Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: TÔI LÀ MINH QUÂN ĐẠO!
Trở lại căn phòng quen thuộc, Liễu Nguyệt Đan ngồi phịch xuống ghế.
Khát nước quá!
"Đứng lên!" Minh Quân Đạo nghiêm giọng.
Liễu Nguyệt Đan lật đật đứng dậy.
Làm gì hét to thế?
Làm cô hết hồn hà!
Nhìn sáu nữ sinh quần áo không ra thể thống đứng trước mặt, Minh Quân Đạo quyết đoán ghi tên từng người rồi gửi qua phòng giáo viên cho thầy cô xử lí.
Ai được ghi tên xong thì được đi, thầy cô sẽ gọi cho gia đình sau.
Tới lượt Liễu Nguyệt Đan.
"Là bọn họ chặn đường muốn đánh tôi trước, tôi chỉ là tự vệ thôi!"
"Đọc tên!" Minh Quân Đạo trầm giọng. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cô.
Liễu Nguyệt Đan cảm thấy bầu không khí đang từ từ lặng xuống, nỗi sợ hãi từ sâu trong tâm khảm đối với thế lực hoàng thất luôn làm cô có chút không thể khống chế.
Từ từ bình tâm lại, Liễu Nguyệt Đan tự nhủ lòng mình.
Đây không còn là chế độ quân chủ chuyên chế nữa, con người là bình đẳng, đàn ông và phụ nữ như nhau.
Lấy lại được tinh thần, cô cười nhếch: "Liễu Nguyệt Đan."
Vừa nói xong, cô chạy ù ra khỏi phòng.
Dọa chết cô rồi.
Ơ hay, mới vừa bảo nam nữ bình đẳng mà sao sợ hãi vậy?
Minh Quân Đạo lâm vào trầm mặc. Lúc thoát ra được thì người trước mặt đã không thấy đâu.
Liễu Nguyệt Đan?
Không trùng hợp vậy chứ?
-
Liễu Nguyệt Đan trằn trọc vì đã lỡ nói tên mình ra rồi. Nhưng nếu không nói thì lúc hắn tra ra cũng sẽ biết.
Học trưởng kỉ luật có danh sách học sinh của các lớp.
Cô cũng không hiểu bản thân đang lo lắng điều gì nữa.
Cứ sợ hãi bâng quơ, không lối thoát.
Cô cũng chỉ là con gái thôi, buồn là khóc hay vui là cười (*).
Không, Liễu Nguyệt Đan cô đã quyết định từ nay sẽ chỉ cười chứ không khóc!
Biết tên cô thì sao chứ, có thể làm gì được cô?
Còn có thể chất vấn cô chuyện kiếp trước sao?
Nghĩ thế cô liền chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên tối đó cũng có một người khác mất ngủ.
-
Sáng hôm sau.
Vừa tới lớp liền gặp đám người Triệu Lễ, Tiêu Mai. Bọn họ nhìn cô với ánh nhìn dè chừng, có pha chút sợ sệt. Người bọn họ vẫn còn đau nhứt ê ẩm.
"Buổi sáng hảo!" Là Tiêu Mai mở miệng.
"Buổi sáng hảo!" Liễu Nguyệt Đan cũng không kiệm lời, mỉm cười. Có câu không đánh không quen biết, có bạn mới cũng không tệ.
"Lão đại, sao lại chào cô ta?" Đi được một quãng, Triệu Lễ thắc mắc.
"Có thêm một người bạn liền bớt đi một kẻ thù. Với lại, mày có đánh lại cô ta không?"
Triệu Lễ nhăn mày, xụ mặt.
"Đánh không lại."
"Vậy thì sau này tránh xa cô ấy ra một chút, nước sông không phạm nước giếng. Đã bảo mày không được làm, lại còn cố cãi. Sau này nếu có xảy ra chuyện gì tao liền mặc xác." Tiêu Mai hừ lạnh.
Triệu Lễ gật đầu lia lịa.
"Em biết rồi. Không phải vì em nghĩ cô ta là cục bông nên mới ức hiếp cô ta sao? Bây giờ biết cô ta là tường thành rồi, có mướn em cũng không dám vây vào cô ta."
"Biết vậy là tốt!" Tiêu Mai nhếch môi.
Cô gái kia, có thể kết giao được.
-
Liễu Nguyệt Đan tới gần cửa lớp thì thấy học trưởng kỉ luật đang đứng khoanh tay dựa tường.
Hành lang vốn rộng rãi nay lại trở nên chật hẹp vì nữ sinh vây quanh tứ phía, la hét không ngừng.
Gì chứ, học trưởng năm cuối rất ít khi qua dãy khối 10 nha.
Các cô phải nhìn cho đã, lỡ may mắn được anh ấy để ý thì sao.
Các nam sinh thì có hơi khó chịu, cố gắng lôi nữ sinh lớp mình vào trong, tránh ùn tắt giao thông.
Liễu Nguyệt Đan thừa dịp hỗn loạn tính êm đẹp chuồn vào lớp nhưng ông trời không thương cô.
"Liễu Nguyệt Đan!" Minh Quân Đạo bình tĩnh gọi.
Liễu Nguyệt Đan cười hì hì quay qua, đón lấy ánh mắt vừa hâm mộ vừa hâm dọa của bạn cùng lớp lẫn bạn khác lớp.
"Chào buổi sáng học trưởng! Có chuyện gì không?"
Lúc này cô để ý thấy quầng mắt hắn thâm đen.
"Minh học trưởng đêm qua ngủ không ngon sao?" Tối qua trèo tường nhà ai đi ăn trộm à.
Nhìn ánh mắt kì lạ Liễu Nguyệt Đan nhìn mình làm Minh Quân Đạo thấy hơi chột dạ. Hắn nghiêm mặt:
"Tôi là Minh Quân Đạo!"
Liễu Nguyệt Đan khó hiểu: "Ừa, tôi biết!"
Minh Quân Đạo thấy cô vẫn không hiểu bèn lập lại lần nữa:
"Tôi là Minh Quân Đạo!"
Lần này hơi gằn giọng.
Liễu Nguyệt Đan chính là không thích cảm giác này. Nó mang lại cho cô một áp lực vô hình mỗi khi hắn trầm giọng xuống.
"Tôi cũng không có nói anh là Cảnh Lâm!"
Minh Quân Đạo nhăn mày.
"Cảnh Lâm là ai?"
"Là con trai tôi!" Nói xong, Liễu Nguyệt Đan vùng vằng đi vào lớp.
Minh Quân Đạo: "..."
Cái gì mà con trai cô, mau quay lại giải thích cho hắn!
-------------
(*) Trích từ Ngốc-Hương Tràm
Khát nước quá!
"Đứng lên!" Minh Quân Đạo nghiêm giọng.
Liễu Nguyệt Đan lật đật đứng dậy.
Làm gì hét to thế?
Làm cô hết hồn hà!
Nhìn sáu nữ sinh quần áo không ra thể thống đứng trước mặt, Minh Quân Đạo quyết đoán ghi tên từng người rồi gửi qua phòng giáo viên cho thầy cô xử lí.
Ai được ghi tên xong thì được đi, thầy cô sẽ gọi cho gia đình sau.
Tới lượt Liễu Nguyệt Đan.
"Là bọn họ chặn đường muốn đánh tôi trước, tôi chỉ là tự vệ thôi!"
"Đọc tên!" Minh Quân Đạo trầm giọng. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cô.
Liễu Nguyệt Đan cảm thấy bầu không khí đang từ từ lặng xuống, nỗi sợ hãi từ sâu trong tâm khảm đối với thế lực hoàng thất luôn làm cô có chút không thể khống chế.
Từ từ bình tâm lại, Liễu Nguyệt Đan tự nhủ lòng mình.
Đây không còn là chế độ quân chủ chuyên chế nữa, con người là bình đẳng, đàn ông và phụ nữ như nhau.
Lấy lại được tinh thần, cô cười nhếch: "Liễu Nguyệt Đan."
Vừa nói xong, cô chạy ù ra khỏi phòng.
Dọa chết cô rồi.
Ơ hay, mới vừa bảo nam nữ bình đẳng mà sao sợ hãi vậy?
Minh Quân Đạo lâm vào trầm mặc. Lúc thoát ra được thì người trước mặt đã không thấy đâu.
Liễu Nguyệt Đan?
Không trùng hợp vậy chứ?
-
Liễu Nguyệt Đan trằn trọc vì đã lỡ nói tên mình ra rồi. Nhưng nếu không nói thì lúc hắn tra ra cũng sẽ biết.
Học trưởng kỉ luật có danh sách học sinh của các lớp.
Cô cũng không hiểu bản thân đang lo lắng điều gì nữa.
Cứ sợ hãi bâng quơ, không lối thoát.
Cô cũng chỉ là con gái thôi, buồn là khóc hay vui là cười (*).
Không, Liễu Nguyệt Đan cô đã quyết định từ nay sẽ chỉ cười chứ không khóc!
Biết tên cô thì sao chứ, có thể làm gì được cô?
Còn có thể chất vấn cô chuyện kiếp trước sao?
Nghĩ thế cô liền chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên tối đó cũng có một người khác mất ngủ.
-
Sáng hôm sau.
Vừa tới lớp liền gặp đám người Triệu Lễ, Tiêu Mai. Bọn họ nhìn cô với ánh nhìn dè chừng, có pha chút sợ sệt. Người bọn họ vẫn còn đau nhứt ê ẩm.
"Buổi sáng hảo!" Là Tiêu Mai mở miệng.
"Buổi sáng hảo!" Liễu Nguyệt Đan cũng không kiệm lời, mỉm cười. Có câu không đánh không quen biết, có bạn mới cũng không tệ.
"Lão đại, sao lại chào cô ta?" Đi được một quãng, Triệu Lễ thắc mắc.
"Có thêm một người bạn liền bớt đi một kẻ thù. Với lại, mày có đánh lại cô ta không?"
Triệu Lễ nhăn mày, xụ mặt.
"Đánh không lại."
"Vậy thì sau này tránh xa cô ấy ra một chút, nước sông không phạm nước giếng. Đã bảo mày không được làm, lại còn cố cãi. Sau này nếu có xảy ra chuyện gì tao liền mặc xác." Tiêu Mai hừ lạnh.
Triệu Lễ gật đầu lia lịa.
"Em biết rồi. Không phải vì em nghĩ cô ta là cục bông nên mới ức hiếp cô ta sao? Bây giờ biết cô ta là tường thành rồi, có mướn em cũng không dám vây vào cô ta."
"Biết vậy là tốt!" Tiêu Mai nhếch môi.
Cô gái kia, có thể kết giao được.
-
Liễu Nguyệt Đan tới gần cửa lớp thì thấy học trưởng kỉ luật đang đứng khoanh tay dựa tường.
Hành lang vốn rộng rãi nay lại trở nên chật hẹp vì nữ sinh vây quanh tứ phía, la hét không ngừng.
Gì chứ, học trưởng năm cuối rất ít khi qua dãy khối 10 nha.
Các cô phải nhìn cho đã, lỡ may mắn được anh ấy để ý thì sao.
Các nam sinh thì có hơi khó chịu, cố gắng lôi nữ sinh lớp mình vào trong, tránh ùn tắt giao thông.
Liễu Nguyệt Đan thừa dịp hỗn loạn tính êm đẹp chuồn vào lớp nhưng ông trời không thương cô.
"Liễu Nguyệt Đan!" Minh Quân Đạo bình tĩnh gọi.
Liễu Nguyệt Đan cười hì hì quay qua, đón lấy ánh mắt vừa hâm mộ vừa hâm dọa của bạn cùng lớp lẫn bạn khác lớp.
"Chào buổi sáng học trưởng! Có chuyện gì không?"
Lúc này cô để ý thấy quầng mắt hắn thâm đen.
"Minh học trưởng đêm qua ngủ không ngon sao?" Tối qua trèo tường nhà ai đi ăn trộm à.
Nhìn ánh mắt kì lạ Liễu Nguyệt Đan nhìn mình làm Minh Quân Đạo thấy hơi chột dạ. Hắn nghiêm mặt:
"Tôi là Minh Quân Đạo!"
Liễu Nguyệt Đan khó hiểu: "Ừa, tôi biết!"
Minh Quân Đạo thấy cô vẫn không hiểu bèn lập lại lần nữa:
"Tôi là Minh Quân Đạo!"
Lần này hơi gằn giọng.
Liễu Nguyệt Đan chính là không thích cảm giác này. Nó mang lại cho cô một áp lực vô hình mỗi khi hắn trầm giọng xuống.
"Tôi cũng không có nói anh là Cảnh Lâm!"
Minh Quân Đạo nhăn mày.
"Cảnh Lâm là ai?"
"Là con trai tôi!" Nói xong, Liễu Nguyệt Đan vùng vằng đi vào lớp.
Minh Quân Đạo: "..."
Cái gì mà con trai cô, mau quay lại giải thích cho hắn!
-------------
(*) Trích từ Ngốc-Hương Tràm
Bình luận facebook