Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2129: Nhân quả
Tần Thiên Thần Tông hoàn toàn không vì có việc tăng nhân thế giới Tây Phương tới bái kiến mà có gì thay đổi, bọn họ vẫn cứ tiếp tục sống cuộc sống của mình như trước đây, tinh lực chủ yếu dồn vào tu hành, nâng cao bản thân.
Thời gian vài tháng trôi qua, Phàm Diệp quấn lấy Huyền Tâm, nói:
- Mẹ, con muốn đi ra ngoài chơi.
- Con đi đi.
Huyền Tâm nói.
- Con muốn nói là bên ngoài Thần Tông.
Phàm Diệp nói nhỏ:
- Từ nhỏ tới lớn, con toàn ở trong Thần Tông, không phải ở trong Thiên Quật, thì là ở Thần Tông, con nghe nói, Thần Tông và Thiên Quật đều ở trong Thiên Nhai Hải Vực, ngoài Hải Vực vô biên có thành Thiên Nhai, đó là một tòa thành của Thiên Vực, Thiên Vực rộng lớn vô biên, hơn nữa Thái Cổ Tiên Vực còn có bát vực, cả thế giới có ba mươi ba Tiên Vực, thế giới to lớn như thế, con chưa từng đi ra ngoài coi.
- Nha đầu nhà ngươi, thật không biết trời cao đất dày là gì, năm đó ta và phụ thân con sinh sống ở thế giới Lạp Tử, cả thế giới chẳng qua chỉ giống như một góc của Thần Tông, lúc đó, thậm chí còn không dám hy vọng xa vời có thể bước ra khỏi thế giới lạp Tử, còn về Thiên Quật, càng là nơi mà rất nhiều người có nằm mơ cũng muốn tới, con thì hay rồi, từ nhỏ lớn lên ở trong môi trường này, ngược lại lại muốn ra ngoài.
Huyền Tâm cảm thán, nếu như không có Tần Vấn Thiên, nàng à Phàm Lạc có thể sẽ ở cả đời trong thế giới Lạp Tử, làm gì biết được phong cảnh bên ngoài.
- Mẹ, mẹ cũng biết là không giống nhau mà, chính bởi vì chưa từng nhìn thấy, nên mới tò mò, mặc dù Thần Tông rất lớn, Thiên Quật cũng là thế giới bao la, nhưng người ở đây đều là người thân, bằng hữu, thuộc hạ của cha nuôi, con chưa từng gặp người ngoài, lại càng không biết phong cảnh ở những nơi khác trên thế giới thế nào, cũng rất ít khi giao lưu với người lạ, mẹ xem mấy thủ đoạn nho nhỏ của đám lừa trọc phật môn đó, có thể khiến con phải kinh ngạc, con đương nhiên muốn đi ra ngoài xem thử rồi.
Giọng nói của Phàm Diệp lém lỉnh, toát ra nét ngây thơ của người thiếu nữ.
Huyền Tâm á khẩu không biết trả lời sao, tài năng ăn nói của cô con gái nàng quá tốt, có điều dường như cũng có chút đạo lý, chưa từng thấy, nên mới muốn đi xem thử.
- Đến người bình thường con còn không biết họ sinh hoạt ra sao, có đôi khi, con cũng muốn xem người phàm ở thế gian là thế nào, hay là, mọi người đưa con ra ngoài, con đi ra ngoài một mình rèn luyện một phen.
Phàm Diệp lại nói.
- Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.
Huyền Tâm khuyên, con gái của mình đương nhiên nàng không yên tâm, cho dù kỳ thật Phàm Diệp không còn nhỏ nữa, vẫn là đứa trẻ trong mắt nàng.
- Cha nuôi và phụ mẫu đều đi tới ngày hôm nay như vậy sao, nhất là cha nuôi, mọi người có kể cho con nghe những chuyện về cha nuôi, từng bước từng trưởng thành, lẽ nào muốn con cứ sống trong vòng tay che chở của mọi người sao.
Phàm Diệp bĩu bĩu môi:
- Mẹ, mẹ không đồng ý thì con đi tìm cha nuôi.
Huyền Tâm trừng mắt nhìn Phàm Diệp:
- Nha đầu, trên người cha nuôi con gánh vác vận mệnh của cả Thần Tông, con đừng có chuyện gì cũng đi quấy rầy cha nuôi con, đừng có không hiểu chuyện như thế.
- Ừm.
Phàm Diệp có chút hụt hẫng, nói:
- Vậy con đi tìm Tiểu Hỗn Đản, kêu hắn đưa con ra ngoài chơi.
Nói rồi, nàng cười rồi rời di, sau đó lấy là một truyền tấn thủy tinh, nói:
- Tiểu Hỗn Đản, bổn tiểu thư muốn gặp ngươi.
Trong Thiên Quật, Tiểu Hỗn Đản lơ đãng lười biếng nghe thấy truyền âm thì chớp chớp mắt, nói:
- Tiểu nha đầu nhóc con kia, kêu ta thúc thúc.
- Không có cửa đâu, ngươi có tới chơi cùng ta không.
Phàm Diệp nói.
- Ngươi không kêu thúc thúc, vậy thì tắm một cái rồi ngủ thôi.
Tiểu Hỗn Đản lười biếng nói.
- Được, Hỗn Đản thúc thúc, mau tới đưa ta ra ngoài chơi.
Phàm Diệp cười hi hi nói, Tiểu Hỗn Đản trừng mắt, lại nói:
- Tiểu nha đầu lại ngứa ngáy rồi, ngươi đợi đó.
Không lâu sau, Tiểu Hỗn Đản tìm thấy Phàm Diệp, lắc lắc cơ thể trắng như tuyết đi tới, trừng mắt nhìn Phàm Diệp, nói:
- Nha đầu, có việc gì muốn cầu với Yêu Thần thúc thúc?
- Xùy, nếu không phải vì mẹ ta kêu ta đừng đi làm phiền cha nuôi, ta sẽ không thèm tìm ngươi đâu, ngươi mập như thế này, không biết có đưa nổi ta đi không nữa.
Phàm Diệp lộ ra ánh mắt khinh thường.
- Có mập được như cha ngươi sao?
Tiểu Hỗn Đản liếc xé, Phàm Lạc Mập tử, suốt giờ luôn rất mập.
- Hai người không khác nhau lắm.
Phàm Diệp nhảy lên ngồi cưỡi trên lưng Tiểu Hỗn Đản:
- Đi thôi, chúng ta xuất phát thôi.
Tiểu Hỗn Đản để lộ ánh mắt khi dễ, sau đó cơ thể mềm ra ườn trên mặt đất, nằm xuống:
- Ngươi tự mình xem làm thế nào đi.
Tuy rằng hai người thường xuyên đấu võ mồm, cũng đã thành thói quen, tuy rằng Tiểu Hỗn Đản là yêu thú, nhưng tính cách thì không khác gì một đứa trẻ, bởi vì Tần Vấn Thiên chiều chuộng, Phàm Diệp thường xuyên chơi đùa với Tiểu Hỗn Đản bên cạnh Tần Vấn Thiên, hai người tuyệt đối là trời sinh một đôi
- Hỗn Đản thúc thúc, lúc nhỏ ta thường cưỡi lên lưng ngươi chơi mà, nhưng ngươi đều không mang ta ra ngoài chơi, ngươi có thể đưa ta đi ra thế giới bên ngoài xem một lần không.
Phàm Diệp nói rất đáng thương, Tiểu Hỗn Đản rùng mình sởn da gà, cô nhóc này thay đổi nhanh thật đấy, thật khiến bảo bảo này trong phút chốc mềm lòng.
- Được, bổn Yêu Thần đưa ngươi ra ngoài đi lòng vòng, ngồi cho vững.
Cơ thể Tiểu Hôn Đản biến hóa, trong nháy mắt hóa thân thành một Kim Sí Đại Bằng cực lớn, cánh chim lóe lên, trong chớp mắt bay lượn trên bầu trời, nhanh tới độ không ngờ nổi, chỉ trong thời gian một vài hơi thở, đã ra khỏi Thần Tông, trước mặt là biển mênh mông mịt mờ vô tận.
- Oa…
Phàm Diệp ngồi trên lưng Tiểu Hôn Đản, đôi mắt xinh đẹp thuần khiết không tỳ vết toát lên mong mỏi ước ao.
- Cuối cùng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi.
Đôi đồng tử hồn nhiên của Phàm Diệp lộ ra vẻ vui mừng hớn hở.
Tiểu Hỗn Đản truyền âm nói với bọn Tần Vấn Thiên một tiếng, Tần Vấn Thiên cũng không hề lo lắng, với thực lực hiện nay của Tiểu Hỗn Đản, ở bên ngoài chắc chắn không gặp phải vấn đề gì, tới nay, cho dù là Thiên Thần đỉnh cấp của một thế lực lớn mạnh, cũng chưa chắc có thể giữ nổi nó.
Phàm Lạc và Huyền Tâm cũng rất yên tâm về Tiểu Hỗn Đản, tên đó cũng rất sủng ái Phàm Diệp, luôn luôn bên cạnh lớn lên bên Phàm Diệp.
Âu Dương Cầm Tâm sau khi biết chuyện thì cũng nói với Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình rằng muốn ra bên ngoài đi lại một chút, có điều tính của nàng nho nhã điềm đạm hơn, không nhất định đòi hỏi, Âu Dương Cuồng Sinh nói có cơ hội sẽ đưa nàng đi, nàng cũng không nói nhiều nữa.
Mấy tháng sau, trong một toà thành cổ tại Thiên Vực, một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp ngồi trên một yêu thú mập béo trắng như tuyết, đi trên đường, đôi mắt hồn nhiên toát ra kẻ kinh ngạc hiếu kỳ, người ở đây tu vi không cao, rất nhiều đều chỉ là tiên nhân mà thôi, nên biết bản thân Phàm Diệp vốn dĩ là tiên, cảm thụ được không khí náo nhiệt trên đường, đôi mắt Phàm Diệp tràn ngập ánh sáng hưng phần, mấy tháng vừa rồi sống bên ngoài nàng rất hưởng thụ, thế giới bên ngoài, thật sự rất đỗi bình thường, gặp rất nhiều người, rất nhiều việc, tất cả mọi thứ, trong Thiên Quật đều không có, Thiên Quật giống một đại gia đình hơn.
- Bà cô, chúng ta có lẽ nên trở về rồi, đã ra ngoài lâu lắm rồi, hơn nữa, cũng sắp đi ra ngoài địa bàn Thiên Vực rồi.
Tiểu Hỗn Đản nói tiếng người, buồn bực làu bàu.
- Hỗn Đản thúc thúc, ta vừa mới ra ngoài được có mấy tháng, ngươi gấp rút gì chứ, ngươi xem, nữ tử xinh đẹp phía trước, dáng hình chẳng phải cực đẹp sao.
- Ở đâu?
Đôi mắt Tiểu Hỗn Đản phát sáng, nhìn về trước, chỉ thấy một nữ tử xấu xí.
- Ha ha, yêu hám sắc.
Phàm Diệp cười nghịch ngợm, hai người tiếp tục đi về phía trước, bọn họ nhìn thấy rất nhiều người đổ dồn về một phía, dường như là một ngôi chùa cổ.
- Ở đó nhiều người quá, chúng ta đi xem thử.
Phàm Diệp nói.
- Miếu của lừa trọc, có gì hay mà xem
Tiểu Hỗn Đản làu bàu nói, hiện hắn đã là Yêu Thần, không tin mấy cái thứ bàng môn tả đạo, nhưng vẫn nghe theo lời của Phàm Diệp, đi về phía miếu cổ.
Trong miến cổ có rất nhiều người thành kính quỳ lạy, bên trong có rất nhiều tượng phật, từng pho từng pho Phật Đà cao cao tại thượng, tiếp nhận sự quỳ lạy thành kính.
Thần niệm của Tiểu Hỗn Đản càn quét xung quanh, nó mơ hồ cảm thấy ngôi miếu cổ này có gì đó không ổn, nhưng khi thần niệm giải phóng ra, lại dường như không có gì.
Phàm Diệp theo mọi người, đi tới dưới một ngôi tượng phật, ngẩng đầu nhìn tượng phật, lòng thầm nghi, vì sao người tu hành, đều sẽ thờ phụng những thứ này.
Chính vào lúc này, đôi mắt Tiểu Hỗn Đản lóe sáng, cảm giác không ổn đó càng lúc càng mạnh hơn, sau đó, những tượng phật ấy đều sáng lên ánh sáng sắc vàng kim rực rỡ, dường như đang hiển linh vậy.
- Phật thật hiển linh.
Người trong miến cổ quỳ lạy xuống, duy chỉ có Tiểu Hỗn Đản và Phàm Diệp là đứng, một pho tượng phật nói ra tiếng người, chất vấn:
- Tại sao các ngươi không quỳ lạy.
- Yêu nghiệt từ đâu tới.
Tiểu Hỗn Đản lạnh lùng lên tiếng.
- Tâm có tà linh.
Một âm thanh lại phát ra, sau đó một luống ánh sáng bao bọc lấy cơ thể của Phàm Diệp, trong phút chốc, tượng phật đó hóa thành tượng yêu ma, làn sương mù màu đen đáng sợ trực tiếp bao trùm lấy cơ thể Phàm Diệp vào bên trong.
“Ầm”, cơ thể Tiểu Hôn Đản hóa thành một tia chớp bắn ra, nhưng từng bức từng bức tượng phật hình như động đậy, đồng thời lao về phía nó, âm thanh cực lớn vang lên, những tượng phật đó nào có thể ngăn cản hắn, trực tiếp bị nghiền nát vơ vụn, miếu cổ bị nổ tung tức khắc.
Nhưng mà, đám sương đen đó lại cuônj lấy cơ thể của Phàm Diệp mà bay đi, nhanh đến độ không thể tưởng tượng nổi.
“Gào”, Tiểu Hỗn Đản khe gầm lên một tiếng, tốc độ của nó nhanh không tưởng, đuổi theo đám sương mù đen đó, nhưng ngay sau đó, đám sương đen dường như xuyên qua không gian, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
“Gào, gào, gào…”, thần niệm của Tiểu Hỗn Đản điên cuồng khuếch tán mở rộng, bao trùm nguyên cả toàn thành, cả tòa thành chìm trong một áp lực thần uy đáng sợ khủng khiếp, nhưng đám sương mù đen giống như không còn tồn tại, căn bản không thể tìm thấy, khiến cho Tiểu Hỗn Đản cuống quít đến phát điên, tại sao lại như thế, là kẻ nào lại có thể mang người đi ngay dưới mắt nó.
Lúc này, trong Thiên Quật, Tần Vấn Thiên đột nhiên mở mắt ra, một đạo hàn quang đáng sợ bắn ra, trong đầu hắn vang lên một tiếng kêu kinh hoàng, cha nuôi cứu con!
- Tiểu Diệp.
Tần Vấn Thiên truyền tin trở lại, nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.
- Tiểu Hỗn Đản, có việc gì?
Tần Vấn Thiên lại hỏi Tiểu Hỗn Đản.
- Tiểu nha đầu xảy ra chuyện rồi.
Tiếng của Tiểu Hỗn Đản rõ ràng có chút hoảng hốt, cơ thể nó đang điên cuồng bay lượn trên không của tòa cổ thành, đồng thời nói lại hết đầu đuôi sự việc với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lập tức ra khỏi Thiên Quật, sau đó đi ra khỏi Tần Thiên Thần Tông, đồng thời dặn dò người thân tạm thời vào trong Thiên Quật.
Hắn mơ hồ cảm thấy, sự việc không đơn giản tới vậy, Tiểu Hỗn Đản hắn có thực lực mạnh tới cỡ nào, không ngờ không tìm được người, đây có thể chỉ là một ngôi thần miếu đơn giản vậy thôi sao?
Đây có thể là nhắm vào hắn.
Thế giới phật môn, nơi đất lành, một vị cao tăng ngồi xếp bằng, dường như đang mở thiên nhãn, trong hư không màu vàng kim trước mặt xuất hiện từng hình ảnh từng hình ảnh, chính là những gì Phàm Diệp đã trải qua.
- Nhân Quả, xuất hiện rồi.
Tăng nhân chắp hai tay điềm đạm nói, sau đó đứng lên và đi khỏi.
Hôm đó, hắn tới Thiên Quật, truyền thụ thần thông phật môn cho Phàm Diệp, lúc đó, hắn đã gieo nhân lên người Phàm Diệp, đạo này, chỉ nhìn thì không thể phá được, bất kỳ ai cũng không thể thăm dò ra được.
Thời gian vài tháng trôi qua, Phàm Diệp quấn lấy Huyền Tâm, nói:
- Mẹ, con muốn đi ra ngoài chơi.
- Con đi đi.
Huyền Tâm nói.
- Con muốn nói là bên ngoài Thần Tông.
Phàm Diệp nói nhỏ:
- Từ nhỏ tới lớn, con toàn ở trong Thần Tông, không phải ở trong Thiên Quật, thì là ở Thần Tông, con nghe nói, Thần Tông và Thiên Quật đều ở trong Thiên Nhai Hải Vực, ngoài Hải Vực vô biên có thành Thiên Nhai, đó là một tòa thành của Thiên Vực, Thiên Vực rộng lớn vô biên, hơn nữa Thái Cổ Tiên Vực còn có bát vực, cả thế giới có ba mươi ba Tiên Vực, thế giới to lớn như thế, con chưa từng đi ra ngoài coi.
- Nha đầu nhà ngươi, thật không biết trời cao đất dày là gì, năm đó ta và phụ thân con sinh sống ở thế giới Lạp Tử, cả thế giới chẳng qua chỉ giống như một góc của Thần Tông, lúc đó, thậm chí còn không dám hy vọng xa vời có thể bước ra khỏi thế giới lạp Tử, còn về Thiên Quật, càng là nơi mà rất nhiều người có nằm mơ cũng muốn tới, con thì hay rồi, từ nhỏ lớn lên ở trong môi trường này, ngược lại lại muốn ra ngoài.
Huyền Tâm cảm thán, nếu như không có Tần Vấn Thiên, nàng à Phàm Lạc có thể sẽ ở cả đời trong thế giới Lạp Tử, làm gì biết được phong cảnh bên ngoài.
- Mẹ, mẹ cũng biết là không giống nhau mà, chính bởi vì chưa từng nhìn thấy, nên mới tò mò, mặc dù Thần Tông rất lớn, Thiên Quật cũng là thế giới bao la, nhưng người ở đây đều là người thân, bằng hữu, thuộc hạ của cha nuôi, con chưa từng gặp người ngoài, lại càng không biết phong cảnh ở những nơi khác trên thế giới thế nào, cũng rất ít khi giao lưu với người lạ, mẹ xem mấy thủ đoạn nho nhỏ của đám lừa trọc phật môn đó, có thể khiến con phải kinh ngạc, con đương nhiên muốn đi ra ngoài xem thử rồi.
Giọng nói của Phàm Diệp lém lỉnh, toát ra nét ngây thơ của người thiếu nữ.
Huyền Tâm á khẩu không biết trả lời sao, tài năng ăn nói của cô con gái nàng quá tốt, có điều dường như cũng có chút đạo lý, chưa từng thấy, nên mới muốn đi xem thử.
- Đến người bình thường con còn không biết họ sinh hoạt ra sao, có đôi khi, con cũng muốn xem người phàm ở thế gian là thế nào, hay là, mọi người đưa con ra ngoài, con đi ra ngoài một mình rèn luyện một phen.
Phàm Diệp lại nói.
- Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.
Huyền Tâm khuyên, con gái của mình đương nhiên nàng không yên tâm, cho dù kỳ thật Phàm Diệp không còn nhỏ nữa, vẫn là đứa trẻ trong mắt nàng.
- Cha nuôi và phụ mẫu đều đi tới ngày hôm nay như vậy sao, nhất là cha nuôi, mọi người có kể cho con nghe những chuyện về cha nuôi, từng bước từng trưởng thành, lẽ nào muốn con cứ sống trong vòng tay che chở của mọi người sao.
Phàm Diệp bĩu bĩu môi:
- Mẹ, mẹ không đồng ý thì con đi tìm cha nuôi.
Huyền Tâm trừng mắt nhìn Phàm Diệp:
- Nha đầu, trên người cha nuôi con gánh vác vận mệnh của cả Thần Tông, con đừng có chuyện gì cũng đi quấy rầy cha nuôi con, đừng có không hiểu chuyện như thế.
- Ừm.
Phàm Diệp có chút hụt hẫng, nói:
- Vậy con đi tìm Tiểu Hỗn Đản, kêu hắn đưa con ra ngoài chơi.
Nói rồi, nàng cười rồi rời di, sau đó lấy là một truyền tấn thủy tinh, nói:
- Tiểu Hỗn Đản, bổn tiểu thư muốn gặp ngươi.
Trong Thiên Quật, Tiểu Hỗn Đản lơ đãng lười biếng nghe thấy truyền âm thì chớp chớp mắt, nói:
- Tiểu nha đầu nhóc con kia, kêu ta thúc thúc.
- Không có cửa đâu, ngươi có tới chơi cùng ta không.
Phàm Diệp nói.
- Ngươi không kêu thúc thúc, vậy thì tắm một cái rồi ngủ thôi.
Tiểu Hỗn Đản lười biếng nói.
- Được, Hỗn Đản thúc thúc, mau tới đưa ta ra ngoài chơi.
Phàm Diệp cười hi hi nói, Tiểu Hỗn Đản trừng mắt, lại nói:
- Tiểu nha đầu lại ngứa ngáy rồi, ngươi đợi đó.
Không lâu sau, Tiểu Hỗn Đản tìm thấy Phàm Diệp, lắc lắc cơ thể trắng như tuyết đi tới, trừng mắt nhìn Phàm Diệp, nói:
- Nha đầu, có việc gì muốn cầu với Yêu Thần thúc thúc?
- Xùy, nếu không phải vì mẹ ta kêu ta đừng đi làm phiền cha nuôi, ta sẽ không thèm tìm ngươi đâu, ngươi mập như thế này, không biết có đưa nổi ta đi không nữa.
Phàm Diệp lộ ra ánh mắt khinh thường.
- Có mập được như cha ngươi sao?
Tiểu Hỗn Đản liếc xé, Phàm Lạc Mập tử, suốt giờ luôn rất mập.
- Hai người không khác nhau lắm.
Phàm Diệp nhảy lên ngồi cưỡi trên lưng Tiểu Hỗn Đản:
- Đi thôi, chúng ta xuất phát thôi.
Tiểu Hỗn Đản để lộ ánh mắt khi dễ, sau đó cơ thể mềm ra ườn trên mặt đất, nằm xuống:
- Ngươi tự mình xem làm thế nào đi.
Tuy rằng hai người thường xuyên đấu võ mồm, cũng đã thành thói quen, tuy rằng Tiểu Hỗn Đản là yêu thú, nhưng tính cách thì không khác gì một đứa trẻ, bởi vì Tần Vấn Thiên chiều chuộng, Phàm Diệp thường xuyên chơi đùa với Tiểu Hỗn Đản bên cạnh Tần Vấn Thiên, hai người tuyệt đối là trời sinh một đôi
- Hỗn Đản thúc thúc, lúc nhỏ ta thường cưỡi lên lưng ngươi chơi mà, nhưng ngươi đều không mang ta ra ngoài chơi, ngươi có thể đưa ta đi ra thế giới bên ngoài xem một lần không.
Phàm Diệp nói rất đáng thương, Tiểu Hỗn Đản rùng mình sởn da gà, cô nhóc này thay đổi nhanh thật đấy, thật khiến bảo bảo này trong phút chốc mềm lòng.
- Được, bổn Yêu Thần đưa ngươi ra ngoài đi lòng vòng, ngồi cho vững.
Cơ thể Tiểu Hôn Đản biến hóa, trong nháy mắt hóa thân thành một Kim Sí Đại Bằng cực lớn, cánh chim lóe lên, trong chớp mắt bay lượn trên bầu trời, nhanh tới độ không ngờ nổi, chỉ trong thời gian một vài hơi thở, đã ra khỏi Thần Tông, trước mặt là biển mênh mông mịt mờ vô tận.
- Oa…
Phàm Diệp ngồi trên lưng Tiểu Hôn Đản, đôi mắt xinh đẹp thuần khiết không tỳ vết toát lên mong mỏi ước ao.
- Cuối cùng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi.
Đôi đồng tử hồn nhiên của Phàm Diệp lộ ra vẻ vui mừng hớn hở.
Tiểu Hỗn Đản truyền âm nói với bọn Tần Vấn Thiên một tiếng, Tần Vấn Thiên cũng không hề lo lắng, với thực lực hiện nay của Tiểu Hỗn Đản, ở bên ngoài chắc chắn không gặp phải vấn đề gì, tới nay, cho dù là Thiên Thần đỉnh cấp của một thế lực lớn mạnh, cũng chưa chắc có thể giữ nổi nó.
Phàm Lạc và Huyền Tâm cũng rất yên tâm về Tiểu Hỗn Đản, tên đó cũng rất sủng ái Phàm Diệp, luôn luôn bên cạnh lớn lên bên Phàm Diệp.
Âu Dương Cầm Tâm sau khi biết chuyện thì cũng nói với Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình rằng muốn ra bên ngoài đi lại một chút, có điều tính của nàng nho nhã điềm đạm hơn, không nhất định đòi hỏi, Âu Dương Cuồng Sinh nói có cơ hội sẽ đưa nàng đi, nàng cũng không nói nhiều nữa.
Mấy tháng sau, trong một toà thành cổ tại Thiên Vực, một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp ngồi trên một yêu thú mập béo trắng như tuyết, đi trên đường, đôi mắt hồn nhiên toát ra kẻ kinh ngạc hiếu kỳ, người ở đây tu vi không cao, rất nhiều đều chỉ là tiên nhân mà thôi, nên biết bản thân Phàm Diệp vốn dĩ là tiên, cảm thụ được không khí náo nhiệt trên đường, đôi mắt Phàm Diệp tràn ngập ánh sáng hưng phần, mấy tháng vừa rồi sống bên ngoài nàng rất hưởng thụ, thế giới bên ngoài, thật sự rất đỗi bình thường, gặp rất nhiều người, rất nhiều việc, tất cả mọi thứ, trong Thiên Quật đều không có, Thiên Quật giống một đại gia đình hơn.
- Bà cô, chúng ta có lẽ nên trở về rồi, đã ra ngoài lâu lắm rồi, hơn nữa, cũng sắp đi ra ngoài địa bàn Thiên Vực rồi.
Tiểu Hỗn Đản nói tiếng người, buồn bực làu bàu.
- Hỗn Đản thúc thúc, ta vừa mới ra ngoài được có mấy tháng, ngươi gấp rút gì chứ, ngươi xem, nữ tử xinh đẹp phía trước, dáng hình chẳng phải cực đẹp sao.
- Ở đâu?
Đôi mắt Tiểu Hỗn Đản phát sáng, nhìn về trước, chỉ thấy một nữ tử xấu xí.
- Ha ha, yêu hám sắc.
Phàm Diệp cười nghịch ngợm, hai người tiếp tục đi về phía trước, bọn họ nhìn thấy rất nhiều người đổ dồn về một phía, dường như là một ngôi chùa cổ.
- Ở đó nhiều người quá, chúng ta đi xem thử.
Phàm Diệp nói.
- Miếu của lừa trọc, có gì hay mà xem
Tiểu Hỗn Đản làu bàu nói, hiện hắn đã là Yêu Thần, không tin mấy cái thứ bàng môn tả đạo, nhưng vẫn nghe theo lời của Phàm Diệp, đi về phía miếu cổ.
Trong miến cổ có rất nhiều người thành kính quỳ lạy, bên trong có rất nhiều tượng phật, từng pho từng pho Phật Đà cao cao tại thượng, tiếp nhận sự quỳ lạy thành kính.
Thần niệm của Tiểu Hỗn Đản càn quét xung quanh, nó mơ hồ cảm thấy ngôi miếu cổ này có gì đó không ổn, nhưng khi thần niệm giải phóng ra, lại dường như không có gì.
Phàm Diệp theo mọi người, đi tới dưới một ngôi tượng phật, ngẩng đầu nhìn tượng phật, lòng thầm nghi, vì sao người tu hành, đều sẽ thờ phụng những thứ này.
Chính vào lúc này, đôi mắt Tiểu Hỗn Đản lóe sáng, cảm giác không ổn đó càng lúc càng mạnh hơn, sau đó, những tượng phật ấy đều sáng lên ánh sáng sắc vàng kim rực rỡ, dường như đang hiển linh vậy.
- Phật thật hiển linh.
Người trong miến cổ quỳ lạy xuống, duy chỉ có Tiểu Hỗn Đản và Phàm Diệp là đứng, một pho tượng phật nói ra tiếng người, chất vấn:
- Tại sao các ngươi không quỳ lạy.
- Yêu nghiệt từ đâu tới.
Tiểu Hỗn Đản lạnh lùng lên tiếng.
- Tâm có tà linh.
Một âm thanh lại phát ra, sau đó một luống ánh sáng bao bọc lấy cơ thể của Phàm Diệp, trong phút chốc, tượng phật đó hóa thành tượng yêu ma, làn sương mù màu đen đáng sợ trực tiếp bao trùm lấy cơ thể Phàm Diệp vào bên trong.
“Ầm”, cơ thể Tiểu Hôn Đản hóa thành một tia chớp bắn ra, nhưng từng bức từng bức tượng phật hình như động đậy, đồng thời lao về phía nó, âm thanh cực lớn vang lên, những tượng phật đó nào có thể ngăn cản hắn, trực tiếp bị nghiền nát vơ vụn, miếu cổ bị nổ tung tức khắc.
Nhưng mà, đám sương đen đó lại cuônj lấy cơ thể của Phàm Diệp mà bay đi, nhanh đến độ không thể tưởng tượng nổi.
“Gào”, Tiểu Hỗn Đản khe gầm lên một tiếng, tốc độ của nó nhanh không tưởng, đuổi theo đám sương mù đen đó, nhưng ngay sau đó, đám sương đen dường như xuyên qua không gian, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
“Gào, gào, gào…”, thần niệm của Tiểu Hỗn Đản điên cuồng khuếch tán mở rộng, bao trùm nguyên cả toàn thành, cả tòa thành chìm trong một áp lực thần uy đáng sợ khủng khiếp, nhưng đám sương mù đen giống như không còn tồn tại, căn bản không thể tìm thấy, khiến cho Tiểu Hỗn Đản cuống quít đến phát điên, tại sao lại như thế, là kẻ nào lại có thể mang người đi ngay dưới mắt nó.
Lúc này, trong Thiên Quật, Tần Vấn Thiên đột nhiên mở mắt ra, một đạo hàn quang đáng sợ bắn ra, trong đầu hắn vang lên một tiếng kêu kinh hoàng, cha nuôi cứu con!
- Tiểu Diệp.
Tần Vấn Thiên truyền tin trở lại, nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.
- Tiểu Hỗn Đản, có việc gì?
Tần Vấn Thiên lại hỏi Tiểu Hỗn Đản.
- Tiểu nha đầu xảy ra chuyện rồi.
Tiếng của Tiểu Hỗn Đản rõ ràng có chút hoảng hốt, cơ thể nó đang điên cuồng bay lượn trên không của tòa cổ thành, đồng thời nói lại hết đầu đuôi sự việc với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lập tức ra khỏi Thiên Quật, sau đó đi ra khỏi Tần Thiên Thần Tông, đồng thời dặn dò người thân tạm thời vào trong Thiên Quật.
Hắn mơ hồ cảm thấy, sự việc không đơn giản tới vậy, Tiểu Hỗn Đản hắn có thực lực mạnh tới cỡ nào, không ngờ không tìm được người, đây có thể chỉ là một ngôi thần miếu đơn giản vậy thôi sao?
Đây có thể là nhắm vào hắn.
Thế giới phật môn, nơi đất lành, một vị cao tăng ngồi xếp bằng, dường như đang mở thiên nhãn, trong hư không màu vàng kim trước mặt xuất hiện từng hình ảnh từng hình ảnh, chính là những gì Phàm Diệp đã trải qua.
- Nhân Quả, xuất hiện rồi.
Tăng nhân chắp hai tay điềm đạm nói, sau đó đứng lên và đi khỏi.
Hôm đó, hắn tới Thiên Quật, truyền thụ thần thông phật môn cho Phàm Diệp, lúc đó, hắn đã gieo nhân lên người Phàm Diệp, đạo này, chỉ nhìn thì không thể phá được, bất kỳ ai cũng không thể thăm dò ra được.
Bình luận facebook