Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2009: Bản Tính Như Vậy
Cổ Đình nhìn chằm chằm cường giả Tần tộc lại ngó Nguyệt Trường Không, không định bỏ qua mà hỏi tiếp:
- Chuyện kia chờ chút bàn lại, ta còn một thắc mắc, mấy đồng môn của ngươi đâu, Nguyệt Trường Không?
Nguyệt Trường Không híp mắt trừng Cổ Đình, có vẻ đối phương không chịu cho qua trong bình yên.
Nguyệt Trường Không lạnh lùng nói:
- Sư huynh và sư thúc của ta đã mất mạng trong một lần lang bạt bí cảnh, chẳng lẽ phải báo cho ngươi biết một tiếng sao?
Ma uy cuồn cuộn trên người Cổ Đình, nói:
- Mất mạng khi lang bạt bí cảnh? Sợ là không đơn giản như vậy. Các vị tự hiểu tại sao chúng ta đến đây, nhưng nếu có người vứt bỏ bản tâm, muốn đi đường tắt, do đó ảnh hưởng đến người khác thì phải nói rõ ra chuyện này. Ta không muốn tương lai mất mạng trong bí cảnh mà không rõ vì sao.
Đại Ma Thần Cung và Tử Vi Thần Đình cùng là thế lực cấp bá chủ trong Huyền Vực, Cổ Đình biết chút chuyện về Nguyệt Trường Không. Người này thiên phú không tệ, nếu Thanh Thành Giới Chủ không xuất hiện có lẽ gã rất chói sáng. Nguyệt Trường Không không phải không đủ năng lực lên bảng Thiên Đạo, chẳng qua chưa đến lúc. Nhưng khi Nguyệt Trường Không bước vào thế giới luân hồi đột nhiên dễ dàng tru sát Vô Mệnh Giới Chủ, Cổ Đình không tin không có tấm màn đen.
Vậy chỉ có một khả năng.
Nhiều cường giả mắt lóe tia sáng. Ánh mắt Cổ Đình có tính xâm lược rất mạnh, ma ý lượn lờ quanh người. Cổ Đình quét mắt nhìn đám đông, nhiều người lặng im.
Cổ Đình lạnh lùng hỏi:
- Các vị ở đây có bao nhiêu người đã bán đứng bản tâm?
Hư không tĩnh lặng. Người đến từ Thái Cổ nghe hiểu, đám đông trong thế giới luân hồi thì hoang mang, nghe đám người kia nói chuyện có ẩn ý gì không hiểu.
Chẳng lẽ đồng môn của Nguyệt Trường Không mất mạng liên quan đến gã?
Một giọng nói vang lên:
- Cái gì gọi là bán đứng?
Đám người Cổ Đình nhìn qua, người nói chuyện là một phật tu đến từ Cực Lạc Tịnh Thổ Tây Phương Thái Cổ, sư đệ của Thất Giới.
Phật tu chắp hai tay mở miệng nói:
- Sư huynh Thất Giới của ta đi Tây Phương Thiên cầu đạo, lấy thân nguyên thủy đi, đó là bản tâm của sư huynh. Giờ các vị muốn dùng thủ đoạn gì tu hành thì cũng là bản tâm của mình, nói gì bán đứng? Đó chẳng qua là giải phóng bản tâm trong hoàn cảnh riêng.
Cổ Đình gật đầu với tu hành giả Phật Môn:
- Đại sư cao kiến.
Nói đúng, nếu thật sự có người tu hành những thủ đoạn này chỉ có thể nói đó là bản tâm của họ, lộ ra bản tính.
Đất truyền thuyết, rèn luyện trong thế giới luân hồi là để người ta thấy rõ mình, tìm đến chân ngã sao?
Tăng nhân chắp hai tay chậm rãi nói:
- Tâm hướng phật thì thành phật, tâm hướng ma thì thành ma, phật ma một ý niệm. Nếu tâm hướng tà ma tự nhiên thành tà ma.
Cổ Đình hỏi:
- Nếu vậy đại sư nghĩ nên ứng đối thế nào?
Trong đám người ở đây không chỉ có một mình Nguyệt Trường Không tu hành thủ đoạn như vậy, chẳng qua bọn họ ẩn giấu không lộ ra. Không ai muốn phô bày bản thân, Nguyệt Trường Không tiểu nhân đắc chí, nóng lòng lộ mặt.
Cao tăng lắc đầu thở dài:
- Đây vốn là vấn đề khó khăn không thể giải được, các vị có giữ được chân ngã hay bản tâm bị xâm thực là tùy vào chính mình.
Một số người mắt lấp lóe, đây đúng là vấn đề khó khăn.
Bọn họ tu hành đến cảnh giới Phi Phàm Giới Chủ có ai không phải tâm trí cứng cỏi? Có đạo mình muốn đi, không dễ thay đổi. Bị tà lực bên ngoài dụ dỗ tuy khiến bản thân biến mạnh nhưng mất đi bản ngã, không phải đạo mà họ muốn theo đuổi. Lỡ đi lạc lối thì nên làm sao?
Nhưng nếu không tu hành, vậy Nguyệt Trường Không tu hành cách đó, trong quá trình cạnh tranh với gã sẽ như Vô Mệnh Giới Chủ vừa rồi chết oan chết uổng. Còn có đồng môn đã biến mất của Nguyệt Trường Không, có hai cường giả trên bảng Thiên Đạo cứ thế lặng lẽ biến mất, đám người mơ hồ đoán họ gặp độc thủ.
Đệ tử Tử Vi Thần Đình này từng giả mạo truyền nhân của Thì Quang Thần Vương, cực kỳ ti tiện, vì được đến mục đích không từ thủ đoạn.
Nên chuyện này là vấn đề khó giải đối với mọi người.
Mắt Lạc Thần Lệ đỏ ngầu nhìn Nguyệt Trường Không chằm chằm, hỏi:
- Nguyệt Trường Không, ngươi tu hành tà pháp không sợ đạo tâm bất ổn bị phản phệ sao?
Lúc ở Đại Hội Vạn Giới người này cực kỳ tồi tệ, Lạc Thần Lệ luôn coi thường gã. Tiểu nhân khốn kiếp này giết Vô Mệnh gia gia, Lạc Thần Lệ không chấp nhận được.
Nguyệt Trường Không ngồi vững vàng yên lặng nghe mọi người trao đổi, khóe môi gã cong lên nụ cười lạnh băng.
Nguyệt Trường Không sao có thể không nghĩ đến vấn đề này? Nhưng gã biết nếu tự tu hành thì sẽ bị sư thúc và hai đồng môn áp chế, nhận khuất nhục không dứt. Nguyệt Trường Không đã trải qua cuộc sống đê hèn trong Tử Vi Thần Đình, lúc mới đến đây gã làm ăn mày. Khi đó thanh âm tà ác dụ dỗ Nguyệt Trường Không, gã không chút do dự tu hành tà pháp. Vì cường đại, vì thay đổi tất cả, dù vạn kiếp bất phục cũng không tiếc. Gã không còn là Nguyệt Trường Không ngày xưa, gã muốn cao cao tại thượng như trước kia. Lạc Thần Lệ coi khinh gã, miệt thị gã, nhưng giờ thì sao? Nàng có lẽ đã hối hận.
Một cường giả thế lực đỉnh cấp Hồng Vực lên tiếng:
- Chuyện tu hành là lựa chọn của cá nhân, đừng bàn nữa. Hôm nay đề tài chúng ta thảo luận vẫn là xử trí người chỗ kia thế nào.
Cường giả này khí chất xuất chúng, thanh âm bình thản.
Nhiều người nhìn gã chằm chằm.
Mắt Cổ Đình lạnh băng, gã biết không thể cắn chặt chuyện này không nhả. Không chỉ một mình Tử Vi Thần Đình tu hành thủ đoạn tà pháp để bản thân lột xác.
Nguyệt Trường Không lạnh nhạt nói:
- Ta đã bắt một người, sau khi hỏi han hắn không trả lời, ta giết rồi.
Nguyệt Trường Không nói nhẹ hẫng.
Sát ý trong mắt Tần Vấn Thiên sắp tràn ra.
Nguyệt Trường Không đã bắt giữ tru sát đệ tử thiên kiêu của Thiên Đạo Thánh Viện?
Ngưu Ma nói:
- Thanh minh trước là ta không liên quan gì đến chuyện này.
Ngưu Ma không muốn bị nhằm vào.
Có người lạnh nhạt nói:
- Ngươi vốn không tính là thuộc về chỗ đó, ngươi có thân phận của mình, nên ngươi không biết chuyện là bình thường.
Ngưu Ma là nhân vật tuyệt đại của Hoang Vực Ngưu Thần tộc, dù Thiên Đạo Thánh Viện biết bí mật thế giới luân hồi cũng sẽ không nói cho gã.
Hơn nữa Ngưu Ma đã tỏ thái độ, nếu có thể thì họ không muốn đắc tội với gã.
Một thiên kiêu Tần tộc nói:
- Hôm nay mời các vị đến chủ yếu vì tham thảo việc này. Tiếp theo chúng ta tự sử dụng lực lượng trong tay mình tìm ra bọn họ, các vị nghĩ sao?
Khi nói chuyện gã cố ý vô tình liếc hướng Thần Nữ Nghê Thường, nàng thật đẹp, đẹp kinh thế hãi tục, làm nỗi lòng của gã không thể bình tĩnh, ước gì chiếm nàng ngay.
Còn có thiên kim của Lạc Thần thị cũng rất đẹp, kém hơn Thần Nữ Nghê Thường chút nhưng cũng là mỹ nữ đỉnh cấp hiếm thấy, hoa nhường nguyệt thẹn, tuyệt sắc trần gian. Nếu có được hai nàng thì quá tuyệt vời, hơn nữa trong Thái Cổ Tiên Vực, Lạc Thần thị và Tần tộc vốn có thù cũ.
Nghĩ đến đây lòng gã rục rịch, lực lượng kỳ diệu chạy khắp người.
Nguyệt Trường Không dẫn đầu tỏ thái độ:
- Ta đương nhiên đồng ý.
Trong thế giới luân hồi, người Nguyệt Trường Không muốn thấy nhất là đệ tử tu hành Thiên Đạo Thánh Viện, Thanh Thành Giới Chủ Tần Vấn Thiên. Những đau khổ gã trải qua đều là Tần Vấn Thiên ban cho, gã phải trả lại hắn gấp đôi.
Có thiên kiêu siêu thế lực của Thiên Vực nói:
- Nếu các vị được đến tin tức bên trong thì đừng quên cùng chia sẻ.
Trong lòng họ đều mang ý xấu, nếu một số người trung tâm Thiên Đạo Thánh Viện biết bí mật của thế giới luân hồi, ép hỏi ra sẽ có ích rất lớn cho cuộc rèn luyện trong thế giới luân hồi của họ.
Nguyệt Trường Không bình tĩnh nói:
- Đó là tất nhiên.
Đây rõ ràng là câu xã giao, nếu biết bí mật thế giới luân hồi có ai ngu nói ra?
Nguyệt Trường Không lại bảo:
- Hôm nay các vị tụ hợp, vốn muốn mời các quân bàn luận đạo pháp, nhưng giờ xem ra mọi người không có hứng, thôi thì để sau này nói.
Trong lòng đám người này đều có kiêng kị dè chừng người khác. Nguyệt Trường Không giết cả sư thúc và đồng môn của mình, bất cứ ai có mặt ở đây đều có thể là đối thủ.
Một cường giả Tần tộc nói:
- Nếu vậy thì ta bày tiệc trong Tần phủ, các vị có muốn đi không?
Cổ Đình xoay người đi:
- Không cần, cáo từ.
Người phe Đại Ma Thần Cung dứt khoát rời đi.
Đến thế giới luân hồi nhiều năm, mọi người đã hiểu rõ tình huống nơi này. Giờ đám người gặp mặt, trong lòng có tính toán, không cần giả bộ thân thiết cùng chung bữa tiệc.
Cường giả các phương lục tục rời đi.
Một cường giả Tần tộc đến trước mặt Thần Nữ Nghê Thường mời:
- Nghê Thường tiên tử cùng ta đi gia tộc một lúc đi.
Thần Nữ Nghê Thường lạnh nhạt nói:
- Không cần.
Cường giả Tần tộc tiếp tục bảo:
- Khúc thúc thường đi trong phủ làm khách, ta xem Nghê Thường tiên tử như người thân, cần gì xa lạ.
Khúc Nghê Thường lạnh lùng nhìn đối phương, nếu trong Thái Cổ Tiên Vực thì Giới Chủ Tần tộc tuyệt đối không dám nói chuyện như thế với nàng, vì có mặt Thiên Tuyển Chi Tử Tần Đãng Thiên. Nhưng ở đây hình như người Tần tộc to gan hơn nhiều. Ánh mắt đối phương rất có tính xâm lược, nóng cháy như ma đạo.
Thần Nữ Nghê Thường lạnh lùng liếc đối phương, nàng mơ hồ nhận biết điều gì, cất bước rời đi, phớt lờ người kia.
Giới Chủ Tần tộc thấy vậy mắt lóe tia sáng tham lam, đúng như cao tăng Phật Môn nói, tâm sinh ma chướng là bản tính mà ra, đây mới là bản tâm của họ.
- Chuyện kia chờ chút bàn lại, ta còn một thắc mắc, mấy đồng môn của ngươi đâu, Nguyệt Trường Không?
Nguyệt Trường Không híp mắt trừng Cổ Đình, có vẻ đối phương không chịu cho qua trong bình yên.
Nguyệt Trường Không lạnh lùng nói:
- Sư huynh và sư thúc của ta đã mất mạng trong một lần lang bạt bí cảnh, chẳng lẽ phải báo cho ngươi biết một tiếng sao?
Ma uy cuồn cuộn trên người Cổ Đình, nói:
- Mất mạng khi lang bạt bí cảnh? Sợ là không đơn giản như vậy. Các vị tự hiểu tại sao chúng ta đến đây, nhưng nếu có người vứt bỏ bản tâm, muốn đi đường tắt, do đó ảnh hưởng đến người khác thì phải nói rõ ra chuyện này. Ta không muốn tương lai mất mạng trong bí cảnh mà không rõ vì sao.
Đại Ma Thần Cung và Tử Vi Thần Đình cùng là thế lực cấp bá chủ trong Huyền Vực, Cổ Đình biết chút chuyện về Nguyệt Trường Không. Người này thiên phú không tệ, nếu Thanh Thành Giới Chủ không xuất hiện có lẽ gã rất chói sáng. Nguyệt Trường Không không phải không đủ năng lực lên bảng Thiên Đạo, chẳng qua chưa đến lúc. Nhưng khi Nguyệt Trường Không bước vào thế giới luân hồi đột nhiên dễ dàng tru sát Vô Mệnh Giới Chủ, Cổ Đình không tin không có tấm màn đen.
Vậy chỉ có một khả năng.
Nhiều cường giả mắt lóe tia sáng. Ánh mắt Cổ Đình có tính xâm lược rất mạnh, ma ý lượn lờ quanh người. Cổ Đình quét mắt nhìn đám đông, nhiều người lặng im.
Cổ Đình lạnh lùng hỏi:
- Các vị ở đây có bao nhiêu người đã bán đứng bản tâm?
Hư không tĩnh lặng. Người đến từ Thái Cổ nghe hiểu, đám đông trong thế giới luân hồi thì hoang mang, nghe đám người kia nói chuyện có ẩn ý gì không hiểu.
Chẳng lẽ đồng môn của Nguyệt Trường Không mất mạng liên quan đến gã?
Một giọng nói vang lên:
- Cái gì gọi là bán đứng?
Đám người Cổ Đình nhìn qua, người nói chuyện là một phật tu đến từ Cực Lạc Tịnh Thổ Tây Phương Thái Cổ, sư đệ của Thất Giới.
Phật tu chắp hai tay mở miệng nói:
- Sư huynh Thất Giới của ta đi Tây Phương Thiên cầu đạo, lấy thân nguyên thủy đi, đó là bản tâm của sư huynh. Giờ các vị muốn dùng thủ đoạn gì tu hành thì cũng là bản tâm của mình, nói gì bán đứng? Đó chẳng qua là giải phóng bản tâm trong hoàn cảnh riêng.
Cổ Đình gật đầu với tu hành giả Phật Môn:
- Đại sư cao kiến.
Nói đúng, nếu thật sự có người tu hành những thủ đoạn này chỉ có thể nói đó là bản tâm của họ, lộ ra bản tính.
Đất truyền thuyết, rèn luyện trong thế giới luân hồi là để người ta thấy rõ mình, tìm đến chân ngã sao?
Tăng nhân chắp hai tay chậm rãi nói:
- Tâm hướng phật thì thành phật, tâm hướng ma thì thành ma, phật ma một ý niệm. Nếu tâm hướng tà ma tự nhiên thành tà ma.
Cổ Đình hỏi:
- Nếu vậy đại sư nghĩ nên ứng đối thế nào?
Trong đám người ở đây không chỉ có một mình Nguyệt Trường Không tu hành thủ đoạn như vậy, chẳng qua bọn họ ẩn giấu không lộ ra. Không ai muốn phô bày bản thân, Nguyệt Trường Không tiểu nhân đắc chí, nóng lòng lộ mặt.
Cao tăng lắc đầu thở dài:
- Đây vốn là vấn đề khó khăn không thể giải được, các vị có giữ được chân ngã hay bản tâm bị xâm thực là tùy vào chính mình.
Một số người mắt lấp lóe, đây đúng là vấn đề khó khăn.
Bọn họ tu hành đến cảnh giới Phi Phàm Giới Chủ có ai không phải tâm trí cứng cỏi? Có đạo mình muốn đi, không dễ thay đổi. Bị tà lực bên ngoài dụ dỗ tuy khiến bản thân biến mạnh nhưng mất đi bản ngã, không phải đạo mà họ muốn theo đuổi. Lỡ đi lạc lối thì nên làm sao?
Nhưng nếu không tu hành, vậy Nguyệt Trường Không tu hành cách đó, trong quá trình cạnh tranh với gã sẽ như Vô Mệnh Giới Chủ vừa rồi chết oan chết uổng. Còn có đồng môn đã biến mất của Nguyệt Trường Không, có hai cường giả trên bảng Thiên Đạo cứ thế lặng lẽ biến mất, đám người mơ hồ đoán họ gặp độc thủ.
Đệ tử Tử Vi Thần Đình này từng giả mạo truyền nhân của Thì Quang Thần Vương, cực kỳ ti tiện, vì được đến mục đích không từ thủ đoạn.
Nên chuyện này là vấn đề khó giải đối với mọi người.
Mắt Lạc Thần Lệ đỏ ngầu nhìn Nguyệt Trường Không chằm chằm, hỏi:
- Nguyệt Trường Không, ngươi tu hành tà pháp không sợ đạo tâm bất ổn bị phản phệ sao?
Lúc ở Đại Hội Vạn Giới người này cực kỳ tồi tệ, Lạc Thần Lệ luôn coi thường gã. Tiểu nhân khốn kiếp này giết Vô Mệnh gia gia, Lạc Thần Lệ không chấp nhận được.
Nguyệt Trường Không ngồi vững vàng yên lặng nghe mọi người trao đổi, khóe môi gã cong lên nụ cười lạnh băng.
Nguyệt Trường Không sao có thể không nghĩ đến vấn đề này? Nhưng gã biết nếu tự tu hành thì sẽ bị sư thúc và hai đồng môn áp chế, nhận khuất nhục không dứt. Nguyệt Trường Không đã trải qua cuộc sống đê hèn trong Tử Vi Thần Đình, lúc mới đến đây gã làm ăn mày. Khi đó thanh âm tà ác dụ dỗ Nguyệt Trường Không, gã không chút do dự tu hành tà pháp. Vì cường đại, vì thay đổi tất cả, dù vạn kiếp bất phục cũng không tiếc. Gã không còn là Nguyệt Trường Không ngày xưa, gã muốn cao cao tại thượng như trước kia. Lạc Thần Lệ coi khinh gã, miệt thị gã, nhưng giờ thì sao? Nàng có lẽ đã hối hận.
Một cường giả thế lực đỉnh cấp Hồng Vực lên tiếng:
- Chuyện tu hành là lựa chọn của cá nhân, đừng bàn nữa. Hôm nay đề tài chúng ta thảo luận vẫn là xử trí người chỗ kia thế nào.
Cường giả này khí chất xuất chúng, thanh âm bình thản.
Nhiều người nhìn gã chằm chằm.
Mắt Cổ Đình lạnh băng, gã biết không thể cắn chặt chuyện này không nhả. Không chỉ một mình Tử Vi Thần Đình tu hành thủ đoạn tà pháp để bản thân lột xác.
Nguyệt Trường Không lạnh nhạt nói:
- Ta đã bắt một người, sau khi hỏi han hắn không trả lời, ta giết rồi.
Nguyệt Trường Không nói nhẹ hẫng.
Sát ý trong mắt Tần Vấn Thiên sắp tràn ra.
Nguyệt Trường Không đã bắt giữ tru sát đệ tử thiên kiêu của Thiên Đạo Thánh Viện?
Ngưu Ma nói:
- Thanh minh trước là ta không liên quan gì đến chuyện này.
Ngưu Ma không muốn bị nhằm vào.
Có người lạnh nhạt nói:
- Ngươi vốn không tính là thuộc về chỗ đó, ngươi có thân phận của mình, nên ngươi không biết chuyện là bình thường.
Ngưu Ma là nhân vật tuyệt đại của Hoang Vực Ngưu Thần tộc, dù Thiên Đạo Thánh Viện biết bí mật thế giới luân hồi cũng sẽ không nói cho gã.
Hơn nữa Ngưu Ma đã tỏ thái độ, nếu có thể thì họ không muốn đắc tội với gã.
Một thiên kiêu Tần tộc nói:
- Hôm nay mời các vị đến chủ yếu vì tham thảo việc này. Tiếp theo chúng ta tự sử dụng lực lượng trong tay mình tìm ra bọn họ, các vị nghĩ sao?
Khi nói chuyện gã cố ý vô tình liếc hướng Thần Nữ Nghê Thường, nàng thật đẹp, đẹp kinh thế hãi tục, làm nỗi lòng của gã không thể bình tĩnh, ước gì chiếm nàng ngay.
Còn có thiên kim của Lạc Thần thị cũng rất đẹp, kém hơn Thần Nữ Nghê Thường chút nhưng cũng là mỹ nữ đỉnh cấp hiếm thấy, hoa nhường nguyệt thẹn, tuyệt sắc trần gian. Nếu có được hai nàng thì quá tuyệt vời, hơn nữa trong Thái Cổ Tiên Vực, Lạc Thần thị và Tần tộc vốn có thù cũ.
Nghĩ đến đây lòng gã rục rịch, lực lượng kỳ diệu chạy khắp người.
Nguyệt Trường Không dẫn đầu tỏ thái độ:
- Ta đương nhiên đồng ý.
Trong thế giới luân hồi, người Nguyệt Trường Không muốn thấy nhất là đệ tử tu hành Thiên Đạo Thánh Viện, Thanh Thành Giới Chủ Tần Vấn Thiên. Những đau khổ gã trải qua đều là Tần Vấn Thiên ban cho, gã phải trả lại hắn gấp đôi.
Có thiên kiêu siêu thế lực của Thiên Vực nói:
- Nếu các vị được đến tin tức bên trong thì đừng quên cùng chia sẻ.
Trong lòng họ đều mang ý xấu, nếu một số người trung tâm Thiên Đạo Thánh Viện biết bí mật của thế giới luân hồi, ép hỏi ra sẽ có ích rất lớn cho cuộc rèn luyện trong thế giới luân hồi của họ.
Nguyệt Trường Không bình tĩnh nói:
- Đó là tất nhiên.
Đây rõ ràng là câu xã giao, nếu biết bí mật thế giới luân hồi có ai ngu nói ra?
Nguyệt Trường Không lại bảo:
- Hôm nay các vị tụ hợp, vốn muốn mời các quân bàn luận đạo pháp, nhưng giờ xem ra mọi người không có hứng, thôi thì để sau này nói.
Trong lòng đám người này đều có kiêng kị dè chừng người khác. Nguyệt Trường Không giết cả sư thúc và đồng môn của mình, bất cứ ai có mặt ở đây đều có thể là đối thủ.
Một cường giả Tần tộc nói:
- Nếu vậy thì ta bày tiệc trong Tần phủ, các vị có muốn đi không?
Cổ Đình xoay người đi:
- Không cần, cáo từ.
Người phe Đại Ma Thần Cung dứt khoát rời đi.
Đến thế giới luân hồi nhiều năm, mọi người đã hiểu rõ tình huống nơi này. Giờ đám người gặp mặt, trong lòng có tính toán, không cần giả bộ thân thiết cùng chung bữa tiệc.
Cường giả các phương lục tục rời đi.
Một cường giả Tần tộc đến trước mặt Thần Nữ Nghê Thường mời:
- Nghê Thường tiên tử cùng ta đi gia tộc một lúc đi.
Thần Nữ Nghê Thường lạnh nhạt nói:
- Không cần.
Cường giả Tần tộc tiếp tục bảo:
- Khúc thúc thường đi trong phủ làm khách, ta xem Nghê Thường tiên tử như người thân, cần gì xa lạ.
Khúc Nghê Thường lạnh lùng nhìn đối phương, nếu trong Thái Cổ Tiên Vực thì Giới Chủ Tần tộc tuyệt đối không dám nói chuyện như thế với nàng, vì có mặt Thiên Tuyển Chi Tử Tần Đãng Thiên. Nhưng ở đây hình như người Tần tộc to gan hơn nhiều. Ánh mắt đối phương rất có tính xâm lược, nóng cháy như ma đạo.
Thần Nữ Nghê Thường lạnh lùng liếc đối phương, nàng mơ hồ nhận biết điều gì, cất bước rời đi, phớt lờ người kia.
Giới Chủ Tần tộc thấy vậy mắt lóe tia sáng tham lam, đúng như cao tăng Phật Môn nói, tâm sinh ma chướng là bản tính mà ra, đây mới là bản tâm của họ.
Bình luận facebook