Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Tâm Xa Cách, Thái Hậu Băng
Phi tần có công chúa nghe nói muốn cưới là đích công chúa, âm thầm cười trên nổi đau của Hoàng Hậu, không nghỉ tới Ân Niệm Yên một câu không xứng liền tan thành mấy khói, còn kéo vào bình thường công chúa, còn cái gì là do Hoàng Thượng tự mình chọn, còn không phải là chọn cô nương của đại thần, phong vì công chúa gả đi sao?
Những người yêu thương nữ nhi bắt đầu chán ghét La Quốc người, hôm sau Kinh Thành bá tánh nghe tới La Quốc là không bán đồ cho bọn họ, ai dám giúp người La Quốc mua đồ của Đại Hưng chính là phản đồ, bất qua chuyện này nói sao, hiện tại Tỉnh Đế đang tức giận phi thường.
"Kết thân gì đó thì tự La Quốc Hoàng đế mở lời đi, hôm nay không cần nói tới, nếu các ngươi không hài lòng vậy tiếp tục đánh".
Không khí trong điện có chút vi diệu, Ân Niệm Yên cũng không để ý, nàng không hiểu hết Tỉnh Đế tính tình, nhưng nàng có thể đoán được vài phần, hắn là một cái vô tình nam nhân, chỉ yêu bản thân cùng giang sơn của mình.
Đối với hắn công chúa nào cũng là công chúa, gả đi một cái thì còn lại sáu cái đâu, tân nhân nhiều, sinh thêm vài cái là được rồi, mặc kệ Hoàng Hậu có bao nhiêu lo lắng cùng đau lòng, nhưng nàng không hối hận vì ra tiếng giúp Hoàng hậu, như vậy càng quyết tâm không muốn sinh nữ nhi, bởi vì nàng không chắc chắn chính mình nhi tử có đưa hắn muội muội đi hòa thân không.
Yến hội tan đi, Tỉnh Đế giữ lại tân tấn Ti Quý Tần lâm hạnh, phi tần nhóm chờ Hoàng Quý Phi thất vọng ánh mắt nhưng bọn họ không thấy được gì, đành trở lại cung của mình.
"Hoàng Quý Phi, cảm ơn muội" Hoàng hậu biết Tỉnh Đế không vui Ân Niệm Yên, nàng tâm càng thêm khó chịu, hậu cung địa vị cao hay thấp đều sống cuộc sống không thuộc về mình.
"Hoàng hậu nương nương đừng để trong lòng, Nhan Nhi gọi thần thiếp là Mẫu Phi, nếu khoanh tay đứng nhìn thì cả đời này của thần thiếp khó an rồi, hậu cung trước giờ chính là trăm hoa đua nỡ, chưa bao giờ một đóa hoa tồn tại lâu ngày, hôm nay cũng làm cho thần thiếp thức tỉnh, thần thiếp có như thế nào cũng chỉ là một con chim trong lồng, mua vui cho chủ nhân mà thôi".
"Ai... sự thật có đau lòng thế nào thì chúng ta cũng phải vì đứa nhỏ mà cố gắng, đã trễ lắm rồi, Hoàng Hậu cùng Hoàng Quý Phi trở về đi thôi, còn đường phía trước vừa dài vừa tối, chúng ta cần phải cẩn thận hơn" Khánh Quý Phi tâm tư đã nguội lạnh từ lâu, có khi còn nhận rõ sự thật hơn cả Hoàng Hậu.
"Đi thôi...."
Hôm sau Ân Niệm Yên cùng Đại Hoàng tử đang ăn sáng, Tiểu Hỉ Tử chạy vào "Chủ tử, Hoàng Thường ban thưởng phòng hào cho Ti Quý Tần vì 'Hòa', vào ở Nguyên Tỉnh Các".
"Tử Họa đi chọn vài thứ đưa qua đi, còn Sương Nhạc Viên khi nào thị tẩm đưa sau, Tri Họa cùng Tiểu Hỉ Tử cùng bổn cung đi thỉnh an đi" Ân Niệm Yên lãnh đạm phân phó.
"Dạ, chủ tử".
Đại Hoàng Tử đau lòng nói "Mẫu Phi còn có Kháng Nhi cùng đệ đệ, chúng ta nhất định hiếu kính người".
"Mẫu Phi không việc gì, Khang Nhi, làm nữ nhân đã khó, gả người càng khổ hơn, Mẫu Phi hy vọng con dâu của mình không chịu cảnh tương tự, đương nhiên nếu gập phải cái có dã tâm, tính tình không tốt lại khác".
"Xin Mẫu Phi an tâm, chỉ cần Khang Nhi tương lai thê tử là cái tốt, nhi thần nhất định yêu thương có thêm, phu thê hòa thuận" hắn cho dù là Hoàng Tử, nhưng thân thể có tật, quý nữ nhóm tránh xa còn không kịp, sao lại thật lòng cùng hắn sống qua ngày đâu? Nếu có người thật lòng, hắn nhất định quý như trân bảo.
"Đi thôi, còn nói nữa sẽ chậm" mẫu tử hai người cùng ra khỏi cửa, một người đi thỉnh an, người khác đi Hoàng Tử sở đọc sách.
"Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an" bước vào Phượng Tê Cung nội điện, phi tần nhóm hành lễ, hôm nay hai vị tân tấn Quý Tần cũng không ngoại lệ.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương".
"Ngồi đi, muội nếu đã đến, vậy cho tân nhân hành đại lễ đi" Hoàng hậu thái độ càng hiền hòa hơn, phi tần nhóm biết rõ hai người có địa vị cao nhất hậu cung đi cùng nhau, bọn họ càng phải cẩn thận, Hoàng Thượng nếu nâng lên người khác địa vị, để cân bằng hậu cung, càng thêm có lợi cho bọn họ.
Ân Niệm yên nhìn phi tần nhóm nói "Đứng lên đi" kế tiếp ngồi vào chổ của mình.
Tân nhân có tắc cả tám người, học quy cũ một thời gian, được Hoàng Hậu chỉ định đến ở các cung có chủ vị, hôm nay cùng nhau hành ba quỳ chín lại lễ với Hàn Hoàng Hậu, kế tiếp là hành đại lễ với Hoàng Quý Phi, cuối cùng là hành tiểu lễ chào hỏi phi tần các cung.
"Được rồi, sau này đều là tỷ muội cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng, tuân thủ cung quy, hòa thuận cung đình, đừng để Hoàng Thượng phải bận tâm hậu cung, nếu ai vi phạm, bổn cung sẽ không nhẹ tha".
"Thần thiếp, tần thiếp cẩn tuân giáo huấn".
Ân Niệm Yên thích ngắm hoa, nên chọn còn đường đầy hoa trở về, hiện tại là giữa màu hè, buổi sáng thời tiết vừa lúc, Ngự Hoa Viên không chỉ có hoa còn có cổ thụ, đường đi được cổ thụ che nắng nên tâm tình càng thêm dễ chịu hơn, đi thêm một chút nàng ngồi kiệu trở lại cung, cùng tiểu nhi tử chơi đùa.
"Chủ Tử, Phúc Thọ Cung sợ là không được, Hoàng hậu đã đến đó, nghe nói...Hoàng Thượng đang... thị tẩm Sương Quý Tần".
"Giúp bổn cung trang điểm thanh tịnh chút, y phục chọn loại đơn giản nhất, mau..."
Chưa đầy năm phút sau, Ân Niệm Yên cùng Đại Hoàng Tử hướng Phúc Thọ Cung đi, trên đường đụng phải Tỉnh Đế, hai người hành lễ "Tham kiến Hoàng Thượng, Phụ Hoàng".
"Đi thôi" Tỉnh Đế muốn cùng Ân Niệm Yên sóng vai, nhưng nàng lùi về phía sau một bước, giữ đúng quy cũ, Tỉnh Đế biết nàng cùng hắn giận dỗi, nhưng không nghỉ tới Niệm nhi muốn cùng hắn xa cách, thôi... trước mắt nhìn xem Thái hậu thế nào, mọi chuyện tính sao đi.
Phù Sương theo phía sau, ánh mắt khinh thường nhìn Ân Niệm Yên, cùng Đế Vương giận dỗi chính là tự tìm tử lộ, còn tưởng là một người thông minh đâu.
Phúc Thọ Cung nội điện, Vạn Thái Hậu đang cầu xin Hoàng Hậu "Ai gia chỉ muốn gập Vũ ca lần cuối, xem như Ai gia cầu xin ngươi, Hoàng hậu....".
"Mẫu hậu, Hoàng thượng sắp đến rồi, ngài chịu đựng a..." Hoàng hậu hóc mắt đỏ lên, tâm tình Thái hậu hiện tại nàng hiểu được, nhưng cũng rất ngạc nhiên, Vũ ca trong miệng Thái hậu chính là người dấu kín trong lòng mấy chục năm đi.
Tỉnh Đế đứng bên ngoài trầm ngâm, hắn biết Vũ ca là ai, là Vũ Thái Y cũng là thanh mai chúc mã của Thái hậu, hắn nhìn Ân Niệm Yên nhưng nàng không nhìn hắn, cùng hắn hành lễ rồi bước vào nội điện, lúc này Tỉnh Đế cảm giác cô đơn hơn bao giờ hết, Phù Sương bước đến gần hắn, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Tỉnh Đế làm sợ, nàng ta lùi về phía sao.
"Dương Trung đi tuyên người vào cung đi" xem như hắn lần cuối hiếu tâm đi.
"Thái Hậu đợi thêm chút, người đang trên đường tới đây" Ân Niệm Yên ra tiếng làm cho Thái hậu mĩm cười.
"Cả đời Ai gia bị chôn bên trong hậu cung, Tiên đế đã cùng hắn Hoàng Hậu hợp tán, Ai gia chỉ muốn có một nơi cho riêng mình, Ai gia không muốn chết rồi còn cùng mấy người kia tranh giành tình cảm, Hoàng Thượng, ngươi hoàng thành tâm nguyện cuối cùng của Ai gia được không? Ai gia chỉ muốn một nơi xa xôi nhất trong Hoàng lăng, nơi đó chỉ thuộc về một mình Ai gia... khụ...khụ...."
"Mẫu hậu.... Tội gì đâu..." Tỉnh đế không nghỉ tới Thái hậu có yêu cầu như vậy, hắn nghỉ tới người khác, người đứng bên cạnh hắn nhưng tâm lại quá xa, ngày sau Niệm Nhi cùng sẽ yêu cầu như vậy sao?
"Đúng vậy, tội gì đâu... Ai gia lúc còn sống quá hồ đồ, khó có phút giây thanh tỉnh, tâm nguyện chỉ có vậy thôi" Vạn Thái Hậu hơi thở mong manh, chờ đợi một câu từ Tỉnh đế.
"Nhi Thân nghe theo Mẫu hậu".
Tỉnh Đế đồng ý lúc sau, bên trong rơi vào yên tỉnh, Thái hậu cười mãn nguyện, ánh mắt hướng cửa nhìn, nàng đợi bóng dáng năm xưa, lúc nàng bệnh tình nguy kịch, Vũ Thái Y xuất hiện kịp lúc cứu nàng, lúc đó tâm của nàng đã thuộc về hắn, nhưng thân phận khác nhau, chỉ có thể chôn chặt đoạn tình cảm này vào tâm, ánh mắt càng lúc càng mờ đi, cuối cùng rơi vào bóng tối nhưng không thấy bóng dáng người xưa đâu, Thái hậu ra đi trong tiếc nối.
"Mẫu hậu.... Thái hậu...." Tỉnh đế, hoàng hậu cùng phi tần gọi người trong đau khổ, bên ngoài phi tần cùng Hoàng Tử, công chúa nghe thái dám báo "Thái hậu băng...." liền khóc lên...
"Thái hậu....." kế tiếp có một nam nhân bước vào trong, quỳ gối giữa nhà, chỉ gọi một tiếng Thái Hậu, đỏ hóc mắt cuối đầu, lại không nói thêm gì.
Bên trong bên ngoài người giống nhau quỳ gối khóc tang, Tỉnh Đế ra ý chỉ, Hoàng hậu, Hoàng quý phi, Khánh quý phi cùng nhau lo tang lễ của Thái hậu, ba người ra ngoài chuẩn bị, trước khi đi Ân Niệm Yên nhìn Vũ Thái Y, thở dài nói nhỏ một câu 'đôi khi chậm trễ một giờ, lần sau gập lại phải chờ trăm năm'.
Tỉnh Đế giật mình nhìn theo bóng dáng Ân Niệm Yên, càng đi càng xa, cuối cùng không thấy người đâu, hắn có chút hốt hoảng nghỉ, nếu như hắn mất đi nàng... không... hắn sẽ không để hai chữ nếu như trở thành sự thật.
Tang sự được diễn ra tại Phúc Thọ Cung, trong vòng bảy ngày Phi tần, Hoàng tự, mệnh phụ phải quỳ gối trước linh cửu khóc tang, Tỉnh Đế dựa theo Thái Hậu tâm nguyện, cho người gấp rút xây lăng mộ một nơi xa nhất trong lăng mộ của Tiên đế, nhưng vẫn là Thái Hậu quy chế, không thiếu bất cứ cái gì.
Ngày thứ ba khóc tang, Ân Niệm Yên mệt mỏi trở lại cung nghỉ tạm, Tỉnh Đế ngồi bên trong đợi, nhưng chỉ nhận lại một đống quy cũ cùng lãnh đạm từ Ân Niệm Yên.
"Niệm Nhi......" hắn có muôn ngàn lời muốn nói, nhưng không nói ra tiếng, cứ bị nghẹn lại trong cổ, tâm thật khó chịu.
"Hoàng Thượng mệt mỏi nhiều ngày, ngài nằm nghỉ một lúc đi, long thể làm quan trọng" Ân Niệm Yên dịu dàng đở hắn nằm xuống giường, đắp chăn cho hắn, kế tiếp nhẹ bước ra ngoài, đi nhìn xem tiểu Ngũ, ba ngày nay nàng quá mệt mỏi, nhưng không thể một mình trở về ngủ, Hoàng hậu còn ở Phúc Thọ Cung, nàng là Hoàng quý phi, sau tự ý bỏ đi, bất hiếu hai chữ này tội rất nặng đâu.
"Cẩm Họa cho người canh gác cẩn thận Bích Tiêu Cung, cẩn thận chăm sóc hai vị Hoàng tử, bổn cung đi Phúc thọ cung trước".
"Dạ, chủ tử".
Những người yêu thương nữ nhi bắt đầu chán ghét La Quốc người, hôm sau Kinh Thành bá tánh nghe tới La Quốc là không bán đồ cho bọn họ, ai dám giúp người La Quốc mua đồ của Đại Hưng chính là phản đồ, bất qua chuyện này nói sao, hiện tại Tỉnh Đế đang tức giận phi thường.
"Kết thân gì đó thì tự La Quốc Hoàng đế mở lời đi, hôm nay không cần nói tới, nếu các ngươi không hài lòng vậy tiếp tục đánh".
Không khí trong điện có chút vi diệu, Ân Niệm Yên cũng không để ý, nàng không hiểu hết Tỉnh Đế tính tình, nhưng nàng có thể đoán được vài phần, hắn là một cái vô tình nam nhân, chỉ yêu bản thân cùng giang sơn của mình.
Đối với hắn công chúa nào cũng là công chúa, gả đi một cái thì còn lại sáu cái đâu, tân nhân nhiều, sinh thêm vài cái là được rồi, mặc kệ Hoàng Hậu có bao nhiêu lo lắng cùng đau lòng, nhưng nàng không hối hận vì ra tiếng giúp Hoàng hậu, như vậy càng quyết tâm không muốn sinh nữ nhi, bởi vì nàng không chắc chắn chính mình nhi tử có đưa hắn muội muội đi hòa thân không.
Yến hội tan đi, Tỉnh Đế giữ lại tân tấn Ti Quý Tần lâm hạnh, phi tần nhóm chờ Hoàng Quý Phi thất vọng ánh mắt nhưng bọn họ không thấy được gì, đành trở lại cung của mình.
"Hoàng Quý Phi, cảm ơn muội" Hoàng hậu biết Tỉnh Đế không vui Ân Niệm Yên, nàng tâm càng thêm khó chịu, hậu cung địa vị cao hay thấp đều sống cuộc sống không thuộc về mình.
"Hoàng hậu nương nương đừng để trong lòng, Nhan Nhi gọi thần thiếp là Mẫu Phi, nếu khoanh tay đứng nhìn thì cả đời này của thần thiếp khó an rồi, hậu cung trước giờ chính là trăm hoa đua nỡ, chưa bao giờ một đóa hoa tồn tại lâu ngày, hôm nay cũng làm cho thần thiếp thức tỉnh, thần thiếp có như thế nào cũng chỉ là một con chim trong lồng, mua vui cho chủ nhân mà thôi".
"Ai... sự thật có đau lòng thế nào thì chúng ta cũng phải vì đứa nhỏ mà cố gắng, đã trễ lắm rồi, Hoàng Hậu cùng Hoàng Quý Phi trở về đi thôi, còn đường phía trước vừa dài vừa tối, chúng ta cần phải cẩn thận hơn" Khánh Quý Phi tâm tư đã nguội lạnh từ lâu, có khi còn nhận rõ sự thật hơn cả Hoàng Hậu.
"Đi thôi...."
Hôm sau Ân Niệm Yên cùng Đại Hoàng tử đang ăn sáng, Tiểu Hỉ Tử chạy vào "Chủ tử, Hoàng Thường ban thưởng phòng hào cho Ti Quý Tần vì 'Hòa', vào ở Nguyên Tỉnh Các".
"Tử Họa đi chọn vài thứ đưa qua đi, còn Sương Nhạc Viên khi nào thị tẩm đưa sau, Tri Họa cùng Tiểu Hỉ Tử cùng bổn cung đi thỉnh an đi" Ân Niệm Yên lãnh đạm phân phó.
"Dạ, chủ tử".
Đại Hoàng Tử đau lòng nói "Mẫu Phi còn có Kháng Nhi cùng đệ đệ, chúng ta nhất định hiếu kính người".
"Mẫu Phi không việc gì, Khang Nhi, làm nữ nhân đã khó, gả người càng khổ hơn, Mẫu Phi hy vọng con dâu của mình không chịu cảnh tương tự, đương nhiên nếu gập phải cái có dã tâm, tính tình không tốt lại khác".
"Xin Mẫu Phi an tâm, chỉ cần Khang Nhi tương lai thê tử là cái tốt, nhi thần nhất định yêu thương có thêm, phu thê hòa thuận" hắn cho dù là Hoàng Tử, nhưng thân thể có tật, quý nữ nhóm tránh xa còn không kịp, sao lại thật lòng cùng hắn sống qua ngày đâu? Nếu có người thật lòng, hắn nhất định quý như trân bảo.
"Đi thôi, còn nói nữa sẽ chậm" mẫu tử hai người cùng ra khỏi cửa, một người đi thỉnh an, người khác đi Hoàng Tử sở đọc sách.
"Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an" bước vào Phượng Tê Cung nội điện, phi tần nhóm hành lễ, hôm nay hai vị tân tấn Quý Tần cũng không ngoại lệ.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương".
"Ngồi đi, muội nếu đã đến, vậy cho tân nhân hành đại lễ đi" Hoàng hậu thái độ càng hiền hòa hơn, phi tần nhóm biết rõ hai người có địa vị cao nhất hậu cung đi cùng nhau, bọn họ càng phải cẩn thận, Hoàng Thượng nếu nâng lên người khác địa vị, để cân bằng hậu cung, càng thêm có lợi cho bọn họ.
Ân Niệm yên nhìn phi tần nhóm nói "Đứng lên đi" kế tiếp ngồi vào chổ của mình.
Tân nhân có tắc cả tám người, học quy cũ một thời gian, được Hoàng Hậu chỉ định đến ở các cung có chủ vị, hôm nay cùng nhau hành ba quỳ chín lại lễ với Hàn Hoàng Hậu, kế tiếp là hành đại lễ với Hoàng Quý Phi, cuối cùng là hành tiểu lễ chào hỏi phi tần các cung.
"Được rồi, sau này đều là tỷ muội cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng, tuân thủ cung quy, hòa thuận cung đình, đừng để Hoàng Thượng phải bận tâm hậu cung, nếu ai vi phạm, bổn cung sẽ không nhẹ tha".
"Thần thiếp, tần thiếp cẩn tuân giáo huấn".
Ân Niệm Yên thích ngắm hoa, nên chọn còn đường đầy hoa trở về, hiện tại là giữa màu hè, buổi sáng thời tiết vừa lúc, Ngự Hoa Viên không chỉ có hoa còn có cổ thụ, đường đi được cổ thụ che nắng nên tâm tình càng thêm dễ chịu hơn, đi thêm một chút nàng ngồi kiệu trở lại cung, cùng tiểu nhi tử chơi đùa.
"Chủ Tử, Phúc Thọ Cung sợ là không được, Hoàng hậu đã đến đó, nghe nói...Hoàng Thượng đang... thị tẩm Sương Quý Tần".
"Giúp bổn cung trang điểm thanh tịnh chút, y phục chọn loại đơn giản nhất, mau..."
Chưa đầy năm phút sau, Ân Niệm Yên cùng Đại Hoàng Tử hướng Phúc Thọ Cung đi, trên đường đụng phải Tỉnh Đế, hai người hành lễ "Tham kiến Hoàng Thượng, Phụ Hoàng".
"Đi thôi" Tỉnh Đế muốn cùng Ân Niệm Yên sóng vai, nhưng nàng lùi về phía sau một bước, giữ đúng quy cũ, Tỉnh Đế biết nàng cùng hắn giận dỗi, nhưng không nghỉ tới Niệm nhi muốn cùng hắn xa cách, thôi... trước mắt nhìn xem Thái hậu thế nào, mọi chuyện tính sao đi.
Phù Sương theo phía sau, ánh mắt khinh thường nhìn Ân Niệm Yên, cùng Đế Vương giận dỗi chính là tự tìm tử lộ, còn tưởng là một người thông minh đâu.
Phúc Thọ Cung nội điện, Vạn Thái Hậu đang cầu xin Hoàng Hậu "Ai gia chỉ muốn gập Vũ ca lần cuối, xem như Ai gia cầu xin ngươi, Hoàng hậu....".
"Mẫu hậu, Hoàng thượng sắp đến rồi, ngài chịu đựng a..." Hoàng hậu hóc mắt đỏ lên, tâm tình Thái hậu hiện tại nàng hiểu được, nhưng cũng rất ngạc nhiên, Vũ ca trong miệng Thái hậu chính là người dấu kín trong lòng mấy chục năm đi.
Tỉnh Đế đứng bên ngoài trầm ngâm, hắn biết Vũ ca là ai, là Vũ Thái Y cũng là thanh mai chúc mã của Thái hậu, hắn nhìn Ân Niệm Yên nhưng nàng không nhìn hắn, cùng hắn hành lễ rồi bước vào nội điện, lúc này Tỉnh Đế cảm giác cô đơn hơn bao giờ hết, Phù Sương bước đến gần hắn, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Tỉnh Đế làm sợ, nàng ta lùi về phía sao.
"Dương Trung đi tuyên người vào cung đi" xem như hắn lần cuối hiếu tâm đi.
"Thái Hậu đợi thêm chút, người đang trên đường tới đây" Ân Niệm Yên ra tiếng làm cho Thái hậu mĩm cười.
"Cả đời Ai gia bị chôn bên trong hậu cung, Tiên đế đã cùng hắn Hoàng Hậu hợp tán, Ai gia chỉ muốn có một nơi cho riêng mình, Ai gia không muốn chết rồi còn cùng mấy người kia tranh giành tình cảm, Hoàng Thượng, ngươi hoàng thành tâm nguyện cuối cùng của Ai gia được không? Ai gia chỉ muốn một nơi xa xôi nhất trong Hoàng lăng, nơi đó chỉ thuộc về một mình Ai gia... khụ...khụ...."
"Mẫu hậu.... Tội gì đâu..." Tỉnh đế không nghỉ tới Thái hậu có yêu cầu như vậy, hắn nghỉ tới người khác, người đứng bên cạnh hắn nhưng tâm lại quá xa, ngày sau Niệm Nhi cùng sẽ yêu cầu như vậy sao?
"Đúng vậy, tội gì đâu... Ai gia lúc còn sống quá hồ đồ, khó có phút giây thanh tỉnh, tâm nguyện chỉ có vậy thôi" Vạn Thái Hậu hơi thở mong manh, chờ đợi một câu từ Tỉnh đế.
"Nhi Thân nghe theo Mẫu hậu".
Tỉnh Đế đồng ý lúc sau, bên trong rơi vào yên tỉnh, Thái hậu cười mãn nguyện, ánh mắt hướng cửa nhìn, nàng đợi bóng dáng năm xưa, lúc nàng bệnh tình nguy kịch, Vũ Thái Y xuất hiện kịp lúc cứu nàng, lúc đó tâm của nàng đã thuộc về hắn, nhưng thân phận khác nhau, chỉ có thể chôn chặt đoạn tình cảm này vào tâm, ánh mắt càng lúc càng mờ đi, cuối cùng rơi vào bóng tối nhưng không thấy bóng dáng người xưa đâu, Thái hậu ra đi trong tiếc nối.
"Mẫu hậu.... Thái hậu...." Tỉnh đế, hoàng hậu cùng phi tần gọi người trong đau khổ, bên ngoài phi tần cùng Hoàng Tử, công chúa nghe thái dám báo "Thái hậu băng...." liền khóc lên...
"Thái hậu....." kế tiếp có một nam nhân bước vào trong, quỳ gối giữa nhà, chỉ gọi một tiếng Thái Hậu, đỏ hóc mắt cuối đầu, lại không nói thêm gì.
Bên trong bên ngoài người giống nhau quỳ gối khóc tang, Tỉnh Đế ra ý chỉ, Hoàng hậu, Hoàng quý phi, Khánh quý phi cùng nhau lo tang lễ của Thái hậu, ba người ra ngoài chuẩn bị, trước khi đi Ân Niệm Yên nhìn Vũ Thái Y, thở dài nói nhỏ một câu 'đôi khi chậm trễ một giờ, lần sau gập lại phải chờ trăm năm'.
Tỉnh Đế giật mình nhìn theo bóng dáng Ân Niệm Yên, càng đi càng xa, cuối cùng không thấy người đâu, hắn có chút hốt hoảng nghỉ, nếu như hắn mất đi nàng... không... hắn sẽ không để hai chữ nếu như trở thành sự thật.
Tang sự được diễn ra tại Phúc Thọ Cung, trong vòng bảy ngày Phi tần, Hoàng tự, mệnh phụ phải quỳ gối trước linh cửu khóc tang, Tỉnh Đế dựa theo Thái Hậu tâm nguyện, cho người gấp rút xây lăng mộ một nơi xa nhất trong lăng mộ của Tiên đế, nhưng vẫn là Thái Hậu quy chế, không thiếu bất cứ cái gì.
Ngày thứ ba khóc tang, Ân Niệm Yên mệt mỏi trở lại cung nghỉ tạm, Tỉnh Đế ngồi bên trong đợi, nhưng chỉ nhận lại một đống quy cũ cùng lãnh đạm từ Ân Niệm Yên.
"Niệm Nhi......" hắn có muôn ngàn lời muốn nói, nhưng không nói ra tiếng, cứ bị nghẹn lại trong cổ, tâm thật khó chịu.
"Hoàng Thượng mệt mỏi nhiều ngày, ngài nằm nghỉ một lúc đi, long thể làm quan trọng" Ân Niệm Yên dịu dàng đở hắn nằm xuống giường, đắp chăn cho hắn, kế tiếp nhẹ bước ra ngoài, đi nhìn xem tiểu Ngũ, ba ngày nay nàng quá mệt mỏi, nhưng không thể một mình trở về ngủ, Hoàng hậu còn ở Phúc Thọ Cung, nàng là Hoàng quý phi, sau tự ý bỏ đi, bất hiếu hai chữ này tội rất nặng đâu.
"Cẩm Họa cho người canh gác cẩn thận Bích Tiêu Cung, cẩn thận chăm sóc hai vị Hoàng tử, bổn cung đi Phúc thọ cung trước".
"Dạ, chủ tử".
Bình luận facebook