Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2065: Thần tuyệt lộ
Dịch: Thánh Thien Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Cuối thiên quật cổ lộ có một tấm bia đá khắc chữ - Thần Tuyệt lộ
Phía trước, vũ trụ bát ngát, ảm đạm không sao, lại có những xác ướp cổ trôi lơ lửng, sớm đã vẫn lạc không biết bao nhiêu năm tháng, phiêu đãng trong vũ trụ mênh mông, nơi đó không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, nơi đó là nơi thần tuyệt mệnh.
Thần tuyệt, cho dù là thần bước vào trong đó cũng vẫn phải chết, đó là tuyệt lộ chân chính.
Nhưng Tần Vấn Thiên lúc này bản thân hắn đang gặp phải tuyệt lộ, nếu phải lựa chọn giữa tử vong và bị Tần tộc bắt, hắn thà lựa chọn cái chết, bị Tần tộc bắt chỉ sợ còn đau khổ hơn là tử vong.
Huống hồ Thần Tuyệt lộ có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ.
Bởi vậy khi Tần Vấn Thiên tới đây, khi nhìn thấy tấm bia đá đó thì không chút do dự bước ra, đi tới cuối cổ lộ, bước vào trong vũ trụ cô độc đầy áp lực và không có lấy một tia khí tức sinh mệnh, giống như thời hoang cổ đó, phía sau bị các chư thiên đuổi giết, hắn không có lựa chọn nào khác.
Phía sau, từng đạo thân ảnh của cường giả thiên thần Tần tộc lao tới, Tần Đãng Thiên cũng tới, nhìn phía trước, bọn họ thần sắc lạnh lùng, có chút do dự không biết có nên tiếp tục tiến tới hay không?
Thần Tuyệt lộ, xác ướp cổ bồng bềnh trong vũ trụ, khí tức áp lực trầm trọng, không gian bao la cô độc, đều khiến cho bọn họ ngửi ra được cảm giác nguy hiểm.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên lại đang đi đến không gian áp lực hoang cổ đó. Hiện giờ có nên tiếp tục truy bắt hay không?
Thậm chí ngay cả Tần Chính cũng bỏ qua đối chiến với Lạc Thần Xuyên mà đi tới bên này, hắn mà nói, Tần Vấn Thiên so với Lạc Thần Xuyên thì trọng yếu hơn. Mặc dù có chút ân oán với Lạc Thần thị, nhưng Tần tộc trước giờ luôn là người thắng, Lạc Thần thị căn bản không thể lay động được Tần tộc của bọn họ. Bởi vậy đối với Lạc Thần Xuyên, hắn cũng không có sát tâm quá mạnh mẽ, căn bản là không quan trọng.
- Thằng nhãi độc thật.
Rất nhiều thiên thần nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi về phía Thần Tuyệt lộ thì thầm nghĩ trong lòng, thà vào Thần Tuyệt lộ chứ không để Tần tộc bắt được.
- Ngươi chạy đi đâu.
Chỉ thấy Tần Đãng Thiên mở miệng nói, lập tức hắn bước ra, không ngờ cũng bước vào cuối cửu thiên, hướng tới nơi hoang vu cô tịch ấy.
- Đãng nhi.
Vợ của Tần Chính hô to, mắt đẹp của nàng ta đột nhiên cứng lại, nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, trong lòng khẩn trương, cho dù là cường đại như nàng ta, đối với những những gì mà mình không biết thì trong lòng vẫn kính sợ. Đó dù sao cũng là Thần Tuyệt lộ, ở cuối thiên quật có xác ướp cổ của thiên thần bồng bềnh ở đó, ai có thể đảm bảo sẽ bình yên vô sự trở về?
Nhưng Tần Đãng Thiên lại không chút do dự bước ra, hắn không ngờ bị Tần Vấn Thiên khiến cho bị thương, đây quả thực là không thể tin nổi. Hắn đang chiến đấu với Tần Vấn Thiên, sao có thể để Tần Vấn Thiên đào tẩu? Cho dù là trốn vào Thần Tuyệt lộ cũng không được, hắn muốn người sống, hắn là thiên tuyển chi tử, hắn có sự kiêu ngạo của mình. Bởi vậy hắn không chút do dự đi vào Thần Tuyệt lộ.
- Đuổi theo.
Vợ của Tần Chính thốt lên, con trai của nàng ta đi vào nơi thần tuyệt, cuối thiên quật, đương nhiên phải đuổi theo. Bản thân nàng ta cũng bước vào vũ trụ cô tịch áp lực đó. Ánh mắt Tần Chính cứng lại, cũng bước ra đi theo, không chỉ là vì truy kích, trong lòng hắn cũng có dã tâm muốn thăm dò nơi cuối cổ lộ.
Thần sắc của Lạc Thần Xuyên cực kỳ khó coi, nhìn thấy bọn Tần Chính, lão cũng đi theo.
- Điên cả rồi à?
Phía sau, Càn Khôn giáo chủ nhìn những cường giả bước vào cuối cổ lộ, nơi thần tuyệt, nếu như chư thần vẫn lạc trong đó không thể bước ra thì sao?
- Ngươi chẳng lẽ không muốn thấy bí mật lớn nhất của thiên quật này hay sao?
Cửu Thiên Huyền Nữ thản nhiên nói, nàng ta như là tiên nữ của cửu thiên, thánh khiết vô song, áo trắng váy dài, nàng ta đứng trên hư không khiến thiên thần cũng phải đắm chìm.
- Cũng là ngươi hiểu ta.
Càn Khôn giáo chủ cười nói, sau đó hô về phía sau hắn:
- Ta nếu không ra được thì Lâm Tiêu sau này sẽ là người kế thừa ta.
Thanh âm này chấn động thiên địa, truyền tới nơi cực xa, vừa dứt lời, hắn bước ra, tiến về phía trước. Điên, có ai mà không điên?
Đương nhiên, hắn không phải để đuổi bắt ai. Mà là thuần túy tò mò đối với bí mật của thiên quật, tu hành đến cảnh giới của hắn, cơ hồ đã đứng trên đỉnh phong của thái cổ, chỉ có rất ít người có thể ở trên hắn. Nhưng hiện giờ muốn tiến thêm một bước thì cực kỳ khó khăn, hắn biết trong thái cổ có mấy tồn tại không biết tên, sớm đã thành người đại khủng bố, hắn sao không muốn đặt chân được vào cảnh giới như vậy.
Thiên quật, nối với Cửu Thiên Tinh Hà, cuối thiên quật được xưng là Thần Tuyệt lộ, hắn sao không tò mò cho được.
Cửu Thiên Huyền Nữ cười cười, thân ảnh phiêu nhiên như cửu thiên cũng đi theo, tiến về phía cuối thiên quật.
- Ngay cả Cửu Thiên Huyền Nữ cũng vào đó sao?
Rất nhiều người trong lòng cảm thán, đệ nhất tiên nữ của cửu thiên hồng trần, mỹ nhân tuyệt thế, nhân vật phong hoa tuyệt thế, nàng ta cũng bất chấp tất cả bước vào Thần Tuyệt lộ, bọn họ thân là nam nhi, đường đường là thiên thần, có gì mà không dám?
Thế là, không ngừng có cường giả tiến vào. Chỉ sợ thiên quật từ xưa đến nay chưa bao giờ có nhiều cường giả như vậy đồng thời bước vào Thần Tuyệt lộ.
Người trong thiên quật chấn động, nếu như bọn họ phát sinh bất trắc, toàn bộ thái cổ Tiên Vực chỉ sợ sẽ phải rung chuyển.
Vào một khắc Tần Vấn Thiên đi vào Thần Tuyệt lộ liền cảm thấy được sự đáng sợ của nơi này. Nơi này không có tinh thần chi lực, giống như bất kỳ cường giả nào cũng không thể mượn lực ở đây, nơi này chỉ có cô tịch và hoang vu.
Những xác ướp cổ đó nhìn thì như ở ngay trước mắt, nhưng lại giống như ở nơi rất xa, không thể với tới. Hắn nhìn thấy phía sau có người đuổi tới, liền tiếp tục tiến về phía trước. Một cỗ lực lượng vô hình lưu động trong vũ trụ hoang vu cô tịch, Tần Vấn Thiên khi đi vào trong đó, thân thể không ngờ trực tiếp biến mất không thấy đâu, người ở phía sau ai nấy cũng bị cuốn vào, đồng loạt biến mất trong cái nhìn trông ngóng của mọi người trên thiên quật cổ lộ.
- Người đâu rồi?
Cường giả trên thiên quật cổ lộ ánh mắt dừng ở đó, bọn họ chính mắt thấy từng đạo thân ảnh biến mất, cứ vật triệt để biến mất ở trước mắt, bất kể là tầm nhìn hay là Thần niệm đều không thể bắt giữ được thân ảnh của bọn họ, một tia khí tức cũng không tồn tại.
Tần Vấn Thiên đương nhiên cảm giác được cỗ lực lượng lưu động này. Hơn nữa hắn vô cùng mẫn cảm đối với loại lực lượng này, bởi vì, hắn từng lĩnh ngộ loại lực lượng này, đó là thời không.
Hắn lúc này không ngờ xuyên qua trong thời không, không biết muốn đi về đâu.
Hơn nữa, quy tắc thời không ở đây giống như là hoàn toàn rối loạn, không chịu sự khống chế của hắn, hắn chỉ có thể phiêu bạt ở đó, căn bản không thể lựa chọn.
Không chỉ là Tần Vấn Thiên tiến vào trong vùng loạn lưu thời không này, người phia sau cũng tiến vào theo, cùng trôi nổi trong thời không. Thần Tuyệt lộ, chẳng lẽ người xông vào trong thiên quật rồi biến mất trước kia là lạc trong thời không rối loạn này, không biết đi về đâu sao?
Thời không bất quy tắc này, bọn họ có thể trở về hay không?
Cho dù đều là nhân vật thiên thần, tâm trí vô cùng cứng cỏi, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút sợ hãi đối với lực lượng mà mình không biết, sợ hãi đối với vận mệnh mà mình không thể nắm chắc.
Chỉ thấy lúc này, bọn họ nhìn thấy vật hữu hình, không gian không hề hoang vu mà là xuất hiện một hành lang dài, đan xen khắp nơi, vô số hành lang, không ai biết những hành lang đó là thông đến đâu.
Lúc này Tần Vấn Thiên nhíu mày, hắn cảm giác người nhỏ tinh thần lại đang động, tựa hồ tỏa ra quang huy nhàn nhạt, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút quỷ dị, người nhỏ tinh thần lúc bước vào thiên quật đã từng động một lần, đây đã là lần thứ hai có phản ứng, loại tình huống này trước kia là chưa bao giờ có.
Giống như đi rất lâu, trong hành lang dài không ngờ xuất hiện đạo nhân ảnh đạo nhân ảnh, người này chính là một lão già, nhưng mà hai mắt sáng ngời hữu thần, cực kỳ rực rỡ, chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên lúc này vẫn đang bỏ chạy, căn bản không rảnh để dừng lại, thân hình lướt qua, nhưng người phía sau đi tới thì lại có người hỏi:
- Các hạ là ai?
Lão nhân chăm chú nhìn những thân ảnh vừa tới này. Mở miệng hỏi:
- Các ngươi từ đâu tới đây?
- Thiên quật.
Tần Chính nói.
- Thiên quật thiên quật, tội gì phải vậy.
Lão già thở dài một tiếng, lập tức cất bước mà ra.
- Lão tiên sinh vẫn chưa báo tục danh, chẳng lẽ cũng từ thái cổ thái cổ Tiên Vực đến?
Có người hỏi.
- Lão phu là Cửu Thanh.
Lão già thản nhiên mở miệng, sau đó thân ảnh dần dần biến mất, nghe thấy tục danh của hắn, có một số thiên thần thần sắc đột nhiên biến đổi, lộ vẻ chấn động.
- Cửu Thanh đạo nhân.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, một nhân vật thiên thần cường đại cực kỳ cổ xưa, trong sách cổ có ghi chép về lão, năm đó từng quát tháo thái cổ, độc lai độc vãng, đi khắp thái cổ bát vực, chưa từng chiến bại, không biết đáng sợ cỡ nào, thế nhân đều cho rằng lão đã vẫn lạc, nhưng mà lại bị nhốt ở Thần Tuyệt lộ cuối thiên quật.
Tần Vấn Thiên tùy ý qua lại trong hành lang dài, hắn nhìn thấy người thứ hai, người này vô cùng tiêu sái, tóc dài đầy đầu, hắn ngồi trên hành lang dài, đang thổi sáo, có âm thanh du dương từ trong sáo bay ra, rất dễ nghe.
- Thân ảnh đẹp quá.
Tần Vấn Thiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác, cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Người đó nhìn thấy Tần Vấn Thiên đến, thì ngừng thổi, ánh mắt anh tuấn chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một đạo quang mang khác thường.
Tần Vấn Thiên đi qua hắn thì thấy người đó đột nhiên hô:
- Tần Viễn Phong là gì của ngươi?
Thân thể Tần Vấn Thiên đột nhiên run lên, ngừng bước, hắn quay đầu lại, nhìn về phía thân ảnh anh tuấn đó, trong lòng có chút khiếp sợ.
- Ngươi biết cha ta?
Tần Vấn Thiên nói.
- Thì ra là con của Viễn Phong.
Người đó cười cười, ánh mắt hiện ra mấy phần ôn hòa, có điều đúng lúc này, đám người của Tần Đãng Thiên đuổi tới, chỉ thấy Tần Đãng Thiên bước lên, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Cho dù ngươi đi tới chân trời góc biển thì cũng không thoát được đâu.
Thần Tuyệt lộ chính là cuối trời, từ trên ý nghĩa nào đó mà nói bọn họ đích xác đã đi tới chân trời.
- Ngươi thì là ai?
Thân ảnh anh tuấn nhìn về phía Tần Đãng Thiên hỏi.
- Ngươi là ai? Vì sao quen Tần Viễn Phong, phản nghịch của Tần tộc ta.
Tần Đãng Thiên nghe thấy cuộc đối thoại lúc trước của hắn và Tần Vấn Thiên thì hỏi.
Vợ chồng Tần Chính cũng tới, nhìn về phía thân ảnh anh tuấn đó, phụ tử Tần Đãng Thiên đều từ trên người đối phương cảm giác được một tia quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
- Khúc Ma.
Thân ảnh Anh tuấn thản nhiên nói. Hắn vừa dứt lời, đồng tử của phụ tử Tần Chính co rút lại, tất cả đều dừng ở đó.
Khúc Ma, hai chữ này đối với phụ tử Tần Chính mà nói thì có ý nghĩa phi phàm.
Bởi vì, đệ nhất mỹ nhân Thiên Vực thần nữ Nghê Thường mà Tần Đãng Thiên sắp cưới là con gái của hắn!
Nguồn: Truyện YY
Cuối thiên quật cổ lộ có một tấm bia đá khắc chữ - Thần Tuyệt lộ
Phía trước, vũ trụ bát ngát, ảm đạm không sao, lại có những xác ướp cổ trôi lơ lửng, sớm đã vẫn lạc không biết bao nhiêu năm tháng, phiêu đãng trong vũ trụ mênh mông, nơi đó không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào, nơi đó là nơi thần tuyệt mệnh.
Thần tuyệt, cho dù là thần bước vào trong đó cũng vẫn phải chết, đó là tuyệt lộ chân chính.
Nhưng Tần Vấn Thiên lúc này bản thân hắn đang gặp phải tuyệt lộ, nếu phải lựa chọn giữa tử vong và bị Tần tộc bắt, hắn thà lựa chọn cái chết, bị Tần tộc bắt chỉ sợ còn đau khổ hơn là tử vong.
Huống hồ Thần Tuyệt lộ có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ.
Bởi vậy khi Tần Vấn Thiên tới đây, khi nhìn thấy tấm bia đá đó thì không chút do dự bước ra, đi tới cuối cổ lộ, bước vào trong vũ trụ cô độc đầy áp lực và không có lấy một tia khí tức sinh mệnh, giống như thời hoang cổ đó, phía sau bị các chư thiên đuổi giết, hắn không có lựa chọn nào khác.
Phía sau, từng đạo thân ảnh của cường giả thiên thần Tần tộc lao tới, Tần Đãng Thiên cũng tới, nhìn phía trước, bọn họ thần sắc lạnh lùng, có chút do dự không biết có nên tiếp tục tiến tới hay không?
Thần Tuyệt lộ, xác ướp cổ bồng bềnh trong vũ trụ, khí tức áp lực trầm trọng, không gian bao la cô độc, đều khiến cho bọn họ ngửi ra được cảm giác nguy hiểm.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên lại đang đi đến không gian áp lực hoang cổ đó. Hiện giờ có nên tiếp tục truy bắt hay không?
Thậm chí ngay cả Tần Chính cũng bỏ qua đối chiến với Lạc Thần Xuyên mà đi tới bên này, hắn mà nói, Tần Vấn Thiên so với Lạc Thần Xuyên thì trọng yếu hơn. Mặc dù có chút ân oán với Lạc Thần thị, nhưng Tần tộc trước giờ luôn là người thắng, Lạc Thần thị căn bản không thể lay động được Tần tộc của bọn họ. Bởi vậy đối với Lạc Thần Xuyên, hắn cũng không có sát tâm quá mạnh mẽ, căn bản là không quan trọng.
- Thằng nhãi độc thật.
Rất nhiều thiên thần nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi về phía Thần Tuyệt lộ thì thầm nghĩ trong lòng, thà vào Thần Tuyệt lộ chứ không để Tần tộc bắt được.
- Ngươi chạy đi đâu.
Chỉ thấy Tần Đãng Thiên mở miệng nói, lập tức hắn bước ra, không ngờ cũng bước vào cuối cửu thiên, hướng tới nơi hoang vu cô tịch ấy.
- Đãng nhi.
Vợ của Tần Chính hô to, mắt đẹp của nàng ta đột nhiên cứng lại, nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, trong lòng khẩn trương, cho dù là cường đại như nàng ta, đối với những những gì mà mình không biết thì trong lòng vẫn kính sợ. Đó dù sao cũng là Thần Tuyệt lộ, ở cuối thiên quật có xác ướp cổ của thiên thần bồng bềnh ở đó, ai có thể đảm bảo sẽ bình yên vô sự trở về?
Nhưng Tần Đãng Thiên lại không chút do dự bước ra, hắn không ngờ bị Tần Vấn Thiên khiến cho bị thương, đây quả thực là không thể tin nổi. Hắn đang chiến đấu với Tần Vấn Thiên, sao có thể để Tần Vấn Thiên đào tẩu? Cho dù là trốn vào Thần Tuyệt lộ cũng không được, hắn muốn người sống, hắn là thiên tuyển chi tử, hắn có sự kiêu ngạo của mình. Bởi vậy hắn không chút do dự đi vào Thần Tuyệt lộ.
- Đuổi theo.
Vợ của Tần Chính thốt lên, con trai của nàng ta đi vào nơi thần tuyệt, cuối thiên quật, đương nhiên phải đuổi theo. Bản thân nàng ta cũng bước vào vũ trụ cô tịch áp lực đó. Ánh mắt Tần Chính cứng lại, cũng bước ra đi theo, không chỉ là vì truy kích, trong lòng hắn cũng có dã tâm muốn thăm dò nơi cuối cổ lộ.
Thần sắc của Lạc Thần Xuyên cực kỳ khó coi, nhìn thấy bọn Tần Chính, lão cũng đi theo.
- Điên cả rồi à?
Phía sau, Càn Khôn giáo chủ nhìn những cường giả bước vào cuối cổ lộ, nơi thần tuyệt, nếu như chư thần vẫn lạc trong đó không thể bước ra thì sao?
- Ngươi chẳng lẽ không muốn thấy bí mật lớn nhất của thiên quật này hay sao?
Cửu Thiên Huyền Nữ thản nhiên nói, nàng ta như là tiên nữ của cửu thiên, thánh khiết vô song, áo trắng váy dài, nàng ta đứng trên hư không khiến thiên thần cũng phải đắm chìm.
- Cũng là ngươi hiểu ta.
Càn Khôn giáo chủ cười nói, sau đó hô về phía sau hắn:
- Ta nếu không ra được thì Lâm Tiêu sau này sẽ là người kế thừa ta.
Thanh âm này chấn động thiên địa, truyền tới nơi cực xa, vừa dứt lời, hắn bước ra, tiến về phía trước. Điên, có ai mà không điên?
Đương nhiên, hắn không phải để đuổi bắt ai. Mà là thuần túy tò mò đối với bí mật của thiên quật, tu hành đến cảnh giới của hắn, cơ hồ đã đứng trên đỉnh phong của thái cổ, chỉ có rất ít người có thể ở trên hắn. Nhưng hiện giờ muốn tiến thêm một bước thì cực kỳ khó khăn, hắn biết trong thái cổ có mấy tồn tại không biết tên, sớm đã thành người đại khủng bố, hắn sao không muốn đặt chân được vào cảnh giới như vậy.
Thiên quật, nối với Cửu Thiên Tinh Hà, cuối thiên quật được xưng là Thần Tuyệt lộ, hắn sao không tò mò cho được.
Cửu Thiên Huyền Nữ cười cười, thân ảnh phiêu nhiên như cửu thiên cũng đi theo, tiến về phía cuối thiên quật.
- Ngay cả Cửu Thiên Huyền Nữ cũng vào đó sao?
Rất nhiều người trong lòng cảm thán, đệ nhất tiên nữ của cửu thiên hồng trần, mỹ nhân tuyệt thế, nhân vật phong hoa tuyệt thế, nàng ta cũng bất chấp tất cả bước vào Thần Tuyệt lộ, bọn họ thân là nam nhi, đường đường là thiên thần, có gì mà không dám?
Thế là, không ngừng có cường giả tiến vào. Chỉ sợ thiên quật từ xưa đến nay chưa bao giờ có nhiều cường giả như vậy đồng thời bước vào Thần Tuyệt lộ.
Người trong thiên quật chấn động, nếu như bọn họ phát sinh bất trắc, toàn bộ thái cổ Tiên Vực chỉ sợ sẽ phải rung chuyển.
Vào một khắc Tần Vấn Thiên đi vào Thần Tuyệt lộ liền cảm thấy được sự đáng sợ của nơi này. Nơi này không có tinh thần chi lực, giống như bất kỳ cường giả nào cũng không thể mượn lực ở đây, nơi này chỉ có cô tịch và hoang vu.
Những xác ướp cổ đó nhìn thì như ở ngay trước mắt, nhưng lại giống như ở nơi rất xa, không thể với tới. Hắn nhìn thấy phía sau có người đuổi tới, liền tiếp tục tiến về phía trước. Một cỗ lực lượng vô hình lưu động trong vũ trụ hoang vu cô tịch, Tần Vấn Thiên khi đi vào trong đó, thân thể không ngờ trực tiếp biến mất không thấy đâu, người ở phía sau ai nấy cũng bị cuốn vào, đồng loạt biến mất trong cái nhìn trông ngóng của mọi người trên thiên quật cổ lộ.
- Người đâu rồi?
Cường giả trên thiên quật cổ lộ ánh mắt dừng ở đó, bọn họ chính mắt thấy từng đạo thân ảnh biến mất, cứ vật triệt để biến mất ở trước mắt, bất kể là tầm nhìn hay là Thần niệm đều không thể bắt giữ được thân ảnh của bọn họ, một tia khí tức cũng không tồn tại.
Tần Vấn Thiên đương nhiên cảm giác được cỗ lực lượng lưu động này. Hơn nữa hắn vô cùng mẫn cảm đối với loại lực lượng này, bởi vì, hắn từng lĩnh ngộ loại lực lượng này, đó là thời không.
Hắn lúc này không ngờ xuyên qua trong thời không, không biết muốn đi về đâu.
Hơn nữa, quy tắc thời không ở đây giống như là hoàn toàn rối loạn, không chịu sự khống chế của hắn, hắn chỉ có thể phiêu bạt ở đó, căn bản không thể lựa chọn.
Không chỉ là Tần Vấn Thiên tiến vào trong vùng loạn lưu thời không này, người phia sau cũng tiến vào theo, cùng trôi nổi trong thời không. Thần Tuyệt lộ, chẳng lẽ người xông vào trong thiên quật rồi biến mất trước kia là lạc trong thời không rối loạn này, không biết đi về đâu sao?
Thời không bất quy tắc này, bọn họ có thể trở về hay không?
Cho dù đều là nhân vật thiên thần, tâm trí vô cùng cứng cỏi, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút sợ hãi đối với lực lượng mà mình không biết, sợ hãi đối với vận mệnh mà mình không thể nắm chắc.
Chỉ thấy lúc này, bọn họ nhìn thấy vật hữu hình, không gian không hề hoang vu mà là xuất hiện một hành lang dài, đan xen khắp nơi, vô số hành lang, không ai biết những hành lang đó là thông đến đâu.
Lúc này Tần Vấn Thiên nhíu mày, hắn cảm giác người nhỏ tinh thần lại đang động, tựa hồ tỏa ra quang huy nhàn nhạt, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút quỷ dị, người nhỏ tinh thần lúc bước vào thiên quật đã từng động một lần, đây đã là lần thứ hai có phản ứng, loại tình huống này trước kia là chưa bao giờ có.
Giống như đi rất lâu, trong hành lang dài không ngờ xuất hiện đạo nhân ảnh đạo nhân ảnh, người này chính là một lão già, nhưng mà hai mắt sáng ngời hữu thần, cực kỳ rực rỡ, chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên lúc này vẫn đang bỏ chạy, căn bản không rảnh để dừng lại, thân hình lướt qua, nhưng người phía sau đi tới thì lại có người hỏi:
- Các hạ là ai?
Lão nhân chăm chú nhìn những thân ảnh vừa tới này. Mở miệng hỏi:
- Các ngươi từ đâu tới đây?
- Thiên quật.
Tần Chính nói.
- Thiên quật thiên quật, tội gì phải vậy.
Lão già thở dài một tiếng, lập tức cất bước mà ra.
- Lão tiên sinh vẫn chưa báo tục danh, chẳng lẽ cũng từ thái cổ thái cổ Tiên Vực đến?
Có người hỏi.
- Lão phu là Cửu Thanh.
Lão già thản nhiên mở miệng, sau đó thân ảnh dần dần biến mất, nghe thấy tục danh của hắn, có một số thiên thần thần sắc đột nhiên biến đổi, lộ vẻ chấn động.
- Cửu Thanh đạo nhân.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, một nhân vật thiên thần cường đại cực kỳ cổ xưa, trong sách cổ có ghi chép về lão, năm đó từng quát tháo thái cổ, độc lai độc vãng, đi khắp thái cổ bát vực, chưa từng chiến bại, không biết đáng sợ cỡ nào, thế nhân đều cho rằng lão đã vẫn lạc, nhưng mà lại bị nhốt ở Thần Tuyệt lộ cuối thiên quật.
Tần Vấn Thiên tùy ý qua lại trong hành lang dài, hắn nhìn thấy người thứ hai, người này vô cùng tiêu sái, tóc dài đầy đầu, hắn ngồi trên hành lang dài, đang thổi sáo, có âm thanh du dương từ trong sáo bay ra, rất dễ nghe.
- Thân ảnh đẹp quá.
Tần Vấn Thiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác, cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Người đó nhìn thấy Tần Vấn Thiên đến, thì ngừng thổi, ánh mắt anh tuấn chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một đạo quang mang khác thường.
Tần Vấn Thiên đi qua hắn thì thấy người đó đột nhiên hô:
- Tần Viễn Phong là gì của ngươi?
Thân thể Tần Vấn Thiên đột nhiên run lên, ngừng bước, hắn quay đầu lại, nhìn về phía thân ảnh anh tuấn đó, trong lòng có chút khiếp sợ.
- Ngươi biết cha ta?
Tần Vấn Thiên nói.
- Thì ra là con của Viễn Phong.
Người đó cười cười, ánh mắt hiện ra mấy phần ôn hòa, có điều đúng lúc này, đám người của Tần Đãng Thiên đuổi tới, chỉ thấy Tần Đãng Thiên bước lên, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Cho dù ngươi đi tới chân trời góc biển thì cũng không thoát được đâu.
Thần Tuyệt lộ chính là cuối trời, từ trên ý nghĩa nào đó mà nói bọn họ đích xác đã đi tới chân trời.
- Ngươi thì là ai?
Thân ảnh anh tuấn nhìn về phía Tần Đãng Thiên hỏi.
- Ngươi là ai? Vì sao quen Tần Viễn Phong, phản nghịch của Tần tộc ta.
Tần Đãng Thiên nghe thấy cuộc đối thoại lúc trước của hắn và Tần Vấn Thiên thì hỏi.
Vợ chồng Tần Chính cũng tới, nhìn về phía thân ảnh anh tuấn đó, phụ tử Tần Đãng Thiên đều từ trên người đối phương cảm giác được một tia quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
- Khúc Ma.
Thân ảnh Anh tuấn thản nhiên nói. Hắn vừa dứt lời, đồng tử của phụ tử Tần Chính co rút lại, tất cả đều dừng ở đó.
Khúc Ma, hai chữ này đối với phụ tử Tần Chính mà nói thì có ý nghĩa phi phàm.
Bởi vì, đệ nhất mỹ nhân Thiên Vực thần nữ Nghê Thường mà Tần Đãng Thiên sắp cưới là con gái của hắn!
Bình luận facebook