp tới phụ vương!”. Hoa Thuần Nhiên rũ trán, ánh mắt rơi vào hình thêu bách điểu triêu phượng dưới mũi giày.

“Thuần Nhi à, con vừa ý Hắc Phong Tức trong cung của con phải không?”. Đôi mắt Hoa Vương phát sáng, ông cũng không hồ đồ: “Lẽ nào con muốn tuyển hắn làm phò mã?”

Hoa Thuần Nhiên bị vạch trần tâm tư không khỏi đỏ mặt, ngón tay xoắn chiếc khăn lụa, trầm mặc một lát mới nói: “Phụ vương nghĩ thế nào ạ?”

“Không được!”. Hoa Vương kiên quyết cự tuyệt: “Hắc Phong Tức là người trong giang hồ, thân phận thấp hèn, sao xứng với Thuần Nhi của ta!”

Hoa Thuần Nhiên nghe vậy đột ngột ngẩng đầu, trong tích tắc đôi mắt hiện lên sự sắc bén, giọng điệu hòa hoãn, dùng âm thanh mềm mỏng nói: “Nhưng không phải phụ vương đã bảo bất luận địa vị, giàu nghèo thế nào, chỉ cần bút vàng của nữ nhi chạm vào thì sẽ trở thành phò mã sao?”

“Nói thế thôi chứ con đường đường là một công chúa tôn quý, chẳng lẽ lại kết duyên với một kẻ tầng lớp tiểu tốt?”. Hoa Vương trầm giọng trả lời, hàng lông mày rậm nhíu lại ẩn chứa sự tức giận.

Hoa Thuần Nhiên bỗng nhiên khẽ cười, đứng dậy đi tới bên người Hoa Vương, khẽ kéo cánh tay ông: “Phụ Vương, người sao vậy? Nhi nữ vẫn chưa bảo muốn tuyển Phong công tử làm phò mã, nhi nữ chỉ muốn nói lỡ như con muốn tuyển một bá tánh làm phu quân, phụ vương sẽ thấy thế nào. Nếu phụ vương đã không thích, vậy không tuyển là được.”

“Thuần Nhi..” Hoa Vương kéo nữ nhi ngồi xuống ghế: “Phụ vương tuy thông cáo nói bất luận bình dân quý tộc nhưng đây chẳng qua là thủ đoạn thu phục lòng người thôi, luận tài mạo thì Thuần Nhi của ta nhất định phải đứng đầu một quốc gia mới đúng!”

“Như vậy là nữ nhi chỉ có thể chọn một người giữa công tử Lan Tức và công tử Hoàng Triều?”. Hoa Thuần Nhiên cúi đầu thấp giọng hỏi.

“Ừ, hai người này là tốt nhất.”. Hoa Vương gật đầu: “Có điều những lời Thuần Nhi vừa nói quả thật cũng có lý, bọn họ có thể trợ giúp phụ vương, cũng có thể uy hiếp phụ vương!”

“Thế thì phụ vương lại càng phải gặp Bạch Phong Hắc Tức!”. Hoa Thuần Nhiên nói, “Trước hết không bàn đến chuyện tuyển phò mã, chỉ vì họ nhất định có thể trở thành cánh tay đắc lực của phụ vương!”

“Hả?” Hoa Vương thấy con gái tôn sùng hai người kia như vậy không khỏi kinh ngạc, ông trầm ngâm một lúc: “Đã như vậy thì ngày mai phụ vương sẽ gặp thử bọn họ.”

“Đa tạ phụ vương!”. Hoa Thuần Nhiên vui mừng nhướn mày, chỉ cần gặp thì sẽ có cơ hội!

** *

Hoa Đô, nhà khách Đông Đài.

Nhà khách Đông Đài là nơi tiếp đãi khách của nước Hoa, kiến trúc tổng thể vô cùng lộng lẫy sang trọng. Lúc này trong Lân Quang Các của nhà khách Đông Đài có một nhóm người của thế tử Hoàng Quốc.

Đẩy cửa sổ của Lân Quang Các nhìn quang cảnh từ lầu hai trở xuống, đình đài được điểm xuyết, hoa tươi ôm trọn con đường, hành lang thủy tạ uốn khúc, gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa thơm ngát. Mùa xuân luôn luôn tươi đẹp làm người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn, nhất là mùa xuân tại Hoa Quốc giàu có này, giữa sự tươi đẹp lại có thêm sự diễm lệ.

“Huynh nhìn gì thế?”. Hoàng Triều hỏi Ngọc Vô Duyên đã đứng bên cửa sổ gần một canh giờ.

“Mấy ngày nay không thấy Tuyết Không, nghe nói huynh phái cậu ta đi thành Cách?”. Ngọc Vô Duyên vẫn chưa xoay người lại, chỉ nhàn nhạt hỏi.

“Ừ.”. Hoàng Triều nằm trên ghế dài nhẹ nhàng đáp, hắn như mới tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, tóc rối tung phủ trên ghế, mặc chiếc áo bào màu tím nhạt, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, bớt đi một phần khí phách ngạo bá, lại trông lười biếng vô cùng quyến rũ.

“Thành Cách … Hắn đến đây cần phải qua thành Cách sao?”. Ngọc Vô Duyên thở dài.

“Hình như vậy.”. Hoàng Triều vẫn điềm đạm đáp.

“Huynh chỉ phái mỗi Tuyết Không đi? Tốt xấu gì hắn cũng là người nổi danh cùng huynh, xem thường như vậy chỉ sợ huynh sẽ chịu thiệt.”. Ngọc Vô Duyên giơ tay hất mấy sợi tóc bị gió thổi che khuất đôi mắt.

“Yên tâm, ta còn phái Cửu Sương đi hỗ trợ cậu ta.”. Hoàng Triều rốt cuộc cũng mở mắt.

“Những người khác thì sao?”. Ngọc Vô Duyên nhìn về nơi xa xôi.

“Lần này đối thủ của ta chỉ có mỗi mình hắn, những kẻ khác ta không lo!”. Hoàng Triều ngồi dậy ngạo nghễ nói.

“Ta nghe nói Bạch Phong Hắc Tức đã xuất hiện tại Hoa Quốc.”. Ngọc Vô Duyên cuối cùng cũng quay người lại, ánh mắt rơi trên người Hoàng Triều.

“Thì sao?”. Hoàng Triều khẽ cười, ngón tay xẹt qua mi tâm: “Lẽ nào bọn họ muốn tranh với ta? Phong Tịch là nữ tử, còn Hắc Phong Tức… với tính cách của Hoa Vương, quyết sẽ không chọn hắn!”

“Ngày xưa thần toán giang hồ Nguyệt Khinh Yên từng bình luận tứ đại công tử chúng ta theo thứ tự: ‘Ngọc hòa, Lan ẩn, Hoàng ngạo, Tức nhã’. Ngọc Vô Duyên đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt mờ mịt tựa như đang xuyên thấu qua người Hoàng Triều rơi về phía xa xôi: Hòa, ẩn, ngạo ít nhiều cũng nói lên một phần tính cách của chúng ta, chỉ có chữ ‘nhã’ là khó lường nhất!”

“Nhã? Ta thấy chữ ‘nhã’ này mới đơn giản nhất!”. Hoàng Triều vuốt cằm, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa.

“Nhưng chứ ‘nhã’ này huynh nói xem là người nhã, lời nhã, hành nhã hay là…”. Ngọc Vô Duyên hơi dừng lại, sau đó mới nói tiếp: “Nếu chỉ là một chữ ‘nhã’ đơn giản vô hại, sao hắn có thể liệt vào hàng tứ đại công tử sánh ngang cùng huynh!”

“Nói như vậy ta cũng phải đề phòng Hắc Phong Tức rồi!”. Hoàng Triều đứng lên sửa sang áo bào rộng màu tím: “Huynh từng gặp hắn tại Lạc Nhật Lầu, có nhìn ra hắn là loại người gì không?”

“Phong Tức sao… một chữ ‘nhã’ hoàn toàn xứng đáng!”. Ngọc Vô Duyên nhắm mắt hồi tưởng lại người áo đen luôn cười nhàn nhạt, ung dung tao nhã tựa như vương hầu kia, vô cùng tán thưởng.

“Hả?”. Hoàng Triều nghe vậy đứng dậy: “Thật lòng mà nói, ta cũng mong chờ được hội ngộ Lan Tức và Phong Tức, nhưng mà…”

“Nhưng mà vì bá nghiệp của huynh, tốt nhất họ đừng bao giờ xuất hiện, phải không?” Ngọc Vô Duyên thản nhiên tiếp lời.

“Ha ha… Bọn họ xuất hiện cũng được, không xuất hiện cũng được, con đường lên đỉnh Thương Mang kia, ta quyết không cho phép kẻ nào ngăn cản!”. Hoàng Triều cười to, giữa đôi mày hiện lên khí phách bạo gan như đấng vương giả.

Ngọc Vô Duyên im lặng nhìn Hoàng Triều, trước đây chàng ở bên cạnh đồng ý giúp đỡ hắn cũng là vì bị thu hút bởi khí thế này. Loại khí thế cuồng ngạo chống trời đạp đất như vậy chàng vẫn chưa gặp lần thứ hai!

“Trong Bạch Phong Hắc Tức, trái lại ta mong chờ được thấy Bạch Phong Tịch hơn, người có thể làm Tuyết Không biến đổi lớn, có thể khiến cho huynh tán thưởng ‘Tao nhã tuyệt thế’.” Ngọc Vô Duyên nhìn lòng bàn tay của mình, ngón tay vẽ theo dấu vân tay, giọng nói bình thản không gợn sóng: “Nàng có thể nổi danh mười năm cùng với Hắc Phong Tức, chắc chắn cũng không phải người đơn giản!”

“Bạch Phong Tịch à…”. Hoàng Triều nhếch mép cười nhẹ, ý cười cũng tràn ngập trong khóe mắt: “Ta cũng đang đợi gặp một Bạch Phong Tịch đã tẩy sạch bụi bẩn, muốn thử xem‘Tố y tuyết nguyệt’ rốt cuộc là phong tư tuyệt thế ra sao!”

****

“Công chúa.”. Vừa thấy Hoa Thuần Nhiên bước ra khỏi thư phòng phía nam, Lăng Nhi vội vàng tiến lên: “Đại vương ngài…”

Hoa Thuần Nhiên vung tay cắt đứt câu hỏi của cô, cầm chiếc khăn lụa ướt đẫm nước mắt đưa cho cô: “Đốt cái này đi.”

“Dạ.”. Lăng Nhi tiếp nhận, không thắc mắc vì sao chiếc khăn lụa này lại ướt, cũng chẳng có thói quen ý kiến.

“Là đốt bỏ, không phải để em ‘không cẩn thận’ làm mất đâu.”. Hoa Thuần Nhiên liếc nhìn Lăng Nhi.

“Dạ.”. Lăng Nhi lo sợ cúi đầu.

Bên trái Kim Thằng Cung là ngự hoa viên, bên phải thông với Kim Ba Cung của Thục phu nhân, sủng phi của Hoa Vương. Ánh mắt của Hoa Thuần Nhiên nhìn về Kim Ba Cung một lúc lâu, khóe môi hiện lên một tia cười nhạt, nhạt đến nỗi như làn khói vờn phía chân trời, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy rõ.

“Công chúa muốn qua Kim Ba Cung ạ?”. Lăng Nhi thấy nàng nhìn Kim Ba Cung thật lâu không khỏi lên tiếng.

“Không.”. Hoa Thuần Nhiên phất tay đi về phía trái: “Chẳng qua ta đang tưởng tượng Kim Ba Cung mà đổi chủ thì thế nào.”. Câu sau của nàng nói thật nhỏ, nhỏ đến mức Lăng Nhi cho rằng mình nghe lầm.

“Công chúa, người nói…”. Lăng Nhi hoảng hốt, nửa câu sâu bị ánh mắt của Hoa Thuần Nhiên quét qua bỗng im bặt.

“Quên đi, tạm thời đừng để ý.”. Hoa Thuần Nhiên hái một đóa hoa thược dược đỏ mọc bên ngoài con đường, nàng chuyển ngón tay, đóa hoa trong tay hóa thành một vòng xoáy màu đỏ: “Hoa này nở rất đẹp, nhưng nó không biết rằng vượt quá giới hạn sẽ bị người làm vườn cắt bỏ!”

“Công chúa…”. Lăng Nhi ngập ngừng cúi đầu thấp, không dám nhìn đóa hoa kia.

“Lăng Nhi, em phải nhớ, con người có quy tắc của con người, động vật có quy tắc của động vật, hoa cũng có quy tắc của hoa, vạn sự vật đều không thể vượt quá quy tắc, hiểu chưa?”. Hoa Thuần Nhiên giơ tay ném đóa thược dược đỏ đi xa.

“Dạ, nô tỳ đã nhớ.”. Lăng Nhi đáp.

“Về thôi.”. Hoa Thuần Nhiên đi trước rẽ trái về Lạc Hoa cung. Lăng Nhi theo sát đằng sau.

Mà đóa hoa thược dược đỏ bị người ta ném đi được một đôi tay nhặt lên, trân ái nhẹ nhàng vuốt ve nó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom